Nam tử mặc một thân trường bào đỏ, thân hình cao ngất đứng trước mặt mọi người, khí chất phong trần tuấn lãng, mi mắt đen như mực, tóc mai gọn gàng, khóe miệng hơi nhếch lên hiện ra mấy phần lỗ mảng, mắt chớp mở ra, cùng lúc đó Tịch Hề ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đối mặt với người nọ.
Gương mặt nhỏ nhắn của nàng bẩn thỉu, chỉ có cặp mắt xinh đẹp, nam tử chỉ thoáng nhìn qua, chợt thấy đôi mắt như trăng sáng, đôi mắt kia. . . .
Tịch Hề không thể hình dung được, nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt nàng thật là trong sáng.
Điện Trạch nhắm mắt lại,đầu lông mày ẩn hiện vài tia khinh thường: “Trầm chỉ huy, những người này, đầu tóc sao quấn giống như bánh chưng vậy?”
Bên cạnh, một nam tử cúi đầu khom lưng tiến lên, theo ánh mắt của Điện Trạch nhìn lại, Trầm chỉ huy nhìn thấy bộ dạng của Tịch Hề, trừng mắt, hận không thể đem thiêu hủy nàng đi, lúc trước, hắn cố ý để bọn các nàng ở cuối hàng, nhưng không ngờ trong lúc đùng đẩy, lại bị đưa lên đầu: “Thiếu chủ, nàng mấy ngày trước bị thương, người cũng có chút giá trị, cho nên thuộc hạ bảo cấp dưới băng bó cho nàng”
Tịch Hề và Tích Linh nhìn nhau, cả hai đều im lặng, khóe miệng nở nụ cười trào phúng, sau đó rất thức thời cụp mắt xuống.
“Thiếu chủ, mời ngài!” Trầm chỉ huy cúi người, chỉ thấy bốn gã kiệu phu kia vẫn chưa hạ cỗ kiệu xuống, thầm nghĩ, chắc bên trong còn có người. Ngũ Nguyệt Minh vẫn là doanh trại Bắc Hoang lớn nhất, người ta là chủ, hắn tất nhiên không dám chậm trễ, hắn lui về sau một vước, tay trái vừa muốn xốc màn kiệu lên, chợt nghe tiếng quát to từ phía sau: “Ngươi dám động vào, ta chặt tay ngươi”
Bàn tay đang vươn ra của Trầm chỉ huy chợt dừng lại, hắn thật không ngờ, vị Thiếu chủ này tình tình thật khó lường, hai tay Tịch Hề đặt phía trước, mi mắt hơi nâng lên. Màn vải che kín bên trong, đột nhiên bị gió thổi bay một góc, nàng đưa mắt nhìn, một bóng dáng mơ hồ, dường như nhìn thấy một đôi giày thêu kim tuyến màu đen.
“Thiếu chủ, mời, mời”. Trầm chỉ huy vẻ mặt mất tự nhiên, không dám đắc tội, chỉ khúm núm, cẩn thẩn từng chút một.
Đường mới khai hoang nên có nhiều gập ghềnh, Điện Trạch đi phía trước, Trầm chỉ huy đi phía sau, dọc đường đi lính canh gác đều tiến lên chào.
“Thiếu chủ, không biết lần này, ngài muốn bao nhiêu người?”
Một bên mặt Điện Trạch bị ánh nắng chiếu vào, chắp tay sau người, Cổ quản gia bên cạnh thấy thế, liền nói to: “Trầm chỉ huy, luật lệ vẫn như cũ, chẳng lẽ ngươi còn không biết, chỉ cần là mặt hàng tốt, Ngũ Nguyệt Minh chúng ta sẽ không tiếc tiền”
“Vâng, vâng” Trầm chỉ huy không ngừng phụ họa, hai tay xoa vào nhau, dè dặt hỏi: “Thiếu chủ, người xem, hiện giờ sự vụ trong Bắc Hoang doanh khan hiếm, mà năm nay tuyết rơi khá nhiều, về giá cả. . .”
Nam tử đang bước đi, lạnh lùng dừng lại, đứng bên cạnh người Trầm chỉ huy, nhướn mày, lạnh nhạt nói: “Ngươi thật ồn, miệng chỉ dùng để ăn cơm thôi”
Tịch Hề và hai người bên cạnh nhìn nhau, sau đó cười khẽ, ngày thường gã tác oai tác quái, hôm nay, cư nhiên cũng có lúc hắn bị chèn ép.
Trầm chỉ huy không dám mở miệng nói nữa, chỉ chậm chạp đi phía sau, dưới chân các nàng là đường đi gập ghềnh, Tịch Hề đưa mắt nhìn mặt trời trên cao, một tay giơ lên che nắng, trong lòng cay đắng. Nàng cũng là người, lại bị đối phương ra giá như vậy, đừng nói đến tôn nghiêm, ngay cả giữ được cái mạng nhỏ cũng là may mắn lắm rồi.
Một đám người đi đến bãi săn rộng lớn, bốn phía giăng bẫy, rào chắn kỹ càng, đã có người thử chạy trốn, nhưng dù cho có chạy đằng trời, khi bị bắt trở về, liền trực tiếp bị ném xuống chân núi.
Cỗ kiệu được đặt ở giữa sân, Điện Trạch ngồi xuống ghế.
Trong đình, có người mang trà nóng lên, Điện Trạch vẫn chưa uống một ngụm, một tay hắn đưa lên chống cằm, vẻ mặt có chút biếng nhác.
Mọi người tập trung một chỗ, các nàng không biết kế tiếp vận mệnh của mình sẽ như thế nào, trước khi bị bắt vào đây, các nàng cũng rất quen thuộc ánh mắt này.
Thuần khiết. . . . .
Không một chút tạp chất, Tịch Hề hai tay nắm chặt thành quyền, nàng cũng giống như những người ở đây, cả người như đặt lên thớt, có cảm giác bị xâm lược.
“Thiếu chủ, hôm nay ngài muốn như thế nào ạ?” Trầm chỉ huy hạ giọng, cực kỳ lấy lòng nói.
“Cứ theo quy củ mà làm”. Người mở miệng là Cổ quản gia, ngón trỏ của Điện Trạch gõ gõ trên má, ngầm đồng ý.
“Được” Trầm chỉ huy rút roi da trong tay ra, bước ra ngoài, nhìn về phía dưới, tự cao tự đại: “Ba người một nhóm, tất cả đứng im”
Hai tay trái phải Tịch Hề bị nắm chặt, Mi Nhã cùng Tích Linh dựa vào, ba người nắm tay trong, run rẩy.
Lý bà đứng cách các nàng không xa, quần áo tả tơi, một vài sợi vải bị thổi bay trong gió. Bên cạnh, mấy người đều dựa vào nhau: “Ta cùng với ngươi một tổ, . . ..”
Tịch Hề khó hiểu, Lý bà tuổi đã già, cần gì phải tranh sống tranh chết làm gì, nàng đứng tại chỗ, không nhúc nhích. Kinh nghiệm hiện lên trên gương mặt già nua, trên đó ẩn chứa sự bị thương.
Xung quanh bãi săn, lúc đầu đài cao dùng để quan sát, nay xuất hiện một đám cung thủ, bao đựng toàn là những mũi tên dài. Tịch Hề đưa mắt nhìn, trong lòng vang lên tiếng nổ lớn, hướng tới người hai người bên cạnh trao đổi ánh mắt.
Mi Nhã lộ ra vẻ kinh ngạc, Tích Linh bên cạnh hạ giọng nói: “Nếu là tới tuyển người, sao lại như thế này?”
Tịch Hề theo bản năng hướng tới gần hai người, mắt cá chân đột nhiên đá trúng một vật, nàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy một khối than đá cứng rắn.
Nguy cơ tràn ngập nguy cơ, nàng thừa dịp không bị chú ý, nàng rất nhanh ngồi xuống, đem cục than đá giấu vào trong tay áo. Mi Nhã cùng Tích Linh lộ vẻ mặt khó hiểu, chỉ thấy nàng lắc đầu, ý bảo các nàng đừng có lên tiếng. Hai người thấy thế, hết sức ăn ý, chắn trước mặt nàng.
Trên đài cao, Điện Trạch gõ ngón trỏ, toàn bộ nhất cử nhất động của các nàng đều bị hắn thu vào trong mắt, nhíu mi, đôi mắt tỏa sáng, biểu lộ ra mấy phần nghiền ngẫm.
Đám người tụ tập lại một chỗ ồn ào, bên trên, hai gã cung tiễn chuẩn bị vào chỗ, Trầm chỉ huy đi xuống cầu thang gỗ, roi da trong tay vút lên: “Các ngươi bắt đầu trước”
Tịch Hề nhìn theo cánh tay của hắn, chỉ thấy vẻ mặt Lý bà tái nhợt, hai nữ tử bên cạnh cũng như gặp phải đại địch, thần sắc hoảng sợ.
Cai ngục đem các đám người bọn họ lên, đứng giữa bãi săn, xung quanh là nhưng tường thành bị tuyết bao phủ trắng xóa. Mỗi một bước đi, đều có thể nghe thấy tiếng.
Ba thân ảnh đơn bạc đứng trước mặt mọi người, những chuyện sắp phát sinh, các nàng đều rõ ràng.
Trầm chỉ huy giơ roi da lên, tiếng vút trong gió như tiếng sấm sét, mời vừa nói ra, làm cho mọi người phía dưới nổ tung: “Cung thủ chuẩn bị, bắn chết một người trong đó, chỉ để lại hai người”
Mi Nhã cùng Tích Linh đưa mắt nhìn nhau, trách không được, các nàng không được chọn Lý bà, nguyên lai chính là tuổi cao nên không còn sống được bao lâu nữa thôi.
Gương mặt nhỏ nhắn của nàng bẩn thỉu, chỉ có cặp mắt xinh đẹp, nam tử chỉ thoáng nhìn qua, chợt thấy đôi mắt như trăng sáng, đôi mắt kia. . . .
Tịch Hề không thể hình dung được, nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt nàng thật là trong sáng.
Điện Trạch nhắm mắt lại,đầu lông mày ẩn hiện vài tia khinh thường: “Trầm chỉ huy, những người này, đầu tóc sao quấn giống như bánh chưng vậy?”
Bên cạnh, một nam tử cúi đầu khom lưng tiến lên, theo ánh mắt của Điện Trạch nhìn lại, Trầm chỉ huy nhìn thấy bộ dạng của Tịch Hề, trừng mắt, hận không thể đem thiêu hủy nàng đi, lúc trước, hắn cố ý để bọn các nàng ở cuối hàng, nhưng không ngờ trong lúc đùng đẩy, lại bị đưa lên đầu: “Thiếu chủ, nàng mấy ngày trước bị thương, người cũng có chút giá trị, cho nên thuộc hạ bảo cấp dưới băng bó cho nàng”
Tịch Hề và Tích Linh nhìn nhau, cả hai đều im lặng, khóe miệng nở nụ cười trào phúng, sau đó rất thức thời cụp mắt xuống.
“Thiếu chủ, mời ngài!” Trầm chỉ huy cúi người, chỉ thấy bốn gã kiệu phu kia vẫn chưa hạ cỗ kiệu xuống, thầm nghĩ, chắc bên trong còn có người. Ngũ Nguyệt Minh vẫn là doanh trại Bắc Hoang lớn nhất, người ta là chủ, hắn tất nhiên không dám chậm trễ, hắn lui về sau một vước, tay trái vừa muốn xốc màn kiệu lên, chợt nghe tiếng quát to từ phía sau: “Ngươi dám động vào, ta chặt tay ngươi”
Bàn tay đang vươn ra của Trầm chỉ huy chợt dừng lại, hắn thật không ngờ, vị Thiếu chủ này tình tình thật khó lường, hai tay Tịch Hề đặt phía trước, mi mắt hơi nâng lên. Màn vải che kín bên trong, đột nhiên bị gió thổi bay một góc, nàng đưa mắt nhìn, một bóng dáng mơ hồ, dường như nhìn thấy một đôi giày thêu kim tuyến màu đen.
“Thiếu chủ, mời, mời”. Trầm chỉ huy vẻ mặt mất tự nhiên, không dám đắc tội, chỉ khúm núm, cẩn thẩn từng chút một.
Đường mới khai hoang nên có nhiều gập ghềnh, Điện Trạch đi phía trước, Trầm chỉ huy đi phía sau, dọc đường đi lính canh gác đều tiến lên chào.
“Thiếu chủ, không biết lần này, ngài muốn bao nhiêu người?”
Một bên mặt Điện Trạch bị ánh nắng chiếu vào, chắp tay sau người, Cổ quản gia bên cạnh thấy thế, liền nói to: “Trầm chỉ huy, luật lệ vẫn như cũ, chẳng lẽ ngươi còn không biết, chỉ cần là mặt hàng tốt, Ngũ Nguyệt Minh chúng ta sẽ không tiếc tiền”
“Vâng, vâng” Trầm chỉ huy không ngừng phụ họa, hai tay xoa vào nhau, dè dặt hỏi: “Thiếu chủ, người xem, hiện giờ sự vụ trong Bắc Hoang doanh khan hiếm, mà năm nay tuyết rơi khá nhiều, về giá cả. . .”
Nam tử đang bước đi, lạnh lùng dừng lại, đứng bên cạnh người Trầm chỉ huy, nhướn mày, lạnh nhạt nói: “Ngươi thật ồn, miệng chỉ dùng để ăn cơm thôi”
Tịch Hề và hai người bên cạnh nhìn nhau, sau đó cười khẽ, ngày thường gã tác oai tác quái, hôm nay, cư nhiên cũng có lúc hắn bị chèn ép.
Trầm chỉ huy không dám mở miệng nói nữa, chỉ chậm chạp đi phía sau, dưới chân các nàng là đường đi gập ghềnh, Tịch Hề đưa mắt nhìn mặt trời trên cao, một tay giơ lên che nắng, trong lòng cay đắng. Nàng cũng là người, lại bị đối phương ra giá như vậy, đừng nói đến tôn nghiêm, ngay cả giữ được cái mạng nhỏ cũng là may mắn lắm rồi.
Một đám người đi đến bãi săn rộng lớn, bốn phía giăng bẫy, rào chắn kỹ càng, đã có người thử chạy trốn, nhưng dù cho có chạy đằng trời, khi bị bắt trở về, liền trực tiếp bị ném xuống chân núi.
Cỗ kiệu được đặt ở giữa sân, Điện Trạch ngồi xuống ghế.
Trong đình, có người mang trà nóng lên, Điện Trạch vẫn chưa uống một ngụm, một tay hắn đưa lên chống cằm, vẻ mặt có chút biếng nhác.
Mọi người tập trung một chỗ, các nàng không biết kế tiếp vận mệnh của mình sẽ như thế nào, trước khi bị bắt vào đây, các nàng cũng rất quen thuộc ánh mắt này.
Thuần khiết. . . . .
Không một chút tạp chất, Tịch Hề hai tay nắm chặt thành quyền, nàng cũng giống như những người ở đây, cả người như đặt lên thớt, có cảm giác bị xâm lược.
“Thiếu chủ, hôm nay ngài muốn như thế nào ạ?” Trầm chỉ huy hạ giọng, cực kỳ lấy lòng nói.
“Cứ theo quy củ mà làm”. Người mở miệng là Cổ quản gia, ngón trỏ của Điện Trạch gõ gõ trên má, ngầm đồng ý.
“Được” Trầm chỉ huy rút roi da trong tay ra, bước ra ngoài, nhìn về phía dưới, tự cao tự đại: “Ba người một nhóm, tất cả đứng im”
Hai tay trái phải Tịch Hề bị nắm chặt, Mi Nhã cùng Tích Linh dựa vào, ba người nắm tay trong, run rẩy.
Lý bà đứng cách các nàng không xa, quần áo tả tơi, một vài sợi vải bị thổi bay trong gió. Bên cạnh, mấy người đều dựa vào nhau: “Ta cùng với ngươi một tổ, . . ..”
Tịch Hề khó hiểu, Lý bà tuổi đã già, cần gì phải tranh sống tranh chết làm gì, nàng đứng tại chỗ, không nhúc nhích. Kinh nghiệm hiện lên trên gương mặt già nua, trên đó ẩn chứa sự bị thương.
Xung quanh bãi săn, lúc đầu đài cao dùng để quan sát, nay xuất hiện một đám cung thủ, bao đựng toàn là những mũi tên dài. Tịch Hề đưa mắt nhìn, trong lòng vang lên tiếng nổ lớn, hướng tới người hai người bên cạnh trao đổi ánh mắt.
Mi Nhã lộ ra vẻ kinh ngạc, Tích Linh bên cạnh hạ giọng nói: “Nếu là tới tuyển người, sao lại như thế này?”
Tịch Hề theo bản năng hướng tới gần hai người, mắt cá chân đột nhiên đá trúng một vật, nàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy một khối than đá cứng rắn.
Nguy cơ tràn ngập nguy cơ, nàng thừa dịp không bị chú ý, nàng rất nhanh ngồi xuống, đem cục than đá giấu vào trong tay áo. Mi Nhã cùng Tích Linh lộ vẻ mặt khó hiểu, chỉ thấy nàng lắc đầu, ý bảo các nàng đừng có lên tiếng. Hai người thấy thế, hết sức ăn ý, chắn trước mặt nàng.
Trên đài cao, Điện Trạch gõ ngón trỏ, toàn bộ nhất cử nhất động của các nàng đều bị hắn thu vào trong mắt, nhíu mi, đôi mắt tỏa sáng, biểu lộ ra mấy phần nghiền ngẫm.
Đám người tụ tập lại một chỗ ồn ào, bên trên, hai gã cung tiễn chuẩn bị vào chỗ, Trầm chỉ huy đi xuống cầu thang gỗ, roi da trong tay vút lên: “Các ngươi bắt đầu trước”
Tịch Hề nhìn theo cánh tay của hắn, chỉ thấy vẻ mặt Lý bà tái nhợt, hai nữ tử bên cạnh cũng như gặp phải đại địch, thần sắc hoảng sợ.
Cai ngục đem các đám người bọn họ lên, đứng giữa bãi săn, xung quanh là nhưng tường thành bị tuyết bao phủ trắng xóa. Mỗi một bước đi, đều có thể nghe thấy tiếng.
Ba thân ảnh đơn bạc đứng trước mặt mọi người, những chuyện sắp phát sinh, các nàng đều rõ ràng.
Trầm chỉ huy giơ roi da lên, tiếng vút trong gió như tiếng sấm sét, mời vừa nói ra, làm cho mọi người phía dưới nổ tung: “Cung thủ chuẩn bị, bắn chết một người trong đó, chỉ để lại hai người”
Mi Nhã cùng Tích Linh đưa mắt nhìn nhau, trách không được, các nàng không được chọn Lý bà, nguyên lai chính là tuổi cao nên không còn sống được bao lâu nữa thôi.