"Tiểu thư, Thanh Ngư không biết, bất quá tiểu thư có thể tiến cung vào hỏi Hoàng hậu nương nương, phu nhân và Hoàng hậu nương nương quan hệ rất tốt."
Tiến cung?
Xem ra nàng phải đi gặp di nương kia hỏi một chút rồi, Phượng Thiên Vũ không nói thêm gì nữa, quay người tiến vào gian phòng, lưu lại Thanh Ngư cùng Tuyết Ảnh bốn mắt nhìn nhau.
"Tiểu thư đây là thế nào. Tiểu công tử, người có biết không?" Thanh Ngư nói xong, cúi đầu nhìn nhìn người bên cạnh thì tiểu công tử a đến cái bóng cũng chẳng thấy đâu.
Thanh Ngư nhìn thoáng qua phòng, được rồi, vẫn là đem thu đồ vật vào.
Lúc Phượng Thiên Vũ đi ra, đã thấy Thanh Ngư dọn dẹp viện sạch sẽ
"Tiểu thư, có chuyện gì không?"
"Thanh Ngư, theo ta đi ra ngoài một chuyến."
"Tiểu thư, đi ra ngoài có chuyện gì không?" Thanh Ngư hỏi, nhìn nhìn bên người Phượng Thiên Vũ, kỳ quái, tiểu công tử thế nào không có ở đây, hắn không phải thích dính vào tiểu thư hay sao?
"Thanh Ngư, đương nhiên là đi ra ngoài kiếm tiền, còn có, đừng nhìn, Ảnh nhi vào trong không gian rồi." Phượng Thiên Vũ thấy Thanh Ngư nhìn tới nhìn lui bên người mình, liền hiểu Thanh Ngư đang muốn tìm cái gì.
"Tiểu thư, chúng ta đi ra ngoài."
"Ân."
Phượng Thiên Vũ đi ra ngoài, Thanh Ngư liền đi theo.
Lúc hai người đi đến cửa phủ Phượng gia, vừa vặn gặp được một tiểu thư chi thứ của Phượng gia cùng hai nàng nha hoàn, ba người vừa thấy Phượng Thiên Vũ, liền vây lại, không chút kiêng nể liền nói.
"Ơ, phế vật, đây là muốn đi ra ngoài sao?" Đang nói là một nữ tử ăn mặc diễm lệ.
Phượng Thiên Vũ nhìn nàng một cái, Phượng San San, cháu gái của Tam trưởng lão Phượng gia, không ít lần khi dễ nàng. Hôm nay nàng ra ngoài có chút chuyện, cho nên cũng không muốn cùng nàng ta dây dưa.
"San San tiểu thư, mời người nói chuyện chú ý một chút, người chẳng qua chỉ là một tiểu thư chi thứ, còn tiểu thư của chúng ta là dòng chính." Thanh Ngư nói ra.
"Cái gì tiểu thư, chỉ là một cái phế vật." Một nha hoàn bên cạnh Phượng San San liền nói ra.
"Các ngươi." Thanh Ngư tức giận, đang chuẩn bị động thủ.
"Thanh Ngư, mấy con chó đang tranh giành, ngươi nói làm chi, mấy nàng đó vốn là nghe không hiểu tiếng người đâu." Phượng Thiên Vũ nhàn nhạt nói.
Thanh Ngư nghe xong, "Đúng, tiểu thư nói thật có lý."
"Phế vật, ngươi dám mắng ta?"
Phượng San San không thể tin nhìn Phượng Thiên Vũ, cái phế vật nay lại dám mắng nàng, bình thường trông thấy nàng, trốn còn không kịp.
"Ta đang mắng mấy con chó, ngươi lại nghĩ là ta đang mắng ngươi, cũng không phải là không được." Phượng Thiên Vũ không kiên nhẫn nhíu mày, tại sao trong phủ không có một người nào được bình thường hay sao?
Thanh Ngư khì khì một tiếng, bật cười, "San San tiểu thư, đây là chính người thừa nhận người là con chó đấy nhé!"
Phượng San San nghe xong, liền muốn động thủ, "Phế vật, xem hôm nay ta giáo huấn ngươi."
Dứt lời, từ không gian trữ vật xuất ra một thanh kiếm, liền hướng Phượng Thiên Vũ đâm tới. .
Nào biết, kiếm còn chưa tới Phượng Thiên Vũ, liền bị người khác bắt được.
Phượng San San nhìn lại, người bắt lấy kiếm của nàng chính là ca ca của nàng, Phượng Mặc, liền buông kiếm, làm nũng nói, "Ca ca, cái phế vật này khi dễ ta."
"San San, không cho phép hồ đồ." Phượng Mặc quát tháo một tiếng.
"Ca ca. ." Phượng San San liền bị hù sợ, kêu một tiếng, trước kianếu có người nào đến khi dễ nàng, ca ca đều giúp nàng, hôm nay không biết thế nào, phế vật dám mắng nàng, ca ca cũng hung hăng với nàng, nàng như thế nào mới xuất phủ một chuyến, trở về lại thành như vậy rồi?
"Nhị tiểu thư, tiểu muội thiếu quản giáo, trêu chọc Nhị tiểu thư, Phượng Mặc thay mặt cho muội muội xin lỗi Nhị tiểu thư!" Phượng Mặc nói xong, trừng mắt nhìn Phượng San San, muội muội của hắn sớm muộn có ngày chết cũng không biết lí do.
Phượng Thiên Vũ cũng không trả lời, lướt qua hai người cùng Thanh Ngư đi ra ngoài.
Nhìn hai người đi ra ngoài, Phượng San San dậm chân một cái, "Ca ca, tại sao ngươi lại thả cái phế vật kia đi?"
"Im miệng, hôm nay nếu không phải nàng không muốn cùng ngươi dây dưa, ngươi cho rằng ngươi còn có thể hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở chỗ này hay sao." Phượng Mặc ánh mắt trầm xuống, nếu không phải người trước mắt này là muội muội của hắn, hắn sao dám mạo hiểm đắc tội tới Phượng Thiên Vũ.
"Ca ca, ta đi ra ngoài một chuyến, ngươi như thế nào lại sợ cái phế vật kia?" Phượng San San không hiểu, một cái phế vật có cái gì đáng để một trung cấp Linh Sư như ca ca của nàng phải sợ sệt chứ.
"San San, tóm lại ca ca nhắc nhở ngươi một câu, thấy Phượng Thiên Vũ, ngươi tốt nhất phải đi đường vòng, không được đi tìm nàng gây phiền phức, nếu không gia gia cũng không bảo vệ được ngươi đâu." Nói xong, chằm chằm nhìn Phượng San San, rồi quay người rời đi.
Phượng San San cắn răng, cũng không có đem lời nói của Phượng Mặc ghi nhớ trong lòng, nàng vốn là cấp thấp Linh Sư lại phải đi sợ một cái phế vật không có linh lực sao, "Xuân nhi, Tình nhi, chúng ta đi."
"Dạ, tiểu thư."
Đế Đô trong Hoàng thành.
"Thanh Ngư, ngươi biết chỗ nào có sòng bạc hay không?"
Phượng Thiên Vũ nhìn nhìn chung quanh, từ khi nàng bị ném đến Trúc Uyển, cũng không được đi ra ngoài, cho nên muốn đi chỗ nào đều phải hỏi qua Thanh Ngư.
"Tiểu thư, đi sòng bạc làm cái gì?" Thanh Ngư hỏi, tiểu thư làm sao lại nghĩ đến đi sòng bạc?
"Đương nhiên là đi kiếm tiền, bằng không thì chúng ta ăn cái gì." Phượng Thiên Vũ nhàn nhạt nói.
"Tiểu thư, Vân Thiên là sòng bạc lớn nhất ở Đế Đô, Thanh Ngư liền dẫn người đi." Thanh Ngư nói xong, liền mang theo Phượng Thiên Vũ đi đến sòng bạc.
Lúc hai người tiến vào sòng bạc, bởi vì sòng bạc Vân Thiên có hậu thuẫn đằng sau rất cường đại cho nên không ai dám tới nơi này gây sự, nơi này có một tính năng rất tốt đó là nếu ngươi không có tiền ngươi vẫn có thể tham gia nhưng chi phí có chút cao, nếu ngươi vay một kim tệ, như vậy ngày hôm sau ngươi phải trả là mười kim tệ, dùng cách này suy ra, không sợ ngươi không trả, tất cả các sòng bạc của các quốc gia tại Thương Lan đại lục đều như vậy, nếu như ngươi lấy tiền chạy trốn, như vậy, thật ngại ngùng, mặc kệ thực lực của ngươi có mạnh đến như thế nào, đều sẽ cho người đuổi giết ngươi không chết không thôi, chính vì cái này mà không ai dám khiêu chiến uy nghiêm của sòng bạc Vân Thiên.
Phượng Thiên Vũ đi tới quầy hàng mượn 1000 kim tệ, lúc gã sai vặt hỏi tên của nàng, nàng rất khí phách để lại tên, còn bên kia hai mắt của Thanh Ngư thiếu điều rơi xuống đất, tiểu thư có phải điên rồi hay không, mặc dù tiểu thư thực lực rất mạnh, nhưng mà tiểu thư cho tới bây giờ chưa từng đánh bạc.
Ngay lúc Thanh Ngư đang ngẩn người, Phượng Thiên Vũ đã cầm lấy 1000 kim tệ đi khiêu chiến.
Vân Thiên sòng bạc, khiêu chiến đỗ vương, người phía dưới có thể đặt cược cho người mà họ cho rằng người đó sẽ thắng, nghe đồn cao thủ đánh bạc rạng danh Tam quốc luôn một mực ở tại Vân Thiên sòng bạc, bách chiến bách thắng, chưa biết mùi thua trận, lúc mọi người phía dưới thấy có người đi lên đài khiêu chiến, liền nhao nhao vây đến, phải biết rằng, bọn hắn đánh cuộc thắng cũng sẽ được tiền đấy.
Phượng Thiên Vũ đi đến đài, đem túi kim tệ đang cầm trên tay quăng lên bàn, chỉ vào cái người được mệnh danh là cao thủ đánh bạc, nói ra "Ta khiêu chiến ngươi."
Mái tóc tung bay, dung nhan tuyệt thế, xinh đẹp, bên trong đôi mắt lạnh lùng ấy là sự cao ngạo, khí thế bức trời.
Thanh Ngư đứng ở dưới nhìn tiểu thư ở trên đài chiến, nôn nóng muốn xông lên ngăn cản, nhưng đều bị ngăn lại, bước lên đài khiêu chiến, mặc kệ ngươi là người như thế nào muốn đi xuống đều phải đánh xong.
"Ngươi nói tiểu cô nương này có thể thắng sao?" Một dân cờ bạc hỏi.
"Ngươi đang nói nhảm hả? Vừa nhìn liền biết là lần đầu đến sòng bạc, làm sao có thể thắng được đổ vương, phải biết rằng đổ vương cho tới bây giờ chưa từng thua đó." Người bên cạnh hắn liền nói.
"Tiểu thư, Thanh Ngư không biết, bất quá tiểu thư có thể tiến cung vào hỏi Hoàng hậu nương nương, phu nhân và Hoàng hậu nương nương quan hệ rất tốt."
Tiến cung?
Xem ra nàng phải đi gặp di nương kia hỏi một chút rồi, Phượng Thiên Vũ không nói thêm gì nữa, quay người tiến vào gian phòng, lưu lại Thanh Ngư cùng Tuyết Ảnh bốn mắt nhìn nhau.
"Tiểu thư đây là thế nào. Tiểu công tử, người có biết không?" Thanh Ngư nói xong, cúi đầu nhìn nhìn người bên cạnh thì tiểu công tử a đến cái bóng cũng chẳng thấy đâu.
Thanh Ngư nhìn thoáng qua phòng, được rồi, vẫn là đem thu đồ vật vào.
Lúc Phượng Thiên Vũ đi ra, đã thấy Thanh Ngư dọn dẹp viện sạch sẽ
"Tiểu thư, có chuyện gì không?"
"Thanh Ngư, theo ta đi ra ngoài một chuyến."
"Tiểu thư, đi ra ngoài có chuyện gì không?" Thanh Ngư hỏi, nhìn nhìn bên người Phượng Thiên Vũ, kỳ quái, tiểu công tử thế nào không có ở đây, hắn không phải thích dính vào tiểu thư hay sao?
"Thanh Ngư, đương nhiên là đi ra ngoài kiếm tiền, còn có, đừng nhìn, Ảnh nhi vào trong không gian rồi." Phượng Thiên Vũ thấy Thanh Ngư nhìn tới nhìn lui bên người mình, liền hiểu Thanh Ngư đang muốn tìm cái gì.
"Tiểu thư, chúng ta đi ra ngoài."
"Ân."
Phượng Thiên Vũ đi ra ngoài, Thanh Ngư liền đi theo.
Lúc hai người đi đến cửa phủ Phượng gia, vừa vặn gặp được một tiểu thư chi thứ của Phượng gia cùng hai nàng nha hoàn, ba người vừa thấy Phượng Thiên Vũ, liền vây lại, không chút kiêng nể liền nói.
"Ơ, phế vật, đây là muốn đi ra ngoài sao?" Đang nói là một nữ tử ăn mặc diễm lệ.
Phượng Thiên Vũ nhìn nàng một cái, Phượng San San, cháu gái của Tam trưởng lão Phượng gia, không ít lần khi dễ nàng. Hôm nay nàng ra ngoài có chút chuyện, cho nên cũng không muốn cùng nàng ta dây dưa.
"San San tiểu thư, mời người nói chuyện chú ý một chút, người chẳng qua chỉ là một tiểu thư chi thứ, còn tiểu thư của chúng ta là dòng chính." Thanh Ngư nói ra.
"Cái gì tiểu thư, chỉ là một cái phế vật." Một nha hoàn bên cạnh Phượng San San liền nói ra.
"Các ngươi." Thanh Ngư tức giận, đang chuẩn bị động thủ.
"Thanh Ngư, mấy con chó đang tranh giành, ngươi nói làm chi, mấy nàng đó vốn là nghe không hiểu tiếng người đâu." Phượng Thiên Vũ nhàn nhạt nói.
Thanh Ngư nghe xong, "Đúng, tiểu thư nói thật có lý."
"Phế vật, ngươi dám mắng ta?"
Phượng San San không thể tin nhìn Phượng Thiên Vũ, cái phế vật nay lại dám mắng nàng, bình thường trông thấy nàng, trốn còn không kịp.
"Ta đang mắng mấy con chó, ngươi lại nghĩ là ta đang mắng ngươi, cũng không phải là không được." Phượng Thiên Vũ không kiên nhẫn nhíu mày, tại sao trong phủ không có một người nào được bình thường hay sao?
Thanh Ngư khì khì một tiếng, bật cười, "San San tiểu thư, đây là chính người thừa nhận người là con chó đấy nhé!"
Phượng San San nghe xong, liền muốn động thủ, "Phế vật, xem hôm nay ta giáo huấn ngươi."
Dứt lời, từ không gian trữ vật xuất ra một thanh kiếm, liền hướng Phượng Thiên Vũ đâm tới. .
Nào biết, kiếm còn chưa tới Phượng Thiên Vũ, liền bị người khác bắt được.
Phượng San San nhìn lại, người bắt lấy kiếm của nàng chính là ca ca của nàng, Phượng Mặc, liền buông kiếm, làm nũng nói, "Ca ca, cái phế vật này khi dễ ta."
"San San, không cho phép hồ đồ." Phượng Mặc quát tháo một tiếng.
"Ca ca. ." Phượng San San liền bị hù sợ, kêu một tiếng, trước kianếu có người nào đến khi dễ nàng, ca ca đều giúp nàng, hôm nay không biết thế nào, phế vật dám mắng nàng, ca ca cũng hung hăng với nàng, nàng như thế nào mới xuất phủ một chuyến, trở về lại thành như vậy rồi?
"Nhị tiểu thư, tiểu muội thiếu quản giáo, trêu chọc Nhị tiểu thư, Phượng Mặc thay mặt cho muội muội xin lỗi Nhị tiểu thư!" Phượng Mặc nói xong, trừng mắt nhìn Phượng San San, muội muội của hắn sớm muộn có ngày chết cũng không biết lí do.
Phượng Thiên Vũ cũng không trả lời, lướt qua hai người cùng Thanh Ngư đi ra ngoài.
Nhìn hai người đi ra ngoài, Phượng San San dậm chân một cái, "Ca ca, tại sao ngươi lại thả cái phế vật kia đi?"
"Im miệng, hôm nay nếu không phải nàng không muốn cùng ngươi dây dưa, ngươi cho rằng ngươi còn có thể hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở chỗ này hay sao." Phượng Mặc ánh mắt trầm xuống, nếu không phải người trước mắt này là muội muội của hắn, hắn sao dám mạo hiểm đắc tội tới Phượng Thiên Vũ.
"Ca ca, ta đi ra ngoài một chuyến, ngươi như thế nào lại sợ cái phế vật kia?" Phượng San San không hiểu, một cái phế vật có cái gì đáng để một trung cấp Linh Sư như ca ca của nàng phải sợ sệt chứ.
"San San, tóm lại ca ca nhắc nhở ngươi một câu, thấy Phượng Thiên Vũ, ngươi tốt nhất phải đi đường vòng, không được đi tìm nàng gây phiền phức, nếu không gia gia cũng không bảo vệ được ngươi đâu." Nói xong, chằm chằm nhìn Phượng San San, rồi quay người rời đi.
Phượng San San cắn răng, cũng không có đem lời nói của Phượng Mặc ghi nhớ trong lòng, nàng vốn là cấp thấp Linh Sư lại phải đi sợ một cái phế vật không có linh lực sao, "Xuân nhi, Tình nhi, chúng ta đi."
"Dạ, tiểu thư."
Đế Đô trong Hoàng thành.
"Thanh Ngư, ngươi biết chỗ nào có sòng bạc hay không?"
Phượng Thiên Vũ nhìn nhìn chung quanh, từ khi nàng bị ném đến Trúc Uyển, cũng không được đi ra ngoài, cho nên muốn đi chỗ nào đều phải hỏi qua Thanh Ngư.
"Tiểu thư, đi sòng bạc làm cái gì?" Thanh Ngư hỏi, tiểu thư làm sao lại nghĩ đến đi sòng bạc?
"Đương nhiên là đi kiếm tiền, bằng không thì chúng ta ăn cái gì." Phượng Thiên Vũ nhàn nhạt nói.
"Tiểu thư, Vân Thiên là sòng bạc lớn nhất ở Đế Đô, Thanh Ngư liền dẫn người đi." Thanh Ngư nói xong, liền mang theo Phượng Thiên Vũ đi đến sòng bạc.
Lúc hai người tiến vào sòng bạc, bởi vì sòng bạc Vân Thiên có hậu thuẫn đằng sau rất cường đại cho nên không ai dám tới nơi này gây sự, nơi này có một tính năng rất tốt đó là nếu ngươi không có tiền ngươi vẫn có thể tham gia nhưng chi phí có chút cao, nếu ngươi vay một kim tệ, như vậy ngày hôm sau ngươi phải trả là mười kim tệ, dùng cách này suy ra, không sợ ngươi không trả, tất cả các sòng bạc của các quốc gia tại Thương Lan đại lục đều như vậy, nếu như ngươi lấy tiền chạy trốn, như vậy, thật ngại ngùng, mặc kệ thực lực của ngươi có mạnh đến như thế nào, đều sẽ cho người đuổi giết ngươi không chết không thôi, chính vì cái này mà không ai dám khiêu chiến uy nghiêm của sòng bạc Vân Thiên.
Phượng Thiên Vũ đi tới quầy hàng mượn kim tệ, lúc gã sai vặt hỏi tên của nàng, nàng rất khí phách để lại tên, còn bên kia hai mắt của Thanh Ngư thiếu điều rơi xuống đất, tiểu thư có phải điên rồi hay không, mặc dù tiểu thư thực lực rất mạnh, nhưng mà tiểu thư cho tới bây giờ chưa từng đánh bạc.
Ngay lúc Thanh Ngư đang ngẩn người, Phượng Thiên Vũ đã cầm lấy kim tệ đi khiêu chiến.
Vân Thiên sòng bạc, khiêu chiến đỗ vương, người phía dưới có thể đặt cược cho người mà họ cho rằng người đó sẽ thắng, nghe đồn cao thủ đánh bạc rạng danh Tam quốc luôn một mực ở tại Vân Thiên sòng bạc, bách chiến bách thắng, chưa biết mùi thua trận, lúc mọi người phía dưới thấy có người đi lên đài khiêu chiến, liền nhao nhao vây đến, phải biết rằng, bọn hắn đánh cuộc thắng cũng sẽ được tiền đấy.
Phượng Thiên Vũ đi đến đài, đem túi kim tệ đang cầm trên tay quăng lên bàn, chỉ vào cái người được mệnh danh là cao thủ đánh bạc, nói ra "Ta khiêu chiến ngươi."
Mái tóc tung bay, dung nhan tuyệt thế, xinh đẹp, bên trong đôi mắt lạnh lùng ấy là sự cao ngạo, khí thế bức trời.
Thanh Ngư đứng ở dưới nhìn tiểu thư ở trên đài chiến, nôn nóng muốn xông lên ngăn cản, nhưng đều bị ngăn lại, bước lên đài khiêu chiến, mặc kệ ngươi là người như thế nào muốn đi xuống đều phải đánh xong.
"Ngươi nói tiểu cô nương này có thể thắng sao?" Một dân cờ bạc hỏi.
"Ngươi đang nói nhảm hả? Vừa nhìn liền biết là lần đầu đến sòng bạc, làm sao có thể thắng được đổ vương, phải biết rằng đổ vương cho tới bây giờ chưa từng thua đó." Người bên cạnh hắn liền nói.