“Sang… Kia… Tí…” Phương Đại Xuyên vừa thì thào vừa chen chúc với Lý Tư Niên.
Lý Tư Niên dán sát vào vách tường, cũng thì thào cười khổ, “Hết… Chỗ rồi…”
Giữa hiểm nguy cùng cực và sợ hãi âm u, hai người ấu trĩ chen tới chen lui, im lặng trách móc lẫn nhau, như hai đứa trẻ lạc quan mù quáng nơi tuyệt cảnh.
Ánh trăng le lói mờ ảo, mây mù chồng chất lượn lờ, tia sáng hiếm hoi rót xuống sườn mặt Phương Đại Xuyên, Lý Tư Niên tinh mắt, bắt được chút ánh sáng nhảy nhót rất nhỏ nhoi. Thứ le lói chập chờn thoắt ẩn thoắt hiện này khiến y tái phát bệnh nghề nghiệp, trong bóng đêm, y lặng lẽ vươn một ngón tay, nhẹ nhàng vẽ lại đường đi của ánh trăng hắt lên người bên cạnh. Xuất thân từ khoa đạo diễn điện ảnh, cứ thấy gì mới là phải lưu trữ. Tất nhiên Lý Tư Niên là sinh viên ưu tú, ngón tay y thoăn thoắt mô phỏng vô cùng thành thạo, từng nếp gấp, đường cong, hình dáng và chi tiết đều cực kỳ sinh động. Tiếc rằng không có bút, không thể phác họa lại sự quyến rũ của tia sáng nhỏ nhoi này, Lý Tư Niên cảm thấy hơi tiếc.
Hình như Phương Đại Xuyên cũng nhận ra gì đó, hắn quay sang, khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc. Khóe mắt hắn rũ xuống, mang theo chút ngờ vực cùng ngây thơ, khiến người ta nảy sinh ảo giác như đang nhìn vào một đứa trẻ vô tư vô hại.
Lý Tư Niên rút ngón tay về, lắc đầu cười.
“Mùi gì thế nhỉ?”
Đỗ Vĩ ôm bạn gái, đang chờ bạn gái quẹt thẻ mở cửa, cậu ta ngờ vực quay lại hít hít, mùi sáp nến khét lẹt trong không khí càng nồng nặc hơn.
Trần Hủy dửng dưng quẹt thẻ, ngước lên vòng tay quanh cổ Đỗ Vĩ, yêu kiều cất tiếng, “Anh còn rảnh mà để ý mùi gì, anh định cho em ‘tính sổ’ cơ mà nhỉ? Vào nhanh lên.”
“Lại cần anh rồi à?” Đỗ Vĩ lập tức từ bỏ việc dò xét thứ mùi trong không khí, cậu ta đặt trán bên cổ Trần Hủy, liên tục hôn nhẹ, tiếng cười thật trầm phát ra từ cuống họng.
Trần Hủy nâng mặt cậu ta lên, ngước đầu hôn, Đỗ Vĩ nương theo lực đẩy của cô, lưng dựa vào tường, hai tay nắn bóp vòng eo và cặp mông bạn gái, điên cuồng hôn hít.
Trong bóng đêm, Lý Tư Niên và Phương Đại Xuyên không thấy rõ động tác của hai người nọ, nhưng tiếng mút mát chùn chụt và tiếng hổn hển vang vọng bên tai, càng thêm khuếch đại giữa hành lang mờ tối.
Hai người nấp ở chỗ khuất, đưa mắt nhìn nhau, thấy rõ ngượng ngập và xấu hổ trong mắt nhau.
Tầm mắt vừa chạm và đã vội tách ra.
Phương Đại Xuyên nhìn tấm thảm lông trải dưới đất, Lý Tư Niên nhìn chữ khắc trên cửa, cứ như đột nhiên chẳng hiểu tiếng Anh, phải tỉ mẩn đọc từng chữ một. Tay trái y nắm lấy cổ tay phải, cảm nhận ngón trỏ phải không ngừng run lên.
Tiếng hôn hít càng thêm vang vọng, tiếng hổn hển của Đỗ Vĩ đã rất nặng nề, Trần Hủy cũng khe khẽ rên rỉ bên tai người yêu.
Phương Đại Xuyên nuốt nước miếng, không khỏi quay sang liếc Lý Tư Niên, Lý Tư Niên bắt gặp cái nhìn của hắn qua khóe mắt, mí mắt khẽ giật, bất giác liếm môi. Hàng mi y nhẹ rung rung, như đuôi mũi tên trên dây cung, bị cái nhìn của Phương Đại Xuyên vô ý lướt qua, lại càng phải cố gắng nén nhịn.
“Anh thề với em đi, thề là anh và Ngưu Tâm Nghiên không có gì!” Bên kia, Trần Hủy ngăn chặn cái hôn của Đỗ Vĩ, vừa thở hổn hển vừa ngang ngược yêu cầu.
Đỗ Vĩ khẽ cười, bế ngang lấy Trần Hủy, tông cửa xông vào, ném cô lên giường, tháo khuy cổ áo, “Trần Hủy, anh có thể chết vì em, em tin không?”
Cậu ta vòng tay ra sau khép cửa lại, khóa kín mọi âm thanh, bỏ mặc hai người nấp trong góc đưa mắt nhìn nhau, ngượng ngập âm thầm dấy lên trong không khí.
Hai người như thể quên mất phía sau còn cánh cửa, cứ thế ngồi lì trong góc nhỏ, Phương Đại Xuyên ngồi bó gối, dè dặt giấu bụng sau chân, cực kỳ giống chú cún bự cụp đuôi, bần thần móc móc lông trên thảm. Tấm thảm lông bị hắn kéo sần sùi, trọc lốc mấy chỗ. Lý Tư Niên không cần thảm để phân tâm, tất cả chú ý của y đặt trên “ngón tay Thượng đế”, ngón trỏ càng lúc càng rung mạnh, nổi gân, thậm chí cổ tay cũng run theo bần bật.
“Hay là…”
“Tôi thấy…”
Hai người cùng lên tiếng, rồi lại cùng cứng họng.
Giữa không gian mờ ảo, Lý Tư Niên trông thấy vành tai đỏ rực của Phương Đại Xuyên.
Lý Tư Niên đợi Phương Đại Xuyên một lát, không thấy hắn nói gì, chỉ cúi gằm mặt lúng túng nhổ lông thảm, bèn cúi xuống hỏi, “Anh thấy gì?”
“Tôi thấy không ổn lắm.” Phương Đại Xuyên bần thần đáp.
“… Không ổn chỗ nào?” Lý Tư Niên kiên nhẫn hỏi.
Vành tai Phương Đại Xuyên càng thêm đỏ. Hắn nhìn chòng chọc hai bàn tay mình, cuối cùng mới nghiến chặt răng, dũng cảm ngước lên nhìn Lý Tư Niên, đáp, “Tôi thấy trong người không được ổn.”
Trái tim Lý Tư Niên tức khắc đập thình thình, y mạnh bạo đè lại ngón trỏ điên cuồng rung động, cảm giác bốn phía xung quanh càng lúc càng nóng, y hít sâu một hơi, “Không ổn chỗ nào?”
Lời ra khỏi miệng, chính mình cũng thấy hoảng, giọng y chẳng biết vì sao trầm thật trầm, còn nghèn nghẹt như phát ra từ mũi.
Ánh mắt Phương Đại Xuyên thoáng dao động, “Tôi thấy… nóng. Tại tôi… Tại tôi cả nghĩ quá nhỉ?” Dứt lời, hắn lại ngước lên nhìn chòng chọc Lý Tư Niên, vầng trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Lý Tư Niên dè dặt lại gần, sợ dọa đến hắn, chóp mũi hai người kề sát, suýt soát chạm vào nhau. Phương Đại Xuyên cảm nhận được hơi thở run rẩy của y, hàng mi thật dài chớp chớp như gãi ngứa trong lòng hắn, rất nhột, rất mềm. Cổ họng Phương Đại Xuyên giật giật hai cái, hàm răng nghiến chặt, quai hàm bạnh ra thành một đường cong đầy cam chịu.
Đêm nay, hình như cả hai cùng quái lạ, tại khoảnh khắc đó, trong đầu Phương Đại Xuyên lóe lên vô số lý do tự thanh minh cho mình.
Đàn ông khỏe mạnh ngời ngời trông thấy hình ảnh đó thì ai mà chẳng sục sôi cảm xúc, xúc động khó nén, chuyện hợp lý mà, phải không?
Nghĩ vậy, tinh thần hắn thả lỏng đi nhiều, thậm chí còn nảy sinh chút khoái cảm như lợn chết chẳng sợ nước sôi. Hắn nghĩ, bất kể còn “khúc mắc” gì khác, cứ chờ đến khi bình yên thoát khỏi hòn đảo này rồi xoắn xuýt cũng chẳng muộn, bây giờ sống chết chưa rõ, ăn bữa hôm lo bữa mai, nhỡ sáng mai lại chết ra đó thì tội gì phải để mình hối hận về sau? Hắn hạ quyết tâm, nhủ bụng cứ tới luôn đi, thế là ngoan cường nhắm mắt lại.
Nhưng sự thật lại không tiến triển theo những gì hắn tưởng tượng.
Lý Tư Niên chậm rãi áp sát, lúc sát rồi thì giơ hai tay chống lên bức tường phía sau hắn.
Phương Đại Xuyên cảm giác Lý Tư Niên vừa thoáng giật mình.
Hắn ngờ vực mở mắt ra, chỉ thấy Lý Tư Niên đứng phắt dậy, hít một hơi thật sâu, mặt mũi tái xanh, “Không ổn! Xung quanh nóng thật! Vách tường nóng lắm!”
Lý Tư Niên dán sát vào vách tường, cũng thì thào cười khổ, “Hết… Chỗ rồi…”
Giữa hiểm nguy cùng cực và sợ hãi âm u, hai người ấu trĩ chen tới chen lui, im lặng trách móc lẫn nhau, như hai đứa trẻ lạc quan mù quáng nơi tuyệt cảnh.
Ánh trăng le lói mờ ảo, mây mù chồng chất lượn lờ, tia sáng hiếm hoi rót xuống sườn mặt Phương Đại Xuyên, Lý Tư Niên tinh mắt, bắt được chút ánh sáng nhảy nhót rất nhỏ nhoi. Thứ le lói chập chờn thoắt ẩn thoắt hiện này khiến y tái phát bệnh nghề nghiệp, trong bóng đêm, y lặng lẽ vươn một ngón tay, nhẹ nhàng vẽ lại đường đi của ánh trăng hắt lên người bên cạnh. Xuất thân từ khoa đạo diễn điện ảnh, cứ thấy gì mới là phải lưu trữ. Tất nhiên Lý Tư Niên là sinh viên ưu tú, ngón tay y thoăn thoắt mô phỏng vô cùng thành thạo, từng nếp gấp, đường cong, hình dáng và chi tiết đều cực kỳ sinh động. Tiếc rằng không có bút, không thể phác họa lại sự quyến rũ của tia sáng nhỏ nhoi này, Lý Tư Niên cảm thấy hơi tiếc.
Hình như Phương Đại Xuyên cũng nhận ra gì đó, hắn quay sang, khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc. Khóe mắt hắn rũ xuống, mang theo chút ngờ vực cùng ngây thơ, khiến người ta nảy sinh ảo giác như đang nhìn vào một đứa trẻ vô tư vô hại.
Lý Tư Niên rút ngón tay về, lắc đầu cười.
“Mùi gì thế nhỉ?”
Đỗ Vĩ ôm bạn gái, đang chờ bạn gái quẹt thẻ mở cửa, cậu ta ngờ vực quay lại hít hít, mùi sáp nến khét lẹt trong không khí càng nồng nặc hơn.
Trần Hủy dửng dưng quẹt thẻ, ngước lên vòng tay quanh cổ Đỗ Vĩ, yêu kiều cất tiếng, “Anh còn rảnh mà để ý mùi gì, anh định cho em ‘tính sổ’ cơ mà nhỉ? Vào nhanh lên.”
“Lại cần anh rồi à?” Đỗ Vĩ lập tức từ bỏ việc dò xét thứ mùi trong không khí, cậu ta đặt trán bên cổ Trần Hủy, liên tục hôn nhẹ, tiếng cười thật trầm phát ra từ cuống họng.
Trần Hủy nâng mặt cậu ta lên, ngước đầu hôn, Đỗ Vĩ nương theo lực đẩy của cô, lưng dựa vào tường, hai tay nắn bóp vòng eo và cặp mông bạn gái, điên cuồng hôn hít.
Trong bóng đêm, Lý Tư Niên và Phương Đại Xuyên không thấy rõ động tác của hai người nọ, nhưng tiếng mút mát chùn chụt và tiếng hổn hển vang vọng bên tai, càng thêm khuếch đại giữa hành lang mờ tối.
Hai người nấp ở chỗ khuất, đưa mắt nhìn nhau, thấy rõ ngượng ngập và xấu hổ trong mắt nhau.
Tầm mắt vừa chạm và đã vội tách ra.
Phương Đại Xuyên nhìn tấm thảm lông trải dưới đất, Lý Tư Niên nhìn chữ khắc trên cửa, cứ như đột nhiên chẳng hiểu tiếng Anh, phải tỉ mẩn đọc từng chữ một. Tay trái y nắm lấy cổ tay phải, cảm nhận ngón trỏ phải không ngừng run lên.
Tiếng hôn hít càng thêm vang vọng, tiếng hổn hển của Đỗ Vĩ đã rất nặng nề, Trần Hủy cũng khe khẽ rên rỉ bên tai người yêu.
Phương Đại Xuyên nuốt nước miếng, không khỏi quay sang liếc Lý Tư Niên, Lý Tư Niên bắt gặp cái nhìn của hắn qua khóe mắt, mí mắt khẽ giật, bất giác liếm môi. Hàng mi y nhẹ rung rung, như đuôi mũi tên trên dây cung, bị cái nhìn của Phương Đại Xuyên vô ý lướt qua, lại càng phải cố gắng nén nhịn.
“Anh thề với em đi, thề là anh và Ngưu Tâm Nghiên không có gì!” Bên kia, Trần Hủy ngăn chặn cái hôn của Đỗ Vĩ, vừa thở hổn hển vừa ngang ngược yêu cầu.
Đỗ Vĩ khẽ cười, bế ngang lấy Trần Hủy, tông cửa xông vào, ném cô lên giường, tháo khuy cổ áo, “Trần Hủy, anh có thể chết vì em, em tin không?”
Cậu ta vòng tay ra sau khép cửa lại, khóa kín mọi âm thanh, bỏ mặc hai người nấp trong góc đưa mắt nhìn nhau, ngượng ngập âm thầm dấy lên trong không khí.
Hai người như thể quên mất phía sau còn cánh cửa, cứ thế ngồi lì trong góc nhỏ, Phương Đại Xuyên ngồi bó gối, dè dặt giấu bụng sau chân, cực kỳ giống chú cún bự cụp đuôi, bần thần móc móc lông trên thảm. Tấm thảm lông bị hắn kéo sần sùi, trọc lốc mấy chỗ. Lý Tư Niên không cần thảm để phân tâm, tất cả chú ý của y đặt trên “ngón tay Thượng đế”, ngón trỏ càng lúc càng rung mạnh, nổi gân, thậm chí cổ tay cũng run theo bần bật.
“Hay là…”
“Tôi thấy…”
Hai người cùng lên tiếng, rồi lại cùng cứng họng.
Giữa không gian mờ ảo, Lý Tư Niên trông thấy vành tai đỏ rực của Phương Đại Xuyên.
Lý Tư Niên đợi Phương Đại Xuyên một lát, không thấy hắn nói gì, chỉ cúi gằm mặt lúng túng nhổ lông thảm, bèn cúi xuống hỏi, “Anh thấy gì?”
“Tôi thấy không ổn lắm.” Phương Đại Xuyên bần thần đáp.
“… Không ổn chỗ nào?” Lý Tư Niên kiên nhẫn hỏi.
Vành tai Phương Đại Xuyên càng thêm đỏ. Hắn nhìn chòng chọc hai bàn tay mình, cuối cùng mới nghiến chặt răng, dũng cảm ngước lên nhìn Lý Tư Niên, đáp, “Tôi thấy trong người không được ổn.”
Trái tim Lý Tư Niên tức khắc đập thình thình, y mạnh bạo đè lại ngón trỏ điên cuồng rung động, cảm giác bốn phía xung quanh càng lúc càng nóng, y hít sâu một hơi, “Không ổn chỗ nào?”
Lời ra khỏi miệng, chính mình cũng thấy hoảng, giọng y chẳng biết vì sao trầm thật trầm, còn nghèn nghẹt như phát ra từ mũi.
Ánh mắt Phương Đại Xuyên thoáng dao động, “Tôi thấy… nóng. Tại tôi… Tại tôi cả nghĩ quá nhỉ?” Dứt lời, hắn lại ngước lên nhìn chòng chọc Lý Tư Niên, vầng trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Lý Tư Niên dè dặt lại gần, sợ dọa đến hắn, chóp mũi hai người kề sát, suýt soát chạm vào nhau. Phương Đại Xuyên cảm nhận được hơi thở run rẩy của y, hàng mi thật dài chớp chớp như gãi ngứa trong lòng hắn, rất nhột, rất mềm. Cổ họng Phương Đại Xuyên giật giật hai cái, hàm răng nghiến chặt, quai hàm bạnh ra thành một đường cong đầy cam chịu.
Đêm nay, hình như cả hai cùng quái lạ, tại khoảnh khắc đó, trong đầu Phương Đại Xuyên lóe lên vô số lý do tự thanh minh cho mình.
Đàn ông khỏe mạnh ngời ngời trông thấy hình ảnh đó thì ai mà chẳng sục sôi cảm xúc, xúc động khó nén, chuyện hợp lý mà, phải không?
Nghĩ vậy, tinh thần hắn thả lỏng đi nhiều, thậm chí còn nảy sinh chút khoái cảm như lợn chết chẳng sợ nước sôi. Hắn nghĩ, bất kể còn “khúc mắc” gì khác, cứ chờ đến khi bình yên thoát khỏi hòn đảo này rồi xoắn xuýt cũng chẳng muộn, bây giờ sống chết chưa rõ, ăn bữa hôm lo bữa mai, nhỡ sáng mai lại chết ra đó thì tội gì phải để mình hối hận về sau? Hắn hạ quyết tâm, nhủ bụng cứ tới luôn đi, thế là ngoan cường nhắm mắt lại.
Nhưng sự thật lại không tiến triển theo những gì hắn tưởng tượng.
Lý Tư Niên chậm rãi áp sát, lúc sát rồi thì giơ hai tay chống lên bức tường phía sau hắn.
Phương Đại Xuyên cảm giác Lý Tư Niên vừa thoáng giật mình.
Hắn ngờ vực mở mắt ra, chỉ thấy Lý Tư Niên đứng phắt dậy, hít một hơi thật sâu, mặt mũi tái xanh, “Không ổn! Xung quanh nóng thật! Vách tường nóng lắm!”