Nàng, tướng mạo xinh đẹp, bình tĩnh tự nhiên, liền nhìn ra được người này tâm cơ khó lường.
"Cô cô, nàng khi dễ Nguyệt Nhi." Lâm Mộng Nguyệt làm nũng nói, cô cô hiểu rõ nàng nhất.
"Ngươi đã tiến cung mấy lần, Bổn cung với ngươi chưa từng gặp nhau, nay ngươi lại bị Phong nhi lui hôn, hôm nay ngươi hãy theo Bổn cung nói chuyện một chút đi." Trên mặt Lâm quý phi hiện lên nụ cười hiền hòa, nhưng mắt phượng lại nổi lên một tia ám quang.
Phượng Thiên Vũ cười lạnh, không sai, vừa nhìn thấy tia sáng trong mắt kia, nàng cũng muốn nhìn một chút mẫu thân Đông Ngự Phong rốt cuộc là có năng lực như thế nào .
"Nếu như quý phi nương nương đã có lời mời, như vậy Thiên Vũ liền cung kính không bằng tuân mệnh rồi."
Thanh Ngư thấy vậy, muốn theo sau, nàng đã nhìn ra, mấy người kia chính là tìm tiểu thư gây phiền toái.
"Nha hoàn không cần đi theo, đứng đợi ở nơi đây." Lâm quý phi liếc Thanh Ngư.
"Tiểu thư!"
"Thanh Ngư, không có việc gì, làm phiền công công trước mang nàng đi chỗ của di nương." Phượng Thiên Vũ cho Thanh Ngư một nụ cười an tâm, sau đó cùng Lâm quý phi đi đến địa phương khác.
Một đoàn người đi về phía tiểu đường, đi càng lâu, người cũng càng ít.
Phượng Thiên Vũ đánh giá bốn phía, khi thấy một cung điện, có chút nhíu mày, trong hoàng cung như thế này sao lại có một nơi yên lặng như vậy, còn là một tòa cung điện.
"Phượng Thiên Vũ, ngươi đi vào trước đi, Bổn cung liền vào sau." Trong mắt Lâm quý phi có chút vội vàng, chỉ cần nàng tiến vào, liền không thể ra được, giết nàng, cũng có thể cho nữ nhân kia một cái “kinh hỉ” .
Phượng Thiên Vũ bất động thanh sắc liền nói: "Nếu là quý phi nương nương muốn ta đi vào, ta đây liền vào đi thôi."
Nói xong, đi thẳng về phía trước, Lâm quý phi đã mong muốn nàng tiến vào tòa cung điện này, nàng liền vào xem, đây là địa phương như thế nào.
Lâm quý phi nhìn Phượng Thiên Vũ đi xa xa, trên mặt hiện vẻ tươi cười, Thánh Điện chính là cấm địa, không có sự cho phép của Quốc Sư, cho dù là Hoàng Thượng cũng không được tự tiện đi vào. Tự ý xông vào Thánh Điện, chết!
Trong cung điện rộng lớn như vậy lại không có chút nhân khí nào, đột nhiên có một tiếng đàn truyền đến tai Phượng Thiên Vũ , tiếng đàn lúc cao, lúc thấp, lúc trầm, lúc bổng.
Phượng Thiên Vũ đi theo tiếng đàn, liền phát hiện trong cung điện, lại có một mảnh hồ rât là lớn, bên hồ, những cành liễu nhẹ nhàng nhảy múa trong gió, trong hồ hoa sen tranh nhau đua nở, nhìn xuyên qua những tán liễu nàng kinh ngạc phát hiện một bóng người ngồi trên những lá sen(nội công thâm hậu qá ta).
Tức thì, Phượng Thiên Vũ liền kinh hãi.
Đó là một nam tử cực đẹp, mặc một trường bào Lưu Vân màu đỏ như máu khiến người nhìn phải giật mình, tóc đen như mực theo gió tung bay.
Thế gian còn có một nam tử xinh đẹp như vậy sao!
Kiếp trước nàng cũng đã gặp qua không ít mỹ nam trong mỹ nam, Đông Ngự Phong cũng có thể so sánh với Phan An, nhưng so với nam tử trước mắt này càng không là gì!
Khi nhìn thấy nam tử trước mắt này, nàng cảm giác được dường như tất cả từ ngữ đều không cách nào hình dung được hắn!
Dung mạo tựa như Trích Tiên, đủ để cho người trong thiên hạ nhìn thấy liền rơi vào tay giặc .
"Rốt cuộc đây là người nào?"
Phượng Thiên Vũ không chớp mắt mà nhìn hắn, kỹ càng mà đánh giá dung mạo ấy.
Hai mắt hắn nhắm lại, cổ áo hơi rộng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, làn da như bạch ngọc làm cho người ta nhịn không được muốn tiến lên cắn một cái.
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được thế nào là kinh diễm!
Không sai, chính là kinh diễm!
Một loại kinh diễm sâu đến tận linh hồn!
Ngay lúc Phượng Thiên Vũ đang âm thầm đánh giá, thì nam tử đang đánh đàn kia cũng đã mở đôi mắt, ánh mắt nhìn về chỗ nàng.
Một đôi mắt đẹp đến tận cùng, tựa như vực sâu không thấy đáy, làm cho người ta vừa nhìn liền bị hấp dẫn.
"Nha đầu, không ai nói cho ngươi biết, nơi đây không cho bất cứ ai bước vào sao?"
Âm thanh mị hoặc vang lên, nhìn Phượng Thiên Vũ giật nảy mình, trên mặt liền nở ra nụ cười.
Phượng Thiên Vũ nghe vậy, cười cười, hai tay ôm ngực, tựa người trên cây liễu, hai con mắt híp lại, tựa cười như không. "Chẳng lẽ ngươi không phải người?"
Nam tử nghe vậy liền cười lớn, đem Phượng Huyền cầm thu vào trong không gian, đứng dậy, đi đến bên Phượng Thiên Vũ, từng bước, từng bước nhẹ nhàng, từng đóa sen hồng nở rộ ngay dưới chân, càng làm cho bộ trường bào màu hồng tỏa ra vẻ tà mị.
"Nha đầu, là ngươi a." Âm thanh nhàn nhạt, lại làm cho Phượng Thiên Vũ khẽ giật mình.
"Ngươi biết ta?"
"Từng gặp, năm ngươi ba tuổi, mẫu thân của ngươi mang theo ngươi vào cung, bổn tọa thấy ngươi ở ngự hoa viên." Đế Dạ Hiên nói ra, hắn vẫn nhớ rõ năm đó, một tiểu nha đầu ngồi xổm trong hoa viên , cầm lấy một đóa hoa tươi cười hỏi hắn: "Ca ca, đây là hoa gì a?"
Không nghĩ tới, đã cách nhiều năm, hắn còn có thể nhìn thấy nàng.
"Vậy ngươi là ai?"
Phượng Thiên Vũ nhìn hắn, nhàn nhạt mà hỏi.
Thánh nguyệt bên hồ, cành liễu nhẹ múa, dưới cây liễu, nam tử dung nhan kinh diễm, nữ tử dáng vẻ khuynh thành, một bộ áo đỏ như lửa, một bộ bào trắng lịch sự tao nhã, hai người nhìn nhau, một khắc này, Thiên Địa tĩnh lặng, trực giác nói cho Phượng Thiên Vũ biết, cảm giác này thật quen thuộc, nàng đột nhiên nhớ tới một câu, xa xa không hẹn hai tướng nhìn qua.
"Ta là Đế Dạ Hiên!"
Đế Dạ Hiên mỉm cười, âm thanh mị hoặc lại vang lên.
"A, nguyên lai ngươi chính là quốc sư Đông Dạ quốc, mọi người kính ngưỡng a!"
Phượng Thiên Vũ cười nói, khó trách trong hoàng cung lại có một chỗ cung điện như vậy, sớm nghe nói thực lực Quốc Sư cường đại, bất tử bất lão, dung nhan càng thêm kinh người, hôm nay diện kiến, quả như lời đồn. . !
"Nha đầu, ngươi có biết tự tiện xông vào Thánh Điện hậu quả là gì không?"
Trong mắt Đế Dạ Hiên mang theo tia vui vẻ, trêu đùa nha đầu thật vui, hắn sao có thể không trêu chọc nàng được.
"Không biết." Phượng Thiên Vũ thành thật trả lời, nàng thật sự không biết, nhìn nam nhân trước mắt này, hẳn thật chẳng tốt đẹp gì a!
Đế Dạ Hiên hơi sững sờ, hắn ngược lại là không nghĩ tới nha đầu lại trả lời trực tiếp như thế, môi bờ có chút quyến rũ ra, đáy lòng phẳng lặng liền hiện lên một tia khác thường, giống như một cục đá rơi xuống, tạo nên tầng tầng rung động.
Nếu là có người trông thấy, tất nhiên sẽ sợ tới mức tròng mắt đều rơi xuống, chưa bao giờ thấy Quốc Sư đại nhân thân cận với người khác, vậy mà lại tươi cười với một nữ tử, hơn nữa còn là nử tử nổi danh là phế vật.
Điều này thật là sự tình trăm năm rất khó rồi!
"Nha đầu, ta dẫn ngươi đi ra ngoài, thánh điện này tiến vào thì dễ nhưng đi ra thì rất khó."
Đế Dạ Hiên cười cười. Thật không biết đã bao nhiêu lâu, hắn đã không nở nụ cười.
Thánh Điện sở dĩ không thể tự tiện xông vào, là vì, bên trong là không gian dành riêng của Quốc Sư của Đông Dạ quốc, càng là vì trong Thánh điện có Quốc Sư đại nhân bố trí xuống tuyệt sát trận, không phải là Quốc Sư đại nhân, không ai có thể giải.
"Vậy làm phiền Quốc Sư đại nhân rồi!"
Phượng Thiên Vũ nhẹ gật đầu, kẻ đần cũng biết cung điện này tiến vào thì dễ đi ra thì khó khăn.
Hai người một trước một sau, bước ra phía ngoài cung điện.
Phượng Thiên Vũ ở phía sau hắn, nhìn đoạn đường tuy không dài nhưng cảnh sắc hai bên đường biến hóa khôn lường, âm thầm kinh hãi, cái yêu nghiệt này thật không đơn giản a!
"Hô "
Một trận gió thổi qua, Phượng Thiên Vũ đã thấy mình tiến vào giao lộ của cung điện.
"Nha đầu, ta đưa đến đây thôi, còn lại ngươi tự mình đi, chúng ta còn có thể gặp lại nhau đó."
Đế Dạ Hiên thần bí khó lường nói.
Phượng Thiên Vũ khẽ gật đầu: "Quốc Sư đại nhân, đa tạ."
"Nha đầu, ngươi thật là khách khí, gọi ta là Dạ Hiên!"
Đế Dạ Hiên thản nhiên nói, hồng báo trong gió bay lên, tóc đen nhẹ nhàng vui đùa theo cơn gió, nhìn Phượng Thiên Vũ nhíu mày, nha đầu này thật là quá đáng yêu.
Nếu Phượng Thiên Vũ biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, chắc sẽ nội thương mất, chỉ sợ hắn là người thứ nhất cảm thấy nàng đáng yêu.
Nàng, tướng mạo xinh đẹp, bình tĩnh tự nhiên, liền nhìn ra được người này tâm cơ khó lường.
"Cô cô, nàng khi dễ Nguyệt Nhi." Lâm Mộng Nguyệt làm nũng nói, cô cô hiểu rõ nàng nhất.
"Ngươi đã tiến cung mấy lần, Bổn cung với ngươi chưa từng gặp nhau, nay ngươi lại bị Phong nhi lui hôn, hôm nay ngươi hãy theo Bổn cung nói chuyện một chút đi." Trên mặt Lâm quý phi hiện lên nụ cười hiền hòa, nhưng mắt phượng lại nổi lên một tia ám quang.
Phượng Thiên Vũ cười lạnh, không sai, vừa nhìn thấy tia sáng trong mắt kia, nàng cũng muốn nhìn một chút mẫu thân Đông Ngự Phong rốt cuộc là có năng lực như thế nào .
"Nếu như quý phi nương nương đã có lời mời, như vậy Thiên Vũ liền cung kính không bằng tuân mệnh rồi."
Thanh Ngư thấy vậy, muốn theo sau, nàng đã nhìn ra, mấy người kia chính là tìm tiểu thư gây phiền toái.
"Nha hoàn không cần đi theo, đứng đợi ở nơi đây." Lâm quý phi liếc Thanh Ngư.
"Tiểu thư!"
"Thanh Ngư, không có việc gì, làm phiền công công trước mang nàng đi chỗ của di nương." Phượng Thiên Vũ cho Thanh Ngư một nụ cười an tâm, sau đó cùng Lâm quý phi đi đến địa phương khác.
Một đoàn người đi về phía tiểu đường, đi càng lâu, người cũng càng ít.
Phượng Thiên Vũ đánh giá bốn phía, khi thấy một cung điện, có chút nhíu mày, trong hoàng cung như thế này sao lại có một nơi yên lặng như vậy, còn là một tòa cung điện.
"Phượng Thiên Vũ, ngươi đi vào trước đi, Bổn cung liền vào sau." Trong mắt Lâm quý phi có chút vội vàng, chỉ cần nàng tiến vào, liền không thể ra được, giết nàng, cũng có thể cho nữ nhân kia một cái “kinh hỉ” .
Phượng Thiên Vũ bất động thanh sắc liền nói: "Nếu là quý phi nương nương muốn ta đi vào, ta đây liền vào đi thôi."
Nói xong, đi thẳng về phía trước, Lâm quý phi đã mong muốn nàng tiến vào tòa cung điện này, nàng liền vào xem, đây là địa phương như thế nào.
Lâm quý phi nhìn Phượng Thiên Vũ đi xa xa, trên mặt hiện vẻ tươi cười, Thánh Điện chính là cấm địa, không có sự cho phép của Quốc Sư, cho dù là Hoàng Thượng cũng không được tự tiện đi vào. Tự ý xông vào Thánh Điện, chết!
Trong cung điện rộng lớn như vậy lại không có chút nhân khí nào, đột nhiên có một tiếng đàn truyền đến tai Phượng Thiên Vũ , tiếng đàn lúc cao, lúc thấp, lúc trầm, lúc bổng.
Phượng Thiên Vũ đi theo tiếng đàn, liền phát hiện trong cung điện, lại có một mảnh hồ rât là lớn, bên hồ, những cành liễu nhẹ nhàng nhảy múa trong gió, trong hồ hoa sen tranh nhau đua nở, nhìn xuyên qua những tán liễu nàng kinh ngạc phát hiện một bóng người ngồi trên những lá sen(nội công thâm hậu qá ta).
Tức thì, Phượng Thiên Vũ liền kinh hãi.
Đó là một nam tử cực đẹp, mặc một trường bào Lưu Vân màu đỏ như máu khiến người nhìn phải giật mình, tóc đen như mực theo gió tung bay.
Thế gian còn có một nam tử xinh đẹp như vậy sao!
Kiếp trước nàng cũng đã gặp qua không ít mỹ nam trong mỹ nam, Đông Ngự Phong cũng có thể so sánh với Phan An, nhưng so với nam tử trước mắt này càng không là gì!
Khi nhìn thấy nam tử trước mắt này, nàng cảm giác được dường như tất cả từ ngữ đều không cách nào hình dung được hắn!
Dung mạo tựa như Trích Tiên, đủ để cho người trong thiên hạ nhìn thấy liền rơi vào tay giặc .
"Rốt cuộc đây là người nào?"
Phượng Thiên Vũ không chớp mắt mà nhìn hắn, kỹ càng mà đánh giá dung mạo ấy.
Hai mắt hắn nhắm lại, cổ áo hơi rộng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, làn da như bạch ngọc làm cho người ta nhịn không được muốn tiến lên cắn một cái.
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được thế nào là kinh diễm!
Không sai, chính là kinh diễm!
Một loại kinh diễm sâu đến tận linh hồn!
Ngay lúc Phượng Thiên Vũ đang âm thầm đánh giá, thì nam tử đang đánh đàn kia cũng đã mở đôi mắt, ánh mắt nhìn về chỗ nàng.
Một đôi mắt đẹp đến tận cùng, tựa như vực sâu không thấy đáy, làm cho người ta vừa nhìn liền bị hấp dẫn.
"Nha đầu, không ai nói cho ngươi biết, nơi đây không cho bất cứ ai bước vào sao?"
Âm thanh mị hoặc vang lên, nhìn Phượng Thiên Vũ giật nảy mình, trên mặt liền nở ra nụ cười.
Phượng Thiên Vũ nghe vậy, cười cười, hai tay ôm ngực, tựa người trên cây liễu, hai con mắt híp lại, tựa cười như không. "Chẳng lẽ ngươi không phải người?"
Nam tử nghe vậy liền cười lớn, đem Phượng Huyền cầm thu vào trong không gian, đứng dậy, đi đến bên Phượng Thiên Vũ, từng bước, từng bước nhẹ nhàng, từng đóa sen hồng nở rộ ngay dưới chân, càng làm cho bộ trường bào màu hồng tỏa ra vẻ tà mị.
"Nha đầu, là ngươi a." Âm thanh nhàn nhạt, lại làm cho Phượng Thiên Vũ khẽ giật mình.
"Ngươi biết ta?"
"Từng gặp, năm ngươi ba tuổi, mẫu thân của ngươi mang theo ngươi vào cung, bổn tọa thấy ngươi ở ngự hoa viên." Đế Dạ Hiên nói ra, hắn vẫn nhớ rõ năm đó, một tiểu nha đầu ngồi xổm trong hoa viên , cầm lấy một đóa hoa tươi cười hỏi hắn: "Ca ca, đây là hoa gì a?"
Không nghĩ tới, đã cách nhiều năm, hắn còn có thể nhìn thấy nàng.
"Vậy ngươi là ai?"
Phượng Thiên Vũ nhìn hắn, nhàn nhạt mà hỏi.
Thánh nguyệt bên hồ, cành liễu nhẹ múa, dưới cây liễu, nam tử dung nhan kinh diễm, nữ tử dáng vẻ khuynh thành, một bộ áo đỏ như lửa, một bộ bào trắng lịch sự tao nhã, hai người nhìn nhau, một khắc này, Thiên Địa tĩnh lặng, trực giác nói cho Phượng Thiên Vũ biết, cảm giác này thật quen thuộc, nàng đột nhiên nhớ tới một câu, xa xa không hẹn hai tướng nhìn qua.
"Ta là Đế Dạ Hiên!"
Đế Dạ Hiên mỉm cười, âm thanh mị hoặc lại vang lên.
"A, nguyên lai ngươi chính là quốc sư Đông Dạ quốc, mọi người kính ngưỡng a!"
Phượng Thiên Vũ cười nói, khó trách trong hoàng cung lại có một chỗ cung điện như vậy, sớm nghe nói thực lực Quốc Sư cường đại, bất tử bất lão, dung nhan càng thêm kinh người, hôm nay diện kiến, quả như lời đồn. . !
"Nha đầu, ngươi có biết tự tiện xông vào Thánh Điện hậu quả là gì không?"
Trong mắt Đế Dạ Hiên mang theo tia vui vẻ, trêu đùa nha đầu thật vui, hắn sao có thể không trêu chọc nàng được.
"Không biết." Phượng Thiên Vũ thành thật trả lời, nàng thật sự không biết, nhìn nam nhân trước mắt này, hẳn thật chẳng tốt đẹp gì a!
Đế Dạ Hiên hơi sững sờ, hắn ngược lại là không nghĩ tới nha đầu lại trả lời trực tiếp như thế, môi bờ có chút quyến rũ ra, đáy lòng phẳng lặng liền hiện lên một tia khác thường, giống như một cục đá rơi xuống, tạo nên tầng tầng rung động.
Nếu là có người trông thấy, tất nhiên sẽ sợ tới mức tròng mắt đều rơi xuống, chưa bao giờ thấy Quốc Sư đại nhân thân cận với người khác, vậy mà lại tươi cười với một nữ tử, hơn nữa còn là nử tử nổi danh là phế vật.
Điều này thật là sự tình trăm năm rất khó rồi!
"Nha đầu, ta dẫn ngươi đi ra ngoài, thánh điện này tiến vào thì dễ nhưng đi ra thì rất khó."
Đế Dạ Hiên cười cười. Thật không biết đã bao nhiêu lâu, hắn đã không nở nụ cười.
Thánh Điện sở dĩ không thể tự tiện xông vào, là vì, bên trong là không gian dành riêng của Quốc Sư của Đông Dạ quốc, càng là vì trong Thánh điện có Quốc Sư đại nhân bố trí xuống tuyệt sát trận, không phải là Quốc Sư đại nhân, không ai có thể giải.
"Vậy làm phiền Quốc Sư đại nhân rồi!"
Phượng Thiên Vũ nhẹ gật đầu, kẻ đần cũng biết cung điện này tiến vào thì dễ đi ra thì khó khăn.
Hai người một trước một sau, bước ra phía ngoài cung điện.
Phượng Thiên Vũ ở phía sau hắn, nhìn đoạn đường tuy không dài nhưng cảnh sắc hai bên đường biến hóa khôn lường, âm thầm kinh hãi, cái yêu nghiệt này thật không đơn giản a!
"Hô "
Một trận gió thổi qua, Phượng Thiên Vũ đã thấy mình tiến vào giao lộ của cung điện.
"Nha đầu, ta đưa đến đây thôi, còn lại ngươi tự mình đi, chúng ta còn có thể gặp lại nhau đó."
Đế Dạ Hiên thần bí khó lường nói.
Phượng Thiên Vũ khẽ gật đầu: "Quốc Sư đại nhân, đa tạ."
"Nha đầu, ngươi thật là khách khí, gọi ta là Dạ Hiên!"
Đế Dạ Hiên thản nhiên nói, hồng báo trong gió bay lên, tóc đen nhẹ nhàng vui đùa theo cơn gió, nhìn Phượng Thiên Vũ nhíu mày, nha đầu này thật là quá đáng yêu.
Nếu Phượng Thiên Vũ biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, chắc sẽ nội thương mất, chỉ sợ hắn là người thứ nhất cảm thấy nàng đáng yêu.