Edit: Sahara
Lý Ỷ La mỉm cười, cám ơn lời khen của hai người con dâu Trương gia. Thời điểm Lý Ỷ La chuẩn bị xuống ruộng hái rau, Phú Quý tẩu có lẽ vì nguyên nhân bị mấy mẹ chồng nàng dâu Tần gia đánh trước đó, nên khi thấy hiện tại chỉ có một mình Lý Ỷ La, rốt cuộc cũng không nhịn được mà chửi nhỏ: "Đồ kỹ nữ, làm cũng đã làm, còn không cho người ta nói."
Giọng Phú Quý tẩu không lớn, nhưng cũng không quá nhỏ, hai người con dâu Trương gia đều nghe thấy, mặt cả hai lập tức biến sắc: "Mẹ, mẹ đừng gây chuyện nữa!" Người khác không nói, chỉ nói Chung ca nhi kia, nhìn bề ngoài giống người ôn hòa, nhưng chỉ tùy tiện ra một chủ ý đã giúp hai người họ thành công trở mình.
Tuy cả hai người đều biết đó là Tần Chung muốn báo thù cho thê tử, nên mới mượn tay bọn họ làm chuyện này. Nhưng như thế còn chưa đủ chứng minh sự đáng sợ của Tần Chung sao? Nếu thê tử Chung ca nhi trở về nói cho hắn ta biết mẹ chồng hai người mắng nàng ấy những gì, thì chỉ sợ Trương gia bọn họ sẽ bị Chung ca nhi ghi hận mất.
Lý Ỷ La đặt rỗ xuống, xoay người lại, mỉm cười nhìn Phú Quý tẩu: "Thẩm, thẩm vừa nói gì?"
Tuy Lý Ỷ La đang cười, nhưng Phú Quý tẩu lại cảm thấy tim mình bỗng đập mạnh dồn dập: "Không có gì! Không có gì!"
"Vậy thật là ngại quá, tôi vừa nghe thấy thẩm mắng tôi. Mặc kệ có phải tai tôi có vấn đề hay không, tóm lại là tôi không vui, nên phải tìm một người trút giận!" Lý Ỷ La vừa bóp nắm đấm kêu răng rắc, vừa đi về phía Phú Quý tẩu.
"Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì? Mẹ chồng ngươi kéo người đánh đến cửa nhà ta, ỷ đông hiếp ít, bây giờ chỉ có một mình ngươi, bên ta có tới ba người, ngươi cho rằng lão nương ta sợ ngươi?"
"Tẩu tử, tẩu đứng qua một bên đi!" Lý Ỷ La ngoảnh đầu sang nói với hai người con dâu Trương gia.
Hai người con dâu Trương gia đảo mắt qua lại giữa Lý Ỷ La và Phú Quý tẩu, sau đó im lặng đứng qua một bên.
"Ngươi làm gì....." Phú Quý tẩu nhìn Lý Ỷ La bóp nắm đấm, tiến tới ngày càng gần, sắc mặt cả kinh.
"Làm gì? Dạy bà một bài học đó, để bà biết cái gì gọi là họa từ miệng ra!" Một tay Lý Ỷ La bịt miệng Phú Quý tẩu, một tay nắm lại thành nắm đấm, từng quyền từng quyền đánh lên người Phú Quý tẩu.
"Ưm.... ưm......" Ối mẹ ơi! Đau quá!
Phú Quý tẩu bị Lý Ỷ La bịt miệng, không thể kêu ra tiếng, bị đánh đau đến nước mắt nước mũi chảy đầm đìa.
Hai người con dâu Trương gia rụt cổ đứng một bên, mỗi lần Lý Ỷ La đánh một đấm, tim hai người lại run lên một cái, nhìn thôi cũng thấy đau thay cho lão tú bà kia. Chung ca nhi và thê tử nhà hắn cũng quá lợi hại! Một kẻ đầu óc thông minh, một người thì vừa có sức lực lớn, lại còn biết kiếm tiền....
"Còn chửi nữa không?"
"Không, không dám...."
Lý Ỷ La dừng tay, lúc này Phú Quý tẩu đã đau đến mức chẳng còn sức kêu rên.
"Tôi đã chướng mắt bà từ sớm! Người ta tuổi càng lớn thì tâm tính càng hiền hòa. Bà thì ngược lại, càng già càng khắc nghiệt. Bà xem thường nữ nhân, hành hạ hai tẩu tử, sao không tự nhìn lại bản thân bà cũng là nữ nhân?"
Phú Quý tẩu kêu rên ui da, vừa khóc vừa nói: "Trước kia mẹ chồng ta cũng đối với ta như vậy....."
Lý Ỷ La ngẩn ra, không ngờ Phú Quý tẩu miệng mồm độc địa này thời còn trẻ cũng từng bị mẹ chồng ngược đãi. Nhưng vậy thì sao? Người đáng thương tất có chỗ đáng giận!
"Cho nên bây giờ bà mới hành hạ con dâu của bà để bù lại? Tự bà cũng biết mùi vị kia không dễ chịu, tại sao không biết suy bụng ta ra bụng người mà đối xử tốt với hai con dâu của bà? Một hai cứ phải hành hạ hai người họ, bà làm vậy thì tâm trạng mới thấy cân bằng phải không?"
Phú Quý tẩu khóc nức nở, trong mắt còn có chút mờ mịt: "Người khác không phải đều là như vậy sao? Nữ nhân chính là thứ lỗ tiền, đây có là gì?"
Lý Ỷ La nghe xong bỗng rơi vào trầm mặc. Quy tắc ở xã hội này quá ràng buộc nữ tử, nam nhân ức hiếp nữ nhân, mà nữ nhân cũng ức hiếp lẫn nhau. Càng đáng sợ hơn là, người đi đầu bảo vệ những quy tắc này lại chính là nữ nhân.
Phú Quý tẩu căn bản không hề có ý thức này, Lý Ỷ La cũng không muốn thừa lời cùng bà ta. Lúc đi ngang qua bà ta, chỉ âm trầm nói: "Đừng để ta nhìn thấy bà, nếu không, gặp một lần đánh một lần!"
Phú Quý tẩu nghe xong càng khóc thảm thiết hơn. Một người lớn như bà ta, Trương gia còn ở sát vách Tần gia, có khả năng không chạm mặt sao? Chẳng lẽ sau này bà ta không được ra khỏi cửa? Tiểu nương tử này ở trước mặt người khác thì giả vờ nhu nhược, sau lưng lại hung hãn như vậy. Bà ta tạo nghiệt gì đây, sao lại chọc vào cái nhà này chứ?
Nếu Phú Quý tẩu biết nguyên nhân bà ta rơi vào tình cảnh hiện tại là do Tần Chung ở sau lưng ra chủ ý, chỉ sợ là sẽ đến trước cửa Tần gia treo cổ mất.
Lý Ỷ La nhíu mày trở về nhà.
Tần mẫu vừa thấy liền lập tức hỏi nàng: "Sao thế? Ai ăn hiếp con?"
"Mẹ, không có! Biết mọi người che chở con như vậy, trong thôn còn có ai dám ăn hiếp con?"
"Vậy sao con lại có biểu cảm thế này?" Tần mẫu cầm rổ rau, vẫn thấy không yên tâm hỏi tiếp. Mỗi ngày Ỷ La đều rất vui vẻ, rất hiếm khi thấy nó có dáng vẻ này.
Lý Ỷ La nhìn Tần mẫu, do dự một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: "Mẹ, mẹ cũng cảm thấy nữ nhân rời khỏi nam nhân thì sẽ không sống được sao?"
Tần mẫu kinh ngạc nhìn Lý Ỷ La: "Sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này? Nào có nữ nhân nào lại rời khỏi nam nhân! Phận làm nữ nhân, ở nhà nghe theo phụ, huynh. Sau khi xuất giá thì nghe theo trượng phu. Làm sao có thể rời khỏi nam nhân?"
Lý Ỷ La gật gật đầu, mỉm cười: "Con chỉ tùy tiện hỏi thôi!" Không có gì ngạc nhiên! Tuy Tần mẫu không quá khắc khe với con dâu, không có thành kiến với nữ nhân như Phú Quý tẩu, nhưng bà cũng không có ý thức tự chủ. Cũng không thể trách Tần mẫu, bởi vì toàn bộ xã hội này đều không có ý thức đó.
Lý Ỷ La ngẫm lại, rồi quả quyết quẳng chuyện này ra sau đầu. Nàng đúng là lo lắng không đâu, chuyện này căn bản không phải là chuyện nàng có thể thay đổi được.
Từ sau khi Tiền phu nhân bán hai bức tranh thêu lớn của Lý Ỷ La cho Vương gia, đồ thêu của Lý Ỷ La liền nổi danh khắp tầng lớp thượng lưu ở Vân Dương huyện.
Không chỉ riêng Vân Dương huyện, những huyện thành lân cận cũng nghe nói ở Vân Dương huyện có một tú nương tài nghệ tuyệt thế. Đồ thêu chẳng những xuất thần nhập hóa, mà còn có thể làm người ta lạc vào ảo cảnh.
Vì thế, người đến cầu Tiền phu nhân, muốn mua tranh thêu càng ngày càng nhiều. Tiền phu nhân cũng nhờ vậy mà thiết lập quan hệ được với rất nhiều người có thân phận. Tuy nhiên, Tiền phu nhân vừa phải giấu giếm thân phận Lý Ỷ La, vừa phải cân nhắc lợi hại, cuối cùng chọn nhận đơn đặt hàng của vài nhà. Tâm trạng có thể nói là vừa vui, vừa tiếc.
Hôm nay, Tiền phu nhân lại phái xe ngựa đến đón Lý Ỷ La.
Tần mẫu nhất định đòi đi theo: "Tuy chúng ta không thẹn với lương tâm, nhưng cũng vẫn bịt miệng cái đám người ba hoa kia."
Thời điểm xe ngựa đi qua thôn, người trong thôn đều chụm đầu xì xầm bàn tán to nhỏ, Tần mẫu hừ một tiếng rồi vén mành lên thò đầu ra ngoài.
"Tần thẩm, sao thẩm lại ngồi trong xe ngựa?"
"Còn không phải là do ta sợ lời đồn thị phi bên ngoài sao? Ỷ La nhà ta không chịu nổi chuyện đó xảy ra lần nữa đâu!" Tần mẫu liếc nhìn đám người vây xem.
Có người ngượng nghịu nói: "Sao lại vậy được?"
Tới Tiền gia, Tần mẫu cũng không vì thấy Tiền gia nhà cao cửa rộng, hay tôi tớ thành đàn trong nhà mà luống cuống, ngược lại, mắt bà luôn nhìn thẳng. Thời điểm vấn an Tiền phu nhân cũng chu toàn lễ nghĩa.
Lý Ỷ La mỉm cười: Cũng đúng! Mẹ chồng cũng từng một thời làm đương gia chủ mẫu còn gì!
Chuyện Tiền phu nhân nói đa số đều nằm trong dự liệu. Hai đơn hàng Tiền phu nhân nhận đều phải hoàn thành vào cuối năm. Hơn nữa giá cả không tệ. Chuyện này đối với Lý Ỷ La mà nói, tất nhiên là không thành vấn đề, vì thế rất nhanh thì hai bên đã thỏa thuận xong.
Ra khỏi cửa Tiền gia, Tần mẫu mới có chút run tay: "Ỷ La, vừa rồi mẹ không có nghe lầm chứ? Một bức tranh thêu năm trăm lượng? Vậy con thêu hai bức chẳng phải là một ngàn lượng bạc sao?" Dù trước kia Tần gia là địa chủ, nhưng muốn kiếm một ngàn lượng bạc cũng không phải dễ.
"Mẹ, trước đó không phải con đã có nói với mẹ rồi à?" Vừa rồi lúc Tần mẫu nghe giá cả, lông mày cũng không động lấy một cái, Lý Ỷ La còn tưởng bà không thèm để ý chứ.
"Con nói rồi là một chuyện, hiện tại là chính tai mẹ nghe, làm sao có thể không giật mình?"
"Con thấy vừa rồi thái độ của mẹ rất bình tĩnh." Lý Ỷ La cầm lấy bàn tay run run của Tần mẫu, vỗ vỗ trấn an bà.
Tần mẫu chợt có chút đắc ý: "Đó là mẹ giữ thể diện cho con! Con thêu đẹp như vậy, không thể bởi vì mẹ mà khiến Tiền phu nhân xem nhẹ con được!"
"Mẹ, mẹ thật lợi hại! Đổi lại là con, con chắc chắn không làm được như mẹ!"
"Con mới thật sự lợi hại! Ai có thể có tiền đồ như con dâu mẹ?"
Hai mẹ chồng nàng dâu dắt tay nhau, vừa đi vừa thổi phồng đối phương.
"Ỷ La, chúng ta đi xem đại tẩu con một chút đi!" Lúc đến cửa huyện thành, Tần mẫu đột ngột sực nhớ.
"Dạ được!" Lý Ỷ La tất nhiên đồng ý.
Bây giờ là giữa trưa, bến tàu người qua kẻ lại cực kỳ náo nhiệt. Xa xa thuyền lớn cập bến, người làm công hét lớn, tiếp đón hết đợt này đến đợt khác.
Trước đó, Trương Thúy Thúy và Tần Phấn bày sạp ngoài trời, về sau buôn bán có lời nên hai người thuê một quầy hàng tốt hơn.
Lúc Lý Ỷ La và Tần mẫu đến, sạp hàng hai người Trương Thúy Thúy bị khách hàng vây chặt như nêm cối. Trong số những người kia, không chỉ có người ăn mặc như công nhân, mà còn có người ăn mặc sạch sẽ như gia đinh và nha hoàn.
"Aiz, đồ ăn của nhà này ngon thì có ngon, nhưng mà đắc quá. Ba văn tiền một phần, chúng ta khiêng hàng một tháng cũng chỉ kiếm được bảy, tám trăm văn mà thôi."
"Cũng không phải ngày nào cũng ăn, cách vài ngày thì ăn một bữa coi như đổi món. Thật không biết nhà này nấu nướng thế nào, mùi vị kia làm tôi nằm mơ cũng thèm chảy nước miếng. Tôi cũng từng mua ruột heo và giò heo về cho bà nương nhà tôi làm thử, nhưng nấu sao cũng không ra được mùi vị này."
"Đúng vậy, nếu không phải mùi vị quá ngon, thì sao chúng ta có thể phí nhiều tiền như vậy chỉ để ăn một bữa? Huynh nhìn xem, ở đây còn có hạ nhân nhà giàu đến mua, nghe nói có mấy vị lão gia cũng rất thích ăn thứ này."
Lý Ỷ La vừa đến gần liền nghe thấy có hai người đang nhỏ giọng bàn tán.
"Ông chủ, tôi muốn mua mười phần...."
"Năm phần, tôi năm phần, hôm qua đã nói trước là hôm nay nhất định giữ lại cho tôi, ông chủ đừng có bán hết cho người khác đấy." Có mấy người bên ngoài vừa nghe thấy có người mua nhiều như vậy thì lập tức vội vàng hô lớn.
"Không quên, không quên! Hôm nay nấu rất nhiều!" Giọng nói cộc lốc của Tần Phấn vang lên từ sau đám đông.
"Đừng nóng, đừng nóng, nếu bây giờ không mua được, thì buổi chiều còn có đệ muội nhà tôi đến bán, đừng nóng, từ từ thôi!" Trương Thúy Thúy một bên nhanh tay lẹ chân gói đồ ăn, một bên tiếp đón khách nhân.
"Thôi đừng nhắc nữa! Đệ muội kia của bà chủ bán một ngày lại nghỉ hai ngày, hai biết hôm nay họ có đến bán hay không? Ông chủ, mau bán cho tôi trước...."
Tần mẫu đứng phía sau nghe câu này mà tức muốn hộc máu: "Hai đứa phá của này!" Đông khách như vậy, căn bản không cần lo buôn bán ế ẩm, nhưng cố tình phu thê lão nhị hết lần này đến lần khác lại quá lười, chỉ muốn kiếm chút tiền rồi thôi.
Vốn Tần mẫu muốn tới giúp một tay, nhưng đông người như vậy, bà thật sự chen không lọt, chỉ có thể từ bỏ. Tần mẫu nhìn về nơi Tần Diệu làm việc, trùng hợp nhìn thấy Tần Diệu cũng đang đi về phía bên này.
"Cái đứa không nên thân này...." Tần mẫu buông tay Lý Ỷ La ra: "Ỷ La, con chờ ở đây, mẹ đi dạy dỗ nhị ca con một chút!"
Tần Diệu thấy Tần mẫu xụ mắt, lập tức biết không xong, một chân lui về sau, nhưng Tần mẫu nhanh tay lẹ mắt tóm được hắn trước, kéo hắn đến một góc. Không biết Tần mẫu mắng cái gì, mà Tần Diệu càng ngày càng cúi thấp đầu.
"Đã hết rồi! Muốn mua xin mời ngày mai ghé lại!" Không bao lâu sau, Lý Ỷ La đột ngột nghe thấy Trương Thúy Thúy lớn tiếng hô lên.
"Lại hết...."
"Ngày mai nhất định phải tới sớm hơn..."
"Lão gia nhà ta rất thích ăn món ăn của các người, ngày mai có thể giữ lại cho ta mười phần không? Đây là bạc!"
"À, được, chúng tôi nhất định sẽ giữ phần!" Trương Thúy Thúy sảng khoái đồng ý, nhận bạc, xem ra chuyện như vậy không phải là lần đầu.
"Ông chủ, ngày mai các người nấu nhiều hơn được không? Ít như vậy, làm mua chút đồ ăn còn phải xem vận may."
"Được! Nhất định! Nhất định!"
Bất luận khách nhân nói cái gì, Trương Thúy Thúy đều ung dung ứng phó, xem ra, từ trong việc mua bán nhỏ này, Trương Thúy Thúy quả thật được rèn luyện không ít.
Sau khi đám đông tản đi, Lý Ỷ La mới bước tới.
"Đệ muội, sao muội lại đến đây?"
Trương Thúy Thúy đang thu dọn, vừa thấy Lý Ỷ La đến liền kinh ngạc mừng rỡ.
"Tiền phu nhân nhận cho muội mấy đơn hàng, muội và mẹ cùng tới!"
Trương Thúy Thúy vừa nghe liền hiểu nguyên nhân: "Đều tại những người kia! Ăn no không việc gì làm, chỉ giỏi đồn đãi không đâu chuyện người khác."
Trương Thúy Thúy nhìn trái nhìn phải: "Mẹ đâu?"
Lý Ỷ La cười, chỉ về một hướng ở kho hàng: "Ở chỗ đó! Nhị ca nhất định đang bị dạy dỗ thê thảm."
Chờ sau khi Trương Thúy Thúy và Tần Phấn thu dọn xong xuôi, thì cũng là lúc Tần mẫu dạy dỗ Tần Diệu xong, trở về lại bên này.
"Bán xong rồi?" Tần mẫu kinh ngạc nhìn hai cái thùng rỗng tuếch.
"Bán xong rồi ạ! Hiện giờ danh tiếng tốt, có rất nhiều người tới tranh nhau mua."
"Đúng vậy! Chỉ có hai ngày đầu là bán không tốt bằng bây giờ thôi!"
Tần mẫu mừng thay cho Tần Phấn và Trương Thúy Thúy, nhưng nhớ tới Tần Diệu và Mã Đại Ni thì lập tức giận điên người. Hai đứa không biết lo xa kia, nếu đổi thành người khác có được công thức món ăn như vậy, khẳng định sẽ tìm mọi cách kiếm tiền. Bọn chúng thì ngược lại, đánh cá ba ngày lại phơi lưới hai ngày. Thật uổng phí lòng tốt của Ỷ La.
Tần Phấn và Trương Thúy Thúy đều là người cần mẫn, tất nhiên cũng không quen nhìn tính tình lười nhác của phu thê Tần Diệu. Tần Phấn không vui nói: "Nhị đệ và nhị đệ muội đúng là không nên thân!"
Thu dọn xong, Lý Ỷ La cùng Tần mẫu theo phu thê Tần Phấn đến chợ mua nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai, xong mới cùng nhau trở về.
Những ngày sau đó, Lý Ỷ La bận rộn thêu đơn hàng mới, Tần Phấn và Trương Thúy Thúy ra sức buôn bán kiếm tiền, đảo mắt đã đến cuối năm.
Như thế, tính tới nay, Lý Ỷ La đến Tần gia đã được một năm rưỡi. Thỉnh thoảng, nàng nhẳm tính thử ngày tháng mà thấy giật mình, thời gian sao lại qua nhanh như vậy, dường như đến Tần gia là chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.
Đến cuối năm, Lý Ỷ La lấy cớ mình ngày đêm thêu không ngừng, nên tốc độ nhanh hơn, ngoại trừ hoàn thành hai đơn hàng, còn thêu thêm một bức tranh thêu khác nữa. Việc này khiến Tiền phu nhân mừng rỡ không thôi.
Một năm vừa qua, người Tần gia đồng tâm hiệp lực, cuộc sống phải nói là biến hóa đến nghiêng trời lệch đất. Mùa đông năm nay, các phòng đều may áo bông và chăn mới thật dày. Mấy đứa bé cũng thay áo bông mới hết.
Bên ngoài tuyết rơi rào rạt, trong nhà mọi người hòa thuận vui vẻ.
Mọi người một bên rang đậu phộng, hạt dẻ, một bên quây quần trò chuyện nói cười.
"Năm nay mùa màng không tệ, sang năm chắc chắn sẽ càng tốt hơn!" Tần phụ tươi cười, vừa hút thuốc vừa nói.
Từ sau lần náo loạn với đại phòng và nhị phòng, Tần phụ quả thật không qua lại cùng hai phòng bên kia nữa. Dù sau đó đại phòng, nhị phòng từng nhiều lần tìm đến cửa, nhưng thời điểm mấy huynh đệ Tần gia đuổi người, Tần phụ đều có thái độ ngầm đồng ý.
Vì thế, mọi người trong nhà không còn xa lánh Tần phụ nữa, mà thân cận với ông hơn. Tần phụ tất nhiên cảm nhận được sự thay đổi đó, cả người đều thấy thoải mái. Thì ra được cốt nhục thân sinh của mình gần gũi thân cận, lại vui vẻ đến như vậy.
"Cha, mẹ, tháng tư sang năm con định đi thi phủ, đến tháng sáu tiếp tục thi viện." Trước khi Tần Chung bệnh nặng đã từng thi huyện, đổ được đồng sinh. Lúc chuẩn bị thi phủ thì xảy ra tai nạn rơi xuống nước, cho nên mới trì hoãn hết ba năm.
"Tốt! Đi đi! Thi cho tốt!" Tần phụ nằm mơ cũng hy vọng trong nhà có được một người làm rạng rỡ tông môn, giúp Tần gia Đông Sơn tái khởi. Tần Chung vừa dứt lời thì ông lập tức kích động không thôi.
"Chung nhi, thân thể con vừa mới khỏe lại, có cần chờ thêm ít lâu nữa không?" Tần mẫu lo lắng cho sức khỏe Tần Chung, cũng lo lắng con mình vừa khỏi bệnh, học hành lại không được bao lâu, nếu thi không đậu sẽ bị đả kích.
"Mẹ, không sao đâu! Con sẽ đi theo chăm sóc tướng công thật tốt!" Lý Ỷ La vội đáp.
"Được, có Ỷ La con theo chăm sóc, mẹ cũng yên tâm!" Ỷ La làm việc có trật tự, can đảm thận trọng, sức lực lại lớn, nếu có Ỷ La đi theo, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chính nó và Chung nhi.
Tần Chung nhìn sang Lý Ỷ La, không kiềm được mà cong cong khóe môi: "Ừm, nương tử cũng đi theo đi!"
_________
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Chung: Đang phát rầu vì không biết làm cách nào thuyết phục nương tử, bỏ nàng vào túi tiền mang theo bên người, không ngờ nương tử lại tự mình lên tiếng trước, hắn và nương tử quả nhiên là trời sinh một đôi!
Trong lòng nam nhân nào đó nhảy cẫng lên, vui quá!
Lý Ỷ La mỉm cười, cám ơn lời khen của hai người con dâu Trương gia. Thời điểm Lý Ỷ La chuẩn bị xuống ruộng hái rau, Phú Quý tẩu có lẽ vì nguyên nhân bị mấy mẹ chồng nàng dâu Tần gia đánh trước đó, nên khi thấy hiện tại chỉ có một mình Lý Ỷ La, rốt cuộc cũng không nhịn được mà chửi nhỏ: "Đồ kỹ nữ, làm cũng đã làm, còn không cho người ta nói."
Giọng Phú Quý tẩu không lớn, nhưng cũng không quá nhỏ, hai người con dâu Trương gia đều nghe thấy, mặt cả hai lập tức biến sắc: "Mẹ, mẹ đừng gây chuyện nữa!" Người khác không nói, chỉ nói Chung ca nhi kia, nhìn bề ngoài giống người ôn hòa, nhưng chỉ tùy tiện ra một chủ ý đã giúp hai người họ thành công trở mình.
Tuy cả hai người đều biết đó là Tần Chung muốn báo thù cho thê tử, nên mới mượn tay bọn họ làm chuyện này. Nhưng như thế còn chưa đủ chứng minh sự đáng sợ của Tần Chung sao? Nếu thê tử Chung ca nhi trở về nói cho hắn ta biết mẹ chồng hai người mắng nàng ấy những gì, thì chỉ sợ Trương gia bọn họ sẽ bị Chung ca nhi ghi hận mất.
Lý Ỷ La đặt rỗ xuống, xoay người lại, mỉm cười nhìn Phú Quý tẩu: "Thẩm, thẩm vừa nói gì?"
Tuy Lý Ỷ La đang cười, nhưng Phú Quý tẩu lại cảm thấy tim mình bỗng đập mạnh dồn dập: "Không có gì! Không có gì!"
"Vậy thật là ngại quá, tôi vừa nghe thấy thẩm mắng tôi. Mặc kệ có phải tai tôi có vấn đề hay không, tóm lại là tôi không vui, nên phải tìm một người trút giận!" Lý Ỷ La vừa bóp nắm đấm kêu răng rắc, vừa đi về phía Phú Quý tẩu.
"Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì? Mẹ chồng ngươi kéo người đánh đến cửa nhà ta, ỷ đông hiếp ít, bây giờ chỉ có một mình ngươi, bên ta có tới ba người, ngươi cho rằng lão nương ta sợ ngươi?"
"Tẩu tử, tẩu đứng qua một bên đi!" Lý Ỷ La ngoảnh đầu sang nói với hai người con dâu Trương gia.
Hai người con dâu Trương gia đảo mắt qua lại giữa Lý Ỷ La và Phú Quý tẩu, sau đó im lặng đứng qua một bên.
"Ngươi làm gì....." Phú Quý tẩu nhìn Lý Ỷ La bóp nắm đấm, tiến tới ngày càng gần, sắc mặt cả kinh.
"Làm gì? Dạy bà một bài học đó, để bà biết cái gì gọi là họa từ miệng ra!" Một tay Lý Ỷ La bịt miệng Phú Quý tẩu, một tay nắm lại thành nắm đấm, từng quyền từng quyền đánh lên người Phú Quý tẩu.
"Ưm.... ưm......" Ối mẹ ơi! Đau quá!
Phú Quý tẩu bị Lý Ỷ La bịt miệng, không thể kêu ra tiếng, bị đánh đau đến nước mắt nước mũi chảy đầm đìa.
Hai người con dâu Trương gia rụt cổ đứng một bên, mỗi lần Lý Ỷ La đánh một đấm, tim hai người lại run lên một cái, nhìn thôi cũng thấy đau thay cho lão tú bà kia. Chung ca nhi và thê tử nhà hắn cũng quá lợi hại! Một kẻ đầu óc thông minh, một người thì vừa có sức lực lớn, lại còn biết kiếm tiền....
"Còn chửi nữa không?"
"Không, không dám...."
Lý Ỷ La dừng tay, lúc này Phú Quý tẩu đã đau đến mức chẳng còn sức kêu rên.
"Tôi đã chướng mắt bà từ sớm! Người ta tuổi càng lớn thì tâm tính càng hiền hòa. Bà thì ngược lại, càng già càng khắc nghiệt. Bà xem thường nữ nhân, hành hạ hai tẩu tử, sao không tự nhìn lại bản thân bà cũng là nữ nhân?"
Phú Quý tẩu kêu rên ui da, vừa khóc vừa nói: "Trước kia mẹ chồng ta cũng đối với ta như vậy....."
Lý Ỷ La ngẩn ra, không ngờ Phú Quý tẩu miệng mồm độc địa này thời còn trẻ cũng từng bị mẹ chồng ngược đãi. Nhưng vậy thì sao? Người đáng thương tất có chỗ đáng giận!
"Cho nên bây giờ bà mới hành hạ con dâu của bà để bù lại? Tự bà cũng biết mùi vị kia không dễ chịu, tại sao không biết suy bụng ta ra bụng người mà đối xử tốt với hai con dâu của bà? Một hai cứ phải hành hạ hai người họ, bà làm vậy thì tâm trạng mới thấy cân bằng phải không?"
Phú Quý tẩu khóc nức nở, trong mắt còn có chút mờ mịt: "Người khác không phải đều là như vậy sao? Nữ nhân chính là thứ lỗ tiền, đây có là gì?"
Lý Ỷ La nghe xong bỗng rơi vào trầm mặc. Quy tắc ở xã hội này quá ràng buộc nữ tử, nam nhân ức hiếp nữ nhân, mà nữ nhân cũng ức hiếp lẫn nhau. Càng đáng sợ hơn là, người đi đầu bảo vệ những quy tắc này lại chính là nữ nhân.
Phú Quý tẩu căn bản không hề có ý thức này, Lý Ỷ La cũng không muốn thừa lời cùng bà ta. Lúc đi ngang qua bà ta, chỉ âm trầm nói: "Đừng để ta nhìn thấy bà, nếu không, gặp một lần đánh một lần!"
Phú Quý tẩu nghe xong càng khóc thảm thiết hơn. Một người lớn như bà ta, Trương gia còn ở sát vách Tần gia, có khả năng không chạm mặt sao? Chẳng lẽ sau này bà ta không được ra khỏi cửa? Tiểu nương tử này ở trước mặt người khác thì giả vờ nhu nhược, sau lưng lại hung hãn như vậy. Bà ta tạo nghiệt gì đây, sao lại chọc vào cái nhà này chứ?
Nếu Phú Quý tẩu biết nguyên nhân bà ta rơi vào tình cảnh hiện tại là do Tần Chung ở sau lưng ra chủ ý, chỉ sợ là sẽ đến trước cửa Tần gia treo cổ mất.
Lý Ỷ La nhíu mày trở về nhà.
Tần mẫu vừa thấy liền lập tức hỏi nàng: "Sao thế? Ai ăn hiếp con?"
"Mẹ, không có! Biết mọi người che chở con như vậy, trong thôn còn có ai dám ăn hiếp con?"
"Vậy sao con lại có biểu cảm thế này?" Tần mẫu cầm rổ rau, vẫn thấy không yên tâm hỏi tiếp. Mỗi ngày Ỷ La đều rất vui vẻ, rất hiếm khi thấy nó có dáng vẻ này.
Lý Ỷ La nhìn Tần mẫu, do dự một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: "Mẹ, mẹ cũng cảm thấy nữ nhân rời khỏi nam nhân thì sẽ không sống được sao?"
Tần mẫu kinh ngạc nhìn Lý Ỷ La: "Sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này? Nào có nữ nhân nào lại rời khỏi nam nhân! Phận làm nữ nhân, ở nhà nghe theo phụ, huynh. Sau khi xuất giá thì nghe theo trượng phu. Làm sao có thể rời khỏi nam nhân?"
Lý Ỷ La gật gật đầu, mỉm cười: "Con chỉ tùy tiện hỏi thôi!" Không có gì ngạc nhiên! Tuy Tần mẫu không quá khắc khe với con dâu, không có thành kiến với nữ nhân như Phú Quý tẩu, nhưng bà cũng không có ý thức tự chủ. Cũng không thể trách Tần mẫu, bởi vì toàn bộ xã hội này đều không có ý thức đó.
Lý Ỷ La ngẫm lại, rồi quả quyết quẳng chuyện này ra sau đầu. Nàng đúng là lo lắng không đâu, chuyện này căn bản không phải là chuyện nàng có thể thay đổi được.
Từ sau khi Tiền phu nhân bán hai bức tranh thêu lớn của Lý Ỷ La cho Vương gia, đồ thêu của Lý Ỷ La liền nổi danh khắp tầng lớp thượng lưu ở Vân Dương huyện.
Không chỉ riêng Vân Dương huyện, những huyện thành lân cận cũng nghe nói ở Vân Dương huyện có một tú nương tài nghệ tuyệt thế. Đồ thêu chẳng những xuất thần nhập hóa, mà còn có thể làm người ta lạc vào ảo cảnh.
Vì thế, người đến cầu Tiền phu nhân, muốn mua tranh thêu càng ngày càng nhiều. Tiền phu nhân cũng nhờ vậy mà thiết lập quan hệ được với rất nhiều người có thân phận. Tuy nhiên, Tiền phu nhân vừa phải giấu giếm thân phận Lý Ỷ La, vừa phải cân nhắc lợi hại, cuối cùng chọn nhận đơn đặt hàng của vài nhà. Tâm trạng có thể nói là vừa vui, vừa tiếc.
Hôm nay, Tiền phu nhân lại phái xe ngựa đến đón Lý Ỷ La.
Tần mẫu nhất định đòi đi theo: "Tuy chúng ta không thẹn với lương tâm, nhưng cũng vẫn bịt miệng cái đám người ba hoa kia."
Thời điểm xe ngựa đi qua thôn, người trong thôn đều chụm đầu xì xầm bàn tán to nhỏ, Tần mẫu hừ một tiếng rồi vén mành lên thò đầu ra ngoài.
"Tần thẩm, sao thẩm lại ngồi trong xe ngựa?"
"Còn không phải là do ta sợ lời đồn thị phi bên ngoài sao? Ỷ La nhà ta không chịu nổi chuyện đó xảy ra lần nữa đâu!" Tần mẫu liếc nhìn đám người vây xem.
Có người ngượng nghịu nói: "Sao lại vậy được?"
Tới Tiền gia, Tần mẫu cũng không vì thấy Tiền gia nhà cao cửa rộng, hay tôi tớ thành đàn trong nhà mà luống cuống, ngược lại, mắt bà luôn nhìn thẳng. Thời điểm vấn an Tiền phu nhân cũng chu toàn lễ nghĩa.
Lý Ỷ La mỉm cười: Cũng đúng! Mẹ chồng cũng từng một thời làm đương gia chủ mẫu còn gì!
Chuyện Tiền phu nhân nói đa số đều nằm trong dự liệu. Hai đơn hàng Tiền phu nhân nhận đều phải hoàn thành vào cuối năm. Hơn nữa giá cả không tệ. Chuyện này đối với Lý Ỷ La mà nói, tất nhiên là không thành vấn đề, vì thế rất nhanh thì hai bên đã thỏa thuận xong.
Ra khỏi cửa Tiền gia, Tần mẫu mới có chút run tay: "Ỷ La, vừa rồi mẹ không có nghe lầm chứ? Một bức tranh thêu năm trăm lượng? Vậy con thêu hai bức chẳng phải là một ngàn lượng bạc sao?" Dù trước kia Tần gia là địa chủ, nhưng muốn kiếm một ngàn lượng bạc cũng không phải dễ.
"Mẹ, trước đó không phải con đã có nói với mẹ rồi à?" Vừa rồi lúc Tần mẫu nghe giá cả, lông mày cũng không động lấy một cái, Lý Ỷ La còn tưởng bà không thèm để ý chứ.
"Con nói rồi là một chuyện, hiện tại là chính tai mẹ nghe, làm sao có thể không giật mình?"
"Con thấy vừa rồi thái độ của mẹ rất bình tĩnh." Lý Ỷ La cầm lấy bàn tay run run của Tần mẫu, vỗ vỗ trấn an bà.
Tần mẫu chợt có chút đắc ý: "Đó là mẹ giữ thể diện cho con! Con thêu đẹp như vậy, không thể bởi vì mẹ mà khiến Tiền phu nhân xem nhẹ con được!"
"Mẹ, mẹ thật lợi hại! Đổi lại là con, con chắc chắn không làm được như mẹ!"
"Con mới thật sự lợi hại! Ai có thể có tiền đồ như con dâu mẹ?"
Hai mẹ chồng nàng dâu dắt tay nhau, vừa đi vừa thổi phồng đối phương.
"Ỷ La, chúng ta đi xem đại tẩu con một chút đi!" Lúc đến cửa huyện thành, Tần mẫu đột ngột sực nhớ.
"Dạ được!" Lý Ỷ La tất nhiên đồng ý.
Bây giờ là giữa trưa, bến tàu người qua kẻ lại cực kỳ náo nhiệt. Xa xa thuyền lớn cập bến, người làm công hét lớn, tiếp đón hết đợt này đến đợt khác.
Trước đó, Trương Thúy Thúy và Tần Phấn bày sạp ngoài trời, về sau buôn bán có lời nên hai người thuê một quầy hàng tốt hơn.
Lúc Lý Ỷ La và Tần mẫu đến, sạp hàng hai người Trương Thúy Thúy bị khách hàng vây chặt như nêm cối. Trong số những người kia, không chỉ có người ăn mặc như công nhân, mà còn có người ăn mặc sạch sẽ như gia đinh và nha hoàn.
"Aiz, đồ ăn của nhà này ngon thì có ngon, nhưng mà đắc quá. Ba văn tiền một phần, chúng ta khiêng hàng một tháng cũng chỉ kiếm được bảy, tám trăm văn mà thôi."
"Cũng không phải ngày nào cũng ăn, cách vài ngày thì ăn một bữa coi như đổi món. Thật không biết nhà này nấu nướng thế nào, mùi vị kia làm tôi nằm mơ cũng thèm chảy nước miếng. Tôi cũng từng mua ruột heo và giò heo về cho bà nương nhà tôi làm thử, nhưng nấu sao cũng không ra được mùi vị này."
"Đúng vậy, nếu không phải mùi vị quá ngon, thì sao chúng ta có thể phí nhiều tiền như vậy chỉ để ăn một bữa? Huynh nhìn xem, ở đây còn có hạ nhân nhà giàu đến mua, nghe nói có mấy vị lão gia cũng rất thích ăn thứ này."
Lý Ỷ La vừa đến gần liền nghe thấy có hai người đang nhỏ giọng bàn tán.
"Ông chủ, tôi muốn mua mười phần...."
"Năm phần, tôi năm phần, hôm qua đã nói trước là hôm nay nhất định giữ lại cho tôi, ông chủ đừng có bán hết cho người khác đấy." Có mấy người bên ngoài vừa nghe thấy có người mua nhiều như vậy thì lập tức vội vàng hô lớn.
"Không quên, không quên! Hôm nay nấu rất nhiều!" Giọng nói cộc lốc của Tần Phấn vang lên từ sau đám đông.
"Đừng nóng, đừng nóng, nếu bây giờ không mua được, thì buổi chiều còn có đệ muội nhà tôi đến bán, đừng nóng, từ từ thôi!" Trương Thúy Thúy một bên nhanh tay lẹ chân gói đồ ăn, một bên tiếp đón khách nhân.
"Thôi đừng nhắc nữa! Đệ muội kia của bà chủ bán một ngày lại nghỉ hai ngày, hai biết hôm nay họ có đến bán hay không? Ông chủ, mau bán cho tôi trước...."
Tần mẫu đứng phía sau nghe câu này mà tức muốn hộc máu: "Hai đứa phá của này!" Đông khách như vậy, căn bản không cần lo buôn bán ế ẩm, nhưng cố tình phu thê lão nhị hết lần này đến lần khác lại quá lười, chỉ muốn kiếm chút tiền rồi thôi.
Vốn Tần mẫu muốn tới giúp một tay, nhưng đông người như vậy, bà thật sự chen không lọt, chỉ có thể từ bỏ. Tần mẫu nhìn về nơi Tần Diệu làm việc, trùng hợp nhìn thấy Tần Diệu cũng đang đi về phía bên này.
"Cái đứa không nên thân này...." Tần mẫu buông tay Lý Ỷ La ra: "Ỷ La, con chờ ở đây, mẹ đi dạy dỗ nhị ca con một chút!"
Tần Diệu thấy Tần mẫu xụ mắt, lập tức biết không xong, một chân lui về sau, nhưng Tần mẫu nhanh tay lẹ mắt tóm được hắn trước, kéo hắn đến một góc. Không biết Tần mẫu mắng cái gì, mà Tần Diệu càng ngày càng cúi thấp đầu.
"Đã hết rồi! Muốn mua xin mời ngày mai ghé lại!" Không bao lâu sau, Lý Ỷ La đột ngột nghe thấy Trương Thúy Thúy lớn tiếng hô lên.
"Lại hết...."
"Ngày mai nhất định phải tới sớm hơn..."
"Lão gia nhà ta rất thích ăn món ăn của các người, ngày mai có thể giữ lại cho ta mười phần không? Đây là bạc!"
"À, được, chúng tôi nhất định sẽ giữ phần!" Trương Thúy Thúy sảng khoái đồng ý, nhận bạc, xem ra chuyện như vậy không phải là lần đầu.
"Ông chủ, ngày mai các người nấu nhiều hơn được không? Ít như vậy, làm mua chút đồ ăn còn phải xem vận may."
"Được! Nhất định! Nhất định!"
Bất luận khách nhân nói cái gì, Trương Thúy Thúy đều ung dung ứng phó, xem ra, từ trong việc mua bán nhỏ này, Trương Thúy Thúy quả thật được rèn luyện không ít.
Sau khi đám đông tản đi, Lý Ỷ La mới bước tới.
"Đệ muội, sao muội lại đến đây?"
Trương Thúy Thúy đang thu dọn, vừa thấy Lý Ỷ La đến liền kinh ngạc mừng rỡ.
"Tiền phu nhân nhận cho muội mấy đơn hàng, muội và mẹ cùng tới!"
Trương Thúy Thúy vừa nghe liền hiểu nguyên nhân: "Đều tại những người kia! Ăn no không việc gì làm, chỉ giỏi đồn đãi không đâu chuyện người khác."
Trương Thúy Thúy nhìn trái nhìn phải: "Mẹ đâu?"
Lý Ỷ La cười, chỉ về một hướng ở kho hàng: "Ở chỗ đó! Nhị ca nhất định đang bị dạy dỗ thê thảm."
Chờ sau khi Trương Thúy Thúy và Tần Phấn thu dọn xong xuôi, thì cũng là lúc Tần mẫu dạy dỗ Tần Diệu xong, trở về lại bên này.
"Bán xong rồi?" Tần mẫu kinh ngạc nhìn hai cái thùng rỗng tuếch.
"Bán xong rồi ạ! Hiện giờ danh tiếng tốt, có rất nhiều người tới tranh nhau mua."
"Đúng vậy! Chỉ có hai ngày đầu là bán không tốt bằng bây giờ thôi!"
Tần mẫu mừng thay cho Tần Phấn và Trương Thúy Thúy, nhưng nhớ tới Tần Diệu và Mã Đại Ni thì lập tức giận điên người. Hai đứa không biết lo xa kia, nếu đổi thành người khác có được công thức món ăn như vậy, khẳng định sẽ tìm mọi cách kiếm tiền. Bọn chúng thì ngược lại, đánh cá ba ngày lại phơi lưới hai ngày. Thật uổng phí lòng tốt của Ỷ La.
Tần Phấn và Trương Thúy Thúy đều là người cần mẫn, tất nhiên cũng không quen nhìn tính tình lười nhác của phu thê Tần Diệu. Tần Phấn không vui nói: "Nhị đệ và nhị đệ muội đúng là không nên thân!"
Thu dọn xong, Lý Ỷ La cùng Tần mẫu theo phu thê Tần Phấn đến chợ mua nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai, xong mới cùng nhau trở về.
Những ngày sau đó, Lý Ỷ La bận rộn thêu đơn hàng mới, Tần Phấn và Trương Thúy Thúy ra sức buôn bán kiếm tiền, đảo mắt đã đến cuối năm.
Như thế, tính tới nay, Lý Ỷ La đến Tần gia đã được một năm rưỡi. Thỉnh thoảng, nàng nhẳm tính thử ngày tháng mà thấy giật mình, thời gian sao lại qua nhanh như vậy, dường như đến Tần gia là chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.
Đến cuối năm, Lý Ỷ La lấy cớ mình ngày đêm thêu không ngừng, nên tốc độ nhanh hơn, ngoại trừ hoàn thành hai đơn hàng, còn thêu thêm một bức tranh thêu khác nữa. Việc này khiến Tiền phu nhân mừng rỡ không thôi.
Một năm vừa qua, người Tần gia đồng tâm hiệp lực, cuộc sống phải nói là biến hóa đến nghiêng trời lệch đất. Mùa đông năm nay, các phòng đều may áo bông và chăn mới thật dày. Mấy đứa bé cũng thay áo bông mới hết.
Bên ngoài tuyết rơi rào rạt, trong nhà mọi người hòa thuận vui vẻ.
Mọi người một bên rang đậu phộng, hạt dẻ, một bên quây quần trò chuyện nói cười.
"Năm nay mùa màng không tệ, sang năm chắc chắn sẽ càng tốt hơn!" Tần phụ tươi cười, vừa hút thuốc vừa nói.
Từ sau lần náo loạn với đại phòng và nhị phòng, Tần phụ quả thật không qua lại cùng hai phòng bên kia nữa. Dù sau đó đại phòng, nhị phòng từng nhiều lần tìm đến cửa, nhưng thời điểm mấy huynh đệ Tần gia đuổi người, Tần phụ đều có thái độ ngầm đồng ý.
Vì thế, mọi người trong nhà không còn xa lánh Tần phụ nữa, mà thân cận với ông hơn. Tần phụ tất nhiên cảm nhận được sự thay đổi đó, cả người đều thấy thoải mái. Thì ra được cốt nhục thân sinh của mình gần gũi thân cận, lại vui vẻ đến như vậy.
"Cha, mẹ, tháng tư sang năm con định đi thi phủ, đến tháng sáu tiếp tục thi viện." Trước khi Tần Chung bệnh nặng đã từng thi huyện, đổ được đồng sinh. Lúc chuẩn bị thi phủ thì xảy ra tai nạn rơi xuống nước, cho nên mới trì hoãn hết ba năm.
"Tốt! Đi đi! Thi cho tốt!" Tần phụ nằm mơ cũng hy vọng trong nhà có được một người làm rạng rỡ tông môn, giúp Tần gia Đông Sơn tái khởi. Tần Chung vừa dứt lời thì ông lập tức kích động không thôi.
"Chung nhi, thân thể con vừa mới khỏe lại, có cần chờ thêm ít lâu nữa không?" Tần mẫu lo lắng cho sức khỏe Tần Chung, cũng lo lắng con mình vừa khỏi bệnh, học hành lại không được bao lâu, nếu thi không đậu sẽ bị đả kích.
"Mẹ, không sao đâu! Con sẽ đi theo chăm sóc tướng công thật tốt!" Lý Ỷ La vội đáp.
"Được, có Ỷ La con theo chăm sóc, mẹ cũng yên tâm!" Ỷ La làm việc có trật tự, can đảm thận trọng, sức lực lại lớn, nếu có Ỷ La đi theo, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chính nó và Chung nhi.
Tần Chung nhìn sang Lý Ỷ La, không kiềm được mà cong cong khóe môi: "Ừm, nương tử cũng đi theo đi!"
_________
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Chung: Đang phát rầu vì không biết làm cách nào thuyết phục nương tử, bỏ nàng vào túi tiền mang theo bên người, không ngờ nương tử lại tự mình lên tiếng trước, hắn và nương tử quả nhiên là trời sinh một đôi!
Trong lòng nam nhân nào đó nhảy cẫng lên, vui quá!