Tiếng chuông ở Bạch Mã Tự vẫn thuần tịnh như thế, tiếng chuông đồng dưới mái hiên chùa vẫn thanh thúy như ngày ấy.
Một nam tử cả người lam lũ ôm một nữ hài quỳ rạp xuống trước mặt lão hòa thượng: “Sư phụ, con đã trở về.”
“Tình là nghiệt chướng, ngươi đã nhìn rõ chưa?” Lão hòa thượng nhắm mắt lại, bình tĩnh mở miệng.
“Ái tình có là nghiệt chướng thì cuộc đời này con cũng không hối hận.” Lưng nam tử phá lệ thẳng tắp: “Chỉ là ấu nữ vô tội, giang sơn Đại Đường quá nhiều huyết lệ, con chỉ cầu xin sư phụ có thể để cho hài tử này thoát ly khổ hải.”
“Hài tử này…”
“Là hài tử của con và công chúa, tên Tử Thanh…”
“Ngươi thật sự vẫn không chịu phá vỡ hồng trần?” Lão hòa thượng trợn mắt tiếp lấy nữ anh, thở dài: “Nếu không phá vỡ được nghiệt chướng của ái tình, vậy thủy chung sẽ phải nhận ác báo.”
“Công chúa ở đâu không rõ, đời này nếu không tìm thấy nàng, vậy trần chướng trong lòng sẽ vạn vạn lần không thể phá.”
(trần: cõi trần, trần tục; chướng: bức màn à bức màn che cõi trần)
“Aish, kiếp này vẫn là không tránh khỏi a.”
“Đa tạ sư phụ, Yến Thông xin đi.”
“Đi đi. Nữ oa này, số mệnh cũng có tình kiếp, quả thật không thể ở lại Đại Đường, vi sư biết nên để cho nàng đi tới nơi nào.”
“Đa tạ sư phụ.” Nam tử đi xa rồi, lão hòa thượng liền ôm hài tử đi tới cái giếng bên cạnh.
“Lão lừa ngốc, ngươi tưởng có thể cắt đứt được thân duyên của người khác sao?” Gió nhẹ thổi qua, một lão ẩu bỗng nhiên xuất hiện bên miệng giếng.
(thân: người thân; duyên: nhân duyên)
“A di đà phật, ta không muốn nữ oa này cũng trải qua tình kiếp như phụ thân nàng.”
Lão ẩu lắc đầu: “Ngươi quả nhiên là tên đầu gỗ ý chí sắt đá! Năm đó như thế, này vẫn như vậy!”
“A di đà phật, nhân yêu mến nhau vốn đã là sai, thiên đạo luân thường, há có thể vi phạm?”
(nhân yêu: gay)
“Nếu ta có thể chứng minh ngươi đã sai rồi thì sao?”
“Ta sẽ không sai!”
“Vậy chúng ta đánh cược đi, nếu ngươi sai thì phải tự tay tìm nữ anh này về, hơn nữa hoàn tục đi theo ta! Nếu ta sai, vậy tất nhiên ta sẽ chặt đứt tình chướng, mặc ngươi dốc lòng tu phật, chuyện cũ trước kia, một mực sẽ không nhắc tơi!”
“Được! Chúng ta liền đánh cược, xem liệu trên thế gian này có thể có nữ tử cùng nữ tử bạch đầu giai lão hay không? Sinh tử không thay đổi!”
“Ngươi!” Lão ẩu hung hăng trừng mắt với lão hòa thượng: “Ngươi đây là đang làm ta khó xử!”
“Nếu ngươi buông tay, vậy cũng coi như ngươi thua.”
“Ta sẽ không bỏ cuộc! Ta tin tưởng, ái tình có thể vượt qua hết thảy!” Lão ẩu kiên định cười: “Lão lừa ngốc, ta sẽ khiến cho ngươi thua tâm phục khẩu phục!”
“Ngươi không thể dùng yêu thuật hỗ trợ!”
“Được!”
“A di đà phật!” Lão hòa thượng niệm Phật hào, đem nữ anh trong lòng ném vào miệng giếng, chỉ thấy một đạo bạch quang chói mắt lóe lên, nước giếng lay động, nữ anh cũng đã biến mất.
…
Giấc mộng đó là sao? Vì sao đáy lòng lại đau đớn vô hạn? Nhã nhi? Triều Cẩm? Ta là người Đại Đường?
Chậm rãi mở mắt ra, ngay trước mặt đã bị Trầm Linh ôm chặt lấy: “Ngu ngốc! Cậu không phải bị trúng tà đấy chứ? Một mạng suýt nữa vứt dưới sông rồi!”
“Trầm…Trầm Linh?” Có chút hoảng hốt, Tử Thanh kỳ quái nhìn mọi thứ chung quanh, mình chỉ nằm mơ sao? Muốn hồi tưởng lại hết thảy những điều trong giấc mộng, những cũng chỉ là một mảnh mơ hồ.
“Cậu không nhận ra tôi sao?” Trầm Linh hoảng loạn nhảy dựng lên: “Bác sĩ, bác sĩ, mau tới đây, Yến Tử Thanh có chút không bình thường!”
Bệnh viện?
Ta không phải ở sơn cốc gì đó sao?
Tử Thanh ngồi dậy, lại bỗng nhiên bị Trầm Linh đè xuống: “Mau nằm xuống đừng loạn, vẫn còn đang truyền nước!”
“Trầm Linh, không đúng, tôi không nên ở đây.” Tử Thanh bối rối nhìn mình, ánh mắt dừng lại trên bàn tay bên trái, vết sẹo nơi đó khiến cho trái tim Tử Thanh mãnh liệt co rút.
“Nhã Hề cô nương! Đừng!”
“Yến…Tử Thanh, ngươi mau buông tay…”
“Ta không buông!”
Ánh mắt sầu thảm hiện lên trong đáy lòng, lại tuyệt vọng đau lòng đến như vậy.
“Tay trái cậu bị thương khi nào vậy?” Trầm Linh kinh ngạc nhìn Tử Thanh đang ngẩn người, lắc lắc cô, vội vàng nói với vị bác sĩ đứng một bên: “Anh mau nhìn xem, không bình thường, trước kia cô ấy không hay ngẩn người như vậy!”
Bác sĩ nhìn thoáng qua Tử Thanh: “Bình thường nạn nhân sống sót sau tai nạn đều nhất định có phần hoảng hốt, không có việc gì, nghỉ ngơi nhiều là sẽ khỏe thôi.” Nói xong bác sĩ liền xoay người ra khỏi phòng bệnh.
“Biện Châu?” Tử Thanh thì thào lẩm bẩm.
“Cậu nói gì thế?” Trầm Linh giơ tay quơ quơ trước mặt Tử Thanh: “Cậu đừng làm tôi sợ chứ, hôn mê ba ngày ba đêm, vừa tỉnh liền giống như thay đổi thành người khác vậy!”
Bỗng nhiên nắm chặt tay Trầm Linh, Tử Thanh đột ngột mười ngón tương khấu, thì thào: “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.”
Trầm Linh đỏ mặt, quẫn bách nhìn thoáng qua hai người bệnh đang há hốc mồm nhìn mình, rút tay ra: “Yến Tử Thanh! Rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?”
Nghiêm túc nhìn Trầm Linh, Tử Thanh kinh hoảng: “Ngươi không phải Nhã nhi!” Nơi này là hiện đại! Ta đã trở về! Không ở Đại Đường! Hiểu ra, một mảnh mơ hồ trong đầu Tử Thanh bỗng nhiên trở nên rõ ràng.
“Tôi đương nhiên không phải Nhã nhi! Nhã nhi là ai? Rốt cuộc cậu làm sao vậy?” Hoảng loạn tránh khỏi hai tay Tử Thanh giãy dụa, Trầm Linh nhìn thấy hai hàng nước mắt từ đôi mắt Tử Thanh không tự chủ được trào ra chảy xuống, lòng không khỏi đau xót: “Yến Tử Thanh, cậu…cậu không sao chứ?”
“Sao ta lại trở lại nơi này? Sao lại như thế?” Vung tay nhổ kim tiêm, Tử Thanh từ trên giường bệnh nhảy xuống, chân trần chạy ra khỏi phòng. Ta đã bình yên trở lại, nhưng Nhã nhi, có thể nào nàng đã rơi vào tay Hằng vương rồi hay không? Không! Đừng! Ta muốn trở về, ta đã đáp ứng nàng sẽ về rồi, ta không thể nuốt lời!
Còn có Triều Cẩm, nàng có bình yên về đến Phạm Dương không? Trăm ngàn trăm ngàn lần đừng rơi vào tay Ma Ô!
“Tử Thanh! Cậu muốn đi đâu!” Trầm Linh lo lắng đuổi theo Tử Thanh.
Ta muốn đi đâu? Đây là hiện đại a! Ta muốn từ nơi này trở về Đại Đường? Làm thế nào mới có thể trở về? Một mạt tuyệt vọng trào lên trong tim, Tử Thanh ngã ngồi xuống đất: “Ta muốn trở về! Ta muốn trở về!”
“Tử Thanh!” Lòng tràn đầy chua xót ôm lấy Tử Thanh, Trầm Linh sợ hãi lắc đầu: “Cậu đừng làm tôi sợ được không? Rốt cuộc cậu làm sao vậy?”
“Nhã nhi gặp nguy hiểm, ta muốn trở về cứu nàng!” Nhìn Trầm Linh, Tử Thanh còn nghiêm túc nói: “Ta không thuộc về nơi này, ta muốn trở về, nhưng mà, ta lại không tìm được đường về!”
“Nhã nhi rốt cuộc là ai?” Trầm Linh nâng mặt Tử Thanh lên: “Không phải cậu cho rằng giấc mơ là thật đấy chứ?”
“Nhã nhi…là thê tử…kết tóc của ta…”
“Chát!”
Trầm Linh đột nhiên quăng một cái tát lên mặt Tử Thanh: “Cậu cũng là con gái, sao có khả năng có thê tử? Khẳng định là cậu đã coi cảnh trong mơ trở thành thật rồi!”
Tử Thanh lại nở nụ cười, đột nhiên thực kích động hung hăng cắn chính mình một cái: “Là mơ! Là mơ! Ta hiện đang ở trong mơ, ta không đau! Không đau!”
“Cậu…”
Hết thảy trước mắt bắt đầu chậm rãi mơ hồ, Tử Thanh không nghe rõ những lời Trầm Linh nói sau đó, chỉ biết là tất cả tất cả bắt đầu dần dần ảm đạm…
“Lần này ngươi nhận thua rồi chứ?” Thanh âm lão ẩu vang lên bên tai Tử Thanh, Tử Thanh đột nhiên mở mắt, vẫn là căn phòng nhỏ như khi mới đến, vẫn như trước là lão ẩu cùng lão hòa thượng kia.
“A di đà phật…”
“Ta không cho ngươi niệm Phật hào nữa! Trước kia ngươi không tuân thủ đánh cuộc, tự tiện phong ấn kí ức của Tử Thanh, ngươi xem, người tính không bằng trời tính, còn không phải vẫn phá vỡ phong ấn của ngươi sao!” Lão ẩu đắc ý nhìn lão hòa thượng: “Từ giờ thì ngươi cần phải ngoan ngoãn nghe lời ta!”
“Ai, tình chướng khó qua a.”
“Lão nương cũng đã đợi người nhiều năm như vậy rồi, ngươi còn rối rắm cái gì nữa?”
Lão hòa thượng lắc đầu nhìn Tử Thanh: “Nay ngươi ở thế giới kia cũng đã đến Đại Đường, rốt cuộc không trở về được nữa rồi.”
Tử Thanh cười nhẹ: “Ta vốn chính là người nơi này, nơi đây có hết thảy những điều ta quyến luyến không nỡ, có trở về nơi kia hay không cũng không quan trọng nữa.”
“Ngươi đã vượt sơ qua tử kiếp, nhưng mà còn có một sinh quan khác chưa xong, nếu lại mất mạng nữa, lão nạp thực chỉ có thể bất lực.” Lão hòa thượng nhìn lão ẩu: “Ngươi sẽ không định giúp nàng chứ?”
“Ngươi cầu ta, ta sẽ giúp.” Lão ẩu cười hắc hắc.
Lão hòa thượng nhất thời nghẹn lời: “Ta đã thua cuộc rồi, còn có thể nói gì?”
“Đường, luôn cần chính mình đi, từ giờ ta sẽ không dễ dàng rơi vào cạm bẫy Hằng vương như vậy nữa.” Tử Thanh đứng dậy ôm quyền: “Có thể sống lại làm người, ta đã phải cảm tạ thượng thiên rồi, hiện tại Nhã nhi gặp nguy hiểm, một khắc ta cũng không thể chờ được, trước xin bái biệt hai vị.”
“Chậm đã.” Lão ẩu đột nhiên gọi Tử Thanh lại: “Nhã nhi đúng là gặp nguy hiểm, nhưng Triều Cẩm cũng thế, nay một người ở phía đông, một ở phía tây, cách nhau xa ngàn dặm, ngươi có thể nghĩ cho kĩ, đến tột cùng là đi cứu ai?”
“Chẳng lẽ Triều Cẩm bị Ma Ô đuổi theo?” Tử Thanh kinh hãi hỏi.
“Nhã nhi đã rơi vào tay Hằng vương, còn Triều Cẩm vì muốn giúp ngươi báo thù mà bị gả cho Đột Quyết…Ta có thể giúp ngươi lập tức tới bên một người trong số đó, có cứu được hay không, vậy phải nhìn ngươi.” Lão ẩu nghiêm túc nhìn Tử Thanh: “Nhưng mà, chỉ có thể cứu một người.”
“Chỉ có thể cứu một?” Thân mình Tử Thanh chấn động: “Ý của ngươi là, cứu một người trong đó, còn người kia sẽ gặp nạn?”
“Thế sự không thể lưỡng toàn, ngay cả ta không phải là phàm nhân đi nữa thì cũng không thể can thiệp quá nhiều vào thiên đạo nhân quả. Tử Thanh, ngươi nghĩ cho thật kỹ đi, nếu nghĩ xong rồi, ta liền lập tức đưa ngươi đến nơi ngươi nên đi.” Lão ẩu nói xong, thở dài.
Nhã nhi, Triều Cẩm…
Ảm đạm cúi đầu, Tử Thanh chỉ biết là bất luận chọn thế nào thì luôn có một phương sẽ bị tổn thương.
“Lão yêu tinh, ngươi thực dọa nàng! Rõ ràng giữa các nàng sẽ có một bên có quý nhân tương trợ, nếu chọn đúng thì tự nhiên là giai đại vui mừng.”
“Nếu chọn sai thì sao?” Thân mình Tử Thanh chấn động: “Đến tột cùng là ai sẽ có quý nhân tương trợ?”
“Cái này…lão nạp không thể nhiều lời, đây là thiên cơ a.”