Trong căn phòng lớn lấy tông màu trắng làm chủ đạo yên tĩnh dị thường, lúc này không dưới chục lão sư nhìn chăm chú bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi cùng họ trên chiếc bàn dài .Có đánh giá,có kinh thường,có thưởng thức... nhưng cho dù họ có dùng đủ loại ánh mắt gì thì nữ sinh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như cũ,nở nụ cười dịu dàng để đón tiếp.
Thầy Hiệu Trưởng nghiêm nghị nhìn Tư Đồ Lạp Vi một lúc,sau đó mới nghiêm khắc nói:
- Tư Đồ Lạp Vi chúng tôi nghi ngờ em gian lận trong kì thi vừa rồi!
Sau khi nghe được câu nói của Hiệu Trưởng,cô chỉ phát ra một tiếng "A" xem như đáp lại lời của Hiệu Trưởng sau đó cũng không phản ứng gì nhiều.Hiệu Trưởng nhìn Tư Đồ Lạp Vi giây lát sau đó lại nói tiếp:
- Theo thầy được biết thông qua các giáo viên đang dạy và kết quả những năm học vừa rồi của trò!Thì ngoại trừ môn ngữ văn có chút thành tựu ra thì hầu như thành tích các môn còn lại chỉ tương đối khả quan thậm chí môn toán và anh văn luôn nằm trong top cuối toàn trường.
- Nhưng kết quả thi lần này lại rất ngoài ý muốn,khiến chúng tôi rất bất ngờ.Em phải biết rằng người từng đạt điểm số cao nhất năm thứ 10 toàn trường chỉ vừa được 525 điểm.Trong khi em môn nào cũng được tối đa 150 điểm,tổng điểm là 750.
Thầy Hiệu Trưởng nói xong cùng các lão sư hướng ánh mắt tới trên người Tư Đồ Lạp Vi như đang chờ đợi cô cho họ một câu trả lời thỏa đáng.Tư Đồ Lạp Vi kể cả lúc này khóe môi vẫn tươi cười nhẹ nhàng như cũ, giọng điệu ngọt ngào ôn hòa nói:
- Gian lận?Vậy xin hỏi mọi người nói em gian lận bằng cách nào ạ?Em nhìn bài của ai dưới hai đôi mắt của hai vị giám thị đây!Nói em xem trộm đáp án?Trong khi em còn chưa biết được trong đề có bao nhiêu câu hỏi, xin hỏi em làm gì để lấy được tần ấy đáp án.
Tư Đồ Lạp Vi nhất thời các thầy cô hai mặt nhìn nhau,nhỏ giọng bàn tán.Sau đó một lão sư cất tiếng:
- Chúng tôi không biết em dùng bằng cách nào nhưng điều này cũng không thể chứng minh một người chưa từng lọt vào top 100 nay lại lấy được vị trí thứ nhất toàn trường.Điều này hoàn toàn không có khả năng!
Tư Đồ Lạp Vi nghe thế liền bình thản đáp:
- Nếu mọi người đã nói em gian lận.Vậy xin cho em được xem chứng cứ!
- Bằng chứng thì không nhưng nhân chứng thì lại có một mà người này chắc em cũng không xa lạ gì. - Hiệu Trưởng lão sư vẫn giữ dáng vẻ nghiêm nghị nói chuyện với cô sau đó hướng ngoài cửa phòng nói.
- Được rồi!Em liền đi vào đi!
Mọi ánh mắt lúc này đổ dồn về phía cửa phòng, người vừa tiến vào không ai khác chính là người bạn thân trên danh nghĩa của Tư Đồ Lạp Vi: nữ chính Bạch Băng Dao.
Bạch Băng Dao yếu đuối đi đến hướng về phía các thầy cô nhẹ cuối đầu chào , dáng vẻ khá tiều tụy đôi mắt xinh đẹp phiếm hồng buồn bã giống như vừa mới khóc xong không lâu hướng Tư Đồ Lạp Vi nhìn đến chốc lát liền buông mắt.
Trong lòng Tư Đồ Lạp Vi hô hào:"Mới gặp không lâu trình độ diễn xuất của nữ chính đã nâng lên một tầm cao mới.Cái vai diễn học sinh ngoan ngoãn trong mắt thầy cô và cái vẻ đạo mạo vì lo lắng cho bạn tốt là cái gì thế này?"
Hiệu Trưởng dường như muốn nhanh chóng giải quyết nhẹ bảo Bạch Băng Dao:
- Em có thể nói rồi!Nói tất cả những gì em biết đừng che dấu, như thế không tốt lại càng hại bạn.
Bạch Băng Dao yếu ớt gật đầu sau đó lại nhìn Tư Đồ Lạp Vi lần nữa như hạ quyết tâm cắn môi nói:
- Ngày đầu tiên thi ngữ văn, trong khi em ngẩn đầu lên suy nghĩ vô tình thấy...Vi Vi không biết bằng cách nào lấy ra một đôi giấy đầy chữ để dưới lén lút ghi chép lên bài thi phía trên.Lúc đó,em cũng chỉ thấy có chút kỳ quái nhưng do không thấy rõ nên cũng không để ý lắm.Nhưng các môn tiếp theo cũng vậy...nhưng ngay cả môn anh văn thì em đã minh bạch.Lúc đó sau khi thi xong môn Anh Văn em đã cố ý đến khuyên bạn ấy nhưng...nhưng mà cậu ấy,cậu ấy... - Nói tới đây nước mắt trào ra muốn bao nhiêu xinh đẹp liền có bấy nhiêu làm cho người khác thấy liền muốn che trở.
Một vị lão sư khác nóng nảy hỏi:
- Làm sao?
Chỉ thấy Bạch Băng Dao cuối gầm mặt xuống nhẹ giọng nói:
- Cậu ấy chẳng những không nghe em khuyên can... mà còn uy hiếp em không được nói ra nếu không... nếu không sẽ cho các bạn cô lập em! - Giọng nói nhỏ dần nhỏ dần nước mắt như chuỗi ngọc thi nhau rớt xuống.
Đến thời điểm này ánh mắt mọi người dùng để nhìn Tư Đồ Lạp Vi cũng không đơn giản như trước hoàn toàn là tức giận ngay cả Hiệu Trưởng cũng không nhịn được phẫn nộ.
- Vi Vi tớ biết lúc này cậu rất hận tớ nhưng... nhưng mà cho dù từ nay cậu có cắt đứt quan hệ với tớ... mọi người xung quanh cậu xa lánh tớ... thì tớ chỉ muốn tốt cho cậu thôi!Dao Dao ,xin lỗi cậu. - Bạch Băng Dao dùng đôi mắt không thể chân thành hơn nhìn Tư Đồ Lạp Vi sau đó xoay người chạy khỏi phòng.
- Tư Đồ Lạp Vi, em còn gì để nói nữa hay không? - Thầy Hiệu Trưởng áp chế xuống giận giữ trong nội tâm,giữ vẻ bình tĩnh đối cô nói.
Vẻ tươi cười biến mất thay vào là sự lạnh nhạt, nghiêm túc nói:
- Em không phục!
Chưa đợi bất cứ ai phản bác liền nói tiếp:
- Em khẳng định lần nữa.Em - Tư Đồ Lạp Vi không hề dùng bất cứ biện pháp nào gian lận.Nếu đã không tin thì không bằng ngay bây giờ các thầy cô cứ ra đề đi em sẽ giải ngay lập tức!
Thầy Hiệu Trưởng cùng các thầy cô nói một hồi liền đưa ra quyết định:
- Tuy hơi đơn giản nhưng cũng xem là biện pháp tốt!Được rồi Trần lão sư ,thầy ra đề trước đi.
Trần lão sư là người dạy môn toán lớp Tư Đồ Lạp Vi nổi tiếng là dạy rất giỏi đồng thời cùng khó tính lại cổ hủ.Trần lão sư lôi từ trong cặp sách ra một quyển sổ, sợ gần nếu học sinh lâu năm học lão nhìn thấy ai cũng phải xanh mặt này chẳng phải là tổng những đề thi khó nhất do lão sưu tầm sao?Quyển này dùng để bồi dưỡng học sinh giỏi hay có công dụng dùng để trị những tên học trò lười có chút bản lĩnh.
Ông chọn vài phút liền viết một đề toán mà ông cho rằng cực khó lên bảng (bảng này là dùng để ghi kế hoạch nên không cần thắc mắc tại sao trong văn phòng lại có).Với cái đề này ngay cả lão cũng đã tốn không ít thời gian đau đầu mới làm ra được.
Trong mắt mọi người ,cô là mất gần nửa phút đơn thuần đi đến phía bảng trắng nhưng trong không biết rằng khoảng thời gian này Tư Đồ Lạp Vi đã giải xong đề bài trên bảng.Nếu Trần lão sư biết được sự thật không biết có bị cô làm cho hộc máu hay không.
Sau khi Tư Đồ Lạp Vi từ chỗ ghi đề về chỗ liền nhận được câu châm chọc của một lão sư:
- Sao rồi,có phải là không biết làm hay không?
Ngươi hỏi vì sao?Đương nhiên là vì Tư Đồ Lạp Vi trong mắt người khác chỉ mất tầm một phút để làm bài.Này nếu ngươi đã biết tính tình Trần lão sư liền biết cái đề này không đơn giản rồi!Làm sao chỉ mất nhiêu đó thời gian mà đã hoàn thành được.
Hiệu trưởng nhìn về phía Trần lão sư:
- Lão Trần, thế nào?
- Cái này...không thể nào?Để tôi xem kỹ lại một chút! - Trần lão sư hô to nói sau đó lại đi về phía bảng đẩy đẩy gọng kính săm soi từng chữ con số trên bảng.
Nhóm lão sư cùng hiệu trưởng đồng thời chờ câu phán xét của ông,thì chỉ thấy Trần lão sư đi về phía Tư Đồ Lạp Vi kích động nói:
- Em có đồng ý làm học trò của thầy?
Câu này nghe thì có vẻ không có gì đặc biệt nhưng phải biết rằng lão cổ hủ này không phải giáo viên bình thường.Học trò đã được lão nhận định không chín thì mười đều là những người có máu mặt hiện tại, nên không thể không nói Trần lão sư ở phương diện dạy học vô cùng nổi tiếng.
Hàn Tiêu Kỳ mười lăm tuổi,lão đại Huyết Sát bang chiếm vị trí thứ nhất trong thành phố,thứ sáu trong Hắc Đạo.Đây là tất cả thông tin về đối phương mà Phong Hàn Thiên tra được về Hàn Tiêu Kỳ.Con người không ai không có quá khứ mà quá khứ của tên này giống như một trang giấy trắng không hề lưu lại tí gì.
Mà đã không có quá khứ thì đồng nghĩa với không điểm yếu, một kẻ mạnh cực kì đáng sợ.Nhưng là tại sao hắn lại vào học tại Thiên Phong?Mục đích chân chính của hắn là gì?Có lẽ lần này hắn thật sự đã gặp đối thủ.
Nếu Hàn Tiêu Kỳ biết Phong Hàn Thiên nghĩ gì chắc chắn sẽ khinh bỉ tên này một trận.Cái gì mà tiến vào Phong Thiên với mục đích to tát gì chứ! Chẳng qua vào một ngày đẹp trời lão già hách dịch nhà hắn rảnh rang không có chuyện gì làm mới đi xem bói.
Không biết gặp tên lừa đảo nào đó nói nếu hắn tại Phong Thiên sẽ gặp được chân mệnh thiên nữ.Thế là lão ba lấy lí lẽ hùng hồn tìm đủ thứ uy hiếp đem nhét hắn vào cái nơi nhàm chán này!Chẳng lẽ ổng không biết làm thế là đang hủy hoại mầm non của Hắc Đạo giới sao?
Quay lại vấn đề!Lúc này Tư Đồ Lạp Vi vô cùng bi ai bị kẹp giữa hai tên đang phóng đằng đằng sát khí,muốn đi chả được mà ở thì lại không xong!Này nha, nàng cũng không muốn chung số phận như cây xúc xích nằm trong hai mặt bánh mì chờ bị ăn đâu.
- Trước khi ta mất kiên nhẫn ngươi nên cút đi!Vi Vi là bạn gái ta!Ngươi... không xứng! - Hàn Tiêu Kỳ giọng tràn đầy lạnh lùng hướng Phong Hàn Thiên vừa tuyên bố quyền sở hữu vừa hạ thấp giá thành của Phong đồng học.
- Tôi muốn nghe chính miệng cô ấy thừa nhận! - Phong Hàn Thiên lạnh nhạt nói, song hai người không hẹn cùng chuyển ánh mắt tập trung lên bóng dáng nhỏ xinh của Tư Đồ Lạp Vi.
Hảo,gian xảo.Lại đùng đẩy vấn đề lên đầu ta,còn tên nam phụ kia ta là bạn gái của ngươi khi nào thế hả!Tư Đồ Lạp Vi thầm ghi hận Phong Hàn Thiên. Chuẩn bị đáp xoáy hắn thì chỉ thấy Hàn Tiêu Kỳ khẽ nheo mắt lại đầy nguy hiểm nói:
- Cho dù cô ấy có quan hệ gì với tôi thì cũng không quan hệ đến cậu! - Chính anh cũng rất muốn biết,cô nghĩ sao về anh?Cô đối với anh phải chăng cũng giống như anh với cô?Nhưng là, không phải lúc này.
Hàn Tiêu Kỳ nói xong cũng không cùng Phong Hàn Thiên nói nhiều lời vô nghĩa,liền lao nhanh ra như một chiếc tên vừa bắn ra khỏi cung tung ra một cú đá vào Phong Hàn Thiên.Động tác lưu loát,mây trôi nước chảy dường như đã làm hơn trăm lần khiến trong mắt người chứng kiến cũng là một loại mỹ cảnh.
Nhưng Phong Hàn Thiên tốt nghiệp đủ loại các đai võ thuật cũng không phải chỉ
để chơi liền nhanh chóng né sang chỗ khác sau đó đáp lại quà gặp mặt mà Hàn Tiêu Kỳ dành cho hắn bằng một chiêu tương tự.
- Họ Phong nhanh lên một chút, ấy coi chừng họ Hàn sắp ra ám chiêu!
- Uầy! Đánh gì mà nhẹ dữ vậy, không có gây sát thương gì cả?
- Giời ơi! Họ Phong bị ăn một cú nốc ao rồi kìa!
- Hàn mỹ nam cũng không kém, trang phục giờ đây đem đọ ván với trưởng lão tám túi dân cái bang còn không biết ai hơn ai đâu!
Trong khi Hàn Tiêu Kỳ cùng Phong Hàn Thiên đánh nhau kịch liệt thì bên này hai tên vô lương tâm nào đó đang âm thầm bình luận sôi nổi không khác nào những bình luận viên trên đấu trường to lớn.
Nhưng vì Tư Đồ Lạp Vi đang đóng vai thánh mẫu Bạch Liên Hoa phải nhanh chóng ra sân đúng lúc nên mỗ phù thủy cho dù quyến luyến cuộc đấu cũng không thể làm gì khác!
Mỗ phù thủy cũng dùng tốc độ chóng mặt lao ra vòng tay ôm chặt lấy hông Hàn Tiêu Kỳ, đáng thương kêu lên:
- Kỳ dừng lại đi ,đừng đánh nữa!
Lão nương mới không ngu mà chen vào giữa hai tên đó đâu!Tưởng tượng thử xem lỡ không may cô bị ăn một cú nốc ao, đương nhiên là với thân xác nữ phụ thì không chuyện sở hữu vầng hào quang vĩ đại như của nam chính chỉ để vết thương hơi tử sắc một chút cũng không đến mức phá hủy hình tượng.Kết cuộc thì không cần phải hỏi,dĩ nhiên là răng bay đầy trời kèm theo một một ít si rô rồi!
Còn chuyện vì sao cô không ôm Phong Hàn Thiên ấy hả?Không phải thiên vị Hàn nam phụ đâu nha chỉ vì Phong nam chủ đang ở thế bất lợi thôi.Cho dù Phong Hàn Thiên này có học giỏi võ nhiều bao nhiêu cho dù bàn tay vàng như thế nào thì một kẻ sống trong nhung lụa không hề phải chịu qua huyết tinh mưa máu lại không có nhiều kinh nghiệm thực chiến thì làm sao đấu lại một kẻ từ khi lọt lòng đã trong hắc đạo đây!
Hàn Tiêu Kỳ vốn muốn thừa thắng xông lên lại bị một vòng tay nhỏ nhắn cùng thân hình mềm mại ôm lấy đi cùng còn là giọng nói ngọt ngào thân thuộc thì làm sao ra tay nổi đây.
- Hừ! - Hàn Tiêu kỳ nắm lấy tay Tư Đồ Lạp Vi kéo đi,mắt cũng khinh thường không dừng lại bóng dáng Phong Hàn Thiên giây nào!
Phong Hàn Thiên ngồi dưới đất, dùng mu bàn tay lau đi vết máu ở khóe môi.Mắt lạnh nhìn hai bóng dáng dần đi xa, ngón tay siết lại chật đến mức muốn đâm sâu vào lòng bàn tay.Lúc này Tư Đồ Lạp Vi lại khẽ quay đầu nhìn về phía hắn trong ánh mắt thấy rõ sự lo lắng sau đó lại lưu luyến quay đầu đi!
Trong khoảnh khắc, Phong Hàn Thiên chợt ngây ra!Cô là đang quan tâm đến hắn sao?Cô bé này!Nhãn thần vốn lạnh lùng không có độ ấm nay lại chợt nhu hòa đi không ít. doc-truyen-nhanh-nhat-va-day-du-tai-diendanlequydon
Bên phía này.Hàn Tiêu Kỳ im lặng lôi kéo Tư Đồ Lạp Vi đi một khoảng khá xa sau đó dừng lại, sau đó lại quay đầu nhìn về phía cô:
- Em không có gì muốn nói với tôi sao?
Tư Đồ Lạp Vi ngước lên gương mặt nhỏ nhắn rối rắm chọc người thương tiếc,khẽ cắn môi nói:
- Cái kia...vừa rồi cảm ơn cậu! - Đôi mắt trong veo đen láy khẽ nhìn Hàn Tiêu Kỳ sau đó lại dùng âm thanh thanh thúy dễ nghe nói.
- Còn nữa, lần sau không cần phải vì tôi mà làm như vậy nữa!
Nghe tới đây, mắt phượng Hàn Tiêu Kỳ khẽ nheo lại nguy hiểm nói:
- Em là đang lo cho thương thế của tên kia sao?
Tư Đồ Lạp Vi cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay mình cũng đang không tự giác siết chặt lại liền không nhanh không chậm nói:
- Không phải! - Nói xong liền lấy từ trong túi xách ra một chiếc khăn tay đưa cho hắn.
- Đừng hiểu lầm, tôi chỉ... chỉ là muốn không có người phải vì tôi bị thương thôi! - Lắp bắp nói, mặt bất giác đỏ lên quay sang chỗ khác coi như một dấu hiệu của chột dạ.
Hàn Tiêu Kỳ buồn cười nhìn nữ sinh rõ ràng thông minh như vậy nay lại lấy cái cớ chẳng hề đáng tin chút nào để quan tâm mình.
- Làm cho tôi đi!Em làm thì sẽ không đau nữa! - Hàn Tiêu Kỳ cười xấu xa nói.
- Nói ngu ngốc cái gì... - Tư Đồ Lạp Vi miệng thì càu nhàu tay vẫn cẩn thận dùng khăn lau vết bẩn trên mặt Hàn Tiêu Kỳ.
Ngày hôm sau đến trường liền có kết quả thi học kì, ai ai cũng háo hức muốn biết kết quả của mình.Lớp học của Tư Đồ Lạp Vi vô cùng im lặng thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập,tiếng tim đập hồi hộp của từng thành viên trong lớp trên bục giảng là thầy chủ nhiệm đang đọc kết quả của từng người.
Sau năm phút công bố kết quả, có người vui cũng có người buồn.Có người ra tiếng cũng có kẻ khóc thành tiếng.Nhưng là trong số đó không có Tư Đồ Lạp Vi.Vì sao?Vì căn bản kết quả của cô vẫn chưa có được!Tư Đồ Lạp Vi nghi hoặc hướng ánh nhìn đến trên người lão sư thì chỉ thấy ông ta nhìn cô nhíu mày sau đó nghiêm nghị nói:
- Tư Đồ Lạp Vi, trò theo tôi đến phòng làm việc của hiệu trưởng một chuyến!
Trong khi tất cả mọi người bên dưới lớp xôn xao nghị luận thì không có một ai để ý đến.Người vốn tỏ ra lo lắng cho bạn thân hay phản ứng bình thường như mọi người đang cười đến ghê người trong mắt lóe lên tia sáng sắc lạnh nhưng rất nhanh rồi biến mất.