“Cô cô? Giống Tiểu Quả ấy à?” Lăng Duy Trạch nghi hoặc nhìn Tô Tiểu Đại, đó là cái gì? Được rồi, thứ lỗi cho Lăng thiếu tuổi thơ bất hạnh, chưa từng xem qua Cô Long – Dương Quá. Không ngờ mình vô thức đề cao bạn gái cũ của chồng, ác, nhưng cô cũng chỉ thuận miệng mà gọi thôi.
“Chính là rất đẹp, rất thuần khiết.”
Lăng Duy Trạch sáng tỏ: “Vậy sao?”
Là phụ nữ có chung một bệnh, thấy gái đẹp đều sẽ hỏi chồng hoặc bạn trai rằng cô ta có xinh đẹp không? Bình thường lúc này đàn ông đều rất khó làm người. Anh nói xinh đẹp đi, phụ nữ sẽ bảo anh đứng núi này trông núi nọ, đã có vợ mà còn để lọt vào mắt bóng hồng khác. Anh nói không xinh đẹp đi, phụ nữ cũng sẽ vặn xoắn lại, anh quá dối trá rồi! Đành thừa nhận, phụ nữ điểm này đúng là loài sinh vật khó chịu.
Mà Tô Tiểu Đại cũng không phải tiên mắc đọa trên trời, cô không làm khó dễ ai, càng không tỏ ra kiểu cách, nhưng lúc này khó tránh khỏi vấn đề này. Bạn gái cũ của chồng mình vô cùng xinh đẹp, tuy rằng đã kết hôn rồi.
“Cô ấy đẹp lắm.” Cho dù là ai thì khi biết bạn gái cũ ‘tốt tướng’ hơn mình thì cũng sẽ không thoải mái lắm, chồng đã quen ‘sơn hào hải vị’ rồi, quay sang ‘cháo trắng rau dưa’ có vừa miệng nổi không?
Lăng Duy Trạch là kẻ lười thăm dò tâm tư phụ nữ, hơn nữa cô ngốc như vậy, chỉ cần ăn no mặc ấm thì còn nghĩ nhiều cái gì. Anh vùi mặt vào hõm cổ Tô Tiểu Đại, lơ đãng trả lời: “Ừm, đẹp muốn chết.”
Tô Tiểu Đại buồn bực, hừ, cô cũng biết đàn ông chỉ cần thấy gái đẹp là mê mệt ngay. Còn Lăng Duy Trạch biết cô đang ghen tỵ nên bèn giở giọng trêu trọc: “Sao nào? Anh nói đúng mà?”
Cô dùng ngón trỏ đâm bờ vai của anh: “Bạn gái cũ đẹp vậy anh lấy em làm chi?”
Giọng chua như thế, nếu anh mà không biết thì anh chính là đồ ngốc à? Anh rất mừng là đằng khác, biểu hiện này chứng minh cô thích anh, quan tâm anh, nhưng anh chính là muốn xem bộ dạng xù lông nhím của cô nên vẫn cao ngạo đùa cợt: “Lỗi do em mà ra, năm lần bảy lượt sàm sỡ, chiếm đoạt anh. Anh miễn cưỡng để em chịu trách nhiệm đã là may mắn lắm rồi.”
Cái gì gọi là ăn đòn thì hiện tại Tô Tiểu Đại đang cần ăn đòn, mặc dù đuối lý với anh nhưng ỷ mình là phụ nữ nên cô có quyền lợi la hét om sòm, nằm trong lòng anh giương nanh múa vuốt: “Ôi oan uổng cho anh, tội nghiệp cho anh, đừng cưới em, cấm anh cưới em đấy!”
Lăng Duy Trạch nhìn cô, chợt cười. Trước kia đóng vai người yêu hờ, Tô Tiểu Đại mặc dù so sánh với mối quan hệ của những cặp đôi bình thường đều rất giống, tuy nhiên cô vẫn duy trì một khoảng cách. Từ khi anh chủ động tấn công, cô đã ngày càng thân mật với anh, cũng ra dáng phụ nữ lắm rồi.
Cúi đầu, anh khẽ hôn lên đôi môi cô. Mút nhẹ, như vậy cũng tốt, anh không cần hoa hậu, cũng không cần phụ nữ khôn khéo lợi hại, chỉ cần một người ở bên anh, làm anh vui là đủ. So với Linda, Tô Tiểu Đại không bằng nàng ấy. Không đẹp, không thông minh, không tương xứng gia thế, càng không biết lễ nghi giao tiếp, thế nhưng… anh vẫn thấy mình yêu Tô Tiểu Đại, còn Linda chỉ vì trách nhiệm.
Khụ, nụ hôn, sau khi hôn thì sẽ có chuyện xảy ra, độc giả hiểu được mà.
Kết thúc vận động, Lăng Duy Trạch ôm vợ đi tắm.
“Ưm…~” Tô Tiểu Đại ngâm mình hưởng thụ sự ‘cung phụng’ của Lăng đại thiếu, không tự chủ mà ngâm nga thành tiếng.
Loại âm thanh này đối với đàn ông chính là một loại kích thích rất lớn, Lăng Duy Trạch được thế càng tận tụy vuốt ve sờ soạng hơn.
“Dễ chịu hả em?”
“Ừm….”
Lăng Duy Trạch nheo mắt, đem cô vây ở trong lòng, giọng nói quyến rũ: “Vậy gả cho anh được chưa?”
“Được…” Tô Tiểu Đại theo bản năng trả lời, sau đó phát hiện ra anh ngày càng táo bạo nên mở đôi mắt, bắt lấy tay anh, “cái tên vô lại này!”
“Không vô lại với vợ thì vô lại với ai?”
Không ngờ anh gọi mình là vợ, Tô Tiểu Đại xấu hổ đỏ bừng mặt: “Anh đúng là…”
Nhắc đến vợ, Lăng Duy Trạch sực nhớ một chuyện, hôm nay anh ghé qua phòng nhân sự làm việc một chút, thấy được nữ nhân viên bật QQ trên máy tính còn chưa kịp tắt, vô tình nhìn thấy nội dung bên trong, cái gì mà vợ vợ chồng chồng khiến anh cảm thấy ngán cực kỳ.
Nhưng đi rồi mới ngẫm, ông đây từ ngày đính hôn cũng chưa từng nghe vợ gọi mình một tiếng chồng ơi, quả nhiên ông đây bị tước quyền chính đáng, vì thế vấn đề này in sâu trong đầu anh.
“Tiểu Đại, chẳng phải em nên gọi anh là chồng sao?”
“Anh… cũng có gọi em là vợ nữa đâu?”
À, ừm, hình như vậy, Lăng Duy Trạch giống đứa bé ngoan biết sai, vội vàng đổi lời: “Vợ!~”
Tuy rằng biết anh mặt dày, nhưng có phải thay đổi nhanh quá hay không? Tô Tiểu Đại không rảnh đôi co vì anh đang lợi dụng thừa nước đục thả câu mình.
“Ghét, không nói với anh nữa.”
Mà Lăng Duy Trạch cũng không định bỏ qua cho cô, một tay kéo cô xuống bồn tắm, mà cơ thể cũng đã có dấu hiệu… tức cảnh sinh tình khiến Tô Tiểu Đại đỏ bừng mặt.
Cô dùng dằng: “Anh làm gì đấy!?”
Âm thanh vừa giãy giụa, vừa nũng nịu, thừa dịp này anh vây hãm cô, đâu gối chen vào giữa đôi chân mảnh mai.
“Gọi không?”
“Không gọi, không gọi.” Nếu là lúc trước cô đã mếu máo cầu xin anh rồi.
Gã đàn ông im lặng đẩy sâu vào.
“Á…” Bị đánh úp, Tô Tiểu Đại hoảng hồn kêu thét lên.
“Chịu gọi chưa đấy?” Anh hỏi, vừa hỏi vừa động đậy không ngừng.
Bình thường bé cổ thấp họng, nay bỗng dưng cứng cỏi lạ thường: “Em không gọi đâu!!!”
Rất tốt, Lăng Duy Trạch mỉm cười, không sao vẫn còn nhiều thời gian mà, nắm lấy eo thon của cô, anh tiếp tục cố gắng.
“Được rồi!” Tô Tiểu Đại lắp bắp, “em gọi, chồng… chồng ơi, chồng!” Anh mà còn như vậy cô sẽ chết mất.
Lăng Duy Trạch đã nghe nhưng vẫn mặc kệ, tốc độ nhanh hơn, làm thêm lát nữa mới buông tha cô: “Ngoan lắm, vợ.”
Sáng hôm sau cũng như cũ, Tô Tiểu Đại nằm bẹp trên giường oán trách: “Em đến công ty kiểu gì đây?”
Lăng Duy Trạch ăn vận chỉnh tề nhìn người đang quấn trong chăn: “Không có phép tắc, gọi chồng.”
Vẻ mặt anh rất gian xảo làm cô cụp đuôi nghe theo: “Chồng…”
Anh hôn lên má cô: “Ngoan quá, anh xin phép nghỉ giúp em rồi, ngủ đi nhé, vợ!~”
Nói thật tình loại xưng hô kỳ dị này khiến cô chịu không nổi, nhưng Lăng Duy Trạch có vẻ rất thích thú. Tiếp tục kiếp người của kẻ bắt nạt và kẻ bị bắt nạt.
Bà Lăng có thể xin nghỉ, nhưng ngài Lăng còn phải nuôi sống cả nhà nên phải đi làm, tạm biệt cô vợ nhỏ, ngài Lăng thong thả lái xe đi.
Đến lúc tỉnh giấc, rửa mặt mũi xong thì đã hai giờ chiều, cô nhận được một cuộc điện thoại từ số máy lạ.
“Xin chào, là cô Tô phải không?” Đầu dây bên kia nhẹ nhàng hỏi.
Giọng nữ xa lạ: “Phải, còn cô là…?”
Người đầu dây ngừng một lát, sau đó nói rõ bản thân: “Tôi là Linda, xin hỏi cô có rảnh rỗi cùng tôi ra ngoài uống cà phê được chứ?”
Linda, cái tên này… chẳng phải bạn gái cũ của chồng cô sao?
“Cô Linda?” Nhớ đến thái độ không vui lúc mẹ chồng giới thiệu cô, cho nên cô cảm nhận được nàng ta đối với mình sẽ rất khó chịu. Chỉ là vì sao muốn tìm cô uống cà phê nhỉ? Rốt cuộc nàng ta định làm gì đây?
Gái đẹp chính là gái đẹp, ngay cả giọng nói cũng dễ nghe như vậy. Cô cô đang dùng đôi mắt ngấn nước nhìn Lăng Tô Mạn, điều này khiến cô không khỏi tò mò, người này rốt cuộc là ai nhỉ? Tại sao lại dùng vẻ mặt đã tìm thấy mẹ thất lạc nhiều năm, nếu cô nhớ không lầm thì Lăng Duy Trạch chính là con một.
Lăng Tô Mạn ngẩn người, đến khi khôi phục tinh thần thì sự ôn hòa trên mặt đã lắng xuống, thay vào đó là biểu cảm lạnh nhạt.
“Linda, đã lâu không gặp.”
Cô cô còn có một tên khác là Linda? Tên tiếng Anh nghe có vẻ xa hoa.
Nàng ta điềm đạm cắn môi, bộ dạng cố nén nước mắt khiến người ngoài nhìn vào có chút không nhẫn tâm. Nhưng tại sao mẹ chồng cô lại phản ứng như ghét bỏ. Bà không thèm quan tâm Linda mà chỉ quay sang hỏi Tô Tiểu Đại: “Ăn xong chưa con?”
Tô Tiểu Đại tuy rằng khờ khạo nhưng vẫn rất thức thời, được bà ra lệnh, cô liền ngoan ngoãn đứng dậy cầm lấy túi xách rồi dắt tay mẹ chồng đi. Thấy Lăng Tô Mạn phớt lờ mình, Linda càng bi thương hơn, điều này khiến Tô Tiểu Đại muốn ôm lấy nàng ta mà khuyên can, an ủi.
Tuy nhiên, Linda vẫn đứng bất động thật lâu giống như hạ quyết tâm, sau đó thừa dịp bọn họ còn chưa đi xa mà đuổi theo, chắn trước mặt hai mẹ con bọn họ.
Bấy giờ nước mắt nàng ta mới tuôn rơi, ngay cả sinh viên khoa tự nhiên như Tô Tiểu Đại cũng nghĩ tới một thành ngữ: Hoa lê đái vũ.
Lăng Tô Mạn có chút tức giận, gắt lên: “Linda, cô làm gì thế?”
Linda run rẩy đôi môi, lát sau mới thốt được một câu: “Bác gái, là cháu có nỗi khổ tâm.”
Nỗi khổ tâm, có thể mỗi người ai cũng có việc khó, nhưng nhìn cô con dâu đơn thuần này, Lăng Tô Mạn lắc đầu cho qua: “Xin giới thiệu, đây là vợ của A Trạch - Tô Tiểu Đại. Con dâu, chào cô Linda đi con.”
“Xin chào Linda!” Tô Tiểu Đại lễ phép chào hỏi.
Lăng Tô Mạn không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lặng đưa cô rời khỏi quán trà. Cho đến khi ngồi vào trong xe, Tô Tiểu Đại một câu cũng chẳng dám ý kiến, quả nhiên mẹ con chính là mẹ con, bộ dạng hắc ám của mẹ chồng chỉ hơn chứ không kém Lăng Duy Trạch tí nào. Cảm xúc tồi tệ qua đi, Lăng Tô Mạn nhìn sang cô con dâu đang rất băn khoăn: “Ngại quá, vừa rồi dọa con giật mình nhỉ?”
Tô Tiểu Đại liền vội vàng lắc đầu, chưa đến nỗi hù dọa nhưng chỉ làm cô có chút ngạc nhiên. Linda kia rốt cuộc là ai vậy, có thể khiến mẹ chồng tức giận: “Mẹ ơi, Linda là ai thế?”
Đây là câu hỏi nằm trong dự kiến, tuy nhiên bà muốn để con trai trình bày vấn đề này còn hơn. Bà thở dài, nắm lấy tay của cô: “Đợi buổi tối A Trạch chính miệng kể con nghe nhé, mặc kệ sau đó phát sinh cái gì, con phải nhớ, con là vợ của nó, kẻ khác không có chỗ chen chân, hiểu không?”
Tô Tiểu Đại tiếp tục gật đầu, là mẹ đang đề phòng người thứ ba? Nghĩ đến Linda, cô không đề phòng cũng không được, bởi cô ta xinh đẹp như vậy cơ mà. Tóm lại lời mẹ chồng nói là đúng nhất.
“Con hiểu mà, mẹ yên tâm ạ.”
Lăng Tô Mạn vui mừng nhìn cô, hi vọng vợ chồng chúng nó có thể hòa thuận hạnh phúc, cả đời này, bà không mong gì hơn nữa.
Thử váy cưới là một việc rất rườm rà, giằng co một buổi chiều, rốt cuộc Tô Tiểu Đại cũng hoàn tất nhiệm vụ. Cùng mẹ chồng dùng cơm tối, thẳng khi về nhà thì Tô Tiểu Đại đã mệt mỏi ngồi phịch trên ghế salon không động đậy.
Lăng Duy Trạch về hơi trễ, trước kia đóng giả làm bạn gái hờ, cô vốn không biết anh có bao nhiêu là chuyện phải lo. Nhưng từ khi đính hôn, cô mới phát hiện anh thực sự rất bận, nhất là gần đây càng thêm loay hoay mỗi ngày đều muộn hơn chín giờ mới về. Như hôm nay chín giờ ba mươi về cũng coi là sớm rồi.
“Mừng anh đã về !”
Công tác một ngày, Lăng Duy Trạch cũng có chút mệt mỏi, thế nhưng vừa mở cửa đã trong thấy nơi salon của cô gái nhỏ ngồi ở đấy, anh lại cảm thấy bao nhiêu mỏi mệt đều đáng giá. Anh bước đến, ngồi xuống ôm cô vào lòng.
“Em vất vả rồi!”
Tô Tiểu Đại bơ phờ gật đầu: “Tất nhiên, anh cứ thử váy áo từ trưa đến chiều xem.” Hừ, anh cũng không cần giống cô, cứ thử lại đổi, ai bảo anh là cá móc treo quần áo, mặc gì vào cũng dễ nhìn hết.
Lăng Duy Trạch cười trêu trọc cô: “Em khỏe như voi í, mệt gì mà mệt.”
Nếu như lúc này còn sức lực, Tô Tiểu Đại thật muốn cào lưng anh: “Anh có lương tâm không, em vì ai mới như vậy chứ?”
Thấy cô xù lông nhím, Lăng Duy Trạch cười khẽ, sau đó nắm lấy tay cô: “Dù sao chuyện trọng đại cả đời, vất vả cũng đáng, em nhỉ?”
Hừ hừ, mới nghe anh nói được câu lọt tai đấy. Chỉ là nhớ đến cô gái buổi chiều, bất mãn đối với anh tạm thời được cô để sang một bên.
“Trạch, em muốn hỏi anh điều này.”
Ôm cô gái mềm mại vào lòng, Lăng Duy Trạch tâm trạng vẫn thoải mái. Anh biết cô sẽ hỏi gì vì ban chiều mẹ đã gọi điện báo cho anh hay.
“Ừm, hỏi đi.”
Thấy anh gật đầu, Tô Tiểu Đại mới giải trừ nghi vấn: “Anh quen Linda sao?”
“Có quen.” Lăng Duy Trạch không quanh co, dù sao cô sớm muộn cũng sẽ biết, chi bằng nói thẳng ruột ngựa còn hơn bị kẻ khác gièm pha lung tung. Mặc dù anh rất không thích nhắc đến cô ta.
Thấy Lăng Duy Trạch thẳng thắn thừa nhận, Tô Tiểu Đại thở phào nhẹ nhõm, dù là cái gì cô cũng không mong người thân thiết với mình giấu giếm. Đùa nghịch ngón tay anh, cô hỏi: “Linda rốt cuộc là ai nhỉ?”
“Muốn biết hửm?”
“Tất nhiên rồi.” Đây không phải nói nhảm, không muốn thì đã không hỏi. Mỹ nữ đẹp vậy cùng chồng mình có qua lại, ai cũng đều cảm thấy nguy hiểm rình rập, cô không phải đồ ngốc đâu, hừ hừ!
Lăng Duy Trạch trầm mặc, ôm chặt cô hơn, sau đó bắt đầu kể chuyện bé nghe.
Giống như Tô Tiểu Đại, anh và Linda yêu nhau bảy năm, từ thời tuổi đến năm vẫn bên nhau không rời. Anh và Linda không đặc biệt gì, bọn họ là bạn cùng lớp thời đại học, tuổi năm ấy anh thi đậu vào trường X nổi tiếng ở Mỹ với thân phận người Trung Quốc, điểm số cao cùng với vẻ ngoài điển trai khiến mọi người đều bị thu hút.
Mà lúc đó trong lớp còn có một kẻ được người khác chú ý chính là Linda.
Tuy gốc gác người Hoa nhưng ông của Linda di dân sang Mỹ, cho nên nàng ta được sinh ở Mỹ, mặc dù trong người chảy dòng máu Trung Quốc, tuy nhiên nàng ta chưa từng về đây.
Ban đầu, Lăng Duy Trạch cảm thấy nàng không có gì đặc biệt, chẳng qua xinh đẹp, nhưng không phải kiểu xinh đẹp khiến anh động lòng nên anh chỉ xem như bạn bè đối đãi bình thường. Tuy nhiên Linda rất chú ý Lăng Duy Trạch, nàng tìm mọi lý do để tiếp cận anh, cùng anh ăn cơm, cùng anh nghiên cứu bài tập, cùng anh tản bộ, cùng anh du lịch, nhưng từ đầu đến cuối, Lăng Duy Trạch không tìm được điểm thu hút của Linda đối với mình nên cũng chẳng để tâm lắm.
Sau đó, quan hệ bọn họ biến chất khi trong một buổi tiệc giáng sinh, anh bị chuốc say rượu. Sáng hôm sau thức dậy anh đã thấy Linda nằm thẹn thùng trong người mình, cộng thêm một ít sắc đỏ vương vãi trên giường, anh mới biết, mọi chuyện không đơn thuần là say rượu.
Nhưng anh không lập tức hứa hẹn gì với Linda, mà chỉ muốn nàng cho anh thêm chút thời gian để suy nghĩ thật kỹ. Mặc dù đang ở nước ngoài nhưng tư tưởng anh khá hướng nội, bạn đời với anh mà nói rất quan trọng, hoặc không cần, hoặc chính là cả đời.
Linda có chút thất vọng về anh, nhưng vẫn tự nhiên đồng ý với đề nghị ấy.
Mấy hôm sau, Lăng Duy Trạch suy nghĩ rất nhiều, lần đầu tiên khiến anh hơi rối rắm. Dù ở trình độ này nhưng thân là đàn ông anh không thể trốn tránh. Nếu phải ở cạnh người mà mình không mặn mà, anh lại không cam lòng. Rồi anh gặp được Linda.
“Chúng ta đi đâu đó nhé anh?” Mấy ngày không thấy, nàng hình như tiều tụy một chút, điều này khiến anh hơi áy náy, lập tức đồng ý yêu cầu của nàng ta.
Dừng lại ở bờ sông Delaware yên tĩnh, Lăng Duy Trạch chờ đợi Linda chất vấn hoặc cái gì khác, nhưng nàng lại không hỏi han gì, chỉ lẳng lặng nói về lý tưởng, hoài bão. Có lẽ bầu không khí quá tốt đẹp, có lẽ tiếng mẹ đẻ thân thiết giúp tâm hồn anh rộng mổ, có lẽ Linda đã đánh vào lòng anh, vì vậy anh mới nói: “Linda, tôi chịu trách nhiệm, chúng ta sẽ ở cùng một chỗ.”
Là đàn ông hẳn nên có bản lĩnh, cho dù anh từng muốn phớt lờ vì đó là nông nỗi, nhưng chung quy vẫn không làm được. Mà Linda không tồi, gia cảnh cao quý, được nuôi dạy cẩn thận, làm phu nhân của nhà họ Lăng tương lai cũng không phải không được.
Mặc dù chẳng yêu thương đậm sâu, nhưng anh là kẻ hiểu chuyện, nếu anh đã chấp nhận thì anh sẽ đối xử với nàng ta thật tốt. Cứ như vậy bất tri bất giác, bọn họ yêu nhau được bảy năm. Một con số không ngắn không dài, cả đời người có mấy cái bảy năm? Đối với Linda, anh không nảy sinh tình yêu theo kiểu tim đập nhanh hay sét đánh trúng, mà là chậm rãi và tiếp tục, cho đến lúc kết hôn, đến lúc già đi, đến lúc lìa đời, nhưng cuối cùng tai nạn giao thông đã đổi thay tất cả.
Sau khi tỉnh dậy, nhà họ Lăng đổ nát, còn nàng ta thì lấy con riêng của cha mình, anh đau khổ chăng? Khổ chứ, bảy năm người rời ta mà đi, cũng nên khổ, cũng nên đau, nhưng anh vẫn có một cảm giác được giải thoát, có lẽ không yêu thì chính là không yêu, miễn cưỡng chỉ được vỏ ngoài, bên trong cũng vẫn rỗng tuếch.
Tất nhiên Linda lấy ai, Lăng Duy Trạch cũng không nói cho Tô Tiểu Đại nghe, bởi vì đó là chuyện bất đắc dĩ, anh không mong cô can hệ đến đám người ấy.
Cuối cùng, nghe xong mọi thứ, Tô Tiểu Đại trợn trừng mắt lắp bắp: “Anh… anh… anh và cô cô mến nhau cả bảy năm trời?” Này quá là nhiệm màu đi, quả nhiên cuộc sống nhiệm màu ghê gớm!