"A Vũ, vừa rồi ngươi có nghe được âm thanh gì không, thí dụ như Tuyết Nhi gì gì đó?"
Buông Phượng Thiên Vũ ra, Mộc Mộc bắt chuyện, chẳng lẽ thật sự là nàng nghe lầm?
Phượng Thiên Vũ nhìn Mộc Mộc, chẳng lẽ những lời nói của nam nhân kia Mộc Mộc đều nghe được sao?
"Không nhìn thấy người nào, cũng không có nghe được!"
Phượng Thiên Vũ trả lời, cũng không muốn nói cho Mộc Mộc biết!
"Xem ra là thật sự là nghe lầm rồi, A Vũ chúng ta trở về đi!"
Mộc Mộc lôi kéo Phượng Thiên Vũ, vui vẻ bước về phía trước, mà Dạ Huyễn Ngọc vẫn lặng lẽ đi ở phía sau, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào bóng dáng màu trắng kia!
Đêm qua là hắn trúng tà sao?
Lại còn ôm nàng!
... ... ... ...
Trở lại Học Viện, còn chưa bước đến sân nhỏ, Phượng Thiên Vũ đã gặp hai người!
"Phượng Thiên Vũ, hai ngày nay ngươi đi đâu vậy?"
Đông Ngự Phong đi qua, nhìn thoáng qua Dạ Huyễn Ngọc, bất mãn hỏi, không biết hai ngày nay nữ nhân này biến đi đâu, tìm mọi chỗ cũng không thấy nàng!
Mộc Mộc tiến lên một bước: "Ngươi là ai?"
"Mộc Mộc!"
Phượng Thiên Vũ kéo nàng qua một bên, nhu hòa nói: "Ngươi cùng Dạ Huyễn Ngọc về trước đi, ta sẽ về sau!"
"Vậy được rồi, chúng ta đi trước!"
Mộc Mộc gật đầu, kéo khối băng sơn bước đi về sân nhỏ, khi đi lướt qua Đông Ngự Phong, nàng liền trợn mắt hung hãn nói: "Nếu A Vũ gặp chuyện không may, ta thiến ngươi!"
Khóe miệng Phượng Thiên Vũ co lại, Mộc Mộc, ngươi thật đúng là... nói ra những lời thật kinh người!
Đông Ngự Hoàng tươi cười: "Cô nương yên tâm đi, Thiên Vũ không có việc gì!"
Khuôn mặt Đông Ngự Phong đang đen đến mức không thể đen nổi nữa rồi!
"Tốt nhất là như thế " Nói xong, Mộc Mộc lôi kéo Dạ Huyễn Ngọc tiếp tục bước đi!
Đông Ngự Hoàng lắc đầu, cô gái này thật đặc biệt... !
"Tam vương gia, ngươi tìm ta là có chuyện gì?"
Phượng Thiên Vũ ôn hoà hỏi, đối với Đông Ngự Phong, nàng thủy chung không muốn gặp hắn đâu!
Đông Ngự Phong không nói lời nào, nữ nhân này giống như không muốn chào đón hắn?
"Thiên Vũ muội muội, là ta muốn gặp muội!"
Đông Ngự Hoàng kịp thời lên tiếng, tuy rằng đệ đệ của hắn thật đáng đời khi bị Thiên Vũ ghét bỏ, nhưng dù sao vẫn là đệ đệ của hắn, không thể không giúp!
"Không biết Ngự Hoàng ca ca gặp ta là có chuyện gì?"
So với thái độ đối với Đông Ngự Phong, Phượng Thiên Vũ đối với Đông Ngự Hoàng cũng ôn hòa hơn một chút!
Đông Ngự Hoàng nghe nàng hỏi như vậy, trong lòng vui vẻ: "Thiên Vũ muội muội nhớ ta sao?"
"Ừm!" Phượng Thiên Vũ gật đầu, ngay từ đầu nàng vốn không có nhớ ra, nhưng nhìn thái độ của Đông Ngự Phòng cùng dung mạo của hắn, rất giống với di nương, liền nghĩ đến khả năng hắn chính là Thái Tử của Đông Dạ quốc, là nhi tử của di nương, khi nãy hắn gọi nàng là Thiên Vũ, nàng đã biết được đáp án rồi!
"Cũng không có chuyện gì, ngày hôm qua ta có nhận được một bức thư của Vân di, thân thể của Vân di đã khá hơn rất nhiều, Vân di biết rõ Thiên Vũ muội muội đang ở đây, vì vậy đã viết một phong thư nhờ ta đưa cho muội!"
Đông Ngự Hoàng nói xong, từ trong lòng ngực lấy ra một phong thư, đưa tới trước mặt Phượng Thiên Vũ!
Phượng Thiên Vũ tiếp nhận lá thư, không có lập tức mở ra, mà là cẩn thận từng li từng tí thu lại: "Cảm ơn ngươi!"
"Thiên Vũ, muội không cần khách khí như vậy, mẫu thân cùng Vân di vốn là tỷ muội kết nghĩa, chúng ta coi như là huynh muội rồi, nói lời cảm tạ thật quá khách khí rồi!"
Đông Ngự Hoàng vốn muốn nói hai người như người một nhà, suy nghĩ một chút, vẫn không nên nói ra đi!
Như vậy sẽ không tốt!
"Tốt lắm, Ngự Hoàng ca ca, Thiên Vũ còn có việc, cáo từ trước!"
Đông Ngự Hoàng nghe xong liếc đệ đệ của mình, rồi đáp lời: "Ừ "
Phượng Thiên Vũ trực tiếp rời đi, cũng chưa từng nhìn qua Đông Ngự Phong!
Đông Ngự Phong nhìn bóng lưng nàng rời đi, trong lòng thật khó chịu, tự giễu cười chính mình, đây không phải tự bản thân hắn tạo nên hay sao!
"Ngự Phong, đi thôi!"
Đông Ngự Hoàng vỗ vỗ vai của hắn: "Đợi có lớp, chúng ta trở về thôi!"
Đông Ngự Phong gật đầu, cùng hắn rời đi!
... ... ...
Phượng Thiên Vũ trở lại sân nhỏ, Thanh Loan cũng vừa vặn xuất hiện, hai người liền trông thấy nhau!
"Thiên Vũ, cái kia, ta... !" Thanh Loan ấp úng, không biết giải thích thế nào, nàng đột nhiên xuất hiện biết giải thích thế nào đây!
"Có U Minh quả sao?"
Phượng Thiên Vũ đạm mạc hỏi, cũng không để ý chuyện nàng tự nhiên xuất hiện, giống như là không trông thấy vậy... !
"Ừ, đã có!"
Thanh Loan nói xong, từ trong không gian xuất ra một chiếc hộp tinh xảo, trong hộp là một quả trái cây màu xanh, không lớn không nhỏ, vừa vặn!
Phượng Thiên Vũ nhìn thoáng qua, rồi nói: "Chúng ta đi đến phòng Vân Ế thôi!"
Thanh Loan đem cái hộp cầm chặt trong tay, cùng Phượng Thiên Vũ bước đến gian phòng của Vân Ế!
"Ta đã trở về!"
Thanh Loan bước nhanh đi vào, đem hộp trong tay giao cho Thanh Ngư: "Cái này chính là U Minh quả, nhanh đưa cho hắn ăn đi!"
"Được!"
Thanh Ngư mở hộp ra, cầm lấy quả trái cây rồi đưa cho Vân Ế!
Mọi người trông thấy dải hắc khí trên cánh tay trái của Vân Ế đang giảm dần đi, sau đó biến mất không thấy gì nữa, mới dám thở dài một hơi, cuối cùng đã không sao rồi... !
Vân Ế nhìn cánh tay của mình đã được khôi phục bình thường, cao hứng nói: "Thanh Loan, cám ơn ngươi rồi, nhưng mà..."Vân Ế xoay chuyển lời nói, tiếp tục hỏi: "Nhưng sao ngươi có được U Minh quả?"
Không chỉ Vân Ế mà những người có mặt ở đây đều rất nghi hoặc điểm này, Mộc Mộc cũng không biết U Minh quả là lấy ở đâu, nhưng khi nghe mọi người nói U Minh quả chỉ có ở Minh giới, còn có Thần Thú thủ hộ, một mình Thanh Loan có thể tự đi lấy được sao?
Trên thực tế Vân Thương đang nhìn nàng rất chăm chú, trực giác mách bảo cho Thanh Loan là chết chắc rồi, quay về Minh cung, cũng không nghĩ đến phải giải thích với bọn họ như thế nào cả!
"Cái này... Đúng, phụ thân ta lúc trước có cứu qua một người, vì trả ơn cho phụ thân nên hắn mới đưa cho phụ thân ta U Minh quả này, vốn ta không biết được lai lịch của nó đâu nhưng qua một lần tình cờ đọc trong sách nên mới biết rõ về nó đó!"
Khóe miệng Phượng Thiên Vũ co rút, hay lắm, Thanh Loan ngươi nói hay lắm... !
"U Minh quả là đồ vật của Vương tộc Minh giới!"
Đứng ở một bên, Dạ Huyễn Ngọc lạnh lùng bồi thêm một câu, như châm thêm dầu cho ngọn lửa!
"Ngươi không nói cũng không ai nói ngươi câm đâu!" Thanh Loan hung dữ nhìn Dạ Huyễn Ngọc, rồi im lặng nhìn lên trời, nàng nặn óc miết mới đưa ra được cái lí do này, nam nhân chết tiệt này còn cố tình châm ngòi nữa sao?
Đồ vật của Vương tộc, ai! !
Thanh Ngư cũng tò mò rồi, từ khi quen biết Thanh Loan tỉ, đây là lần đầu tiên trông thấy tỉ hung dữ như vậy!
Dạ Huyễn Ngọc nhún vai, hắn chỉ nói đúng sự thật mà thôi!
"Thanh Loan đã nói U Minh quả là quà của người ta trả ơn cho phụ thân nàng rồi mà, sao cứ bắt bẻ nàng vậy!"
Phượng Thiên Vũ bước đến trước mặt Vân Ế rồi tiếp tục nói: "Vân Ế, nếu như không sao, ngày mai chúng ta bắt đầu đi học, thân thể của ngươi như thế nào rồi?
Vân Ế giật giật tay, vận dụng một chút linh lực: "Hoàn toàn không có việc gì!"
"A Vũ, vừa rồi ngươi có nghe được âm thanh gì không, thí dụ như Tuyết Nhi gì gì đó?"
Buông Phượng Thiên Vũ ra, Mộc Mộc bắt chuyện, chẳng lẽ thật sự là nàng nghe lầm?
Phượng Thiên Vũ nhìn Mộc Mộc, chẳng lẽ những lời nói của nam nhân kia Mộc Mộc đều nghe được sao?
"Không nhìn thấy người nào, cũng không có nghe được!"
Phượng Thiên Vũ trả lời, cũng không muốn nói cho Mộc Mộc biết!
"Xem ra là thật sự là nghe lầm rồi, A Vũ chúng ta trở về đi!"
Mộc Mộc lôi kéo Phượng Thiên Vũ, vui vẻ bước về phía trước, mà Dạ Huyễn Ngọc vẫn lặng lẽ đi ở phía sau, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào bóng dáng màu trắng kia!
Đêm qua là hắn trúng tà sao?
Lại còn ôm nàng!
... ... ... ...
Trở lại Học Viện, còn chưa bước đến sân nhỏ, Phượng Thiên Vũ đã gặp hai người!
"Phượng Thiên Vũ, hai ngày nay ngươi đi đâu vậy?"
Đông Ngự Phong đi qua, nhìn thoáng qua Dạ Huyễn Ngọc, bất mãn hỏi, không biết hai ngày nay nữ nhân này biến đi đâu, tìm mọi chỗ cũng không thấy nàng!
Mộc Mộc tiến lên một bước: "Ngươi là ai?"
"Mộc Mộc!"
Phượng Thiên Vũ kéo nàng qua một bên, nhu hòa nói: "Ngươi cùng Dạ Huyễn Ngọc về trước đi, ta sẽ về sau!"
"Vậy được rồi, chúng ta đi trước!"
Mộc Mộc gật đầu, kéo khối băng sơn bước đi về sân nhỏ, khi đi lướt qua Đông Ngự Phong, nàng liền trợn mắt hung hãn nói: "Nếu A Vũ gặp chuyện không may, ta thiến ngươi!"
Khóe miệng Phượng Thiên Vũ co lại, Mộc Mộc, ngươi thật đúng là... nói ra những lời thật kinh người!
Đông Ngự Hoàng tươi cười: "Cô nương yên tâm đi, Thiên Vũ không có việc gì!"
Khuôn mặt Đông Ngự Phong đang đen đến mức không thể đen nổi nữa rồi!
"Tốt nhất là như thế " Nói xong, Mộc Mộc lôi kéo Dạ Huyễn Ngọc tiếp tục bước đi!
Đông Ngự Hoàng lắc đầu, cô gái này thật đặc biệt... !
"Tam vương gia, ngươi tìm ta là có chuyện gì?"
Phượng Thiên Vũ ôn hoà hỏi, đối với Đông Ngự Phong, nàng thủy chung không muốn gặp hắn đâu!
Đông Ngự Phong không nói lời nào, nữ nhân này giống như không muốn chào đón hắn?
"Thiên Vũ muội muội, là ta muốn gặp muội!"
Đông Ngự Hoàng kịp thời lên tiếng, tuy rằng đệ đệ của hắn thật đáng đời khi bị Thiên Vũ ghét bỏ, nhưng dù sao vẫn là đệ đệ của hắn, không thể không giúp!
"Không biết Ngự Hoàng ca ca gặp ta là có chuyện gì?"
So với thái độ đối với Đông Ngự Phong, Phượng Thiên Vũ đối với Đông Ngự Hoàng cũng ôn hòa hơn một chút!
Đông Ngự Hoàng nghe nàng hỏi như vậy, trong lòng vui vẻ: "Thiên Vũ muội muội nhớ ta sao?"
"Ừm!" Phượng Thiên Vũ gật đầu, ngay từ đầu nàng vốn không có nhớ ra, nhưng nhìn thái độ của Đông Ngự Phòng cùng dung mạo của hắn, rất giống với di nương, liền nghĩ đến khả năng hắn chính là Thái Tử của Đông Dạ quốc, là nhi tử của di nương, khi nãy hắn gọi nàng là Thiên Vũ, nàng đã biết được đáp án rồi!
"Cũng không có chuyện gì, ngày hôm qua ta có nhận được một bức thư của Vân di, thân thể của Vân di đã khá hơn rất nhiều, Vân di biết rõ Thiên Vũ muội muội đang ở đây, vì vậy đã viết một phong thư nhờ ta đưa cho muội!"
Đông Ngự Hoàng nói xong, từ trong lòng ngực lấy ra một phong thư, đưa tới trước mặt Phượng Thiên Vũ!
Phượng Thiên Vũ tiếp nhận lá thư, không có lập tức mở ra, mà là cẩn thận từng li từng tí thu lại: "Cảm ơn ngươi!"
"Thiên Vũ, muội không cần khách khí như vậy, mẫu thân cùng Vân di vốn là tỷ muội kết nghĩa, chúng ta coi như là huynh muội rồi, nói lời cảm tạ thật quá khách khí rồi!"
Đông Ngự Hoàng vốn muốn nói hai người như người một nhà, suy nghĩ một chút, vẫn không nên nói ra đi!
Như vậy sẽ không tốt!
"Tốt lắm, Ngự Hoàng ca ca, Thiên Vũ còn có việc, cáo từ trước!"
Đông Ngự Hoàng nghe xong liếc đệ đệ của mình, rồi đáp lời: "Ừ "
Phượng Thiên Vũ trực tiếp rời đi, cũng chưa từng nhìn qua Đông Ngự Phong!
Đông Ngự Phong nhìn bóng lưng nàng rời đi, trong lòng thật khó chịu, tự giễu cười chính mình, đây không phải tự bản thân hắn tạo nên hay sao!
"Ngự Phong, đi thôi!"
Đông Ngự Hoàng vỗ vỗ vai của hắn: "Đợi có lớp, chúng ta trở về thôi!"
Đông Ngự Phong gật đầu, cùng hắn rời đi!
... ... ...
Phượng Thiên Vũ trở lại sân nhỏ, Thanh Loan cũng vừa vặn xuất hiện, hai người liền trông thấy nhau!
"Thiên Vũ, cái kia, ta... !" Thanh Loan ấp úng, không biết giải thích thế nào, nàng đột nhiên xuất hiện biết giải thích thế nào đây!
"Có U Minh quả sao?"
Phượng Thiên Vũ đạm mạc hỏi, cũng không để ý chuyện nàng tự nhiên xuất hiện, giống như là không trông thấy vậy... !
"Ừ, đã có!"
Thanh Loan nói xong, từ trong không gian xuất ra một chiếc hộp tinh xảo, trong hộp là một quả trái cây màu xanh, không lớn không nhỏ, vừa vặn!
Phượng Thiên Vũ nhìn thoáng qua, rồi nói: "Chúng ta đi đến phòng Vân Ế thôi!"
Thanh Loan đem cái hộp cầm chặt trong tay, cùng Phượng Thiên Vũ bước đến gian phòng của Vân Ế!
"Ta đã trở về!"
Thanh Loan bước nhanh đi vào, đem hộp trong tay giao cho Thanh Ngư: "Cái này chính là U Minh quả, nhanh đưa cho hắn ăn đi!"
"Được!"
Thanh Ngư mở hộp ra, cầm lấy quả trái cây rồi đưa cho Vân Ế!
Mọi người trông thấy dải hắc khí trên cánh tay trái của Vân Ế đang giảm dần đi, sau đó biến mất không thấy gì nữa, mới dám thở dài một hơi, cuối cùng đã không sao rồi... !
Vân Ế nhìn cánh tay của mình đã được khôi phục bình thường, cao hứng nói: "Thanh Loan, cám ơn ngươi rồi, nhưng mà..."Vân Ế xoay chuyển lời nói, tiếp tục hỏi: "Nhưng sao ngươi có được U Minh quả?"
Không chỉ Vân Ế mà những người có mặt ở đây đều rất nghi hoặc điểm này, Mộc Mộc cũng không biết U Minh quả là lấy ở đâu, nhưng khi nghe mọi người nói U Minh quả chỉ có ở Minh giới, còn có Thần Thú thủ hộ, một mình Thanh Loan có thể tự đi lấy được sao?
Trên thực tế Vân Thương đang nhìn nàng rất chăm chú, trực giác mách bảo cho Thanh Loan là chết chắc rồi, quay về Minh cung, cũng không nghĩ đến phải giải thích với bọn họ như thế nào cả!
"Cái này... Đúng, phụ thân ta lúc trước có cứu qua một người, vì trả ơn cho phụ thân nên hắn mới đưa cho phụ thân ta U Minh quả này, vốn ta không biết được lai lịch của nó đâu nhưng qua một lần tình cờ đọc trong sách nên mới biết rõ về nó đó!"
Khóe miệng Phượng Thiên Vũ co rút, hay lắm, Thanh Loan ngươi nói hay lắm... !
"U Minh quả là đồ vật của Vương tộc Minh giới!"
Đứng ở một bên, Dạ Huyễn Ngọc lạnh lùng bồi thêm một câu, như châm thêm dầu cho ngọn lửa!
"Ngươi không nói cũng không ai nói ngươi câm đâu!" Thanh Loan hung dữ nhìn Dạ Huyễn Ngọc, rồi im lặng nhìn lên trời, nàng nặn óc miết mới đưa ra được cái lí do này, nam nhân chết tiệt này còn cố tình châm ngòi nữa sao?
Đồ vật của Vương tộc, ai! !
Thanh Ngư cũng tò mò rồi, từ khi quen biết Thanh Loan tỉ, đây là lần đầu tiên trông thấy tỉ hung dữ như vậy!
Dạ Huyễn Ngọc nhún vai, hắn chỉ nói đúng sự thật mà thôi!
"Thanh Loan đã nói U Minh quả là quà của người ta trả ơn cho phụ thân nàng rồi mà, sao cứ bắt bẻ nàng vậy!"
Phượng Thiên Vũ bước đến trước mặt Vân Ế rồi tiếp tục nói: "Vân Ế, nếu như không sao, ngày mai chúng ta bắt đầu đi học, thân thể của ngươi như thế nào rồi?
Vân Ế giật giật tay, vận dụng một chút linh lực: "Hoàn toàn không có việc gì!"