Tô Tiểu Đại hoài nghi mình có phải vì mang thai mà thính lực giảm xuống hay không, bèn hỏi lại: “Cô nói cái gì?”
Linda nhẹ nhàng cười một tiếng, Tô Tiểu Đại cũng có thể tưởng tượng lúc này nàng ta có bao nhiêu vui sướng: “Tôi nói rồi, chỉ có tôi mới đủ khả năng giúp A Trạch lật đổ nhà họ Lạc, cho nên A Trạch còn không phải lựa chọn tôi ư?”
Lựa chọn nàng? Đây là có ý gì? Giờ phút này, đầu óc Tô Tiểu Đại trống rỗng, cái gì cô cũng không nghe thấy, chỉ biết rằng Linda đang nói rất nhiều.
“Tô Tiểu Đại, cuối cùngA Trạch cũng là của tôi.”
Rồi nàng ngắt máy.
“Thế nào,A Trạch nói gì với con?” Lăng Tô Mạn bước tới hỏi.
“Không phải anh Trạch, mà là Linda mẹ à…” Giọng Tô Tiểu Đại vô cùng sầu não.
“Linda? Cô ta đã nói gì?” Bà ngạc nhiên khi nghe đến cái tên của con bé kia.
“Cô ta bảo anh Trạch đã đồng ý quay lại với cô ta rồi…” Giờ phút này, Tô Tiểu Đại thực sự rất muốn khóc.
Phụ nữ có thai sao có thể chịu được kích động, vì vậy Lăng Tô Mạn vội vàng luống cuống trấn an Tô Tiểu Đại: “Không sao hết, đừng lo, mẹ lập tức gọi điện cho nó, con phải tin tưởng nó, hiểu không?”
Gọi điện đi một chút, bẵng lát sau, Lăng Tô Mạn gấp rút chạy tới, bà đau lòng lau nước mắt cho Tô Tiểu Đại: “A Trạch điện thoại không liên lạc được, nhưng mẹ đã thông báo cho trợ lý của nó rồi, chờ nó họp xong chúng ta cùng nó nói chuyện rõ ràng có được không con?”
Mà Tô Tiểu Đại cứ rấm rức khóc, cứ buồn bã suy nghĩ Lăng Duy Trạch đã không cần mình nữa, rồi lại khổ sở gào lên: “Mẹ, anh ấy không cần con nữa, thực sự bỏ rơi con rồi!”
Lăng Tô Mạn thấy con dâu dễ bị tác động nên cũng ráng sức khuyên nhủ: “Nó không dám đâu, có mẹ ở đây, con yên tâm đi!”
Còn cô mặc dù mọi người đã khuyên lơn hết lời nhưng vẫn cố chấp bù lu bù loa, tự cho mình là kẻ bất hạnh nhất thế gian, rốt cuộc khóc mãi và đuối sức thiếp đi từ bao giờ.
Lúc này, Lăng Duy Trạch rốt cuộc đã gọi điện thoại tới. Lăng Tô Mạn không muốn đánh thức Tô Tiểu Đại đang mệt mỏi ngủ say, nên bà nhận điện thoại thay cô, hỏi anh là chuyện rắc rối gì đã xảy ra khiến bà thật đau đầu. Sau khi nghe hết câu chuyện mẹ kể, Lăng Duy Trạch có chút sững sờ, để rồi khôi phục tinh thần lại, ngay cả một người dù bất cứ việc gì mặt cũng không đổi sắc như anh cũng phải ngỡ ngàng rồi lắp ba lắp bắp: “Mẹ nói, Tiểu Đại mang thai ư? Chúng con sắp có con thật… hở mẹ?”
Nhắc tới đứa bé, Lăng Tô Mạn cũng rất mừng rỡ: “Đúng vậy, nó đã tới bệnh viện kiểm tra rồi.”
Chỉ là nếu không phải Linda chen vào, thì bà sẽ càng mừng rỡ hơn. Không phải bà làm mẹ mà thiên vị, nhưng bất kể thế nào, bà đều tin tưởng con trai, bởi lẽ tính tình của nó ra sao bà đều quá rành rọt. Con bà là đứa khôn ngoan, nó hẳn sẽ không vì thứ bỏ đi như Linda mà làm những chuyện tổn thương Tô Tiểu Đại. Chỉ trách con bé trẻ người non dạ, dễ bị xỏ mũi dắt đi!
“Ngày mai chờ nó tỉnh dậy, con tìm cách giải thích cho nó nghe. Khóc lóc cả buổi tối đấy, thật là…”
Vừa nghe đến cô dâu khóc cả một buổi, Lăng Duy Trạch liền đau lòng, người đâu khờ dại thế không biết!
“Vâng, con hiểu rồi, mẹ.”
Quả nhiên ngày nghĩ gì đêm mơ đó, Tô Tiểu Đại nằm mơ thấy Lăng Duy Trạch bỏ mình mà đi theo Linda, còn Linda thì hướng về phía cô cười, sau đó dẫn Lăng Duy Trạch cao bay xa chạy, và cô chật vật đuổi theo, dù đuổi thế nào cũng không đuổi kịp.
“Lăng Duy Trạch, tên khốn kiếp, đứng lại!”
Đột nhiên cô thét lên khiến Lăng Duy Trạch vừa bước vào giật hết cả mình, liền sà xuống giường, ôm cô vào trong ngực: “Tiểu Đại, anh về rồi, đừng khóc, anh ở đây!”
Tô Tiểu Đại giương đôi mắt đẫm lệ mông lung, nhìn đèn tường nhàn nhạt chiếu sáng. Khuôn mặt quen thuộc hiện ra khiến cô có chút mù mờ, vẫn nghĩ đây là mộng, cô bèn thút thít khóc: “Đi cùng với Linda luôn đi, trở lại làm gì nữa?”
Lăng Duy Trạch hôn lên những giọt nước mắt xinh đẹp ấy: “Anh có theo ai đâu…”
Môi hôn ấm áp khiến Tô Tiểu Đại dần dần tỉnh lại, vòng ôm chặt chẽ khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn: “Chồng ơi…”
“Ừ, anh này.”
“Linda gọi điện cho em, bảo anh quay lại với cô ta rồi…”
Nghe giọng điệu ngờ nghệch này, trong chớp mắt gương mặt anh thoáng qua một tia lạnh lẽo: “Cô ta nói vậy em cũng tin cho được?”
“Nhưng…”
Lăng Duy Trạch ôm cô vào trong ngực: “Không nhưng nhị gì hết, đúng là cô ta có liên quan đến nhà họ Lạc, nhưng anh thề anh chưa từng làm chuyện có lỗi đối với em! Đã bảo em nhất định phải tin tưởng anh mà?”
Mặc dù từ trước tới nay, thề thốt là thứ mà anh không bao giờ tin lấy.
“Vâng!” Tô Tiểu Đại rốt cuộc cũng bình tâm lại, nhẹ giọng trả lời, “em tin anh.”
“Chuyện cũng sắp đến hồi kết, khoảng thời gian này em dưỡng thai cho tốt, mặc kệ nghe thấy cái gì cũng chớ để trong lòng. Anh không bao giờ bỏ rơi em và con đâu!”
Nhắc tới con, Lăng Duy Trạch không nén được chút vui mừng lộ ra ngoài, anh khẽ mỉm cười, bàn tay vuốt ve chiếc bụng còn đang bằng phẳng: “Ở đây thực sự có con của chúng ta rồi hả?”
Nhìn ánh mắt rạng ngời của chồng mình, Tô Tiểu Đại tâm trạng cũng khá hơn rất nhiều so với ban nãy. Cô đặt tay mình lên tay anh, cùng nhau cảm nhận niềm hạnh phúc: “Dĩ nhiên, là con chúng ta.”
Lăng Duy Trạch cười, cẩn thận ôm cô vào trong ngực: “Ngoan ngoan. Phải tin anh, biết chưa?”
Tô Tiểu Đại gật đầu rồi nhủ thầm với bản thân rằng, dù mọi chuyện thế nào, cô nhất định luôn tin tưởng anh, nhất định là thế!
Ai, thật nhàm chán mà nói, công ty của Tô Tiểu Đại hôm nay nhàn rỗi, không có việc gì làm. Tất cả mọi người đều chết dí trong phòng máy lạnh, chẳng biết có phải gần đây thời tiết nóng quá hay không mà cô luôn cảm thấy cả người không còn chút sực nào, làm chuyện gì cũng đều chán ngắt.
Nguyệt nhìn Tô Tiểu Đại chẳng khác nào đóa hoa héo nằm bẹp trên bàn, liền chọc chọc gương mặt cô, đùa một tiếng: “Trông cậu uể oải thế, đừng nói là mang thai đấy chứ!”
Tô Tiểu Đại vuốt ve tay của Nguyệt: “Cậu mới mang thai kìa.” Chỉ là, nghe xong thì giật mình suy nghĩ lại, hình như cô trễ hơn ba tuần nay rồi.
Thấy Tô Tiểu Đại đột nhiên nhảy dựng làm Nguyệt cũng nghi ngờ theo: “Lẽ nào… là thật?”
Đúng là… đúng là như vậy. Gần đây xảy ra quá nhiều việc nên cô cũng chẳng bận tâm lắm, nay có người nhắc mới để ý tới nó. Cô nhìn Nguyệt, giọng lắp ba lắp bắp: “Mình… trễ ba tuần rồi.”
Nét mặt Nguyệt nghe xong vô cùng hưng phấn: “Nhất định là có rồi, ra ngoài mua que thử thai mau!”
Cuối cùng, Tô Tiểu Đại cầm que thử thai, ngồi trên bồn cầu. Bên ngoài bị Nguyệt thúc giục, bên trong cô kiên nhẫn đọc giấy hướng dẫn sử dụng rồi làm theo. Kết quả sau khi đẩy cửa ra, Tô Tiểu Đại lẩm bẩm nói: “Hai… hai vạch.”
Hai vạch sao? Chúc mừng cậu, Tiểu Đại, cậu trúng thưởng rồi! Nguyệt vội vàng ôm lấy Tô Tiểu Đại, như thể chồng ôm vợ: “Cậu có em bé rồi!”
Tô Tiểu Đại vừa mừng vừa sợ: “Thật sao?”
“Ừ, % là thật. Cậu nên báo tin vui cho Lăng Boss đi thôi!”
Tô Tiểu Đại liếm môi một chút: “Chồng mình đi thành phố Y chưa về.” Sáng nay Lăng Duy Trạch bảo muốn đến thành phố Y vài ngày, dặn cô tự chăm sóc bản thân thật tốt, chờ anh trở về. Cúi đầu nhìn đồng hồ mới biết, chuyến bay đã khởi hành từ lâu.
“Nếu thế thì chúng ta đến bệnh viện kiểm tra thử chứ?” Tô Tiểu Đại chợt đề nghị. Cái này là tin quan trọng nên phải chuẩn, bằng không cuộc vui thành cuộc lừa đảo thì khó coi lắm đây.
“Được được, mình xin nghỉ với cậu một buổi, chúng ta đi!”
Vào bệnh viện, sau khi kết thúc cuộc khám thai, cầm giấy tờ đi ra, mặc dù đa số cô xem không hiểu, nhưng phôi thai còn sống rồi mấy chữ kia, cô vẫn biết, hóa ra là mang bầu thật.
Nguyệt cuống cuồng chồm lấy nó: “Thế nào, có không?”
Tô Tiểu Đại ngơ ngác gật đầu: “Ừm… có. Nhưng hỏi qua bác sĩ đã.”
“Cô là muốn mang thai đứa bé này sao?” Làm bác sĩ khoa sản, thực sự bà chứng kiến quá nhiều ca nạo phá, sinh non rồi. Bệnh nhân trước mắt này dáng dấp nhỏ bé, lại đi cùng một phụ nữ khác, xem chừng tình huống cũng chẳng xê dịch là bao.
Tô Tiểu Đại nghe xong, phản ứng không kịp: “Tôi… mang thai ư?”
Thấy vẻ mặt khiếp sợ của cô làm bác sĩ đâm ra tức giận: “Đúng, vậy cô muốn phá thai phải không?” Giới trẻ thời nay thật là đổ đốn, một chút ý thức giữ mình cũng không có, huống chi phá thai lại gây tổn hại rất nhiều cho cơ thể…
Tin này vừa mừng vừa sợ, nhưng ai lại muốn phá thai. Tô Tiểu Đại vô thức đưa tay che chở bụng mình: “Con tôi, đây là con của tôi, không cho phá.”
Nét mặt biến chuyển của Tô Tiểu Đại khiến chân mày nữ bác sĩ giãn ra: “Cô đã kết hôn?”
Tô Tiểu Đại kiên định gật đầu. Dĩ nhiên là kết hôn rồi, chỉ là sáng nay tháo nhẫn ra quên đeo vào thôi. Vừa nghĩ đến trong bụng mình có em bé, cô liền toét miệng tươi cười: “Bác sĩ, con tôi vẫn khỏe chứ?”
Ngay cả thái độ bác sĩ cũng chuyển biến vô cùng ôn hòa, nhân ái: “Ừ, chúc mừng bà mẹ trẻ, con cô phát triển rất tốt!”
Kế tiếp, Tô Tiểu Đại thông báo cho ba mẹ mình tin vui này. Hai ông bà nếu không phải ở quá xa thì đã lập tức bay tới thành phố C mất rồi.
Lăng Tô Mạn lúc vừa hay tin cũng gấp gáp nói ngay: “Tiểu Đại, con ở yên đó chờ mẹ đến đón con.”
Dương nữ vương thì thét ầm chói tai, lập tức lái xe chạy tới bệnh viện. Chúc mừng, Tô Tiểu Đại giờ đây đã là quốc bảo.
“Mẹ có cháu nội à?” Lăng Tô Mạn mừng rỡ nắm tay cô.
“Vâng…ạ.”
Sau đó, quốc bảo ngây ngô được ba người phụ nữ cẩn thận hộ tống trở về nhà. Vừa về đến nhà, ba người phụ nữ lại bắt đầu bận rộn. Lăng Tô Mạn không ngừng gọi điện khắp nơi hỏi thăm phải chú ý ăn cái gì, bổ cái gì, trong tay còn không ngừng ghi chép cái gì. Dương Trừng Trừng gọt trái cây cho cô ăn, Nguyệt thì cùng cô nói chuyện phiếm, sự chăm sóc thay phiên dồn dập khiến Tô Tiểu Đại không biết nên khóc hay nên cười.
“Chỉ là mang thai mà, mẹ và các cậu đừng khẩn trương, đừng khẩn trương.”
Quả thật cô cũng khẩn trương muốn chết, chỉ là bản năng làm mẹ không ngừng nhắc nhở cô phải bình tĩnh đi nào.
“Con thông báo cho A Trạch chưa?”
Đây chính là đứa cháu đầu lòng của nhạ họ Lăng, A Trạch nhất định sẽ rất vui mừng. Tô Tiểu Đại mỉm cười: “Anh ấy còn đang bay mà mẹ.”
Lăng Tô Mạn nhớ ra, đúng là hôm nay con bà đến thành phố Y rồi. Không sao, bà sẽ thay nó chăm sóc Tô Tiểu Đại và cháu bà thật tốt.
Lời vừa dứt câu, điện thoại Tô Tiểu Đại vang lên. Cô có chút hưng phấn, thầm nghĩ đây nhất định là Lăng Duy Trạch. Nhưng cầm lên thì lại thấy một dãy số xa lạ. Do dự một chút, cô bèn ấn phím nghe.
“Xin chào!”
“Cô Tô, là tôi.”
Là Linda? Trời ạ, làm phiền quá đấy.
“Chào cô.”
Bên kia Linda cười một tiếng: “Cô Tô, tôi đã trở về thành phố Y. Tiện thể thông báo, loại yêu cầu đó, A Trạch đã đồng ý với tôi rồi.”