Cảm ơn phần trình diễn xuất sắc của thí sinh Bạch Băng Dao và sau đây là tiết mục cuối cùng của chương trình đến từ một cái tên rất quen thuộc với mọi người gần đây: Bông hoa xinh đẹp của khối mười - Tư Đồ Lạp Vi.
Tiếng MC vừa dứt không lâu sau đó liền có tiếng nhạc piano êm ái vang lên.Theo bức màn được kéo ra nương nhờ vào ánh sáng duy nhất nhìn lên,mọi người không hẹn mà cùng nghĩ: thiên sứ.Váy xếp li xòe rộng màu trắng,mái tóc đen mềm mại hơi xoăn nhẹ ôm lấy gương mặt tựa búp bê tinh xảo.
Từng ngón tay búp măng xinh xắn nhẹ lướt trên những phím đàn.Không phục sức hoa lệ,càng làm tôn lên vẻ thanh khiết tựa như tinh linh nổi bật giữa màn đêm tăm tối.Tuy chỉ nhìn một nửa sườn mặt nhưng cũng không ngăn được ánh nhìn của mọi người về thiên thần bé nhỏ băng cơ ngọc cốt .
Lúc này giọng ca trong trẻo,u buồn vang lên:
Thuở ban đầu
Ta tin ái tình là điều vĩ đại nhất
Cuối cùng mới ngộ ra rằng
Nghiệt ngã nhất chính là định mệnh
Em vẫn lựa chọn bước đi không ngoảnh lại
Anh làm tan nát trái tim em,sao em mãi chẳng nhận ra
Em luôn nói tình yêu vốn là ảo mộng
Hạnh phúc vay mượn từ em
Giờ chỉ có thể hoàn trả
Cô đơn nhất chính là không thể giữ được ái tình trong tay
Hạnh phúc đơn sơ chưa kịp bày tỏa, giờ chỉ còn vang vọng khúc biệt ly
Ôm một nổi cô quạnh trước khi con tim tan vỡ
Dụng tâm ngâm một khúc ly ca chua xót tặng em
Ái tình là gì đây?
Thì ra chỉ là khúc ngẫu hứng, không nên quá vấn vương
Yêu đã là mù quáng,cần chỉ sự sáng suốt,chỉ cần tấm lòng thành
...
Nào ai thấy được sự vĩnh cửu là gì?
Chỉ thấy khúc ca ly biệt vang vọng mãi bên ta...
Đến khi ca khúc chấm dứt mọi người vẫn chưa hoàn hồn lại,này có thể là vì dung mạo của Tư Đồ Lạp Vi mà ngẩn người.Có thể là vì bản nhạc mà trầm tư,nhưng cho dù là vì lí do gì đi nữa thì cũng không thể phủ nhận một điều vai diễn Bạch Liên Hoa đáng yêu thuần khiết của cô vô cùng thành công.
Ting - Độ hảo cảm nam chính dành cho nữ phụ hiện tại là 86%.
Ting - Độ hảo cảm nam phụ dành cho nữ phụ hiện tại là 94%.
Ting - Độ hảo cảm nữ chính dành nữ phụ hiện tại là 0%.
Và dĩ nhiên kết quả là mỗ phủ thủy dành giải nhất a!Bạch Băng Dao đứng ở một góc,ánh mắt như độc xà nhìn chầm chầm vào Tư Đồ Lạp Vi:" Đều là tại nó,tại nó.Đáng lẽ ta mới là quán quân!Tư Đồ Lạp Vi mày cướp đoạt mọi thứ từ tao như thế còn chưa đủ sao?...Tao sẽ không tha cho mày!".
Tư Đồ Lạp Vi khó khăn lắm mới thoát khỏi đám người kia,vừa tìm được một nới khá vắng vẻ đề hoán phép về tổ.Nhưng nửa đường lại nhảy ra một trình giảo kim,người này không ai khác chính là tên nam chủ Phong Hàn Thiên.
- Vi Vi!
Phong Hàn Thiên nhìn người con gái kia làm như không nghe tiếng gọi của hắn vẫn bộ mặt lạnh nhạt bước đi về hướng khác,không khỏi đen mặt bước nhanh đến chỗ cô tay dùng sức kéo tay cô lại.
- Phong Thiếu,thỉnh tự trọng! - Ánh mắt vô cảm nhìn hắn nhưng trong thâm tâm Tư Đồ Lạp Vi lại không ngừng rủa thầm Phong Hàn Thiên."Làm ơn mau lấy cái bàn tay heo của ngươi ra khỏi người của lão nương ngay."
- Em... vừa rồi làm rất tốt! - Câu chất vấn cuối cùng lại hóa thành như thế,hắn là lấy lí do gì đi hỏi cô?Lấy thân phận gì để tức giận với cô?Nhìn dung nhan tinh mỹ của người đối diện,nhưng cảm xúc cô dành cho hắn đã thay đổi rồi!Ngày xưa cô luôn nhìn ánh mắt ái mộ dõi theo hắn,nay cũng chính là đôi mắt ấy nhưng lại là lạnh băng như người xa lạ.
- Cảm ơn.
Sau câu đáp lại của Tư Đồ Lạp Vi,cả hai nhất thời lâm vào trầm mặt.Lúc Tư Đồ Lạp Vi tính mở miệng thì lại nghe giọng nói từ tính khàn khàn của Phong Hàn Thiên truyền đến:
- Phải như thế nào, em mới cho tôi cơ hội!
Mặc dù biết câu nói của hắn là có ý gì nhưng lại ngước lên dùng đôi mắt nghi hoặc nhìn hắn, chờ đợi câu nói tiếp theo.Bà đây chính là muốn làm khó ngươi đó thì sao nào!
- Vi Vi ,tôi thích em! - Phong Hàn Thiên vừa nói vừa dùng đôi mắt nồng đậm tình cảm nhìn Tư Đồ Lạp Vi.
- Anh là đang nói đùa sao? - Vài phút sau Tư Đồ Lạp Vi mới khó khăn mở miệng.
- Em nói đi!
- Anh sao có thể như nói lời như thế!Có không biết lời anh vừa nói sẽ khiến Dao Dao đau lòng sao? - Đôi mắt thiên chân vô tà ẩn chứa tức giận nhìn hắn ,thay vì quan tâm chuyện của mình lại lo lắng cho người khác trước. Chiêu Bạch Liên Hoa trong sáng này lúc nào cũng dùng rất tốt!
Quả nhiên khi nhìn biểu tình như thế của Tư Đồ Lạp Vi ánh mắt của Phong Hàn Thiên càng nóng rực hơn lúc trước.Đúng là Băng Dao không thể so sánh với Vi Vi được, là lúc trước hắn mắt mù mới nhìn lầm.
Chưa đợi Phong Hàn Thiên trả lời thì lúc này lại có một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên:
- Buông ra!
Cánh tay Tư Đồ Lạp Vi vốn bị Phong Hàn Thiên giữ chặt lúc này lại bị một lực khác lôi kéo.Tư Đồ Lạp Vi không ngước lên nhìn gương mặt tuấn nhan vốn đã lãnh khốc giờ lại cực kì âm trầm,tên ngu cũng nhìn ra Hàn mỹ nam đang cực kì sinh khí.
Phong Hàn Thiên hạ mắt nhìn bàn tay trống trơn,sau đó lại dùng ánh mắt không nhìn ra cảm xúc đối mặt Hàn Tiêu Kỳ.Hai người không ai nhường ai,Không khí xung quanh đột nhiên im lặng đến đáng sợ ,chướng khí tỏa ra không ngừng.
- Nhóc con,ngươi như thế nào lại không đến xem mắt? -Một ông lão tóc bạc râu trắng,tướng mạo đường hoàng trông rất hòa ái dễ gần nhưng lúc này miệng lại ngậm một cái tẩu hướng người thanh niên vận âu phục lãnh khốc chất vấn thí điều muốn nước bọt xối xả.
- Là hôm đó có chính sự rất quan trọng cần xử lí. - Nam nhân đạm mạc nói,tay cầm tách trà thản nhiên uống làm như không thấy tình cảnh trước mặt.
- Chính sự?Ta phi!Chính sự cái con khỉ khô, ngươi không thể lấy cái cớ nào đáng tin một chút sao? - Đây tuyệt đối so với chiêu sư tử hống của Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn cũng là không kém đi.
- Đó là sự thật! - Nam nhân sau khi để tách trà xuống lại đối mắt bình tĩnh vô ba nhìn ông lão đang sinh khí ngồi đối diện.
- Tức chết ta,tức chết ta rồi!Thiên a,ta chỉ muốn bồng cháu đâu.Ta hỏi ngươi lần cuối đến như thế nào mới cho ta gặp mặt cháu dâu?
- Không phải nói đến chuyện bồng cháu gì đó bây giờ còn quá sớm đi! - Nam nhân nói,mi tiêm nhíu lại.
- Ngươi hẳn là đợi ta xuống lỗ rồi mới nói đến phải không?
Lão già này đích thị là một lão ngoan đồng hàng thật giá thật.Sau khi nghe lão giả nói xong,nam nhân hơi cong khóe môi nói:
- Không lâu nữa đâu,ông sẽ thấy mặt cô ấy!
- Ngươi nói thật!
Lão nhân như sợ đối phương để ý liền nhanh nói.Hai mắt sáng lấp lánh còn hơn nhặt được trân bảo,mắt thấy cái tẩu sắp rớt khỏi miệng tới nơi.Mới thấy nam nhân lườm một cái cuối cùng cũng không nói gì.
Tư Đồ Lạp Vi ngáp dài ngáp ngắn bước lê thê tới lớp, cái thân thể con người này của cô mặc dù đã qua cải tạo nhưng trừ có chút một chút mỹ mạo ra thì cũng chả tìm được ưu điểm gì đã vậy còn vô cùng yếu đuối nữa.Ai...đúng là số nữ phụ có khác.
- Đi nhanh lên,nghe nói khối ban xuất hiện một vị soái ca!
- Nga?Là học sinh mới chuyển trường tới sao?
- Không rõ lắm,nhanh lên đi sắp vô giờ rồi!
Tư Đồ Lạp Vi nghe thế cũng mơ mơ hồ hồ đi tới ,này cái nơi đó không phải chỗ cô học sao.Chẳng lẽ là hiệu ứng cánh bướm tiếp theo?Ni mã,cái bộ này cô đã ngán lắm rồi còn muốn ở lại dây dưa với nhân vật mới nữa.Lại thầm cảm thán độ nóng của mấy tên trai đẹp bao giờ cũng không giảm,nhất là đối với nhóm đồng bào sắc nữ a!Lão thiên gia lại thật bất công,nữ nhân đẹp thì bị muôn vàn người ghen tỵ ganh ghét,nam nhân đẹp thì chả bị cái thía gì!
Lại nhìn cái cửa lớp cùng mấy ô cửa sổ bị bu kín mít không còn chỗ để một con chuột có thể chui lọt trên mặt Tư Đồ Lạp Vi nhất thời xuất hiện ba vạch đen.Nếu không phải bản tên vẫn còn đó,cô còn tưởng mình đi lạc đến siêu thị đang bán hàng đại hạ giá đâu.Nhưng may là nhờ tiếng chuông thần thánh ngân vang của bác bảo vệ nên cô mới được đặt xá vào lớp.Ông chú bảo vệ a,thần linh sẽ ban phước lành cho ông.
Ngồi vào bàn cũng không cần hỏi để biết thêm điều gì chỉ việc nhìn theo hàng chục cặp mắt đang tăm tia một điểm của nữ sinh trong lớp liền biết đáp án ngay thôi.Nhưng thế mà lại không ngờ,vị soái ca này lại là Hàn nam phụ đâu!Tên này có phải uống nhầm thuốc không?Chẳng lẽ đột nhiên muốn nổi tiếng?Chẳng phải muốn sống một cuộc đời thầm lặng an vị làm con mọt sách dưới góc tường cuối lớp sao?
Tuy là bị vị soái ca Hàn Tiêu Kỳ đột nhiên quăng bom vào làm nổi dậy làn sóng hám trai của các vị bên đảng phái sắc nữ nhưng cuộc sống thường nhật của Tư Đồ Lạp Vi cũng không gặp biến cố lớn gì.Hàn Tiêu Kỳ vẫn tiếp tục sự nghiệp truy vợ của mình,Phong Hàn Thiên vẫn là tính toán một ngày đẹp trời nào đó tìm Bạch đồng học để ngả bài, còn Bạch đồng học lại đang tìm cách quấy rầy mỗ phù thủy.
Thời gian cứ trôi qua như vậy,cuối cùng cũng đến ngày mà hầu hết học sinh ở Thiên Phong mong chờ nhất:ngày diễn ra cuộc thi văn nghệ.Trước đó vài hôm Tư Đồ Lạp Vi dùng quan hệ dò xét,thì mới thấy Bạch Băng Dao cũng có đăng kí tiết mục nhưng là lại chậm hơn người khác xếp ở hàng sau cùng.Người khác nhìn vào thì thấy bất lợi cho cô ta,nhưng cô lại thấy đây là ưu thế của nữ chủ đây.Bất ngờ tung ra một đoàn khiến người khác trở tay không kịp.Chỉ là ngươi làm muộn cũng không có nghĩa là ta không thể làm muộn hơn.
- Tuyết Tuyết, đi mà năn nỉ đó.Giúp dùm đi! - Tư Đồ Lạp Vi thuần thục vận dụng lợi thế của mấy đứa mặt bánh bao:bán manh.Hai mắt mở to hết sức,miệng nhỏ đô đô trông cực kì khả ái để mua chuộc.
- Được rồi,chỉ là... - Mai Tố Tuyết nói tới đó giọng lại kéo dài hai tay bắt đầu vươn ra ma trảo có xu thế hướng mặt cô đi tới làm cho Tư Đồ Lạp Vi cực kì bất an.
Mọi vật đều có hai mặt của nó,ví dụ như mặt manh của Tư Đồ Lạp Vi.Không phải gương mặt xinh đẹp nào cũng được người thích nhưng đối với gương mặt của nữ phụ qua cải tạo thì là tùy thời vô sỉ bán manh thu lấy hảo cảm của mọi người mà không bị chán ghét.Nhưng bất tiện của mặt bánh bao cũng từ đó mà ra,lúc nào hai má cũng không thoát khỏi móng vuốt sói, luôn bị chà đạp đáng thương.
- Biến thái chủ nhân,tại sao ta chẳng thấy ngươi luyện tập gì cả vậy? - Black nhàm chán liếm móng vuốt nói.
- Chỉ là cuộc thi nho nhỏ,cần gì phải tập huấn gì cho nhọc! - Tư Đồ Lạp Vi lười biếng nói.
- Nga!Vậy mà ta còn tưởng ngươi tính lên đó múa cột a. - Bạn nhỏ Black sau khi nói xong câu đó vẫn ngây thơ tiếp tục chà rửa móng vuốt mà không biết bản thân sắp lên đoạn đầu đài.
Tư Đồ Lạp Vi nằm trong bồn tắm ngâm mình thông qua Any nhìn MC lãi nhãi nói thao thao bất tuyệt không ngừng nghỉ từ nửa tiếng trước đến giờ vẫn còn chưa...khô nước miếng mà không khỏi khâm phục.Đợi đến khi mỗ phù thủy đã xử xong một con gà,xương cũng gặm không thể sạch hơn nữa cuối cùng Bạch Băng Dao nữ chủ cũng chịu lên sàn.
- Black,đi nào!Cùng xem hiện trường chân chính mới phấn khích a!
Đợi Tư Đồ Lạp Vi thuấn di đến,Bạch Băng Dao cũng đã bắt đầu biểu diễn.Để ta xem một điệu múa thu phục trái tim nam phụ cùng làm nam chính thần hồn điên đảo là như thế nào.Dưới ánh mắt của Tư Đồ Lạp Vi là một nữ sinh da thịt trắng noãn vận trang phục màu trắng ôm sát thân người ngang đùi,phía dưới là chiếc váy ngắn để lộ cặp chân dài miên man có thể làm các tra nam chảy nước miếng.Tóc vấn lên cố định bằng một chiếc trâm mang lông vũ trắng.Nhan sắc như hoa mỹ quyến,hoa chi chiêu triển.
Thân ảnh mềm mại chuyển động theo từng điệu nhạc xinh đẹp không nói nên lời.Khiến nhất thời mọi người dưới khán đài từ phản khán nhiệt liệt chê bai giờ bắt đầu chuyển sang chiều hướng ủng hộ kịch liệt.Nam nhân si mê nhìn chầm chầm bóng dáng như thiên nga cao quý trên sân khấu,nữ nhân thì im lặng không biểu tình nhưng trên mặt ai ai đều lộ vẻ chán ghét thấy rõ.
Ting - Báo cáo master độ hảo cảm nam chủ dành cho nữ chủ đã tăng %.
Quả nhiên tên này không giữ lại được a!Vậy thì bà đây sẽ về đội của Hàn mỹ nam.Không thể khinh thường bàn tay vàng,dù đã bị cô hành cho như vậy mà còn xoay chuyển được tình thế.Bà bắc nó,Bạch Băng Dao này nhà nghèo tiền đâu lấy ra học múa.Trời sinh tư chất thiên bẩm?Dựa vào, chẳng lẽ lão nương sống đến bây giờ lại sợ cái mary cách vách?
Cũng đến lúc phải lên sàng rồi...