Cho đến khi Tô Tiểu Đại tỉnh lại thì đã là buổi trưa. Mặc dù cô còn muốn ngủ tiếp nhưng dạ dày reo ầm ĩ khiến cô phải trở mình thức giấc. Vừa mở mắt ra, cô đã thấy Lăng Duy Trạch ngồi bên cạnh cô rồi.
Cô sững sờ nhìn anh, rồi anh nhẹ vuốt chóp mũi của cô, cười hỏi: “Biết anh là ai chưa?”
“Anh… về rồi đấy à?”
Lăng Duy Trạch nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực: “Ừ, anh đã về.”
“Sẽ đi nữa sao?” Giọng Tô Tiểu Đại hơi buồn một chút.
“Không đi, mọi chuyện đã kết thúc rồi. Từ nay về sau vĩnh viễn ở cạnh em, có được hay không?”
“Nói lời giữ lời đấy!” Tô Tiểu Đại khẽ run, yếu ớt vùi mặt vào người Lăng Duy Trạch.
“Anh hứa.”
Tô Tiểu Đại ôm thật chặt thắt lưng của anh, thì thầm nói: “Anh mà bỏ em nữa thì em với con sẽ giận anh luôn.”
Nụ cười ngờ nghệch của cô khiến Lăng Duy Trạch cảm thấy cõi lòng ấm áp, anh vỗ về cô, rồi mỉm cười: “Được.”
Hai người bọn họ chuyện trò một lúc, rốt cuộc cũng thôi quyến luyến mà bước ra ngoài. Lăng Tô Mạn nhác trông thấy hai đứa trẻ rời khỏi phòng ngủ thì nụ cười trên môi bà càng tươi thêm: “Mau tới đây, hẳn là Tiểu Đại đói bụng rồi. Mẹ vừa nhớ bác gái nấu nhiều đồ ăn ngon lắm đấy.”
Mặc dù đã là vợ chồng nhưng bị mẹ chồng và bà bác kia nhìn chăm chăm khiến Tô Tiểu Đại cũng đỏ bừng gương mặt. Khẩu vị của cô thì vẫn như cũ, rất tệ, nhưng bởi vì Lăng Duy Trạch quay về nên mọi thứ cũng khá khẩm hơn. Lăng Duy Trạch cau mày nhìn cô nửa tiếng ăn chưa xong một bát cơm nhỏ, liền có chút bận tâm: “Em ăn ít thế?”
“Em không muốn ăn.”
Lăng Duy Trạch nói: “Ăn thêm đi, trông em gầy như vậy.” Trước kia chỉ cần ở đâu có đồ ăn thì ở đó sẽ có Tô Tiểu Đại, hơn nữa còn tham ăn và ăn nhiều là đằng khác. Nhưng bây giờ thì…
Lăng Tô Mạn cũng khuyên lơn: “Phải đấy, con ăn thêm đi, sáng con chưa ăn bữa sáng mà?”
Tô Tiểu Đại rầu rĩ quệt miệng nhìn hai người: “Con ăn không vô.”
Lăng Duy Trạch nghĩ cách khác, ép cô ăn thử vài miếng. Nhưng sau khi ăn xong thì Tô Tiểu Đại chạy vào nhà vệ sinh và nôn.
Nhìn Tô Tiểu Đại mãnh liệt nôn nghén khiến Lăng Duy Trạch như đứng trên đống lửa, trước hết tìm cách ru cô ngủ rồi tìm mẹ bàn bạc về vấn đề này. Thấy con trai mình cuống quít như gà mắc tóc, Lăng Tô Mạn liền bật cười trấn an: “Đây là thể trạng rồi con à, có người mang thai ăn uống rất được, có người triền miên ốm nghén. Con đừng quá lo.”
Lăng Duy Trạch bất đắc dĩ nhìn về phía mẹ: “Thế thì hết cách rồi.”
Lúc Tô Tiểu Đại tỉnh dậy lần nữa thì đã phát hiện chồng mình bận rộn mấy tháng qua lại không đi làm, một tay cầm sách một tay ôm cô trên giường, vậy nên cô tò mò hỏi: “Anh không đi làm sao?”
Lăng Duy Trạch lắc đầu, đặt quyển sách xuống: “Ngày mai đi.”
Tô Tiểu Đại vui mừng: “Vậy chúng ta đi dạo một lát nha!”
Lăng Duy Trạch đưa mắt ngắm thời tiết ôn hòa, sau đó trả lời được.
Rời khỏi chung cư cao cấp thì bên ngoài chính là đường phố phồn hoa. Nhìn dòng người ngược xuôi hối hả, tâm trạng Tô Tiểu Đại càng thêm thư thái. Đang mải mê quan sát khắp nơi, đột nhiên lọt vào tầm mắt cô là một phụ nữ có dáng người cùng cách ăn vận rất giống Linda, khiến cho cô nhớ tới một vài chuyện cũ.
“Anh và Linda…” Tô Tiểu Đại ngập ngừng nói.
Linda? Cô đã thấy những tin tức kia à? Chẳng sao hết, anh biết cô tin anh.
“Gậy ông đập lưng ông.” Lăng Duy Trạch đã trả lời như vậy.
Tô Tiểu Đại nhất thời nghe xong, không hiểu ý tứ kia cho lắm. Lăng Duy Trạch cùng cô ngừng lại ở ven đường, sau đó giải thích vấn đề.
Khi bị Tô Tiểu Đại từ chối yêu cầu vô lý đó, Linda đã tìm đến Lăng Duy Trạch để đề nghị, nội dung cũng chẳng khác khác biệt là bao. Nhưng trái với cự tuyệt, Lăng Duy Trạch lại đồng ý với Linda.
Anh đồng ý là giả. Cốt chỉ để Linda trà trộn trong nhà họ Lạc, gây chú ý cho đám người bên đó, tạo điều kiện cho Khánh Cẩn hoạt động – trong ứng ngoài hợp. Trợ lý Khánh Cẩn bên cạnh Lạc Triết là tay trong của anh, từ nhỏ nhà họ Lăng đã nuôi dưỡng hắn – từ một cô nhi không cha không mẹ, lại được nhà họ Lăng dạy dỗ đàng hoàng, đưa lên đỉnh cao của quyền lực khiến hắn luôn mang ơn. Năm đó không phải ngoài ý muốn thì Khánh Cẩn đã trở về làm trợ thủ của anh, nhưng chuyện không may ấy xảy ra khi hắn ta chưa kịp về nước. May mắn Khánh Cẩn không lộ diện, vì mục đích phá hủy nhà họ Lạc nên hắn đã ẩn mình chơi một nước cờ dài.
Lạc Triết là cáo già, không dễ dàng tin tưởng người khác, tuy nhiên Khánh Cẩn quá xuất sắc, bối cảnh sạch sẽ, lai lịch gọn gàng khiến lão ta không tìm ra chút sơ hở. Tựa như Lạc Triết ngủ đông 5 năm ở nhà họ Lăng, thì Khánh Cẩn cũng ngủ đông ở nhà họ Lạc gần 5 năm, chờ thời cơ lật đổ lão.
“Thì ra người đó là người của anh á?” Tô Tiểu Đại tròn xoe mắt.
Lăng Duy Trạch nhìn về phương xa: “Ừ, gọi anh Cẩn.” Trong lòng anh chưa bao giờ xem Khánh Cẩn như tay sai hoặc người làm, hắn đối với anh mà nói, làmột phần máu thịt của nhà họ Lăng.
Hôm đó, Lăng Duy Trạch dỗ Tô Tiểu Đại ăn một chút cơm lót dạ, rồi lại dịu dàng ở bên cạnh cô cho đến khi cô ngủ thiếp đi lần nữa, lúc bấy giờ anh mới lập tức ngồi máy bay trở lại thành phố Y. Không biết có phải bị đứa bé giày vò hay không mà Tô Tiểu Đại thể chất gặp phải nhiều vấn đề trở ngại, mới mang thai hơn một tháng mà cô đã nôn nghén, khẩu vị cũng tệ đi, vui buồn thất thường, ăn không ngon, ngủ không ngon, chồng thì không ở bên cạnh, mỗi lần nhắc tới chỉ thấy bao nhiêu là thảm hại!
Nhìn bộ dáng của cô, Lăng Tô Mạn thay cô xin nghỉ việc, dù thế nào thì nhà họ Lăng cũng dư sức nuôi cô con dâu này. Sau hai tháng trời, đại đa số Lăng Duy Trạch hầu hết trú tại thành phố Y, thỉnh thoảng vội vàng trở về nhà một chuyến, hai vợ chồng gặp mặt cũng chẳng có cơ hội nói chuyện nhiều, chỉ vài bữa anh lại tiếp tục đi thành phố Y.
Tuy không có chồng nhưng cũng có mẹ chồng ở đây, bằng không Tô Tiểu Đại cảm thấy mình rất thảm. Mẹ chồng đặc biệt mời chuyên gia khoa sản kinh nghiệm phong phú đến chăm sóc cô. Tô Tiểu Đại giống như bao người khác, thường xuyên bị ốm nghén, ăn bao nhiêu cũng nôn ra, cho nên cơ thể cũng theo đó gầy đi.
“Tiểu Đại, uống ít súp đi con.”
Tô Tiểu Đại ôm gối co người trên salon, trong tay cầm remote chuyển kênh liên tục, nhìn mẹ chồng bưng súp thơm ngon đến, trông thì thích đấy nhưng vẫn không ăn nổi: “Mẹ ơi, con có thể không ăn được không?”
Lăng Tô Mạn bưng súp dụ dỗ nàng dâu nhỏ: “Uống vài hớp cũng được mà, không cần ăn hết đâu.”
Thấy mẹ chồng ôn hòa cư xử, mặc dù dạ dày chua loét nhưng Tô Tiểu Đại vẫn cố mỉm cười đón lấy: “Mẹ để con tự uống ạ.”
Con dâu chịu uống, Lăng Tô Mạn mừng rỡ tươi cười, đưa tay vuốt ve gò má cô: “Có ngon không?”
Dù là muốn nôn ra, nhưng cô hiểu tâm ý của mẹ cũng cố gắng nuốt xuống, nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Ngon lắm mẹ ạ. Mà… anh Trạch bao giờ mới trở lại?”
Cô thực sự rất nhớ anh!
“Chóng thôi, nhiệm vụ chính của con là dưỡng thai cho tốt, nó sẽ về nhanh thôi mà!”
Tô Tiểu Đại nhoẻn miệng cười: “Thật hở mẹ?”
Lăng Tô Mạn ừm một tiếng: “Mẹ không lừa con đâu!”
Đột nhiên, trên TV phát tin tức, dâu cả nhà họ Lạc muốn ly hôn, đang thu hút rất nhiều phóng viên, ký giả. Ở trên lễ ký giả, Linda khóc đến nghẹn ngào, bộ dáng thoạt trông vô cùng dằn xé. Chỉ là tại sao ngồi bên cạnh cô ta, lại là Lăng Duy Trạch?
Gương mặt Tô Tiểu Đại trắng bệch nhìn mẹ chồng: “Kìa, mẹ…”
Lăng Tô Mạn vội trấn an: “Đã bảo con phải tin tưởng nó mà, nhớ chưa?”
Trên màn hình, ký giả hội sắp đến hồi kết, lúc Tô Tiểu Đại chuyển bị chuyển kênh thì đột nhiên có một phóng viên khác bước lên, lần này đối tượng là Lăng Duy Trạch.
“Xin hỏi ngài Lăng, ngài và cô Lâm có quan hệ thế nào, vì sao vì cô Lâm mà ngài trợ giúp việc ly hôn ạ?”
Lăng Duy Trạch tầm mắt hạ xuống, sau đó thản nhiên đáp: “Chúng tôi là bạn bè, thế thôi.”
Nhưng câu trả lời này hiển nhiên không làm thỏa lòng phóng viên, anh ta định hỏi tiếp, tuy vậy Linda đã chủ động khoát lấy cánh tay Lăng Duy Trạch, mỉm cười quyến rũ: “Mọi người đừng hỏi nữa, tổng giám đốc Lăng và tôi từng yêu nhau bảy năm, cám ơn mọi người đã đến dự.”
Tâm trạng Tô Tiểu Đại chùn xuống, bảy năm, đúng là bảy năm có thật. Mặc dù cô tin tưởng anh, nhưng cô lại không cách nào thôi sợ hãi, thôi nghĩ đến nó. Báo chí rầm rộ đưa tin, tuy chẳng muốn xem, mà các tin tức cứ liên tục ùn ùn kéo tới thực khiến cô mệt mỏi.
Khi Dương Trừng Trừng tìm cô, là lúc cô đang xem thời sự trên TV, tựa đề màu nâu đỏ đập thẳng vào mắt, cái gì mà Kim Đồng – Ngọc Nữ, nối lại tiền duyên?
Dương Trừng Trừng đem ấn tắt TV, còn cau mày nói: “Hóng mấy thứ vớ vẩn này làm gì?”
“Ừm… đang chán nên xem bừa thôi.”
Dương Trừng Trừng thở dài, ngồi xuống cạnh cô: “Chớ tin những thứ kia!” Nhà họ Lăng và nhà họ Lạc đang chiến tranh ngầm, nhà họ Dương mặc dù tránh được, nhưng nhà họ Đào thì vẫn bị cuốn vào, ai bảo chỉ có Tô Tiểu Đại chịu cảnh vườn không nhà trống, ngay cả Dương Trừng Trừng cũng chẳng khá khẩm là bao.
“Không có gì đâu, Đào Dục cũng ở cạnh chồng cậu mà.”
“Mình chỉ là rất nhớ anh ấy.”
Chuyện thành ra như vậy, Tô Tiểu Đại lại đang mang thai, tâm lý vui buồn thất thường cho nên Dương Trừng Trừng cũng chẳng biết sao mà an ủi.
Buổi tối, Tô Tiểu Đại ăn ít cơm, sau đó trở về giường nghỉ ngơi. Nói là nghỉ ngơi chứ thật ra cô rất khó ngủ.
Hôm nay mẹ chồng có việc bận ra ngoài, buổi tối chỉ có y tá và bà bác ở đây, toàn bộ không gian yên tĩnh càng làm cô thấy buồn bã. Không tự chủ được, nước mắt rơi xuống.
Sao anh vẫn chưa về, em chờ anh đã lâu rất lâu…
Rạng sáng hai giờ, Lăng Duy Trạch xuống phi trường ở thành phố C, cùng trợ lý dặn dò một chút, sau đó liền vội vã trở về nhà.
Bấy giờ chắc mọi người đã say ngủ, Lăng Duy Trạch mở khóa rồi nhẹ nhàng đi vào phòng của mình, đến khi trông thấy thân hình nho nhỏ vùi trong chăn, anh mới biết, hóa ra mình nhớ cô nhưvậy.
Anh đứng lặng nhìn cô nhắm chặt đôi mắt, ngủ yên tĩnh, nhưng hàng mi vẫn còn vương nước mắt bất giác khiến cõi lòng anh quặn thắt. Anh rón rén cởi quần áo, trèo lên giường, cẩn thận ôm cô vào ngực. Nhẹ hôn lên má cô, anh thầm nói, xin lỗi em.
Kể từ lúc mang thai cô thường dễ dàng tỉnh giấc, cho nên lúc có ai đó ôm cô, cô cũng giật mình ngay. Hơi thở đàn ông quen thuộc khiến cô biết kẻ đó là anh, thì ra cô còn đang mơ à? Anh làm sao về ngay lúc này được.
Lăng Duy Trạch càng ôm siết cô hơn.
Bị ôm chặt như vậy khiến Tô Tiểu Đại tỉnh hẳn, cô ngước mắt nhìn, câu hỏi có chút mông lung: “Duy Trạch?”
Lăng Duy Trạch vỗ về bờ vai nhỏ bé của cô, khẽ đáp: “Là anh đây.”
Anh, rốt cuộc cũng quay về…..