Tô Tiểu Đại chưa bao giờ thấy Lăng Duy Trạch dịu dàng như vậy, Duy Trạch, không giống trước giờ anh cố ý giả vờ dịu dàng, mà là nội tâm nơi đáy lòng toát ra. Như kỳ tích, cô dần dần trấn tĩnh lại, họng súng vẫn còn đặt ngay đầu cô. Tuy rằng rất sợ hãi nhưng cô chỉ cắn chặt môi mình, ngăn không cho bản thân khóc lóc, giống như thầm bảo Lăng Duy Trạch rằng, anh, em không sợ. Giờ phút này, thế giới của Tô Tiểu Đại chỉ trông thấy được mỗi anh, không có bất kỳ lý do, cô tin tưởng anh sẽ cứu cô.
Nhìn Tô Tiểu Đại rốt cuộc đã bình tĩnh một chút, anh mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó liếc nhìn Lãnh Phong: “Anh muốn gì, nói!”
Lãnh Phong mừng rỡ: “Lăng thiếu, ngài đồng ý?”
Lăng Duy Trạch không trực tiếp trả lời, chỉ ném một câu ngắn gọn: “Thả cô ấy ra.”
Nhưng điều này cũng không đồng nghĩa với việc cho Lãnh Phong một con đường sống, Hình Dương cũng căng thẳng nhìn anh. Lãnh Phong là do bọn họ hao tâm tổn trí giăng lưới bắt cá, giờ nếu bỏ qua thì khác nào thả hổ về rừng? Hình Dương cảm thấy mâu thuẫn, bên đội cảnh sát đều muốn bắt Lãnh Phong, nhưng Tô Tiểu Đại thì đang gặp nguy hiểm. Hắn thích cô, thật sự. Nếu không phải do tố chất được rèn luyện có trong người, chỉ e rằng hắn đã sớm rối loạn.
“Ngài Lăng…” Thấy đội trưởng sửng sốt không mở miệng, một vị cảnh sát trung niên bèn lên tiếng, Lăng Duy Trạch, vị này ở thành phố C cũng khá nổi tiếng, hẳn là thiếu chủ của nhà họ Lăng năm đó. Những điều này bọn họ cũng mới biết gần đây, nhưng Lăng Thiên chết đi đã khiến gia tộc họ Lăng đặt dấu chấm hết. Mặc dù hoài nghi nhưng bọn họ không có bất kỳ chứng cớ nào để bảo anh là người của gia tộc ấy, hiện tại thân phận của anh chỉ là một người làm ăn hợp pháp, không liên quan đến nhà họ Lăng. Huống chi ai cũng biết vị thiếu chủ kia còn được nhà họ Đào tương trợ, ít nhất ở thành phố C không ai dám động, mà giờ phút này anh ta lại…
“Tội phạm quan trọng, chẳng lẽ vợ chưa cưới của tôi không quan trọng ư?” Giọng điệu Lăng Duy Trạch hết sức sắc bén, không hề giống thường ngày ôn hòa nhã nhặn.
“Chuyện này…” Đúng là làm khó bên đội cảnh sát, bảo vệ công dân là chức trách của cảnh sát nhân dân, chỉ là Lãnh Phong bọn họ đã phải giăng lưới nhiều năm, cũng đã hi sinh nhiều đồng đội mới có ngày tóm cổ gã. Miếng ăn tới miệng còn không ăn khiến họ không cam lòng, hơn nữa Lãnh Phong liên quan đến vụ án buôn lậu thuốc phiện tầm cỡ quốc tế, không cần biết thế nào, bọn họ nhất định không bỏ qua cho.
Trong khoảnh thời gian ngắn, tất cả mọi người lâm vào tình cảnh khó khăn, nhưng Lãnh Phong không nhẫn nại được nữa: “Lăng thiếu, ngài tính sao?”
Lăng Duy Trạch chẳng quan tâm kẻ nào nữa, chỉ chăm chú nhìn Tô Tiểu Đại: “Tôi đồng ý. Thả cô ấy ra.”
Nhiều năm lăn lộn như vậy, Lãnh Phong biết Tô Tiểu Đại chính là tia hi vọng cuối cùng, gã tự nhiên sẽ không ngu thả cô, chỉ là nhà họ Lăng nhiều năm che chở, mà thiếu chủ lại ra lệnh khiến gã phải do dự. Sắc mặt Lăng Duy Trạch trong màn đêm càng lạnh lẽo hơn, anh từ trên cao nhìn xuống Lãnh Phong: “Tôi là thiếu chủ, nói lời giữ lời.”
Vẻ mặt của Lăng Duy Trạch khiến Lãnh Phong nhớ lại ngày xưa, gia chủ cao cao tại thượng – người đã từng là thần thoại trong gia tộc. Ba năm qua mặc dù gia tộc biến mất, nhưng uy danh vẫn còn, tuy vậy Lãnh Phong không còn niềm tin mãnh liệt như ngày trước nữa…
Đúng, Lăng Duy Trạch không phải Lăng Thiên, ngay cả khi anh là thiếu chủ, sống chết trước mắt, bản năng sinh tồn không để cho Lãng Phong tin bất kỳ kẻ nào: “Lăng thiếu, tôi muốn sống. Để tôi thoát, nhất định tôi sẽ không gây hại tới cô ta.”
Nếu giờ phút này chỉ có anh và gã, nhất định anh sẽ bỏ qua. Nhưng hiện tại không chỉ có anh mà còn có cảnh sát, anh không thể lộ ra vẻ đau lòng vì cô được. Anh mặc kệ cô khóc, lẳng lặng bước tới: “Thả cô ấy, tôi thay cô ấy làm con tin.”
Có lẽ khí thế của Lăng Duy Trạch quá bức người, có lẽ là gia tộc họ Lăng luôn đáng sợ, nhìn anh đi đến mà sự tỉnh táo của Lãnh Phong hoàn toàn mất sạch: “Ngài đừng tới đây, xin đừng tới đây!”
Lăng Duy Trạch đứng lại, anh đứng trung gian với gã, xung quanh là cảnh sát, chậm rãi rút di động: “Tôi gọi trực thăng đến, anh thả cô ấy ra.”
Thần kinh Lãnh Phong căng như dây thừng, gã biết người nhà họ Lăng nói lời giữ lời, nhưng nhiều ngày sống trong vòng lao lý đã khiến gã đối với ai cũng không tin tưởng, cho dù là lão gia chủ trên trời cũng không tin được. Gã lắc đầu: “Chờ tôi lên máy bay an toàn, tôi nhất định thả cô ta, ngài yên tâm, tôi thề không làm hại gì cô ta!”
Lăng Duy Trạch mỉm cười: “Được, nếu như vợ tôi có tổn thương gì, tôi sẽ cho anh chết không có chỗ chôn thây, hiểu chưa?”
Nhìn điệu cười hệt gia chủ quá cố, Lãnh Phong theo bản năng gật đầu: “Hiểu, hiểu.”
Nhưng cảnh sát ở phía sau lại bắt đầu nóng nảy, bọn họ lo lắng nhìn đội trường, rồi nhìn sang Lăng Duy Trạch, chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua cho gã ta? Chẳng lẽ bọn họ hi sinh đồng đội là điều vô ích? Nhưng cô gái kia cũng là người vô tội, làm sao đây? Hình Dương càng thêm căng thẳng, gã đàn ông kia máu me đầy mặt, Tô Tiểu Đại thì khóc, tim của hắn như là bị xé nát, cảm giác bất lực càng thêm điên cuồng hành hạ hắn.
Lăng Duy Trạch nói được làm được, quả nhiên chỉ chốc sau, trên bầu trời vang lên âm thanh máy bay trực thăng, Lãnh Phong mừng rỡ như điên nhìn máy bay hạ cánh, quay lại phía cảnh sát gầm gừ: “Các người lui về phía sau, lui hết!”
Cảnh sát do dự, nhưng đến đội trưởng còn ra dấu là lùi về sau mấy bước, Hình Dương ném súng trong tay, không có lùi vẫn đứng tại chỗ nhìn bọn họ, mà bấy giờ trực thăng đã đáp xuống cách đó không xa trên sân cỏ, chỉ có mỗi Lăng Duy Trạch, người tiếp theo là Lãnh Phong.
“Lăng Thiếu.”
Lăng Duy Trạch nhếch môi cười: “Sao nào, anh cũng muốn ra lệnh cho tôi?”
Lãnh Phong theo bản năng cúi đầu: “Thưa ngài, tôi không dám.” Nhưng gã muốn đưa Tô Tiểu Đại lên máy bay, xưa nay ra lệnh cho thiếu chủ là điều gã không đủ can đảm để làm.
Cứ như vậy, Lãnh Phong kéo Tô Tiểu Đại, dưới tầm mắt của mọi người vào trực thăng. Lăng Duy Trạch lù lù bất động, anh nhìn chằm chằm Lãnh Phong. Thần thái của anh vẫn như cũ, vừa lạnh lùng, vừa ưu nhã, nhưng càng như vậy thì càng khiến Lãnh Phong kinh hãi. Vì mạng sống, gã cắn răng kéo cô đi tới. Tựa trong nháy mắt, không ai thấy cũng không ai biết chuyện gì xảy ra, Lăng Duy Trạch tốc độ nhanh như chớp đánh úp về phía Lãnh Phong, một đá đá vào cổ tay của gã.
Lãnh Phong không hẳn là phế vật, tay gã tê rần đau đớn nhưng không vứt súng trong tay, chỉ là lảo đảo, gã buông lỏng Tô Tiểu Đại. Cô suy yếu ngã trên mặt đất, anh toan muốn đỡ cô thì Lãnh Phong giơ súng lên cao, nhắm đến Tô Tiểu Đại…
Đùng một tiếng, âm thanh to lớn phá vỡ bầu trời đêm, nhưng người ngã xuống không phải Tô Tiểu Đại, mà là người chạy như bay trước mặt cô – Hình Dương. Hoàn hồn lại, Lăng Duy Trạch nện thêm vài cú vào người Lãnh Phong. Đá phăng súng rơi đất, lúc này cảnh sát ùn ùn xông lên.
Thật là đau, Tô Tiểu Đại bị Hình Dương đè trên người, toàn thân cô đau nhức. Mới một khắc kia cô còn tưởng mình sẽ chết, ngay cả khóc cũng quên, chỉ là tại sao Hình Dương lại che chắn cho cô…
Hình Dương, Hình Dương, anh thế nào? Tô Tiểu Đại nghĩ lung tung, lại bị hắn đè phía dưới không thể cử động.
Cảnh sát không tốn nhiều công sức đã tóm được Lãnh Phong, mấy anh cảnh sát hình sự bước tới, nâng Hình Dương lên: “Đội trưởng, đội trưởng, anh có sao không?” Nhìn tấm lưng của hắn không ngừng tuôn máu với sắc mặt tái nhợt, tơ máu vương khóe môi, đội cảnh sát đều đỏ mắt, thậm chí có người còn rơi lệ.
Mà Tô Tiểu Đại cũng được anh kéo vào trong ngực, anh vuốt vuốt người cô: “Không sao chứ? Em có bị thương chỗ nào không? Có hay không?”
Tô Tiểu Đại không bị thương, chỉ là ngã lên đất có chút đau đớn, trên người bị trầy xước, nhưng những thứ này cũng không bằng một màn kinh hãi vừa rồi. Cô ngấn nước mắt, nghẹn ngào nói: “Hình Dương… Hình Dương anh ấy…”
Lăng Duy Trạch lúc này mới nhớ đến Hình Dương, ôm Tô Tiểu Đại đến gần hắn, nhìn khắp người hắn vết máu loang lổ, Tô Tiểu Đại lại khóc, tay cô run rẩy như muốn bắt lấy cái gì: “Hình Dương, anh ổn chứ…”
Hình Dương nửa mê nửa tỉnh, nhưng nghe được giọng nói của cô, nhìn được mơ hồ bóng dáng cô, ừ, cô không việc gì là tốt rồi. Nhưng mà đau quá, so với những lần bị thương trước thì lần này đau hơn. Hắn sắp chết ư? Hắn còn ít lời muốn nói với Tô Tiểu Đại, vốn tưởng rằng đời này không nói được, tuy nhiên kẻ sắp chết thì bận tâm nhiều làm cái gì? Dùng dằng, Hình Dương mở mắt ngắm Tô Tiểu Đại: “Tiểu Đại à…”
Tô Tiểu Đại ngoài khóc ra thì không biết làm gì nữa, nếu không phải Lăng Duy Trạch ôm cô đằng sau thì ngay cả hơi sức ngồi dậy cũng không có: “Anh thế nào rồi?”
Hình Dương mỉm cười, giống như lúc Tô Tiểu Đại cười với hắn lần đầu tiên ấy, hắn cố gắng nói to:”Tô… Tô Tiểu Đại, tôi.. tôi thích em. Tiểu Đại, tôi thích em…”
Tô Tiểu Đại chưa bao giờ thấy Lăng Duy Trạch dịu dàng như vậy, Duy Trạch, không giống trước giờ anh cố ý giả vờ dịu dàng, mà là nội tâm nơi đáy lòng toát ra. Như kỳ tích, cô dần dần trấn tĩnh lại, họng súng vẫn còn đặt ngay đầu cô. Tuy rằng rất sợ hãi nhưng cô chỉ cắn chặt môi mình, ngăn không cho bản thân khóc lóc, giống như thầm bảo Lăng Duy Trạch rằng, anh, em không sợ. Giờ phút này, thế giới của Tô Tiểu Đại chỉ trông thấy được mỗi anh, không có bất kỳ lý do, cô tin tưởng anh sẽ cứu cô.
Nhìn Tô Tiểu Đại rốt cuộc đã bình tĩnh một chút, anh mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó liếc nhìn Lãnh Phong: “Anh muốn gì, nói!”
Lãnh Phong mừng rỡ: “Lăng thiếu, ngài đồng ý?”
Lăng Duy Trạch không trực tiếp trả lời, chỉ ném một câu ngắn gọn: “Thả cô ấy ra.”
Nhưng điều này cũng không đồng nghĩa với việc cho Lãnh Phong một con đường sống, Hình Dương cũng căng thẳng nhìn anh. Lãnh Phong là do bọn họ hao tâm tổn trí giăng lưới bắt cá, giờ nếu bỏ qua thì khác nào thả hổ về rừng? Hình Dương cảm thấy mâu thuẫn, bên đội cảnh sát đều muốn bắt Lãnh Phong, nhưng Tô Tiểu Đại thì đang gặp nguy hiểm. Hắn thích cô, thật sự. Nếu không phải do tố chất được rèn luyện có trong người, chỉ e rằng hắn đã sớm rối loạn.
“Ngài Lăng…” Thấy đội trưởng sửng sốt không mở miệng, một vị cảnh sát trung niên bèn lên tiếng, Lăng Duy Trạch, vị này ở thành phố C cũng khá nổi tiếng, hẳn là thiếu chủ của nhà họ Lăng năm đó. Những điều này bọn họ cũng mới biết gần đây, nhưng Lăng Thiên chết đi đã khiến gia tộc họ Lăng đặt dấu chấm hết. Mặc dù hoài nghi nhưng bọn họ không có bất kỳ chứng cớ nào để bảo anh là người của gia tộc ấy, hiện tại thân phận của anh chỉ là một người làm ăn hợp pháp, không liên quan đến nhà họ Lăng. Huống chi ai cũng biết vị thiếu chủ kia còn được nhà họ Đào tương trợ, ít nhất ở thành phố C không ai dám động, mà giờ phút này anh ta lại…
“Tội phạm quan trọng, chẳng lẽ vợ chưa cưới của tôi không quan trọng ư?” Giọng điệu Lăng Duy Trạch hết sức sắc bén, không hề giống thường ngày ôn hòa nhã nhặn.
“Chuyện này…” Đúng là làm khó bên đội cảnh sát, bảo vệ công dân là chức trách của cảnh sát nhân dân, chỉ là Lãnh Phong bọn họ đã phải giăng lưới nhiều năm, cũng đã hi sinh nhiều đồng đội mới có ngày tóm cổ gã. Miếng ăn tới miệng còn không ăn khiến họ không cam lòng, hơn nữa Lãnh Phong liên quan đến vụ án buôn lậu thuốc phiện tầm cỡ quốc tế, không cần biết thế nào, bọn họ nhất định không bỏ qua cho.
Trong khoảnh thời gian ngắn, tất cả mọi người lâm vào tình cảnh khó khăn, nhưng Lãnh Phong không nhẫn nại được nữa: “Lăng thiếu, ngài tính sao?”
Lăng Duy Trạch chẳng quan tâm kẻ nào nữa, chỉ chăm chú nhìn Tô Tiểu Đại: “Tôi đồng ý. Thả cô ấy ra.”
Nhiều năm lăn lộn như vậy, Lãnh Phong biết Tô Tiểu Đại chính là tia hi vọng cuối cùng, gã tự nhiên sẽ không ngu thả cô, chỉ là nhà họ Lăng nhiều năm che chở, mà thiếu chủ lại ra lệnh khiến gã phải do dự. Sắc mặt Lăng Duy Trạch trong màn đêm càng lạnh lẽo hơn, anh từ trên cao nhìn xuống Lãnh Phong: “Tôi là thiếu chủ, nói lời giữ lời.”
Vẻ mặt của Lăng Duy Trạch khiến Lãnh Phong nhớ lại ngày xưa, gia chủ cao cao tại thượng – người đã từng là thần thoại trong gia tộc. Ba năm qua mặc dù gia tộc biến mất, nhưng uy danh vẫn còn, tuy vậy Lãnh Phong không còn niềm tin mãnh liệt như ngày trước nữa…
Đúng, Lăng Duy Trạch không phải Lăng Thiên, ngay cả khi anh là thiếu chủ, sống chết trước mắt, bản năng sinh tồn không để cho Lãng Phong tin bất kỳ kẻ nào: “Lăng thiếu, tôi muốn sống. Để tôi thoát, nhất định tôi sẽ không gây hại tới cô ta.”
Nếu giờ phút này chỉ có anh và gã, nhất định anh sẽ bỏ qua. Nhưng hiện tại không chỉ có anh mà còn có cảnh sát, anh không thể lộ ra vẻ đau lòng vì cô được. Anh mặc kệ cô khóc, lẳng lặng bước tới: “Thả cô ấy, tôi thay cô ấy làm con tin.”
Có lẽ khí thế của Lăng Duy Trạch quá bức người, có lẽ là gia tộc họ Lăng luôn đáng sợ, nhìn anh đi đến mà sự tỉnh táo của Lãnh Phong hoàn toàn mất sạch: “Ngài đừng tới đây, xin đừng tới đây!”
Lăng Duy Trạch đứng lại, anh đứng trung gian với gã, xung quanh là cảnh sát, chậm rãi rút di động: “Tôi gọi trực thăng đến, anh thả cô ấy ra.”
Thần kinh Lãnh Phong căng như dây thừng, gã biết người nhà họ Lăng nói lời giữ lời, nhưng nhiều ngày sống trong vòng lao lý đã khiến gã đối với ai cũng không tin tưởng, cho dù là lão gia chủ trên trời cũng không tin được. Gã lắc đầu: “Chờ tôi lên máy bay an toàn, tôi nhất định thả cô ta, ngài yên tâm, tôi thề không làm hại gì cô ta!”
Lăng Duy Trạch mỉm cười: “Được, nếu như vợ tôi có tổn thương gì, tôi sẽ cho anh chết không có chỗ chôn thây, hiểu chưa?”
Nhìn điệu cười hệt gia chủ quá cố, Lãnh Phong theo bản năng gật đầu: “Hiểu, hiểu.”
Nhưng cảnh sát ở phía sau lại bắt đầu nóng nảy, bọn họ lo lắng nhìn đội trường, rồi nhìn sang Lăng Duy Trạch, chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua cho gã ta? Chẳng lẽ bọn họ hi sinh đồng đội là điều vô ích? Nhưng cô gái kia cũng là người vô tội, làm sao đây? Hình Dương càng thêm căng thẳng, gã đàn ông kia máu me đầy mặt, Tô Tiểu Đại thì khóc, tim của hắn như là bị xé nát, cảm giác bất lực càng thêm điên cuồng hành hạ hắn.
Lăng Duy Trạch nói được làm được, quả nhiên chỉ chốc sau, trên bầu trời vang lên âm thanh máy bay trực thăng, Lãnh Phong mừng rỡ như điên nhìn máy bay hạ cánh, quay lại phía cảnh sát gầm gừ: “Các người lui về phía sau, lui hết!”
Cảnh sát do dự, nhưng đến đội trưởng còn ra dấu là lùi về sau mấy bước, Hình Dương ném súng trong tay, không có lùi vẫn đứng tại chỗ nhìn bọn họ, mà bấy giờ trực thăng đã đáp xuống cách đó không xa trên sân cỏ, chỉ có mỗi Lăng Duy Trạch, người tiếp theo là Lãnh Phong.
“Lăng Thiếu.”
Lăng Duy Trạch nhếch môi cười: “Sao nào, anh cũng muốn ra lệnh cho tôi?”
Lãnh Phong theo bản năng cúi đầu: “Thưa ngài, tôi không dám.” Nhưng gã muốn đưa Tô Tiểu Đại lên máy bay, xưa nay ra lệnh cho thiếu chủ là điều gã không đủ can đảm để làm.
Cứ như vậy, Lãnh Phong kéo Tô Tiểu Đại, dưới tầm mắt của mọi người vào trực thăng. Lăng Duy Trạch lù lù bất động, anh nhìn chằm chằm Lãnh Phong. Thần thái của anh vẫn như cũ, vừa lạnh lùng, vừa ưu nhã, nhưng càng như vậy thì càng khiến Lãnh Phong kinh hãi. Vì mạng sống, gã cắn răng kéo cô đi tới. Tựa trong nháy mắt, không ai thấy cũng không ai biết chuyện gì xảy ra, Lăng Duy Trạch tốc độ nhanh như chớp đánh úp về phía Lãnh Phong, một đá đá vào cổ tay của gã.
Lãnh Phong không hẳn là phế vật, tay gã tê rần đau đớn nhưng không vứt súng trong tay, chỉ là lảo đảo, gã buông lỏng Tô Tiểu Đại. Cô suy yếu ngã trên mặt đất, anh toan muốn đỡ cô thì Lãnh Phong giơ súng lên cao, nhắm đến Tô Tiểu Đại…
Đùng một tiếng, âm thanh to lớn phá vỡ bầu trời đêm, nhưng người ngã xuống không phải Tô Tiểu Đại, mà là người chạy như bay trước mặt cô – Hình Dương. Hoàn hồn lại, Lăng Duy Trạch nện thêm vài cú vào người Lãnh Phong. Đá phăng súng rơi đất, lúc này cảnh sát ùn ùn xông lên.
Thật là đau, Tô Tiểu Đại bị Hình Dương đè trên người, toàn thân cô đau nhức. Mới một khắc kia cô còn tưởng mình sẽ chết, ngay cả khóc cũng quên, chỉ là tại sao Hình Dương lại che chắn cho cô…
Hình Dương, Hình Dương, anh thế nào? Tô Tiểu Đại nghĩ lung tung, lại bị hắn đè phía dưới không thể cử động.
Cảnh sát không tốn nhiều công sức đã tóm được Lãnh Phong, mấy anh cảnh sát hình sự bước tới, nâng Hình Dương lên: “Đội trưởng, đội trưởng, anh có sao không?” Nhìn tấm lưng của hắn không ngừng tuôn máu với sắc mặt tái nhợt, tơ máu vương khóe môi, đội cảnh sát đều đỏ mắt, thậm chí có người còn rơi lệ.
Mà Tô Tiểu Đại cũng được anh kéo vào trong ngực, anh vuốt vuốt người cô: “Không sao chứ? Em có bị thương chỗ nào không? Có hay không?”
Tô Tiểu Đại không bị thương, chỉ là ngã lên đất có chút đau đớn, trên người bị trầy xước, nhưng những thứ này cũng không bằng một màn kinh hãi vừa rồi. Cô ngấn nước mắt, nghẹn ngào nói: “Hình Dương… Hình Dương anh ấy…”
Lăng Duy Trạch lúc này mới nhớ đến Hình Dương, ôm Tô Tiểu Đại đến gần hắn, nhìn khắp người hắn vết máu loang lổ, Tô Tiểu Đại lại khóc, tay cô run rẩy như muốn bắt lấy cái gì: “Hình Dương, anh ổn chứ…”
Hình Dương nửa mê nửa tỉnh, nhưng nghe được giọng nói của cô, nhìn được mơ hồ bóng dáng cô, ừ, cô không việc gì là tốt rồi. Nhưng mà đau quá, so với những lần bị thương trước thì lần này đau hơn. Hắn sắp chết ư? Hắn còn ít lời muốn nói với Tô Tiểu Đại, vốn tưởng rằng đời này không nói được, tuy nhiên kẻ sắp chết thì bận tâm nhiều làm cái gì? Dùng dằng, Hình Dương mở mắt ngắm Tô Tiểu Đại: “Tiểu Đại à…”
Tô Tiểu Đại ngoài khóc ra thì không biết làm gì nữa, nếu không phải Lăng Duy Trạch ôm cô đằng sau thì ngay cả hơi sức ngồi dậy cũng không có: “Anh thế nào rồi?”
Hình Dương mỉm cười, giống như lúc Tô Tiểu Đại cười với hắn lần đầu tiên ấy, hắn cố gắng nói to:”Tô… Tô Tiểu Đại, tôi.. tôi thích em. Tiểu Đại, tôi thích em…”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tô Tiểu Đại chưa bao giờ thấy Lăng Duy Trạch dịu dàng như vậy, Duy Trạch, không giống trước giờ anh cố ý giả vờ dịu dàng, mà là nội tâm nơi đáy lòng toát ra. Như kỳ tích, cô dần dần trấn tĩnh lại, họng súng vẫn còn đặt ngay đầu cô. Tuy rằng rất sợ hãi nhưng cô chỉ cắn chặt môi mình, ngăn không cho bản thân khóc lóc, giống như thầm bảo Lăng Duy Trạch rằng, anh, em không sợ. Giờ phút này, thế giới của Tô Tiểu Đại chỉ trông thấy được mỗi anh, không có bất kỳ lý do, cô tin tưởng anh sẽ cứu cô.
Nhìn Tô Tiểu Đại rốt cuộc đã bình tĩnh một chút, anh mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó liếc nhìn Lãnh Phong: “Anh muốn gì, nói!”
Lãnh Phong mừng rỡ: “Lăng thiếu, ngài đồng ý?”
Lăng Duy Trạch không trực tiếp trả lời, chỉ ném một câu ngắn gọn: “Thả cô ấy ra.”
Nhưng điều này cũng không đồng nghĩa với việc cho Lãnh Phong một con đường sống, Hình Dương cũng căng thẳng nhìn anh. Lãnh Phong là do bọn họ hao tâm tổn trí giăng lưới bắt cá, giờ nếu bỏ qua thì khác nào thả hổ về rừng? Hình Dương cảm thấy mâu thuẫn, bên đội cảnh sát đều muốn bắt Lãnh Phong, nhưng Tô Tiểu Đại thì đang gặp nguy hiểm. Hắn thích cô, thật sự. Nếu không phải do tố chất được rèn luyện có trong người, chỉ e rằng hắn đã sớm rối loạn.
“Ngài Lăng…” Thấy đội trưởng sửng sốt không mở miệng, một vị cảnh sát trung niên bèn lên tiếng, Lăng Duy Trạch, vị này ở thành phố C cũng khá nổi tiếng, hẳn là thiếu chủ của nhà họ Lăng năm đó. Những điều này bọn họ cũng mới biết gần đây, nhưng Lăng Thiên chết đi đã khiến gia tộc họ Lăng đặt dấu chấm hết. Mặc dù hoài nghi nhưng bọn họ không có bất kỳ chứng cớ nào để bảo anh là người của gia tộc ấy, hiện tại thân phận của anh chỉ là một người làm ăn hợp pháp, không liên quan đến nhà họ Lăng. Huống chi ai cũng biết vị thiếu chủ kia còn được nhà họ Đào tương trợ, ít nhất ở thành phố C không ai dám động, mà giờ phút này anh ta lại…
“Tội phạm quan trọng, chẳng lẽ vợ chưa cưới của tôi không quan trọng ư?” Giọng điệu Lăng Duy Trạch hết sức sắc bén, không hề giống thường ngày ôn hòa nhã nhặn.
“Chuyện này…” Đúng là làm khó bên đội cảnh sát, bảo vệ công dân là chức trách của cảnh sát nhân dân, chỉ là Lãnh Phong bọn họ đã phải giăng lưới nhiều năm, cũng đã hi sinh nhiều đồng đội mới có ngày tóm cổ gã. Miếng ăn tới miệng còn không ăn khiến họ không cam lòng, hơn nữa Lãnh Phong liên quan đến vụ án buôn lậu thuốc phiện tầm cỡ quốc tế, không cần biết thế nào, bọn họ nhất định không bỏ qua cho.
Trong khoảnh thời gian ngắn, tất cả mọi người lâm vào tình cảnh khó khăn, nhưng Lãnh Phong không nhẫn nại được nữa: “Lăng thiếu, ngài tính sao?”
Lăng Duy Trạch chẳng quan tâm kẻ nào nữa, chỉ chăm chú nhìn Tô Tiểu Đại: “Tôi đồng ý. Thả cô ấy ra.”
Nhiều năm lăn lộn như vậy, Lãnh Phong biết Tô Tiểu Đại chính là tia hi vọng cuối cùng, gã tự nhiên sẽ không ngu thả cô, chỉ là nhà họ Lăng nhiều năm che chở, mà thiếu chủ lại ra lệnh khiến gã phải do dự. Sắc mặt Lăng Duy Trạch trong màn đêm càng lạnh lẽo hơn, anh từ trên cao nhìn xuống Lãnh Phong: “Tôi là thiếu chủ, nói lời giữ lời.”
Vẻ mặt của Lăng Duy Trạch khiến Lãnh Phong nhớ lại ngày xưa, gia chủ cao cao tại thượng – người đã từng là thần thoại trong gia tộc. Ba năm qua mặc dù gia tộc biến mất, nhưng uy danh vẫn còn, tuy vậy Lãnh Phong không còn niềm tin mãnh liệt như ngày trước nữa…
Đúng, Lăng Duy Trạch không phải Lăng Thiên, ngay cả khi anh là thiếu chủ, sống chết trước mắt, bản năng sinh tồn không để cho Lãng Phong tin bất kỳ kẻ nào: “Lăng thiếu, tôi muốn sống. Để tôi thoát, nhất định tôi sẽ không gây hại tới cô ta.”
Nếu giờ phút này chỉ có anh và gã, nhất định anh sẽ bỏ qua. Nhưng hiện tại không chỉ có anh mà còn có cảnh sát, anh không thể lộ ra vẻ đau lòng vì cô được. Anh mặc kệ cô khóc, lẳng lặng bước tới: “Thả cô ấy, tôi thay cô ấy làm con tin.”
Có lẽ khí thế của Lăng Duy Trạch quá bức người, có lẽ là gia tộc họ Lăng luôn đáng sợ, nhìn anh đi đến mà sự tỉnh táo của Lãnh Phong hoàn toàn mất sạch: “Ngài đừng tới đây, xin đừng tới đây!”
Lăng Duy Trạch đứng lại, anh đứng trung gian với gã, xung quanh là cảnh sát, chậm rãi rút di động: “Tôi gọi trực thăng đến, anh thả cô ấy ra.”
Thần kinh Lãnh Phong căng như dây thừng, gã biết người nhà họ Lăng nói lời giữ lời, nhưng nhiều ngày sống trong vòng lao lý đã khiến gã đối với ai cũng không tin tưởng, cho dù là lão gia chủ trên trời cũng không tin được. Gã lắc đầu: “Chờ tôi lên máy bay an toàn, tôi nhất định thả cô ta, ngài yên tâm, tôi thề không làm hại gì cô ta!”
Lăng Duy Trạch mỉm cười: “Được, nếu như vợ tôi có tổn thương gì, tôi sẽ cho anh chết không có chỗ chôn thây, hiểu chưa?”
Nhìn điệu cười hệt gia chủ quá cố, Lãnh Phong theo bản năng gật đầu: “Hiểu, hiểu.”
Nhưng cảnh sát ở phía sau lại bắt đầu nóng nảy, bọn họ lo lắng nhìn đội trường, rồi nhìn sang Lăng Duy Trạch, chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua cho gã ta? Chẳng lẽ bọn họ hi sinh đồng đội là điều vô ích? Nhưng cô gái kia cũng là người vô tội, làm sao đây? Hình Dương càng thêm căng thẳng, gã đàn ông kia máu me đầy mặt, Tô Tiểu Đại thì khóc, tim của hắn như là bị xé nát, cảm giác bất lực càng thêm điên cuồng hành hạ hắn.
Lăng Duy Trạch nói được làm được, quả nhiên chỉ chốc sau, trên bầu trời vang lên âm thanh máy bay trực thăng, Lãnh Phong mừng rỡ như điên nhìn máy bay hạ cánh, quay lại phía cảnh sát gầm gừ: “Các người lui về phía sau, lui hết!”
Cảnh sát do dự, nhưng đến đội trưởng còn ra dấu là lùi về sau mấy bước, Hình Dương ném súng trong tay, không có lùi vẫn đứng tại chỗ nhìn bọn họ, mà bấy giờ trực thăng đã đáp xuống cách đó không xa trên sân cỏ, chỉ có mỗi Lăng Duy Trạch, người tiếp theo là Lãnh Phong.
“Lăng Thiếu.”
Lăng Duy Trạch nhếch môi cười: “Sao nào, anh cũng muốn ra lệnh cho tôi?”
Lãnh Phong theo bản năng cúi đầu: “Thưa ngài, tôi không dám.” Nhưng gã muốn đưa Tô Tiểu Đại lên máy bay, xưa nay ra lệnh cho thiếu chủ là điều gã không đủ can đảm để làm.
Cứ như vậy, Lãnh Phong kéo Tô Tiểu Đại, dưới tầm mắt của mọi người vào trực thăng. Lăng Duy Trạch lù lù bất động, anh nhìn chằm chằm Lãnh Phong. Thần thái của anh vẫn như cũ, vừa lạnh lùng, vừa ưu nhã, nhưng càng như vậy thì càng khiến Lãnh Phong kinh hãi. Vì mạng sống, gã cắn răng kéo cô đi tới. Tựa trong nháy mắt, không ai thấy cũng không ai biết chuyện gì xảy ra, Lăng Duy Trạch tốc độ nhanh như chớp đánh úp về phía Lãnh Phong, một đá đá vào cổ tay của gã.
Lãnh Phong không hẳn là phế vật, tay gã tê rần đau đớn nhưng không vứt súng trong tay, chỉ là lảo đảo, gã buông lỏng Tô Tiểu Đại. Cô suy yếu ngã trên mặt đất, anh toan muốn đỡ cô thì Lãnh Phong giơ súng lên cao, nhắm đến Tô Tiểu Đại…
Đùng một tiếng, âm thanh to lớn phá vỡ bầu trời đêm, nhưng người ngã xuống không phải Tô Tiểu Đại, mà là người chạy như bay trước mặt cô – Hình Dương. Hoàn hồn lại, Lăng Duy Trạch nện thêm vài cú vào người Lãnh Phong. Đá phăng súng rơi đất, lúc này cảnh sát ùn ùn xông lên.
Thật là đau, Tô Tiểu Đại bị Hình Dương đè trên người, toàn thân cô đau nhức. Mới một khắc kia cô còn tưởng mình sẽ chết, ngay cả khóc cũng quên, chỉ là tại sao Hình Dương lại che chắn cho cô…
Hình Dương, Hình Dương, anh thế nào? Tô Tiểu Đại nghĩ lung tung, lại bị hắn đè phía dưới không thể cử động.
Cảnh sát không tốn nhiều công sức đã tóm được Lãnh Phong, mấy anh cảnh sát hình sự bước tới, nâng Hình Dương lên: “Đội trưởng, đội trưởng, anh có sao không?” Nhìn tấm lưng của hắn không ngừng tuôn máu với sắc mặt tái nhợt, tơ máu vương khóe môi, đội cảnh sát đều đỏ mắt, thậm chí có người còn rơi lệ.
Mà Tô Tiểu Đại cũng được anh kéo vào trong ngực, anh vuốt vuốt người cô: “Không sao chứ? Em có bị thương chỗ nào không? Có hay không?”
Tô Tiểu Đại không bị thương, chỉ là ngã lên đất có chút đau đớn, trên người bị trầy xước, nhưng những thứ này cũng không bằng một màn kinh hãi vừa rồi. Cô ngấn nước mắt, nghẹn ngào nói: “Hình Dương… Hình Dương anh ấy…”
Lăng Duy Trạch lúc này mới nhớ đến Hình Dương, ôm Tô Tiểu Đại đến gần hắn, nhìn khắp người hắn vết máu loang lổ, Tô Tiểu Đại lại khóc, tay cô run rẩy như muốn bắt lấy cái gì: “Hình Dương, anh ổn chứ…”
Hình Dương nửa mê nửa tỉnh, nhưng nghe được giọng nói của cô, nhìn được mơ hồ bóng dáng cô, ừ, cô không việc gì là tốt rồi. Nhưng mà đau quá, so với những lần bị thương trước thì lần này đau hơn. Hắn sắp chết ư? Hắn còn ít lời muốn nói với Tô Tiểu Đại, vốn tưởng rằng đời này không nói được, tuy nhiên kẻ sắp chết thì bận tâm nhiều làm cái gì? Dùng dằng, Hình Dương mở mắt ngắm Tô Tiểu Đại: “Tiểu Đại à…”
Tô Tiểu Đại ngoài khóc ra thì không biết làm gì nữa, nếu không phải Lăng Duy Trạch ôm cô đằng sau thì ngay cả hơi sức ngồi dậy cũng không có: “Anh thế nào rồi?”
Hình Dương mỉm cười, giống như lúc Tô Tiểu Đại cười với hắn lần đầu tiên ấy, hắn cố gắng nói to:”Tô… Tô Tiểu Đại, tôi.. tôi thích em. Tiểu Đại, tôi thích em…”