Tất nhiên án mạng không thể nào xảy ra, bởi vì Lăng Duy Trạch không đến nỗi vì một bữa cơm mà trả thù bọn họ. Xác thực mà nói thì anh không đem Hình Dương để trong mắt tí nào, đối với anh, Tô Tiểu Đại đã sớm thuộc về anh, người khác không đủ bản lĩnh cướp cô đi được. Anh cười khẽ một tiếng, lay nhẹ Tô Tiểu Đại, giọng nói dịu dàng như nước: “Em à, lấy bát đũa cho anh đi.”
Nghe thấy âm thanh dịu dàng kia khiến Tô Tiểu Đại rùng mình, cô chạy như bay đến phòng bếp tựa như chạy trốn để lấy bát đũa cho anh, thế là cả ba người bắt đầu bữa tối. Lăng Duy Trạch không nói gì, anh ngồi thong dong cầm đũa ăn cơm. Nhìn thấy hơi thở cao sang tản mát ra từ phía anh, nội tâm của Hình Dương đột nhiên xuất hiện một chút mất tự tin, thứ cảm giác mà gã chưa từng có. Lăng Duy Trạch chẳng làm gì cả, nhưng cho dù là ngồi im thì cũng đủ tỏa sáng hơn bất kỳ kẻ khác. Nhìn lại Tô Tiểu Đại ngồi cạnh Lăng Duy Trạch, gã nhất thời thấy chướng mắt. Chướng mắt ư? Sao gã lại có suy nghĩ này? Cố gắng trấn định lại, Hình Dương thả lỏng tâm trạng của mình.
“Anh Lăng, một lần nữa xin lỗi vì đã làm phiền.” Đối với Tô Tiểu Đại, Hình Dương tất nhiên không cần nói những lời khách sáo ấy, nhưng khi đối với Lăng Duy Trạch, Hình Dương vẫn phải nói, dù sao cũng không nên gây hiểu lầm dù chỉ là nhỏ nhất.
Lăng Duy Trạch nghe xong mỉm cười: “Anh Hình đừng khách sáo, Tiểu Đại và anh cũng là hàng xóm mà.” Ừ, là hàng xóm, và cũng chỉ có thể là hàng xóm.
Hình Dương cười theo: “Tôi với cô ấy chính là bạn tốt.” Gã biết mình rất ưa thích Tô Tiểu Đại, mặc dù gã không biết đây là loại cảm giác ưa thích gì. Cho nên tuy cô đã có bạn trai, thứ xúc cảm mơ hồ này gã cũng muốn giữ cho riêng mình, chỉ cần không vượt quá giới hạn thì là bạn tốt được rồi. Thế nhưng khi nhìn thấy hai người bọn họ thân mật, trong lòng của gã tại sao lại không dễ chịu tí nào?
Giữa hai người đàn ông đang gợn sóng, Tô Tiểu Đại vẫn vô tư ăn uống. Lăng Duy Trạch trước sau như một thôi, hiền hòa dễ gần, thân thiện với mọi người, ừ, được đấy. Hơn nữa cô và Hình Dương là bạn tốt mà, anh ta cũng không làm khó dễ gì cô đâu. Cô cũng rất ưa thích Hình Dương, đi cùng với Hình Dương khiến cô cảm thấy vui vẻ lắm, không nặng nề, cho nên cô bao giờ cũng mong mình sẽ là bạn tốt với gã, ý muốn rù quến gã cũng tiêu tan.
Ăn một miếng gỏi ngó sen, Lăng Duy Trạch hơi kinh ngạc. Mặc dù không tính là ngon nhất nhưng đối với chỉ số thông minh của Tô Tiểu Đại mà nhận thức thì mùi vị này cũng không tệ: “Em nấu đấy à?”
“Ừ, đúng rồi, anh ăn thấy ngon hả?” Tô Tiểu Đại mở to mắt nhìn Lăng Duy Trạch đầy kỳ vọng, cô đang chờ lời đánh giá của anh. Phàm là hai người dùng cơm, mọi thứ đều do Lăng Duy Trạch quyết định địa điểm, đại đa số đều là những món đắt tiền ở nhà hàng. Đến giờ, khái niệm cơm nhà đối với hai người bọn họ hầu như không có, càng lúc càng bị anh ta tập thành thói quen ăn hàng ăn quán.
Thấy cô tràn đầy mong đợi, Lăng Duy Trạch mỉm cười bình phẩm: “Ừ, cũng khá ngon.” Đây là món ăn bình thường trong gia đình, thậm chí anh chưa từng thử qua, tất nhiên không so được với các món điệu nghệ ở nhà hàng nhưng anh lại cảm nhận thấm thía một hương vị – hương vị ấm áp của gia đình.
Rất khó được anh tán thưởng khiến Tô Tiểu Đại vô cùng vui vẻ, cô gắp một miếng sườn bỏ vào bát anh: “Ha ha, anh nếm thử món này đi.”
Kẻ độc mồm như anh cũng khen ngợi cô thì đủ chứng tỏ cô nấu nướng không tệ rồi, quả nhiên thứ càng hiếm thì mới quý giá, thật vất vả lắm mới được anh khen ngợi, cô còn nhớ rõ anh suốt ngày chỉ giỏi chê cười cô thôi.
Thấy Tô Tiểu Đại vô thức lấy anh làm trung tâm, mặc kệ gã đàn ông đối diện gạt sang một bên, Lăng Duy Trạch đang không vui vì việc cô nấu cơm cho kẻ khác ăn cũng dần dần tan biến. Bắt gặp khung cảnh đôi tình nhân hạnh phúc, cả nụ cười lung linh trên môi Tô Tiểu Đại càng khiến Hình Dương thêm buồn man mác. Chẳng lẽ, gã… thích cô? Gã giật mình trước suy nghĩ này, nhìn lúm đồng tiền lúng liếng kia khiến gã cúi đầu cười não nề, đúng rồi, gã thích cô, nhưng gã không ý thức được mình thích cô gái đơn thuần và vui vẻ này từ bao giờ.
Ấy thế mà đã quá muộn, Hình Dương phát hiện quá muộn, bọn họ gặp nhau quá muộn, gã sớm biết cô đã có bạn trai, chỉ là dối lòng theo cách nhìn không bình thường thì cô vốn không thuộc về ai cả. Nhưng sự thật chính là sự thật, cô ấy vĩnh viễn không thuộc về mình, toi đời mối tình đầu của mình, chưa bắt đầu đã vội kết thúc, mình đúng là rất bi thảm mà.
Hình Dương im lặng không lên tiếng khiến Tô Tiểu Đại chợt nhận ra cô có tí xem thường gã, thế là cô rối rít nói: “Hình Dương, anh ăn cơm đi, làm sao thế?” Ôi trời, bữa cơm này rõ ràng là cảm ơn Hình Dương, nhưng việc Lăng Duy Trạch đến đây khiến cô quên béng mất, có lỗi với Hình Dương quá đi. Nghe thấy giọng nói của cô, Hình Dương khôi phục tinh thần, mỉm cười một cái: “Ừ.”
Thấy Hình Dương cười, Tô Tiểu Đại lúc này mới yên tâm quay đầu nhìn Lăng Duy Trạch: “Anh Hình tốt lắm, tôi không kịp mua vé xe lửa để về quê đón năm mới thì anh ấy đồng ý đưa tôi về.”
Trong quan niệm của Tô Tiểu Đại, Hình Dương chính là một người tốt, một đàn ông tốt, một bạn bè tốt, mặc dù trùng hợp là cô rất thích những người ôn hòa như Hình Dương. Tuy nhiên khi càng thân quen, cô càng thấy gã ta thích hợp làm bạn hơn là làm người yêu, mối quan hệ hàng xóm hiện tại giữa bọn họ khiến cô rất hài lòng. Nghe cô trình bày xong, ánh mắt anh hơi nhếch lên một tí: “A, vậy sao, em không mua được vé xe cũng không bảo anh một tiếng?”
Tô Tiểu Đại sớm quen với sự dịu dàng giả tạo của anh rồi, chẳng lấy làm kinh ngạc trước thái độ ấy làm gì. Về phần tại sao không nói với anh là bởi anh có phải bạn trai thật của cô đâu, chuyện này làm sao có thể nhờ anh ta giúp được. Thật ra cô chính là như thế, cô lệ thuộc vào ba mẹ, lệ thuộc vào Dương Trừng Trừng nhưng lại rất ít lệ thuộc vào người khác, cho dù có quen nhau với Dương Kiến bảy năm nhưng có việc gì cô cũng tự tìm cách giải quyết, không giải quyết được thì mới cầu cứu Dương Trừng Trừng.
“Do gần đây em thấy anh rất bận.” Hơn nữa loại chuyện cỏn con này càng không nên làm phiền anh ta.
Lăng Duy Trạch đưa tay vuốt tóc cô: “Là lỗi của anh, không nên bỏ bê em.”
Nhìn ánh mắt thâm tình của Lăng Duy Trạch cùng với sự ấm áp trên đầu mình, con tim của Tô Tiểu Đại không khỏi đập thình thịch, cổ họng hơi khô khốc, cô muốn nhắc nhở anh ta rằng có diễn cũng đừng diễn quá thật như vậy. Thấy Lăng Duy Trạch không hề che giấu sự cưng chiều với cô, tâm trạng Hình Dương càng thêm tồi tệ. Mặc kệ thế nào chăng nữa, Lăng Duy Trạch đối với cô tốt như thế thì gã mừng thầm cho cô, bởi lẽ bọn họ chính là bạn tốt mà.
Trong đáy mắt của anh nhìn thấu hết nét mặt của Hình Dương, quả nhiên là gã ta thích Tô Tiểu Đại. Chỉ là anh đã nói rồi, Tô Tiểu Đại thuộc về anh, những người khác không đủ tư cách để mơ ước. Rốt cuộc Lăng Duy Trạch thôi diễn cái trò thâm tình, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm. Anh ta đang làm gì thế, mặc dù trước mặt mọi người bọn họ luôn giả vờ đóng kịch, nhưng ánh mắt dịu dàng kia thật khiến cô… khó quen.
“Anh Hình, cám ơn anh, chỉ là không làm phiền anh nữa, tôi có thể đưa cô ấy về quê. Tuy nhiên tôi vẫn rất cảm ơn anh đã quan tâm cô ấy thay tôi.”
Bạn trai chính chủ đã nói thế, Hình Dương còn biết làm gì thêm: “À đừng khách sáo, tôi và cô ấy là bạn bè mà, không phiền đâu.”
Đối với ý kiến của Lăng Duy Trạch, Tô Tiểu Đại cũng chẳng bận tâm, dù sao có xe đi về là tốt rồi, còn kén cá chọn canh làm gì.
“Tiểu Đại, nói cám ơn với anh Hình đi em.” Lăng Duy Trạch lên tiếng nhắc nhở cô.
“Cám ơn anh, Hình Dương.” Vậy cũng tốt, không cần làm phiền đến Hình Dương, nhà cô và nhà gã không xem là thuận đường, còn phải lượn quanh vèo vèo, vừa đúng có Lăng Duy Trạch xuất hiện, cô cũng không muốn làm gã về nhà trễ nãi, vẹn toàn đôi bên.
Tô Tiểu Đại cười hồn nhiên khiến lòng Hình Dương khẽ đau nói, nhưng đây mới chính là Tô Tiểu Đại, đúng không? Không có mưu mô, ngơ ngác, ngu ngơ, rất là tốt.
“Ừ, được, cứ thế nhé. Tôi dùng bữa xong rồi, không quấy rầy hai người nữa, tôi đi đây.” Hiện tại Hình Dương cần thời gian ngẫm nghĩ, bởi vì gã biết nếu ở lại đây gã sẽ không kiên trì nổi.
“Anh Hình đi thong thả nhé.”
“Tôi tiễn anh.” Tô Tiểu Đại cũng đứng dậy, cô cảm thấy công việc của Hình Dương rất bận rộn, có mấy lúc không ngủ, hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi thư giãn nên hãy để cho gã về nhà ngủ thôi. Hình Dương thì rất khổ sở, đúng vậy, người ta thân mật với nhau ở đây gã lại còn xen vào làm gì chứ, theo chân bọn họ gật đầu một cái, gã xoay người bước đi.
Hình Dương đi, trong nhà cũng chỉ còn lại hai người, Tô Tiểu Đại ngồi vào ghế, nói: “Hình Dương khá tốt, thường giúp đỡ tôi lắm.”
Lăng Duy Trạch sớm đã dùng bữa xong, anh nhìn Tô Tiểu Đại đang ăn cơm mà vẫn không quên lảm nhảm thì bèn hỏi: “Tiểu Đại, tại sao có chuyện gì em cũng không nghĩ đến anh đầu tiên?”
Tất nhiên án mạng không thể nào xảy ra, bởi vì Lăng Duy Trạch không đến nỗi vì một bữa cơm mà trả thù bọn họ. Xác thực mà nói thì anh không đem Hình Dương để trong mắt tí nào, đối với anh, Tô Tiểu Đại đã sớm thuộc về anh, người khác không đủ bản lĩnh cướp cô đi được. Anh cười khẽ một tiếng, lay nhẹ Tô Tiểu Đại, giọng nói dịu dàng như nước: “Em à, lấy bát đũa cho anh đi.”
Nghe thấy âm thanh dịu dàng kia khiến Tô Tiểu Đại rùng mình, cô chạy như bay đến phòng bếp tựa như chạy trốn để lấy bát đũa cho anh, thế là cả ba người bắt đầu bữa tối. Lăng Duy Trạch không nói gì, anh ngồi thong dong cầm đũa ăn cơm. Nhìn thấy hơi thở cao sang tản mát ra từ phía anh, nội tâm của Hình Dương đột nhiên xuất hiện một chút mất tự tin, thứ cảm giác mà gã chưa từng có. Lăng Duy Trạch chẳng làm gì cả, nhưng cho dù là ngồi im thì cũng đủ tỏa sáng hơn bất kỳ kẻ khác. Nhìn lại Tô Tiểu Đại ngồi cạnh Lăng Duy Trạch, gã nhất thời thấy chướng mắt. Chướng mắt ư? Sao gã lại có suy nghĩ này? Cố gắng trấn định lại, Hình Dương thả lỏng tâm trạng của mình.
“Anh Lăng, một lần nữa xin lỗi vì đã làm phiền.” Đối với Tô Tiểu Đại, Hình Dương tất nhiên không cần nói những lời khách sáo ấy, nhưng khi đối với Lăng Duy Trạch, Hình Dương vẫn phải nói, dù sao cũng không nên gây hiểu lầm dù chỉ là nhỏ nhất.
Lăng Duy Trạch nghe xong mỉm cười: “Anh Hình đừng khách sáo, Tiểu Đại và anh cũng là hàng xóm mà.” Ừ, là hàng xóm, và cũng chỉ có thể là hàng xóm.
Hình Dương cười theo: “Tôi với cô ấy chính là bạn tốt.” Gã biết mình rất ưa thích Tô Tiểu Đại, mặc dù gã không biết đây là loại cảm giác ưa thích gì. Cho nên tuy cô đã có bạn trai, thứ xúc cảm mơ hồ này gã cũng muốn giữ cho riêng mình, chỉ cần không vượt quá giới hạn thì là bạn tốt được rồi. Thế nhưng khi nhìn thấy hai người bọn họ thân mật, trong lòng của gã tại sao lại không dễ chịu tí nào?
Giữa hai người đàn ông đang gợn sóng, Tô Tiểu Đại vẫn vô tư ăn uống. Lăng Duy Trạch trước sau như một thôi, hiền hòa dễ gần, thân thiện với mọi người, ừ, được đấy. Hơn nữa cô và Hình Dương là bạn tốt mà, anh ta cũng không làm khó dễ gì cô đâu. Cô cũng rất ưa thích Hình Dương, đi cùng với Hình Dương khiến cô cảm thấy vui vẻ lắm, không nặng nề, cho nên cô bao giờ cũng mong mình sẽ là bạn tốt với gã, ý muốn rù quến gã cũng tiêu tan.
Ăn một miếng gỏi ngó sen, Lăng Duy Trạch hơi kinh ngạc. Mặc dù không tính là ngon nhất nhưng đối với chỉ số thông minh của Tô Tiểu Đại mà nhận thức thì mùi vị này cũng không tệ: “Em nấu đấy à?”
“Ừ, đúng rồi, anh ăn thấy ngon hả?” Tô Tiểu Đại mở to mắt nhìn Lăng Duy Trạch đầy kỳ vọng, cô đang chờ lời đánh giá của anh. Phàm là hai người dùng cơm, mọi thứ đều do Lăng Duy Trạch quyết định địa điểm, đại đa số đều là những món đắt tiền ở nhà hàng. Đến giờ, khái niệm cơm nhà đối với hai người bọn họ hầu như không có, càng lúc càng bị anh ta tập thành thói quen ăn hàng ăn quán.
Thấy cô tràn đầy mong đợi, Lăng Duy Trạch mỉm cười bình phẩm: “Ừ, cũng khá ngon.” Đây là món ăn bình thường trong gia đình, thậm chí anh chưa từng thử qua, tất nhiên không so được với các món điệu nghệ ở nhà hàng nhưng anh lại cảm nhận thấm thía một hương vị – hương vị ấm áp của gia đình.
Rất khó được anh tán thưởng khiến Tô Tiểu Đại vô cùng vui vẻ, cô gắp một miếng sườn bỏ vào bát anh: “Ha ha, anh nếm thử món này đi.”
Kẻ độc mồm như anh cũng khen ngợi cô thì đủ chứng tỏ cô nấu nướng không tệ rồi, quả nhiên thứ càng hiếm thì mới quý giá, thật vất vả lắm mới được anh khen ngợi, cô còn nhớ rõ anh suốt ngày chỉ giỏi chê cười cô thôi.
Thấy Tô Tiểu Đại vô thức lấy anh làm trung tâm, mặc kệ gã đàn ông đối diện gạt sang một bên, Lăng Duy Trạch đang không vui vì việc cô nấu cơm cho kẻ khác ăn cũng dần dần tan biến. Bắt gặp khung cảnh đôi tình nhân hạnh phúc, cả nụ cười lung linh trên môi Tô Tiểu Đại càng khiến Hình Dương thêm buồn man mác. Chẳng lẽ, gã… thích cô? Gã giật mình trước suy nghĩ này, nhìn lúm đồng tiền lúng liếng kia khiến gã cúi đầu cười não nề, đúng rồi, gã thích cô, nhưng gã không ý thức được mình thích cô gái đơn thuần và vui vẻ này từ bao giờ.
Ấy thế mà đã quá muộn, Hình Dương phát hiện quá muộn, bọn họ gặp nhau quá muộn, gã sớm biết cô đã có bạn trai, chỉ là dối lòng theo cách nhìn không bình thường thì cô vốn không thuộc về ai cả. Nhưng sự thật chính là sự thật, cô ấy vĩnh viễn không thuộc về mình, toi đời mối tình đầu của mình, chưa bắt đầu đã vội kết thúc, mình đúng là rất bi thảm mà.
Hình Dương im lặng không lên tiếng khiến Tô Tiểu Đại chợt nhận ra cô có tí xem thường gã, thế là cô rối rít nói: “Hình Dương, anh ăn cơm đi, làm sao thế?” Ôi trời, bữa cơm này rõ ràng là cảm ơn Hình Dương, nhưng việc Lăng Duy Trạch đến đây khiến cô quên béng mất, có lỗi với Hình Dương quá đi. Nghe thấy giọng nói của cô, Hình Dương khôi phục tinh thần, mỉm cười một cái: “Ừ.”
Thấy Hình Dương cười, Tô Tiểu Đại lúc này mới yên tâm quay đầu nhìn Lăng Duy Trạch: “Anh Hình tốt lắm, tôi không kịp mua vé xe lửa để về quê đón năm mới thì anh ấy đồng ý đưa tôi về.”
Trong quan niệm của Tô Tiểu Đại, Hình Dương chính là một người tốt, một đàn ông tốt, một bạn bè tốt, mặc dù trùng hợp là cô rất thích những người ôn hòa như Hình Dương. Tuy nhiên khi càng thân quen, cô càng thấy gã ta thích hợp làm bạn hơn là làm người yêu, mối quan hệ hàng xóm hiện tại giữa bọn họ khiến cô rất hài lòng. Nghe cô trình bày xong, ánh mắt anh hơi nhếch lên một tí: “A, vậy sao, em không mua được vé xe cũng không bảo anh một tiếng?”
Tô Tiểu Đại sớm quen với sự dịu dàng giả tạo của anh rồi, chẳng lấy làm kinh ngạc trước thái độ ấy làm gì. Về phần tại sao không nói với anh là bởi anh có phải bạn trai thật của cô đâu, chuyện này làm sao có thể nhờ anh ta giúp được. Thật ra cô chính là như thế, cô lệ thuộc vào ba mẹ, lệ thuộc vào Dương Trừng Trừng nhưng lại rất ít lệ thuộc vào người khác, cho dù có quen nhau với Dương Kiến bảy năm nhưng có việc gì cô cũng tự tìm cách giải quyết, không giải quyết được thì mới cầu cứu Dương Trừng Trừng.
“Do gần đây em thấy anh rất bận.” Hơn nữa loại chuyện cỏn con này càng không nên làm phiền anh ta.
Lăng Duy Trạch đưa tay vuốt tóc cô: “Là lỗi của anh, không nên bỏ bê em.”
Nhìn ánh mắt thâm tình của Lăng Duy Trạch cùng với sự ấm áp trên đầu mình, con tim của Tô Tiểu Đại không khỏi đập thình thịch, cổ họng hơi khô khốc, cô muốn nhắc nhở anh ta rằng có diễn cũng đừng diễn quá thật như vậy. Thấy Lăng Duy Trạch không hề che giấu sự cưng chiều với cô, tâm trạng Hình Dương càng thêm tồi tệ. Mặc kệ thế nào chăng nữa, Lăng Duy Trạch đối với cô tốt như thế thì gã mừng thầm cho cô, bởi lẽ bọn họ chính là bạn tốt mà.
Trong đáy mắt của anh nhìn thấu hết nét mặt của Hình Dương, quả nhiên là gã ta thích Tô Tiểu Đại. Chỉ là anh đã nói rồi, Tô Tiểu Đại thuộc về anh, những người khác không đủ tư cách để mơ ước. Rốt cuộc Lăng Duy Trạch thôi diễn cái trò thâm tình, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm. Anh ta đang làm gì thế, mặc dù trước mặt mọi người bọn họ luôn giả vờ đóng kịch, nhưng ánh mắt dịu dàng kia thật khiến cô… khó quen.
“Anh Hình, cám ơn anh, chỉ là không làm phiền anh nữa, tôi có thể đưa cô ấy về quê. Tuy nhiên tôi vẫn rất cảm ơn anh đã quan tâm cô ấy thay tôi.”
Bạn trai chính chủ đã nói thế, Hình Dương còn biết làm gì thêm: “À đừng khách sáo, tôi và cô ấy là bạn bè mà, không phiền đâu.”
Đối với ý kiến của Lăng Duy Trạch, Tô Tiểu Đại cũng chẳng bận tâm, dù sao có xe đi về là tốt rồi, còn kén cá chọn canh làm gì.
“Tiểu Đại, nói cám ơn với anh Hình đi em.” Lăng Duy Trạch lên tiếng nhắc nhở cô.
“Cám ơn anh, Hình Dương.” Vậy cũng tốt, không cần làm phiền đến Hình Dương, nhà cô và nhà gã không xem là thuận đường, còn phải lượn quanh vèo vèo, vừa đúng có Lăng Duy Trạch xuất hiện, cô cũng không muốn làm gã về nhà trễ nãi, vẹn toàn đôi bên.
Tô Tiểu Đại cười hồn nhiên khiến lòng Hình Dương khẽ đau nói, nhưng đây mới chính là Tô Tiểu Đại, đúng không? Không có mưu mô, ngơ ngác, ngu ngơ, rất là tốt.
“Ừ, được, cứ thế nhé. Tôi dùng bữa xong rồi, không quấy rầy hai người nữa, tôi đi đây.” Hiện tại Hình Dương cần thời gian ngẫm nghĩ, bởi vì gã biết nếu ở lại đây gã sẽ không kiên trì nổi.
“Anh Hình đi thong thả nhé.”
“Tôi tiễn anh.” Tô Tiểu Đại cũng đứng dậy, cô cảm thấy công việc của Hình Dương rất bận rộn, có mấy lúc không ngủ, hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi thư giãn nên hãy để cho gã về nhà ngủ thôi. Hình Dương thì rất khổ sở, đúng vậy, người ta thân mật với nhau ở đây gã lại còn xen vào làm gì chứ, theo chân bọn họ gật đầu một cái, gã xoay người bước đi.
Hình Dương đi, trong nhà cũng chỉ còn lại hai người, Tô Tiểu Đại ngồi vào ghế, nói: “Hình Dương khá tốt, thường giúp đỡ tôi lắm.”
Lăng Duy Trạch sớm đã dùng bữa xong, anh nhìn Tô Tiểu Đại đang ăn cơm mà vẫn không quên lảm nhảm thì bèn hỏi: “Tiểu Đại, tại sao có chuyện gì em cũng không nghĩ đến anh đầu tiên?”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tất nhiên án mạng không thể nào xảy ra, bởi vì Lăng Duy Trạch không đến nỗi vì một bữa cơm mà trả thù bọn họ. Xác thực mà nói thì anh không đem Hình Dương để trong mắt tí nào, đối với anh, Tô Tiểu Đại đã sớm thuộc về anh, người khác không đủ bản lĩnh cướp cô đi được. Anh cười khẽ một tiếng, lay nhẹ Tô Tiểu Đại, giọng nói dịu dàng như nước: “Em à, lấy bát đũa cho anh đi.”
Nghe thấy âm thanh dịu dàng kia khiến Tô Tiểu Đại rùng mình, cô chạy như bay đến phòng bếp tựa như chạy trốn để lấy bát đũa cho anh, thế là cả ba người bắt đầu bữa tối. Lăng Duy Trạch không nói gì, anh ngồi thong dong cầm đũa ăn cơm. Nhìn thấy hơi thở cao sang tản mát ra từ phía anh, nội tâm của Hình Dương đột nhiên xuất hiện một chút mất tự tin, thứ cảm giác mà gã chưa từng có. Lăng Duy Trạch chẳng làm gì cả, nhưng cho dù là ngồi im thì cũng đủ tỏa sáng hơn bất kỳ kẻ khác. Nhìn lại Tô Tiểu Đại ngồi cạnh Lăng Duy Trạch, gã nhất thời thấy chướng mắt. Chướng mắt ư? Sao gã lại có suy nghĩ này? Cố gắng trấn định lại, Hình Dương thả lỏng tâm trạng của mình.
“Anh Lăng, một lần nữa xin lỗi vì đã làm phiền.” Đối với Tô Tiểu Đại, Hình Dương tất nhiên không cần nói những lời khách sáo ấy, nhưng khi đối với Lăng Duy Trạch, Hình Dương vẫn phải nói, dù sao cũng không nên gây hiểu lầm dù chỉ là nhỏ nhất.
Lăng Duy Trạch nghe xong mỉm cười: “Anh Hình đừng khách sáo, Tiểu Đại và anh cũng là hàng xóm mà.” Ừ, là hàng xóm, và cũng chỉ có thể là hàng xóm.
Hình Dương cười theo: “Tôi với cô ấy chính là bạn tốt.” Gã biết mình rất ưa thích Tô Tiểu Đại, mặc dù gã không biết đây là loại cảm giác ưa thích gì. Cho nên tuy cô đã có bạn trai, thứ xúc cảm mơ hồ này gã cũng muốn giữ cho riêng mình, chỉ cần không vượt quá giới hạn thì là bạn tốt được rồi. Thế nhưng khi nhìn thấy hai người bọn họ thân mật, trong lòng của gã tại sao lại không dễ chịu tí nào?
Giữa hai người đàn ông đang gợn sóng, Tô Tiểu Đại vẫn vô tư ăn uống. Lăng Duy Trạch trước sau như một thôi, hiền hòa dễ gần, thân thiện với mọi người, ừ, được đấy. Hơn nữa cô và Hình Dương là bạn tốt mà, anh ta cũng không làm khó dễ gì cô đâu. Cô cũng rất ưa thích Hình Dương, đi cùng với Hình Dương khiến cô cảm thấy vui vẻ lắm, không nặng nề, cho nên cô bao giờ cũng mong mình sẽ là bạn tốt với gã, ý muốn rù quến gã cũng tiêu tan.
Ăn một miếng gỏi ngó sen, Lăng Duy Trạch hơi kinh ngạc. Mặc dù không tính là ngon nhất nhưng đối với chỉ số thông minh của Tô Tiểu Đại mà nhận thức thì mùi vị này cũng không tệ: “Em nấu đấy à?”
“Ừ, đúng rồi, anh ăn thấy ngon hả?” Tô Tiểu Đại mở to mắt nhìn Lăng Duy Trạch đầy kỳ vọng, cô đang chờ lời đánh giá của anh. Phàm là hai người dùng cơm, mọi thứ đều do Lăng Duy Trạch quyết định địa điểm, đại đa số đều là những món đắt tiền ở nhà hàng. Đến giờ, khái niệm cơm nhà đối với hai người bọn họ hầu như không có, càng lúc càng bị anh ta tập thành thói quen ăn hàng ăn quán.
Thấy cô tràn đầy mong đợi, Lăng Duy Trạch mỉm cười bình phẩm: “Ừ, cũng khá ngon.” Đây là món ăn bình thường trong gia đình, thậm chí anh chưa từng thử qua, tất nhiên không so được với các món điệu nghệ ở nhà hàng nhưng anh lại cảm nhận thấm thía một hương vị – hương vị ấm áp của gia đình.
Rất khó được anh tán thưởng khiến Tô Tiểu Đại vô cùng vui vẻ, cô gắp một miếng sườn bỏ vào bát anh: “Ha ha, anh nếm thử món này đi.”
Kẻ độc mồm như anh cũng khen ngợi cô thì đủ chứng tỏ cô nấu nướng không tệ rồi, quả nhiên thứ càng hiếm thì mới quý giá, thật vất vả lắm mới được anh khen ngợi, cô còn nhớ rõ anh suốt ngày chỉ giỏi chê cười cô thôi.
Thấy Tô Tiểu Đại vô thức lấy anh làm trung tâm, mặc kệ gã đàn ông đối diện gạt sang một bên, Lăng Duy Trạch đang không vui vì việc cô nấu cơm cho kẻ khác ăn cũng dần dần tan biến. Bắt gặp khung cảnh đôi tình nhân hạnh phúc, cả nụ cười lung linh trên môi Tô Tiểu Đại càng khiến Hình Dương thêm buồn man mác. Chẳng lẽ, gã… thích cô? Gã giật mình trước suy nghĩ này, nhìn lúm đồng tiền lúng liếng kia khiến gã cúi đầu cười não nề, đúng rồi, gã thích cô, nhưng gã không ý thức được mình thích cô gái đơn thuần và vui vẻ này từ bao giờ.
Ấy thế mà đã quá muộn, Hình Dương phát hiện quá muộn, bọn họ gặp nhau quá muộn, gã sớm biết cô đã có bạn trai, chỉ là dối lòng theo cách nhìn không bình thường thì cô vốn không thuộc về ai cả. Nhưng sự thật chính là sự thật, cô ấy vĩnh viễn không thuộc về mình, toi đời mối tình đầu của mình, chưa bắt đầu đã vội kết thúc, mình đúng là rất bi thảm mà.
Hình Dương im lặng không lên tiếng khiến Tô Tiểu Đại chợt nhận ra cô có tí xem thường gã, thế là cô rối rít nói: “Hình Dương, anh ăn cơm đi, làm sao thế?” Ôi trời, bữa cơm này rõ ràng là cảm ơn Hình Dương, nhưng việc Lăng Duy Trạch đến đây khiến cô quên béng mất, có lỗi với Hình Dương quá đi. Nghe thấy giọng nói của cô, Hình Dương khôi phục tinh thần, mỉm cười một cái: “Ừ.”
Thấy Hình Dương cười, Tô Tiểu Đại lúc này mới yên tâm quay đầu nhìn Lăng Duy Trạch: “Anh Hình tốt lắm, tôi không kịp mua vé xe lửa để về quê đón năm mới thì anh ấy đồng ý đưa tôi về.”
Trong quan niệm của Tô Tiểu Đại, Hình Dương chính là một người tốt, một đàn ông tốt, một bạn bè tốt, mặc dù trùng hợp là cô rất thích những người ôn hòa như Hình Dương. Tuy nhiên khi càng thân quen, cô càng thấy gã ta thích hợp làm bạn hơn là làm người yêu, mối quan hệ hàng xóm hiện tại giữa bọn họ khiến cô rất hài lòng. Nghe cô trình bày xong, ánh mắt anh hơi nhếch lên một tí: “A, vậy sao, em không mua được vé xe cũng không bảo anh một tiếng?”
Tô Tiểu Đại sớm quen với sự dịu dàng giả tạo của anh rồi, chẳng lấy làm kinh ngạc trước thái độ ấy làm gì. Về phần tại sao không nói với anh là bởi anh có phải bạn trai thật của cô đâu, chuyện này làm sao có thể nhờ anh ta giúp được. Thật ra cô chính là như thế, cô lệ thuộc vào ba mẹ, lệ thuộc vào Dương Trừng Trừng nhưng lại rất ít lệ thuộc vào người khác, cho dù có quen nhau với Dương Kiến bảy năm nhưng có việc gì cô cũng tự tìm cách giải quyết, không giải quyết được thì mới cầu cứu Dương Trừng Trừng.
“Do gần đây em thấy anh rất bận.” Hơn nữa loại chuyện cỏn con này càng không nên làm phiền anh ta.
Lăng Duy Trạch đưa tay vuốt tóc cô: “Là lỗi của anh, không nên bỏ bê em.”
Nhìn ánh mắt thâm tình của Lăng Duy Trạch cùng với sự ấm áp trên đầu mình, con tim của Tô Tiểu Đại không khỏi đập thình thịch, cổ họng hơi khô khốc, cô muốn nhắc nhở anh ta rằng có diễn cũng đừng diễn quá thật như vậy. Thấy Lăng Duy Trạch không hề che giấu sự cưng chiều với cô, tâm trạng Hình Dương càng thêm tồi tệ. Mặc kệ thế nào chăng nữa, Lăng Duy Trạch đối với cô tốt như thế thì gã mừng thầm cho cô, bởi lẽ bọn họ chính là bạn tốt mà.
Trong đáy mắt của anh nhìn thấu hết nét mặt của Hình Dương, quả nhiên là gã ta thích Tô Tiểu Đại. Chỉ là anh đã nói rồi, Tô Tiểu Đại thuộc về anh, những người khác không đủ tư cách để mơ ước. Rốt cuộc Lăng Duy Trạch thôi diễn cái trò thâm tình, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm. Anh ta đang làm gì thế, mặc dù trước mặt mọi người bọn họ luôn giả vờ đóng kịch, nhưng ánh mắt dịu dàng kia thật khiến cô… khó quen.
“Anh Hình, cám ơn anh, chỉ là không làm phiền anh nữa, tôi có thể đưa cô ấy về quê. Tuy nhiên tôi vẫn rất cảm ơn anh đã quan tâm cô ấy thay tôi.”
Bạn trai chính chủ đã nói thế, Hình Dương còn biết làm gì thêm: “À đừng khách sáo, tôi và cô ấy là bạn bè mà, không phiền đâu.”
Đối với ý kiến của Lăng Duy Trạch, Tô Tiểu Đại cũng chẳng bận tâm, dù sao có xe đi về là tốt rồi, còn kén cá chọn canh làm gì.
“Tiểu Đại, nói cám ơn với anh Hình đi em.” Lăng Duy Trạch lên tiếng nhắc nhở cô.
“Cám ơn anh, Hình Dương.” Vậy cũng tốt, không cần làm phiền đến Hình Dương, nhà cô và nhà gã không xem là thuận đường, còn phải lượn quanh vèo vèo, vừa đúng có Lăng Duy Trạch xuất hiện, cô cũng không muốn làm gã về nhà trễ nãi, vẹn toàn đôi bên.
Tô Tiểu Đại cười hồn nhiên khiến lòng Hình Dương khẽ đau nói, nhưng đây mới chính là Tô Tiểu Đại, đúng không? Không có mưu mô, ngơ ngác, ngu ngơ, rất là tốt.
“Ừ, được, cứ thế nhé. Tôi dùng bữa xong rồi, không quấy rầy hai người nữa, tôi đi đây.” Hiện tại Hình Dương cần thời gian ngẫm nghĩ, bởi vì gã biết nếu ở lại đây gã sẽ không kiên trì nổi.
“Anh Hình đi thong thả nhé.”
“Tôi tiễn anh.” Tô Tiểu Đại cũng đứng dậy, cô cảm thấy công việc của Hình Dương rất bận rộn, có mấy lúc không ngủ, hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi thư giãn nên hãy để cho gã về nhà ngủ thôi. Hình Dương thì rất khổ sở, đúng vậy, người ta thân mật với nhau ở đây gã lại còn xen vào làm gì chứ, theo chân bọn họ gật đầu một cái, gã xoay người bước đi.
Hình Dương đi, trong nhà cũng chỉ còn lại hai người, Tô Tiểu Đại ngồi vào ghế, nói: “Hình Dương khá tốt, thường giúp đỡ tôi lắm.”
Lăng Duy Trạch sớm đã dùng bữa xong, anh nhìn Tô Tiểu Đại đang ăn cơm mà vẫn không quên lảm nhảm thì bèn hỏi: “Tiểu Đại, tại sao có chuyện gì em cũng không nghĩ đến anh đầu tiên?”