Edit: Sahara
Tần mẫu nói như vậy, làm Trương Thúy Thúy cũng luống cuống theo: "Mẹ....."
Tần Chung nghe thế thì buông tay Lý Ỷ La ra, đi đến bên cạnh Tần mẫu: "Mẹ, sẽ không có chuyện gì đâu! Có phải là mẹ thấy thân mình không được thoải mái không? Hôm nay trời có hơi nóng, có phải mẹ quá mệt mỏi không?"
Tần mẫu nghe Tần Chung hỏi vậy thì hơi hơi nhíu mày: "Hôm nay mẹ xuống ruộng hái chút ít rau cỏ về, có lẽ là do ban ngày phơi nắng hơi lâu...."
Tần Chung nghe xong liền vội đỡ Tần mẫu: "Mẹ, lúc này thời tiết càng ngày càng nóng, mặt trời ban ngày rất gắt, có việc gì thì cứ chờ con về, mấy chuyện hái rau linh tinh đâu cần phiền đến mẹ."
Tần mẫu lại không đồng ý: "Chuyện quan trọng nhất của con hiện giờ là chuyên tâm đọc sách, như vậy mới không cô phụ công sức Ỷ La đã vất vả thêu thùa, chút chuyện lặt vặt trong nhà này con không cần xen vào. Hơn nữa, sức khỏe của con cũng chỉ mới vừa chuyển biến tốt hơn, còn cần phải tịnh dưỡng thật tốt."
Trương Thúy Thúy và Mã Đại Ni đứng ngay bên cạnh, sắc mặt có chút không được tự nhiên. Bọn họ thân là dâu, bởi vì muốn học thêu thùa, nên có một số chuyện Tần mẫu đều tự mình làm, không sai bảo bọn họ. Nếu việc này mà truyền ra ngoài, còn không bị người ta mắng chết sao?
Trương Thúy Thúy vừa định bước tới nói gì đó, thì bỗng ngoài cửa lớn vang lên tiếng gõ cửa rung trời.
"Tần tam thẩm, Tần Phấn ca ở trong huyện xảy ra chuyện rồi, hiện giờ đang ở y quán, Tần Diệu ca nhờ ta chuyển lời, bảo mọi người đem phí chẩn bệnh đến đó."
Mọi người trong nhà vừa nghe thấy vậy thì nháy mắt tất cả đều biến sắc.
"Sao lại vậy? Sao lại vậy?"
"Tướng công...." Sắc mặt Trương Thúy Thúy trắng bệch.
Lý Ỷ La vội chạy ra sân đi mở cửa lớn, nhìn thấy người báo tin hóa ra là Trương Tiểu Bảo: "Đại ca tôi bị sao thế?"
Trương Tiểu Bảo đã khắc sâu ký ức hình ảnh Lý Ỷ La tay cầm sạn sắt, mặt thì hung thần ác sát, nên khi nhìn thấy người mở cửa là Lý Ỷ La, hắn lập tức lui về sau một bước theo bản năng. Đáng thương thay một tiểu hán tử to khỏe, lúc này lại súc bả vai lại chẳng khác gì chim cút: "Đệ cũng không rõ tình hình cụ thể là thế nào. Lúc đệ và cha lên huyện bán thú săn, trùng hợp gặp Tần Diệu ca đang cõng Tần Phấn ca chạy đến y quán. Đệ chỉ nghe thấy Tần Diệu ca nói Tần Phấn ca đột ngột té xỉu ở bến tàu, xong rồi nhờ đệ về báo tin cho mọi người."
"Té xỉu?" Tần mẫu lảo đảo lui về sau một bước: "Lão đại sao lại té xỉu?"
"Tướng công...." Trương Thúy Thúy bắt lấy Trương Tiểu Bảo: "Tướng công tôi có sao không? Chàng có sao không?"
"Tẩu tử, chuyện này.... Chuyện này đệ cũng không biết. Lúc đệ nhìn thấy Tần Phấn ca, huynh ấy vẫn còn đang ngất xỉu. Tần Diệu ca nhờ đệ đưa tin, cha đệ bảo đệ chạy nhanh về báo tin cho mọi người, đệ cũng không biết đại phu chẩn đoán như thế nào?"
"Đại tẩu, đại ca không có việc gì đâu. Chúng ta ở nơi này lo lắng cũng vô ích. Mẹ, mẹ ở lại nhà! Đại tẩu, tẩu theo muội và tướng công lên huyện xem thử, có lẽ chỉ vì quá mệt nên đại ca mới ngất xỉu thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao. Bây giờ tẩu gấp mấy cũng vô dụng."
Lời nói Lý Ỷ La dường như giúp Trương Thúy Thúy bình tĩnh lại phần nào: "Đúng! Đúng vậy! Lên huyện! Chúng ta lên huyện thành!"
Lý Ỷ La vội trở vào phòng mang theo chút bạc phòng hờ, rồi đi cùng Trương Thúy Thúy và Tần Chung ra cửa.
Một đường gấp gáp, rốt cuộc cũng đến được huyện thành trước khi trời tối. Cũng may thời gian này Tần Chung thường đi tới đi lui giữa thư viện và Tần gia, nếu không, hôm nay đi đường nhanh như vậy, thân mình hắn nhất định là không chống nổi.
"Tướng công, chàng không sao chứ?" Lý Ỷ La lo lắng vỗ vỗ vai Tần Chung, hỏi.
Sắc mặt Tần Chung có hơi đỏ, trên trán nhễ nhãi mồ hôi, hơi hơi thở hổn hển, nghe Lý Ỷ La hỏi thì xua xua tay: "Ta không sao! Mau đi tìm đại ca, nhị ca thôi!"
Trương Thúy Thúy bần thần đi theo bên cạnh Lý Ỷ La và Tần Chung. Nếu không nhờ dọc đường Lý Ỷ La luôn dìu nàng ta, thì không biết Trương Thúy Thúy đã té bao nhiêu lần rồi.
Y quán trên huyện tổng cộng có hơn mười chỗ. Cũng may là từ miệng Trương Tiểu Bảo, bọn họ biết được Tần Diệu cõng Tần Phấn đến thành Bắc. Một đường đi đến thành Bắc, rốt cuộc cũng tìm được Tần Diệu và Tần Phấn ở y quán thứ hai.
Thời điểm mấy người Lý Ỷ La đến nơi, Tần Phấn còn đang nhắm mắt nằm trên giường, đại phu đang châm cứu cho hắn. Tần Diệu thì gấp đến độ đi vòng quanh bên cạnh.
"Tướng công, tướng công......" Trương Thúy Thúy muốn nhào tới, nhưng lại sợ cắt ngang đại phu châm cứu, bên chỉ có thể nắm chặt tay Tần Phấn, liên tục gọi không ngừng.
"Nhị ca, đại ca bị sao vậy?" Tần Chung vội hỏi Tần Diệu.
Tần Diệu thấy mọi người đến rồi mới thở phào nhẹ nhõm: "Huynh cũng không biết! Huynh vừa mới ra khỏi xưởng, định đến bến tàu gọi đại ca cùng về, nhưng vừa đến đó thì đã thấy rất nhiều người bu đen bu đỏ, huynh vất vả chen vào xem thử, ai ngờ lại thấy đại ca nằm trên đất. Huynh không còn cách nào, đành phải nhanh chóng đưa đại ca tới y quán. Vừa rồi đại phu có nói, đại ca là do quá mệt nhọc, lại bị nhiệt khí công tâm (*nóng trong người), vì vậy mới dẫn đến hôn mê bất tỉnh."
Đại phu nghe vậy liền hừ một tiếng, hỏi: "Các người là người nhà của hắn?"
Tần Chung vội đáp: "Phải!"
Đại phu liếc Tần Chung và Tần Diệu một cái: "Các người làm người nhà kiểu gì vậy hả? Người bệnh đã mệt thành cái dạng này mà các người cũng không phát hiện?" Đại phu lại hừ thêm một tiếng: "Người bệnh là lao lực quá độ! Là người chứ đâu phải trâu, sao có thể chịu nổi!"
Lý Ỷ La bước tới đứng trước mặt đại phu, nhíu mày nói: "Đại phu, ông nói chuyện thì cứ nói, rống lên với tướng công tôi như vậy làm gì? Tướng công nhà tôi trêu chọc gì ông hả? Sức khỏe đại ca tôi không có trở ngại gì chứ, sau đó nên làm cái gì?"
Đại phu dường như chưa từng gặp qua nữ tử nào giống Lý Ỷ La vậy, ông trừng mắt nhìn nàng hồi lâu rồi mới nói: "Nên làm sao? Đương nhiên là tịnh dưỡng! Phí khám một lượng, lát nữa ta viết một phương thuốc, các người tự mình đi hốt thuốc!"
Lý Ỷ La lấy một lượng từ trong tay áo ra đưa cho đại phu, đại phu ngẩn người. Nhìn bộ dáng, người bệnh và hai nam tử trước mặt rõ ràng là huynh đệ. Hai người trước mặt thì da mềm thịt non, còn người nằm kia, tuy không lớn tuổi nhưng mặt đầy phong sương, làm ông tưởng trong nhà phụ mẫu đối xử bất công, ép huynh trưởng vất vả lo cho đệ đệ. Những chuyện như vậy ông từng chứng kiến không ít. Nào ngờ tiểu nương tử này lại dứt khoát như vậy, đưa một lượng mà không hề chớp mắt lấy một cái. Phí khám một lượng cũng đâu có rẻ.
"Đại phu, ông mau kê đơn đi!" Lý Ỷ La thấy đại phu đứng yên bất động, liền lên tiếng thúc giục.
Trong lòng đại phu thấy khó hiểu, ông nhận phí khám rồi kê đơn.
Lý Ỷ La nhận phương thuốc, đưa cho Tần Diệu: "Nhị ca, huynh đi bốc thuốc đi! Đại ca nơi này có bọn muội canh chừng rồi!"
Tần Diệu ừm một tiếng, cầm phương thuốc rồi vội vã chạy đến tiệm thuốc.
Tần Diệu chạy được vài bước, chợt thấy có gì đó không đúng, sao đệ muội sai bảo người làm nhị ca hắn như lẽ đương nhiên thế này? Tam đệ cũng ở đó, người đầu tiên đệ muội sai bảo không phải nên là trượng phu của mình à? Tần Diệu quay đầu lại nhìn y quán, chỉ thấy Lý Ỷ La đang cầm một cây quạt, nhẹ nhàng quạt mát cho Tần Chung.
Tần Diệu: "... ..." Hắn hiểu tại sao rồi! (*Sa: nhận mệnh thôi! Nhận sớm siêu sinh sớm!)
"Ưm....." Tần Diệu đi không bao lâu thì Tần Phấn cũng từ từ tỉnh lại.
"Tướng công, chàng thấy sao rồi? Chàng làm thiếp sợ muốn chết!" Trương Thúy Thúy thấy Tần Phấn tỉnh rồi, nước mắt nghẹn ngào đua nhau rơi xuống.
Tần Phấn ngồi dậy, gãi gãi đầu mình: "Ta... Ta cũng không biết, ta bị sao vậy?"
Lý Ỷ La liếc Tần Phấn một cái, thấy sắc mặt Tần Phấn trắng bệch, môi khô nứt, hai mắt ảm đạm vô thần.
"Đại ca, không có gì là tốt rồi! Đại phu nói huynh lao lực quá độ, chuyện này là thế nào?" Tần Chung dịu giọng hỏi. Trước kia Tần Phấn cũng giống bây giờ, ngày mùa xuống ruộng, nông nhàn thì đến bến tàu làm công. Thời điểm ấy, ăn mặc các thứ còn không bằng bây giờ, nhưng tại sao khi ấy không sao, hiện tại lại mệt đến sinh bệnh?
Tần Phấn à một tiếng: "Chỉ là mỗi ngày huynh khiêng vác nhiều hơn một chút mà thôi, chắc không đến nỗi nào chứ? Mẹ bọn nhỏ, nàng đừng khóc, hiện tại không phải ta không có sao rồi sao." Tần Phấn lau nước mắt cho Trương Thúy Thúy.
Đang nói thì Tần Diệu về đến, mọi người liền cùng nhau về nhà. Lúc về vẫn là Tần Diệu cõng Tần Phấn.
Khi về nhà rồi, Tần mẫu lại không có gào khóc như người khác, chỉ im lặng nắm lấy tay Tần Phấn mà rớt nước mắt: "Lão đại, lão nhị và lão tam đã nói mọi chuyện cho mẹ biết rồi. Sao con lại mệt đến ngất xỉu vậy? Trước kia không phải vẫn luôn tốt à?"
"Con... Con khuân vác nhiều hơn bình thường một chút." Tần Phấn nghỉ ngơi chốc lát, khí sắc đã tốt hơn khá nhiều.
"Sao con lại phải khuân vác nhiều hơn? Không phải luôn nói với con là nên làm việc nghỉ ngơi điều độ à? Trước đây trong nhà khó khăn, cũng không cần con kiếm nhiều tiền về, hiện tại ngày tháng đã tốt hơn, con cần gì liều mạng như vậy chứ? Con đây là muốn làm tức chết mẹ đúng không?" Tần mẫu tức giận đánh một cái xuống vai Tần Phấn.
"Mẹ, là lỗi của con! Là lỗi của con!" Trương Thúy Thúy đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tần mẫu.
"Chuyện này thì liên quan gì đến con?" Tần mẫu thấy khó hiểu, những người khác cũng thấy khó hiểu nhìn về phía Trương Thúy Thúy.
"Là do con luôn nói với tướng công phải kiếm nhiều tiền, ngày sau mới có thể đưa Tử Viễn và Tử Hạo đến thư viện. Giống như tiểu thúc thúc của chúng, trở nên nổi bật hơn người. Nếu không phải tại con cứ nói đi nói lại những lời này, thì tướng công cũng sẽ không liều mạng làm việc. Là do con không tốt! Tướng công, sao chàng lại ngốc như vậy chứ, huhuhu....."
Trương Thúy Thúy bụm mặt, quỳ sụp trên đất khóc thảm thiết.
"Mẹ bọn nhỏ, nàng mau đứng dậy đi! Là bản thân ta, ta muốn tiết kiệm tiền cơm trưa, lại khuân vác nhiều hơn, cho nên mới dẫn tới việc ngất xỉu." Tần Phấn thấy Trương Thúy Thúy khóc, vội vã đến đỡ nàng ta dậy.
"Con nói gì? Con không ăn cơm trưa?" Mặt mày Tần mẫu xanh mét, bà tự đánh lên đùi mình một cái: "Con đây là tự tìm đường chết phải không? Làm công ở bến tàu vất vả thế nào kia chứ, giữa trưa tại sao con không ăn cơm? Con còn liều mạng khuân vác, nếu con có chuyện gì, con bảo Tử Viễn, Tử Hạo phải làm sao hả?"
"Oa... Cha... Mẹ...." Tử Viễn, Tử Hạo không biết đã đến cạnh cửa tự khi nào, lúc này cả hai đứa đều khóc óa lên, rồi chạy đến bổ nhào vào Tần Phấn và Trương Thúy Thúy: "Cha, mẹ, hai người sao thế?" Tử Hạo òa khóc, Tử Viễn cố dằn sợ hãi, hỏi.
Lý Ỷ La kéo Tử Viễn và Tử Hạo đến bên cạnh, tiếp đó lại đỡ Tần Phấn và Trương Thúy Thúy dậy: "Đại ca, đại tẩu, muốn cho cuộc sống được tốt hơn, đúng là không thể lười biếng, nhưng cũng không thể liều mạng, nếu khiến bản thân mệt chết, thì tất cả đều thành uổng công. Dù muốn kiếm tiền, cũng nên từ từ từng bước, đâu có ai như đại ca vậy, cả mạng cũng không cần. Nếu huynh có gì bất trắc, đại tẩu, Tử Viễn và Tử Hạo biết phải tính thế nào?"
Tần Phấn cũng không ngờ bản thân mình lại không chịu nổi, hắn chỉ muốn làm nhiều hơn một chút, bữa trưa không ăn thì có thể tiết kiệm được thêm chút tiền.
"Aiz... Huynh cũng không nghĩ đến, sau này sẽ không vậy nữa. Nếu sớm biết trước, huynh đâu có làm thế." Tần Phấn sờ sờ đầu hai đứa nhóc tì Tử Viễn, Tử Hạo, trong lòng hắn còn sợ hãi mà nói.
Do Tần Phấn mệt xỉu, lại thêm tiết trời càng ngày càng nóng, Tần mẫu liền không cho Tần Phấn đến bến tàu làm công nữa, bắt hắn ở nhà tịnh dưỡng cho khỏe trước.
Nhưng Tần Phấn, người cũng như tên của hắn, luôn luôn cần cù, nếu không làm việc thì cả người hắn lại thấy không thoải mái. Hơn nữa, hai phu thê Tần Phấn luôn tâm tâm niệm niệm muốn kiếm thêm chút tiền, trong tương lai có thể đưa Tử Viễn và Tử Hạo đến thư viện học hành. Bây giờ ngồi không rảnh rỗi, trên mặt hai phu thê ít nhiều đều lộ vẻ sầu muộn.
Lúc Trương Thúy Thúy học thêu cũng không được tập trung lắm, cứ không ngừng đâm kim vào tay.
"Ai da..." Một lần nữa đâm đầu ngón tay chảy máu, Trương Thúy Thúy đưa tay vào miệng mút, càng nghĩ càng thấy bản thân thật vô dụng. Nếu mình cũng thông minh như Tần Phương, thì hiện tại cũng đã có thể thêu khăn bán kiếm tiền rồi. Cha bọn nhỏ cũng không cần vất vả như thế, mình cũng có thể để dành thêm ít tiền đưa Tử Viễn và Tử Hạo đến thư viện.
"Đại tẩu...." Lý Ỷ La ngồi cạnh Trương Thúy Thúy, thấy nàng ta như thế thì khẽ gọi Trương Thúy Thúy một tiếng.
"Đệ muội,.... Muội nói xem, tẩu nên làm cái gì bây giờ?" Trương Thúy Thúy ngẩng đầu, nhìn Lý Ỷ La, nàng luôn cảm thấy người đệ muội này không giống nàng, không giống mẹ chồng, cũng không giống nữ tử ở nơi này. Nếu đệ muội gặp phải tình huống như nàng, chắc chắn muội ấy sẽ có cách giải quyết.
"Gì mà làm sao? Trong nhà cũng đâu phải rất túng thiếu, không lo ăn không lo mặc. Đại tẩu, là tự tẩu nghĩ nhiều thôi." Mã Đại Ni không biết lấy đâu ra một nắm hạt dưa, nói mấy câu không tim không phổi. Mấy ngày trước nàng ta như được tiêm máu gà, lại lần nữa cầm kim chỉ lên, nhưng cũng chỉ được hai rồi đâu lại vào đấy, không chịu nổi cực khổ.
Lý Ỷ La liếc nhìn Mã Đại Ni một cái, cái tính cách trời sập cũng không lo này, thật không biết là tốt hay là xấu nữa.
"Trông con thành rồng, tẩu cũng chẳng hy vọng Tử Viễn, Tử Hạo thành đại nhân vật gì cả, chỉ mong cho chúng có tương lai tốt một chút mà thôi. Chỉ là.... Tẩu quá vô dụng..." Trương Thúy Thúy không nhìn Mã Đại Ni, chỉ đỏ hồng hai mắt nhìn Lý Ỷ La, nói.
Lý Ỷ La chưa có con, nàng chưa thể nào hiểu được tâm lý nguyện vì con trả mọi giá của một người mẹ, tuy nhiên, lo âu trong lòng Trương Thúy Thúy, nàng cũng cảm nhận được.
"Đại tẩu, tẩu thật sự muốn kiếm tiền?"
"Đương nhiên! Đệ muội, muội có cách à?" Trương Thúy Thúy vui mừng nắm lấy tay Lý Ỷ La, tha thiết nhìn nàng.
"Đại tẩu, thành thật mà nói, tẩu không có năng khiếu thêu thùa, dù tẩu có dụng tâm học thì đồ thêu ra cũng không thể bán được giá cao."
Hai vai Trương Thúy Thúy ỉu xìu đi thấy rõ: "Tẩu biết chứ...."
"Nếu tẩu thật sự muốn kiếm tiền, muội quả thật có một cách, chỉ là không biết có thành công hay không thôi." Lý Ỷ La nói.
"Là cách gì? Đệ muội, muội cứ nói đi!"
"Bến tàu Vân Dương huyện người qua kẻ lại đông đúc, nếu bày một quầy hàng bán đồ ăn ở đó, chắc chắn có thể kiếm được tiền." Lý Ỷ La cũng từng đi qua bến tàu Vân Dương huyện, lượng người ở đó quả thật rất đông, thương khách lui tới rất nhiều. Gần bến tàu còn có tửu lâu, khách điếm, thậm chí có cả thanh lâu kỹ viện, khách tới lui tấp nập, buôn bán cực kỳ tốt.
Tình trạng của Tần gia hiển nhiên không làm được buôn bán lớn, nhưng trừ những thương khách giàu có ăn mặc đẹp đẽ kia ra, thì bến tàu Vân Dương huyện vẫn còn rất nhiều người dân bản địa và những người từ nơi khác đến làm công. Vì đảm bảo sức lao động, mỗi bữa đều phải ăn no, bọn họ không vào nổi tửu lâu ăn cơm, mấy quán nhỏ ruồi bọ ven đường là nơi lý tưởng nhất của họ. Lý Ỷ La cũng đã quan sát rồi, buôn bán cũng khá tốt.
Những người đó chỉ cầu no bụng, không cầu ngon. Nhưng nếu có thể vừa được ăn no, lại vừa được ngon miệng, thì nhất định sẽ được bọn họ ủng hộ.
Lý Ỷ La nói những phân tích của mình cho Trương Thúy Thúy nghe, hai mắt đang tỏa sáng của Trương Thúy Thúy dần ảm đạm đi: "Đệ muội, mấy quán nhỏ ở Vân Dương huyện dù nhỏ nhưng cũng đã buôn bán lâu rồi, tẩu không có tay nghề hơn người mà tùy tiện chen chân vào, tẩu sợ là không trụ lâu được."
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Diễn đàn Tiểu Thanh Thôn.
Iz Trương Tiểu Đào: Hôm nay ta vẫn chưa được lên sân khấu như cũ, nhưng cũng phải nhắc đến thần tượng của ta với mọi người! Tỷ tỷ nhà ta mặt đẹp da trắng chân dài, nghiệp vụ năng lực giỏi giang, giá trị sức quyến rũ max! Ta thần tượng tỷ ấy bắt đầu từ giá trị nhan sắc cho đến nhân phẩm! Chỉ tiếc ánh mắt của tỷ ấy không tốt, coi trọng một tên tiểu bạch kiểm. Tên tiểu bạch kiểm kia tự mình vô dụng thì không nói, còn bắt tỷ tỷ ta che chở khắp nơi, hắn thật không đáng tin tưởng. Hôm nay tỷ tỷ nhà ta còn quạt mát cho hắn! Mẹ kiếp! Tỷ tỷ nhà ta gả thấp, tên tiểu bạch kiểm kia lại không biết thương tiếc chút nào, thật quá đau lòng cho tỷ tỷ nhà ta.....
Lầu một mê muội Tần Chung ca ca: Iz ta giải mã, ngươi vậy mà dám nói Tần Chung ca ca nhà ta là tiểu bạch kiểm? Mẫu dạ xoa hung dữ nhà ngươi thì tốt lắm sao? Nếu không phải Tần Chung ca ca nhà ta tốt bụng, mẫu dạ xoa nhà ngươi chỉ sợ là phải cô độc suốt quảng đời còn lại đó.....
Lầu hai mê muội số 2: Đúng vậy! Đúng vậy!
... ...... .....
Lầu n mê muội n: Đúng vậy! Đúng vậy!
Người qua đường: Ta không ý kiến, nhưng ta cảm thấy hai người rất xứng đôi, tướng công mảnh mai và nương tử bưu hãn gì đó thật quá tình cảm nhoa!
Đàn chủ Tần Chung: Trương Tiểu Bảo, mê muội Tần Chung ca ca, mê muội n bị cấm ngôn, tán thưởng người qua đường.
Quần chúng cắn hạt dưa: Mẹ kiếp! Chính phủ đóng dấu, cho nên Tần Chung quả thật là tướng công mảnh mai à?
Tần mẫu nói như vậy, làm Trương Thúy Thúy cũng luống cuống theo: "Mẹ....."
Tần Chung nghe thế thì buông tay Lý Ỷ La ra, đi đến bên cạnh Tần mẫu: "Mẹ, sẽ không có chuyện gì đâu! Có phải là mẹ thấy thân mình không được thoải mái không? Hôm nay trời có hơi nóng, có phải mẹ quá mệt mỏi không?"
Tần mẫu nghe Tần Chung hỏi vậy thì hơi hơi nhíu mày: "Hôm nay mẹ xuống ruộng hái chút ít rau cỏ về, có lẽ là do ban ngày phơi nắng hơi lâu...."
Tần Chung nghe xong liền vội đỡ Tần mẫu: "Mẹ, lúc này thời tiết càng ngày càng nóng, mặt trời ban ngày rất gắt, có việc gì thì cứ chờ con về, mấy chuyện hái rau linh tinh đâu cần phiền đến mẹ."
Tần mẫu lại không đồng ý: "Chuyện quan trọng nhất của con hiện giờ là chuyên tâm đọc sách, như vậy mới không cô phụ công sức Ỷ La đã vất vả thêu thùa, chút chuyện lặt vặt trong nhà này con không cần xen vào. Hơn nữa, sức khỏe của con cũng chỉ mới vừa chuyển biến tốt hơn, còn cần phải tịnh dưỡng thật tốt."
Trương Thúy Thúy và Mã Đại Ni đứng ngay bên cạnh, sắc mặt có chút không được tự nhiên. Bọn họ thân là dâu, bởi vì muốn học thêu thùa, nên có một số chuyện Tần mẫu đều tự mình làm, không sai bảo bọn họ. Nếu việc này mà truyền ra ngoài, còn không bị người ta mắng chết sao?
Trương Thúy Thúy vừa định bước tới nói gì đó, thì bỗng ngoài cửa lớn vang lên tiếng gõ cửa rung trời.
"Tần tam thẩm, Tần Phấn ca ở trong huyện xảy ra chuyện rồi, hiện giờ đang ở y quán, Tần Diệu ca nhờ ta chuyển lời, bảo mọi người đem phí chẩn bệnh đến đó."
Mọi người trong nhà vừa nghe thấy vậy thì nháy mắt tất cả đều biến sắc.
"Sao lại vậy? Sao lại vậy?"
"Tướng công...." Sắc mặt Trương Thúy Thúy trắng bệch.
Lý Ỷ La vội chạy ra sân đi mở cửa lớn, nhìn thấy người báo tin hóa ra là Trương Tiểu Bảo: "Đại ca tôi bị sao thế?"
Trương Tiểu Bảo đã khắc sâu ký ức hình ảnh Lý Ỷ La tay cầm sạn sắt, mặt thì hung thần ác sát, nên khi nhìn thấy người mở cửa là Lý Ỷ La, hắn lập tức lui về sau một bước theo bản năng. Đáng thương thay một tiểu hán tử to khỏe, lúc này lại súc bả vai lại chẳng khác gì chim cút: "Đệ cũng không rõ tình hình cụ thể là thế nào. Lúc đệ và cha lên huyện bán thú săn, trùng hợp gặp Tần Diệu ca đang cõng Tần Phấn ca chạy đến y quán. Đệ chỉ nghe thấy Tần Diệu ca nói Tần Phấn ca đột ngột té xỉu ở bến tàu, xong rồi nhờ đệ về báo tin cho mọi người."
"Té xỉu?" Tần mẫu lảo đảo lui về sau một bước: "Lão đại sao lại té xỉu?"
"Tướng công...." Trương Thúy Thúy bắt lấy Trương Tiểu Bảo: "Tướng công tôi có sao không? Chàng có sao không?"
"Tẩu tử, chuyện này.... Chuyện này đệ cũng không biết. Lúc đệ nhìn thấy Tần Phấn ca, huynh ấy vẫn còn đang ngất xỉu. Tần Diệu ca nhờ đệ đưa tin, cha đệ bảo đệ chạy nhanh về báo tin cho mọi người, đệ cũng không biết đại phu chẩn đoán như thế nào?"
"Đại tẩu, đại ca không có việc gì đâu. Chúng ta ở nơi này lo lắng cũng vô ích. Mẹ, mẹ ở lại nhà! Đại tẩu, tẩu theo muội và tướng công lên huyện xem thử, có lẽ chỉ vì quá mệt nên đại ca mới ngất xỉu thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao. Bây giờ tẩu gấp mấy cũng vô dụng."
Lời nói Lý Ỷ La dường như giúp Trương Thúy Thúy bình tĩnh lại phần nào: "Đúng! Đúng vậy! Lên huyện! Chúng ta lên huyện thành!"
Lý Ỷ La vội trở vào phòng mang theo chút bạc phòng hờ, rồi đi cùng Trương Thúy Thúy và Tần Chung ra cửa.
Một đường gấp gáp, rốt cuộc cũng đến được huyện thành trước khi trời tối. Cũng may thời gian này Tần Chung thường đi tới đi lui giữa thư viện và Tần gia, nếu không, hôm nay đi đường nhanh như vậy, thân mình hắn nhất định là không chống nổi.
"Tướng công, chàng không sao chứ?" Lý Ỷ La lo lắng vỗ vỗ vai Tần Chung, hỏi.
Sắc mặt Tần Chung có hơi đỏ, trên trán nhễ nhãi mồ hôi, hơi hơi thở hổn hển, nghe Lý Ỷ La hỏi thì xua xua tay: "Ta không sao! Mau đi tìm đại ca, nhị ca thôi!"
Trương Thúy Thúy bần thần đi theo bên cạnh Lý Ỷ La và Tần Chung. Nếu không nhờ dọc đường Lý Ỷ La luôn dìu nàng ta, thì không biết Trương Thúy Thúy đã té bao nhiêu lần rồi.
Y quán trên huyện tổng cộng có hơn mười chỗ. Cũng may là từ miệng Trương Tiểu Bảo, bọn họ biết được Tần Diệu cõng Tần Phấn đến thành Bắc. Một đường đi đến thành Bắc, rốt cuộc cũng tìm được Tần Diệu và Tần Phấn ở y quán thứ hai.
Thời điểm mấy người Lý Ỷ La đến nơi, Tần Phấn còn đang nhắm mắt nằm trên giường, đại phu đang châm cứu cho hắn. Tần Diệu thì gấp đến độ đi vòng quanh bên cạnh.
"Tướng công, tướng công......" Trương Thúy Thúy muốn nhào tới, nhưng lại sợ cắt ngang đại phu châm cứu, bên chỉ có thể nắm chặt tay Tần Phấn, liên tục gọi không ngừng.
"Nhị ca, đại ca bị sao vậy?" Tần Chung vội hỏi Tần Diệu.
Tần Diệu thấy mọi người đến rồi mới thở phào nhẹ nhõm: "Huynh cũng không biết! Huynh vừa mới ra khỏi xưởng, định đến bến tàu gọi đại ca cùng về, nhưng vừa đến đó thì đã thấy rất nhiều người bu đen bu đỏ, huynh vất vả chen vào xem thử, ai ngờ lại thấy đại ca nằm trên đất. Huynh không còn cách nào, đành phải nhanh chóng đưa đại ca tới y quán. Vừa rồi đại phu có nói, đại ca là do quá mệt nhọc, lại bị nhiệt khí công tâm (*nóng trong người), vì vậy mới dẫn đến hôn mê bất tỉnh."
Đại phu nghe vậy liền hừ một tiếng, hỏi: "Các người là người nhà của hắn?"
Tần Chung vội đáp: "Phải!"
Đại phu liếc Tần Chung và Tần Diệu một cái: "Các người làm người nhà kiểu gì vậy hả? Người bệnh đã mệt thành cái dạng này mà các người cũng không phát hiện?" Đại phu lại hừ thêm một tiếng: "Người bệnh là lao lực quá độ! Là người chứ đâu phải trâu, sao có thể chịu nổi!"
Lý Ỷ La bước tới đứng trước mặt đại phu, nhíu mày nói: "Đại phu, ông nói chuyện thì cứ nói, rống lên với tướng công tôi như vậy làm gì? Tướng công nhà tôi trêu chọc gì ông hả? Sức khỏe đại ca tôi không có trở ngại gì chứ, sau đó nên làm cái gì?"
Đại phu dường như chưa từng gặp qua nữ tử nào giống Lý Ỷ La vậy, ông trừng mắt nhìn nàng hồi lâu rồi mới nói: "Nên làm sao? Đương nhiên là tịnh dưỡng! Phí khám một lượng, lát nữa ta viết một phương thuốc, các người tự mình đi hốt thuốc!"
Lý Ỷ La lấy một lượng từ trong tay áo ra đưa cho đại phu, đại phu ngẩn người. Nhìn bộ dáng, người bệnh và hai nam tử trước mặt rõ ràng là huynh đệ. Hai người trước mặt thì da mềm thịt non, còn người nằm kia, tuy không lớn tuổi nhưng mặt đầy phong sương, làm ông tưởng trong nhà phụ mẫu đối xử bất công, ép huynh trưởng vất vả lo cho đệ đệ. Những chuyện như vậy ông từng chứng kiến không ít. Nào ngờ tiểu nương tử này lại dứt khoát như vậy, đưa một lượng mà không hề chớp mắt lấy một cái. Phí khám một lượng cũng đâu có rẻ.
"Đại phu, ông mau kê đơn đi!" Lý Ỷ La thấy đại phu đứng yên bất động, liền lên tiếng thúc giục.
Trong lòng đại phu thấy khó hiểu, ông nhận phí khám rồi kê đơn.
Lý Ỷ La nhận phương thuốc, đưa cho Tần Diệu: "Nhị ca, huynh đi bốc thuốc đi! Đại ca nơi này có bọn muội canh chừng rồi!"
Tần Diệu ừm một tiếng, cầm phương thuốc rồi vội vã chạy đến tiệm thuốc.
Tần Diệu chạy được vài bước, chợt thấy có gì đó không đúng, sao đệ muội sai bảo người làm nhị ca hắn như lẽ đương nhiên thế này? Tam đệ cũng ở đó, người đầu tiên đệ muội sai bảo không phải nên là trượng phu của mình à? Tần Diệu quay đầu lại nhìn y quán, chỉ thấy Lý Ỷ La đang cầm một cây quạt, nhẹ nhàng quạt mát cho Tần Chung.
Tần Diệu: "... ..." Hắn hiểu tại sao rồi! (*Sa: nhận mệnh thôi! Nhận sớm siêu sinh sớm!)
"Ưm....." Tần Diệu đi không bao lâu thì Tần Phấn cũng từ từ tỉnh lại.
"Tướng công, chàng thấy sao rồi? Chàng làm thiếp sợ muốn chết!" Trương Thúy Thúy thấy Tần Phấn tỉnh rồi, nước mắt nghẹn ngào đua nhau rơi xuống.
Tần Phấn ngồi dậy, gãi gãi đầu mình: "Ta... Ta cũng không biết, ta bị sao vậy?"
Lý Ỷ La liếc Tần Phấn một cái, thấy sắc mặt Tần Phấn trắng bệch, môi khô nứt, hai mắt ảm đạm vô thần.
"Đại ca, không có gì là tốt rồi! Đại phu nói huynh lao lực quá độ, chuyện này là thế nào?" Tần Chung dịu giọng hỏi. Trước kia Tần Phấn cũng giống bây giờ, ngày mùa xuống ruộng, nông nhàn thì đến bến tàu làm công. Thời điểm ấy, ăn mặc các thứ còn không bằng bây giờ, nhưng tại sao khi ấy không sao, hiện tại lại mệt đến sinh bệnh?
Tần Phấn à một tiếng: "Chỉ là mỗi ngày huynh khiêng vác nhiều hơn một chút mà thôi, chắc không đến nỗi nào chứ? Mẹ bọn nhỏ, nàng đừng khóc, hiện tại không phải ta không có sao rồi sao." Tần Phấn lau nước mắt cho Trương Thúy Thúy.
Đang nói thì Tần Diệu về đến, mọi người liền cùng nhau về nhà. Lúc về vẫn là Tần Diệu cõng Tần Phấn.
Khi về nhà rồi, Tần mẫu lại không có gào khóc như người khác, chỉ im lặng nắm lấy tay Tần Phấn mà rớt nước mắt: "Lão đại, lão nhị và lão tam đã nói mọi chuyện cho mẹ biết rồi. Sao con lại mệt đến ngất xỉu vậy? Trước kia không phải vẫn luôn tốt à?"
"Con... Con khuân vác nhiều hơn bình thường một chút." Tần Phấn nghỉ ngơi chốc lát, khí sắc đã tốt hơn khá nhiều.
"Sao con lại phải khuân vác nhiều hơn? Không phải luôn nói với con là nên làm việc nghỉ ngơi điều độ à? Trước đây trong nhà khó khăn, cũng không cần con kiếm nhiều tiền về, hiện tại ngày tháng đã tốt hơn, con cần gì liều mạng như vậy chứ? Con đây là muốn làm tức chết mẹ đúng không?" Tần mẫu tức giận đánh một cái xuống vai Tần Phấn.
"Mẹ, là lỗi của con! Là lỗi của con!" Trương Thúy Thúy đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tần mẫu.
"Chuyện này thì liên quan gì đến con?" Tần mẫu thấy khó hiểu, những người khác cũng thấy khó hiểu nhìn về phía Trương Thúy Thúy.
"Là do con luôn nói với tướng công phải kiếm nhiều tiền, ngày sau mới có thể đưa Tử Viễn và Tử Hạo đến thư viện. Giống như tiểu thúc thúc của chúng, trở nên nổi bật hơn người. Nếu không phải tại con cứ nói đi nói lại những lời này, thì tướng công cũng sẽ không liều mạng làm việc. Là do con không tốt! Tướng công, sao chàng lại ngốc như vậy chứ, huhuhu....."
Trương Thúy Thúy bụm mặt, quỳ sụp trên đất khóc thảm thiết.
"Mẹ bọn nhỏ, nàng mau đứng dậy đi! Là bản thân ta, ta muốn tiết kiệm tiền cơm trưa, lại khuân vác nhiều hơn, cho nên mới dẫn tới việc ngất xỉu." Tần Phấn thấy Trương Thúy Thúy khóc, vội vã đến đỡ nàng ta dậy.
"Con nói gì? Con không ăn cơm trưa?" Mặt mày Tần mẫu xanh mét, bà tự đánh lên đùi mình một cái: "Con đây là tự tìm đường chết phải không? Làm công ở bến tàu vất vả thế nào kia chứ, giữa trưa tại sao con không ăn cơm? Con còn liều mạng khuân vác, nếu con có chuyện gì, con bảo Tử Viễn, Tử Hạo phải làm sao hả?"
"Oa... Cha... Mẹ...." Tử Viễn, Tử Hạo không biết đã đến cạnh cửa tự khi nào, lúc này cả hai đứa đều khóc óa lên, rồi chạy đến bổ nhào vào Tần Phấn và Trương Thúy Thúy: "Cha, mẹ, hai người sao thế?" Tử Hạo òa khóc, Tử Viễn cố dằn sợ hãi, hỏi.
Lý Ỷ La kéo Tử Viễn và Tử Hạo đến bên cạnh, tiếp đó lại đỡ Tần Phấn và Trương Thúy Thúy dậy: "Đại ca, đại tẩu, muốn cho cuộc sống được tốt hơn, đúng là không thể lười biếng, nhưng cũng không thể liều mạng, nếu khiến bản thân mệt chết, thì tất cả đều thành uổng công. Dù muốn kiếm tiền, cũng nên từ từ từng bước, đâu có ai như đại ca vậy, cả mạng cũng không cần. Nếu huynh có gì bất trắc, đại tẩu, Tử Viễn và Tử Hạo biết phải tính thế nào?"
Tần Phấn cũng không ngờ bản thân mình lại không chịu nổi, hắn chỉ muốn làm nhiều hơn một chút, bữa trưa không ăn thì có thể tiết kiệm được thêm chút tiền.
"Aiz... Huynh cũng không nghĩ đến, sau này sẽ không vậy nữa. Nếu sớm biết trước, huynh đâu có làm thế." Tần Phấn sờ sờ đầu hai đứa nhóc tì Tử Viễn, Tử Hạo, trong lòng hắn còn sợ hãi mà nói.
Do Tần Phấn mệt xỉu, lại thêm tiết trời càng ngày càng nóng, Tần mẫu liền không cho Tần Phấn đến bến tàu làm công nữa, bắt hắn ở nhà tịnh dưỡng cho khỏe trước.
Nhưng Tần Phấn, người cũng như tên của hắn, luôn luôn cần cù, nếu không làm việc thì cả người hắn lại thấy không thoải mái. Hơn nữa, hai phu thê Tần Phấn luôn tâm tâm niệm niệm muốn kiếm thêm chút tiền, trong tương lai có thể đưa Tử Viễn và Tử Hạo đến thư viện học hành. Bây giờ ngồi không rảnh rỗi, trên mặt hai phu thê ít nhiều đều lộ vẻ sầu muộn.
Lúc Trương Thúy Thúy học thêu cũng không được tập trung lắm, cứ không ngừng đâm kim vào tay.
"Ai da..." Một lần nữa đâm đầu ngón tay chảy máu, Trương Thúy Thúy đưa tay vào miệng mút, càng nghĩ càng thấy bản thân thật vô dụng. Nếu mình cũng thông minh như Tần Phương, thì hiện tại cũng đã có thể thêu khăn bán kiếm tiền rồi. Cha bọn nhỏ cũng không cần vất vả như thế, mình cũng có thể để dành thêm ít tiền đưa Tử Viễn và Tử Hạo đến thư viện.
"Đại tẩu...." Lý Ỷ La ngồi cạnh Trương Thúy Thúy, thấy nàng ta như thế thì khẽ gọi Trương Thúy Thúy một tiếng.
"Đệ muội,.... Muội nói xem, tẩu nên làm cái gì bây giờ?" Trương Thúy Thúy ngẩng đầu, nhìn Lý Ỷ La, nàng luôn cảm thấy người đệ muội này không giống nàng, không giống mẹ chồng, cũng không giống nữ tử ở nơi này. Nếu đệ muội gặp phải tình huống như nàng, chắc chắn muội ấy sẽ có cách giải quyết.
"Gì mà làm sao? Trong nhà cũng đâu phải rất túng thiếu, không lo ăn không lo mặc. Đại tẩu, là tự tẩu nghĩ nhiều thôi." Mã Đại Ni không biết lấy đâu ra một nắm hạt dưa, nói mấy câu không tim không phổi. Mấy ngày trước nàng ta như được tiêm máu gà, lại lần nữa cầm kim chỉ lên, nhưng cũng chỉ được hai rồi đâu lại vào đấy, không chịu nổi cực khổ.
Lý Ỷ La liếc nhìn Mã Đại Ni một cái, cái tính cách trời sập cũng không lo này, thật không biết là tốt hay là xấu nữa.
"Trông con thành rồng, tẩu cũng chẳng hy vọng Tử Viễn, Tử Hạo thành đại nhân vật gì cả, chỉ mong cho chúng có tương lai tốt một chút mà thôi. Chỉ là.... Tẩu quá vô dụng..." Trương Thúy Thúy không nhìn Mã Đại Ni, chỉ đỏ hồng hai mắt nhìn Lý Ỷ La, nói.
Lý Ỷ La chưa có con, nàng chưa thể nào hiểu được tâm lý nguyện vì con trả mọi giá của một người mẹ, tuy nhiên, lo âu trong lòng Trương Thúy Thúy, nàng cũng cảm nhận được.
"Đại tẩu, tẩu thật sự muốn kiếm tiền?"
"Đương nhiên! Đệ muội, muội có cách à?" Trương Thúy Thúy vui mừng nắm lấy tay Lý Ỷ La, tha thiết nhìn nàng.
"Đại tẩu, thành thật mà nói, tẩu không có năng khiếu thêu thùa, dù tẩu có dụng tâm học thì đồ thêu ra cũng không thể bán được giá cao."
Hai vai Trương Thúy Thúy ỉu xìu đi thấy rõ: "Tẩu biết chứ...."
"Nếu tẩu thật sự muốn kiếm tiền, muội quả thật có một cách, chỉ là không biết có thành công hay không thôi." Lý Ỷ La nói.
"Là cách gì? Đệ muội, muội cứ nói đi!"
"Bến tàu Vân Dương huyện người qua kẻ lại đông đúc, nếu bày một quầy hàng bán đồ ăn ở đó, chắc chắn có thể kiếm được tiền." Lý Ỷ La cũng từng đi qua bến tàu Vân Dương huyện, lượng người ở đó quả thật rất đông, thương khách lui tới rất nhiều. Gần bến tàu còn có tửu lâu, khách điếm, thậm chí có cả thanh lâu kỹ viện, khách tới lui tấp nập, buôn bán cực kỳ tốt.
Tình trạng của Tần gia hiển nhiên không làm được buôn bán lớn, nhưng trừ những thương khách giàu có ăn mặc đẹp đẽ kia ra, thì bến tàu Vân Dương huyện vẫn còn rất nhiều người dân bản địa và những người từ nơi khác đến làm công. Vì đảm bảo sức lao động, mỗi bữa đều phải ăn no, bọn họ không vào nổi tửu lâu ăn cơm, mấy quán nhỏ ruồi bọ ven đường là nơi lý tưởng nhất của họ. Lý Ỷ La cũng đã quan sát rồi, buôn bán cũng khá tốt.
Những người đó chỉ cầu no bụng, không cầu ngon. Nhưng nếu có thể vừa được ăn no, lại vừa được ngon miệng, thì nhất định sẽ được bọn họ ủng hộ.
Lý Ỷ La nói những phân tích của mình cho Trương Thúy Thúy nghe, hai mắt đang tỏa sáng của Trương Thúy Thúy dần ảm đạm đi: "Đệ muội, mấy quán nhỏ ở Vân Dương huyện dù nhỏ nhưng cũng đã buôn bán lâu rồi, tẩu không có tay nghề hơn người mà tùy tiện chen chân vào, tẩu sợ là không trụ lâu được."
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Diễn đàn Tiểu Thanh Thôn.
Iz Trương Tiểu Đào: Hôm nay ta vẫn chưa được lên sân khấu như cũ, nhưng cũng phải nhắc đến thần tượng của ta với mọi người! Tỷ tỷ nhà ta mặt đẹp da trắng chân dài, nghiệp vụ năng lực giỏi giang, giá trị sức quyến rũ max! Ta thần tượng tỷ ấy bắt đầu từ giá trị nhan sắc cho đến nhân phẩm! Chỉ tiếc ánh mắt của tỷ ấy không tốt, coi trọng một tên tiểu bạch kiểm. Tên tiểu bạch kiểm kia tự mình vô dụng thì không nói, còn bắt tỷ tỷ ta che chở khắp nơi, hắn thật không đáng tin tưởng. Hôm nay tỷ tỷ nhà ta còn quạt mát cho hắn! Mẹ kiếp! Tỷ tỷ nhà ta gả thấp, tên tiểu bạch kiểm kia lại không biết thương tiếc chút nào, thật quá đau lòng cho tỷ tỷ nhà ta.....
Lầu một mê muội Tần Chung ca ca: Iz ta giải mã, ngươi vậy mà dám nói Tần Chung ca ca nhà ta là tiểu bạch kiểm? Mẫu dạ xoa hung dữ nhà ngươi thì tốt lắm sao? Nếu không phải Tần Chung ca ca nhà ta tốt bụng, mẫu dạ xoa nhà ngươi chỉ sợ là phải cô độc suốt quảng đời còn lại đó.....
Lầu hai mê muội số 2: Đúng vậy! Đúng vậy!
... ...... .....
Lầu n mê muội n: Đúng vậy! Đúng vậy!
Người qua đường: Ta không ý kiến, nhưng ta cảm thấy hai người rất xứng đôi, tướng công mảnh mai và nương tử bưu hãn gì đó thật quá tình cảm nhoa!
Đàn chủ Tần Chung: Trương Tiểu Bảo, mê muội Tần Chung ca ca, mê muội n bị cấm ngôn, tán thưởng người qua đường.
Quần chúng cắn hạt dưa: Mẹ kiếp! Chính phủ đóng dấu, cho nên Tần Chung quả thật là tướng công mảnh mai à?