Có cái gọi là người gặp việc vui, tinh thần phấn chấn, quản lý hoa hướng dương chính là tinh thần thoải mái nửa tháng, hình dung đơn giản nhất là: đi đường sẽ cười, uống nước sẽ cười, ăn cơm sẽ cười, ngủ cũng sẽ cười.
Bếp trưởng không khỏi cảm thán: “Lần này không hiểu quản lý đã đắc tội vị đại hiệp nào, tại sao tác dụng “Cười mỉm nửa điên” này kéo dài.”
Lễ tân lại bảo: “Là hồi xuân đi.”
“Hồi xuân á?” Bếp trưởng nghi hoặc.
Lễ tân nhún vai một cái: “Hồi xuân nha hoa si nha…”
Dung Tiểu Xuân cũng chẳng phải hồi xuân hay hoa si gì cả, nhưng cậu rất vui vẻ. Đánh bại Bảo Du là vậy, Bảo Du bày tỏ là vậy, bao nhiêu năm yêu thầm thẳng thắn đáp lại vậy, đối phương cũng coi mình như bảo vật vậy! Chỉ làm một người nhiều lần thất bại ở trước mặt Bảo Du, hơn nữa là một nam thanh niên lớn tuổi chưa từng yêu, Dung Tiểu Xuân tuy rằng rất mất bình tĩnh, nhưng mà chìm trong tình cảm.
Dung Hạ tiếp tục khinh bỉ ông anh không tiền đồ nhà mình: “Người ta đùa giớn anh lâu thế đó, anh còn mong mong hạnh phúc như vậy.”
Dung Tiểu Xuân rất đắc ý: “Người ta là rất để ý anh đó, bằng không quan tâm thái độ và tâm tình của anh làm chi vậy.”
“Khoe khoang.” Dung Hạ bĩu môi, trong tâm vì anh mà vui mừng, nhưng cũng không biểu lộ ra bên ngoài.
“Bất quá hắn vẫn là kẻ tâm cơ thật không thể tùy tiện tha thứ!” Dung Tiểu Xuân gật đầu, lo lắng này có thể thật.
Tạp chí của Dung Hạ run lẩy bẩy, chẳng nói gì cả hừ một tiếng, lại đột nhiên cảm thấy Bảo Du làm thật sự rất tốt, đồ đần Dung Tiểu Xuân vênh váo đắc ý này so với đứa ngốc Dung Tiểu Xuân nhìn thân thương phận vẫn đáng mừng hơn!
Đến nỗi ông chủ Bảo, hắn cũng chẳng dễ dàng bỏ qua quản lý Tiểu Xuân dương dương tự đắc như vậy. Trông thấy Dung Tiểu Xuân mỗi ngày cười như đứa ngốc lượn qua, trong lòng ông chủ Bảo nhắc nhở chính mình, vì lợi ích lâu dài, phải nhẫn nại!
Cho là mạng lưới trước kia giăng ra bắt đầu có tác dụng, trong lúc hai người thường xuyên ở chung một chỗ hoàn toàn chẳng còn ngăn cách, hoàn toàn không giống với các cặp tình nhân mớ chỉ nắm tay. Dung Tiểu Xuân chậm chạp rốt cục bắt đầu phát hiện Bảo Du này lặng lẽ đáp lại, bộ phim yêu thích hoàn toàn hợp ý, khẩu vị đồ ăn hoàn toàn phù hợp, từ vị kẹo mút đến cách đọc báo, hết thảy về Dung Tiểu Xuân cơ hồ Bảo Du biết được toàn bộ, bao dung tất cả. Nghĩ lại ngày trước mọi thứ đều tập mãi thành quen, Dung Tiểu Xuân thế mới biết bản thân đã bỏ lỡ bao nhiêu.
Về cuộc sống tình nhân, Dung Tiểu Xuân từ từ hình thành thói quen lúc thay ca nghỉ giữa giờ cùng Bảo Du ăn một bữa cơm, hoặc là xem một bộ phim. Bình thường báo cáo công tác cũng chen vào một chút nhận xét, mà khi nói chuyện phiếm cũng dám đem chuyện công ra bàn lại. Tựa hồ chẳng có gì thay đổi, nhưng lại có thể cảm nhận được cảm giác gần gũi từ tâm hồn đến cuộc sống.
Bảo Du không để Dung Tiểu Xuân vui vẻ quá lâu. Ngày đó ở nhà Bảo Du ăn tối, Dung Tiểu Xuân ngoan ngoãn vào phòng bếp rửa bát. Bảo Du xông ra mát mẻ, nghiêng người tựa vào cửa ngắm cậu. Dung Tiểu Xuân vốn ngâm nga hát, tâm tình không tệ, lại bị nhìn thành có chút chột dạ.
“Nhìn cái gì vậy?” Cậu ác mồm ác miệng hỏi.
Bảo Du không đeo kính, lộ ra đôi mắt hẹp dài, cười rộ lên có phần xấu xa: “Tôi đang nghĩ đây là thời điểm thích hợp.”
“Thời điểm gì?” Dung Tiểu Xuân quay đầu trừng hắn, lại bị gã bạn trai đang khoác áo tắm bông giật điện, vì thế đành chăm chỉ rửa bát, tạm thời coi như không biết. Thế nhưng mang tai ửng đỏ đã bán rẻ cậu.
Bảo Du đã đi tới, từ phía sau ôm lấy Dung Tiểu Xuân, ghé vào lỗ tai cậu thì thầm: “Cậu mà không biết? Sao?”
Hơi thở bên tai khiến Dung Tiểu Xuân run rẩy: “Ông chủ, sáng mai tôi cần nghiên cứu với bếp trưởng về tìm kiếm sắc mới cho thực đơn, lát nữa phải về nhà sớm.”
Bảo Du khẽ cười một tiếng, ngoan ngoãn nghe lời buông cậu ra.
Dung Tiểu Xuân trong lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm, chỉ là có chút thất vọng kỳ quái.
Chuyện thế này chỉ cần dung túng lần đầu, liền có lần lấy cớ thứ hai. Lần này Dung Tiểu Xuân lấy cớ rằng: “Về nhà học nấu canh với mẹ, học xong sẽ cải thiện cuộc sống hai người.” Cái cớ vô cùng thê thảm vậy mà lại thuận lợi được Bảo Du cho qua, Dung Tiểu Xuân trong thâm tâm thở ra một hơi dài, lại có phần bận tâm Bảo Du có tức giận hay không.
Lần thứ ba, khi vừa hôn Bảo Du lưu luyến hai gò má của cậu thì bị điện thoại cắt ngang, là Dung Hạ gọi điện thoại bảo cậu mang đồ ăn khuya về. Tuy rằng Dung Tiểu Xuân trong lòng có cảm giác “lại tránh được một kiếp”, song nhịn chẳng được thầm than điện thoại Dung Hạ tới thực không phải lúc! Loại cảm xúc này bất tri bất giác ở trong lòng âm thầm phát sinh.
Khi lần thứ tư lại xuất hiện tình huống như vậy, Dung Tiểu Xuân tự mình nổi giận trước! Cậu chịu không được cả giận nói: “Anh giữ lại một chút thì sẽ thế nào hả! Quá tam ba bận không biết sao? Mỗi lần như thế là anh đều hào phóng thả tôi đi là có ý gì vậy hả, tôi chẳng có chút hấp dẫn nào sao?”
Bảo Du vô tội đáp: “Sao lại thế, tôi tôn trọng em thôi!” Hắn đem Dung Tiểu Xuân kéo vào trong lòng, ghé vào bên tai cậu nhẹ giọng bảo: “Có điều, xem ra em cũng không chờ được nữa rồi. Đói khát vậy sao, Tiểu Xuân?”
Chính xác? Xử nam Dung Tiểu Xuân đỏ mặt lên: “Anh, là anh cố ý!”
“Tôi tại sao phải cố ý đây?” Bảo Du thả Dung Tiểu Xuân xuống giường, “Là tự em không nhịn được nói ra trước, chẳng phải sao?”
Suy nghĩ lúc này mới chuyển qua Dung Tiểu Xuân bắt đầu mất bình tĩnh, ba lần đã bị lột sạch quần áo. Cậu xấu hổ chui thẳng vào chăn: “Anh đừng tới đây!”
Bảo Du cởi áo tắm một cái, thoải mái lên giường: “Không phải vừa rồi còn rất chủ động sao?”
Dung Tiểu Xuân trốn trong chăn, chỉ hở ra đôi mắt: “Anh hiểu nhầm rồi.”
Bảo Du khẽ cười nhạo một tiếng, trực tiếp kéo chăn chui vào…
“Sau đó phải nói gì? Tiểu Xuân…”
“… Ưm… Cái, cái gì…”
“Em nên nói gì nhỉ?”
“A… Chậm một chút… Ông chủ!”
“Tiểu Xuân, tiếp tục gọi một tiếng ông chủ đi.”
“… Ah.. Ông chủ thật là lợi hại…” Người nào đó hư hỏng đáp.
“Dung Tiểu Xuân!”
“Ha ha… A!”
“Thích tôi không? Tiểu Xuân, nói thích…”
“… Thích… A, buông ra!”
“Ngoan, yêu tôi không? Nói yêu tôi thì tôi cho em…”
“A… Yêu anh…
Chuyện về sau, Dung Tiểu Xuân tắm xong vẫn nửa mê nửa tỉnh, lại nghe Bảo Du đột nhiên nói: “Tiểu Xuân, em thua rồi.”
Dung Tiểu Xuân dụi dụi mắt: “Cái gì cơ?”
“Ai nói yêu người kia trước thì sẽ thua…”
“Ừm, rõ ràng là anh tỏ tình trước…”
“Vậy nên em thua, lúc trước tôi chỉ nói thích thôi.”
Dung Tiểu Xuân tỉnh táo lại trong nháy mắt, không thể tin nổi mà nhìn Bảo Du.
Bảo Du mím môi khẽ cười: “Xem em đáng thương như vậy, để bù đắp cho em, tôi tạm thời sẽ đưa trái tim tôi cho em giữ.”
“Hừ, đồ mưu mô!” Dung Tiểu Xuân tức tối xoay mặt đi, “Ai thích hả, nuốt sống tim anh luôn!”
Bảo Du in lên trán cậu một nụ hôn, yêu chiều đáp: “Tất cả tùy em.”
Cuối cùng tình yêu chưa hề nói ra, thắng thua hay tranh đấu cũng chỉ là tình thú nho nhỏ. Thế nhưng hai người họ dù sao cũng chẳng hề nghĩ tới, điều từng lo lắng đã biến thành thiên đại chướng ngại. Rõ ràng cha mẹ họ Bảo từng dễ dàng chấp nhận Bảo Chiếu và bạn trai, lúc này đây lại kiên quyết không tán thành.
Bếp trưởng không khỏi cảm thán: “Lần này không hiểu quản lý đã đắc tội vị đại hiệp nào, tại sao tác dụng “Cười mỉm nửa điên” này kéo dài.”
Lễ tân lại bảo: “Là hồi xuân đi.”
“Hồi xuân á?” Bếp trưởng nghi hoặc.
Lễ tân nhún vai một cái: “Hồi xuân nha hoa si nha…”
Dung Tiểu Xuân cũng chẳng phải hồi xuân hay hoa si gì cả, nhưng cậu rất vui vẻ. Đánh bại Bảo Du là vậy, Bảo Du bày tỏ là vậy, bao nhiêu năm yêu thầm thẳng thắn đáp lại vậy, đối phương cũng coi mình như bảo vật vậy! Chỉ làm một người nhiều lần thất bại ở trước mặt Bảo Du, hơn nữa là một nam thanh niên lớn tuổi chưa từng yêu, Dung Tiểu Xuân tuy rằng rất mất bình tĩnh, nhưng mà chìm trong tình cảm.
Dung Hạ tiếp tục khinh bỉ ông anh không tiền đồ nhà mình: “Người ta đùa giớn anh lâu thế đó, anh còn mong mong hạnh phúc như vậy.”
Dung Tiểu Xuân rất đắc ý: “Người ta là rất để ý anh đó, bằng không quan tâm thái độ và tâm tình của anh làm chi vậy.”
“Khoe khoang.” Dung Hạ bĩu môi, trong tâm vì anh mà vui mừng, nhưng cũng không biểu lộ ra bên ngoài.
“Bất quá hắn vẫn là kẻ tâm cơ thật không thể tùy tiện tha thứ!” Dung Tiểu Xuân gật đầu, lo lắng này có thể thật.
Tạp chí của Dung Hạ run lẩy bẩy, chẳng nói gì cả hừ một tiếng, lại đột nhiên cảm thấy Bảo Du làm thật sự rất tốt, đồ đần Dung Tiểu Xuân vênh váo đắc ý này so với đứa ngốc Dung Tiểu Xuân nhìn thân thương phận vẫn đáng mừng hơn!
Đến nỗi ông chủ Bảo, hắn cũng chẳng dễ dàng bỏ qua quản lý Tiểu Xuân dương dương tự đắc như vậy. Trông thấy Dung Tiểu Xuân mỗi ngày cười như đứa ngốc lượn qua, trong lòng ông chủ Bảo nhắc nhở chính mình, vì lợi ích lâu dài, phải nhẫn nại!
Cho là mạng lưới trước kia giăng ra bắt đầu có tác dụng, trong lúc hai người thường xuyên ở chung một chỗ hoàn toàn chẳng còn ngăn cách, hoàn toàn không giống với các cặp tình nhân mớ chỉ nắm tay. Dung Tiểu Xuân chậm chạp rốt cục bắt đầu phát hiện Bảo Du này lặng lẽ đáp lại, bộ phim yêu thích hoàn toàn hợp ý, khẩu vị đồ ăn hoàn toàn phù hợp, từ vị kẹo mút đến cách đọc báo, hết thảy về Dung Tiểu Xuân cơ hồ Bảo Du biết được toàn bộ, bao dung tất cả. Nghĩ lại ngày trước mọi thứ đều tập mãi thành quen, Dung Tiểu Xuân thế mới biết bản thân đã bỏ lỡ bao nhiêu.
Về cuộc sống tình nhân, Dung Tiểu Xuân từ từ hình thành thói quen lúc thay ca nghỉ giữa giờ cùng Bảo Du ăn một bữa cơm, hoặc là xem một bộ phim. Bình thường báo cáo công tác cũng chen vào một chút nhận xét, mà khi nói chuyện phiếm cũng dám đem chuyện công ra bàn lại. Tựa hồ chẳng có gì thay đổi, nhưng lại có thể cảm nhận được cảm giác gần gũi từ tâm hồn đến cuộc sống.
Bảo Du không để Dung Tiểu Xuân vui vẻ quá lâu. Ngày đó ở nhà Bảo Du ăn tối, Dung Tiểu Xuân ngoan ngoãn vào phòng bếp rửa bát. Bảo Du xông ra mát mẻ, nghiêng người tựa vào cửa ngắm cậu. Dung Tiểu Xuân vốn ngâm nga hát, tâm tình không tệ, lại bị nhìn thành có chút chột dạ.
“Nhìn cái gì vậy?” Cậu ác mồm ác miệng hỏi.
Bảo Du không đeo kính, lộ ra đôi mắt hẹp dài, cười rộ lên có phần xấu xa: “Tôi đang nghĩ đây là thời điểm thích hợp.”
“Thời điểm gì?” Dung Tiểu Xuân quay đầu trừng hắn, lại bị gã bạn trai đang khoác áo tắm bông giật điện, vì thế đành chăm chỉ rửa bát, tạm thời coi như không biết. Thế nhưng mang tai ửng đỏ đã bán rẻ cậu.
Bảo Du đã đi tới, từ phía sau ôm lấy Dung Tiểu Xuân, ghé vào lỗ tai cậu thì thầm: “Cậu mà không biết? Sao?”
Hơi thở bên tai khiến Dung Tiểu Xuân run rẩy: “Ông chủ, sáng mai tôi cần nghiên cứu với bếp trưởng về tìm kiếm sắc mới cho thực đơn, lát nữa phải về nhà sớm.”
Bảo Du khẽ cười một tiếng, ngoan ngoãn nghe lời buông cậu ra.
Dung Tiểu Xuân trong lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm, chỉ là có chút thất vọng kỳ quái.
Chuyện thế này chỉ cần dung túng lần đầu, liền có lần lấy cớ thứ hai. Lần này Dung Tiểu Xuân lấy cớ rằng: “Về nhà học nấu canh với mẹ, học xong sẽ cải thiện cuộc sống hai người.” Cái cớ vô cùng thê thảm vậy mà lại thuận lợi được Bảo Du cho qua, Dung Tiểu Xuân trong thâm tâm thở ra một hơi dài, lại có phần bận tâm Bảo Du có tức giận hay không.
Lần thứ ba, khi vừa hôn Bảo Du lưu luyến hai gò má của cậu thì bị điện thoại cắt ngang, là Dung Hạ gọi điện thoại bảo cậu mang đồ ăn khuya về. Tuy rằng Dung Tiểu Xuân trong lòng có cảm giác “lại tránh được một kiếp”, song nhịn chẳng được thầm than điện thoại Dung Hạ tới thực không phải lúc! Loại cảm xúc này bất tri bất giác ở trong lòng âm thầm phát sinh.
Khi lần thứ tư lại xuất hiện tình huống như vậy, Dung Tiểu Xuân tự mình nổi giận trước! Cậu chịu không được cả giận nói: “Anh giữ lại một chút thì sẽ thế nào hả! Quá tam ba bận không biết sao? Mỗi lần như thế là anh đều hào phóng thả tôi đi là có ý gì vậy hả, tôi chẳng có chút hấp dẫn nào sao?”
Bảo Du vô tội đáp: “Sao lại thế, tôi tôn trọng em thôi!” Hắn đem Dung Tiểu Xuân kéo vào trong lòng, ghé vào bên tai cậu nhẹ giọng bảo: “Có điều, xem ra em cũng không chờ được nữa rồi. Đói khát vậy sao, Tiểu Xuân?”
Chính xác? Xử nam Dung Tiểu Xuân đỏ mặt lên: “Anh, là anh cố ý!”
“Tôi tại sao phải cố ý đây?” Bảo Du thả Dung Tiểu Xuân xuống giường, “Là tự em không nhịn được nói ra trước, chẳng phải sao?”
Suy nghĩ lúc này mới chuyển qua Dung Tiểu Xuân bắt đầu mất bình tĩnh, ba lần đã bị lột sạch quần áo. Cậu xấu hổ chui thẳng vào chăn: “Anh đừng tới đây!”
Bảo Du cởi áo tắm một cái, thoải mái lên giường: “Không phải vừa rồi còn rất chủ động sao?”
Dung Tiểu Xuân trốn trong chăn, chỉ hở ra đôi mắt: “Anh hiểu nhầm rồi.”
Bảo Du khẽ cười nhạo một tiếng, trực tiếp kéo chăn chui vào…
“Sau đó phải nói gì? Tiểu Xuân…”
“… Ưm… Cái, cái gì…”
“Em nên nói gì nhỉ?”
“A… Chậm một chút… Ông chủ!”
“Tiểu Xuân, tiếp tục gọi một tiếng ông chủ đi.”
“… Ah.. Ông chủ thật là lợi hại…” Người nào đó hư hỏng đáp.
“Dung Tiểu Xuân!”
“Ha ha… A!”
“Thích tôi không? Tiểu Xuân, nói thích…”
“… Thích… A, buông ra!”
“Ngoan, yêu tôi không? Nói yêu tôi thì tôi cho em…”
“A… Yêu anh…
Chuyện về sau, Dung Tiểu Xuân tắm xong vẫn nửa mê nửa tỉnh, lại nghe Bảo Du đột nhiên nói: “Tiểu Xuân, em thua rồi.”
Dung Tiểu Xuân dụi dụi mắt: “Cái gì cơ?”
“Ai nói yêu người kia trước thì sẽ thua…”
“Ừm, rõ ràng là anh tỏ tình trước…”
“Vậy nên em thua, lúc trước tôi chỉ nói thích thôi.”
Dung Tiểu Xuân tỉnh táo lại trong nháy mắt, không thể tin nổi mà nhìn Bảo Du.
Bảo Du mím môi khẽ cười: “Xem em đáng thương như vậy, để bù đắp cho em, tôi tạm thời sẽ đưa trái tim tôi cho em giữ.”
“Hừ, đồ mưu mô!” Dung Tiểu Xuân tức tối xoay mặt đi, “Ai thích hả, nuốt sống tim anh luôn!”
Bảo Du in lên trán cậu một nụ hôn, yêu chiều đáp: “Tất cả tùy em.”
Cuối cùng tình yêu chưa hề nói ra, thắng thua hay tranh đấu cũng chỉ là tình thú nho nhỏ. Thế nhưng hai người họ dù sao cũng chẳng hề nghĩ tới, điều từng lo lắng đã biến thành thiên đại chướng ngại. Rõ ràng cha mẹ họ Bảo từng dễ dàng chấp nhận Bảo Chiếu và bạn trai, lúc này đây lại kiên quyết không tán thành.