"Lão gia. Thúy Hồng nghe… nghe thấy đứa bé kia gọi Nhị tiểu thư là mẫu thân!"
Ngay lúc Phượng Tiêu đang trầm tư, bên tai truyền đến âm thanh Thúy Hồng.
"Cái gì!" Phượng Tiêu giận dữ hét lên.
Phượng Thiên Vũ, giỏi lắm, không chịu yên ổn sống trong Trúc Uyển, lại dám tư thông cùng người khác, còn có hài tử lớn đến như vậy, chuyện này mà đồn ra ngoài hắn còn mặt mũi nào mà gặp Tam vương gia!
Nhìn người còn trong đại sảnh, hắn quay người phất phất tay: "Các ngươi lui xuống trước đi!"
Mọi người nghe vậy, đều lui ra ngoài.
Ngồi ở trên ghế Phượng Tiêu suy nghĩ, Phượng Thiên Vũ đã không có linh lực, là một nữ nhân ngu ngốc, nếu thật như lời của Trương ma ma nói, bên người nàng lại có tiểu hài tử lợi hại như vậy, nếu đúng là con của nàng, thì hẵn đây chưa chắc đã là chuyện xấu.
Tam vương gia chắc chắn sẽ không lấy một nữ nhân ngu ngốc, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp để từ hôn, đến lúc đó hắn chỉ cần phái người đến giết thằng nhóc kia, nói Tam vương gia đã từ hôn, nàng thương tâm rồi sẽ tự sát. Như vậy về phần Hoàng hậu nương nương cũng dễ bề mà giải thích, về đứa bé kia, mẫu thân không còn, một đứa bé thì biết cái gì, đến lúc đó còn không phải là tùy ý hắn điều khiển hay sao!
"Người tới."
Một người hầu đi vào, cúi đầu nói, "Lão gia, ngài có chuyện gì phân phó?"
"Ngươi biết Thiếu gia đi đâu không?"
"Lão gia, hôm nay người của Tam Vương Phủ đến tìm Đại Thiếu Gia, nói là muốn Thiếu gia cùng Tam vương gia đi săn."
"Tốt, ngươi đi xuống đi, gọi Quỷ Ảnh tới."
"Dạ, lão gia."
Một hồi sau, liền thấy một hắc y nam tử đi tới.
"Gia chủ, tìm Quỷ Ảnh có chuyện gì?" Nam tử áo đen cung kính, hắn là một trong mười hai cao thủ Quỷ Ảnh của gia tộc Phượng gia, cao cấp Linh Tướng, hôm nay lão gia lại đến tìm hắn, tất là có chuyện quan trọng.
"Quỷ Ảnh, cầm lấy lệnh bài này đi tìm Đại Thiếu Gia, nói cho hắn biết phải nghĩ mọi biện pháp để Tam vương gia từ hôn." Phượng Tiêu thân là thừa tướng đương triều, lại là một trong tứ đại gia tộc, thực lực cường hãn, nhưng lại chỉ có một nhi tử, thật may là đứa con trai này thiên phú không tồi, tuổi trẻ nhưng đã là trung cấp Linh Tướng.
"Dạ, gia chủ." Nói xong, Quỷ Ảnh liền cầm lấy lệnh bài biến mất, bọn hắn chỉ làm nhiệm vụ, không hỏi nguyên nhân.
Phượng Tiêu cười lạnh hai tiếng, Phượng Thiên Vũ a Phượng Thiên Vũ, ngươi cũng chớ có trách ta, thân là phế vật, không mang đến vinh quang cho gia tộc, cũng chỉ có thể chết.
Suy nghĩ một chút, liền bước ra khỏi Lan Uyển,đi đến Chủ Uyển, trong lúc đi ngang qua vườn trúc, Phượng Tiêu thoáng nhìn vào, cười lạnh, Phượng Thiên Vũ, tạm thời cho ngươi sống thêm một thời gian nữa.
Hậu viện Mai Uyển của đại phu nhân, giờ phút này cũng phi thường náo nhiệt.
"Nương, người đã biết tin gì chưa?" Nữ tử mặc một bộ trường áo xanh biếc bước vào, làn váy dập dìu theo từng bước chân, làn da như nõn nà ẩn hiện dưới lớp áo, nhẹ nhàng dừng lại bên cạnh đại phu nhân.
"Tuyết Nhi, ngươi nói về chuyện của phế vật kia sao?" Đại phu nhân Đỗ Yến tươi cười nhìn nữ nhi của mình, Tuyết Nhi của nàng quả nhiên là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành a.
"Đúng vậy, nương, người thấy thế nào?" Phượng Thủy Tuyết nhẹ nhàng nói, "Nghe nói tiểu hài tử bên người phế vật kia rất lợi hại, nương, không bằng chúng ta nuôi dưỡng đứa bé kia?"
"Tuyết Nhi, việc này không nên tự chủ trương, cha ngươi đã phái người đi tìm ca ca ngươi, hắn tự có sắp xếp, nếu chúng ta làm hỏng sự tình, đến lúc đó cha ngươi sẽ rất tức giận, chưa kể, đưa bé kia rất nghe lời phế vật hay sao, đem đả thương Phượng Thủy Linh, nghĩ xem đứa bé cùng phế vật là có quan hệ gì, huống chi, còn có Hoàng hậu nương nương. . ." Đỗ Yến sống trong Phượng phủ nhiều năm, Phượng Tiêu cũng chỉ có ba phu nhân, mấy cái tiểu thiếp, thủ đoạn của nàng cũng là cực kỳ lợi hại đấy. "Nương, người nói rất đúng, Tuyết Nhi không dám làm càn, đúng rồi, mẫu thân, đại ca nếu đã trở về, có thể hay không. . Có thể để cho Tuyết Nhi trông thấy Tam vương gia hay không?" Phượng Thủy Tuyết nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.
Đỗ Yến cười cười, "Tuyết Nhi, trước mặt nương còn thẹn thùng cái gì, vị trí Tam vương phi, nhất định sẽ thuộc về con."
"Đa tạ nương, chẳng qua là trong gia tộc..." Phượng Thủy Tuyết nhíu mày, trong gia tộc nàng không phải là người có thiên phú tốt nhất, chi thứ có một người tên là Phượng Dao, hiện tại đã là cao cấp Linh Tướng rồi, đại ca cũng mới là trung cấp Linh Tướng, nàng sợ.
"Tuyết Nhi, con yên tâm đi, ngươi mới là tiểu thư dòng chính của Phượng gia, một cái chi thứ, thực lực dù có cao hơn thì nàng ta vẫn mãi chỉ là chi thứ mà thôi." Đỗ Yến nói xong, trong mắt là chợt lóe lên lạnh ý, dám cùng con gái nàng tranh đoạt, thì phải chết.
"Nương đã nói như vậy, Tuyết Nhi yên tâm hơn nhiều, nương, Tuyết Nhi đi xuống trước tu luyện."
"Đi đi, nhớ kỹ, hiện tại cha ngươi không nói gì, nghìn lần không được đi tìm phế vật kia gây phiền toái." Đỗ Yến lo lắng nói, Tuyết Nhi cùng Phượng Thủy Linh không ít lần khi dễ cái phế vật kia, hôm nay người bên cạnh phế vật lại lợi hại như vậy, Phượng Thủy Linh đã bị hủy đan điền, không có khả năng tu luyện lại, nàng cũng không muốn Tuyết nhi gặp chuyện không may.
"Nương, Tuyết Nhi đã nhớ kỹ."
"Uh, đi đi."
Phượng Thủy Tuyết ra khỏi phòng, hai tay nắm chặt, tốt lắm cái phế vật kia, bị đánh như vậy mà vẫn chưa chết! Nếu không phải nương đã nói rõ, nàng nhất định sẽ đi tìm cái phế vật mà tính toán, nhịn xuống, vẫn là nên đi về phòng, nàng muốn gấp rút tu luyện.
Tam Vương Phủ
Trong đại sảnh, hai gã nam tử đang ngồi trò chuyện.
"Tam vương gia, không phải ngươi nói cùng ta đi săn hay sao? Như thế nào lại biến thành cùng ngươi uống trà rồi hả?" Nói chuyện là một gã nam tử tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng, màu da cổ đồng, ngũ quan đường nét rõ ràng.
"Thanh Dương, bổn vương tìm ngươi tới là hỏi một chút về cái muội muội phế vật của ngươi." Một bộ áo bào trắng, tuấn mỹ tuyệt luân, ngũ quan như điêu khắc, khuôn mặt góc cạnh, tuấn mỹ dị thường.
Người này chính là Tam vương gia Đông Dạ quốc, Đông Ngự Phong, trừ bỏ quốc sư ra thì Tam vương gia chính là tình nhân trong mộng của tất cả nữ tử Đông Dạ quốc, mà nam tử tên là Thanh Dương kia, chính xác là Đại Thiếu Gia của Phượng gia Phượng Thanh Dương.
"Tam vương gia, ta không có muội muội nào là phế vật cả, ngươi vốn là không thích nàng, từ hôn là tốt nhất." Phượng Thanh Dương ánh mắt chợt lóe, hắn vừa mới nhận được mệnh lệnh của phụ thân, muốn hắn nghĩ biện pháp để Tam vương gia mau chóng từ hôn, lúc này, hắn đang lo không biết nói như thế nào, thế mà Tam vương gia chính mình lại hỏi.
"Cũng không biết Hoàng Hậu suy nghĩ thế nào, lại muốn bổn vương lấy một phế vật lại còn ngu ngốc. Nếu không phải do Hoàng Hậu nương nương ép buộc, bổn vương về sớm hôn rồi." Đông Ngự Phong khó chịu nói ra.
"Vương gia, ngươi cũng không phải không biết, Hoàng hậu nương nương là dì của phế vật kia, không giúp nàng thì giúp ai." Phượng Thanh Dương gặp Tam vương gia khí thế như thế, liền châm ngòi thổi lửa.
"Thanh Dương, ngươi nói bổn vương nên làm như thế nào đây?" Đông Ngự Phong nhìn về phía Phượng Thanh Dương, "Dù sao cũng là muội muội của ngươi, ngươi thử cho bổn vương chút ý kiến!"
"Vương gia, Thanh Dương cũng không biết phải nói như thế nào, nhưng mà Thanh Dương vẫn là muốn nhắc nhở Vương gia, Thái Tử quanh năm bên ngoài dạo chơi, không để ý tới quốc sự, Nhị vương gia lại không có, trước sau gì Đông Dạ quốc chính là của Tam vương gia rồi, người sẽ thành Hoàng Thượng của Đông Dạ quốc, sao có thể lấy một phế vật ngu ngốc làm bẩn mặt Hoàng thất được, Vương gia, ngươi thấy ta nói có đúng hay không?" Phượng Thanh Dương nói ra, Đông Ngự Phong cũng hiểu được, hắn tương lai là Hoàng thượng Đông Dạ quốc, há có thể lấy một cái phế vật.
"Tốt, Thanh Dương, bổn vương ngày mai liền vào cung gặp phụ hoàng, cầu phụ hoàng cho phép từ hôn." Đông Ngự Phong nói xong, nhìn Phượng Thanh Dương, "Đi, chúng ta đi săn đi."
"Đúng, Vương gia." Phượng Thanh Dương cười cười, xem ra nhiệm vụ đã hoàn thành, chẳng qua là không biết phụ thân tại sao phải làm như vậy, không muốn cùng chung đường với Tam vương gia sao? Phượng Thanh Dương theo Đông Ngự Phong đi ra ngoài, chuẩn bị đi săn.
"Lão gia. Thúy Hồng nghe… nghe thấy đứa bé kia gọi Nhị tiểu thư là mẫu thân!"
Ngay lúc Phượng Tiêu đang trầm tư, bên tai truyền đến âm thanh Thúy Hồng.
"Cái gì!" Phượng Tiêu giận dữ hét lên.
Phượng Thiên Vũ, giỏi lắm, không chịu yên ổn sống trong Trúc Uyển, lại dám tư thông cùng người khác, còn có hài tử lớn đến như vậy, chuyện này mà đồn ra ngoài hắn còn mặt mũi nào mà gặp Tam vương gia!
Nhìn người còn trong đại sảnh, hắn quay người phất phất tay: "Các ngươi lui xuống trước đi!"
Mọi người nghe vậy, đều lui ra ngoài.
Ngồi ở trên ghế Phượng Tiêu suy nghĩ, Phượng Thiên Vũ đã không có linh lực, là một nữ nhân ngu ngốc, nếu thật như lời của Trương ma ma nói, bên người nàng lại có tiểu hài tử lợi hại như vậy, nếu đúng là con của nàng, thì hẵn đây chưa chắc đã là chuyện xấu.
Tam vương gia chắc chắn sẽ không lấy một nữ nhân ngu ngốc, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp để từ hôn, đến lúc đó hắn chỉ cần phái người đến giết thằng nhóc kia, nói Tam vương gia đã từ hôn, nàng thương tâm rồi sẽ tự sát. Như vậy về phần Hoàng hậu nương nương cũng dễ bề mà giải thích, về đứa bé kia, mẫu thân không còn, một đứa bé thì biết cái gì, đến lúc đó còn không phải là tùy ý hắn điều khiển hay sao!
"Người tới."
Một người hầu đi vào, cúi đầu nói, "Lão gia, ngài có chuyện gì phân phó?"
"Ngươi biết Thiếu gia đi đâu không?"
"Lão gia, hôm nay người của Tam Vương Phủ đến tìm Đại Thiếu Gia, nói là muốn Thiếu gia cùng Tam vương gia đi săn."
"Tốt, ngươi đi xuống đi, gọi Quỷ Ảnh tới."
"Dạ, lão gia."
Một hồi sau, liền thấy một hắc y nam tử đi tới.
"Gia chủ, tìm Quỷ Ảnh có chuyện gì?" Nam tử áo đen cung kính, hắn là một trong mười hai cao thủ Quỷ Ảnh của gia tộc Phượng gia, cao cấp Linh Tướng, hôm nay lão gia lại đến tìm hắn, tất là có chuyện quan trọng.
"Quỷ Ảnh, cầm lấy lệnh bài này đi tìm Đại Thiếu Gia, nói cho hắn biết phải nghĩ mọi biện pháp để Tam vương gia từ hôn." Phượng Tiêu thân là thừa tướng đương triều, lại là một trong tứ đại gia tộc, thực lực cường hãn, nhưng lại chỉ có một nhi tử, thật may là đứa con trai này thiên phú không tồi, tuổi trẻ nhưng đã là trung cấp Linh Tướng.
"Dạ, gia chủ." Nói xong, Quỷ Ảnh liền cầm lấy lệnh bài biến mất, bọn hắn chỉ làm nhiệm vụ, không hỏi nguyên nhân.
Phượng Tiêu cười lạnh hai tiếng, Phượng Thiên Vũ a Phượng Thiên Vũ, ngươi cũng chớ có trách ta, thân là phế vật, không mang đến vinh quang cho gia tộc, cũng chỉ có thể chết.
Suy nghĩ một chút, liền bước ra khỏi Lan Uyển,đi đến Chủ Uyển, trong lúc đi ngang qua vườn trúc, Phượng Tiêu thoáng nhìn vào, cười lạnh, Phượng Thiên Vũ, tạm thời cho ngươi sống thêm một thời gian nữa.
Hậu viện Mai Uyển của đại phu nhân, giờ phút này cũng phi thường náo nhiệt.
"Nương, người đã biết tin gì chưa?" Nữ tử mặc một bộ trường áo xanh biếc bước vào, làn váy dập dìu theo từng bước chân, làn da như nõn nà ẩn hiện dưới lớp áo, nhẹ nhàng dừng lại bên cạnh đại phu nhân.
"Tuyết Nhi, ngươi nói về chuyện của phế vật kia sao?" Đại phu nhân Đỗ Yến tươi cười nhìn nữ nhi của mình, Tuyết Nhi của nàng quả nhiên là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành a.
"Đúng vậy, nương, người thấy thế nào?" Phượng Thủy Tuyết nhẹ nhàng nói, "Nghe nói tiểu hài tử bên người phế vật kia rất lợi hại, nương, không bằng chúng ta nuôi dưỡng đứa bé kia?"
"Tuyết Nhi, việc này không nên tự chủ trương, cha ngươi đã phái người đi tìm ca ca ngươi, hắn tự có sắp xếp, nếu chúng ta làm hỏng sự tình, đến lúc đó cha ngươi sẽ rất tức giận, chưa kể, đưa bé kia rất nghe lời phế vật hay sao, đem đả thương Phượng Thủy Linh, nghĩ xem đứa bé cùng phế vật là có quan hệ gì, huống chi, còn có Hoàng hậu nương nương. . ." Đỗ Yến sống trong Phượng phủ nhiều năm, Phượng Tiêu cũng chỉ có ba phu nhân, mấy cái tiểu thiếp, thủ đoạn của nàng cũng là cực kỳ lợi hại đấy. "Nương, người nói rất đúng, Tuyết Nhi không dám làm càn, đúng rồi, mẫu thân, đại ca nếu đã trở về, có thể hay không. . Có thể để cho Tuyết Nhi trông thấy Tam vương gia hay không?" Phượng Thủy Tuyết nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.
Đỗ Yến cười cười, "Tuyết Nhi, trước mặt nương còn thẹn thùng cái gì, vị trí Tam vương phi, nhất định sẽ thuộc về con."
"Đa tạ nương, chẳng qua là trong gia tộc..." Phượng Thủy Tuyết nhíu mày, trong gia tộc nàng không phải là người có thiên phú tốt nhất, chi thứ có một người tên là Phượng Dao, hiện tại đã là cao cấp Linh Tướng rồi, đại ca cũng mới là trung cấp Linh Tướng, nàng sợ.
"Tuyết Nhi, con yên tâm đi, ngươi mới là tiểu thư dòng chính của Phượng gia, một cái chi thứ, thực lực dù có cao hơn thì nàng ta vẫn mãi chỉ là chi thứ mà thôi." Đỗ Yến nói xong, trong mắt là chợt lóe lên lạnh ý, dám cùng con gái nàng tranh đoạt, thì phải chết.
"Nương đã nói như vậy, Tuyết Nhi yên tâm hơn nhiều, nương, Tuyết Nhi đi xuống trước tu luyện."
"Đi đi, nhớ kỹ, hiện tại cha ngươi không nói gì, nghìn lần không được đi tìm phế vật kia gây phiền toái." Đỗ Yến lo lắng nói, Tuyết Nhi cùng Phượng Thủy Linh không ít lần khi dễ cái phế vật kia, hôm nay người bên cạnh phế vật lại lợi hại như vậy, Phượng Thủy Linh đã bị hủy đan điền, không có khả năng tu luyện lại, nàng cũng không muốn Tuyết nhi gặp chuyện không may.
"Nương, Tuyết Nhi đã nhớ kỹ."
"Uh, đi đi."
Phượng Thủy Tuyết ra khỏi phòng, hai tay nắm chặt, tốt lắm cái phế vật kia, bị đánh như vậy mà vẫn chưa chết! Nếu không phải nương đã nói rõ, nàng nhất định sẽ đi tìm cái phế vật mà tính toán, nhịn xuống, vẫn là nên đi về phòng, nàng muốn gấp rút tu luyện.
Tam Vương Phủ
Trong đại sảnh, hai gã nam tử đang ngồi trò chuyện.
"Tam vương gia, không phải ngươi nói cùng ta đi săn hay sao? Như thế nào lại biến thành cùng ngươi uống trà rồi hả?" Nói chuyện là một gã nam tử tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng, màu da cổ đồng, ngũ quan đường nét rõ ràng.
"Thanh Dương, bổn vương tìm ngươi tới là hỏi một chút về cái muội muội phế vật của ngươi." Một bộ áo bào trắng, tuấn mỹ tuyệt luân, ngũ quan như điêu khắc, khuôn mặt góc cạnh, tuấn mỹ dị thường.
Người này chính là Tam vương gia Đông Dạ quốc, Đông Ngự Phong, trừ bỏ quốc sư ra thì Tam vương gia chính là tình nhân trong mộng của tất cả nữ tử Đông Dạ quốc, mà nam tử tên là Thanh Dương kia, chính xác là Đại Thiếu Gia của Phượng gia Phượng Thanh Dương.
"Tam vương gia, ta không có muội muội nào là phế vật cả, ngươi vốn là không thích nàng, từ hôn là tốt nhất." Phượng Thanh Dương ánh mắt chợt lóe, hắn vừa mới nhận được mệnh lệnh của phụ thân, muốn hắn nghĩ biện pháp để Tam vương gia mau chóng từ hôn, lúc này, hắn đang lo không biết nói như thế nào, thế mà Tam vương gia chính mình lại hỏi.
"Cũng không biết Hoàng Hậu suy nghĩ thế nào, lại muốn bổn vương lấy một phế vật lại còn ngu ngốc. Nếu không phải do Hoàng Hậu nương nương ép buộc, bổn vương về sớm hôn rồi." Đông Ngự Phong khó chịu nói ra.
"Vương gia, ngươi cũng không phải không biết, Hoàng hậu nương nương là dì của phế vật kia, không giúp nàng thì giúp ai." Phượng Thanh Dương gặp Tam vương gia khí thế như thế, liền châm ngòi thổi lửa.
"Thanh Dương, ngươi nói bổn vương nên làm như thế nào đây?" Đông Ngự Phong nhìn về phía Phượng Thanh Dương, "Dù sao cũng là muội muội của ngươi, ngươi thử cho bổn vương chút ý kiến!"
"Vương gia, Thanh Dương cũng không biết phải nói như thế nào, nhưng mà Thanh Dương vẫn là muốn nhắc nhở Vương gia, Thái Tử quanh năm bên ngoài dạo chơi, không để ý tới quốc sự, Nhị vương gia lại không có, trước sau gì Đông Dạ quốc chính là của Tam vương gia rồi, người sẽ thành Hoàng Thượng của Đông Dạ quốc, sao có thể lấy một phế vật ngu ngốc làm bẩn mặt Hoàng thất được, Vương gia, ngươi thấy ta nói có đúng hay không?" Phượng Thanh Dương nói ra, Đông Ngự Phong cũng hiểu được, hắn tương lai là Hoàng thượng Đông Dạ quốc, há có thể lấy một cái phế vật.
"Tốt, Thanh Dương, bổn vương ngày mai liền vào cung gặp phụ hoàng, cầu phụ hoàng cho phép từ hôn." Đông Ngự Phong nói xong, nhìn Phượng Thanh Dương, "Đi, chúng ta đi săn đi."
"Đúng, Vương gia." Phượng Thanh Dương cười cười, xem ra nhiệm vụ đã hoàn thành, chẳng qua là không biết phụ thân tại sao phải làm như vậy, không muốn cùng chung đường với Tam vương gia sao? Phượng Thanh Dương theo Đông Ngự Phong đi ra ngoài, chuẩn bị đi săn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Lão gia. Thúy Hồng nghe… nghe thấy đứa bé kia gọi Nhị tiểu thư là mẫu thân!"
Ngay lúc Phượng Tiêu đang trầm tư, bên tai truyền đến âm thanh Thúy Hồng.
"Cái gì!" Phượng Tiêu giận dữ hét lên.
Phượng Thiên Vũ, giỏi lắm, không chịu yên ổn sống trong Trúc Uyển, lại dám tư thông cùng người khác, còn có hài tử lớn đến như vậy, chuyện này mà đồn ra ngoài hắn còn mặt mũi nào mà gặp Tam vương gia!
Nhìn người còn trong đại sảnh, hắn quay người phất phất tay: "Các ngươi lui xuống trước đi!"
Mọi người nghe vậy, đều lui ra ngoài.
Ngồi ở trên ghế Phượng Tiêu suy nghĩ, Phượng Thiên Vũ đã không có linh lực, là một nữ nhân ngu ngốc, nếu thật như lời của Trương ma ma nói, bên người nàng lại có tiểu hài tử lợi hại như vậy, nếu đúng là con của nàng, thì hẵn đây chưa chắc đã là chuyện xấu.
Tam vương gia chắc chắn sẽ không lấy một nữ nhân ngu ngốc, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp để từ hôn, đến lúc đó hắn chỉ cần phái người đến giết thằng nhóc kia, nói Tam vương gia đã từ hôn, nàng thương tâm rồi sẽ tự sát. Như vậy về phần Hoàng hậu nương nương cũng dễ bề mà giải thích, về đứa bé kia, mẫu thân không còn, một đứa bé thì biết cái gì, đến lúc đó còn không phải là tùy ý hắn điều khiển hay sao!
"Người tới."
Một người hầu đi vào, cúi đầu nói, "Lão gia, ngài có chuyện gì phân phó?"
"Ngươi biết Thiếu gia đi đâu không?"
"Lão gia, hôm nay người của Tam Vương Phủ đến tìm Đại Thiếu Gia, nói là muốn Thiếu gia cùng Tam vương gia đi săn."
"Tốt, ngươi đi xuống đi, gọi Quỷ Ảnh tới."
"Dạ, lão gia."
Một hồi sau, liền thấy một hắc y nam tử đi tới.
"Gia chủ, tìm Quỷ Ảnh có chuyện gì?" Nam tử áo đen cung kính, hắn là một trong mười hai cao thủ Quỷ Ảnh của gia tộc Phượng gia, cao cấp Linh Tướng, hôm nay lão gia lại đến tìm hắn, tất là có chuyện quan trọng.
"Quỷ Ảnh, cầm lấy lệnh bài này đi tìm Đại Thiếu Gia, nói cho hắn biết phải nghĩ mọi biện pháp để Tam vương gia từ hôn." Phượng Tiêu thân là thừa tướng đương triều, lại là một trong tứ đại gia tộc, thực lực cường hãn, nhưng lại chỉ có một nhi tử, thật may là đứa con trai này thiên phú không tồi, tuổi trẻ nhưng đã là trung cấp Linh Tướng.
"Dạ, gia chủ." Nói xong, Quỷ Ảnh liền cầm lấy lệnh bài biến mất, bọn hắn chỉ làm nhiệm vụ, không hỏi nguyên nhân.
Phượng Tiêu cười lạnh hai tiếng, Phượng Thiên Vũ a Phượng Thiên Vũ, ngươi cũng chớ có trách ta, thân là phế vật, không mang đến vinh quang cho gia tộc, cũng chỉ có thể chết.
Suy nghĩ một chút, liền bước ra khỏi Lan Uyển,đi đến Chủ Uyển, trong lúc đi ngang qua vườn trúc, Phượng Tiêu thoáng nhìn vào, cười lạnh, Phượng Thiên Vũ, tạm thời cho ngươi sống thêm một thời gian nữa.
Hậu viện Mai Uyển của đại phu nhân, giờ phút này cũng phi thường náo nhiệt.
"Nương, người đã biết tin gì chưa?" Nữ tử mặc một bộ trường áo xanh biếc bước vào, làn váy dập dìu theo từng bước chân, làn da như nõn nà ẩn hiện dưới lớp áo, nhẹ nhàng dừng lại bên cạnh đại phu nhân.
"Tuyết Nhi, ngươi nói về chuyện của phế vật kia sao?" Đại phu nhân Đỗ Yến tươi cười nhìn nữ nhi của mình, Tuyết Nhi của nàng quả nhiên là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành a.
"Đúng vậy, nương, người thấy thế nào?" Phượng Thủy Tuyết nhẹ nhàng nói, "Nghe nói tiểu hài tử bên người phế vật kia rất lợi hại, nương, không bằng chúng ta nuôi dưỡng đứa bé kia?"
"Tuyết Nhi, việc này không nên tự chủ trương, cha ngươi đã phái người đi tìm ca ca ngươi, hắn tự có sắp xếp, nếu chúng ta làm hỏng sự tình, đến lúc đó cha ngươi sẽ rất tức giận, chưa kể, đưa bé kia rất nghe lời phế vật hay sao, đem đả thương Phượng Thủy Linh, nghĩ xem đứa bé cùng phế vật là có quan hệ gì, huống chi, còn có Hoàng hậu nương nương. . ." Đỗ Yến sống trong Phượng phủ nhiều năm, Phượng Tiêu cũng chỉ có ba phu nhân, mấy cái tiểu thiếp, thủ đoạn của nàng cũng là cực kỳ lợi hại đấy. "Nương, người nói rất đúng, Tuyết Nhi không dám làm càn, đúng rồi, mẫu thân, đại ca nếu đã trở về, có thể hay không. . Có thể để cho Tuyết Nhi trông thấy Tam vương gia hay không?" Phượng Thủy Tuyết nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.
Đỗ Yến cười cười, "Tuyết Nhi, trước mặt nương còn thẹn thùng cái gì, vị trí Tam vương phi, nhất định sẽ thuộc về con."
"Đa tạ nương, chẳng qua là trong gia tộc..." Phượng Thủy Tuyết nhíu mày, trong gia tộc nàng không phải là người có thiên phú tốt nhất, chi thứ có một người tên là Phượng Dao, hiện tại đã là cao cấp Linh Tướng rồi, đại ca cũng mới là trung cấp Linh Tướng, nàng sợ.
"Tuyết Nhi, con yên tâm đi, ngươi mới là tiểu thư dòng chính của Phượng gia, một cái chi thứ, thực lực dù có cao hơn thì nàng ta vẫn mãi chỉ là chi thứ mà thôi." Đỗ Yến nói xong, trong mắt là chợt lóe lên lạnh ý, dám cùng con gái nàng tranh đoạt, thì phải chết.
"Nương đã nói như vậy, Tuyết Nhi yên tâm hơn nhiều, nương, Tuyết Nhi đi xuống trước tu luyện."
"Đi đi, nhớ kỹ, hiện tại cha ngươi không nói gì, nghìn lần không được đi tìm phế vật kia gây phiền toái." Đỗ Yến lo lắng nói, Tuyết Nhi cùng Phượng Thủy Linh không ít lần khi dễ cái phế vật kia, hôm nay người bên cạnh phế vật lại lợi hại như vậy, Phượng Thủy Linh đã bị hủy đan điền, không có khả năng tu luyện lại, nàng cũng không muốn Tuyết nhi gặp chuyện không may.
"Nương, Tuyết Nhi đã nhớ kỹ."
"Uh, đi đi."
Phượng Thủy Tuyết ra khỏi phòng, hai tay nắm chặt, tốt lắm cái phế vật kia, bị đánh như vậy mà vẫn chưa chết! Nếu không phải nương đã nói rõ, nàng nhất định sẽ đi tìm cái phế vật mà tính toán, nhịn xuống, vẫn là nên đi về phòng, nàng muốn gấp rút tu luyện.
Tam Vương Phủ
Trong đại sảnh, hai gã nam tử đang ngồi trò chuyện.
"Tam vương gia, không phải ngươi nói cùng ta đi săn hay sao? Như thế nào lại biến thành cùng ngươi uống trà rồi hả?" Nói chuyện là một gã nam tử tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng, màu da cổ đồng, ngũ quan đường nét rõ ràng.
"Thanh Dương, bổn vương tìm ngươi tới là hỏi một chút về cái muội muội phế vật của ngươi." Một bộ áo bào trắng, tuấn mỹ tuyệt luân, ngũ quan như điêu khắc, khuôn mặt góc cạnh, tuấn mỹ dị thường.
Người này chính là Tam vương gia Đông Dạ quốc, Đông Ngự Phong, trừ bỏ quốc sư ra thì Tam vương gia chính là tình nhân trong mộng của tất cả nữ tử Đông Dạ quốc, mà nam tử tên là Thanh Dương kia, chính xác là Đại Thiếu Gia của Phượng gia Phượng Thanh Dương.
"Tam vương gia, ta không có muội muội nào là phế vật cả, ngươi vốn là không thích nàng, từ hôn là tốt nhất." Phượng Thanh Dương ánh mắt chợt lóe, hắn vừa mới nhận được mệnh lệnh của phụ thân, muốn hắn nghĩ biện pháp để Tam vương gia mau chóng từ hôn, lúc này, hắn đang lo không biết nói như thế nào, thế mà Tam vương gia chính mình lại hỏi.
"Cũng không biết Hoàng Hậu suy nghĩ thế nào, lại muốn bổn vương lấy một phế vật lại còn ngu ngốc. Nếu không phải do Hoàng Hậu nương nương ép buộc, bổn vương về sớm hôn rồi." Đông Ngự Phong khó chịu nói ra.
"Vương gia, ngươi cũng không phải không biết, Hoàng hậu nương nương là dì của phế vật kia, không giúp nàng thì giúp ai." Phượng Thanh Dương gặp Tam vương gia khí thế như thế, liền châm ngòi thổi lửa.
"Thanh Dương, ngươi nói bổn vương nên làm như thế nào đây?" Đông Ngự Phong nhìn về phía Phượng Thanh Dương, "Dù sao cũng là muội muội của ngươi, ngươi thử cho bổn vương chút ý kiến!"
"Vương gia, Thanh Dương cũng không biết phải nói như thế nào, nhưng mà Thanh Dương vẫn là muốn nhắc nhở Vương gia, Thái Tử quanh năm bên ngoài dạo chơi, không để ý tới quốc sự, Nhị vương gia lại không có, trước sau gì Đông Dạ quốc chính là của Tam vương gia rồi, người sẽ thành Hoàng Thượng của Đông Dạ quốc, sao có thể lấy một phế vật ngu ngốc làm bẩn mặt Hoàng thất được, Vương gia, ngươi thấy ta nói có đúng hay không?" Phượng Thanh Dương nói ra, Đông Ngự Phong cũng hiểu được, hắn tương lai là Hoàng thượng Đông Dạ quốc, há có thể lấy một cái phế vật.
"Tốt, Thanh Dương, bổn vương ngày mai liền vào cung gặp phụ hoàng, cầu phụ hoàng cho phép từ hôn." Đông Ngự Phong nói xong, nhìn Phượng Thanh Dương, "Đi, chúng ta đi săn đi."
"Đúng, Vương gia." Phượng Thanh Dương cười cười, xem ra nhiệm vụ đã hoàn thành, chẳng qua là không biết phụ thân tại sao phải làm như vậy, không muốn cùng chung đường với Tam vương gia sao? Phượng Thanh Dương theo Đông Ngự Phong đi ra ngoài, chuẩn bị đi săn.