Mũi dao nhọn xẻ thịt trên đầu vai, máu tuôn ra ngoài, xương quai xanh nhợt nhạt hõm sâu, máu trượt vào chỗ lõm, đọng thành vũng nho nhỏ.
Bàn tay Phương Đại Xuyên cầm dao rất vững vàng, nhưng trán nổi đầy gân xanh, miệng mím thành đường thẳng tắp. Nước mắt ầng ậng dâng lên, chờ chúng tràn qua khóe mắt, hắn lắc đầu vẩy đi, không cho phép chúng che khuất tầm nhìn. Lý Tư Niên ngửa mặt tựa vào cột giường, ngây ngẩn nhìn vẻ mặt hắn, ánh mắt phức tạp, nhất thời quên cả cơn đau.
Mũi kim thô dài đủ cắt đứt da thịt gãy sâu bên trong, không xẻ thịt thì không rút ra được. Bả vai lại không giống những nơi khác, vốn đã chẳng có mấy thịt, cơ bắp của Lý Tư Niên chủ yếu nằm ở cánh tay, duỗi tay ra mới thấy vai y rất mảnh, Phương Đại Xuyên xẻ một vết sâu bằng đốt ngón tay, rộng khoảng một tấc, tìm thấy mũi kim gãy, hắn thử nhón một cái, mũi kim rất trơn, lại nằm sâu trong khe hở giữa hai khớp xương, không rút ra được.
Hắn buồn bực nhìn qua nhìn lại, chỉ một lát mà máu đã trào thêm, ngón tay Lý Tư Niên lạnh cóng. Phương Đại Xuyên quay lại, mấy ngày nay hắn gầy xọp đi, chút thịt hiếm hoi trên mặt đã tiêu biến, giờ chỉ còn hốc hác, đôi mắt rũ xuống hình như cũng to hơn ngày trước. Hắn luống cuống ngước lên nhìn Lý Tư Niên, “Sao… Sao không rút ra được?”
Lý Tư Niên co tay phải, nắm lấy tay Phương Đại Xuyên, bàn tay cầm dao ướt sũng nước mắt của hắn và máu của y, Lý Tư Niên thoáng nhìn, rồi đặt tay hắn lên vai mình, “Vẫn chưa tới, cắt sâu thêm chút nữa.” Y dùng ngón tay ước lượng chiều dài mũi kim, thở dài, “Nếu có kìm thì tốt…”
Phương Đại Xuyên nín thở, ấn mũi dao xuống thêm nửa tấc. Xương trắng nhuộm máu, óng ánh âm u dưới bàn tay hắn.
“Rút đi…” Lý Tư Niên nhét một đồng xu vào miệng, lúng búng nói, “Vững tay chút…”
Phương Đại Xuyên biết ý của y là, “Vững tay chút, làm một lần xong luôn, đừng để Niên ca nhà muội chịu khổ lần hai.” Nhưng y sợ nói ra lại càng khiến Phương Đại Xuyên căng thẳng, nên đành phải qua loa dặn dò một câu ngắn ngủi.
Phương Đại Xuyên nghiến răng, ngón cái và ngón trỏ nắm lấy mũi kim gãy, cổ tay lấy sức rút nhanh! Lý Tư Niên rên một tiếng, đồng xu răng rắc kêu vang giữa hai hàm răng.
Đoạn kim gãy vẫn không nhúc nhích.
Tay trái Phương Đại Xuyên đặt trên lưng Lý Tư Niên, cảm nhận thân thể y không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh ướt đẫm chiếc gối mềm y dựa phía sau, khiến cả lòng bàn tay hắn vừa ướt vừa lạnh. Mạch máu xanh nhạt trong suốt dưới da cũng nảy lên điên cuồng, dường như không chịu nổi đau đớn từ thể xác, quẫy đạp muốn thoát ra ngoài.
Phương Đại Xuyên nuốt khan, kỳ lạ là, lúc này mắt hắn khô khốc, một giọt nước mắt cũng không thấy. Hắn bình tĩnh vô cùng, cả người nặng trĩu, “Thế này không được, không rút ra được.”
Lý Tư Niên yếu ớt gật đầu, miệng vẫn ngậm đồng xu, “Không rút được… thì thôi, băng lại đi…”
Phương Đại Xuyên nhẹ nhàng đỡ lấy lưng y, kề sát lại gần mũi kim. Hắn cách Lý Tư Niên rất gần, hơi thở ấm áp phả vào thái dương đẫm mồ hôi của Lý Tư Niên.
Hắn quan sát một lát, chợt cúi xuống ngậm lấy mũi kim nọ!
Tiếng xương va chạm với hàm răng khe khẽ, ken két ken két, như móng tay cào mặt bảng đen, nghe mà nổi da gà.
Cuống họng Lý Tư Niên phát ra một âm thanh như tiếng gào thét bị đè nén, đồng xu trong miệng bị y cắn gãy đôi! Một nửa văng ra ngoài, dính máu.
Miệng lưỡi Phương Đại Xuyên cũng bị mũi kim chọc thủng, tiết diện mũi kim không trơn tru bằng phẳng, đâm vào đầu lưỡi mềm mại của hắn, tức thì máu tuôn ra. Hắn cúi xuống, nuốt không được, không nuốt cũng không được, máu trào ra từ khóe miệng, nhỏ xuống vết thương của Lý Tư Niên, hòa tan cùng máu y.
Rất lâu sau.
“Phì…” Phương Đại Xuyên quay đi, phun mũi kim ra.
Mũi kim dài hơn một tấc rơi xuống ga trải giường, được máu hai người phủ kín, lấp lóe đỏ tươi.
Lý Tư Niên ngước lên, miệng vẫn ngậm nửa đồng xu, mồ hôi trên thái dương trượt xuống, nhuộm ướt lồng ngực. Hình xăm dòng chữ nước ngoài vắt ngang trên bụng được mồ hôi gọt rửa, trần trụi lộ ra ngoài, giương nanh múa vuốt.
Phương Đại Xuyên giơ tay chùi miệng. Miệng hắn ngậm máu, ánh mắt hung ác như chó sói ăn thịt người, Lý Tư Niên vươn bàn tay phải còn cử động được lên lau máu trên khóe miệng hắn, vừa lau vừa nhoẻn cười.
“Cười chó mà cười!” Phương Đại Xuyên hung ác theo dõi y, thô bạo kéo tay phải của y, giơ lên khóa chặt vào bức tường phía sau y, cúi xuống hôn.
Hắn hôn rất nồng nhiệt, cũng rất thô bạo. Hàm răng ngậm chặt đôi môi y, hung hãn cắn. Phương Đại Xuyên cũng từng hôn nữ diễn viên lúc đóng phim, nhưng chưa hôn sâu bao giờ, hắn không có kinh nghiệm gì, chỉ làm theo bản năng, cắn xé và phát tiết như thú dữ.
Từ đôi môi rạn nứt, hắn hôn tới chóp mũi, hôn mồ hôi của y, hôn nước mắt của mình, hôn máu của cả hai, hôn hết dịch thể bẩn thỉu dính dớp.
Sau đó hôn từ chóp mũi mướt mồ hôi, tới đôi môi ẩm ướt.
Liếm một lát, hắn tiến quân thần tốc, đầu lưỡi luồn vào khoang miệng y. Hai đầu lưỡi bị thương, hai phần da thịt mềm mại không có sức chống cự, mang vết thương, liếm láp lẫn nhau, khát khao uống trọn nước miếng và máu tươi của nhau, đau đớn khắc sâu.
Cùng nuốt xuống, vị máu của người kia lướt qua cuống họng, ngọt chát, khiến người ta nhớ tới vị rỉ sét, vị sữa tươi, rượu mạnh, nhớ về hết thảy cay đắng cuộc đời, cuối cùng biến thành mật ngọt nồng nàn.
Phương Đại Xuyên cẩn thận cuốn lấy nửa đồng xu trong miệng Lý Tư Niên, ngậm trong miệng mình, giữa những tiếng thở dốc hổn hển, hắn quay đi, phun nó ra. Nửa đồng xu dính máu, dính cả nước miếng ướt át của hai người.
Phương Đại Xuyên thoáng ngượng ngùng, hắn từ từ buông lỏng bàn tay kìm kẹp Lý Tư Niên. Lý Tư Niên lập tức dùng tay phải ghì lấy cổ hắn, khóa chặt gáy hắn, không cho hắn trốn. Phương Đại Xuyên đỡ lấy khuôn mặt Lý Tư Niên, ngón trỏ lướt qua hàng mi của y, rung rung nhè nhẹ, từ đầu ngón tay nhột tới trong lòng.
“Xuyên muội…” Giọng Lý Tư Niên yếu ớt, nồng đượm ý cười.
Phương Đại Xuyên ưỡn người, lớn tiếng đáp, “Muội mà cắn được cậu thế à? Phải gọi anh Xuyên.”
Lý Tư Niên ngước lên, bật cười, lồng ngực run run làm vết thương đau quặn thắt, nhưng y không ngừng được. Y hít hà, mềm nhũn gác đầu trên hõm vai Phương Đại Xuyên, ngoan ngoãn gọi, “Anh Xuyên.”
Y ghé sát vành tai nóng rực của Phương Đại Xuyên, nói tiếp, “Anh Xuyên, hôn em nữa đi.”
Hai má Phương Đại Xuyên đỏ lựng.
Lý Tư Niên khẽ cười, vòng tay kẹp chặt ót hắn, thẳng lưng, ngước mặt hôn lên. Hai người một trên một dưới áp sát vào nhau, trên tấm ga giường đỏ như màu máu. Phương Đại Xuyên bị liếm tới vòm họng, kích động giật nảy mình, đầu gối hung ác luồn vào giữa hai chân Lý Tư Niên, hông kề hông, nhẹ nhàng cọ xát. Cách hai lớp áo quần mỏng manh, hai thân thể dán chặt vào nhau, tỏa ra hơi nóng hầm hập như thiêu như đốt.
Phương Đại Xuyên sợ đụng phải vết thương của y, một tay chống xuống giường làm trụ, không dám áp sát nữa.
Căn phòng văng vẳng tiếng hổn hển của hai người, cùng tiếng nước òm ọp, òm ọp.
Phương Đại Xuyên khẽ rướn người lên, nhờ ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ, ngắm nhìn Lý Tư Niên nằm bên dưới. Cơ bắp săn chắc, nửa thân mình nhuốm máu, hai bên mai đã lún phún tóc, đường nét sắc sảo thâm thúy. Mồ hôi đã rửa trôi toàn bộ mùi nước cạo râu, chỉ để lại hương vị thuần túy của Lý Tư Niên.
Cứng cỏi, không mềm mại, cũng không thơm ngọt.
Là hương vị đậm chất đàn ông.
Phương Đại Xuyên ngắm nhìn y, dùng ngón tay miêu tả đường nét khuôn mặt y, y lười biếng ngước mắt, quai hàm căng lên vì đau đớn.
Đẹp vô cùng.
Lý Tư Niên nhéo nhéo sau gáy Phương Đại Xuyên, ngửa cổ nhìn anh Xuyên của y. Khóe mắt khẽ rủ, đôi môi hình trái tim hồng hồng, là đôi môi nhìn rất muốn hôn.
Điểm nào cũng đẹp.
Hai người cùng đổ máu và mồ hôi đầm đìa, đầu lưỡi sưng mở không nổi miệng, vai Lý Tư Niên vẫn còn chảy máu, ôm lấy nhau, dựa vào nhau nghỉ ngơi, chốc chốc lại nhìn nhau, ngây ngô cười.
Giờ mà có thuốc lá thì tốt, Phương Đại Xuyên miết miết ngón tay Lý Tư Niên, nghĩ bụng.
Bàn tay Phương Đại Xuyên cầm dao rất vững vàng, nhưng trán nổi đầy gân xanh, miệng mím thành đường thẳng tắp. Nước mắt ầng ậng dâng lên, chờ chúng tràn qua khóe mắt, hắn lắc đầu vẩy đi, không cho phép chúng che khuất tầm nhìn. Lý Tư Niên ngửa mặt tựa vào cột giường, ngây ngẩn nhìn vẻ mặt hắn, ánh mắt phức tạp, nhất thời quên cả cơn đau.
Mũi kim thô dài đủ cắt đứt da thịt gãy sâu bên trong, không xẻ thịt thì không rút ra được. Bả vai lại không giống những nơi khác, vốn đã chẳng có mấy thịt, cơ bắp của Lý Tư Niên chủ yếu nằm ở cánh tay, duỗi tay ra mới thấy vai y rất mảnh, Phương Đại Xuyên xẻ một vết sâu bằng đốt ngón tay, rộng khoảng một tấc, tìm thấy mũi kim gãy, hắn thử nhón một cái, mũi kim rất trơn, lại nằm sâu trong khe hở giữa hai khớp xương, không rút ra được.
Hắn buồn bực nhìn qua nhìn lại, chỉ một lát mà máu đã trào thêm, ngón tay Lý Tư Niên lạnh cóng. Phương Đại Xuyên quay lại, mấy ngày nay hắn gầy xọp đi, chút thịt hiếm hoi trên mặt đã tiêu biến, giờ chỉ còn hốc hác, đôi mắt rũ xuống hình như cũng to hơn ngày trước. Hắn luống cuống ngước lên nhìn Lý Tư Niên, “Sao… Sao không rút ra được?”
Lý Tư Niên co tay phải, nắm lấy tay Phương Đại Xuyên, bàn tay cầm dao ướt sũng nước mắt của hắn và máu của y, Lý Tư Niên thoáng nhìn, rồi đặt tay hắn lên vai mình, “Vẫn chưa tới, cắt sâu thêm chút nữa.” Y dùng ngón tay ước lượng chiều dài mũi kim, thở dài, “Nếu có kìm thì tốt…”
Phương Đại Xuyên nín thở, ấn mũi dao xuống thêm nửa tấc. Xương trắng nhuộm máu, óng ánh âm u dưới bàn tay hắn.
“Rút đi…” Lý Tư Niên nhét một đồng xu vào miệng, lúng búng nói, “Vững tay chút…”
Phương Đại Xuyên biết ý của y là, “Vững tay chút, làm một lần xong luôn, đừng để Niên ca nhà muội chịu khổ lần hai.” Nhưng y sợ nói ra lại càng khiến Phương Đại Xuyên căng thẳng, nên đành phải qua loa dặn dò một câu ngắn ngủi.
Phương Đại Xuyên nghiến răng, ngón cái và ngón trỏ nắm lấy mũi kim gãy, cổ tay lấy sức rút nhanh! Lý Tư Niên rên một tiếng, đồng xu răng rắc kêu vang giữa hai hàm răng.
Đoạn kim gãy vẫn không nhúc nhích.
Tay trái Phương Đại Xuyên đặt trên lưng Lý Tư Niên, cảm nhận thân thể y không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh ướt đẫm chiếc gối mềm y dựa phía sau, khiến cả lòng bàn tay hắn vừa ướt vừa lạnh. Mạch máu xanh nhạt trong suốt dưới da cũng nảy lên điên cuồng, dường như không chịu nổi đau đớn từ thể xác, quẫy đạp muốn thoát ra ngoài.
Phương Đại Xuyên nuốt khan, kỳ lạ là, lúc này mắt hắn khô khốc, một giọt nước mắt cũng không thấy. Hắn bình tĩnh vô cùng, cả người nặng trĩu, “Thế này không được, không rút ra được.”
Lý Tư Niên yếu ớt gật đầu, miệng vẫn ngậm đồng xu, “Không rút được… thì thôi, băng lại đi…”
Phương Đại Xuyên nhẹ nhàng đỡ lấy lưng y, kề sát lại gần mũi kim. Hắn cách Lý Tư Niên rất gần, hơi thở ấm áp phả vào thái dương đẫm mồ hôi của Lý Tư Niên.
Hắn quan sát một lát, chợt cúi xuống ngậm lấy mũi kim nọ!
Tiếng xương va chạm với hàm răng khe khẽ, ken két ken két, như móng tay cào mặt bảng đen, nghe mà nổi da gà.
Cuống họng Lý Tư Niên phát ra một âm thanh như tiếng gào thét bị đè nén, đồng xu trong miệng bị y cắn gãy đôi! Một nửa văng ra ngoài, dính máu.
Miệng lưỡi Phương Đại Xuyên cũng bị mũi kim chọc thủng, tiết diện mũi kim không trơn tru bằng phẳng, đâm vào đầu lưỡi mềm mại của hắn, tức thì máu tuôn ra. Hắn cúi xuống, nuốt không được, không nuốt cũng không được, máu trào ra từ khóe miệng, nhỏ xuống vết thương của Lý Tư Niên, hòa tan cùng máu y.
Rất lâu sau.
“Phì…” Phương Đại Xuyên quay đi, phun mũi kim ra.
Mũi kim dài hơn một tấc rơi xuống ga trải giường, được máu hai người phủ kín, lấp lóe đỏ tươi.
Lý Tư Niên ngước lên, miệng vẫn ngậm nửa đồng xu, mồ hôi trên thái dương trượt xuống, nhuộm ướt lồng ngực. Hình xăm dòng chữ nước ngoài vắt ngang trên bụng được mồ hôi gọt rửa, trần trụi lộ ra ngoài, giương nanh múa vuốt.
Phương Đại Xuyên giơ tay chùi miệng. Miệng hắn ngậm máu, ánh mắt hung ác như chó sói ăn thịt người, Lý Tư Niên vươn bàn tay phải còn cử động được lên lau máu trên khóe miệng hắn, vừa lau vừa nhoẻn cười.
“Cười chó mà cười!” Phương Đại Xuyên hung ác theo dõi y, thô bạo kéo tay phải của y, giơ lên khóa chặt vào bức tường phía sau y, cúi xuống hôn.
Hắn hôn rất nồng nhiệt, cũng rất thô bạo. Hàm răng ngậm chặt đôi môi y, hung hãn cắn. Phương Đại Xuyên cũng từng hôn nữ diễn viên lúc đóng phim, nhưng chưa hôn sâu bao giờ, hắn không có kinh nghiệm gì, chỉ làm theo bản năng, cắn xé và phát tiết như thú dữ.
Từ đôi môi rạn nứt, hắn hôn tới chóp mũi, hôn mồ hôi của y, hôn nước mắt của mình, hôn máu của cả hai, hôn hết dịch thể bẩn thỉu dính dớp.
Sau đó hôn từ chóp mũi mướt mồ hôi, tới đôi môi ẩm ướt.
Liếm một lát, hắn tiến quân thần tốc, đầu lưỡi luồn vào khoang miệng y. Hai đầu lưỡi bị thương, hai phần da thịt mềm mại không có sức chống cự, mang vết thương, liếm láp lẫn nhau, khát khao uống trọn nước miếng và máu tươi của nhau, đau đớn khắc sâu.
Cùng nuốt xuống, vị máu của người kia lướt qua cuống họng, ngọt chát, khiến người ta nhớ tới vị rỉ sét, vị sữa tươi, rượu mạnh, nhớ về hết thảy cay đắng cuộc đời, cuối cùng biến thành mật ngọt nồng nàn.
Phương Đại Xuyên cẩn thận cuốn lấy nửa đồng xu trong miệng Lý Tư Niên, ngậm trong miệng mình, giữa những tiếng thở dốc hổn hển, hắn quay đi, phun nó ra. Nửa đồng xu dính máu, dính cả nước miếng ướt át của hai người.
Phương Đại Xuyên thoáng ngượng ngùng, hắn từ từ buông lỏng bàn tay kìm kẹp Lý Tư Niên. Lý Tư Niên lập tức dùng tay phải ghì lấy cổ hắn, khóa chặt gáy hắn, không cho hắn trốn. Phương Đại Xuyên đỡ lấy khuôn mặt Lý Tư Niên, ngón trỏ lướt qua hàng mi của y, rung rung nhè nhẹ, từ đầu ngón tay nhột tới trong lòng.
“Xuyên muội…” Giọng Lý Tư Niên yếu ớt, nồng đượm ý cười.
Phương Đại Xuyên ưỡn người, lớn tiếng đáp, “Muội mà cắn được cậu thế à? Phải gọi anh Xuyên.”
Lý Tư Niên ngước lên, bật cười, lồng ngực run run làm vết thương đau quặn thắt, nhưng y không ngừng được. Y hít hà, mềm nhũn gác đầu trên hõm vai Phương Đại Xuyên, ngoan ngoãn gọi, “Anh Xuyên.”
Y ghé sát vành tai nóng rực của Phương Đại Xuyên, nói tiếp, “Anh Xuyên, hôn em nữa đi.”
Hai má Phương Đại Xuyên đỏ lựng.
Lý Tư Niên khẽ cười, vòng tay kẹp chặt ót hắn, thẳng lưng, ngước mặt hôn lên. Hai người một trên một dưới áp sát vào nhau, trên tấm ga giường đỏ như màu máu. Phương Đại Xuyên bị liếm tới vòm họng, kích động giật nảy mình, đầu gối hung ác luồn vào giữa hai chân Lý Tư Niên, hông kề hông, nhẹ nhàng cọ xát. Cách hai lớp áo quần mỏng manh, hai thân thể dán chặt vào nhau, tỏa ra hơi nóng hầm hập như thiêu như đốt.
Phương Đại Xuyên sợ đụng phải vết thương của y, một tay chống xuống giường làm trụ, không dám áp sát nữa.
Căn phòng văng vẳng tiếng hổn hển của hai người, cùng tiếng nước òm ọp, òm ọp.
Phương Đại Xuyên khẽ rướn người lên, nhờ ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ, ngắm nhìn Lý Tư Niên nằm bên dưới. Cơ bắp săn chắc, nửa thân mình nhuốm máu, hai bên mai đã lún phún tóc, đường nét sắc sảo thâm thúy. Mồ hôi đã rửa trôi toàn bộ mùi nước cạo râu, chỉ để lại hương vị thuần túy của Lý Tư Niên.
Cứng cỏi, không mềm mại, cũng không thơm ngọt.
Là hương vị đậm chất đàn ông.
Phương Đại Xuyên ngắm nhìn y, dùng ngón tay miêu tả đường nét khuôn mặt y, y lười biếng ngước mắt, quai hàm căng lên vì đau đớn.
Đẹp vô cùng.
Lý Tư Niên nhéo nhéo sau gáy Phương Đại Xuyên, ngửa cổ nhìn anh Xuyên của y. Khóe mắt khẽ rủ, đôi môi hình trái tim hồng hồng, là đôi môi nhìn rất muốn hôn.
Điểm nào cũng đẹp.
Hai người cùng đổ máu và mồ hôi đầm đìa, đầu lưỡi sưng mở không nổi miệng, vai Lý Tư Niên vẫn còn chảy máu, ôm lấy nhau, dựa vào nhau nghỉ ngơi, chốc chốc lại nhìn nhau, ngây ngô cười.
Giờ mà có thuốc lá thì tốt, Phương Đại Xuyên miết miết ngón tay Lý Tư Niên, nghĩ bụng.