- A! - Một giọng nói vang lên, cuốn hút mọi người. Từ trên đầu Vương Tiền Như, chiếc khăn nhẹ nhàng bay theo gió hướng đến chỗ Doãn Hạo.
Tưởng chừng như sẽ có một màn lãng mạn, nam chính bắt lấy chiếc khăn, mùi hương đặc biệt thoang thoảng khiến chàng nhớ mãi không quên hình bóng dịu dàng thục nữ của cô gái,......
Nhưng đã khiến mọi người phải thất vọng. Doãn Hạo từ xưa đặc biệt rất ghét mùi nước hoa mà trên người cô công chúa này đâu đâu cũng nghe mùi nước hoa nồng nặc. Chiếc khăn bay đến gần chừng 1m thì đã bị anh dùng nguyên tố phong đánh đi, ánh mắt vẫn thủy chung một mực không cảm xúc.
Chiếc khăn đáng thương tiếp tục chơi vơi giữa đường, quay về chỗ Vương Tiền Như. Cô ta bực nhọc nhận lấy chiếc khăn, giọng nói yếu ớt, trong trẻo đúng chuẩn tiểu bạch thỏ.
- Cảm ơn anh. Xin hỏi công tử quý danh là gì? - Vừa giở giọng ra đã muốn cua trai rồi. Hạ Linh Chi thầm khinh bỉ, anh hai cô không dễ bị gạt như vậy đâu.
- Xin lỗi, nhưng tôi không thích cho người khác biết tên mình. - Anh lạnh giọng nói.
Mọi người xung quanh âm thầm chê trách bảo anh (DH) là làm giá. Còn thương tiếc cô công chúa dễ thương yếu ớt kia (Ọe Ọe, kiếm cho ta cái thùng phi) chỉ vì si tình (mới gặp lần đầu nhá) mà phải chịu uất ức (xin lỗi nhưng con trai ta chưa ức hiếp gì cô ta cả nhá)
- Vậy tôi có thể mời công tử một bữa ăn không? - Tuy là không được nhưng vẫn mặt dày nói.
Anh định từ chối thì bên tay bị một lực nào đó đẩy đẩy. Cô nhìn anh như thể muốn nói "Không nên phí một bữa ăn miễn phí nga"
Trong bất lực anh đành gật đầu. Vương Tiền Như mặt vui như lễ hội, bước tới kéo tay anh đi.
- Hay quá, tôi biết gần đây có một nhà hàng rất ngon.
- Vậy chúng tôi có thể đi chung được không? - Cô từ đâu chui vô khiến cánh tay đang kéo kia phải hạ xuống.
- Cô là...... - Cô ta mặt biến sắc dần hỏi cô.
- Tôi là Hạ Linh Chi, còn đây là Miêu Dã Linh, rất vui được gặp công chúa. - Cô cười thật tươi nói.
- Các cô là đi chung với công tử đây? - Cô ta nghi hoặc hỏi.
Gật đầu.
- Xin lỗi cô nhưng mà tôi........- Vương Tiền Như rất biết đóng kịch, cúi đầu ủy khuất, khó xử nói.
- Hạ cô nương, công chúa của chúng tôi là muốn đi ăn riêng với công tử. Phiền cô rồi. - Một cô hầu rất hiểu ý liền tiến lên nói.
- Hả? Nhưng mà........ - Cô lướt mắt nhìn cái cô công chúa kia rồi lại lướt nhìn ông anh mình. Cô làm sao không biết chứ, cô ta là muốn tán tỉnh anh hai của cô chứ gì.
Đừng hòng, từ lâu cô đã định sẵn chị dâu cho mình rồi. Hơn nữa cô nói cho mà biết nhá, nếu không nhờ cô muốn ăn miễn phí thì còn lâu Doãn Hạo ca mới đồng ý nhá!
- Vậy thôi em cùng với Dã Linh đi ăn đây. Nghỉ chơi anh! - Cô giả vờ dỗi quay đi nắm tay Dã Linh ủy khuất nói.
- Linh Linh à, Hạo ca đã bỏ tui với bà đi theo gái rồi. Từ nay mình đã mất đi một người sư huynh.
Doãn Hạo giơ hai tay chào thua với đứa em gái này. Thật chỉ giỏi chọc anh mà.
- Thôi thôi, chọc anh hoài. Anh dẫn hai người đi ăn kem, anh bao. - Anh bỏ mặc Vương Tiền Như bên cạnh bước tới xoa đầu cô cười nói.
- Hihi, chỉ có anh là hiểu em nhất! - Cô cười chân chó nói.
- Hay quá, được cơ hội phá tiền Doãn thiếu gia đây thì bổn cô nương sẽ ăn hết mình để không phụ lòng tại hạ. - Miêu Dã Linh vui vẻ nói.
- Cô thì mơ đi, tôi chỉ bao ăn tiểu Chi thôi. - Doãn Hạo quay qua châm chọc nói.
- Tiểu Chi, anh bà bắt nạt tui.
- Anh hai, sao lại bắt nạt tiểu Linh, nếu như đã muốn chuộc lỗi với em thì phải làm cho đàng hoàng.
- Biết rồi, biết rồi, tui chịu thua hai cô nương. - Anh đưa hai tay lên đầu hàng nói.
Hình ảnh ba người vui vẻ lọt vô mắt của Vương Tiền Như trở nên ngứa mắt hơn bao giờ hết. Tuy là không nghe họ nói gì nhưng nhìn cái biểu cảm thay đổi 180 độ của Doãn Hạo cô ta lại không nhịn được siết chặt tay lại. Nhưng sau đó tự trấn an bản thân mình.
Hắn chả có là gì so với hoàng huynh của mình cả, phải bình tĩnh.
Rồi nhanh chóng bước đi mua sắm tiếp với tâm trạng buồn bực.
Mà bên đây, cô với Dã Linh được bao một chầu kem ngon lành vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ quá chừng.
- À mà, hình như cuối tuần này Hạ gia tổ chức bữa tiệc giới thiệu gì đó. Cậu có biết không? - Miêu Dã Linh liếm kem nói.
- Cái gì? Cuối tuần, tui tưởng là phải mấy ngày nữa? - Cô cùng anh hai trợn mắt lên nhìn nhỏ.
- Tui có biết gì đâu, tự nhiên hôm qua về nhà thấy có cái thiệp mời từ Hạ gia tộc. Mà công nhận ba bà ghê thiệt chứ, mới quánh lộn xong mời đi dự tiệc ngon ơ.
- Có mục đích cả đấy! - Cô cùng anh thầm nói trong lòng. Thực ra chuyện mời Miêu gia có người cũng đã lên ý kiến thử rồi. Thì ra cha là muốn mời Miêu gia chủ tới để biết được ai sẽ là người tham gia vào cái cuộc đấu sắp tới. Chủ yếu là muốn khoe mẽ cùng khiêu khích ấy mà.
Tưởng chừng như sẽ có một màn lãng mạn, nam chính bắt lấy chiếc khăn, mùi hương đặc biệt thoang thoảng khiến chàng nhớ mãi không quên hình bóng dịu dàng thục nữ của cô gái,......
Nhưng đã khiến mọi người phải thất vọng. Doãn Hạo từ xưa đặc biệt rất ghét mùi nước hoa mà trên người cô công chúa này đâu đâu cũng nghe mùi nước hoa nồng nặc. Chiếc khăn bay đến gần chừng 1m thì đã bị anh dùng nguyên tố phong đánh đi, ánh mắt vẫn thủy chung một mực không cảm xúc.
Chiếc khăn đáng thương tiếp tục chơi vơi giữa đường, quay về chỗ Vương Tiền Như. Cô ta bực nhọc nhận lấy chiếc khăn, giọng nói yếu ớt, trong trẻo đúng chuẩn tiểu bạch thỏ.
- Cảm ơn anh. Xin hỏi công tử quý danh là gì? - Vừa giở giọng ra đã muốn cua trai rồi. Hạ Linh Chi thầm khinh bỉ, anh hai cô không dễ bị gạt như vậy đâu.
- Xin lỗi, nhưng tôi không thích cho người khác biết tên mình. - Anh lạnh giọng nói.
Mọi người xung quanh âm thầm chê trách bảo anh (DH) là làm giá. Còn thương tiếc cô công chúa dễ thương yếu ớt kia (Ọe Ọe, kiếm cho ta cái thùng phi) chỉ vì si tình (mới gặp lần đầu nhá) mà phải chịu uất ức (xin lỗi nhưng con trai ta chưa ức hiếp gì cô ta cả nhá)
- Vậy tôi có thể mời công tử một bữa ăn không? - Tuy là không được nhưng vẫn mặt dày nói.
Anh định từ chối thì bên tay bị một lực nào đó đẩy đẩy. Cô nhìn anh như thể muốn nói "Không nên phí một bữa ăn miễn phí nga"
Trong bất lực anh đành gật đầu. Vương Tiền Như mặt vui như lễ hội, bước tới kéo tay anh đi.
- Hay quá, tôi biết gần đây có một nhà hàng rất ngon.
- Vậy chúng tôi có thể đi chung được không? - Cô từ đâu chui vô khiến cánh tay đang kéo kia phải hạ xuống.
- Cô là...... - Cô ta mặt biến sắc dần hỏi cô.
- Tôi là Hạ Linh Chi, còn đây là Miêu Dã Linh, rất vui được gặp công chúa. - Cô cười thật tươi nói.
- Các cô là đi chung với công tử đây? - Cô ta nghi hoặc hỏi.
Gật đầu.
- Xin lỗi cô nhưng mà tôi........- Vương Tiền Như rất biết đóng kịch, cúi đầu ủy khuất, khó xử nói.
- Hạ cô nương, công chúa của chúng tôi là muốn đi ăn riêng với công tử. Phiền cô rồi. - Một cô hầu rất hiểu ý liền tiến lên nói.
- Hả? Nhưng mà........ - Cô lướt mắt nhìn cái cô công chúa kia rồi lại lướt nhìn ông anh mình. Cô làm sao không biết chứ, cô ta là muốn tán tỉnh anh hai của cô chứ gì.
Đừng hòng, từ lâu cô đã định sẵn chị dâu cho mình rồi. Hơn nữa cô nói cho mà biết nhá, nếu không nhờ cô muốn ăn miễn phí thì còn lâu Doãn Hạo ca mới đồng ý nhá!
- Vậy thôi em cùng với Dã Linh đi ăn đây. Nghỉ chơi anh! - Cô giả vờ dỗi quay đi nắm tay Dã Linh ủy khuất nói.
- Linh Linh à, Hạo ca đã bỏ tui với bà đi theo gái rồi. Từ nay mình đã mất đi một người sư huynh.
Doãn Hạo giơ hai tay chào thua với đứa em gái này. Thật chỉ giỏi chọc anh mà.
- Thôi thôi, chọc anh hoài. Anh dẫn hai người đi ăn kem, anh bao. - Anh bỏ mặc Vương Tiền Như bên cạnh bước tới xoa đầu cô cười nói.
- Hihi, chỉ có anh là hiểu em nhất! - Cô cười chân chó nói.
- Hay quá, được cơ hội phá tiền Doãn thiếu gia đây thì bổn cô nương sẽ ăn hết mình để không phụ lòng tại hạ. - Miêu Dã Linh vui vẻ nói.
- Cô thì mơ đi, tôi chỉ bao ăn tiểu Chi thôi. - Doãn Hạo quay qua châm chọc nói.
- Tiểu Chi, anh bà bắt nạt tui.
- Anh hai, sao lại bắt nạt tiểu Linh, nếu như đã muốn chuộc lỗi với em thì phải làm cho đàng hoàng.
- Biết rồi, biết rồi, tui chịu thua hai cô nương. - Anh đưa hai tay lên đầu hàng nói.
Hình ảnh ba người vui vẻ lọt vô mắt của Vương Tiền Như trở nên ngứa mắt hơn bao giờ hết. Tuy là không nghe họ nói gì nhưng nhìn cái biểu cảm thay đổi 180 độ của Doãn Hạo cô ta lại không nhịn được siết chặt tay lại. Nhưng sau đó tự trấn an bản thân mình.
Hắn chả có là gì so với hoàng huynh của mình cả, phải bình tĩnh.
Rồi nhanh chóng bước đi mua sắm tiếp với tâm trạng buồn bực.
Mà bên đây, cô với Dã Linh được bao một chầu kem ngon lành vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ quá chừng.
- À mà, hình như cuối tuần này Hạ gia tổ chức bữa tiệc giới thiệu gì đó. Cậu có biết không? - Miêu Dã Linh liếm kem nói.
- Cái gì? Cuối tuần, tui tưởng là phải mấy ngày nữa? - Cô cùng anh hai trợn mắt lên nhìn nhỏ.
- Tui có biết gì đâu, tự nhiên hôm qua về nhà thấy có cái thiệp mời từ Hạ gia tộc. Mà công nhận ba bà ghê thiệt chứ, mới quánh lộn xong mời đi dự tiệc ngon ơ.
- Có mục đích cả đấy! - Cô cùng anh thầm nói trong lòng. Thực ra chuyện mời Miêu gia có người cũng đã lên ý kiến thử rồi. Thì ra cha là muốn mời Miêu gia chủ tới để biết được ai sẽ là người tham gia vào cái cuộc đấu sắp tới. Chủ yếu là muốn khoe mẽ cùng khiêu khích ấy mà.