Ba người dùng sức nắm lấy tay nhau thật chặt, Tịch Hề khẽ liếc nhìn bóng dáng yếu đuối của Lý bà, Tịch Hề cắn răng, nuốt một hơi.
Lý bà đã cứu mình một mạng, nhưng …
Mắt nàng rũ xuống, ngay cả bản thân nàng lúc này còn không biết sống chết ra sao, chọc giận nam nhân độc ác kia, đừng nói đến người khác, ngay cả bản thân nàng cũng không gánh nổi tội.
Tịch Hề nhìn xung quanh một, đều là hàng rào ngăn cách với bên ngoài, phía trên là đội cung tiễn sẵn sàng đợi lệnh hành động, hàng ngàn mũi tên trên trời tùy ý vô tình bắn xuống. Tịch Hề cả kinh, bất ngờ trước hành động của đội cung thủ, nhìn thấy màn bắn đẫm máu, từng mũi tên lần lượt đuổi bắt theo 3 người kia, đuổi cùng giết tận không tha. Lý bà chân bước tập tễnh, bà biết tuổi mình đã cao không còn sức chạy nổi, nên chỉ cố gắng nâng gót chân dùng chút hơi sức còn sót lại chống đỡ, hai nữ nhân kia xoải chân chạy về phía trước, sau lưng hàng trăm, hàng vạn mũi tên bắn ra dồn dập như rừng. Đúng lúc một mũi tên rơi vào gót chân Lý bà.
Lý bà bị động nhưng vẫn kiên trì, hai nữ tử kia thở hồng chạy trước, nữ tử mặc áo màu xám nhạt thật sự cũng không chạy nổi nữa, tạm thời thấy sau lưng không còn nguy hiểm liền buông lỏng, dừng lại, đôi tay chống nạnh thở dốc từng ngụm, từng ngụm.
Một mũi tên bắn lén xẹt qua, nhanh đến mức Tịch Hề chỉ liếc mắt thấy đuôi tên, bay vút lên cao nhằm bãi săn hướng đến, mũi tên lao vun vút trên không trung rồi rơi xuống. Tích Linh đứng kế bên há hốc mồm, vừa muốn hô lên liền bị Tịch Hề dùng sức túm chặt miệng lại. Tích Linh bị đau chợt thức tỉnh vội vàng ngậm miệng lại. Nàng cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt, sau đó nàng phát hiện toàn thân đều đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nàng bắt bản thân phải thật bình tĩnh.
Tích Linh hàm răng khẽ cắn, nghiêng đầu nhìn qua Tịch Hề, không biết biểu tình lúc này của nàng là gì, chỉ thấy hàng lông mi khẽ rung, nhân trung khẽ chíu chặt lại, tựa hồ như xuất hiện một mối lo, chỉ có điều không biểu lộ ra ngoài. Hàng lông mi rậm, đôi mắt sáng trong không hề chớp chỉ một mực nhìn chằm chằm về phía trước, gương mặt bình tĩnh, làm người khác không dể dàng nắm bắt được nàng đang nghĩ gì.
Mũi tên kia đã xuyên qua ngực của nữ tử, một phát trúng tim không chừa đường sống.
Máu đỏ lan ra khắp y phục, Tịch Hề hạ tầm mắt, đây chính là thực tế doanh trại Bắc Hoang lớn nhất, muốn tồn tại ở đây phải mạnh mẽ, không được lơ là dù chỉ một phút nếu không một mạng liền ra đi. Ở chỗ này không có đáng tiếc, chỉ có một là sống, hai là chết.
Lý bà nhìn thi thể bên cạnh, trên mặt còn sót lại chút thần sắc dần vơi đi, so với bất kì ai cũng phải giữ bình tĩnh, nữ tử còn lại vẫn còn hoang mang, lui ra mấy bước, sắc mặt không khỏi lộ ra sự cảm kích cùng vài phần may mắn.
“Lão bà kia, mệnh không ngờ lại tốt như vậy”. Trầm chỉ huy âm thầm nói ra một câu, lập tức ra lệnh cho cai ngục mang hai người ra khỏi bãi.
Dưới đài mọi người đều cuối đầu, chỉ sợ mọi nhất cử nhất động đều có thể rơi đầu, Tịch Hề ngay lập tức cúi gầm mặt xuống che dấu tầm mắt của Trần chỉ huy hướng đến, đối phương chỉ lơ đãng quay qua, căn bản không hề đem nàng ở trong tầm mắt : “Các ngươi ra ngoài”
Sau lưng, ba nữ tử chen chúc nhau tại một chỗ, Mi Nhã mặt xám như trò tàn lòng chợt rơi xuống, hướng đến bên Tịch Hề khóe miệng muốn nói gì đó. Bỗng nơi bả vai bị đụng nhẹ, nàng nhường đường cho bọn họ, bình tĩnh từ từ bước đi.
“Chậm đã”. Một tiếng nói vụt lên mang theo muôn phần biến nhác từ trên đài cao rơi xuống, Trần chỉ huy mặt biến sắc, hướng hai người cai ngục lần lượt lướt đôi mắt tam giác qua sau đó cuối xuống, tiến đến bên Điền Trạch kính cẩn: “Thiếu chủ, ngài có gì phân phó”.
Điện Trạch ngước xuống chống tay vô cằm, bàn tay hắn mở ra, Cổ quản gia thấy thế vội thay cho hắn một ly trà mới, Điện Trạch khẽ nhấp một ngụm, khóe mắt hắn quét về đám người bên dưới, cũng không mở miệng, sắc mặt thâm trầm. Hai mắt phượng hẹp dài rũ xuống nhìn chằm chằm nữ tử phía dưới, Tịch Hề cảm thấy tay áo nặng trĩu, khối than đá kia dường như muốn rớt ra ngoài.
Điện Trạch chậm rãi cầm ly trà lên tay, lục lạc bên tay truyền đến tiếng kêu, tầm mắt nhất thời mơ hồ, bờ môi mỏng bạc cuối cùng thốt lên tầm mắt rơi trên người Tịch Hề, hắn nâng tay ngọc chỉ, thanh âm nhè nhàng trầm thấp : “Tới lượt nàng”.
Như bị sét đánh, Tích Linh cùng Mi Nhã trợn tròn đôi mắt, không phản ứng kịp tình hình xung quanh. Tịch Hề ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng chiếc cằm thon nhỏ ngước lên chống lại nụ cười trong mắt của Điện Trạch, nàng hướng bên trong bãi săn bước đi.
Sau lưng hai người cũng đành bất đắc dĩ cùng tiến vào bên trong bãi săn.
Hàng rào gỗ đã bị sập mất một chổ do trận săn khi nãy, Tịch Hề dừng bước, mắt đảo một vòng, cũng không quay đầu lại, đợi đến khi 2 người gần đến lúc này mới cất giọng trầm thấp giao phó: “Đợi lúc bắt đầu 2 người tuyệt đối không được kinh sợ, muốn sống trước tiên phải bình tĩnh, chúng ta phải trốn được sau đống tuyết gần hàng rào gỗ, cái cần lúc này là thời gian”
Nhìn toàn bộ phương hướng, cũng chỉ có nơi đó là nơi có thể tạm thời tránh né, hai người đáp nhẹ một tiếng, Tích Linh nắm chặt bàn tay, nhìn về chỗ trên cao kia, thanh âm đột nhiên lạnh xuống, “Tịch Hề, Mi nhã, chúng ta điều muốn bảo về tốt bản thân mình, cùng đi ra ngoài”.
Tịch Hề không đáp trả, nàng nhìn chăm chú nhất cử nhất động người bên trên, ngay phía trước chỗ hắn ngồi, đội cung tiễn đã chuẩn bị sẵng sàng, hai cánh tay từ từ vươn ra.
Nàng lui về sau một bước, nheo hai mắt lại trợn to, hai tay đẩy ra, nàng hô to : “Chạy!”
Ba người đồng thời hướng về 3 phía khác nhau mà chạy, Tịch Hề cố ý cậm bước chân, chỉ thấy đúng dư dự đoán, tên quả nhiên bắn theo hướng mình, nhìn hướng bắn, chỉ là nhằm hướng nàng ra phát tên.
Nàng phi thân hướng đống tuyết kia, thân thể nhanh nhẹn nhào qua, đụng phải tuyết khắp người đều là tuyết lạnh cóng, nàng thở hổn hển, sau lưng dính sát đống tuyết không dám lộn xộn manh động.
Bãi săn bắn ra cung tên đều vô ích, nhưng không chút hốt hoảng, họ nhanh nhẹn lấy ta bao đựng tên riêng, nhanh chóng rút ra mấy mũi tên dài, dáng dấp nhằm hướng họ ẩn nấp mà bắn
“Phanh————-Vút—- ”
Bông tuyết bắn ra bốn phía, Tịch Hề hạ tầm mắt, dùng tay ngăn tuyết đổ xuống, toàn thân rút vào một chổ.
“Nếu ẩn nấp, liền mang xẻng lấy hết lớp tuyết đó ra cho ta” thanh âm của nam tử trầm thấp, một lần nữa từ trên đài bay đến, Tịch Hề dùng sức bỏ tay áo xuống, hướng phía 2 người kia khoát khoát tay ra hiệu.
Tuyết trên tay lạnh thấu xương thông qua đầu ngón tay truyền đến, mười đầu ngón tay bị đông cứng đỏ bừng. Tịch Hề nhìn bên ngoài đang mãnh liệt tấn công, bất đắc dĩ đành phải ném 1 nắm tuyết ra ngoài.
Mưa tên từ trên cao rớt xuống, nàng đứng lên, nhẹ nhàng từ tốn bước ra khỏi chổ ẩn nấp, tung tiển thử sẵn cung, cầm hướng theo bước chân nữ tử, chỉ là không có bắn ra.
Tịch Hề đứng ở trung tâm bãi săn, bốn phương đều có cung thủ, chưa tính tên bắn lén lúc nào cũng có thể xuất hiện, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sắc mặt hết sức bình tĩnh, nhưng vẫn không cầm được toàn thân bắt đầu bổ mồ hôi lạnh.
Điện Trạch nữa người trên khẽ nghiêng, bởi cự li rất gần, hắn có thể dễ dàng đem thần sắc của Tịch Hề thu vào tầm mắt, hắn phất nhẹ bàn tay năm ngón, lúc này tại trung tâm bãi săn chỉ có duy nhất một nữ tử với đôi mắt đằng đằng sát khí.
Nàng một lần nữa nhìn lại, lần nữa cùng hắn nhìn thẳng vào mắt, lúc này không còn cái cảm giác kinh hãi sợ sệt, mà là căm phẫn, Tịch Hề liếc hắn, Điện Trạch hành động tàn bạo như thế, người như vậy sao xứng để có được ánh mắt tinh khiết từ nàng?
Tên bay vùn vụt đến, nàng lùi một bước, liền đúng rơi vào gót chân trước, đúng là cá lớn nuốt cá bé, nàng lúc này cũng không tìm được đường thoát thân.
Dù kiên nghị thế nào, dù nhịn thế nào cũng có ngày này, Tịch Hề tay phải nắm chặt ống tay áo, tay trái siết chặt thành quyền, đột nhiên quay đầu nhìn về hướng Điện Trạch, cặp mắt kia trong sáng, không có ẩn nhẫn, thay vào đó lúc này là lữa giận hừng hực, lửa trong đôi mắt của nàng, bao chặt lấy hình dáng của Điền Trạch, tùy ý lan tràn, phẫn nộ, hận không thể đem hắn đốt cháy.
Điện Trạch dời tầm mắt xuống ngực nàng đang phập phồng vì tức giận, năm ngón tay đặt trên ghế gảy nhẹ, nhìn ra tiết tấu của nàng, khẩn trương đầy sát khí, hắn rời tầm mắt khỏi nàng, rơi vào tay phải của nàng.
Bức đến đường cùng, hắn cũng muốn xem một chút nàng muốn làm gì?
Lý bà đã cứu mình một mạng, nhưng …
Mắt nàng rũ xuống, ngay cả bản thân nàng lúc này còn không biết sống chết ra sao, chọc giận nam nhân độc ác kia, đừng nói đến người khác, ngay cả bản thân nàng cũng không gánh nổi tội.
Tịch Hề nhìn xung quanh một, đều là hàng rào ngăn cách với bên ngoài, phía trên là đội cung tiễn sẵn sàng đợi lệnh hành động, hàng ngàn mũi tên trên trời tùy ý vô tình bắn xuống. Tịch Hề cả kinh, bất ngờ trước hành động của đội cung thủ, nhìn thấy màn bắn đẫm máu, từng mũi tên lần lượt đuổi bắt theo 3 người kia, đuổi cùng giết tận không tha. Lý bà chân bước tập tễnh, bà biết tuổi mình đã cao không còn sức chạy nổi, nên chỉ cố gắng nâng gót chân dùng chút hơi sức còn sót lại chống đỡ, hai nữ nhân kia xoải chân chạy về phía trước, sau lưng hàng trăm, hàng vạn mũi tên bắn ra dồn dập như rừng. Đúng lúc một mũi tên rơi vào gót chân Lý bà.
Lý bà bị động nhưng vẫn kiên trì, hai nữ tử kia thở hồng chạy trước, nữ tử mặc áo màu xám nhạt thật sự cũng không chạy nổi nữa, tạm thời thấy sau lưng không còn nguy hiểm liền buông lỏng, dừng lại, đôi tay chống nạnh thở dốc từng ngụm, từng ngụm.
Một mũi tên bắn lén xẹt qua, nhanh đến mức Tịch Hề chỉ liếc mắt thấy đuôi tên, bay vút lên cao nhằm bãi săn hướng đến, mũi tên lao vun vút trên không trung rồi rơi xuống. Tích Linh đứng kế bên há hốc mồm, vừa muốn hô lên liền bị Tịch Hề dùng sức túm chặt miệng lại. Tích Linh bị đau chợt thức tỉnh vội vàng ngậm miệng lại. Nàng cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt, sau đó nàng phát hiện toàn thân đều đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nàng bắt bản thân phải thật bình tĩnh.
Tích Linh hàm răng khẽ cắn, nghiêng đầu nhìn qua Tịch Hề, không biết biểu tình lúc này của nàng là gì, chỉ thấy hàng lông mi khẽ rung, nhân trung khẽ chíu chặt lại, tựa hồ như xuất hiện một mối lo, chỉ có điều không biểu lộ ra ngoài. Hàng lông mi rậm, đôi mắt sáng trong không hề chớp chỉ một mực nhìn chằm chằm về phía trước, gương mặt bình tĩnh, làm người khác không dể dàng nắm bắt được nàng đang nghĩ gì.
Mũi tên kia đã xuyên qua ngực của nữ tử, một phát trúng tim không chừa đường sống.
Máu đỏ lan ra khắp y phục, Tịch Hề hạ tầm mắt, đây chính là thực tế doanh trại Bắc Hoang lớn nhất, muốn tồn tại ở đây phải mạnh mẽ, không được lơ là dù chỉ một phút nếu không một mạng liền ra đi. Ở chỗ này không có đáng tiếc, chỉ có một là sống, hai là chết.
Lý bà nhìn thi thể bên cạnh, trên mặt còn sót lại chút thần sắc dần vơi đi, so với bất kì ai cũng phải giữ bình tĩnh, nữ tử còn lại vẫn còn hoang mang, lui ra mấy bước, sắc mặt không khỏi lộ ra sự cảm kích cùng vài phần may mắn.
“Lão bà kia, mệnh không ngờ lại tốt như vậy”. Trầm chỉ huy âm thầm nói ra một câu, lập tức ra lệnh cho cai ngục mang hai người ra khỏi bãi.
Dưới đài mọi người đều cuối đầu, chỉ sợ mọi nhất cử nhất động đều có thể rơi đầu, Tịch Hề ngay lập tức cúi gầm mặt xuống che dấu tầm mắt của Trần chỉ huy hướng đến, đối phương chỉ lơ đãng quay qua, căn bản không hề đem nàng ở trong tầm mắt : “Các ngươi ra ngoài”
Sau lưng, ba nữ tử chen chúc nhau tại một chỗ, Mi Nhã mặt xám như trò tàn lòng chợt rơi xuống, hướng đến bên Tịch Hề khóe miệng muốn nói gì đó. Bỗng nơi bả vai bị đụng nhẹ, nàng nhường đường cho bọn họ, bình tĩnh từ từ bước đi.
“Chậm đã”. Một tiếng nói vụt lên mang theo muôn phần biến nhác từ trên đài cao rơi xuống, Trần chỉ huy mặt biến sắc, hướng hai người cai ngục lần lượt lướt đôi mắt tam giác qua sau đó cuối xuống, tiến đến bên Điền Trạch kính cẩn: “Thiếu chủ, ngài có gì phân phó”.
Điện Trạch ngước xuống chống tay vô cằm, bàn tay hắn mở ra, Cổ quản gia thấy thế vội thay cho hắn một ly trà mới, Điện Trạch khẽ nhấp một ngụm, khóe mắt hắn quét về đám người bên dưới, cũng không mở miệng, sắc mặt thâm trầm. Hai mắt phượng hẹp dài rũ xuống nhìn chằm chằm nữ tử phía dưới, Tịch Hề cảm thấy tay áo nặng trĩu, khối than đá kia dường như muốn rớt ra ngoài.
Điện Trạch chậm rãi cầm ly trà lên tay, lục lạc bên tay truyền đến tiếng kêu, tầm mắt nhất thời mơ hồ, bờ môi mỏng bạc cuối cùng thốt lên tầm mắt rơi trên người Tịch Hề, hắn nâng tay ngọc chỉ, thanh âm nhè nhàng trầm thấp : “Tới lượt nàng”.
Như bị sét đánh, Tích Linh cùng Mi Nhã trợn tròn đôi mắt, không phản ứng kịp tình hình xung quanh. Tịch Hề ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng chiếc cằm thon nhỏ ngước lên chống lại nụ cười trong mắt của Điện Trạch, nàng hướng bên trong bãi săn bước đi.
Sau lưng hai người cũng đành bất đắc dĩ cùng tiến vào bên trong bãi săn.
Hàng rào gỗ đã bị sập mất một chổ do trận săn khi nãy, Tịch Hề dừng bước, mắt đảo một vòng, cũng không quay đầu lại, đợi đến khi 2 người gần đến lúc này mới cất giọng trầm thấp giao phó: “Đợi lúc bắt đầu 2 người tuyệt đối không được kinh sợ, muốn sống trước tiên phải bình tĩnh, chúng ta phải trốn được sau đống tuyết gần hàng rào gỗ, cái cần lúc này là thời gian”
Nhìn toàn bộ phương hướng, cũng chỉ có nơi đó là nơi có thể tạm thời tránh né, hai người đáp nhẹ một tiếng, Tích Linh nắm chặt bàn tay, nhìn về chỗ trên cao kia, thanh âm đột nhiên lạnh xuống, “Tịch Hề, Mi nhã, chúng ta điều muốn bảo về tốt bản thân mình, cùng đi ra ngoài”.
Tịch Hề không đáp trả, nàng nhìn chăm chú nhất cử nhất động người bên trên, ngay phía trước chỗ hắn ngồi, đội cung tiễn đã chuẩn bị sẵng sàng, hai cánh tay từ từ vươn ra.
Nàng lui về sau một bước, nheo hai mắt lại trợn to, hai tay đẩy ra, nàng hô to : “Chạy!”
Ba người đồng thời hướng về 3 phía khác nhau mà chạy, Tịch Hề cố ý cậm bước chân, chỉ thấy đúng dư dự đoán, tên quả nhiên bắn theo hướng mình, nhìn hướng bắn, chỉ là nhằm hướng nàng ra phát tên.
Nàng phi thân hướng đống tuyết kia, thân thể nhanh nhẹn nhào qua, đụng phải tuyết khắp người đều là tuyết lạnh cóng, nàng thở hổn hển, sau lưng dính sát đống tuyết không dám lộn xộn manh động.
Bãi săn bắn ra cung tên đều vô ích, nhưng không chút hốt hoảng, họ nhanh nhẹn lấy ta bao đựng tên riêng, nhanh chóng rút ra mấy mũi tên dài, dáng dấp nhằm hướng họ ẩn nấp mà bắn
“Phanh————-Vút—- ”
Bông tuyết bắn ra bốn phía, Tịch Hề hạ tầm mắt, dùng tay ngăn tuyết đổ xuống, toàn thân rút vào một chổ.
“Nếu ẩn nấp, liền mang xẻng lấy hết lớp tuyết đó ra cho ta” thanh âm của nam tử trầm thấp, một lần nữa từ trên đài bay đến, Tịch Hề dùng sức bỏ tay áo xuống, hướng phía 2 người kia khoát khoát tay ra hiệu.
Tuyết trên tay lạnh thấu xương thông qua đầu ngón tay truyền đến, mười đầu ngón tay bị đông cứng đỏ bừng. Tịch Hề nhìn bên ngoài đang mãnh liệt tấn công, bất đắc dĩ đành phải ném 1 nắm tuyết ra ngoài.
Mưa tên từ trên cao rớt xuống, nàng đứng lên, nhẹ nhàng từ tốn bước ra khỏi chổ ẩn nấp, tung tiển thử sẵn cung, cầm hướng theo bước chân nữ tử, chỉ là không có bắn ra.
Tịch Hề đứng ở trung tâm bãi săn, bốn phương đều có cung thủ, chưa tính tên bắn lén lúc nào cũng có thể xuất hiện, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sắc mặt hết sức bình tĩnh, nhưng vẫn không cầm được toàn thân bắt đầu bổ mồ hôi lạnh.
Điện Trạch nữa người trên khẽ nghiêng, bởi cự li rất gần, hắn có thể dễ dàng đem thần sắc của Tịch Hề thu vào tầm mắt, hắn phất nhẹ bàn tay năm ngón, lúc này tại trung tâm bãi săn chỉ có duy nhất một nữ tử với đôi mắt đằng đằng sát khí.
Nàng một lần nữa nhìn lại, lần nữa cùng hắn nhìn thẳng vào mắt, lúc này không còn cái cảm giác kinh hãi sợ sệt, mà là căm phẫn, Tịch Hề liếc hắn, Điện Trạch hành động tàn bạo như thế, người như vậy sao xứng để có được ánh mắt tinh khiết từ nàng?
Tên bay vùn vụt đến, nàng lùi một bước, liền đúng rơi vào gót chân trước, đúng là cá lớn nuốt cá bé, nàng lúc này cũng không tìm được đường thoát thân.
Dù kiên nghị thế nào, dù nhịn thế nào cũng có ngày này, Tịch Hề tay phải nắm chặt ống tay áo, tay trái siết chặt thành quyền, đột nhiên quay đầu nhìn về hướng Điện Trạch, cặp mắt kia trong sáng, không có ẩn nhẫn, thay vào đó lúc này là lữa giận hừng hực, lửa trong đôi mắt của nàng, bao chặt lấy hình dáng của Điền Trạch, tùy ý lan tràn, phẫn nộ, hận không thể đem hắn đốt cháy.
Điện Trạch dời tầm mắt xuống ngực nàng đang phập phồng vì tức giận, năm ngón tay đặt trên ghế gảy nhẹ, nhìn ra tiết tấu của nàng, khẩn trương đầy sát khí, hắn rời tầm mắt khỏi nàng, rơi vào tay phải của nàng.
Bức đến đường cùng, hắn cũng muốn xem một chút nàng muốn làm gì?