Tịch Hề cầm chặt vật trong tay áo, cái người trên cao kia như cố ý muốn chơi đùa, tên được bắn ra, nàng không ngừng lui ra sau, Mi Nhã cùng Tích Linh đứng phía sau cách đó không xa, ba người trong lúc đó, khó có thể tới gần.
Nàng nghiên người, tránh thoát một mũi tên, hướng tới rào chắn gỗ rắn chắc phía sau chạy đi, nam tử đứng ở trên cao, phía sau, nàng không còn gì lo lắng cả, Tịch Hề hạ tay áo, nắm trong tay vật gì đó, dùng lực ném tới phương hướng của Điện Trạch.
Nam tử nhếch môi lên, nhưng cũng chỉ thoáng qua, hắn đứng ở trên cao, không có ý định tránh né, sắc mặt Cổ quản gia khẽ biến, thừa dịp Điện Trạch cúi đầu uống trà, vung tay lên, quả cầu tuyết bị đánh vỡ, vài mảnh còn rơi trước mũi Điện Trạch.
Trong lòng hắn cảm giác có gì không ổn, còn chưa ngẩng đầu, Tịch Hề liền lấy cục than đá trong tay áo ra, dùng sức ném vào đỉnh cỗ kiệu
“Cẩn thận ̶ ̶ ̶ ̶ ̶ ̶ ̶ ̶ ̶”
Thanh âm trầm trọng, không có tiếng vang, nàng nở nụ cười, xem ra, trong kiệu đúng là có người, còn bị chính mình lật tẩy.
Cục than đá đen chạm vào, sau đó bắn ngược ra khỏi mành vài, sắc mặt Điện Trạch và Cổ quản gia đại biến, Điện Trạch một tay cầm ly trà, Trầm chỉ huy đứng bên cạnh, nhanh chong đi tới cỗ kiệu.
Nhìn cục than đá trên mặt đất, đôi mắt trong sáng của Điện Trạch bỗng nổi lên sát ý, Cổ quản gia trừng mắt liếc Trầm chỉ huy một cái, sau đó cũng bước tới bên cạnh cỗ kiệu.
Trong lúc nhất thời, xung quanh im lặng, Tịch hề đứng giữa sân, nàng ngẩng đầu, không hoảng sợ, cũng không vui vẻ, thần sắc kiên định đứng tại chỗ.
“Thiếu chủ, là sở sẩy xẩy của tiểu nhân, cái này. . . .” Trầm chỉ huy sợ tới mức sắc mặt đại biến, cước bộ run rẩy đi tới bên người Điện Trạch, lại bị hắn đẩy ra: “Cút”
Tích Linh cùng Mi Nhã đứng phía sau nhìn thấy Điện Trạch một tay xốc rèm kiệu lên, nhìn vào trong.
Tựa hồ như muốn nói cái gì, chỉ thấy hắn thu tay lại, khuôn mặt hung ác nham hiểm, cơn giận vẫn chưa tiêu tan: “Giết, giết tất cả đám người trước mặt cho ta”
Tịch Hề vươn tay kéo hai người phía sau: “Thiếu chủ Ngũ Nguyệt Minh tàn độc, cho dù ta không xuất ra một kích này, chúng ta cũng rất khó để sống sót”
Hai người nhìn nhau, Tích Linh đưa tay phủi gương mặt bị dính tuyết: “Ta hiểu được, với việc bị coi như đồ chơi rồi bị giết, còn không bằng liều chết một phen, chúng ta cần phải phản kháng”
Chính xác, đó là điều quyết định.
Mi Nhã nhìn dưới đất, tuy trong long sợ hãi, nhưng chính ông trời cũng không tuyệt đường sống của các nàng: “Từ ngày bị bắt vào đây, ta cũng tính toán đến chuyện gây rối rồi”
Trên cao, cung thủ đã chuẩn bị sẵn sàng, Trầm chỉ huy thở hổn hển, ngón tay không ngừng đưa ra chỉ vào ba người: “Giết, giết cho ta. . . .”
Ánh mắt Tịch Hề chăm chú, nhìn cung tiễn đang hướng về phía mình, đang lúc chuẩn bị tư thế, đột ngột nghe một giọng nam nhân lần thứ hai truyền đến: “Chậm đã”
Giống như lời nói của Điện Trạch, nhưng giọng nói, là từ trong kiệu truyền tới.
Giọng nói trầm thấp, trong đó lộ ra vài phần mị hoặc, giống như hoa cây thuốc phiện nở rộ, lộ ra một chút sa đọa, mê hoặc, mê ly. Giọng nói của nam tử đó, càng nghe càng nhiện, tựa như độc dược, cứ văng vẳng trong tai.
Tịch Hề tỉnh táo lại, có lẽ, lời nói tiếp theo của hắn, còn mang theo sự tra tấn khủng khiếp hơn.
“”Tình thâm ý trọng”, trong kiệu tràn ra tiếng cười yếu ớt, thanh âm của nam tử lại vang lên, chậm rãi nói: “Trạch, thả các nàng”
“Thả?” Điện Trạch cất cao giọng, lộ vẻ nghi hoặc.
Tích Linh cùng Mi Nhã nhìn nhau, trên mặt xuất hiện sự vui mừng, các nàng đồng tời kéo cổ tay áo và gọi: “Tịch Hề”
Gương mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn trầm trọng, không có chút hi vọng cùng hưng phấn, chưa rời khỏi nơi này, nàng tuyệt đối không bao giờ tin lời nói của bọn họ.
“Ngũ Nguyệt Minh chúng ta không cần nhiều người như thế”. Trong kiệu, nam tử trầm mặc trong giây lát rồi mở miệng nói tiếp: “Ba người các ngươi, ta chỉ cần hai, trong ba người các ngươi chỉ cần là người có năng lực, ta sẽ mang hai người ra ngoài Bắc Hoang doanh. Cho các ngươi thời gian ba ngày, các ngươi. . . có thể dung hết thảy tất cả các thủ đoạn để sống”
Hai người đang cầm cổ tay áo Tịch hề bỗng cứng đờ, Tịch Hề gian nan nuốt nước miếng, nàng nhìn xung quanh, ngày thường mọi người ở chung một chỗ, nay phải ngươi sống ta chết.
Ra khỏi Bắc Hoang doanh, có thể tìm được đường sống trong cái chết, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh trở nên đỏ bừng, ý tứ của người kia rất rõ ràng, trong ba người tuyển hai người, đó là các nàng phải tự giết lẫn nhau.
Điện Trạch nở nụ cười, nam tử trong kiệu tựa hồ cũng không lo lắng, hắn đi về phía trước, hướng tới Trầm chỉ huy nói: “Được, cứ như vậy”
Hàng rào gỗ được mở ra, ba người các nàng bị đẩy vào, bên ngoài một đám người chen chúc, như hổ rình mồi, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía này.
Cai ngục đem bọn họ về địa lao, Tịch Hề, Tích Linh, Mi Nhã và Lý bà và một số người khác bị đẩy vào, Trầm chỉ huy đem cửa từng nhà tù mở ra, chỉ khóa của chính địa lao lại, phòng ngừa có người tháo chay ra ngoài tập kích người của Ngũ Nguyệt Minh.
Ba người vẫn như trước ngồi vây quanh một chỗ, hai nhà lao bên cạnh, hơn mười nữ tử vây lại đây, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào bọn họ.
Tịch Hề nâng đôi mắt âm u lên, trong mắt nàng lộ ra vài phần tàn độc, hướng tới những người đó nói: “Các ngươi nếu dám tiến đến, ta sẽ giết các ngươi”
Nàng đột nhiên từ trong tay áo lấy ra một miếng sắt sắc nhọn, đây là vật mà nàng vô tình tìm được ở chỗ khai thác quặng, nàng đã lén lút cất giữ, để sử dụng phòng thân.
Một nữ tử cầm lấy thanh cửa nhà giam, hai gò má kề sát lại : “Không thể trách chúng ta, ai cũng muốn rời khỏi nơi này, trong ba ngày, ta không tin các ngươi một khắc cũng không nhắm mắt”
Bên cạnh, càng có nhiều người tiến đến, chợt nghe thế có người cao giọng: “Thế nhưng, ai cũng không nghĩ mình sẽ là người chết. . .”
“Hừ, cho dù chính ta không tranh, nhưng các ngươi cũng sẽ có tranh đấu nội bộ. . .”
Tịch Hề tựa tưng vào vách tường, bên cạnh, Mi Nhã cùng Tích Linh cũng dựa vào, ánh mắt hai người hoảng sợ, nàng quay đầu lại nhìn hai người, giọng nói mềm nhẹ: “Mặc kệ người khác như thế nào, ba người chúng ta nhất định phải cùng nhau rời khỏi Bắc Hoang doanh”
Giọng nói của nàng kiên định, thân hình mảnh mai của nàng tỏa ra khí thế hơn cả nam nhi, khí lạnh thấu xương, Mi Nhã không tự giác nhìn xuống, gật gật đầu.
“Tranh đi, đoạt đi, dù sao bà già này xương cốt cũng không còn tốt để mà ra ngoài”. Lý bà an ổn nằm trên đống rơn rạ, sợi bông vải rách bay bay.
Có ba ngày, nàng cuối cùng cũng có thể có giấc ngủ bình yên.
Màn đêm buông xuống, trong địa lao, chỉ có một ngọn đèn mờ nhạt, ba người rúc vào cùng nhau, gắt gao dựa vào, không dám nhắm mắt. Bên ngoài có người vây quanh, có người thì cũng nghỉ ngơi, có người lại như hổ rình mồi. . .
Hai mắt Tịch Hề hiện lên những tơ máu, nàng hướng tới hai người bên cạnh rồi nói: “Hai người nghỉ trước đi, để ta canh chừng cho”
Tịch Linh gục đầu xuống, gối lên vai nàng: “Chúng ta có thể sống sót đi ra ngoài chứ?”
“Đương nhiên có thể!” Tịch Hề cũng không quay đầu lại, kiên nghị ngói: “Chúng ta không những còn sống ra ngoài, mà là sống rất tốt”
Đầu vai lần nữa nặng xuống, Mi Nhã rốt cục nhịn không được nữa, gục đầu xuống ngủ.
Nàng nghiên người, tránh thoát một mũi tên, hướng tới rào chắn gỗ rắn chắc phía sau chạy đi, nam tử đứng ở trên cao, phía sau, nàng không còn gì lo lắng cả, Tịch Hề hạ tay áo, nắm trong tay vật gì đó, dùng lực ném tới phương hướng của Điện Trạch.
Nam tử nhếch môi lên, nhưng cũng chỉ thoáng qua, hắn đứng ở trên cao, không có ý định tránh né, sắc mặt Cổ quản gia khẽ biến, thừa dịp Điện Trạch cúi đầu uống trà, vung tay lên, quả cầu tuyết bị đánh vỡ, vài mảnh còn rơi trước mũi Điện Trạch.
Trong lòng hắn cảm giác có gì không ổn, còn chưa ngẩng đầu, Tịch Hề liền lấy cục than đá trong tay áo ra, dùng sức ném vào đỉnh cỗ kiệu
“Cẩn thận ̶ ̶ ̶ ̶ ̶ ̶ ̶ ̶ ̶”
Thanh âm trầm trọng, không có tiếng vang, nàng nở nụ cười, xem ra, trong kiệu đúng là có người, còn bị chính mình lật tẩy.
Cục than đá đen chạm vào, sau đó bắn ngược ra khỏi mành vài, sắc mặt Điện Trạch và Cổ quản gia đại biến, Điện Trạch một tay cầm ly trà, Trầm chỉ huy đứng bên cạnh, nhanh chong đi tới cỗ kiệu.
Nhìn cục than đá trên mặt đất, đôi mắt trong sáng của Điện Trạch bỗng nổi lên sát ý, Cổ quản gia trừng mắt liếc Trầm chỉ huy một cái, sau đó cũng bước tới bên cạnh cỗ kiệu.
Trong lúc nhất thời, xung quanh im lặng, Tịch hề đứng giữa sân, nàng ngẩng đầu, không hoảng sợ, cũng không vui vẻ, thần sắc kiên định đứng tại chỗ.
“Thiếu chủ, là sở sẩy xẩy của tiểu nhân, cái này. . . .” Trầm chỉ huy sợ tới mức sắc mặt đại biến, cước bộ run rẩy đi tới bên người Điện Trạch, lại bị hắn đẩy ra: “Cút”
Tích Linh cùng Mi Nhã đứng phía sau nhìn thấy Điện Trạch một tay xốc rèm kiệu lên, nhìn vào trong.
Tựa hồ như muốn nói cái gì, chỉ thấy hắn thu tay lại, khuôn mặt hung ác nham hiểm, cơn giận vẫn chưa tiêu tan: “Giết, giết tất cả đám người trước mặt cho ta”
Tịch Hề vươn tay kéo hai người phía sau: “Thiếu chủ Ngũ Nguyệt Minh tàn độc, cho dù ta không xuất ra một kích này, chúng ta cũng rất khó để sống sót”
Hai người nhìn nhau, Tích Linh đưa tay phủi gương mặt bị dính tuyết: “Ta hiểu được, với việc bị coi như đồ chơi rồi bị giết, còn không bằng liều chết một phen, chúng ta cần phải phản kháng”
Chính xác, đó là điều quyết định.
Mi Nhã nhìn dưới đất, tuy trong long sợ hãi, nhưng chính ông trời cũng không tuyệt đường sống của các nàng: “Từ ngày bị bắt vào đây, ta cũng tính toán đến chuyện gây rối rồi”
Trên cao, cung thủ đã chuẩn bị sẵn sàng, Trầm chỉ huy thở hổn hển, ngón tay không ngừng đưa ra chỉ vào ba người: “Giết, giết cho ta. . . .”
Ánh mắt Tịch Hề chăm chú, nhìn cung tiễn đang hướng về phía mình, đang lúc chuẩn bị tư thế, đột ngột nghe một giọng nam nhân lần thứ hai truyền đến: “Chậm đã”
Giống như lời nói của Điện Trạch, nhưng giọng nói, là từ trong kiệu truyền tới.
Giọng nói trầm thấp, trong đó lộ ra vài phần mị hoặc, giống như hoa cây thuốc phiện nở rộ, lộ ra một chút sa đọa, mê hoặc, mê ly. Giọng nói của nam tử đó, càng nghe càng nhiện, tựa như độc dược, cứ văng vẳng trong tai.
Tịch Hề tỉnh táo lại, có lẽ, lời nói tiếp theo của hắn, còn mang theo sự tra tấn khủng khiếp hơn.
“”Tình thâm ý trọng”, trong kiệu tràn ra tiếng cười yếu ớt, thanh âm của nam tử lại vang lên, chậm rãi nói: “Trạch, thả các nàng”
“Thả?” Điện Trạch cất cao giọng, lộ vẻ nghi hoặc.
Tích Linh cùng Mi Nhã nhìn nhau, trên mặt xuất hiện sự vui mừng, các nàng đồng tời kéo cổ tay áo và gọi: “Tịch Hề”
Gương mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn trầm trọng, không có chút hi vọng cùng hưng phấn, chưa rời khỏi nơi này, nàng tuyệt đối không bao giờ tin lời nói của bọn họ.
“Ngũ Nguyệt Minh chúng ta không cần nhiều người như thế”. Trong kiệu, nam tử trầm mặc trong giây lát rồi mở miệng nói tiếp: “Ba người các ngươi, ta chỉ cần hai, trong ba người các ngươi chỉ cần là người có năng lực, ta sẽ mang hai người ra ngoài Bắc Hoang doanh. Cho các ngươi thời gian ba ngày, các ngươi. . . có thể dung hết thảy tất cả các thủ đoạn để sống”
Hai người đang cầm cổ tay áo Tịch hề bỗng cứng đờ, Tịch Hề gian nan nuốt nước miếng, nàng nhìn xung quanh, ngày thường mọi người ở chung một chỗ, nay phải ngươi sống ta chết.
Ra khỏi Bắc Hoang doanh, có thể tìm được đường sống trong cái chết, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh trở nên đỏ bừng, ý tứ của người kia rất rõ ràng, trong ba người tuyển hai người, đó là các nàng phải tự giết lẫn nhau.
Điện Trạch nở nụ cười, nam tử trong kiệu tựa hồ cũng không lo lắng, hắn đi về phía trước, hướng tới Trầm chỉ huy nói: “Được, cứ như vậy”
Hàng rào gỗ được mở ra, ba người các nàng bị đẩy vào, bên ngoài một đám người chen chúc, như hổ rình mồi, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía này.
Cai ngục đem bọn họ về địa lao, Tịch Hề, Tích Linh, Mi Nhã và Lý bà và một số người khác bị đẩy vào, Trầm chỉ huy đem cửa từng nhà tù mở ra, chỉ khóa của chính địa lao lại, phòng ngừa có người tháo chay ra ngoài tập kích người của Ngũ Nguyệt Minh.
Ba người vẫn như trước ngồi vây quanh một chỗ, hai nhà lao bên cạnh, hơn mười nữ tử vây lại đây, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào bọn họ.
Tịch Hề nâng đôi mắt âm u lên, trong mắt nàng lộ ra vài phần tàn độc, hướng tới những người đó nói: “Các ngươi nếu dám tiến đến, ta sẽ giết các ngươi”
Nàng đột nhiên từ trong tay áo lấy ra một miếng sắt sắc nhọn, đây là vật mà nàng vô tình tìm được ở chỗ khai thác quặng, nàng đã lén lút cất giữ, để sử dụng phòng thân.
Một nữ tử cầm lấy thanh cửa nhà giam, hai gò má kề sát lại : “Không thể trách chúng ta, ai cũng muốn rời khỏi nơi này, trong ba ngày, ta không tin các ngươi một khắc cũng không nhắm mắt”
Bên cạnh, càng có nhiều người tiến đến, chợt nghe thế có người cao giọng: “Thế nhưng, ai cũng không nghĩ mình sẽ là người chết. . .”
“Hừ, cho dù chính ta không tranh, nhưng các ngươi cũng sẽ có tranh đấu nội bộ. . .”
Tịch Hề tựa tưng vào vách tường, bên cạnh, Mi Nhã cùng Tích Linh cũng dựa vào, ánh mắt hai người hoảng sợ, nàng quay đầu lại nhìn hai người, giọng nói mềm nhẹ: “Mặc kệ người khác như thế nào, ba người chúng ta nhất định phải cùng nhau rời khỏi Bắc Hoang doanh”
Giọng nói của nàng kiên định, thân hình mảnh mai của nàng tỏa ra khí thế hơn cả nam nhi, khí lạnh thấu xương, Mi Nhã không tự giác nhìn xuống, gật gật đầu.
“Tranh đi, đoạt đi, dù sao bà già này xương cốt cũng không còn tốt để mà ra ngoài”. Lý bà an ổn nằm trên đống rơn rạ, sợi bông vải rách bay bay.
Có ba ngày, nàng cuối cùng cũng có thể có giấc ngủ bình yên.
Màn đêm buông xuống, trong địa lao, chỉ có một ngọn đèn mờ nhạt, ba người rúc vào cùng nhau, gắt gao dựa vào, không dám nhắm mắt. Bên ngoài có người vây quanh, có người thì cũng nghỉ ngơi, có người lại như hổ rình mồi. . .
Hai mắt Tịch Hề hiện lên những tơ máu, nàng hướng tới hai người bên cạnh rồi nói: “Hai người nghỉ trước đi, để ta canh chừng cho”
Tịch Linh gục đầu xuống, gối lên vai nàng: “Chúng ta có thể sống sót đi ra ngoài chứ?”
“Đương nhiên có thể!” Tịch Hề cũng không quay đầu lại, kiên nghị ngói: “Chúng ta không những còn sống ra ngoài, mà là sống rất tốt”
Đầu vai lần nữa nặng xuống, Mi Nhã rốt cục nhịn không được nữa, gục đầu xuống ngủ.