Bọn họ tạm trốn ở một căn nhà ngoại ô rách nát, Lạc Vũ Minh rất nhanh đã trở lại, trong tay còn mang theo mấy túi thực phẩm và vật dụng hằng ngày.
Tô Tiểu Đại cảm thấy khó chịu, tay chân cô đều bị trói đến đỏ hoe, nhất là bụng cô luôn khẽ đau làm cho cô rất sợ. Nhưng cô không dám nói với Linda, chỉ e chọc tức cô ta thì hậu quả càng thê thảm. Lúc trông thấy hắn bước vào, mà Linda thì đang nhắm mắt nghỉ ngơi đằng kia, cô liền thấp giọng thỉnh cầu hắn: “Lạc Vũ Minh, anh cởi trói cho tôi đã, tôi khó chịu lắm. Sức tôi như vậy thì sao đào thoát được, anh đừng lo.”
Lạc Vũ Minh ừ một tiếng, sau đó đánh thức Linda, bảo cô ta cởi trói cho Tô Tiểu Đại. Mặc dù không muốn làm vậy nhưng bắt gặp vẻ mặt nhợt nhạt cùng chân tay hằn vệt đỏ kia, Linda vẫn sợ nếu tiếp tục trói nhỡ Tô Tiểu Đại xảy ra chuyện ngoài ý muốn trước khi sang Mỹ thì… vẫn là nên đồng ý cởi trói còn hơn.
“Cô tốt nhất ngoan ngoãn một chút, bằng không cô và cái thai trong bụng cô không yên đâu!”
Tô Tiểu Đại vội vã cam đoan: “Tôi biết rồi.”
Tuy rằng tình huống hiện tại rất tệ, tay chân đều đau, mồ hôi lạnh đổ trên trán, mặt cắt không còn giọt máu nhưng cô vẫn trấn an mình phải thật kiên cường. Lạc Vũ Minh giúp cô đứng dậy, sau đó đưa bánh cho cô: “Ăn chút gì đi.”
Tô Tiểu Đại lắc đầu mệt mỏi: “Các người ăn đi, tôi chưa đói.”
Cô không muốn ăn, Lạc Vũ Minh cũng không miễn cưỡng. Hắn ngồi ở bên giường nhìn cô: “Hôm nay tôi vừa gọi điện cho Lăng Duy Trạch.”
Nghe đến tên anh, ánh mắt Tô Tiểu Đại đột nhiên lóe sáng. Nhưng vừa trông thấy sắc mặt lạnh băng của Linda thì Tô Tiểu Đại cúi đầu: “Ừ, vậy hả?”
Tô Tiểu Đại càng bình tĩnh, Lạc Vũ Minh càng thêm bất an và áy náy. Hắn nói: “Lăng Duy Trạch muốn nói chuyện với cô, tôi đã chấp thuận yêu cầu này.”
Được nghe giọng anh? Thật nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến. Mà Linda thì đã có chút tức giận: “Sao anh dám đồng ý chứ? Nhỡ bị định vị thì làm sao đây?!”
“Cô câm miệng con mẹ nó đi!” Lạc Vũ Minh chửi thề một tiếng. Đây là giao dịch của hắn, và Linda thì chẳng là cái thá gì để hắn phải quan tâm hay làm theo cả. Nếu bây giờ không phải nàng ta còn lợi dụng được thì hắn đã tống cổ khỏi đây rồi.
Linda thấy hắn hung hãn với mình nên cũng đành nén nhục xuống nước: “Hừ, anh tốt nhất là cẩn thận đấy, nói chuyện đúng một phút rồi ngắt máy, bằng không thì tiêu đời!”
Lạc Vũ Minh nghe xong cười mỉa, hắn vốn đã tiêu đời từ lâu. Ba bị tống vào tù, mẹ hắn – Đỗ Như Mai thì bỏ trốn, Lạc thị tan tành sụp đổ, hắn vốn tiêu rồi, nếu không phải vì cứu ba hắn thì hắn cũng không làm những chuyện thế này. Kỳ thực Lạc Vũ Minh vốn không tin luật nhân quả, cái gì báo ứng, cái gì vay trả, mà giờ mọi thứ lại đúng như vậy! Hắn hận Lăng Duy Trạch, với ghen tỵ, căm thù. Ghen tỵ vì anh sinh ra đã là đại thiếu gia thân thế hiển hách, không giống hắn bị che giấu suốt hai mươi mấy năm phải gọi ba mình là chú. Từ nhỏ hắn bị người đời miệt thị, rằng hắn là đứa mồ côi cha, con hoang bị bỏ rơi. Hắn rất muốn nói mình có ba nhưng không thể.
Cho đến lúc này, khi ba hắn vào vòng lao lý, hắn mới nhận ra, thù hận kia chẳng là gì so với việc bảo vệ cho Lạc Triết một mạng an toàn!
--
Ánh nắng buổi sáng có chút chói mắt, Tô Tiểu Đại ngủ chập chờn nên tỉnh giấc, ăn ở tạm bợ bên ngoài khiến Linda cùng Lạc Vũ Minh cũng tỉnh giấc theo.
Tô Tiểu Đại yêu cầu đi vệ sinh, Linda bước theo giám sát. Sau đó, cô ra ngồi ở cạnh giường, lại bị Lạc Vũ Minh nhẹ đẩy đứng lên: “Tôi muốn gọi cho Lăng Duy Trạch, để cô nói vài câu với hắn.”
Tô Tiểu Đại nhẹ đáp lời: “Vâng.”
Lăng Duy Trạch cả đêm không ngủ. Tối hôm qua Lạc Vũ Minh gọi điện đã tra ra chỗ rồi nhưng nơi đó không có tung tích, cảnh sát theo chân cũng chẳng được do thành phố C quá lớn. Nhưng họ cũng đã phối người tập trung sân bay, nhà ga, bến xe, những địa điểm di chuyển cần thiết, chỉ là chưa biết vị trí chính xác mà thôi.
Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Lăng Duy Trạch đang ngủ gật cũng vội choàng tỉnh giấc. Đào Dục đem di động đưa cho anh, phía cảnh sát cũng tỉnh táo bật dậy.
“Lăng Duy Trạch.”
“Còn tao là Minh.”
“Tao biết, vợ tao đâu?”
Lạc Vũ Minh đưa điện thoại cho Tô Tiểu Đại, chỉ nghe thấy anh nói: “Anh đây, Tiểu Đại.”
Tô Tiểu Đại run rây đáp lời: “Vâng… em, em đây.”
Thanh âm của cô có chút khản đặc yếu ớt khiến Lăng Duy Trạch đau lòng, anh cố gắng kiềm chế cảm xúc, bình tỉnh hỏi: “Em vẫn tốt chứ?”
“Em… em tốt lắm, không có việc gì.” Cô vui vẻ đáp lại, dù nước mắt đã tuôn rơi.
“Ngoan, đừng khóc, chờ anh đón em về. Hiểu chưa?”
Tô Tiểu Đại đưa tay che miệng, nói trong tiếng nấc: “Vậy anh nhanh một chút… em muốn về nhà…”
Lăng Duy Trạch vừa định nói thêm thì Lạc Vũ Minh đã lạnh lùng cắt ngang cuộc thoại, hắn lạnh lùng hỏi: “Mày nghe được là vợ mày còn sống thì cũng biết nên làm gì rồi chứ?”
Đôi mắt Lăng Duy Trạch dần dần tối lại: “Được. Sẽ có tin mới vào ngày mai. Mày nhớ cho kỹ, tao có thể cứu ông ta một lần, cũng có thể đẩy ông ta vào khám một lần, cho nên đúng kỳ hạn phải đem vợ tao giao trả an toàn, bằng không, ông ta đừng mong sống sót. Hiểu chưa?”
Lạc Vũ Minh trầm mặc vài giây, sau đó gật đầu: “Được.” Dứt lời liền ngắt máy, thời lượng cuộc gọi chưa tới một phút.
Hình Dương có chút lo lắng hỏi anh: “Anh Lăng định làm thế nào?”
Lăng Duy Trạch cười rét lạnh: “Liên hệ truyền thông và cảnh sát thành phố Y cho tôi.”
Anh từng nói qua, nếu Lạc Vũ Minh biết thân biết phận, anh sẽ tha cho cái mạng rẻ rách của hắn. Nhưng một khi đã dám bắt cóc vợ anh, thì đây là tự tìm đường chết!
Lúc Lăng Duy Trạch đem Ma Lạt Thăng trở lại thì đã không còn thấy Tô Tiểu Đại đâu cả. Trên xe không có người, dưới đất chỉ còn những dấu chân lộn xộn giẫm trên nền tuyết trắng. Anh sợ hãi vội cầm lấy điện thoại toan gọi điện, mới phát hiện cô đã vứt điện thoại ở trên xe rồi. Tim anh lịm đi, trực giác đang dần mách bảo với anh rằng Tô Tiểu Đại thực sự xảy ra chuyện.
Anh run rẩy gọi đến cho Đào Dục, nói gần như ra lệnh: “Đào Dục, Tiểu Đại mất tích rồi, bảo sở cảnh sát điều quân ra đường nhanh lên!”
Mặc kệ gió lạnh bên ngoài, Lăng Duy Trạch cứ đứng thẳng tắp ở cạnh xe chờ, anh vẫn mong Tô Tiểu Đại lập tức quay lại, anh vẫn mong Tô Tiểu Đại đi đâu linh tinh chứ không phải là bị bắt cóc! Nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thấy cô. Chính lúc này đây, một người đàn ông qua đường đang đứng do dự bèn chậm chạp đi tới: “Thưa ngài, ngài biết cô gái vừa nãy ở trong xe sao?”
Lăng Duy Trạch nhìn hắn, nét mặt âm u: “Là một cô gái mặc áo lông trắng, tóc dài, vóc người nhỏ bé phải không?”
Người qua đường nghe xong vội vã gật đầu khiến Lăng Duy Trạch cũng kích động: “Đúng vậy, cô ấy đâu rồi???”
Người qua đường miễn cưỡng đáp: “Vừa nãy tôi đang đứng nghe điện thoại thì thấy cô ấy bị người ta mang đi.”
Đợi hắn nói dứt, Lăng Duy Trạch sửng sốt giây lát rồi nhanh chóng khôi phục tinh thần lại, gấp gáp cám ơn hắn ta, phóng xe đi.
Nhà họ Đào có quen biết với cục cảnh sát, lúc anh vừa tới thì Đào Dục đã chạy ra: “Tiểu Đại bị bắt cóc.”
Lăng Duy Trạch nghe như có như không: “Đưa anh đến phòng theo dõi.”
Đào Dục lo lắng nhìn anh, sau đó dẫn anh đến phòng theo dõi. Sau khi nhìn màn hình chiếu từ camera lại mới biết Tô Tiểu Đại thực sự là bị bắt cóc. Anh ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn chằm chằm tín hiệu truyền phát tin, cô không kịp phản ứng hay giãy dụa thì đã bị kẻ đó vác đi.
“Ngài Lăng, mong ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra kẻ bắt cóc vợ ngài!” Cục trưởng cục cảnh sát nhìn về phía Lăng Duy Trạch cam đoan.
Mà giờ phút này Hình Dương hay tin chạy tới, nhìn sơ qua màn hình theo dõi rồi hỏi: “Tiểu Đại bị bắt cóc à?” Giọng nói hắn có phần lo lắng.
“Ừ, nhưng tôi sẽ tìm được cô ấy, sẽ không để cô ấy có việc gì.”
Anh đáp như vậy rồi cùng Đào Dục rời khỏi đó.
“A Dục, chú lập tức sai người điều tra thành phố C, điều tra cả Lạc Vũ Minh nữa.”
---
Lạnh, đau, đây chính là cảm giác của Tô Tiểu Đại lúc này. Cô dần dần tỉnh lại, mới phát hiện chân tay mình bị trói, ngoài miệng dán băng dính, mà người đang chờ cô khi tỉnh dậy lại là Linda và Lạc Vũ Minh.
Linda thấy cô tỉnh bèn đi qua, gỡ mảnh băng dính xuống: “Không ngờ phải không, cô Tô?”
Vài giờ không được uống nước khiến cổ họng Tô Tiểu Đại đau rát, cô nhăn mặt thì thào: “Cho tôi ít nước.”
Linda không nói gì, chỉ thấy Lạc Vũ Minh mang cho cô nước. Sau khi uống xong cô mới cảm thấy khá hơn. Lạc Vũ Minh nhiều ngày không gặp, nay gặp lại trông hắn tiều tụy, râu ria xồm xoàm, mất hẳn vẻ đào hoa vốn có. Hóa ra việc Lạc thị sụp đổ lại khiến hắn bị nhiều đả kích như thế.
“Anh có thể không trói tôi không? Tôi không chạy đâu.”
Lạc Vũ Minh lắc đầu: “Không thể.”
Tô Tiểu Đại cũng không cưỡng cầu, cô chỉ mong bọn họ không động đến đứa bé trong bụng cô là tốt rồi. Ngoài ra, gặp cái gì cô đều không sợ.
Thấy Tô Tiểu Đại càng điềm nhiên, Linda lại càng tức giận quát: “Cô không hỏi chúng tôi bắt cô làm gì ư?”
Tô Tiểu Đại nhìn Linda một chút: “Cô nói đi.”
“Tôi muốn tống cô sang Mỹ, buộc cô phải rời khỏi A Trạch.” Linda gằn từng chữ một.
“Cô không giết tôi à?”
“Hừ, đâu có để cô chết dễ như vậy, muốn cô sống dở chết dở, bị tôi tra tấn hành hạ đi!”
Tô Tiểu Đại âm thầm thở dài, thế này tốt lắm. Chỉ cần cô còn sống là được, còn sống là còn cơ hội, Lăng Duy Trạch nhất định sẽ giải cứu hai mẹ con cô!
“Tôi gọi điện thoại cho Lăng Duy Trạch ngay bây giờ!” Lạc Vũ Minh nói với vẻ mặt khó chịu.
Linda nghe xong, lập tức giữ chặt hắn: “Anh muốn làm gì?”
Lạc Vũ Minh hừ một tiếng: “Cô ngồi nghĩ cách xử trí Tô Tiểu Đại thế nào tôi chẳng quan tâm, tôi đồng ý đem cô ta lại đây cũng không phải vì giúp cô, mà là tôi muốn Lăng Duy Trạch cứu ba mình.”
“Không được!!!” Linda hét lớn.
“Cút đi, ông đây phải cứu ba mình!” Còn nửa tháng nữa ba hắn sẽ thi hành án tử, hắn muốn cứu Lạc Triết, mà người duy nhất có thể cũng chỉ có Lăng Duy Trạch. Thấy Lạc Vũ Minh kích động thế này khiến Linda cũng hoảng sợ theo: “Được được được, anh đi chỗ khác gọi điện đi, cứu ba anh xong rồi anh mới có thể thả cô ta!”
Trở lại với bên phía Đào Dục, hắn sau khi nhận được tin mới thì liền báo cho anh: “Lạc Vũ Minh không có ở thành phố Y, hắn đang ẩn náu ở đây Trạch ạ.”
“Truy lùng cho bằng được, chú hiểu không?”
“Cậu yên tâm đi, Tiểu Đại không có việc gì đâu!” Đào Dục trấn an.
Lăng Duy Trạch nghe xong, nhắm mắt thở dài, chỉ mong cô bình an vô sự, nếu không thì…
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Lăng Duy Trạch nhanh chóng tiếp điện thoại. Bấy giờ Lạc Vũ Minh đã cải trang, đến một nơi khá xa để gọi điện thoại công cộng.
“Lăng Duy Trạch, nói ngắn gọn là Tô Tiểu Đại đang ở trong tay tao, mày muốn tao thả nó thì mày phải tìm cách cho ba tao ra tù!”
Lăng Duy Trạch phất tay, Đào Dục lập tức hiểu ý tứ anh, sai người điều tra địa điểm của cuộc gọi này từ đâu tới.
“Mày uy hiếp tao à?”
Giọng Lạc Vũ Minh bấy giờ nhẹ bẫng: “Thả ba tao ra, tao sẽ tha cho Tô Tiểu Đại.”
“Vậy để tao nói chuyện với cô ấy ngay!”
“Cô ta không ở đây, mày tốt nhất nghe theo lời tao, bằng không đừng có trách!”
Con ngươi Lăng Duy Trạch càng sâu: “Được, tao đồng ý với mày, nhưng phải nhớ kỹ là vợ tao bình an vô sự. Còn không thì tao đem cả nhà mày chôn theo!”
Nói xong, Lăng Duy Trạch ngắt điện thoại. Anh dõi mắt nhìn ra ngoài trời tối đen, trong lòng thầm nhủ, Tô Tiểu Đại, chờ anh!