*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
ĐM! Doãn Nhã Nhi cô thật sự đang chửi thề! Hà cớ gì, đang yên đang lành con nhỏ kia lại thích tạo trung tâm. Đã không điều khiển được thì đừng có cố, ham cho lắm vào giờ đưa anh hai với cô đi đâu không biết. Mà cô xuyên thì xuyên vào nhỏ nào đó còn anh hai cô thì trở lại nguyên hình là con rắn có cánh.
- Anh hai, mở cửa không gian đi về thui! - Cô bực nhọc nói. Cô về rồi, con nhỏ kia, mi chuẩn bị chầu trời là vừa.
- Không được. - Ổng lắc đầu nói.
- Why?
- Cái con nhỏ đó đã không biết mở cửa không gian thì thôi cứ bài đặt, cuối cùng không khống chế được sức mạnh vô tình tạo lỗ hỏng không gian. Mà cái lỗ đó lại chính là một phần của lỗ đen vô tận, may mắn lúc đó anh đọc thần chú kịp nếu không giờ này ta đang nằm cầu nguyện trong lỗ đen rồi.
- Vậy là giờ không biết đường đâu mở cửa đi về? - Cô hỏi. Đối với việc mở cánh cửa không gian phải có độ chính xác từng chi tiết, chỉ cần sai một chút sẽ bị đưa đến không gian nào đó không ngờ tới, bởi vậy nên giờ cô với anh không thể mở đường về thế giới cũ rồi.
- Ừm!
RẦM! Một khoảng không trong cô sụp đổ. Huhu, ngôn tình của cô, tiểu thuyết của cô bên đó còn chưa đọc hết mà!
Bỗng một loạt kí ức truyền vào đầu cô. Trong đó có hình ảnh một cô bé gái yếu đuối đang bị mọi người khinh thường vì không thể thi triển thần chú. Mẹ từ nhỏ đã mất, sau khi mẹ mất cha dẫn mẹ kế về để chăm sóc cho con gái mình. Đáng tiếc bà mẹ kế chỉ chăm lo cho con gái riêng bỏ mặc cô bé, thậm chí khi ba đi vắng bà ta còn đánh đập bỏ đói cô. Thời gian trôi dần đi, cô bé lớn lên thành một cô gái xinh đẹp, cô luôn ghét bỏ người chị ghẻ kia nên thường xuyên bắt nạt cô ta. Nhưng đáng tiếc, cô bé cuối cùng cũng chỉ là người giúp cô ta tỏa sáng, biến cô ta trở thành nữ thần trong mắt mọi người. Và cô bé đó tên là Hạ Linh Chi. Ba là Hạ Khải Hoàng, mẹ ghẻ là Liễu Nhạn, chị ghẻ là Liễu Ái.
Ui chao sao giống truyện cô bé lọ lem ghê. Cũng mẹ mất rồi ba rước dì ghẻ về sau đó thì bị dì chị ghẻ ăn hiếp.......v.v.....
Mà Hạ Linh Chi? Hạ Hoàng Khải? Liễu Nhạn? Liễu Ái? ĐM! Đây là nhân vật trong bộ truyện cẩu huyết kia đây mà. Cái gì mà hiền lương thục nữ hào quang nữ chủ chứ, độc ác, thâm hiểm, lòng dạ rắn rết thì có............Và bao nhiêu tràn chửi nữ chủ.
- Nè, suy nghĩ gì đó!
- Anh hai à, ta xuyên vào cuốn truyện lúc đó em đang đọc và em là nữ phụ bi thảm nhất nè! - Cô đáng thương chỉ mặt mình.
- À, cái cuốn truyện cẩu huyết đó đó hả!
- Ừ.
- Bỏ qua hết đi, hiện giờ tuy là xuyên qua nhưng chúng ta vẫn giữ được nguyên tố ma thuật của mình đúng không? - Anh hỏi.
- Theo em thấy thì chắc zậy! Em thì mất nguyên tố phụ rồi thay vào đó là nguyên tố nước. - Chú thích thêm, những người sở hữu nguyên tố "ha" và "so" đều có thêm khuyến mãi một nguyên tố phụ.
- Anh vẫn như cũ. Mà đây là đâu đây? - Anh hỏi làm cô mới để ý. Nơi cô với anh đang ở là một khu rừng đẹp tuyệt vời, làn sương mờ ảo khiến nó càng thêm bí ẩn, huyền ảo.
- À em nhớ rồi. Lúc này là lúc nữ phụ đang đi tìm Tinh Thạch. - Bây giờ nguyên chủ mới có 16 tuổi, vậy chắc chưa đụng thằng nam chủ khùng điên nào đâu.
- Tinh Thạch? Ở đâu đây mà tìm. - Anh nói. Tinh Thạch là viên bảo thạch quý hiếm với sức mạnh vô cùng kinh khủng, tương truyền đây chính là giọt nước mắt của Minh Thần khi ngài khóc để làm mưa tạo gió giúp cây tươi tốt. Tinh Thạch nằm sâu trong khu rừng mang tên Minh Nguyệt, bởi vì ở đây mỗi khi trăng lên đều tỏa sáng khắp khu rừng. (Minh: sáng ; Nguyệt: Trăng)
Theo nguyên tác, nữ phụ vì muốn nâng cao sức mạnh nên muốn lên núi tìm Tinh Thạch. Người có được Tinh Thạch chắc chắn sẽ có được nguyên tố "Ha" với nguồn năng lượng kinh hoàng. Mà bất công thay , nữ chủ trong một lần cùng nam chủ nào đó đến khu rừng Minh Nguyệt lấy hoa thuốc đã "vô tình" tìm thấy Tinh Thạch, từ đó cón nguồn năng lượng mạnh nhất nhì thế giới.
- Anh hai, anh có thấy được truyện này quá vi diệu không?
- Vì sao thế?
- Tinh Thạch nằm sâu trong lõi của thế giới, hai ông bà sư tổ cũng đã nói rõ ràng rằng nó chỉ xuất hiện khi trăng lên thôi. Vì cái cớ gì mà bà tác giả lại cho con nữ chính sau khi té vực lại thấy được Tinh Thạch một cách dễ dàng như vậy!
- Kệ bà nó đi. Giờ đi về nhà thôi, còn nhớ nhà nguyên chủ không?
- Vậy anh thì ở đâu đây?
- Anh giờ cũng chỉ là một con rắn, coi như linh thú của em là được.
- Dạ! - Hàn huyên cho đã rồi, hai đứa một người một rắn đi khỏi khu rừng. Nói là đi chứ sử dụng dịch chuyển tức thời là xong chứ gì.
ĐM! Doãn Nhã Nhi cô thật sự đang chửi thề! Hà cớ gì, đang yên đang lành con nhỏ kia lại thích tạo trung tâm. Đã không điều khiển được thì đừng có cố, ham cho lắm vào giờ đưa anh hai với cô đi đâu không biết. Mà cô xuyên thì xuyên vào nhỏ nào đó còn anh hai cô thì trở lại nguyên hình là con rắn có cánh.
- Anh hai, mở cửa không gian đi về thui! - Cô bực nhọc nói. Cô về rồi, con nhỏ kia, mi chuẩn bị chầu trời là vừa.
- Không được. - Ổng lắc đầu nói.
- Why?
- Cái con nhỏ đó đã không biết mở cửa không gian thì thôi cứ bài đặt, cuối cùng không khống chế được sức mạnh vô tình tạo lỗ hỏng không gian. Mà cái lỗ đó lại chính là một phần của lỗ đen vô tận, may mắn lúc đó anh đọc thần chú kịp nếu không giờ này ta đang nằm cầu nguyện trong lỗ đen rồi.
- Vậy là giờ không biết đường đâu mở cửa đi về? - Cô hỏi. Đối với việc mở cánh cửa không gian phải có độ chính xác từng chi tiết, chỉ cần sai một chút sẽ bị đưa đến không gian nào đó không ngờ tới, bởi vậy nên giờ cô với anh không thể mở đường về thế giới cũ rồi.
- Ừm!
RẦM! Một khoảng không trong cô sụp đổ. Huhu, ngôn tình của cô, tiểu thuyết của cô bên đó còn chưa đọc hết mà!
Bỗng một loạt kí ức truyền vào đầu cô. Trong đó có hình ảnh một cô bé gái yếu đuối đang bị mọi người khinh thường vì không thể thi triển thần chú. Mẹ từ nhỏ đã mất, sau khi mẹ mất cha dẫn mẹ kế về để chăm sóc cho con gái mình. Đáng tiếc bà mẹ kế chỉ chăm lo cho con gái riêng bỏ mặc cô bé, thậm chí khi ba đi vắng bà ta còn đánh đập bỏ đói cô. Thời gian trôi dần đi, cô bé lớn lên thành một cô gái xinh đẹp, cô luôn ghét bỏ người chị ghẻ kia nên thường xuyên bắt nạt cô ta. Nhưng đáng tiếc, cô bé cuối cùng cũng chỉ là người giúp cô ta tỏa sáng, biến cô ta trở thành nữ thần trong mắt mọi người. Và cô bé đó tên là Hạ Linh Chi. Ba là Hạ Khải Hoàng, mẹ ghẻ là Liễu Nhạn, chị ghẻ là Liễu Ái.
Ui chao sao giống truyện cô bé lọ lem ghê. Cũng mẹ mất rồi ba rước dì ghẻ về sau đó thì bị dì chị ghẻ ăn hiếp.......v.v.....
Mà Hạ Linh Chi? Hạ Hoàng Khải? Liễu Nhạn? Liễu Ái? ĐM! Đây là nhân vật trong bộ truyện cẩu huyết kia đây mà. Cái gì mà hiền lương thục nữ hào quang nữ chủ chứ, độc ác, thâm hiểm, lòng dạ rắn rết thì có............Và bao nhiêu tràn chửi nữ chủ.
- Nè, suy nghĩ gì đó!
- Anh hai à, ta xuyên vào cuốn truyện lúc đó em đang đọc và em là nữ phụ bi thảm nhất nè! - Cô đáng thương chỉ mặt mình.
- À, cái cuốn truyện cẩu huyết đó đó hả!
- Ừ.
- Bỏ qua hết đi, hiện giờ tuy là xuyên qua nhưng chúng ta vẫn giữ được nguyên tố ma thuật của mình đúng không? - Anh hỏi.
- Theo em thấy thì chắc zậy! Em thì mất nguyên tố phụ rồi thay vào đó là nguyên tố nước. - Chú thích thêm, những người sở hữu nguyên tố "ha" và "so" đều có thêm khuyến mãi một nguyên tố phụ.
- Anh vẫn như cũ. Mà đây là đâu đây? - Anh hỏi làm cô mới để ý. Nơi cô với anh đang ở là một khu rừng đẹp tuyệt vời, làn sương mờ ảo khiến nó càng thêm bí ẩn, huyền ảo.
- À em nhớ rồi. Lúc này là lúc nữ phụ đang đi tìm Tinh Thạch. - Bây giờ nguyên chủ mới có 16 tuổi, vậy chắc chưa đụng thằng nam chủ khùng điên nào đâu.
- Tinh Thạch? Ở đâu đây mà tìm. - Anh nói. Tinh Thạch là viên bảo thạch quý hiếm với sức mạnh vô cùng kinh khủng, tương truyền đây chính là giọt nước mắt của Minh Thần khi ngài khóc để làm mưa tạo gió giúp cây tươi tốt. Tinh Thạch nằm sâu trong khu rừng mang tên Minh Nguyệt, bởi vì ở đây mỗi khi trăng lên đều tỏa sáng khắp khu rừng. (Minh: sáng ; Nguyệt: Trăng)
Theo nguyên tác, nữ phụ vì muốn nâng cao sức mạnh nên muốn lên núi tìm Tinh Thạch. Người có được Tinh Thạch chắc chắn sẽ có được nguyên tố "Ha" với nguồn năng lượng kinh hoàng. Mà bất công thay , nữ chủ trong một lần cùng nam chủ nào đó đến khu rừng Minh Nguyệt lấy hoa thuốc đã "vô tình" tìm thấy Tinh Thạch, từ đó cón nguồn năng lượng mạnh nhất nhì thế giới.
- Anh hai, anh có thấy được truyện này quá vi diệu không?
- Vì sao thế?
- Tinh Thạch nằm sâu trong lõi của thế giới, hai ông bà sư tổ cũng đã nói rõ ràng rằng nó chỉ xuất hiện khi trăng lên thôi. Vì cái cớ gì mà bà tác giả lại cho con nữ chính sau khi té vực lại thấy được Tinh Thạch một cách dễ dàng như vậy!
- Kệ bà nó đi. Giờ đi về nhà thôi, còn nhớ nhà nguyên chủ không?
- Vậy anh thì ở đâu đây?
- Anh giờ cũng chỉ là một con rắn, coi như linh thú của em là được.
- Dạ! - Hàn huyên cho đã rồi, hai đứa một người một rắn đi khỏi khu rừng. Nói là đi chứ sử dụng dịch chuyển tức thời là xong chứ gì.