(Áo xanh trầm mặc thương tiếc cỏ hoa)
Tiểu ca ca. Trên đời này, người sẽ gọi cậu là tiểu ca ca, chỉ có một, là Thanh Thanh của cậu a.
Trong nháy mắt nước mắt của Sở Thiên Thanh rơi xuống, Triển Chiêu bỗng nhiên giang hai cánh tay, ôm lấy cô thật chặt: “Thanh Thanh…”
—
Năm mười sáu tuổi, Triển Chiêu đang học ở Cao trung 2, lúc này Bạch Ngọc Đường đã là tân sinh viên chuyên ngành kiến trúc của một trường đại học danh tiếng ở phía nam, mà Bạch Cẩm Đường đã ra ngoài làm việc được nhiều năm, đã có một công ty cùng bằng hữu chính thức khai trương, cũng đã chính thức hẹn hò bạn gái. Trong nhà chỉ còn một đứa con, Triển Chiêu sợ mẹ cô đơn, lựa chọn học ngoại trú, Cố Hoài Y cũng thấy việc học hành khổ cực, lo lắng Triển Chiêu ở trường học thì dinh dưỡng không thể nào đảm bảo, cũng liền vui vẻ đáp ứng cậu, như vậy vừa tiện tự mình chiếu cố sinh hoạt của con trai, đơn giản từ nhà đến trường cũng không phải quá xa.
“Mẹ, con về rồi, hôm nay là cuối tuần, buổi chiều và tối nay không có lớp.” Triển Chiêu đặt túi xách xuống, đi tới nhà bếp đã thấy thân ảnh bận rộn không ngừng của Cố Hoài Y, khéo léo hỏi: “Mẹ ơi, muốn con giúp không?”
Cố Hoài Y một bên cẩn thận dùng muôi khuấy canh trong nồi, một bên quay đầu lại cười nói: “Không cần không cần, con đi nghỉ một lát đi, lâu lâu mới được nghỉ. Hôm nay mẹ nấu món bí đao hầm sườn non con thích nhất, chờ ăn cơm đi.”
Triển Chiêu dùng sức hít vào một hơi, ánh mắt thanh nhuận sáng sủa: “Thảo nào thơm như vậy chứ, tay nghề của mẹ giỏi quá a.”
“Ngọc Đường nói thật chẳng sai chút nào, Tiểu Chiêu thực sự là một con mèo nhỏ tham ăn a.” Cố Hoài Y ôn nhu cười khẽ, khó có được dịp trêu chọc con trai của mình đây.
Triển Chiêu quay đầu đi cười cười nói: “Thì ra anh hai còn nói xấu con với mẹ nữa nha, lần sau con nhất định phải nói với anh cả, để anh cả trút giận cho con, giáo huấn ảnh mới được.”
Nụ cười trên khuôn mặt Cố Hoài Y càng trở nên dịu dàng hạnh phúc. Bà nhớ tới khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vẫn còn bé, hai đứa con trai ngoạn nháo đấu võ mồm, mỗi khi Triển Chiêu nói không lại Bạch Ngọc Đường, đều sẽ làm ra bộ dạng vẻ mặt ủy khuất đi tìm Bạch Cẩm Đường, nói một câu, “Anh cả, anh hai ảnh ăn hiếp em!” Bạch Cẩm Đường nghe vậy hơi nhướng mày lên, không nói hai lời, nắm tay phải của Tiểu Triển Chiêu đi “giáo huấn” Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường lại luôn cố ý “oa oa” kêu thật to, dỗ đến khi Triển Chiêu hài lòng, lại sẽ làm ra một bộ dáng vẻ biểu tình đáng thương nói anh cả thiên vị, chỉ cưng chiều Triển Chiêu, nhưng không chịu nghĩ xem cả nhà này người cưng chiều Triển Chiêu nhất rốt cuộc là ai.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên chuông cửa vang lên. Cố Hoài Y múc một muỗng canh đưa lên miệng để nếm thử mặn nhạt thế nào, vừa nói với Triển Chiêu: “Tiểu Chiêu, ra mở cửa đi con, xem ai tới. Tiện tay bưng đồ ăn ra bàn, chúng ta ăn trưa luôn bây giờ.”
“A, được.” Triển Chiêu lên tiếng, bê đồ ăn đặt lên bàn cơm, lúc này mới nhanh chân đi ra cửa, mở cửa nhà, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Cậu nhìn cô gái trẻ xa lạ trước mắt, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một biểu tình kinh ngạc mà ngờ ngợ. Cô gái đó trên người mặc chiếc quần jeans màu xanh đã giặt đến cũ mèm, áo thun ngắn tay màu xanh nhạt, giày xăng đan màu trắng, mặt mày đạm tú, mái tóc dài cột thành kiểu đuôi ngựa đơn giản, thoạt nhìn chắc là một học sinh cấp 3 bình thường. Trong nháy mắt khi cô thấy Triển Chiêu xuất hiện, ánh mắt của cô bỗng nhiên trở nên giật mình ngẩn ngơ, cứ như thể đã hoàn toàn quên mất sự dịch chuyển của thời gian. Triển Chiêu rõ ràng nhìn thấy sự biến hóa trong biểu cảm của cô, chẳng biết tại sao, chỉ cảm thấy một nỗi đau buồn từ sâu trong nội tâm mơ hồ cuộn trào lên.
Triển Chiêu sửng sốt một chút, nhanh chóng phản ứng lại, ôn hòa lễ độ mỉm cười hỏi cô gái, “Xin hỏi bạn tìm ai?”
Cô gái trẻ nhẹ nhàng vươn tay, trong mắt mơ hồ có thanh lương thủy quang hơi dao động. Một chiếc chuông bạc thật nhỏ trên chiếc lắc đeo ở cổ tay tinh tế trắng nõn của cô phát ra âm thanh thanh thúy dễ chịu, vô cùng êm tai. Tiếng gọi nho nhỏ mang theo âm sắc động lòng người của cô lúc này khẽ run truyền đến bên tai Triển Chiêu: “Tiểu ca ca…”
Triển Chiêu chấn động toàn thân, giọng nói mềm mại quen thuộc này vừa gọi liền giống như một bàn tay dịu dàng, cẩn thận, dè dặt phủi đi bụi bặm rơi đầy theo thời gian, cuối cùng lộ ra một đoạn đau thương và tưởng niệm đã bị phủ đầy bụi ở nơi sâu thẳm nhất trong cuộc sống của cậu.
“Tiểu ca ca, hoa thủy tiên thật xinh đẹp nha!” “Ừ, thật xinh đẹp, mẹ thích nó nhất.”
“Tiểu ca ca, Thanh Thanh đau quá, Thanh Thanh không muốn mẹ đi…” “Thanh Thanh đừng đau nữa, anh sẽ không đi, anh sẽ ở cùng em nha!”
“Tiểu ca ca, Bố Oa Oa thật xinh đẹp, thật là đáng yêu nha!” “Đúng vậy nha, Thanh Thanh em có muốn vuốt nó một chút không, nó rất mềm đó!”
“Tiểu ca ca…” “Tiểu ca ca…”
Hồi ức hạnh phúc cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong trí nhớ, những kỷ niệm hạnh phúc đã từng trải qua nhanh chóng xuất hiện, tái diễn lại trước mắt, nhanh tới nỗi làm cho lòng người sợ hãi, quá mức xa xôi và mờ mịt, phảng phất như thể chính mình chưa từng trải qua bao giờ. Thế nhưng nỗi đau thương và hạnh phúc cuộn chảy như nước suối trong tim này cũng không phải chỉ có một mình cậu cảm nhận được.
Tiểu ca ca. Trên đời này, người sẽ gọi cậu là tiểu ca ca, chỉ có một, là Thanh Thanh của cậu a.
Trong nháy mắt nước mắt của Sở Thiên Thanh rơi xuống, Triển Chiêu bỗng nhiên giang hai cánh tay, ôm lấy cô thật chặt: “Thanh Thanh…”
“Tiểu ca ca, em rất nhớ anh…” Trong tích tắc đáp trả lại cái ôm kia một lần nữa, Sở Thiên Thanh nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng nỉ non, phảng phất như sự yếu ớt, cùng sự lưu luyến lúc còn trẻ con.
Tiểu ca ca. Trên đời này, người sẽ gọi cậu là tiểu ca ca, chỉ có một, là Thanh Thanh của cậu a.
Trong nháy mắt nước mắt của Sở Thiên Thanh rơi xuống, Triển Chiêu bỗng nhiên giang hai cánh tay, ôm lấy cô thật chặt: “Thanh Thanh…”
—
Năm mười sáu tuổi, Triển Chiêu đang học ở Cao trung 2, lúc này Bạch Ngọc Đường đã là tân sinh viên chuyên ngành kiến trúc của một trường đại học danh tiếng ở phía nam, mà Bạch Cẩm Đường đã ra ngoài làm việc được nhiều năm, đã có một công ty cùng bằng hữu chính thức khai trương, cũng đã chính thức hẹn hò bạn gái. Trong nhà chỉ còn một đứa con, Triển Chiêu sợ mẹ cô đơn, lựa chọn học ngoại trú, Cố Hoài Y cũng thấy việc học hành khổ cực, lo lắng Triển Chiêu ở trường học thì dinh dưỡng không thể nào đảm bảo, cũng liền vui vẻ đáp ứng cậu, như vậy vừa tiện tự mình chiếu cố sinh hoạt của con trai, đơn giản từ nhà đến trường cũng không phải quá xa.
“Mẹ, con về rồi, hôm nay là cuối tuần, buổi chiều và tối nay không có lớp.” Triển Chiêu đặt túi xách xuống, đi tới nhà bếp đã thấy thân ảnh bận rộn không ngừng của Cố Hoài Y, khéo léo hỏi: “Mẹ ơi, muốn con giúp không?”
Cố Hoài Y một bên cẩn thận dùng muôi khuấy canh trong nồi, một bên quay đầu lại cười nói: “Không cần không cần, con đi nghỉ một lát đi, lâu lâu mới được nghỉ. Hôm nay mẹ nấu món bí đao hầm sườn non con thích nhất, chờ ăn cơm đi.”
Triển Chiêu dùng sức hít vào một hơi, ánh mắt thanh nhuận sáng sủa: “Thảo nào thơm như vậy chứ, tay nghề của mẹ giỏi quá a.”
“Ngọc Đường nói thật chẳng sai chút nào, Tiểu Chiêu thực sự là một con mèo nhỏ tham ăn a.” Cố Hoài Y ôn nhu cười khẽ, khó có được dịp trêu chọc con trai của mình đây.
Triển Chiêu quay đầu đi cười cười nói: “Thì ra anh hai còn nói xấu con với mẹ nữa nha, lần sau con nhất định phải nói với anh cả, để anh cả trút giận cho con, giáo huấn ảnh mới được.”
Nụ cười trên khuôn mặt Cố Hoài Y càng trở nên dịu dàng hạnh phúc. Bà nhớ tới khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vẫn còn bé, hai đứa con trai ngoạn nháo đấu võ mồm, mỗi khi Triển Chiêu nói không lại Bạch Ngọc Đường, đều sẽ làm ra bộ dạng vẻ mặt ủy khuất đi tìm Bạch Cẩm Đường, nói một câu, “Anh cả, anh hai ảnh ăn hiếp em!” Bạch Cẩm Đường nghe vậy hơi nhướng mày lên, không nói hai lời, nắm tay phải của Tiểu Triển Chiêu đi “giáo huấn” Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường lại luôn cố ý “oa oa” kêu thật to, dỗ đến khi Triển Chiêu hài lòng, lại sẽ làm ra một bộ dáng vẻ biểu tình đáng thương nói anh cả thiên vị, chỉ cưng chiều Triển Chiêu, nhưng không chịu nghĩ xem cả nhà này người cưng chiều Triển Chiêu nhất rốt cuộc là ai.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên chuông cửa vang lên. Cố Hoài Y múc một muỗng canh đưa lên miệng để nếm thử mặn nhạt thế nào, vừa nói với Triển Chiêu: “Tiểu Chiêu, ra mở cửa đi con, xem ai tới. Tiện tay bưng đồ ăn ra bàn, chúng ta ăn trưa luôn bây giờ.”
“A, được.” Triển Chiêu lên tiếng, bê đồ ăn đặt lên bàn cơm, lúc này mới nhanh chân đi ra cửa, mở cửa nhà, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Cậu nhìn cô gái trẻ xa lạ trước mắt, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một biểu tình kinh ngạc mà ngờ ngợ. Cô gái đó trên người mặc chiếc quần jeans màu xanh đã giặt đến cũ mèm, áo thun ngắn tay màu xanh nhạt, giày xăng đan màu trắng, mặt mày đạm tú, mái tóc dài cột thành kiểu đuôi ngựa đơn giản, thoạt nhìn chắc là một học sinh cấp 3 bình thường. Trong nháy mắt khi cô thấy Triển Chiêu xuất hiện, ánh mắt của cô bỗng nhiên trở nên giật mình ngẩn ngơ, cứ như thể đã hoàn toàn quên mất sự dịch chuyển của thời gian. Triển Chiêu rõ ràng nhìn thấy sự biến hóa trong biểu cảm của cô, chẳng biết tại sao, chỉ cảm thấy một nỗi đau buồn từ sâu trong nội tâm mơ hồ cuộn trào lên.
Triển Chiêu sửng sốt một chút, nhanh chóng phản ứng lại, ôn hòa lễ độ mỉm cười hỏi cô gái, “Xin hỏi bạn tìm ai?”
Cô gái trẻ nhẹ nhàng vươn tay, trong mắt mơ hồ có thanh lương thủy quang hơi dao động. Một chiếc chuông bạc thật nhỏ trên chiếc lắc đeo ở cổ tay tinh tế trắng nõn của cô phát ra âm thanh thanh thúy dễ chịu, vô cùng êm tai. Tiếng gọi nho nhỏ mang theo âm sắc động lòng người của cô lúc này khẽ run truyền đến bên tai Triển Chiêu: “Tiểu ca ca…”
Triển Chiêu chấn động toàn thân, giọng nói mềm mại quen thuộc này vừa gọi liền giống như một bàn tay dịu dàng, cẩn thận, dè dặt phủi đi bụi bặm rơi đầy theo thời gian, cuối cùng lộ ra một đoạn đau thương và tưởng niệm đã bị phủ đầy bụi ở nơi sâu thẳm nhất trong cuộc sống của cậu.
“Tiểu ca ca, hoa thủy tiên thật xinh đẹp nha!” “Ừ, thật xinh đẹp, mẹ thích nó nhất.”
“Tiểu ca ca, Thanh Thanh đau quá, Thanh Thanh không muốn mẹ đi…” “Thanh Thanh đừng đau nữa, anh sẽ không đi, anh sẽ ở cùng em nha!”
“Tiểu ca ca, Bố Oa Oa thật xinh đẹp, thật là đáng yêu nha!” “Đúng vậy nha, Thanh Thanh em có muốn vuốt nó một chút không, nó rất mềm đó!”
“Tiểu ca ca…” “Tiểu ca ca…”
Hồi ức hạnh phúc cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong trí nhớ, những kỷ niệm hạnh phúc đã từng trải qua nhanh chóng xuất hiện, tái diễn lại trước mắt, nhanh tới nỗi làm cho lòng người sợ hãi, quá mức xa xôi và mờ mịt, phảng phất như thể chính mình chưa từng trải qua bao giờ. Thế nhưng nỗi đau thương và hạnh phúc cuộn chảy như nước suối trong tim này cũng không phải chỉ có một mình cậu cảm nhận được.
Tiểu ca ca. Trên đời này, người sẽ gọi cậu là tiểu ca ca, chỉ có một, là Thanh Thanh của cậu a.
Trong nháy mắt nước mắt của Sở Thiên Thanh rơi xuống, Triển Chiêu bỗng nhiên giang hai cánh tay, ôm lấy cô thật chặt: “Thanh Thanh…”
“Tiểu ca ca, em rất nhớ anh…” Trong tích tắc đáp trả lại cái ôm kia một lần nữa, Sở Thiên Thanh nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng nỉ non, phảng phất như sự yếu ớt, cùng sự lưu luyến lúc còn trẻ con.