Tịch Hề ngạc nhiên, mở miệng hỏi: “Cổ quản gia có chuyện gì, ngài cứ phân phó”
“Cô nương khách khí, là Gia ra lệnh ta đến đây một chuyến”. Cổ quản gia nhìn thấy nghi hoặc trên mặt nàng, thần sắc đề phòng: “Cô nương vận khí tốt, được Gia coi trọng, từ hôm nay, ngài chính là thị thiếp của Đông Cung”
Tịch Hề kinh hãi, hai mắt trợn lên, Diệc Sắc bên cạnh cao giọng hỏi: “Cổ quan gia, ngài nói cái gì?”
“Mời Tịch chủ tử thu thập mọi thứ, tối nay liền chuyển vào Đông Cung”. Cổ quan gia nói, nhìn thấy nàng ngỡ ngàng, liền bồi tiếp một câu: “Đây là ý của Gia, ngài đừng nên trì hoãn”. Ngữ khí của hắn không tốt, từ lúc trước ở Bắc Hoang doanh, nàng đả thương Huyền Hạo, về sau Đông Cung gặp chuyện, cùng với căn bệnh lây lan ở Ngũ Nguyệt Minh, hắn xác nhận Tịch Hề có liên hệ, cho nên ấn tượng đối với nàng cực kỳ kém.
Cổ quan gia biết được ý tứ của Huyền Hạo liền lo lắng không thôi, hắn không rõ, nếu gia nghi ngờ nàng, vì sao lại để mầm tai họa ngay bên người mình?
“Cổ quan gia, ngài có phải hay không. . . .” Tịch Hề do dự hỏi: “Ngài có phải hiểu sai gì không?”
“Là ý của Gia, ngươi cũng dám nghi ngờ sao?” Cổ quan gia lộ vẻ mặt không hờn không giận, nhác chân hướng bên ngoài bước đi.
Nghe đồn, người đứng đầu Ngũ Nguyệt Minh, dung nhan tuyệt sắc, rất ít khi ra khỏi sơn trang, những người đã gặp qua, chỉ trừ bỏ một vài người thân cận bên cạnh, ngoài ra không có ai cả.
Diệc Sắc bụng đầy bất mãn, lòng dạ vốn hẹp hòi, mắt thấy Cổ quan gia sắp bước ra ngoài, vội vàng đuổi theo: “Nàng ta chỉ là một nha hoàn, mà Gia lại đích thân chọn, có đúng là nàng ta không?”
“Diệc chủ tử, lão nô tuyệt đối không nghe sai”
Tịch Hề chết đứng tại chỗ, vết thương mới ổn định một chút, chỉ vì một câu nói của hắn mà lần thứ hai nứt tung ra, Cổ quan gia nói xong liền đi ra Khế Viên các, Diệc Sắc tay nắm chặt thành quyền, nhớ tới lúc trước Nguyệt Cơ đã trào phúng nói, giờ nàng ta bực mình thét lên: “Được, được, tất cả đều vọng tưởng thành phượng hoàng”
Không lòng dạ nào ứng phó, Tịch Hề đi thẳng ra Khế Viên các.
Nàng nghĩ mình cần phải thận trọng, Huyền Hạo tuy rằng rất nguy hiểm, nàng không đượ tiếp cận gần bên, nhưng, nàng không nghĩ tới, chỉ một lệnh của hắn, nàng, đột nhiên trở thành thị thiếp của hắn.
Lòng nàng hoảng hốt, mọi người trong viện hiển nhiên đã nhận được tin tức, nhìn thấy nàng, liền vội vàng khom lưng, cúi đầu hành lễ, nịnh bợ nàng.
Trở lại tiểu viện, đã có người ở đây, thu dọn đồ của nàng, sau đó nàng và mọi người hướng Đông Cung mà đi.
Đi qua hành lang gấp khúc, nhìn xa xa, Tịch Hề đi phía sau các nha hoàn, đi ngang qua của chính Tây Cung, chợt nghe có tiếng bước chân truyền tới, vừa muốn né tránh, vai liền bị đẩy mạnh, nàng lảo đảo vài bước.
Điện Trạch bước trên bậc thang, đôi mắt sáng lơ đãng nhìn các nha hoàn, sau đó cước bộ dừng lại trước mặt nàng: “Ngươi không phải là nữ tử bánh chưng kia sao?”
Quả nhiên là một lời không hay, nàng cúi người hành lễ: “Nô tỳ là Tịch Hề”
“Cô nương, ngài đã là thị thiếp của Gia, xưng hô này cần phải sửa lại”. Ma ma bên cạnh nhắc nhở, câu nói này truyền vào tai Điện Trạch, đôi mắt hắn bỗng trợn to lên.
“Thị thiếp?”
Đôi mắt hắn nhìn vào trước ngực nàng, ngữ khí khinh thường: “Ta mới ra ngoài mấy ngày, ngươi đã có thể trèo lên vị trí cao như vậy?”
Đôi mắt ma ma nhìn ra xa, thức thời không câu nào.
Ngữ khí của Điện Trạch làm cho người ta rối rắm không hiểu, mặt hắn tối tăm, vì vừa mới đi xa về nên lộ vẻ phong trần, mệt mỏi: “Ngươi ở Đông Cung làm xong việc tối nay, ngay mai liền đến Tây cung”
Thân ảnh cao lớn che trước mặt, không khỏi làm cho người ta có cảm giác áp lực, Tịch Hề kinh ngạc, lời hắn nói hoang đường không thể tả, ma ma bên cạnh tựa hồ thấy đã thành quen, mặt cũng không biến sắc.
Thẳng đến khi Điện Trạch đi xa, Tịch Hề mới mở miệng hỏi: “Thiếu chủ, chắc là nói đùa phải không?”
Lúc này ma ma mới hạ giọng nói: “Có gì đâu mà kỳ quái, ngốc lâu ngày, tự nhiên có thể hiểu được”
Tịch Hề bước đi, nhìn con đường phía trước, cảm thấy hết sức hoang mang. Nàng quay đầu nhìn lên trời, một ngôi sao cô đơn tịch mịch, Điện Trạch đứng ở một góc khuất, nhìn thấy khóe mắt nàng lộ ra tia đau buồn, ánh mắt kia, lại làm cho hắn cảm thấy lòng mình như nứt ra, sóng gợn lên.
Khói tỏa lượn lờ, nàng dùng đôi chân trần đi nhẹ bên bờ ao, ma ma đua nàng vào rồi đi, tẩm điện to lớn như thế, chỉ có một mình nàng mà thôi.
Lưng dựa vào bức tường, vết thương trước ngực bắt đầu kết vảy.
Tịch Hề cẩn thận lau sơ, bọt nước bốn phía bắn lên, nàng đột nhiên dừng động tác, trời sinh nàng trí tuệ sâu sắc, nàng dựng thẳng màng nhĩ, tâm trạng đề phòng. Cước bộ nhẹ nhàng, thân ảnh cao lớn đi tới trước, bao phủ cả người nàng. Tịch Hề đưa tay che trước ngực, lúc người nọ dừng lại, tay phải nàng nhanh chóng lấy áo ngoài bao lấy người.
“Cửu ca?” Nhìn rõ người tới, nàng kinh ngạc vạn phần.
Lộ Thánh Tước như đi vào chỗ không người, đôi mắt nhìn nàng chăm chú, hắn tiến lên từng bước, nàng cũng không tự giác lui về sau từng bước.
“Có thương tích trong người, vì sao không nói cho ta biết?”. Giọng nói của hắn vẫn thuần hậu, nghe không rõ là đang lo lắng hay trách cứ.
Tịch Hề đứng giữa hồ, nhìn nam tử đang tới gần, theo bản năng nàng siết chặt vạt áo, nàng khẽ nhắm mắt, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Sao Cửu ca lại biết?”
Lộ Thánh Tước ngồi xuống, ngón tay thon dài vẫy nước ấm trong hồ, từ trong tay nam tử, bọt nước ngưng tụ thành khối băng, tiến đến giữa trán Tịch Hề, thừa dịp nàng nhắm mắt lại, Lộ Thánh Tước ngữ khí âm ngoan nói: “Lúc trước, ta đã nói cái gì, đã quên ư?”
Dòng nước ma sát hai bên má của nàng, nàng cũng mặc kề, trên trán truyền đến sự đau đớn, nàng gật đầu: “Nhỡ rõ, chỉ nghe theo, không hề hoài nghi”
Lộ Thánh Tước nhìn nàng, lông mi như cánh quạt chớp động trên mắt nàng, hắn ngồi bệt xuống thành hồ, đưa tay ra ý bảo nàng tới đây.
Tịch Hề tiến lên, nhưng không dám đặt tay vào lòng bàn tay hắn.
Lộ Thánh Tước nhếch môi, thu hồi tay lại, tựa hồ như không để ý, từ trong tay áo lấy ra một bình thuốc: “Cởi y phục ra”
“Ta chỉ bị thương ngoài da mà thôi”
Ánh mắt hắn bén nhọn liếc nhìn nàng.
Tịch Hề không phải cố ý chọc giận hắn, nàng gạt một bên tay áo, lộ ra đầu vai: “Người này có cái gì, ngươi hẳn cũng biết, ấn Giáng Long gặp máu mới có thể ẩn đi, miệng vết thương cũng ổn, chỉ cần có người nhìn thấy ấn ký này, thân phận của ta sẽ bị vạch trần.”
Năm ngón tay Lộ Thánh Tước thưởng thức bình sứ trong tay, động tác quen thuộc, nhàn nhã mà tự tại, một màn này trong mắt Tịch Hề, lại chất đầy hàm ý, nàng im lặng, chờ hắn mở miệng, giây lát sau, quả nhiên –––
Động tác trong tay hắn dừng lại, mùi thuốc đông y tràn ngập trong nước: “Đông Cung gặp chuyện, ngươi mang vết thương đi thị tẩm, không phải là không đánh đã khai sao?”
Nếu thân thể ta mang ấn ký Giáng Long , chẳng phải là càng dễ dàng bại lộ sao?”. Tịch Hề nói, Lộ Thánh Tước có thể nắm rõ chuyện của Ngũ Nguyệt Minh như lòng bàn tay, chẳng lẽ, bên người nàng còn có người của hắn?. “Huống hồ, nói thị tẩm, có khả năng chính là ngụy trang, ta muốn ở lại Ngũ Nguyệt Minh, trước tiên ta chỉ còn cách là lấy sự tín nhiêm của hắn mà thôi”
“Tín nhiệm này, cũng chính là ngủ chung sao?” Lộ Thánh Tước xoay người, thần sắc tối đen.
“Cô nương khách khí, là Gia ra lệnh ta đến đây một chuyến”. Cổ quản gia nhìn thấy nghi hoặc trên mặt nàng, thần sắc đề phòng: “Cô nương vận khí tốt, được Gia coi trọng, từ hôm nay, ngài chính là thị thiếp của Đông Cung”
Tịch Hề kinh hãi, hai mắt trợn lên, Diệc Sắc bên cạnh cao giọng hỏi: “Cổ quan gia, ngài nói cái gì?”
“Mời Tịch chủ tử thu thập mọi thứ, tối nay liền chuyển vào Đông Cung”. Cổ quan gia nói, nhìn thấy nàng ngỡ ngàng, liền bồi tiếp một câu: “Đây là ý của Gia, ngài đừng nên trì hoãn”. Ngữ khí của hắn không tốt, từ lúc trước ở Bắc Hoang doanh, nàng đả thương Huyền Hạo, về sau Đông Cung gặp chuyện, cùng với căn bệnh lây lan ở Ngũ Nguyệt Minh, hắn xác nhận Tịch Hề có liên hệ, cho nên ấn tượng đối với nàng cực kỳ kém.
Cổ quan gia biết được ý tứ của Huyền Hạo liền lo lắng không thôi, hắn không rõ, nếu gia nghi ngờ nàng, vì sao lại để mầm tai họa ngay bên người mình?
“Cổ quan gia, ngài có phải hay không. . . .” Tịch Hề do dự hỏi: “Ngài có phải hiểu sai gì không?”
“Là ý của Gia, ngươi cũng dám nghi ngờ sao?” Cổ quan gia lộ vẻ mặt không hờn không giận, nhác chân hướng bên ngoài bước đi.
Nghe đồn, người đứng đầu Ngũ Nguyệt Minh, dung nhan tuyệt sắc, rất ít khi ra khỏi sơn trang, những người đã gặp qua, chỉ trừ bỏ một vài người thân cận bên cạnh, ngoài ra không có ai cả.
Diệc Sắc bụng đầy bất mãn, lòng dạ vốn hẹp hòi, mắt thấy Cổ quan gia sắp bước ra ngoài, vội vàng đuổi theo: “Nàng ta chỉ là một nha hoàn, mà Gia lại đích thân chọn, có đúng là nàng ta không?”
“Diệc chủ tử, lão nô tuyệt đối không nghe sai”
Tịch Hề chết đứng tại chỗ, vết thương mới ổn định một chút, chỉ vì một câu nói của hắn mà lần thứ hai nứt tung ra, Cổ quan gia nói xong liền đi ra Khế Viên các, Diệc Sắc tay nắm chặt thành quyền, nhớ tới lúc trước Nguyệt Cơ đã trào phúng nói, giờ nàng ta bực mình thét lên: “Được, được, tất cả đều vọng tưởng thành phượng hoàng”
Không lòng dạ nào ứng phó, Tịch Hề đi thẳng ra Khế Viên các.
Nàng nghĩ mình cần phải thận trọng, Huyền Hạo tuy rằng rất nguy hiểm, nàng không đượ tiếp cận gần bên, nhưng, nàng không nghĩ tới, chỉ một lệnh của hắn, nàng, đột nhiên trở thành thị thiếp của hắn.
Lòng nàng hoảng hốt, mọi người trong viện hiển nhiên đã nhận được tin tức, nhìn thấy nàng, liền vội vàng khom lưng, cúi đầu hành lễ, nịnh bợ nàng.
Trở lại tiểu viện, đã có người ở đây, thu dọn đồ của nàng, sau đó nàng và mọi người hướng Đông Cung mà đi.
Đi qua hành lang gấp khúc, nhìn xa xa, Tịch Hề đi phía sau các nha hoàn, đi ngang qua của chính Tây Cung, chợt nghe có tiếng bước chân truyền tới, vừa muốn né tránh, vai liền bị đẩy mạnh, nàng lảo đảo vài bước.
Điện Trạch bước trên bậc thang, đôi mắt sáng lơ đãng nhìn các nha hoàn, sau đó cước bộ dừng lại trước mặt nàng: “Ngươi không phải là nữ tử bánh chưng kia sao?”
Quả nhiên là một lời không hay, nàng cúi người hành lễ: “Nô tỳ là Tịch Hề”
“Cô nương, ngài đã là thị thiếp của Gia, xưng hô này cần phải sửa lại”. Ma ma bên cạnh nhắc nhở, câu nói này truyền vào tai Điện Trạch, đôi mắt hắn bỗng trợn to lên.
“Thị thiếp?”
Đôi mắt hắn nhìn vào trước ngực nàng, ngữ khí khinh thường: “Ta mới ra ngoài mấy ngày, ngươi đã có thể trèo lên vị trí cao như vậy?”
Đôi mắt ma ma nhìn ra xa, thức thời không câu nào.
Ngữ khí của Điện Trạch làm cho người ta rối rắm không hiểu, mặt hắn tối tăm, vì vừa mới đi xa về nên lộ vẻ phong trần, mệt mỏi: “Ngươi ở Đông Cung làm xong việc tối nay, ngay mai liền đến Tây cung”
Thân ảnh cao lớn che trước mặt, không khỏi làm cho người ta có cảm giác áp lực, Tịch Hề kinh ngạc, lời hắn nói hoang đường không thể tả, ma ma bên cạnh tựa hồ thấy đã thành quen, mặt cũng không biến sắc.
Thẳng đến khi Điện Trạch đi xa, Tịch Hề mới mở miệng hỏi: “Thiếu chủ, chắc là nói đùa phải không?”
Lúc này ma ma mới hạ giọng nói: “Có gì đâu mà kỳ quái, ngốc lâu ngày, tự nhiên có thể hiểu được”
Tịch Hề bước đi, nhìn con đường phía trước, cảm thấy hết sức hoang mang. Nàng quay đầu nhìn lên trời, một ngôi sao cô đơn tịch mịch, Điện Trạch đứng ở một góc khuất, nhìn thấy khóe mắt nàng lộ ra tia đau buồn, ánh mắt kia, lại làm cho hắn cảm thấy lòng mình như nứt ra, sóng gợn lên.
Khói tỏa lượn lờ, nàng dùng đôi chân trần đi nhẹ bên bờ ao, ma ma đua nàng vào rồi đi, tẩm điện to lớn như thế, chỉ có một mình nàng mà thôi.
Lưng dựa vào bức tường, vết thương trước ngực bắt đầu kết vảy.
Tịch Hề cẩn thận lau sơ, bọt nước bốn phía bắn lên, nàng đột nhiên dừng động tác, trời sinh nàng trí tuệ sâu sắc, nàng dựng thẳng màng nhĩ, tâm trạng đề phòng. Cước bộ nhẹ nhàng, thân ảnh cao lớn đi tới trước, bao phủ cả người nàng. Tịch Hề đưa tay che trước ngực, lúc người nọ dừng lại, tay phải nàng nhanh chóng lấy áo ngoài bao lấy người.
“Cửu ca?” Nhìn rõ người tới, nàng kinh ngạc vạn phần.
Lộ Thánh Tước như đi vào chỗ không người, đôi mắt nhìn nàng chăm chú, hắn tiến lên từng bước, nàng cũng không tự giác lui về sau từng bước.
“Có thương tích trong người, vì sao không nói cho ta biết?”. Giọng nói của hắn vẫn thuần hậu, nghe không rõ là đang lo lắng hay trách cứ.
Tịch Hề đứng giữa hồ, nhìn nam tử đang tới gần, theo bản năng nàng siết chặt vạt áo, nàng khẽ nhắm mắt, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Sao Cửu ca lại biết?”
Lộ Thánh Tước ngồi xuống, ngón tay thon dài vẫy nước ấm trong hồ, từ trong tay nam tử, bọt nước ngưng tụ thành khối băng, tiến đến giữa trán Tịch Hề, thừa dịp nàng nhắm mắt lại, Lộ Thánh Tước ngữ khí âm ngoan nói: “Lúc trước, ta đã nói cái gì, đã quên ư?”
Dòng nước ma sát hai bên má của nàng, nàng cũng mặc kề, trên trán truyền đến sự đau đớn, nàng gật đầu: “Nhỡ rõ, chỉ nghe theo, không hề hoài nghi”
Lộ Thánh Tước nhìn nàng, lông mi như cánh quạt chớp động trên mắt nàng, hắn ngồi bệt xuống thành hồ, đưa tay ra ý bảo nàng tới đây.
Tịch Hề tiến lên, nhưng không dám đặt tay vào lòng bàn tay hắn.
Lộ Thánh Tước nhếch môi, thu hồi tay lại, tựa hồ như không để ý, từ trong tay áo lấy ra một bình thuốc: “Cởi y phục ra”
“Ta chỉ bị thương ngoài da mà thôi”
Ánh mắt hắn bén nhọn liếc nhìn nàng.
Tịch Hề không phải cố ý chọc giận hắn, nàng gạt một bên tay áo, lộ ra đầu vai: “Người này có cái gì, ngươi hẳn cũng biết, ấn Giáng Long gặp máu mới có thể ẩn đi, miệng vết thương cũng ổn, chỉ cần có người nhìn thấy ấn ký này, thân phận của ta sẽ bị vạch trần.”
Năm ngón tay Lộ Thánh Tước thưởng thức bình sứ trong tay, động tác quen thuộc, nhàn nhã mà tự tại, một màn này trong mắt Tịch Hề, lại chất đầy hàm ý, nàng im lặng, chờ hắn mở miệng, giây lát sau, quả nhiên –––
Động tác trong tay hắn dừng lại, mùi thuốc đông y tràn ngập trong nước: “Đông Cung gặp chuyện, ngươi mang vết thương đi thị tẩm, không phải là không đánh đã khai sao?”
Nếu thân thể ta mang ấn ký Giáng Long , chẳng phải là càng dễ dàng bại lộ sao?”. Tịch Hề nói, Lộ Thánh Tước có thể nắm rõ chuyện của Ngũ Nguyệt Minh như lòng bàn tay, chẳng lẽ, bên người nàng còn có người của hắn?. “Huống hồ, nói thị tẩm, có khả năng chính là ngụy trang, ta muốn ở lại Ngũ Nguyệt Minh, trước tiên ta chỉ còn cách là lấy sự tín nhiêm của hắn mà thôi”
“Tín nhiệm này, cũng chính là ngủ chung sao?” Lộ Thánh Tước xoay người, thần sắc tối đen.