Ai, thật nhàm chán mà nói, công ty của Tô Tiểu Đại hôm nay nhàn rỗi, không có việc gì làm. Tất cả mọi người đều chết dí trong phòng máy lạnh, chẳng biết có phải gần đây thời tiết nóng quá hay không mà cô luôn cảm thấy cả người không còn chút sực nào, làm chuyện gì cũng đều chán ngắt.
Nguyệt nhìn Tô Tiểu Đại chẳng khác nào đóa hoa héo nằm bẹp trên bàn, liền chọc chọc gương mặt cô, đùa một tiếng: “Trông cậu uể oải thế, đừng nói là mang thai đấy chứ!”
Tô Tiểu Đại vuốt ve tay của Nguyệt: “Cậu mới mang thai kìa.” Chỉ là, nghe xong thì giật mình suy nghĩ lại, hình như cô trễ hơn ba tuần nay rồi.
Thấy Tô Tiểu Đại đột nhiên nhảy dựng làm Nguyệt cũng nghi ngờ theo: “Lẽ nào… là thật?”
Đúng là… đúng là như vậy. Gần đây xảy ra quá nhiều việc nên cô cũng chẳng bận tâm lắm, nay có người nhắc mới để ý tới nó. Cô nhìn Nguyệt, giọng lắp ba lắp bắp: “Mình… trễ ba tuần rồi.”
Nét mặt Nguyệt nghe xong vô cùng hưng phấn: “Nhất định là có rồi, ra ngoài mua que thử thai mau!”
Cuối cùng, Tô Tiểu Đại cầm que thử thai, ngồi trên bồn cầu. Bên ngoài bị Nguyệt thúc giục, bên trong cô kiên nhẫn đọc giấy hướng dẫn sử dụng rồi làm theo. Kết quả sau khi đẩy cửa ra, Tô Tiểu Đại lẩm bẩm nói: “Hai… hai vạch.”
Hai vạch sao? Chúc mừng cậu, Tiểu Đại, cậu trúng thưởng rồi! Nguyệt vội vàng ôm lấy Tô Tiểu Đại, như thể chồng ôm vợ: “Cậu có em bé rồi!”
Tô Tiểu Đại vừa mừng vừa sợ: “Thật sao?”
“Ừ, 100% là thật. Cậu nên báo tin vui cho Lăng Boss đi thôi!”
Tô Tiểu Đại liếm môi một chút: “Chồng mình đi thành phố Y chưa về.” Sáng nay Lăng Duy Trạch bảo muốn đến thành phố Y vài ngày, dặn cô tự chăm sóc bản thân thật tốt, chờ anh trở về. Cúi đầu nhìn đồng hồ mới biết, chuyến bay đã khởi hành từ lâu.
“Nếu thế thì chúng ta đến bệnh viện kiểm tra thử chứ?” Tô Tiểu Đại chợt đề nghị. Cái này là tin quan trọng nên phải chuẩn, bằng không cuộc vui thành cuộc lừa đảo thì khó coi lắm đây.
“Được được, mình xin nghỉ với cậu một buổi, chúng ta đi!”
Vào bệnh viện, sau khi kết thúc cuộc khám thai, cầm giấy tờ đi ra, mặc dù đa số cô xem không hiểu, nhưng phôi thai còn sống rồi mấy chữ kia, cô vẫn biết, hóa ra là mang bầu thật.
Nguyệt cuống cuồng chồm lấy nó: “Thế nào, có không?”
Tô Tiểu Đại ngơ ngác gật đầu: “Ừm… có. Nhưng hỏi qua bác sĩ đã.”
“Cô là muốn mang thai đứa bé này sao?” Làm bác sĩ khoa sản, thực sự bà chứng kiến quá nhiều ca nạo phá, sinh non rồi. Bệnh nhân trước mắt này dáng dấp nhỏ bé, lại đi cùng một phụ nữ khác, xem chừng tình huống cũng chẳng xê dịch là bao.
Tô Tiểu Đại nghe xong, phản ứng không kịp: “Tôi… mang thai ư?”
Thấy vẻ mặt khiếp sợ của cô làm bác sĩ đâm ra tức giận: “Đúng, vậy cô muốn phá thai phải không?” Giới trẻ thời nay thật là đổ đốn, một chút ý thức giữ mình cũng không có, huống chi phá thai lại gây tổn hại rất nhiều cho cơ thể…
Tin này vừa mừng vừa sợ, nhưng ai lại muốn phá thai. Tô Tiểu Đại vô thức đưa tay che chở bụng mình: “Con tôi, đây là con của tôi, không cho phá.”
Nét mặt biến chuyển của Tô Tiểu Đại khiến chân mày nữ bác sĩ giãn ra: “Cô đã kết hôn?”
Tô Tiểu Đại kiên định gật đầu. Dĩ nhiên là kết hôn rồi, chỉ là sáng nay tháo nhẫn ra quên đeo vào thôi. Vừa nghĩ đến trong bụng mình có em bé, cô liền toét miệng tươi cười: “Bác sĩ, con tôi vẫn khỏe chứ?”
Ngay cả thái độ bác sĩ cũng chuyển biến vô cùng ôn hòa, nhân ái: “Ừ, chúc mừng bà mẹ trẻ, con cô phát triển rất tốt!”
Kế tiếp, Tô Tiểu Đại thông báo cho ba mẹ mình tin vui này. Hai ông bà nếu không phải ở quá xa thì đã lập tức bay tới thành phố C mất rồi.
Lăng Tô Mạn lúc vừa hay tin cũng gấp gáp nói ngay: “Tiểu Đại, con ở yên đó chờ mẹ đến đón con.”
Dương nữ vương thì thét ầm chói tai, lập tức lái xe chạy tới bệnh viện. Chúc mừng, Tô Tiểu Đại giờ đây đã là quốc bảo.
“Mẹ có cháu nội à?” Lăng Tô Mạn mừng rỡ nắm tay cô.
“Vâng…ạ.”
Sau đó, quốc bảo ngây ngô được ba người phụ nữ cẩn thận hộ tống trở về nhà. Vừa về đến nhà, ba người phụ nữ lại bắt đầu bận rộn. Lăng Tô Mạn không ngừng gọi điện khắp nơi hỏi thăm phải chú ý ăn cái gì, bổ cái gì, trong tay còn không ngừng ghi chép cái gì. Dương Trừng Trừng gọt trái cây cho cô ăn, Nguyệt thì cùng cô nói chuyện phiếm, sự chăm sóc thay phiên dồn dập khiến Tô Tiểu Đại không biết nên khóc hay nên cười.
“Chỉ là mang thai mà, mẹ và các cậu đừng khẩn trương, đừng khẩn trương.”
Quả thật cô cũng khẩn trương muốn chết, chỉ là bản năng làm mẹ không ngừng nhắc nhở cô phải bình tĩnh đi nào.
“Con thông báo cho A Trạch chưa?”
Đây chính là đứa cháu đầu lòng của nhạ họ Lăng, A Trạch nhất định sẽ rất vui mừng. Tô Tiểu Đại mỉm cười: “Anh ấy còn đang bay mà mẹ.”
Lăng Tô Mạn nhớ ra, đúng là hôm nay con bà đến thành phố Y rồi. Không sao, bà sẽ thay nó chăm sóc Tô Tiểu Đại và cháu bà thật tốt.
Lời vừa dứt câu, điện thoại Tô Tiểu Đại vang lên. Cô có chút hưng phấn, thầm nghĩ đây nhất định là Lăng Duy Trạch. Nhưng cầm lên thì lại thấy một dãy số xa lạ. Do dự một chút, cô bèn ấn phím nghe.
“Xin chào!”
“Cô Tô, là tôi.”
Là Linda? Trời ạ, làm phiền quá đấy.
“Chào cô.”
Bên kia Linda cười một tiếng: “Cô Tô, tôi đã trở về thành phố Y. Tiện thể thông báo, loại yêu cầu đó, A Trạch đã đồng ý với tôi rồi.”
Tô Tiểu Đại nhìn Linda như thể thấy người ngoài hành tinh, nàng nói gì? Trả anh Trạch cho nàng ta? Bị ngốc à?
“Cô Lin, chúng tôi đã kết hôn.” Đây là sự thật không thể chối cãi.
Nhưng Linda khóc đến mờ mịt, tựa hồ nàng quên đi cái gọi là lý trí, nàng kéo Tô Tiểu Đại siết chặt lấy tay cô: “A Trạch yêu tôi, van xin cô tác hợp cho hai chúng tôi lần nữa, cô Tô!”
Tô Tiểu Đại bị những lời này chọc cho nổi đóa, sao mọi chuyện lại có thể cẩu huyết đến mức này? Cô Lin, có phải bình thường cô xem rất nhiều phim thần tượng không??? Mặc dù Lăng Duy Trạch chưa từng nói yêu cô, nhưng cô biết được chân tình của anh thông qua những hành động, có yêu hay không, chẳng phải dùng miệng mà diễn tả được. Hơn nữa chồng cô cũng không thích Linda, bằng chứng là thấy mặt nàng ta, Lăng Duy Trạch còn không thèm nhìn.
“Cô Lin, cô và chồng tôi đã chia tay, xin nhắc lần nữa cho rõ!” Tô Tiểu Đại vừa nén giận nói, vừa cố gắng đẩy Linda ra khỏi mình, cứ cấu tay cô như vậy, rất đau.
“Không, anh ấy yêu tôi, cô rời khỏi anh ấy đi, van xin cô đấy!” Linda giống như bệnh thần kinh một loại, chẳng những không buông mà còn siết chặt, đau đến mức Tô Tiểu Đại thét ầm lên ở quán ăn.
“Cô tự mà ăn đi!” Tô Tiểu Đại rốt cuộc cũng thoát được móng vuốt của Linda. Con mụ này, đúng là hận cô muốn chết nên mới dùng hết sức cấu cô đau điếng. Tô Tiểu Đại đứng dậy bỏ đi, thì đằng sau Linda lại chạy theo.
“Tôi có thể giúp A Trạch phá hủy nhà họ Lạc, chỉ cần cô rời khỏi anh ấy!”
Tô Tiểu Đại nghe xong, phức tạp nhìn Linda. Cô biết gần đây anh bận rộn là vì cớ sự này, cô cũng biết Linda không lừa cô, vì hiện tại nàng ta đang ở nhà họ Lạc. Thế nhưng đây không phải là tiểu thuyết ngược luyến tàn tâm, càng không phải thể loại ngôn tình cẩu huyết, cô chỉ là một phụ nữ bình thường, cho nên bực mình lẩm bẩm: “Để hai vợ chồng tôi thảo luận rồi sẽ báo cáo kết quả cho cô, hừ!”
Dù quen biết hai năm nhưng đây là lần đầu tiên cô đến công ty của Lăng Duy Trạch, hiện anh đang rất bận rộn, không phải nói muốn gặp là sẽ gặp ngay được. Chưa kể tình huống dở khóc dở cười cô nói với nhân viên lễ tân mình là vợ anh ấy, cô nhân viên bĩu môi không tin, không cho cô đi vào. Thẳng đến lúc gọi điện cho anh một tiếng thì cô ta mới rối rít xin lỗi rồi hướng dẫn đường lên.
Lăng Duy Trạch đã cử trợ lý riêng đứng ở thanh máy chờ, vừa thấy Tô Tiểu Đại bước ra, hắn liền chào đón: “Thưa bà, tổng giám đốc còn đang họp, xin bà đến phòng nghỉ ngơi chờ tổng giám đốc tới, tôi sẽ đi mua thức ăn cho bà.”
Tô Tiểu Đại gật đầu một cái, rồi hỏi: “Khi nào anh ấy mới họp xong?”
Nam trợ lý dừng lại một chút: “Đại khái còn khoảng ba giờ.”
Sự thật chứng minh, hắn không có lừa cô, thực sự toàn bộ hơn ba giờ, Tô Tiểu Đại mỏi mòn chờ chồng yêu dấu, nhìn thấy anh với dáng vẻ mỏi mệt, bao nhiêu tức giận với Linda cũng liền tiêu tan. Cô đứng dậy chạy đến bên anh.
“Anh đói chưa, em hâm cơm cho anh?” Cũng may trong phòng có lò vi sóng tiện dụng. Cô đưa thức ăn vào trong, đợi năm phút, sau đó mang ra ngoài.
Mặc dù không có tâm trạng ăn, nhưng Lăng Duy Trạch lại rất đói bụng. Anh ngồi xuống, ăn một miếng rồi hỏi cô: “Em ăn chưa đấy?”
Tô Tiểu Đại gật đầu, đau lòng nhìn đôi mắt thâm quầng gấu trúc, đưa cốc nước sang cho anh: “Em ăn rồi, mà trông anh phờ phạc quá.”
Tùy tiện ăn thêm ít nữa rồi ngừng, Lăng Duy Trạch cầm khăn giấy lau miệng, kéo vợ ở một bên rơi vào lòng, mệt mỏi tựa cằm lên vai cô: “Em tới đây làm chi?”
Trước kia mời thỉnh Tô Tiểu Đại đều không đến, giờ tự dưng chạy đến, hẳn là có gì đó bất thường đang xảy ra.
“Hôm nay Linda đến tìm em.”
Lăng Duy Trạch đang lim dim ôm cô cũng giật mình mở mắt, người nhà họ Lạc tung tích đều được anh kiểm soát, nhưng Linda thì không. Nào phải anh còn vương vấn nàng ta, mà là cho dù có theo dõi cũng không được lợi ích gì.
“Cô ta tìm em làm gì?”
Tô Tiểu Đại cắn cắn môi, rồi ậm ừ đáp: “Cô ta bảo, van em trả anh lại cho cô ta, còn có, cô ta nói anh yêu cô ta.”
Nếu chẳng phải không còn hơi sức, giờ phút này Lăng Duy Trạch thật muốn cười nhạo một tiếng, nàng ta lấy đâu ra sự tự tin đó vậy? Ảo tưởng!
“Và em trả lời ra sao?”
Tô Tiểu Đại tức giận đấm anh một cái: “Anh nghĩ em nói gì? Chẳng lẽ anh yêu cô ta thật?!”
Ôi, vợ cưng nổi giận, nhưng anh lại thích tính cách đơn thuần này của cô. Nghe xong, anh chỉ cười: “Anh yêu ai em còn không biết?” Dứt câu, bàn tay không đứng đắn luồn vào áo Tô Tiểu Đại.
Cô xấu hổ bắt lấy tay anh, nghiêm túc bổ sung: “Linda còn nói có thể giúp anh phá hủy nhà họ Lạc, chỉ cần em bỏ anh mà đi kìa.”
Đừng nghĩ Tô Tiểu Đại sẽ bù lu bù loa. Tuy rằng hơi ngốc nhưng một khi anh không yêu cô, dù đơn đau thế nào cô cũng sẽ chấp nhận lời từ biệt. Hiểu rõ tính ương ngạnh ấy, Lăng Duy Trạch khẽ cười, ôm chặt lấy cô: “Anh không cần cô ta. Anh chỉ muốn em…..”