Lưu Tân biến sắc, càng chứng minh suy đoán của Lý Tư Niên.
Sắc mặt Lưu Tân thoặt xanh thoặt trắng, vẻ mặt từ chuyên chú chuyển sang thảm bại, cuối cùng biến thành sảng khoái bật cười.
Lão nói, “Thôi thì ta đã làm hết những gì ta cần làm, chuyện về sau thế nào, ta không nhúng tay nữa, Vĩ Vĩ, sống hay chết phải xem vận may của con rồi.”
Đỗ Vĩ tái mặt, không khỏi lùi lại một bước, “Ông… Ông… Biết mẹ tôi?”
“Ta là cố vấn đầu tư của cha con.” Lưu Tân mỉm cười, sinh mệnh sắp kết thúc, lão lại không thấy khổ sở áp lực như mấy ngày qua, lão tháo kính, dùng góc áo sơ mi lau sạch, vẻ mặt thanh thản khó nói thành lời, “Cha con đóng vai trò gì trong chuyện năm đó, chắc tự con cũng hiểu. Ở đây có bao nhiêu người đến vì cha con, ta không muốn nói thêm, vì ta sợ con gây thêm rắc rối. Bây giờ ta khẩn cầu mọi người, hạng mục khai phá hòn đảo này năm đó của Đỗ Triều Sinh là do ta dốc sức thúc đẩy, các người tan nhà nát cửa, mất cha mất chồng vì hòn đảo này, cứ hận ta và Đỗ Triều Sinh là được, xin đừng hận thù Đỗ Vĩ, mười lăm năm trước nó vẫn là trẻ con, nào có hay biết gì.”
Mọi người biến sắc.
Phương Đại Xuyên là người duy nhất không hiểu, hắn ngớ ra tại chỗ, đưa mắt nhìn những người khác, trong lòng ớn lạnh khôn cùng. Nếu ví như tất cả cùng lẻ loi tiến về phía trước giữa đêm Đông giá rét, khác biệt ở chỗ trong tay ai cũng cầm ngọn đuốc, tuy ánh lửa lập lòe, nhưng ít ra vẫn lờ mờ thấy được phía trước. Giả sử bên cạnh có thêm ánh lửa, thì tầm nhìn cũng rộng hơn đôi phần.
Nhưng Phương Đại Xuyên thì không, xung quanh hắn chỉ là bóng tối vô định, thỉnh thoảng có ánh lửa chiếu vào mắt, thì hắn cũng chỉ thấy vầng sáng nhỏ mơ hồ, chân tướng vẫn còn ở rất xa.
Lúc này Lưu Tân rất giống một người gần đất xa trời, chìm sâu trong hồi ức mênh mông bất tận, ánh mắt lão hướng vào thinh không như đang nhìn một người nào đó, “Đỗ Triều Sinh đã có vợ, nhưng mẹ con chẳng rõ trúng bùa gì, cứ khăng khăng đi theo lão, bà ấy không phải người hám hư vinh, có lẽ thật sự vì yêu lão, nên mới không nghĩ được gì nhiều. Ngày đầu tiên mẹ con đến công ty, ta đã thích bà ấy, nhưng ta không dám nói, ta dựa vào đâu để nói? Một tháng lương chẳng bằng số lẻ của Đỗ Triều Sinh, ta dựa vào đâu để thích mẹ con? Càng về sau càng không thể cứu vãn, ánh mắt bà ấy nhìn Đỗ Triều Sinh nồng nàn như vậy, ta nhìn còn hiểu, tất nhiên Đỗ Triều Sinh cũng hiểu.”
“Rồi họ về sống với nhau, sau đó con ra đời, sự tồn tại của con chỉ có ta và mẹ con biết, lúc ấy Đỗ Triều Sinh cố ý gây bất hòa để ly dị vợ cả, mẹ con lén sinh con ra sau lưng lão. Con sinh ở bệnh viện huyện Trấn Giang đúng không? Đó là quê nhà của mẹ con, nếu ta đoán không nhầm thì chắc con lớn lên cùng bà nội.” Lưu Tân dịu dàng nhìn Đỗ Vĩ, “Lúc mẹ con sinh, ta đi theo cả quãng đường, hồi nhỏ ta còn bế con đấy, đôi mắt con rất giống mẹ con. Con vừa đặt chân lên đảo là ta chú ý tới con rồi. Đỗ Triều Sinh không biết lai lịch của con, nhưng ta biết vì sao con đến, không cần con ra tay, để ta thay con giải quyết lão. — Trời cao có mắt, ta rút được thẻ Thợ săn, lúc Triệu Sơ chết ta cũng có mặt, trộm được một ống độc sói của Triệu Sơ, ta có hai vật đảm bảo trong tay, chắc chắn ta sẽ giết được Đỗ Triều Sinh.”
“Cuối cùng Đỗ Triều Sinh cũng chết, ta không biết ai làm, nhưng ta cũng không cần cảm ơn kẻ đó, lão đáng chết, ta cũng đáng chết. Năm đó hai chúng ta và lão Ngưu thực hiện hạng mục này, hại chết Lý Hành, hại chết ông chủ Vương, bao nhiêu năm qua ta vẫn canh cánh trong lòng. Lão Ngưu và ông chủ Vương chết rồi, lúc mẹ con vô tình biết về hạng mục này từ ta, định dùng nó để ép Đỗ Triều Sinh ly hôn, thì lại bị Đỗ Triều Sinh sắp đặt tai nạn giao thông giết chết. Ta cũng là tội đồ gián tiếp hại chết mẹ con, nay tuy Đỗ Triều Sinh không phải tự tay ta giết, nhưng ta tận mắt trông thấy lão chết rồi, bảo vệ được con trên đoạn đường cuối cùng, ta chết cũng xứng đáng.”
“Hết thời gian phát biểu, mời người chơi Lưu Tân lựa chọn phát động hoặc không phát động kỹ năng.” Chiếc máy lặng lẽ vang lên một tiếng “Tích”.
“Phát động cái bà nội mày ấy!” Phương Đại Xuyên phẫn nộ, hai mắt đỏ ngầu, thét lên với chiếc máy, “Cút!”
“Đừng nổi giận, Phương Đại Xuyên, đừng nóng vội, để tôi dặn dò chút hậu sự.” Lý Tư Niên nở nụ cười, chăm chú nhìn súng bắn tỉa trong góc phòng, nhìn một hồi, cuối cùng vẫn phải nặng nề thở dài, ít nhiều cũng thấy không cam tâm, “Tính hết mọi đường, rốt cuộc lại thua bởi một người không thiết sống.”
Y gượng cười, nhanh chóng sắp xếp câu chữ trong đầu, “Đã đến nước này, tôi chết thì chắc trò chơi không ngừng được nữa, người tốt xin đừng hoảng loạn, cứ bình tĩnh, vẫn còn cách thắng. Phương Đại Xuyên và Dương Tụng là tôi đảm bảo, trên sân còn hai thẻ chức năng cuối cùng, tôi khẩn cầu tất cả người tốt hãy đi theo hai bọn họ. Tạm thời bài sói tôi tìm được là Đinh Tư Huy, đứa nhỏ, còn Đỗ Vĩ hoặc Trần Hủy, ai là người sói cuối cùng thì tôi thật sự không phân biệt được, mọi người nghe họ trần thuật rồi tự suy ra vậy.”
Y sợ mình dặn dò không đủ chi tiết, dẫn tới kết cục người tốt vẫn thua, nên cực lực sắp xếp câu chữ, hi vọng có thể nói hết suy đoán trong lòng, “Chắc chắn Đỗ Triều Sinh là dân, bằng không sẽ không biết chuyện tìm đạo cụ, suy từ đó ra, Đỗ Vĩ và Trần Hủy ít nhất có một người là dân, nếu bà Tống cũng là dân như tôi đoán thì bây giờ chỉ còn một người dân cuối cùng. Chính là một trong ba người Ngưu Tâm Nghiên, đứa nhỏ và Đinh Tư Huy — nếu có. Đêm qua tôi dùng thân phận phù thủy để thử hai mẹ con Ngưu Tâm Nghiên, dựa trên phản ứng của họ, tôi chắc chắn họ không cùng phe, Ngưu Tâm Nghiên và đứa nhỏ, chắc chắn một người là sói, một người là dân, suy theo cách ấy thì giữa Đỗ Vĩ và Trần Hủy, chắc chắn có một người là sói, Đinh Tư Huy đã không còn thân phận nào khác để chiếm. Đinh Tư Huy đã từng làm thế này, ngày thứ hai, cô ta cầm thẻ dân làng đến tìm tôi và Phương Đại Xuyên, dưới tình huống cô ta chưa xác định thân phận của tôi và Phương Đại Xuyên, tôi không cho rằng một dân làng thực sự sẽ hành động như vậy, chiêu trò này diễn hơi lố. Thẻ dân làng của cô ta từ đâu tới, người cho cô ta tấm thẻ chắc chắn rõ ràng. Mọi người cũng đã thấy phản ứng của cô ta lúc nãy, hôm nay xin tất cả người tốt cố gắng bảo vệ chính mình, sáng mai loại Đinh Tư Huy.”
“Anh chỉ toàn nói bậy.” Đinh Tư Huy giận run, cười khẩy với Lý Tư Niên.
Lý Tư Niên không rảnh để ý tới cô, y cũng không thèm nhìn cô, quay sang tiếp tục nói, “Giữa Ngưu Tâm Nghiên và đứa nhỏ, tôi cho rằng đứa nhỏ là sói, vì hai người họ vẫn luôn đứng về phe sói, ngày thứ hai bỏ phiếu, Ngưu Tâm Nghiên bỏ cho bà cụ, tôi không tán thành lập luận của chị ta. Nhưng một mẹ một con, một sói một dân, phải trong tình huống nào mới cùng về phe sói? Cha mẹ thương con mù quáng xưa nay rất nhiều, tôi không cho rằng đứa nhỏ sẽ vì mẹ mình mà phản bội bản năng cầu sinh, khả năng lớn nhất là trường hợp ngược lại. Huống hồ từ đó tới nay, hành động và tính tình đứa nhỏ thể hiện ra với Ngưu Tâm Nghiên cũng chẳng phải yêu thương gì. Tất nhiên vẫn còn khả năng hai người cố tình diễn trò cho tôi xem, nếu còn cơ hội, đêm nay tôi sẽ nghiệm chứng thân phận của hai người, nhưng tiếc rằng tôi không thể.”
“Cuối cùng là Đỗ Vĩ và Trần Hủy, có lẽ Đỗ Vĩ là sói, vì Lưu Tân từng nói thế này, ông nói, nếu tôi còn ở đây, người kia rất khó thắng. Liệu tôi có thể hiểu thành, ông cho rằng người ông phải bảo vệ không đứng cùng phe với tôi? Thân phận dự nhân của tôi đã xác định, có lẽ ông đã nhận ra Đỗ Vĩ là sói. Tôi không biết suy luận của tôi đúng hay không, nhưng đến nước này, tôi cũng chỉ có thể nói hết cho mọi người những gì tôi nghĩ. Phương Đại Xuyên, Dương Tụng, hai người làm ơn bảo vệ mình cho tốt, chỉ cần trên đảo còn dân làng sống sót thì người sói không thắng được.” Lý Tư Niên vừa nói vừa gượng cười, “Nếu biết đằng nào cũng phải chết thì chẳng thà chết luôn đêm qua, đỡ lãng phí ống thuốc giải của Phương Đại Xuyên.”
Thuốc?
Khi Lý Tư Niên dặn dò “hậu sự”, sắc mặt Phương Đại Xuyên đã khó coi cực kỳ, vài lần không nhịn nổi, định nhào lên phá hủy mấy khẩu súng. Nhưng nghe thấy câu cuối cùng của y, Phương Đại Xuyên chợt như bị bắn vào đầu, đùng đùng mấy tia chớp lóe sáng. Đúng lúc tiếng sấm rền vang ngoài cửa sổ, kèm theo tiếng sấm đánh vỡ đất trời, Phương Đại Xuyên chợt nảy sáng kiến.
Hắn lấy ống thuốc độc của mình ra, nhanh nhẹn vòng tới phía sau Đỗ Vĩ, nhân lúc mọi người chưa kịp phản ứng, hắn khóa chặt hai tay Đỗ Vĩ.
Hắn kề ống thuốc độc bên miệng Đỗ Vĩ, không nhìn Trần Hủy thất thanh gào thét bên cạnh, cũng không nhìn ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt trong mắt đứa nhỏ, mà chằm chằm nhìn thẳng vào Lưu Tân.
“Xin lỗi nhé, Lưu Tân.” Giọng Phương Đại Xuyên rất nhẹ, như thể sợ hù dọa người ta, nhưng trái ngược hoàn toàn với giọng nói là hành động của hắn, bình tĩnh và dứt khoát, chặn đứng mọi cơ hội phản kháng của Đỗ Vĩ, hắn thành khẩn giải thích với Lưu Tân, “Câu chuyện của ông cảm động lắm, nhưng rất xin lỗi ông, ông không mang Lý Tư Niên theo được. Hôm nay tôi dùng ống thuốc độc này hăm dọa ông, nếu ông dám nổ súng kéo Lý Tư Niên theo, tôi sẽ lập tức tiễn Đỗ Vĩ lên đường cùng ông. Tôi nói được làm được, không tin ông cứ thử xem.”
Sắc mặt Lưu Tân thoặt xanh thoặt trắng, vẻ mặt từ chuyên chú chuyển sang thảm bại, cuối cùng biến thành sảng khoái bật cười.
Lão nói, “Thôi thì ta đã làm hết những gì ta cần làm, chuyện về sau thế nào, ta không nhúng tay nữa, Vĩ Vĩ, sống hay chết phải xem vận may của con rồi.”
Đỗ Vĩ tái mặt, không khỏi lùi lại một bước, “Ông… Ông… Biết mẹ tôi?”
“Ta là cố vấn đầu tư của cha con.” Lưu Tân mỉm cười, sinh mệnh sắp kết thúc, lão lại không thấy khổ sở áp lực như mấy ngày qua, lão tháo kính, dùng góc áo sơ mi lau sạch, vẻ mặt thanh thản khó nói thành lời, “Cha con đóng vai trò gì trong chuyện năm đó, chắc tự con cũng hiểu. Ở đây có bao nhiêu người đến vì cha con, ta không muốn nói thêm, vì ta sợ con gây thêm rắc rối. Bây giờ ta khẩn cầu mọi người, hạng mục khai phá hòn đảo này năm đó của Đỗ Triều Sinh là do ta dốc sức thúc đẩy, các người tan nhà nát cửa, mất cha mất chồng vì hòn đảo này, cứ hận ta và Đỗ Triều Sinh là được, xin đừng hận thù Đỗ Vĩ, mười lăm năm trước nó vẫn là trẻ con, nào có hay biết gì.”
Mọi người biến sắc.
Phương Đại Xuyên là người duy nhất không hiểu, hắn ngớ ra tại chỗ, đưa mắt nhìn những người khác, trong lòng ớn lạnh khôn cùng. Nếu ví như tất cả cùng lẻ loi tiến về phía trước giữa đêm Đông giá rét, khác biệt ở chỗ trong tay ai cũng cầm ngọn đuốc, tuy ánh lửa lập lòe, nhưng ít ra vẫn lờ mờ thấy được phía trước. Giả sử bên cạnh có thêm ánh lửa, thì tầm nhìn cũng rộng hơn đôi phần.
Nhưng Phương Đại Xuyên thì không, xung quanh hắn chỉ là bóng tối vô định, thỉnh thoảng có ánh lửa chiếu vào mắt, thì hắn cũng chỉ thấy vầng sáng nhỏ mơ hồ, chân tướng vẫn còn ở rất xa.
Lúc này Lưu Tân rất giống một người gần đất xa trời, chìm sâu trong hồi ức mênh mông bất tận, ánh mắt lão hướng vào thinh không như đang nhìn một người nào đó, “Đỗ Triều Sinh đã có vợ, nhưng mẹ con chẳng rõ trúng bùa gì, cứ khăng khăng đi theo lão, bà ấy không phải người hám hư vinh, có lẽ thật sự vì yêu lão, nên mới không nghĩ được gì nhiều. Ngày đầu tiên mẹ con đến công ty, ta đã thích bà ấy, nhưng ta không dám nói, ta dựa vào đâu để nói? Một tháng lương chẳng bằng số lẻ của Đỗ Triều Sinh, ta dựa vào đâu để thích mẹ con? Càng về sau càng không thể cứu vãn, ánh mắt bà ấy nhìn Đỗ Triều Sinh nồng nàn như vậy, ta nhìn còn hiểu, tất nhiên Đỗ Triều Sinh cũng hiểu.”
“Rồi họ về sống với nhau, sau đó con ra đời, sự tồn tại của con chỉ có ta và mẹ con biết, lúc ấy Đỗ Triều Sinh cố ý gây bất hòa để ly dị vợ cả, mẹ con lén sinh con ra sau lưng lão. Con sinh ở bệnh viện huyện Trấn Giang đúng không? Đó là quê nhà của mẹ con, nếu ta đoán không nhầm thì chắc con lớn lên cùng bà nội.” Lưu Tân dịu dàng nhìn Đỗ Vĩ, “Lúc mẹ con sinh, ta đi theo cả quãng đường, hồi nhỏ ta còn bế con đấy, đôi mắt con rất giống mẹ con. Con vừa đặt chân lên đảo là ta chú ý tới con rồi. Đỗ Triều Sinh không biết lai lịch của con, nhưng ta biết vì sao con đến, không cần con ra tay, để ta thay con giải quyết lão. — Trời cao có mắt, ta rút được thẻ Thợ săn, lúc Triệu Sơ chết ta cũng có mặt, trộm được một ống độc sói của Triệu Sơ, ta có hai vật đảm bảo trong tay, chắc chắn ta sẽ giết được Đỗ Triều Sinh.”
“Cuối cùng Đỗ Triều Sinh cũng chết, ta không biết ai làm, nhưng ta cũng không cần cảm ơn kẻ đó, lão đáng chết, ta cũng đáng chết. Năm đó hai chúng ta và lão Ngưu thực hiện hạng mục này, hại chết Lý Hành, hại chết ông chủ Vương, bao nhiêu năm qua ta vẫn canh cánh trong lòng. Lão Ngưu và ông chủ Vương chết rồi, lúc mẹ con vô tình biết về hạng mục này từ ta, định dùng nó để ép Đỗ Triều Sinh ly hôn, thì lại bị Đỗ Triều Sinh sắp đặt tai nạn giao thông giết chết. Ta cũng là tội đồ gián tiếp hại chết mẹ con, nay tuy Đỗ Triều Sinh không phải tự tay ta giết, nhưng ta tận mắt trông thấy lão chết rồi, bảo vệ được con trên đoạn đường cuối cùng, ta chết cũng xứng đáng.”
“Hết thời gian phát biểu, mời người chơi Lưu Tân lựa chọn phát động hoặc không phát động kỹ năng.” Chiếc máy lặng lẽ vang lên một tiếng “Tích”.
“Phát động cái bà nội mày ấy!” Phương Đại Xuyên phẫn nộ, hai mắt đỏ ngầu, thét lên với chiếc máy, “Cút!”
“Đừng nổi giận, Phương Đại Xuyên, đừng nóng vội, để tôi dặn dò chút hậu sự.” Lý Tư Niên nở nụ cười, chăm chú nhìn súng bắn tỉa trong góc phòng, nhìn một hồi, cuối cùng vẫn phải nặng nề thở dài, ít nhiều cũng thấy không cam tâm, “Tính hết mọi đường, rốt cuộc lại thua bởi một người không thiết sống.”
Y gượng cười, nhanh chóng sắp xếp câu chữ trong đầu, “Đã đến nước này, tôi chết thì chắc trò chơi không ngừng được nữa, người tốt xin đừng hoảng loạn, cứ bình tĩnh, vẫn còn cách thắng. Phương Đại Xuyên và Dương Tụng là tôi đảm bảo, trên sân còn hai thẻ chức năng cuối cùng, tôi khẩn cầu tất cả người tốt hãy đi theo hai bọn họ. Tạm thời bài sói tôi tìm được là Đinh Tư Huy, đứa nhỏ, còn Đỗ Vĩ hoặc Trần Hủy, ai là người sói cuối cùng thì tôi thật sự không phân biệt được, mọi người nghe họ trần thuật rồi tự suy ra vậy.”
Y sợ mình dặn dò không đủ chi tiết, dẫn tới kết cục người tốt vẫn thua, nên cực lực sắp xếp câu chữ, hi vọng có thể nói hết suy đoán trong lòng, “Chắc chắn Đỗ Triều Sinh là dân, bằng không sẽ không biết chuyện tìm đạo cụ, suy từ đó ra, Đỗ Vĩ và Trần Hủy ít nhất có một người là dân, nếu bà Tống cũng là dân như tôi đoán thì bây giờ chỉ còn một người dân cuối cùng. Chính là một trong ba người Ngưu Tâm Nghiên, đứa nhỏ và Đinh Tư Huy — nếu có. Đêm qua tôi dùng thân phận phù thủy để thử hai mẹ con Ngưu Tâm Nghiên, dựa trên phản ứng của họ, tôi chắc chắn họ không cùng phe, Ngưu Tâm Nghiên và đứa nhỏ, chắc chắn một người là sói, một người là dân, suy theo cách ấy thì giữa Đỗ Vĩ và Trần Hủy, chắc chắn có một người là sói, Đinh Tư Huy đã không còn thân phận nào khác để chiếm. Đinh Tư Huy đã từng làm thế này, ngày thứ hai, cô ta cầm thẻ dân làng đến tìm tôi và Phương Đại Xuyên, dưới tình huống cô ta chưa xác định thân phận của tôi và Phương Đại Xuyên, tôi không cho rằng một dân làng thực sự sẽ hành động như vậy, chiêu trò này diễn hơi lố. Thẻ dân làng của cô ta từ đâu tới, người cho cô ta tấm thẻ chắc chắn rõ ràng. Mọi người cũng đã thấy phản ứng của cô ta lúc nãy, hôm nay xin tất cả người tốt cố gắng bảo vệ chính mình, sáng mai loại Đinh Tư Huy.”
“Anh chỉ toàn nói bậy.” Đinh Tư Huy giận run, cười khẩy với Lý Tư Niên.
Lý Tư Niên không rảnh để ý tới cô, y cũng không thèm nhìn cô, quay sang tiếp tục nói, “Giữa Ngưu Tâm Nghiên và đứa nhỏ, tôi cho rằng đứa nhỏ là sói, vì hai người họ vẫn luôn đứng về phe sói, ngày thứ hai bỏ phiếu, Ngưu Tâm Nghiên bỏ cho bà cụ, tôi không tán thành lập luận của chị ta. Nhưng một mẹ một con, một sói một dân, phải trong tình huống nào mới cùng về phe sói? Cha mẹ thương con mù quáng xưa nay rất nhiều, tôi không cho rằng đứa nhỏ sẽ vì mẹ mình mà phản bội bản năng cầu sinh, khả năng lớn nhất là trường hợp ngược lại. Huống hồ từ đó tới nay, hành động và tính tình đứa nhỏ thể hiện ra với Ngưu Tâm Nghiên cũng chẳng phải yêu thương gì. Tất nhiên vẫn còn khả năng hai người cố tình diễn trò cho tôi xem, nếu còn cơ hội, đêm nay tôi sẽ nghiệm chứng thân phận của hai người, nhưng tiếc rằng tôi không thể.”
“Cuối cùng là Đỗ Vĩ và Trần Hủy, có lẽ Đỗ Vĩ là sói, vì Lưu Tân từng nói thế này, ông nói, nếu tôi còn ở đây, người kia rất khó thắng. Liệu tôi có thể hiểu thành, ông cho rằng người ông phải bảo vệ không đứng cùng phe với tôi? Thân phận dự nhân của tôi đã xác định, có lẽ ông đã nhận ra Đỗ Vĩ là sói. Tôi không biết suy luận của tôi đúng hay không, nhưng đến nước này, tôi cũng chỉ có thể nói hết cho mọi người những gì tôi nghĩ. Phương Đại Xuyên, Dương Tụng, hai người làm ơn bảo vệ mình cho tốt, chỉ cần trên đảo còn dân làng sống sót thì người sói không thắng được.” Lý Tư Niên vừa nói vừa gượng cười, “Nếu biết đằng nào cũng phải chết thì chẳng thà chết luôn đêm qua, đỡ lãng phí ống thuốc giải của Phương Đại Xuyên.”
Thuốc?
Khi Lý Tư Niên dặn dò “hậu sự”, sắc mặt Phương Đại Xuyên đã khó coi cực kỳ, vài lần không nhịn nổi, định nhào lên phá hủy mấy khẩu súng. Nhưng nghe thấy câu cuối cùng của y, Phương Đại Xuyên chợt như bị bắn vào đầu, đùng đùng mấy tia chớp lóe sáng. Đúng lúc tiếng sấm rền vang ngoài cửa sổ, kèm theo tiếng sấm đánh vỡ đất trời, Phương Đại Xuyên chợt nảy sáng kiến.
Hắn lấy ống thuốc độc của mình ra, nhanh nhẹn vòng tới phía sau Đỗ Vĩ, nhân lúc mọi người chưa kịp phản ứng, hắn khóa chặt hai tay Đỗ Vĩ.
Hắn kề ống thuốc độc bên miệng Đỗ Vĩ, không nhìn Trần Hủy thất thanh gào thét bên cạnh, cũng không nhìn ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt trong mắt đứa nhỏ, mà chằm chằm nhìn thẳng vào Lưu Tân.
“Xin lỗi nhé, Lưu Tân.” Giọng Phương Đại Xuyên rất nhẹ, như thể sợ hù dọa người ta, nhưng trái ngược hoàn toàn với giọng nói là hành động của hắn, bình tĩnh và dứt khoát, chặn đứng mọi cơ hội phản kháng của Đỗ Vĩ, hắn thành khẩn giải thích với Lưu Tân, “Câu chuyện của ông cảm động lắm, nhưng rất xin lỗi ông, ông không mang Lý Tư Niên theo được. Hôm nay tôi dùng ống thuốc độc này hăm dọa ông, nếu ông dám nổ súng kéo Lý Tư Niên theo, tôi sẽ lập tức tiễn Đỗ Vĩ lên đường cùng ông. Tôi nói được làm được, không tin ông cứ thử xem.”