Gái đẹp chính là gái đẹp, ngay cả giọng nói cũng dễ nghe như vậy. Cô cô đang dùng đôi mắt ngấn nước nhìn Lăng Tô Mạn, điều này khiến cô không khỏi tò mò, người này rốt cuộc là ai nhỉ? Tại sao lại dùng vẻ mặt đã tìm thấy mẹ thất lạc nhiều năm, nếu cô nhớ không lầm thì Lăng Duy Trạch chính là con một.
Lăng Tô Mạn ngẩn người, đến khi khôi phục tinh thần thì sự ôn hòa trên mặt đã lắng xuống, thay vào đó là biểu cảm lạnh nhạt.
“Linda, đã lâu không gặp.”
Cô cô còn có một tên khác là Linda? Tên tiếng Anh nghe có vẻ xa hoa.
Nàng ta điềm đạm cắn môi, bộ dạng cố nén nước mắt khiến người ngoài nhìn vào có chút không nhẫn tâm. Nhưng tại sao mẹ chồng cô lại phản ứng như ghét bỏ. Bà không thèm quan tâm Linda mà chỉ quay sang hỏi Tô Tiểu Đại: “Ăn xong chưa con?”
Tô Tiểu Đại tuy rằng khờ khạo nhưng vẫn rất thức thời, được bà ra lệnh, cô liền ngoan ngoãn đứng dậy cầm lấy túi xách rồi dắt tay mẹ chồng đi. Thấy Lăng Tô Mạn phớt lờ mình, Linda càng bi thương hơn, điều này khiến Tô Tiểu Đại muốn ôm lấy nàng ta mà khuyên can, an ủi.
Tuy nhiên, Linda vẫn đứng bất động thật lâu giống như hạ quyết tâm, sau đó thừa dịp bọn họ còn chưa đi xa mà đuổi theo, chắn trước mặt hai mẹ con bọn họ.
Bấy giờ nước mắt nàng ta mới tuôn rơi, ngay cả sinh viên khoa tự nhiên như Tô Tiểu Đại cũng nghĩ tới một thành ngữ: Hoa lê đái vũ.
Lăng Tô Mạn có chút tức giận, gắt lên: “Linda, cô làm gì thế?”
Linda run rẩy đôi môi, lát sau mới thốt được một câu: “Bác gái, là cháu có nỗi khổ tâm.”
Nỗi khổ tâm, có thể mỗi người ai cũng có việc khó, nhưng nhìn cô con dâu đơn thuần này, Lăng Tô Mạn lắc đầu cho qua: “Xin giới thiệu, đây là vợ của A Trạch - Tô Tiểu Đại. Con dâu, chào cô Linda đi con.”
“Xin chào Linda!” Tô Tiểu Đại lễ phép chào hỏi.
Lăng Tô Mạn không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lặng đưa cô rời khỏi quán trà. Cho đến khi ngồi vào trong xe, Tô Tiểu Đại một câu cũng chẳng dám ý kiến, quả nhiên mẹ con chính là mẹ con, bộ dạng hắc ám của mẹ chồng chỉ hơn chứ không kém Lăng Duy Trạch tí nào. Cảm xúc tồi tệ qua đi, Lăng Tô Mạn nhìn sang cô con dâu đang rất băn khoăn: “Ngại quá, vừa rồi dọa con giật mình nhỉ?”
Tô Tiểu Đại liền vội vàng lắc đầu, chưa đến nỗi hù dọa nhưng chỉ làm cô có chút ngạc nhiên. Linda kia rốt cuộc là ai vậy, có thể khiến mẹ chồng tức giận: “Mẹ ơi, Linda là ai thế?”
Đây là câu hỏi nằm trong dự kiến, tuy nhiên bà muốn để con trai trình bày vấn đề này còn hơn. Bà thở dài, nắm lấy tay của cô: “Đợi buổi tối A Trạch chính miệng kể con nghe nhé, mặc kệ sau đó phát sinh cái gì, con phải nhớ, con là vợ của nó, kẻ khác không có chỗ chen chân, hiểu không?”
Tô Tiểu Đại tiếp tục gật đầu, là mẹ đang đề phòng người thứ ba? Nghĩ đến Linda, cô không đề phòng cũng không được, bởi cô ta xinh đẹp như vậy cơ mà. Tóm lại lời mẹ chồng nói là đúng nhất.
“Con hiểu mà, mẹ yên tâm ạ.”
Lăng Tô Mạn vui mừng nhìn cô, hi vọng vợ chồng chúng nó có thể hòa thuận hạnh phúc, cả đời này, bà không mong gì hơn nữa.
Thử váy cưới là một việc rất rườm rà, giằng co một buổi chiều, rốt cuộc Tô Tiểu Đại cũng hoàn tất nhiệm vụ. Cùng mẹ chồng dùng cơm tối, thẳng khi về nhà thì Tô Tiểu Đại đã mệt mỏi ngồi phịch trên ghế salon không động đậy.
Lăng Duy Trạch về hơi trễ, trước kia đóng giả làm bạn gái hờ, cô vốn không biết anh có bao nhiêu là chuyện phải lo. Nhưng từ khi đính hôn, cô mới phát hiện anh thực sự rất bận, nhất là gần đây càng thêm loay hoay mỗi ngày đều muộn hơn chín giờ mới về. Như hôm nay chín giờ ba mươi về cũng coi là sớm rồi.
“Mừng anh đã về !”
Công tác một ngày, Lăng Duy Trạch cũng có chút mệt mỏi, thế nhưng vừa mở cửa đã trong thấy nơi salon của cô gái nhỏ ngồi ở đấy, anh lại cảm thấy bao nhiêu mỏi mệt đều đáng giá. Anh bước đến, ngồi xuống ôm cô vào lòng.
“Em vất vả rồi!”
Tô Tiểu Đại bơ phờ gật đầu: “Tất nhiên, anh cứ thử váy áo từ trưa đến chiều xem.” Hừ, anh cũng không cần giống cô, cứ thử lại đổi, ai bảo anh là cá móc treo quần áo, mặc gì vào cũng dễ nhìn hết.
Lăng Duy Trạch cười trêu trọc cô: “Em khỏe như voi í, mệt gì mà mệt.”
Nếu như lúc này còn sức lực, Tô Tiểu Đại thật muốn cào lưng anh: “Anh có lương tâm không, em vì ai mới như vậy chứ?”
Thấy cô xù lông nhím, Lăng Duy Trạch cười khẽ, sau đó nắm lấy tay cô: “Dù sao chuyện trọng đại cả đời, vất vả cũng đáng, em nhỉ?”
Hừ hừ, mới nghe anh nói được câu lọt tai đấy. Chỉ là nhớ đến cô gái buổi chiều, bất mãn đối với anh tạm thời được cô để sang một bên.
“Trạch, em muốn hỏi anh điều này.”
Ôm cô gái mềm mại vào lòng, Lăng Duy Trạch tâm trạng vẫn thoải mái. Anh biết cô sẽ hỏi gì vì ban chiều mẹ đã gọi điện báo cho anh hay.
“Ừm, hỏi đi.”
Thấy anh gật đầu, Tô Tiểu Đại mới giải trừ nghi vấn: “Anh quen Linda sao?”
“Có quen.” Lăng Duy Trạch không quanh co, dù sao cô sớm muộn cũng sẽ biết, chi bằng nói thẳng ruột ngựa còn hơn bị kẻ khác gièm pha lung tung. Mặc dù anh rất không thích nhắc đến cô ta.
Thấy Lăng Duy Trạch thẳng thắn thừa nhận, Tô Tiểu Đại thở phào nhẹ nhõm, dù là cái gì cô cũng không mong người thân thiết với mình giấu giếm. Đùa nghịch ngón tay anh, cô hỏi: “Linda rốt cuộc là ai nhỉ?”
“Muốn biết hửm?”
“Tất nhiên rồi.” Đây không phải nói nhảm, không muốn thì đã không hỏi. Mỹ nữ đẹp vậy cùng chồng mình có qua lại, ai cũng đều cảm thấy nguy hiểm rình rập, cô không phải đồ ngốc đâu, hừ hừ!
Lăng Duy Trạch trầm mặc, ôm chặt cô hơn, sau đó bắt đầu kể chuyện bé nghe.
Giống như Tô Tiểu Đại, anh và Linda yêu nhau bảy năm, từ thời 18 tuổi đến năm 25 vẫn bên nhau không rời. Anh và Linda không đặc biệt gì, bọn họ là bạn cùng lớp thời đại học, 18 tuổi năm ấy anh thi đậu vào trường X nổi tiếng ở Mỹ với thân phận người Trung Quốc, điểm số cao cùng với vẻ ngoài điển trai khiến mọi người đều bị thu hút.
Mà lúc đó trong lớp còn có một kẻ được người khác chú ý chính là Linda.
Tuy gốc gác người Hoa nhưng ông của Linda di dân sang Mỹ, cho nên nàng ta được sinh ở Mỹ, mặc dù trong người chảy dòng máu Trung Quốc, tuy nhiên nàng ta chưa từng về đây.
Ban đầu, Lăng Duy Trạch cảm thấy nàng không có gì đặc biệt, chẳng qua xinh đẹp, nhưng không phải kiểu xinh đẹp khiến anh động lòng nên anh chỉ xem như bạn bè đối đãi bình thường. Tuy nhiên Linda rất chú ý Lăng Duy Trạch, nàng tìm mọi lý do để tiếp cận anh, cùng anh ăn cơm, cùng anh nghiên cứu bài tập, cùng anh tản bộ, cùng anh du lịch, nhưng từ đầu đến cuối, Lăng Duy Trạch không tìm được điểm thu hút của Linda đối với mình nên cũng chẳng để tâm lắm.
Sau đó, quan hệ bọn họ biến chất khi trong một buổi tiệc giáng sinh, anh bị chuốc say rượu. Sáng hôm sau thức dậy anh đã thấy Linda nằm thẹn thùng trong người mình, cộng thêm một ít sắc đỏ vương vãi trên giường, anh mới biết, mọi chuyện không đơn thuần là say rượu.
Nhưng anh không lập tức hứa hẹn gì với Linda, mà chỉ muốn nàng cho anh thêm chút thời gian để suy nghĩ thật kỹ. Mặc dù đang ở nước ngoài nhưng tư tưởng anh khá hướng nội, bạn đời với anh mà nói rất quan trọng, hoặc không cần, hoặc chính là cả đời.
Linda có chút thất vọng về anh, nhưng vẫn tự nhiên đồng ý với đề nghị ấy.
Mấy hôm sau, Lăng Duy Trạch suy nghĩ rất nhiều, lần đầu tiên khiến anh hơi rối rắm. Dù ở trình độ này nhưng thân là đàn ông anh không thể trốn tránh. Nếu phải ở cạnh người mà mình không mặn mà, anh lại không cam lòng. Rồi anh gặp được Linda.
“Chúng ta đi đâu đó nhé anh?” Mấy ngày không thấy, nàng hình như tiều tụy một chút, điều này khiến anh hơi áy náy, lập tức đồng ý yêu cầu của nàng ta.
Dừng lại ở bờ sông Delaware yên tĩnh, Lăng Duy Trạch chờ đợi Linda chất vấn hoặc cái gì khác, nhưng nàng lại không hỏi han gì, chỉ lẳng lặng nói về lý tưởng, hoài bão. Có lẽ bầu không khí quá tốt đẹp, có lẽ tiếng mẹ đẻ thân thiết giúp tâm hồn anh rộng mổ, có lẽ Linda đã đánh vào lòng anh, vì vậy anh mới nói: “Linda, tôi chịu trách nhiệm, chúng ta sẽ ở cùng một chỗ.”
Là đàn ông hẳn nên có bản lĩnh, cho dù anh từng muốn phớt lờ vì đó là nông nỗi, nhưng chung quy vẫn không làm được. Mà Linda không tồi, gia cảnh cao quý, được nuôi dạy cẩn thận, làm phu nhân của nhà họ Lăng tương lai cũng không phải không được.
Mặc dù chẳng yêu thương đậm sâu, nhưng anh là kẻ hiểu chuyện, nếu anh đã chấp nhận thì anh sẽ đối xử với nàng ta thật tốt. Cứ như vậy bất tri bất giác, bọn họ yêu nhau được bảy năm. Một con số không ngắn không dài, cả đời người có mấy cái bảy năm? Đối với Linda, anh không nảy sinh tình yêu theo kiểu tim đập nhanh hay sét đánh trúng, mà là chậm rãi và tiếp tục, cho đến lúc kết hôn, đến lúc già đi, đến lúc lìa đời, nhưng cuối cùng tai nạn giao thông đã đổi thay tất cả.
Sau khi tỉnh dậy, nhà họ Lăng đổ nát, còn nàng ta thì lấy con riêng của cha mình, anh đau khổ chăng? Khổ chứ, bảy năm người rời ta mà đi, cũng nên khổ, cũng nên đau, nhưng anh vẫn có một cảm giác được giải thoát, có lẽ không yêu thì chính là không yêu, miễn cưỡng chỉ được vỏ ngoài, bên trong cũng vẫn rỗng tuếch.
Tất nhiên Linda lấy ai, Lăng Duy Trạch cũng không nói cho Tô Tiểu Đại nghe, bởi vì đó là chuyện bất đắc dĩ, anh không mong cô can hệ đến đám người ấy.
Cuối cùng, nghe xong mọi thứ, Tô Tiểu Đại trợn trừng mắt lắp bắp: “Anh… anh… anh và cô cô mến nhau cả bảy năm trời?” Này quá là nhiệm màu đi, quả nhiên cuộc sống nhiệm màu ghê gớm!
Ngày thứ hai, bị dày vò cả một buổi tối, Tô Tiểu Đại lười biếng nằm trên giường với cái lưng đau, còn ngược lại Lăng Duy Trạch tinh thần rất sáng lạn.
Cô nằm dài tức giận nhìn gã đàn ông tắm xong đang mặc quần áo, đeo cà vạt, trời cao chính là không công bằng, cho anh “nhan sắc xinh đẹp”, lại còn cho thể lực tốt như vậy. Cô thật không biết sao anh có thể làm lâu đến thế, ghét anh.
Mọi người đều nói khi dùng bữa no nê thì đàn ông tâm trạng thường rất tươi tỉnh, Lăng Duy Trạch cũng không ngoại lệ, giờ anh đang nhìn bà Lăng nằm vùi trên giường không chịu chui ra.
Lăng Duy Trạch bước đến bên giường, không đứng đắn đưa tay vào chăn sờ soạng chân Tô Tiểu Đại: “Còn không dậy anh gọi mẹ vào ngay.”
Người bên trong đỏ bừng mặt né tránh: “Đồ đầu gấu, đồ lưu manh!”
Người ta nói quả nhiên không sai, trước khi kết hôn đàn ông đều đàng hoàng, sau khi kết hôn thì lại vô sỉ không cách nào diễn tả. Mà Lăng Duy Trạch vốn dĩ bản chất là như vậy, trước kia do cô không phát hiện ra thôi, ngược lại cô còn nghĩ mình năm lần bảy lược xâm phạm anh, thật sự là nhiệm màu quá mức.
Bị vợ mắng, Lăng Duy Trạch chẳng tức giận mà còn kiêu ngạo trả lời: “Đàn ông không vô sỉ với vợ mới là đáng xấu hổ.” Anh không vô sỉ với cô, thì còn vô sỉ với ai đây?
“Anh ra ngoài cho em!!!”
Lăng Duy Trạch làm ngơ, chỉ duỗi tay ôm cô vào lòng, hôn nhẹ vào môi, bắt đầu sờ soạng lung tung. Đến lúc Tô Tiểu Đại mềm nhũn người thì anh mới buông tha cô.
“Anh đi làm đây, em nghỉ ngơi một lát mẹ sẽ dẫn em đi dùng bữa sáng.”
Xấu hổ đến ngón chân đều đỏ, Tô Tiểu Đại sao còn tâm trạng nghe anh nói gì, chỉ vùi mình vào chăn, lắc đầu đáp: “Biết rồi, anh đi nhanh giùm em.”
Nếu không phải có hội nghị khẩn cấp, Lăng Duy Trạch còn muốn ở cạnh cô lâu hơn nữa. Nhưng mà ngày còn dài, thời gian tính bằng cả cuộc đời thì sao phải vội. Vì thế anh vừa lái xe vừa huýt sáo ngâm nga.
Lát sau, mẹ anh đến.
“Tiểu Đại, con chuẩn bị xong chưa?”
Đã sớm ăn mặc chỉnh tề, Tô Tiểu Đại gật đầu một cái: “Vâng thưa bác.”
Nghe cô gọi vậy, Lăng Tô Mạn làm bộ bất mãn nói: “Đứa bé này, cũng sớm gả cho A Trạch mà vẫn gọi bác sao? Mẹ một tiếng xem nào.”
Thật ra so với con trai thì bà vẫn thích con gái, nhưng thể chất bà vốn yếu, lúc hạ sinh A Trạch thì không đủ điều kiện mang thai lần thứ hai, cho nên khi có con dâu bà muốn thương yêu nó một chút.
Thực ra Tô Tiểu Đại đặc biệt thích Lăng Tô Mạn, trong lòng anh, cô và mẹ cô không có gì khác biệt, chỉ là cô vừa mới đính hôn với anh, khoảng thời gian ngắn này có chút không quen, tuy nhiên Lăng Tô Mạn lại nhìn cô bằng ánh mắt chờ mong.
Bà mỉm cười: “Tốt lắm, con ngoan. Chúng ta đi thôi.”
Cô bẽn lẽn theo chân mẹ chồng đi ra ngoài, hôm nay có một nhiệm vụ đặc biệt quan trọng, đó là chọn tiếp áo cưới. Nhưng trước tiên phải ăn sáng đã, ai bảo con trai căn dặn mẹ nó dẫn nàng dâu đi dùng bữa rồi hẵng tính đến việc khác. Quả nhiên, con lớn không cậy mẹ.
Thấy cô dâu nhỏ vui vẻ ăn, tâm trạng Lăng Tô Mạn cũng trở nên tươi tỉnh. Cầm khăn giấy lau khóe môi cho Tô Tiểu Đại, bà cười: “Đừng vội, ăn từ từ.”
Ai cũng thích được cảm giác yêu thương, Tô Tiểu Đại vâng một tiếng: “Cảm ơn mẹ.”
Việc cô gọi mẹ trơn tru không còn lấp vấp như ban nãy khiến bà rất vui.
Đang lúc cô dùng bữa vui vẻ, một làn gió thơm thổi qua, từ đâu vang lên một chất giọng dịu dàng.
“Bác gái, thật sự là bác?”
Tô Tiểu Đại ngẩng đầu nhìn lên, trời ơi, đại mỹ nhân, chiều cao mét bảy trở lên, khuôn mặt nhỏ nhắn, môi anh đào xinh xinh, mũi nhỏ, hàng mi thanh tú, thậm chí đẹp hơn Dương Trừng Trừng. Người đẹp như vậy, phong cách tao nhã không nhiễm bụi trần, chỉ có thể hình dung là Cô Cô tái thế!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Gái đẹp chính là gái đẹp, ngay cả giọng nói cũng dễ nghe như vậy. Cô cô đang dùng đôi mắt ngấn nước nhìn Lăng Tô Mạn, điều này khiến cô không khỏi tò mò, người này rốt cuộc là ai nhỉ? Tại sao lại dùng vẻ mặt đã tìm thấy mẹ thất lạc nhiều năm, nếu cô nhớ không lầm thì Lăng Duy Trạch chính là con một.
Lăng Tô Mạn ngẩn người, đến khi khôi phục tinh thần thì sự ôn hòa trên mặt đã lắng xuống, thay vào đó là biểu cảm lạnh nhạt.
“Linda, đã lâu không gặp.”
Cô cô còn có một tên khác là Linda? Tên tiếng Anh nghe có vẻ xa hoa.
Nàng ta điềm đạm cắn môi, bộ dạng cố nén nước mắt khiến người ngoài nhìn vào có chút không nhẫn tâm. Nhưng tại sao mẹ chồng cô lại phản ứng như ghét bỏ. Bà không thèm quan tâm Linda mà chỉ quay sang hỏi Tô Tiểu Đại: “Ăn xong chưa con?”
Tô Tiểu Đại tuy rằng khờ khạo nhưng vẫn rất thức thời, được bà ra lệnh, cô liền ngoan ngoãn đứng dậy cầm lấy túi xách rồi dắt tay mẹ chồng đi. Thấy Lăng Tô Mạn phớt lờ mình, Linda càng bi thương hơn, điều này khiến Tô Tiểu Đại muốn ôm lấy nàng ta mà khuyên can, an ủi.
Tuy nhiên, Linda vẫn đứng bất động thật lâu giống như hạ quyết tâm, sau đó thừa dịp bọn họ còn chưa đi xa mà đuổi theo, chắn trước mặt hai mẹ con bọn họ.
Bấy giờ nước mắt nàng ta mới tuôn rơi, ngay cả sinh viên khoa tự nhiên như Tô Tiểu Đại cũng nghĩ tới một thành ngữ: Hoa lê đái vũ.
Lăng Tô Mạn có chút tức giận, gắt lên: “Linda, cô làm gì thế?”
Linda run rẩy đôi môi, lát sau mới thốt được một câu: “Bác gái, là cháu có nỗi khổ tâm.”
Nỗi khổ tâm, có thể mỗi người ai cũng có việc khó, nhưng nhìn cô con dâu đơn thuần này, Lăng Tô Mạn lắc đầu cho qua: “Xin giới thiệu, đây là vợ của A Trạch - Tô Tiểu Đại. Con dâu, chào cô Linda đi con.”
“Xin chào Linda!” Tô Tiểu Đại lễ phép chào hỏi.
Lăng Tô Mạn không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lặng đưa cô rời khỏi quán trà. Cho đến khi ngồi vào trong xe, Tô Tiểu Đại một câu cũng chẳng dám ý kiến, quả nhiên mẹ con chính là mẹ con, bộ dạng hắc ám của mẹ chồng chỉ hơn chứ không kém Lăng Duy Trạch tí nào. Cảm xúc tồi tệ qua đi, Lăng Tô Mạn nhìn sang cô con dâu đang rất băn khoăn: “Ngại quá, vừa rồi dọa con giật mình nhỉ?”
Tô Tiểu Đại liền vội vàng lắc đầu, chưa đến nỗi hù dọa nhưng chỉ làm cô có chút ngạc nhiên. Linda kia rốt cuộc là ai vậy, có thể khiến mẹ chồng tức giận: “Mẹ ơi, Linda là ai thế?”
Đây là câu hỏi nằm trong dự kiến, tuy nhiên bà muốn để con trai trình bày vấn đề này còn hơn. Bà thở dài, nắm lấy tay của cô: “Đợi buổi tối A Trạch chính miệng kể con nghe nhé, mặc kệ sau đó phát sinh cái gì, con phải nhớ, con là vợ của nó, kẻ khác không có chỗ chen chân, hiểu không?”
Tô Tiểu Đại tiếp tục gật đầu, là mẹ đang đề phòng người thứ ba? Nghĩ đến Linda, cô không đề phòng cũng không được, bởi cô ta xinh đẹp như vậy cơ mà. Tóm lại lời mẹ chồng nói là đúng nhất.
“Con hiểu mà, mẹ yên tâm ạ.”
Lăng Tô Mạn vui mừng nhìn cô, hi vọng vợ chồng chúng nó có thể hòa thuận hạnh phúc, cả đời này, bà không mong gì hơn nữa.
Thử váy cưới là một việc rất rườm rà, giằng co một buổi chiều, rốt cuộc Tô Tiểu Đại cũng hoàn tất nhiệm vụ. Cùng mẹ chồng dùng cơm tối, thẳng khi về nhà thì Tô Tiểu Đại đã mệt mỏi ngồi phịch trên ghế salon không động đậy.
Lăng Duy Trạch về hơi trễ, trước kia đóng giả làm bạn gái hờ, cô vốn không biết anh có bao nhiêu là chuyện phải lo. Nhưng từ khi đính hôn, cô mới phát hiện anh thực sự rất bận, nhất là gần đây càng thêm loay hoay mỗi ngày đều muộn hơn chín giờ mới về. Như hôm nay chín giờ ba mươi về cũng coi là sớm rồi.
“Mừng anh đã về !”
Công tác một ngày, Lăng Duy Trạch cũng có chút mệt mỏi, thế nhưng vừa mở cửa đã trong thấy nơi salon của cô gái nhỏ ngồi ở đấy, anh lại cảm thấy bao nhiêu mỏi mệt đều đáng giá. Anh bước đến, ngồi xuống ôm cô vào lòng.
“Em vất vả rồi!”
Tô Tiểu Đại bơ phờ gật đầu: “Tất nhiên, anh cứ thử váy áo từ trưa đến chiều xem.” Hừ, anh cũng không cần giống cô, cứ thử lại đổi, ai bảo anh là cá móc treo quần áo, mặc gì vào cũng dễ nhìn hết.
Lăng Duy Trạch cười trêu trọc cô: “Em khỏe như voi í, mệt gì mà mệt.”
Nếu như lúc này còn sức lực, Tô Tiểu Đại thật muốn cào lưng anh: “Anh có lương tâm không, em vì ai mới như vậy chứ?”
Thấy cô xù lông nhím, Lăng Duy Trạch cười khẽ, sau đó nắm lấy tay cô: “Dù sao chuyện trọng đại cả đời, vất vả cũng đáng, em nhỉ?”
Hừ hừ, mới nghe anh nói được câu lọt tai đấy. Chỉ là nhớ đến cô gái buổi chiều, bất mãn đối với anh tạm thời được cô để sang một bên.
“Trạch, em muốn hỏi anh điều này.”
Ôm cô gái mềm mại vào lòng, Lăng Duy Trạch tâm trạng vẫn thoải mái. Anh biết cô sẽ hỏi gì vì ban chiều mẹ đã gọi điện báo cho anh hay.
“Ừm, hỏi đi.”
Thấy anh gật đầu, Tô Tiểu Đại mới giải trừ nghi vấn: “Anh quen Linda sao?”
“Có quen.” Lăng Duy Trạch không quanh co, dù sao cô sớm muộn cũng sẽ biết, chi bằng nói thẳng ruột ngựa còn hơn bị kẻ khác gièm pha lung tung. Mặc dù anh rất không thích nhắc đến cô ta.
Thấy Lăng Duy Trạch thẳng thắn thừa nhận, Tô Tiểu Đại thở phào nhẹ nhõm, dù là cái gì cô cũng không mong người thân thiết với mình giấu giếm. Đùa nghịch ngón tay anh, cô hỏi: “Linda rốt cuộc là ai nhỉ?”
“Muốn biết hửm?”
“Tất nhiên rồi.” Đây không phải nói nhảm, không muốn thì đã không hỏi. Mỹ nữ đẹp vậy cùng chồng mình có qua lại, ai cũng đều cảm thấy nguy hiểm rình rập, cô không phải đồ ngốc đâu, hừ hừ!
Lăng Duy Trạch trầm mặc, ôm chặt cô hơn, sau đó bắt đầu kể chuyện bé nghe.
Giống như Tô Tiểu Đại, anh và Linda yêu nhau bảy năm, từ thời 18 tuổi đến năm 25 vẫn bên nhau không rời. Anh và Linda không đặc biệt gì, bọn họ là bạn cùng lớp thời đại học, 18 tuổi năm ấy anh thi đậu vào trường X nổi tiếng ở Mỹ với thân phận người Trung Quốc, điểm số cao cùng với vẻ ngoài điển trai khiến mọi người đều bị thu hút.
Mà lúc đó trong lớp còn có một kẻ được người khác chú ý chính là Linda.
Tuy gốc gác người Hoa nhưng ông của Linda di dân sang Mỹ, cho nên nàng ta được sinh ở Mỹ, mặc dù trong người chảy dòng máu Trung Quốc, tuy nhiên nàng ta chưa từng về đây.
Ban đầu, Lăng Duy Trạch cảm thấy nàng không có gì đặc biệt, chẳng qua xinh đẹp, nhưng không phải kiểu xinh đẹp khiến anh động lòng nên anh chỉ xem như bạn bè đối đãi bình thường. Tuy nhiên Linda rất chú ý Lăng Duy Trạch, nàng tìm mọi lý do để tiếp cận anh, cùng anh ăn cơm, cùng anh nghiên cứu bài tập, cùng anh tản bộ, cùng anh du lịch, nhưng từ đầu đến cuối, Lăng Duy Trạch không tìm được điểm thu hút của Linda đối với mình nên cũng chẳng để tâm lắm.
Sau đó, quan hệ bọn họ biến chất khi trong một buổi tiệc giáng sinh, anh bị chuốc say rượu. Sáng hôm sau thức dậy anh đã thấy Linda nằm thẹn thùng trong người mình, cộng thêm một ít sắc đỏ vương vãi trên giường, anh mới biết, mọi chuyện không đơn thuần là say rượu.
Nhưng anh không lập tức hứa hẹn gì với Linda, mà chỉ muốn nàng cho anh thêm chút thời gian để suy nghĩ thật kỹ. Mặc dù đang ở nước ngoài nhưng tư tưởng anh khá hướng nội, bạn đời với anh mà nói rất quan trọng, hoặc không cần, hoặc chính là cả đời.
Linda có chút thất vọng về anh, nhưng vẫn tự nhiên đồng ý với đề nghị ấy.
Mấy hôm sau, Lăng Duy Trạch suy nghĩ rất nhiều, lần đầu tiên khiến anh hơi rối rắm. Dù ở trình độ này nhưng thân là đàn ông anh không thể trốn tránh. Nếu phải ở cạnh người mà mình không mặn mà, anh lại không cam lòng. Rồi anh gặp được Linda.
“Chúng ta đi đâu đó nhé anh?” Mấy ngày không thấy, nàng hình như tiều tụy một chút, điều này khiến anh hơi áy náy, lập tức đồng ý yêu cầu của nàng ta.
Dừng lại ở bờ sông Delaware yên tĩnh, Lăng Duy Trạch chờ đợi Linda chất vấn hoặc cái gì khác, nhưng nàng lại không hỏi han gì, chỉ lẳng lặng nói về lý tưởng, hoài bão. Có lẽ bầu không khí quá tốt đẹp, có lẽ tiếng mẹ đẻ thân thiết giúp tâm hồn anh rộng mổ, có lẽ Linda đã đánh vào lòng anh, vì vậy anh mới nói: “Linda, tôi chịu trách nhiệm, chúng ta sẽ ở cùng một chỗ.”
Là đàn ông hẳn nên có bản lĩnh, cho dù anh từng muốn phớt lờ vì đó là nông nỗi, nhưng chung quy vẫn không làm được. Mà Linda không tồi, gia cảnh cao quý, được nuôi dạy cẩn thận, làm phu nhân của nhà họ Lăng tương lai cũng không phải không được.
Mặc dù chẳng yêu thương đậm sâu, nhưng anh là kẻ hiểu chuyện, nếu anh đã chấp nhận thì anh sẽ đối xử với nàng ta thật tốt. Cứ như vậy bất tri bất giác, bọn họ yêu nhau được bảy năm. Một con số không ngắn không dài, cả đời người có mấy cái bảy năm? Đối với Linda, anh không nảy sinh tình yêu theo kiểu tim đập nhanh hay sét đánh trúng, mà là chậm rãi và tiếp tục, cho đến lúc kết hôn, đến lúc già đi, đến lúc lìa đời, nhưng cuối cùng tai nạn giao thông đã đổi thay tất cả.
Sau khi tỉnh dậy, nhà họ Lăng đổ nát, còn nàng ta thì lấy con riêng của cha mình, anh đau khổ chăng? Khổ chứ, bảy năm người rời ta mà đi, cũng nên khổ, cũng nên đau, nhưng anh vẫn có một cảm giác được giải thoát, có lẽ không yêu thì chính là không yêu, miễn cưỡng chỉ được vỏ ngoài, bên trong cũng vẫn rỗng tuếch.
Tất nhiên Linda lấy ai, Lăng Duy Trạch cũng không nói cho Tô Tiểu Đại nghe, bởi vì đó là chuyện bất đắc dĩ, anh không mong cô can hệ đến đám người ấy.
Cuối cùng, nghe xong mọi thứ, Tô Tiểu Đại trợn trừng mắt lắp bắp: “Anh… anh… anh và cô cô mến nhau cả bảy năm trời?” Này quá là nhiệm màu đi, quả nhiên cuộc sống nhiệm màu ghê gớm!