Đỗ Vĩ ngửa cổ tu một ngụm rượu, ngồi xuống đất cùng Ngưu Tâm Nghiên. Mấy ngày nay Ngưu Tâm Nghiên gầy xọp đi, chiếc váy dài đã rộng thùng thình, ánh mắt vô hồn, đôi chân gầy guộc lộ ra dưới váy, xương bánh chè cũng quắt queo, trông như quỷ lạc đường.
Chị ta quay lại nhìn chiếc giường.
Đứa nhỏ lặng thinh nằm trên chiếc giường cháy đen, tứ chi đã cứng lại. Phương Đại Xuyên nhìn theo ánh mắt chị ta, rồi im lặng quay đi.
“Sao lại thành như thế?” Phương Đại Xuyên khẽ hỏi Dương Tụng.
Dương Tụng thở dài, “Tôi ra ngoài uống nước, thấy chị ta ôm thẳng nhỏ ra khỏi phòng anh, đi về phía cuối hành lang. Tôi gọi mà chị ta không nghe, tôi thấy không ổn nên vội vàng đuổi theo. Vào đến đây thì thấy chị ta định tự sát.”
Cô nói rất nhanh, lược bỏ rất nhiều chi tiết không đáng kể. Trên thực tế, cô ra ngoài vừa đúng lúc trông thấy Ngưu Tâm Nghiên chật vật bưng cái xác, đứa nhỏ ngoẹo đầu, đôi chân nám đen kéo lê trên sàn, cô thực sự không muốn nhớ lại hình ảnh đó. Cô vội chạy đến phòng Ngưu Tâm Nghiên, trông thấy Ngưu Tâm Nghiên lê bước bò ra cửa sổ, tại khoảnh khắc đó, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: “Cứu chị ta, bằng không đêm dài lắm mộng, vất vưởng tận hai oan hồn!”
Cô sợ vỡ cả mật, lao đến gào thét, ôm chặt lấy chị ta.
Phương Đại Xuyên kéo khăn trải bàn, run rẩy phủ lên cái xác, trong lòng cũng thấy thương tâm.
“Con tiện nhân Đinh Tư Huy chính là sói.” Ngưu Tâm Nghiên ngẩng đầu lên, đầu tóc bù xù, ánh mắt trừng trừng nhìn Phương Đại Xuyên, “Có phải nó cho cậu xem thẻ dân làng không? Đấy là thẻ của tôi.”
Phương Đại Xuyên sững sờ tại trận
“Lý Tư Niên không lừa các cậu đâu, anh Nam đúng là sói. Lát nữa cậu về phòng sẽ thấy vài thứ tôi để lại cho các cậu. Trong đó có cả những gì tôi muốn nói.” Ngưu Tâm Nghiên dứt lời mới ngước mắt, giơ tay đưa thẻ phòng cho Phương Đại Xuyên, “Phương Đại Xuyên, tôi tin tưởng vào con người cậu, cậu nhớ phải chia cho mọi người.”
Phương Đại Xuyên gượng cười gật đầu, miệng nói tin tưởng con người hắn, nhưng lại cố tình nói trước mặt Dương Tụng và Đỗ Vĩ, hắn có thể không chia cho mọi người sao? E rằng từ giờ trở đi hai người này sẽ chằm chằm theo dõi hắn, tối nay cũng sẽ không cho hắn cơ hội một mình vào phòng lấy đồ đâu.
Ánh mắt ba người giao nhau giữa không trung, theo đuổi tâm tư riêng, vì mục đích riêng.
Nhân lúc ba người âm thầm suy tính, Ngưu Tâm Nghiên đứng dậy, gắng sức ôm lấy thi thể trên giường, tiện đà ngã xuống cửa sổ phía sau.
Phương Đại Xuyên phản ứng đầu tiên, hắn trợn mắt, bật người lên, tay phải vung ra bắt, nhưng chỉ xé được một góc váy trắng trắng.
“Không!” Phương Đại Xuyên thét lớn, trơ mắt nhìn Ngưu Tâm Nghiên ngã xuống ngay trước bàn tay mình.
Dương Tụng ôm đầu hét lên.
Đỗ Vĩ vội vàng chạy ra ngoài, lao xuống cầu thang.
Phương Đại Xuyên nhoài người qua bậu cửa sổ, gió biển cuốn mưa rào, tạt ướt nửa người hắn, hắn chằm chằm nhìn mảnh vải trong tay. Bên ngoài, Ngưu Tâm Nghiên đã rơi xuống, chiếc váy trắng nát tan, cực kỳ nổi bật trên bãi đá u tối.
Đỗ Vĩ chạy như bay xuống dưới, đến ngã rẽ cầu thang lại chợt thấy một bóng người đứng yên.
Đỗ Vĩ dừng bước, không nhìn rõ vì bóng tối mập mờ, bèn thử gọi, “Hủy Hủy?”
Trần Hủy nghiêng đầu nhoẻn cười, “Anh đi đâu thế?”
“Anh…” Đỗ Vĩ ấp úng, “Có người nhảy lầu, anh đi… xem thử.”
“Người ta nhảy lầu mắc gì đến anh?” Trần Hủy bước tới, “Có phải em nhảy lầu đâu, anh cuống lên làm gì?”
“Ấy ấy ấy!” Đỗ Vĩ vội la lên, “Em nói bậy gì đó?”
Trần Hủy lại cho rằng sự vội vã của cậu ta chính là vì bị nói trúng tim đen.
“Trong lòng anh, em và Ngưu Tâm Nghiên hay Đinh Tư Huy cũng chẳng khác gì nhau hết, phải không?” Trần Hủy bĩu môi cười, giơ tay gạt nước mắt, “Đằng nào lên giường cũng giống hệt, một cái lỗ, hai bầu ngực.”
Đỗ Vĩ hít sâu một hơi, ôm chầm lấy cô, “Em xem em kìa, chuyện đang cấp bách, bây giờ em đừng giận dỗi vu vơ thế nữa được không? Anh chỉ định chạy xuống xem còn cứu được không thôi mà, bây giờ hai phe giằng co khốc liệt như thế, số người ngày càng giảm, bớt một người là chúng ta mất một phiếu đó!”
Trần Hủy gạt tay cậu ta ra, “Hai ta cũng ở hai phe khác nhau đấy.”
Đỗ Vĩ im lặng.
“Anh đứng về phía em mà Hủy Hủy.” Đỗ Vĩ hạ giọng, bất chấp Trần Hủy giãy giụa, ôm chặt lấy cô. Trong bóng đêm, hai người ôm nhau thắm thiết, nhưng ánh mắt lại nhìn về hai hướng khác nhau.
Phương Đại Xuyên nghiến răng mở toang cửa sổ, đạp lên quạt gió điều hòa, bám vào ống dẫn nước, thoăn thoắt leo xuống.
Dương Tụng bịt miệng đứng bên cạnh nhìn theo Phương Đại Xuyên. Cách mặt đất khoảng hai mét, hắn nhảy xuống, vững vàng rơi trúng một phiến đá bằng phẳng, rồi ba chân bốn cằng chạy đến bên cạnh Ngưu Tâm Nghiên, ngước lên ra dấu an toàn cho Dương Tụng.
Dương Tụng thoáng yên lòng.
Sau khi hoàn hồn, sự tĩnh lặng bốn phía chợt rõ rệt vô cùng, căn phòng đen ngòm như vực sâu đổ nát nuốt chửng mạng người, gió biển như thổi về từ cõi Âm, hất tấm rèm tung bay.
Dương Tụng cảm giác gió lạnh vun vút bên tai, cô khoanh tay, run run đứng.
Nơi này chỉ còn một mình cô. Nghĩ vậy, cô thò tay lục tìm thứ gì đó trong túi, nhưng ngón tay run lẩy bẩy, mấy lần không lấy được ra.
“Tôi cũng chỉ vì muốn sống, đừng trách tôi, đừng đến tìm tôi…” Dương Tụng thì thầm, ép mình trấn định, kéo áo lau sạch vân tay trên tấm thẻ phòng, rồi ném vào góc tường sau cánh cửa.
Cô lấy hơi vài cái, ngẩng đầu nhìn bức tranh sơn dầu treo bên cửa, ruộng lúa mạch vàng óng, đàn quạ đen bay vòng vòng. Cô run rẩy, vén quần áo chạy xuống.
Xuống đến cầu thang tầng một, Đỗ Vĩ đang ôm Trần Hủy, ngồi trên bậc thang thủ thỉ trò chuyện.
Trần Hủy tựa đầu trên vai người yêu, Đỗ Vĩ cười, cắn cắn tai cô, hứa hẹn đủ điều.
“Bao giờ về, bọn mình cưới nhau nhé?” Cậu ta cười, giọng nói thật sự trầm ấm du dương, “Anh sẽ mua nhẫn kim cương, lão Ngũ đang ở Nam Phi, ổng bảo bên đó rẻ hơn ở đây, cứ một ca-ra là hơn sáu vạn. Bọn mình nhờ ổng mang về, rồi mở tiệc ở nhà em nhé, được không?”
Trần Hủy trả lời thế nào, Dương Tụng không nghe rõ, cô một mạch rời khỏi biệt thự.
Đàn ông, hừ. Dương Tụng đảo mắt nhìn trời, nhưng trong lòng dấy lên nỗi xót xa không kìm nén được.
Bãi đá.
Phương Đại Xuyên cẩn thận nâng đầu Ngưu Tâm Nghiên lên, xé váy chị ta quấn quanh đầu, buộc chặt vết thương.
Nhưng vô ích, Ngưu Tâm Nghiên rơi thẳng xuống bãi đá nham nhở, một mũi đá nhọn đâm vào não phải chị ta. Máu tuôn ra ướt sũng hai tay Phương Đại Xuyên.
“Thế nào rồi?” Dương Tụng từ biệt thự chạy đến, hổn hển hỏi.
Phương Đại Xuyên sắc mặt khó coi, lắc đầu.
Dương Tụng lập tức ngã ngồi xuống đất.
Cách đó không xa, nước biển từ từ dâng cao, còn hơn ba tiếng nữa là trời sáng. Nước biển đập vào đá ngầm phía dưới bọn họ, tạo thành những tiếng vang kinh thiên động địa.
Ngưu Tâm Nghiên lắng nghe tiếng sóng, ngước mắt lên nhìn, nhưng không thấy gì cả.
Cả đời chị ta chưa bao giờ bình yên đến thế.
Chị ta quay lại, “nhìn” về hướng giọng Dương Tụng phát ra, Phương Đại Xuyên nâng đầu chị ta, cảm giác máu lại tuôn ồ ạt, vội la lên, “Chị đừng cử động!”
Ngưu Tâm Nghiên nở nụ cười, lắc đầu.
“Dương Tụng, tôi có câu này muốn hỏi cô.” Giọng chị ta rất khẽ, gần như chìm nghỉm giữa tiếng sóng biển và mưa gió, nhưng Dương Tụng lại run lẩy bẩy, dường như rất sợ điều chị ta sắp nói. Phương Đại Xuyên nhíu mày.
Nhưng Ngưu Tâm Nghiên đã mù, nên không nhìn thấy vẻ mặt Dương Tụng, “Dưới quyền cha cô có một cố vấn đầu tư họ Lý phải không?”
Không đợi Dương Tụng trả lời, chị ta đã nói, “Có phải tên là Lý Lập Hành hay không?”
Dương Tụng trợn mắt.
“Tôi biết cô hận anh Nam, nhưng cha cô kéo anh Nam cùng rơi xuống ray tàu, anh Nam… anh Nam cũng phải chết theo.” Trong khoảnh khắc cuối đời, rốt cuộc Ngưu Tâm Nghiên mới dám thừa nhận sự thật này. Có lẽ chính bởi chị ta đã thừa nhận sự thật này, nên cuộc đời chị ta mới đi tới hồi kết.
“Lý Lập Hành cũng chết rồi, tự sát.” Dương Tụng khẽ đáp.
Ngưu Tâm Nghiên nở nụ cười quỷ quyệt, “Tôi biết cô vẫn đang tìm họ Lý, nhưng cô tìm nhầm người rồi.”
Dương Tụng biết, cô đã nói chuyện với Lý Tư Niên về vấn đề này, nhưng câu cuối của Ngưu Tâm Nghiên thực sự đóng đinh cô tại chỗ.
Chị ta nói, “Lý Lập Hành là nữ.”
Chị ta quay lại nhìn chiếc giường.
Đứa nhỏ lặng thinh nằm trên chiếc giường cháy đen, tứ chi đã cứng lại. Phương Đại Xuyên nhìn theo ánh mắt chị ta, rồi im lặng quay đi.
“Sao lại thành như thế?” Phương Đại Xuyên khẽ hỏi Dương Tụng.
Dương Tụng thở dài, “Tôi ra ngoài uống nước, thấy chị ta ôm thẳng nhỏ ra khỏi phòng anh, đi về phía cuối hành lang. Tôi gọi mà chị ta không nghe, tôi thấy không ổn nên vội vàng đuổi theo. Vào đến đây thì thấy chị ta định tự sát.”
Cô nói rất nhanh, lược bỏ rất nhiều chi tiết không đáng kể. Trên thực tế, cô ra ngoài vừa đúng lúc trông thấy Ngưu Tâm Nghiên chật vật bưng cái xác, đứa nhỏ ngoẹo đầu, đôi chân nám đen kéo lê trên sàn, cô thực sự không muốn nhớ lại hình ảnh đó. Cô vội chạy đến phòng Ngưu Tâm Nghiên, trông thấy Ngưu Tâm Nghiên lê bước bò ra cửa sổ, tại khoảnh khắc đó, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: “Cứu chị ta, bằng không đêm dài lắm mộng, vất vưởng tận hai oan hồn!”
Cô sợ vỡ cả mật, lao đến gào thét, ôm chặt lấy chị ta.
Phương Đại Xuyên kéo khăn trải bàn, run rẩy phủ lên cái xác, trong lòng cũng thấy thương tâm.
“Con tiện nhân Đinh Tư Huy chính là sói.” Ngưu Tâm Nghiên ngẩng đầu lên, đầu tóc bù xù, ánh mắt trừng trừng nhìn Phương Đại Xuyên, “Có phải nó cho cậu xem thẻ dân làng không? Đấy là thẻ của tôi.”
Phương Đại Xuyên sững sờ tại trận
“Lý Tư Niên không lừa các cậu đâu, anh Nam đúng là sói. Lát nữa cậu về phòng sẽ thấy vài thứ tôi để lại cho các cậu. Trong đó có cả những gì tôi muốn nói.” Ngưu Tâm Nghiên dứt lời mới ngước mắt, giơ tay đưa thẻ phòng cho Phương Đại Xuyên, “Phương Đại Xuyên, tôi tin tưởng vào con người cậu, cậu nhớ phải chia cho mọi người.”
Phương Đại Xuyên gượng cười gật đầu, miệng nói tin tưởng con người hắn, nhưng lại cố tình nói trước mặt Dương Tụng và Đỗ Vĩ, hắn có thể không chia cho mọi người sao? E rằng từ giờ trở đi hai người này sẽ chằm chằm theo dõi hắn, tối nay cũng sẽ không cho hắn cơ hội một mình vào phòng lấy đồ đâu.
Ánh mắt ba người giao nhau giữa không trung, theo đuổi tâm tư riêng, vì mục đích riêng.
Nhân lúc ba người âm thầm suy tính, Ngưu Tâm Nghiên đứng dậy, gắng sức ôm lấy thi thể trên giường, tiện đà ngã xuống cửa sổ phía sau.
Phương Đại Xuyên phản ứng đầu tiên, hắn trợn mắt, bật người lên, tay phải vung ra bắt, nhưng chỉ xé được một góc váy trắng trắng.
“Không!” Phương Đại Xuyên thét lớn, trơ mắt nhìn Ngưu Tâm Nghiên ngã xuống ngay trước bàn tay mình.
Dương Tụng ôm đầu hét lên.
Đỗ Vĩ vội vàng chạy ra ngoài, lao xuống cầu thang.
Phương Đại Xuyên nhoài người qua bậu cửa sổ, gió biển cuốn mưa rào, tạt ướt nửa người hắn, hắn chằm chằm nhìn mảnh vải trong tay. Bên ngoài, Ngưu Tâm Nghiên đã rơi xuống, chiếc váy trắng nát tan, cực kỳ nổi bật trên bãi đá u tối.
Đỗ Vĩ chạy như bay xuống dưới, đến ngã rẽ cầu thang lại chợt thấy một bóng người đứng yên.
Đỗ Vĩ dừng bước, không nhìn rõ vì bóng tối mập mờ, bèn thử gọi, “Hủy Hủy?”
Trần Hủy nghiêng đầu nhoẻn cười, “Anh đi đâu thế?”
“Anh…” Đỗ Vĩ ấp úng, “Có người nhảy lầu, anh đi… xem thử.”
“Người ta nhảy lầu mắc gì đến anh?” Trần Hủy bước tới, “Có phải em nhảy lầu đâu, anh cuống lên làm gì?”
“Ấy ấy ấy!” Đỗ Vĩ vội la lên, “Em nói bậy gì đó?”
Trần Hủy lại cho rằng sự vội vã của cậu ta chính là vì bị nói trúng tim đen.
“Trong lòng anh, em và Ngưu Tâm Nghiên hay Đinh Tư Huy cũng chẳng khác gì nhau hết, phải không?” Trần Hủy bĩu môi cười, giơ tay gạt nước mắt, “Đằng nào lên giường cũng giống hệt, một cái lỗ, hai bầu ngực.”
Đỗ Vĩ hít sâu một hơi, ôm chầm lấy cô, “Em xem em kìa, chuyện đang cấp bách, bây giờ em đừng giận dỗi vu vơ thế nữa được không? Anh chỉ định chạy xuống xem còn cứu được không thôi mà, bây giờ hai phe giằng co khốc liệt như thế, số người ngày càng giảm, bớt một người là chúng ta mất một phiếu đó!”
Trần Hủy gạt tay cậu ta ra, “Hai ta cũng ở hai phe khác nhau đấy.”
Đỗ Vĩ im lặng.
“Anh đứng về phía em mà Hủy Hủy.” Đỗ Vĩ hạ giọng, bất chấp Trần Hủy giãy giụa, ôm chặt lấy cô. Trong bóng đêm, hai người ôm nhau thắm thiết, nhưng ánh mắt lại nhìn về hai hướng khác nhau.
Phương Đại Xuyên nghiến răng mở toang cửa sổ, đạp lên quạt gió điều hòa, bám vào ống dẫn nước, thoăn thoắt leo xuống.
Dương Tụng bịt miệng đứng bên cạnh nhìn theo Phương Đại Xuyên. Cách mặt đất khoảng hai mét, hắn nhảy xuống, vững vàng rơi trúng một phiến đá bằng phẳng, rồi ba chân bốn cằng chạy đến bên cạnh Ngưu Tâm Nghiên, ngước lên ra dấu an toàn cho Dương Tụng.
Dương Tụng thoáng yên lòng.
Sau khi hoàn hồn, sự tĩnh lặng bốn phía chợt rõ rệt vô cùng, căn phòng đen ngòm như vực sâu đổ nát nuốt chửng mạng người, gió biển như thổi về từ cõi Âm, hất tấm rèm tung bay.
Dương Tụng cảm giác gió lạnh vun vút bên tai, cô khoanh tay, run run đứng.
Nơi này chỉ còn một mình cô. Nghĩ vậy, cô thò tay lục tìm thứ gì đó trong túi, nhưng ngón tay run lẩy bẩy, mấy lần không lấy được ra.
“Tôi cũng chỉ vì muốn sống, đừng trách tôi, đừng đến tìm tôi…” Dương Tụng thì thầm, ép mình trấn định, kéo áo lau sạch vân tay trên tấm thẻ phòng, rồi ném vào góc tường sau cánh cửa.
Cô lấy hơi vài cái, ngẩng đầu nhìn bức tranh sơn dầu treo bên cửa, ruộng lúa mạch vàng óng, đàn quạ đen bay vòng vòng. Cô run rẩy, vén quần áo chạy xuống.
Xuống đến cầu thang tầng một, Đỗ Vĩ đang ôm Trần Hủy, ngồi trên bậc thang thủ thỉ trò chuyện.
Trần Hủy tựa đầu trên vai người yêu, Đỗ Vĩ cười, cắn cắn tai cô, hứa hẹn đủ điều.
“Bao giờ về, bọn mình cưới nhau nhé?” Cậu ta cười, giọng nói thật sự trầm ấm du dương, “Anh sẽ mua nhẫn kim cương, lão Ngũ đang ở Nam Phi, ổng bảo bên đó rẻ hơn ở đây, cứ một ca-ra là hơn sáu vạn. Bọn mình nhờ ổng mang về, rồi mở tiệc ở nhà em nhé, được không?”
Trần Hủy trả lời thế nào, Dương Tụng không nghe rõ, cô một mạch rời khỏi biệt thự.
Đàn ông, hừ. Dương Tụng đảo mắt nhìn trời, nhưng trong lòng dấy lên nỗi xót xa không kìm nén được.
Bãi đá.
Phương Đại Xuyên cẩn thận nâng đầu Ngưu Tâm Nghiên lên, xé váy chị ta quấn quanh đầu, buộc chặt vết thương.
Nhưng vô ích, Ngưu Tâm Nghiên rơi thẳng xuống bãi đá nham nhở, một mũi đá nhọn đâm vào não phải chị ta. Máu tuôn ra ướt sũng hai tay Phương Đại Xuyên.
“Thế nào rồi?” Dương Tụng từ biệt thự chạy đến, hổn hển hỏi.
Phương Đại Xuyên sắc mặt khó coi, lắc đầu.
Dương Tụng lập tức ngã ngồi xuống đất.
Cách đó không xa, nước biển từ từ dâng cao, còn hơn ba tiếng nữa là trời sáng. Nước biển đập vào đá ngầm phía dưới bọn họ, tạo thành những tiếng vang kinh thiên động địa.
Ngưu Tâm Nghiên lắng nghe tiếng sóng, ngước mắt lên nhìn, nhưng không thấy gì cả.
Cả đời chị ta chưa bao giờ bình yên đến thế.
Chị ta quay lại, “nhìn” về hướng giọng Dương Tụng phát ra, Phương Đại Xuyên nâng đầu chị ta, cảm giác máu lại tuôn ồ ạt, vội la lên, “Chị đừng cử động!”
Ngưu Tâm Nghiên nở nụ cười, lắc đầu.
“Dương Tụng, tôi có câu này muốn hỏi cô.” Giọng chị ta rất khẽ, gần như chìm nghỉm giữa tiếng sóng biển và mưa gió, nhưng Dương Tụng lại run lẩy bẩy, dường như rất sợ điều chị ta sắp nói. Phương Đại Xuyên nhíu mày.
Nhưng Ngưu Tâm Nghiên đã mù, nên không nhìn thấy vẻ mặt Dương Tụng, “Dưới quyền cha cô có một cố vấn đầu tư họ Lý phải không?”
Không đợi Dương Tụng trả lời, chị ta đã nói, “Có phải tên là Lý Lập Hành hay không?”
Dương Tụng trợn mắt.
“Tôi biết cô hận anh Nam, nhưng cha cô kéo anh Nam cùng rơi xuống ray tàu, anh Nam… anh Nam cũng phải chết theo.” Trong khoảnh khắc cuối đời, rốt cuộc Ngưu Tâm Nghiên mới dám thừa nhận sự thật này. Có lẽ chính bởi chị ta đã thừa nhận sự thật này, nên cuộc đời chị ta mới đi tới hồi kết.
“Lý Lập Hành cũng chết rồi, tự sát.” Dương Tụng khẽ đáp.
Ngưu Tâm Nghiên nở nụ cười quỷ quyệt, “Tôi biết cô vẫn đang tìm họ Lý, nhưng cô tìm nhầm người rồi.”
Dương Tụng biết, cô đã nói chuyện với Lý Tư Niên về vấn đề này, nhưng câu cuối của Ngưu Tâm Nghiên thực sự đóng đinh cô tại chỗ.
Chị ta nói, “Lý Lập Hành là nữ.”