Đông Ngự Phong khẽ giật mình, một lúc sau mới nói: "Thiên Vũ, những việc trước kia là ta không đúng, hy vọng ngươi đừng nên để trong lòng!"
Đông Ngự Phong nói xong, nhìn thẳng vào mắt nàng, muốn từ trong đó nhìn ra được một chút mềm lòng, một chút thôi cũng được rồi!
"Tam vương gia, không có gì phải để trong lòng, ta và ngươi vốn đã là người xa lạ!"
Phượng Thiên Vũ nói xong, cất bước đi thẳng về phía trước, đối với Đông Ngự Phong nàng đều là như vậy, chỉ một cái liếc mắt có thể biết được ai là người mình nên kết giao, Đông Ngự Phong, sẽ không thể là bằng hữu của nàng được!
Đông Ngự Phong nắm chặt tay, nhìn bóng lưng đi xa dần, kìm chế ngọn lửa đang nổi lên trong lòng, Phượng Thiên Vũ, sẽ có một ngày bổn vương sẽ khiến cho ngươi phải hồi tâm chuyển ý, mặc kệ trước kia như thế nào, về sau ta sẽ khiến cho ngươi phải yêu thích ta!
...
Trở lại đan viện, Phượng Thiên Vũ cũng không có nghỉ ngơi, đi vào không gian, gần đây những hình ảnh xuất hiện lộn xộn khiến nàng rất đau đầu, phải hảo hảo xắp xếp lại một chút!
Cũng không biết ngàn năm trước nàng là Thánh Mẫu như thế nào, lại vì thế giới mà chết!
Trong không gian Hồng Liên, Phượng Thiên Vũ lấy ra đan đỉnh, đem dược liệu bỏ vào, tĩnh tâm bắt đầu luyện chế!
Nằm ngủ bên trong một hồng liên cực lớn, bóng dáng trắng nõn nho nhỏ của Tuyết Ảnh có chút ửng đỏ, nhìn qua thật đáng yêu, đôi mắt màu đỏ luôn lạnh lùng đã khép lại, nhìn Tuyết Ảnh bây giờ thật khiến cho người ta phải yêu thích!
Thời gian chậm chạp trôi qua, thời gian bên trong không gian vốn không thay đổi lúc nào cũng chan hòa ánh sáng, đan dược đã chuẩn bị luyện hóa thành công, Phượng Thiên Vũ đặc biệt cẩn thận tinh tâm luyện chế!
Không lâu sau đó, một mùi hương thơm ngát từ trong đan đỉnh phiêu tán ra ngoài, Phượng Thiên Vũ nở một nụ cười, nhanh chóng thu hồi lại hỏa diễm!
Nhìn đan dược màu đỏ trong tay, nhẹ nhàng bỏ vào trong bình sứ, đều là những thượng phẩm Trì Dũ đan, chuẩn bị nhiều một chút sẽ có lúc dùng đến nó a!
Phượng Thiên Vũ cất kỹ đan dược, thả đan đỉnh vào trong không gian, đứng dậy liếc nhìn Tuyết Ảnh đang ngủ trong hồng liên kia rồi ý niệm khẽ động, biến mất khỏi không gian!
Bên ngoài vẫn đang là ban đêm, ánh trăng lạnh lẽo treo trên cao!
Phượng Thiên Vũ đột nhiên nhớ tới bức họa bên trong Thiên Hoàng Điện, nam tử ba ngàn sợi tóc bạc tung bay, tựu như cùng màu với năm tháng, ngày đó nàng cũng trông thấy mái tóc của Dạ Hiên như vậy, có chuyện gì xảy ra sao?
Mái tóc màu bạc êm đẹp, Quốc Sư Đông Dạ quốc lại được người gọi là Đế Quân, Dạ Hiên, chàng cùng với nam nhân trong bức họa rất giống nhau, giữa hai người có quan hệ gì sao?
Nàng vốn không tin Dạ Hiên chính là người kia, khi Tuyết Cơ biến mất hắn cũng biến mất, cái từ"biến mất" này bao hàm quá nhiều ý tứ!
Nhưng mà, dung mạo của hắn và Dạ Hiên...!
Nhìn hoàng liệm trên tay, Phượng Thiên Vũ lắc đầu, không nên suy nghĩ nhiều, bây giờ phải hảo hảo nghĩ ngơi một chút!
. .
Sáng sớm ngày hôm sau, Phượng Thiên Vũ từ trong giấc mộng bị Mộc Mộc và Thanh Ngư đánh thức!
"Tiểu thư, mau đứng lên a, hôm nay chúng ta phải tập hợp!" Thanh Ngư vừa nói vừa giúp nàng rửa mặt!
Mộc Mộc ngồi ở một bên, bắt chéo hai chân nhâm nhi uống trà, bộ dáng kia thật nhàn nhã đáng ghét!
Khi Phượng Thiên Vũ mở mắt đứng dậy chính là trông thấy một bức tranh như vậy, khóe mắt co lại: "Thanh Ngư, ngươi đem nước để ở đó đi, ta tự lmình làm được mà!"
Thanh Ngư nghe vậy, đem nước ấm để qua một bên!
Nàng quên mất tiểu thư đều thích tự bản thân làm!
Phượng Thiên Vũ suy nghĩ một chút, hôm nay tập hợp, mặc màu đỏ cũng không tốt lắm, từ trong không gian của hoàng liệm lấy ra một bộ đồ màu trắng!
Ba người sửa sang lại thật tốt rồi mới rời khỏi phòng đi đến quảng trường!
Mộc Thương, Mạc Sầu đã sớm đến đó, bên cạnh còn có Đông Ngự Phong cùng một người khác!
Hai mắt Phượng Thiên Vũ híp lại, người bên cạnh Đông Ngự Phong là ai?
Đông Ngự Hoàng vốn đang cùng ma thú của mình nói chuyện, ma thú của hắn nói có một cỗ lực lượng rất kinh khủng đang tiến đến đây!
Sau đó cảm nhận được có người đang nhìn mình, liền theo phản xạ nhìn qua...!
Trông thấy một nữ tử đeo mặt nạ, đệ đệ của mình cũng đang nhìn chằm chằm vào nữ tử đó!
Đông Ngự Hoàng sững sờ, chuyện gì nữa đây?
Phượng Thiên Vũ thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn những ngươi bên cạnh, nhàn nhạt nói một câu: "Đi thôi!"
Đông Ngự Hoàng cũng không có hỏi nhiều, cô nương kia rất quen thuộc!
"Ngự Phong, cô nương kia là ai?"
Đông Ngự Phong quay đầu nhìn hắn, trầm mặc không nói lời nào, hắn có nên nói với ca ca không nhỉ?
Được rồi, sớm muộn ca ca cũng sẽ biết thôi, nói trước hay sau đều cũng như vậy.
"Nàng là Phượng Thiên Vũ!"
Đông Ngự Hoàng giật mình, đó là nữ nhi của Vân di ư? Thiên Vũ muội muội?
Khi ở Quy Vân Sơn hắn nhận được tin tức của mẫu thân nói Thiên Vũ đã khôi phục, hắn vốn không tin, trong thời gian Vân di hôn mê lại xuất hiện một nam nhân, đến lúc đó hắn mới biết được, khi còn bé hắn đã từng gặp qua muội muội một lần, lần này xuống núi hắn muốn gặp lại nàng, nhưng nàng lại rời khỏi Đông Dạ quốc, bây giờ thật trùng hợp lại gặp nàng ở Đế Hoàng Thành này!
"Ngự Phong, chúng ta đi thôi!"
Đông Ngự Hoàng nói xong, bước theo nhóm người Phượng Thiên Vũ, Đông Ngự Phong cũng đi theo!
Vừa tiến vào quảng trường, từ trên đài cao một vị lão sư hô to: "Đan viện tân sinh và vũ viện tân sinh tất cả đứng qua một bên!"
Vì vậy hai người đành bất đắt dĩ đứng qua hàng ngũ của vũ viện!
Trên đài cao là hai vị lão sư mà lần trước bon họ đã được trông thấy, đứng tại phía sau bọn họ chính là tất cả các lão sư phụ trách!
Viện trưởng vẫn không xuất hiện, thần long kiến thủ bất kiến vĩ!(thần long thấy đầu nhưng không thấy đuôi)
Vị lão sư hắng giong, rồi trịnh trọng tuyên bố: "Các vị tân sinh, hoan nghênh các ngươi tiến vào học viện Đế Hoàng, tin tưởng mọi người đều biết đứng bên cạnh ta chính là hai vị chủ viện của đan viện và vũ viện, đằng sau là các lão sư của các ngươi!"
"Nói vào vấn đề đi!"
Đứng bên cạnh là một vị lão sư, hai hàng lông mày của hắn đã dính chặt với nhau chứng tỏ hắn đã mất hết kiên nhẫn rồi!
Người này chính là viện chủ vũ viện!
Một gã lão giả khác trông thấy, tươi cười nói: "Vũ Thiên, sao vẫn không có kiên nhẫn như vậy!"
"Hừ!"
Lão sư kia không dám khinh thường, trực tiếp nhảy vọt qua phía trước tiếp tục nói: "Các tân sinh, các ngươi cũng biết muốn tiến vào học viện Đế Hoàng phải thông qua một cuộc rèn luyện, chính là muốn nhìn thấy năng lực của các ngươi, Thiên Hoàng Điện chính là nơi cho các ngươi rèn luyện, nhưng lại không nghĩ tới lại xảy ra một trận ma thú cuồng triều, nên cuộc rèn luyện của các ngươi đều không hoàn thành, vì vậy Học Viện sẽ tiến hành một lần nữa, một tháng sau sẽ được tiến hành, các ngươi hãy mau chóng chuẩn bị sẵn sàng tất cả, địa phương rèn luyện lần này sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều so với Thiên Hoàng Điện, trong một tháng này nếu ai không muốn tham gia thì hãy đăng kí lại với lão sư của viện mình.
Đông Ngự Phong khẽ giật mình, một lúc sau mới nói: "Thiên Vũ, những việc trước kia là ta không đúng, hy vọng ngươi đừng nên để trong lòng!"
Đông Ngự Phong nói xong, nhìn thẳng vào mắt nàng, muốn từ trong đó nhìn ra được một chút mềm lòng, một chút thôi cũng được rồi!
"Tam vương gia, không có gì phải để trong lòng, ta và ngươi vốn đã là người xa lạ!"
Phượng Thiên Vũ nói xong, cất bước đi thẳng về phía trước, đối với Đông Ngự Phong nàng đều là như vậy, chỉ một cái liếc mắt có thể biết được ai là người mình nên kết giao, Đông Ngự Phong, sẽ không thể là bằng hữu của nàng được!
Đông Ngự Phong nắm chặt tay, nhìn bóng lưng đi xa dần, kìm chế ngọn lửa đang nổi lên trong lòng, Phượng Thiên Vũ, sẽ có một ngày bổn vương sẽ khiến cho ngươi phải hồi tâm chuyển ý, mặc kệ trước kia như thế nào, về sau ta sẽ khiến cho ngươi phải yêu thích ta!
...
Trở lại đan viện, Phượng Thiên Vũ cũng không có nghỉ ngơi, đi vào không gian, gần đây những hình ảnh xuất hiện lộn xộn khiến nàng rất đau đầu, phải hảo hảo xắp xếp lại một chút!
Cũng không biết ngàn năm trước nàng là Thánh Mẫu như thế nào, lại vì thế giới mà chết!
Trong không gian Hồng Liên, Phượng Thiên Vũ lấy ra đan đỉnh, đem dược liệu bỏ vào, tĩnh tâm bắt đầu luyện chế!
Nằm ngủ bên trong một hồng liên cực lớn, bóng dáng trắng nõn nho nhỏ của Tuyết Ảnh có chút ửng đỏ, nhìn qua thật đáng yêu, đôi mắt màu đỏ luôn lạnh lùng đã khép lại, nhìn Tuyết Ảnh bây giờ thật khiến cho người ta phải yêu thích!
Thời gian chậm chạp trôi qua, thời gian bên trong không gian vốn không thay đổi lúc nào cũng chan hòa ánh sáng, đan dược đã chuẩn bị luyện hóa thành công, Phượng Thiên Vũ đặc biệt cẩn thận tinh tâm luyện chế!
Không lâu sau đó, một mùi hương thơm ngát từ trong đan đỉnh phiêu tán ra ngoài, Phượng Thiên Vũ nở một nụ cười, nhanh chóng thu hồi lại hỏa diễm!
Nhìn đan dược màu đỏ trong tay, nhẹ nhàng bỏ vào trong bình sứ, đều là những thượng phẩm Trì Dũ đan, chuẩn bị nhiều một chút sẽ có lúc dùng đến nó a!
Phượng Thiên Vũ cất kỹ đan dược, thả đan đỉnh vào trong không gian, đứng dậy liếc nhìn Tuyết Ảnh đang ngủ trong hồng liên kia rồi ý niệm khẽ động, biến mất khỏi không gian!
Bên ngoài vẫn đang là ban đêm, ánh trăng lạnh lẽo treo trên cao!
Phượng Thiên Vũ đột nhiên nhớ tới bức họa bên trong Thiên Hoàng Điện, nam tử ba ngàn sợi tóc bạc tung bay, tựu như cùng màu với năm tháng, ngày đó nàng cũng trông thấy mái tóc của Dạ Hiên như vậy, có chuyện gì xảy ra sao?
Mái tóc màu bạc êm đẹp, Quốc Sư Đông Dạ quốc lại được người gọi là Đế Quân, Dạ Hiên, chàng cùng với nam nhân trong bức họa rất giống nhau, giữa hai người có quan hệ gì sao?
Nàng vốn không tin Dạ Hiên chính là người kia, khi Tuyết Cơ biến mất hắn cũng biến mất, cái từ"biến mất" này bao hàm quá nhiều ý tứ!
Nhưng mà, dung mạo của hắn và Dạ Hiên...!
Nhìn hoàng liệm trên tay, Phượng Thiên Vũ lắc đầu, không nên suy nghĩ nhiều, bây giờ phải hảo hảo nghĩ ngơi một chút!
. .
Sáng sớm ngày hôm sau, Phượng Thiên Vũ từ trong giấc mộng bị Mộc Mộc và Thanh Ngư đánh thức!
"Tiểu thư, mau đứng lên a, hôm nay chúng ta phải tập hợp!" Thanh Ngư vừa nói vừa giúp nàng rửa mặt!
Mộc Mộc ngồi ở một bên, bắt chéo hai chân nhâm nhi uống trà, bộ dáng kia thật nhàn nhã đáng ghét!
Khi Phượng Thiên Vũ mở mắt đứng dậy chính là trông thấy một bức tranh như vậy, khóe mắt co lại: "Thanh Ngư, ngươi đem nước để ở đó đi, ta tự lmình làm được mà!"
Thanh Ngư nghe vậy, đem nước ấm để qua một bên!
Nàng quên mất tiểu thư đều thích tự bản thân làm!
Phượng Thiên Vũ suy nghĩ một chút, hôm nay tập hợp, mặc màu đỏ cũng không tốt lắm, từ trong không gian của hoàng liệm lấy ra một bộ đồ màu trắng!
Ba người sửa sang lại thật tốt rồi mới rời khỏi phòng đi đến quảng trường!
Mộc Thương, Mạc Sầu đã sớm đến đó, bên cạnh còn có Đông Ngự Phong cùng một người khác!
Hai mắt Phượng Thiên Vũ híp lại, người bên cạnh Đông Ngự Phong là ai?
Đông Ngự Hoàng vốn đang cùng ma thú của mình nói chuyện, ma thú của hắn nói có một cỗ lực lượng rất kinh khủng đang tiến đến đây!
Sau đó cảm nhận được có người đang nhìn mình, liền theo phản xạ nhìn qua...!
Trông thấy một nữ tử đeo mặt nạ, đệ đệ của mình cũng đang nhìn chằm chằm vào nữ tử đó!
Đông Ngự Hoàng sững sờ, chuyện gì nữa đây?
Phượng Thiên Vũ thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn những ngươi bên cạnh, nhàn nhạt nói một câu: "Đi thôi!"
Đông Ngự Hoàng cũng không có hỏi nhiều, cô nương kia rất quen thuộc!
"Ngự Phong, cô nương kia là ai?"
Đông Ngự Phong quay đầu nhìn hắn, trầm mặc không nói lời nào, hắn có nên nói với ca ca không nhỉ?
Được rồi, sớm muộn ca ca cũng sẽ biết thôi, nói trước hay sau đều cũng như vậy.
"Nàng là Phượng Thiên Vũ!"
Đông Ngự Hoàng giật mình, đó là nữ nhi của Vân di ư? Thiên Vũ muội muội?
Khi ở Quy Vân Sơn hắn nhận được tin tức của mẫu thân nói Thiên Vũ đã khôi phục, hắn vốn không tin, trong thời gian Vân di hôn mê lại xuất hiện một nam nhân, đến lúc đó hắn mới biết được, khi còn bé hắn đã từng gặp qua muội muội một lần, lần này xuống núi hắn muốn gặp lại nàng, nhưng nàng lại rời khỏi Đông Dạ quốc, bây giờ thật trùng hợp lại gặp nàng ở Đế Hoàng Thành này!
"Ngự Phong, chúng ta đi thôi!"
Đông Ngự Hoàng nói xong, bước theo nhóm người Phượng Thiên Vũ, Đông Ngự Phong cũng đi theo!
Vừa tiến vào quảng trường, từ trên đài cao một vị lão sư hô to: "Đan viện tân sinh và vũ viện tân sinh tất cả đứng qua một bên!"
Vì vậy hai người đành bất đắt dĩ đứng qua hàng ngũ của vũ viện!
Trên đài cao là hai vị lão sư mà lần trước bon họ đã được trông thấy, đứng tại phía sau bọn họ chính là tất cả các lão sư phụ trách!
Viện trưởng vẫn không xuất hiện, thần long kiến thủ bất kiến vĩ!(thần long thấy đầu nhưng không thấy đuôi)
Vị lão sư hắng giong, rồi trịnh trọng tuyên bố: "Các vị tân sinh, hoan nghênh các ngươi tiến vào học viện Đế Hoàng, tin tưởng mọi người đều biết đứng bên cạnh ta chính là hai vị chủ viện của đan viện và vũ viện, đằng sau là các lão sư của các ngươi!"
"Nói vào vấn đề đi!"
Đứng bên cạnh là một vị lão sư, hai hàng lông mày của hắn đã dính chặt với nhau chứng tỏ hắn đã mất hết kiên nhẫn rồi!
Người này chính là viện chủ vũ viện!
Một gã lão giả khác trông thấy, tươi cười nói: "Vũ Thiên, sao vẫn không có kiên nhẫn như vậy!"
"Hừ!"
Lão sư kia không dám khinh thường, trực tiếp nhảy vọt qua phía trước tiếp tục nói: "Các tân sinh, các ngươi cũng biết muốn tiến vào học viện Đế Hoàng phải thông qua một cuộc rèn luyện, chính là muốn nhìn thấy năng lực của các ngươi, Thiên Hoàng Điện chính là nơi cho các ngươi rèn luyện, nhưng lại không nghĩ tới lại xảy ra một trận ma thú cuồng triều, nên cuộc rèn luyện của các ngươi đều không hoàn thành, vì vậy Học Viện sẽ tiến hành một lần nữa, một tháng sau sẽ được tiến hành, các ngươi hãy mau chóng chuẩn bị sẵn sàng tất cả, địa phương rèn luyện lần này sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều so với Thiên Hoàng Điện, trong một tháng này nếu ai không muốn tham gia thì hãy đăng kí lại với lão sư của viện mình.