Uyên ương ngũ trân quái [món hấp], hương lạt mẫu tử giải [món cua], chương trà đôn phì áp [vịt hầm], song sắc phù dung đản [món trứng], nhu mễ điểm tửu thang [súp rượu gạo], thủy tinh phấn chưng giáo [sủi cảo], hồng sa đậu hãm bính [bánh đậu đỏ], quế hoa tảo nê cao [bánh hoa quế mứt táo], liên tử đồng tâm tô [chè hạt sen]…
Ta sao không biết đại hôn của hoàng đế là yến tiệc long trọng?
Món ăn như nước chảy được bưng lên, bàn tiệc tưởng như dài mười dặm!
“Ngồi xuống, nuốt nước miếng của ngươi về!”
Cao Phi Phàm đứng bên cạnh dùng ánh mắt lạnh lẽo muốn giết người mà nhìn ta, khiến ta lập tức ngồi nghiêm chỉnh, không dám mơ tưởng đến đống đồ ăn ngon kia nữa.
Đúng vậy, ta chính là đang mặc long bào, đội mũ rồng, ngồi trên long ỷ lạnh lẽo chạm đầy hình long phượng gồ ghề [đương nhiên là vẫn có kẻ đằng sau lưng ôm bụng cười, nói ta mặc long bào vào người cũng không ra dáng thái tử], vẻ mặt cứng ngắt, giả dạng chân long thiên tử, xuất hiện trước yến tiệc.
Vốn trong kế hoạch của bọn họ ta chẳng thể chen chân vào vị trí nào. Nhưng mấu chốt chính là, trước ngày cử hành đại hôn thái hậu lại phát giác ra chuyện này. Vì bảo đảm an toàn của hoàng đế, vô luận thế nào cũng phải tìm được người có vóc dáng tương đương làm thế thân cho thánh thượng, thăm tông miếu, tế thiên đàn, để tránh giữa lúc loạn lạc mắc sai sót [đương nhiên việc bái thiên địa với động phòng hoa chúc thì không cần người đó làm].
Tìm tới tìm lui, rốt cuộc lại nhắm trúng ta, khiến ta thực buồn bực, hoàng đế lão nhi này chẳng lẽ lại lùn thế sao? Đã cưới vợ thì chắc cũng phải là người trưởng thành đi, sao lại chỉ cao bằng ta cơ chứ? [Sau này ta mới biết hoàng đế lão nhi năm nay mới mười bốn tuổi, nhỏ hơn ta hai tuổi, nhỏ vậy đã kết hôn, đúng là phá hoại mầm non nước nhà a!]
Cao Phi Phàm cùng mẫu thân nhất mực không muốn để ta tham dự vào chuyện này, nhưng lại có thái hậu đích thân khâm điểm, thứ hai là phụ thân ta trung quân ái quốc, coi việc hi sinh vì đế vương chính là kinh thiên địa nghĩa, dẫu chết cũng lưu danh thơm muôn đời, nên thật hiếm khi thấy ông nhất nhất như một, chấn hưng phụ quyền quyết định việc trong nhà. Vậy nên, ta cứ như thế bị đưa vào cung, còn chưa thấy hoàng đế thực sự đã bị cả một đám cung nữ vồ lấy, trải tóc, thay y phục, không cho ta chút thời gian để thăm thú hoàng cung. Giờ lành đã tới, ta liền bị kéo lên một chiếc bộ liễn [xe kéo dành cho vua] dát đầy vàng ngọc, chiêng trống ầm vang vút tận mây xanh, cả đoàn người tiến thẳng về tông miếu. Từng bước, từng bước, hơn tám trăm con người quỳ xuống trên bậc cầu thang hành lễ, ta bị ngăn cách với người ngoài bằng tấm rèm lụa, đồng thời cũng ngăn cách ta với một bàn tiệc tràn đầy mỹ thực.
Cảm xúc dâng trào khó gì bì kịp, mà lại có chút thấy như mình lần này gắng sức không công!
Tiểu hoàng đế kia cũng thật thông minh trốn ở trong cung không chịu ló mặt ra ngoài.
Ai…
Ta nhìn đám người quỳ lạy dưới kia đúng là nhàm chán cực điểm, bọn họ sùng bái thần linh đến mù quáng luôn rồi, thậm chí còn không thèm chứng thực xem thần thánh thật giả thế nào.
Ta theo bản năng nhìn xuống quảng trường, một tượng đá lớn tạc hình người được dựng tại đó.
Nghe nói đó là một pho tượng thần, hai tay cầm chiếc khay lớn đua lên đỉnh đầu, nghe nói là để thay đế vương hứng ơn mưa móc của trời cao, với ân trạch vạn dân.
“Ngươi ngoan ngoãn ngồi im đi. Đừng có làm hành động kì quái gì, được không? Vạn nhất dân chúng khắp thiên hạ nhìn vào mà thất vọng về hoàng đế thì biết làm sao?”
Cao Phi Phàm cuối cùng cũng đồng ý để một tiểu thái giám bưng tới cho ta một khay điểm tâm, còn cẩn thận thử độc từng món.
Hừ, mới sáng sớm ta chưa kịp ăn sáng đã bị vội vàng kéo đến đây, ta đâu có gấp gáp tranh đoạt với ai.
Tiếng chiêng rung lên, ca vũ bắt đầu khiến người người nô nức.
Cầu trời khấn đất, âm nhịp từ xưa đã làm mê hoặc lòng người, nhóm vũ giả mang theo gương mặt như thần như quỷ, tới rồi lui như bước chân của thần tiên, cầu cho quốc gia thái bình, mang tới ngàn lời chúc phúc.
“Ca múa xong thì ta có thể về phải không?”
Ta vẫn giữ nguyên điệu bộ cứng ngắc, việc này so với cùng phụ thân học mã bộ còn mệt hơn!
“Kế tiếp còn kiểm duyệt quân đội. Xuỵt, Trấn Tây vương tới!”
Đại tướng ba quân, Phá lỗ vương gia Hiên Viên Thuần cùng tướng lĩnh dưới trướng của hắn đều tụ tập thành một hàng dài trên lối của một hành lang khác chờ đợi.
Ánh mắt như điện xẹt nhìn về phía bên này, ta theo bạn năng rụt lùi về phía Cao Phi Phàm.
Cách một khoảng cách khá xa, mà thùy châu [cái đống ngọc tua rua ấy] trên mũ rồng cũng cật lực làm giảm tầm nhìn của Trấn Tây vương, nên chắc hắn sẽ không chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra sơ hở của ta đâu nhỉ?
“Đi xuống, nhận nước thánh chúc phúc của chủ tế.”
Giữ sân, ca vũ đã đến màn cao trào, bọn họ hợp lại tạo hành một đội hình như bức tường người, người đứng cao nhất đeo mặt nạ màu bạc, bộ dạng thần thành trang nghiêm, mặc y phục trắng như tuyết, tay cầm chén thánh giơ lên quá đỉnh đầu.
Nước ở trong chén lấy từ nước mưa hứng trong khay của tượng đá ở quảng trường…Cao như vậy sao lấy được nhỉ? Chắc là bọn họ lén lút bắc thang lên múc nước xuống cũng nên?
Nếu đúng như mấy người bọn họ đoán thì kế hoạch của Phá lỗ vương gia sẽ được thực hiện khi tiết mục duyệt binh bắt đầu. Còn đây chỉ là người trong đoàn ca vũ hẳn không có nguy hiểm gì đi.
Ta đứng lên, giữa bao nhiêu ánh mắt đang chĩa vào mình, đơn độc bước xuống khỏi đài cao, mà năm tầng của bức tường người cũng biến đổi liên tục, ngửa đầu chuẩn bị tiếp nhận nước thành từ trên trời đổ xuống — nghe nói chỉ có hoàng đế lão nhi mới được quyền nhận ân điển này nên các cung nữ, thái giám đều một mực tránh xa ta, kẻo không cẩn thận liền mang tội tự tiện nhận thiên ân.
“Ầm!”
Bầu trời bất chợt ngập tràn những bọt nước màu sắc kì lạ, ào ào đổ xuống, ta còn đang cảm thấy nước mưa này đúng là rất kì dị thì từ xa nghe thấy tiếng người la thất thanh: “Nước thánh có độc!” cùng lúc ấy có tiếng nổ vang lên bên tai.
Đương nhiên, âm thanh này không phát ra từ chỗ nước màu từ trên trời rơi xuống mà là do cốc nước thánh gã chủ tế vừa cầm, mà từ bên trái, bức tượng thần bị ai đó đập vỡ, một người thân hình to lớn xông tới áp chế ta. Đôi bàn tay sắt chặt chẽ trói buộc, ta vùng vẫy mạnh mẽ, cố gắng thoát thân, nhưng vẫn vô pháp thoát khỏi ma trảo của tử thần.
Đã thế, từ cánh phải, đạo hào quang hình chữ thập chói mắt hiện lên, nhanh vô cùng, triệt hoàn toàn đường lui phía phải của ta. Đương nhiên người áo đỏ đó một kích không chém trúng ta.
Rồi đột nhiên phía sau…hàng loạt âm thanh vù vù vang lên, tựa hồ như cả đội quân muỗi đang kéo đến, nhìn kĩ lại, hóa ra là một đống ám khí, tựa như một màn mưa bụi màu đen biến hậu phương an toàn trở thành chiến trường nguy hiểm, ám khí phủ đầu.
Lạt thủ độc phu Sĩ Tử Tử, Khai bi thủ Tần Như Lai, Phi thiên hồ ly Lý Đoạn, Tử mẫu liên hoàn phiêu Đường Thừa Khí đồng thời giáp công, sự việc xảy ra quá cam go, đằng trước không có lối đi, càng không thể độn thổ, trái, phải đều có địch nhân.
“Tiểu Thường!”
“Phúc nhi!”
“Dư Phúc Thường!”
Mấy giọng nói quen thuộc đồng thời vang lên từ xa, gào thét một trận khiến ta vừa mừng vừa sợ…
Mừng là vì Trấn Tây vương không phát hiện ra hoàng đế là giả mà phát lệnh thực thi kế hoạch ám sát quân vương, vậy là kế dụ địch của chúng ta đã thành công.
Sợ vì sự việc xảy ra quá sớm so với những gì mọi người dự kiến, khiến ta lâm vào hiểm cảnh, không biết nhóm thân bằng hảo hữu có kịp đến ứng cứu hay không.
“Vèo —–”
“Rầm —-”
“Phịch —-”
Các loại thanh âm kì quái vang lên từ bốn phương tám hướng, mà ta, chỉ kịp trợn trừng con mắt to như cái chiêng đồng [nói quá rồi em] không thể động đậy, bóng ma chết chóc càng thêm đè nặng trí óc.
“Dư Phúc Thường!”
Không biết vì sao lúc này lại nghe thấy thanh âm của Cao Phi Phàm, có lẽ do chân hắn dài nên chạy tới đây trước mọi người đi.
“Vù —-” dường như lão thiên gia cũng muốn góp vui, đột nhiên thổi lên một trận gió lớn khiến cát bụi bay mù mịt chắn hết tầm nhìn.
“Phúc nhi!”
Giữ một trận thiên hôn địa ám, giọng của phụ thân ta vang lên nghe có điểm tê tâm liệt phế. Có lẽ bởi gió đột ngột nổi lên khiến phụ thân không thể nhìn rõ tình hình trong sân, càng không thể ra tay cứu ta kịp thời. Tuy rằng phụ thân ta cho rằng mạo hiểm vì hoàng thất là một việc vinh quang tối thượng, nhưng cũng không hề để mặc mạng nhỏ của ta cho kẻ khác tùy ý chơi đùa.
“Tiểu Thường! Ta sẽ báo thù cho ngươi!”
Ô hay! Tiểu Lam, ta cũng cảm tạ tâm ý của ngươi quá đi…
“Dư Phúc Thường, ta không cho phép ngươi chết!”
Phần đông thì có vẻ vô cùng phấn kích, ùn ùn kéo đến nói lời ly biệt với ta, nhưng chỉ có Cao Phi Phàm là ngữ khí vẫn bá đạo như vậy mà còn có phần bại hoại hơn. Mà giọng nói của hắn tựa hồ như…ngay sát bên tai ta.
“Oa a a a!”
Một mảnh hỗn loạn, ta là người đứng ở trung tâm nên có thể cảm nhận được, hình như trận gió lớn đột ngột vừa rồi đã thổi bay độc thủy vốn đang ập xuống đầu ta đã thế còn thổi ngay về phía đám người ca vũ đang xếp thành đội hình đó nữa chứ, khiến cho bọn họ thảm thiết la hét.
Độc dược quả thực rất mạnh, có thể nghe thấy tiếng sèo sèo của da thịt bị bỏng. Rầm mấy tiếng, bức tường người cao năm tầng đổ xuống đất. Ta liền nhanh trí dựng đống xác người lên đỡ đống ám khí cùng nhát chém từ thập tự hạo khiến cả đám địch nhân luống cuống tay chân.
Cùng lúc đó Tần Như Lai bỗng nâng lên khay đá của bức tượng thần, khiến nước trong đấy trào ra ngoài đổ xuống người ta, khiến ta toàn thân ướt sũng. Tên ác nhân lập tức ném cả khay đá về phía ta. *chém*
Giữa thời khắc nguy hiểm khiến chúng nhân tan tác hoang mang ấy thì một thân ảnh xuất hiện, không phải ai khác ngoài hạc trong bầy gà – Cao Phi Phàm.
Hắn chỉ một đôi tay nhưng phá tan khay đá đó, máu tươi chảy dài. Hơn hết, vừa mới rồi cục diện hiểm nguy đột ngột diễn biến chậm lại, nhóm cứu viện cũng coi như miễn cưỡng qua được trận này rồi.
Gió to quá, thế cục đại biến.
Phụ thân ta xông tới đón đầu Tần Như Lai, Du Tương Quân cùng Lạt thủ độc phu cùng nhau so kĩ thuật, tiểu Lam dùng tuyệt kĩ tranh đồ ăn đã thành danh của mình ứng phó với Đường Thừa Khí. Mà cả Phi mao thối Phùng bá bá của Lục Phiến môn ở trọ tại hậu viện nhà ta cũng tham gia, sử dụng món khinh công thượng thừa cùng Phi thiên hồ ly chơi trò trốn tìm.
Khu vực an toàn xung quanh ta ngày càng được mở rộng, câu thành ngữ “Ngươi tính không bằng trời tính” quả nhiên không sai.
Cao Phi Phàm xác nhận ta không làm sao, liền xông vào đám người hỗn loạn kia — coi bộ hắn đã đầy bụng oán khí muốn tìm nơi phát tiết.
Mà đương nhiên đội ngũ Ngự Lâm quân hùng mạnh cũng tham gia diễn xuất.
Một hồi kịch liệt qua đi, cả đám người vô cùng “trung tâm hộ giá”, bảo vệ ta không tróc một miếng da khiến ta thấy có chút ngượng ngùng.
Mới vừa rồi tình thế hung hiểm, chỉ mành treo chuông vậy mà chớp mắt một cái đã xảy ra kì tích, bên ngoài, nhóm quần chúng lông tóc vô thương đều đồng loạt quỳ sụp xuống hướng ta hô to: “Hoàng thượng hồng phúc tề thiên!”
“Hô! Đã bắt được bốn tên tử tù vượt ngục, còn thiếu gã quân sư quạt mo là Lăng Bách Kế, bất quá kẻ này tâm kế tuy thâm độc nhưng cùng lắm vẫn chỉ là nho sĩ. Màn đánh úp của gã đã bị chúng ta phá giải, cũng không còn thuộc hạ cho gã phân phó, phỏng chừng không thể gây ra chuyện gì nữa.”
Thu dọn chiến trường, kiểm kê xong, thu hoạch cũng đáng hài lòng.
Nhưng điều không được hoàn mỹ chính là không bóc trần được phản tặc Trấn Tây vương [về phần này chúng ta cũng phải khâm phục Lăng Bách Kế, không ngờ hắn lại có thể liệu sự chu toàn như vậy], cho nên hiện tại Phá lỗ vương gia vẫn hoàn hảo không can dự vào vụ án, dù sắc mặt khó coi nhưng vẫn hư tình giả nghĩa tỏ ra là mình rất lo lắng, đồng thời trước mặt mọi người vạch trần thân phận thật của ta.
Nhưng sau khi giải quyết xong đám tử tù kia thì mọi chuyện cũng không quá trọng yếu.
Nghe được vạn sự đều ổn thỏa cả rồi, thái hậu tâm hoa nộ phóng, ngoại lệ khai ân cho chúng ta tham dự hôn khánh đại điển của hoàng đế được tổ chức bên trong.
Vì thế ta liền thay một bộ y phục khác tốt hơn, cuối cùng cũng được diện kiến long nhan.
“Ô, Trẫm không muốn thành thân!”
Ta nghển cổ lên nhìn, cả ngày chờ đợi cả chỉ mong được gặp người mà mình giả mạo, cuối cùng ước vọng cũng thành sự thật, trước mặt ta là một thân minh hoàng chói mắt, gương mặt phấn trắng tựa như búp bê, bị một đám thái giám lóc nhóc đuổi theo vào, vừa vặn đụng trúng ta.
Hảo…hảo đáng yêu nha!
Dù rằng long bào mang lại cho y khí thế hoa quý, nhưng vẫn không thể dấu đi bản chất bên trong. Gương mặt búp bê tròn tròn, đôi mắt to tròn đen lay láy y hệt mắt của chú nai nhỏ mới sinh, làn da phấn nộn như được tẩy trần bằng nước sôi khiến người ta hận không thể cắn một ngụm.
Ta thật muốn chạy đến ôm y, bảo hộ y khỏi lũ thái giám vừa nhìn đã thấy thật bại hoại kia.
“Hoàng…hoàng thượng! Thái hậu đã phân phó, hôm nay Người vô luận thế nào cũng phải bái đường!”
Kẻ bước lên quả nhiên rất ra dáng bức lương dân thành ca kỹ, đặc biệt là đối với một mỹ thiếu niên nhỏ nhắn đáng yêu như búp bê.
Y vừa nghe thái giám nói, đôi mắt nai liền ngập nước, liền chạy đến túm chặt ta không buông.
Ta cũng nghe nói đôi chút về hôn sự này, tiểu hoàng đế vốn không phải do thái hậu thân sinh, thử hỏi thái hậu không lo lắng sao được? Vậy là bà chỉ còn cách chọn một cô nương bên họ ngoại của mình lấy hoàng đế làm chủ đông cung. Khó trách, thái hậu lại gấp rút với hôn sự này như vậy, dẫu biết nguy hiểm cận kề nhưng tuyệt đối không muốn trì hoãn.
Ai, biết nói sao đây, hoàng tộc tranh đấu khiến bao nhiêu con người lâm vào thảm cảnh.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!” Vừa thấy y, tất cả mọi người trong hành lang đều quỳ sạp xuống, phụ thân nhanh chóng kéo mạnh ta một cái, nhưng không may tiểu hoàng đế lại vẫn nắm chặt lấy ống tay áo của ta, khiến ta ở giữa tư thế khó khăn vô cùng mà đối với y ba quỳ chín lạy hành lễ.
“Trẫm không muốn…không muốn a!”
Bởi vì y nắm rất chặt, nên cuối cùng trưởng quản thái giám phải cắt đứt ống tay áo của ta mới có thể lôi hoàng đế ra, thanh âm y khóc nháo vẫn không ngừng lượn lờ bên tai.
Ta hoàn toàn có thể hiểu cho y!
Dù sao tiểu hoàng đế cũng mới có mười bốn tuổi, đang ở trong giai đoạn mơ hồ không rõ về quan hệ nam nữ, bất kể nam nhân nào lúc này đều có thái độ bài xích nữ giới [ta còn nhớ ta hồi bằng tầm tuổi này cũng sợ hãi muội muội vô cùng], vậy mà lại bắt y đồng sàng cộng chẩm [chung gối cùng giường] với nữ nhân mà nghe nói phi tử này còn hơn đứt y ba tuổi…đúng là khổ hình vô nhân đạo mà.
Ta thương cảm vô hạn nhìn về phía nội điện, cân nhắc phải làm thế nào để giúp đỡ y, kết quả bị Cao Phi Phàm đoán hết được, thuận tay xé nốt ống tay áo còn lại của ta, hai bên cân xứng tạo ra một bộ trang phục thoáng mát mới mẻ, một bên không vừa lòng ở trước mặt mọi người ngầm uy hiếp ta: “Ngươi muốn sinh sự với ta đúng không? Hừ! Mới lần đầu tiên gặp hoàng đế đã đoạn tụ vấn tình? Ngươi cũng không nghĩ tới đức hạnh của mình đi!”
Ta đổ mồ hôi hột, có phải hắn đã đọc “Sử ký – Nịnh Hạnh liệt truyện” quá mức nghiền ngẫm không?
*Sử Ký – Nịnh Hạnh liệt truyện là bộ sử ký của Tư Mã Thiên [thì phải] nói về các nịnh thần và mối tình cắt tay áo của Hán Ai Đế cùng Đổng Hiền cũng nằm trong đây.
Vứt hết mọi phong ba vừa trải qua phía sau lưng, bước vào nội điện, tiểu hoàng đế mới rồi còn la khóc giờ đối mặt thái hậu uy nghiêm cũng không dám phản kháng, chỉ đành ủy khuất đứng dưới bậc, vẫn cầm nửa ống tay áo của ta để lau nước mắt.
Văn võ bá quan nhập điện, ngay đến trọng phạm bị tình nghi là Trấn Tây vương cũng nằm trong số đó, còn chúng ta thì…đứng ở vị trí chót lọt, ngay sát cửa.
Nghe lễ quan “Tuyên —-” một tiếng, sau lưng liền vang lên tiếng đàn nhạc, một nữ tử ăn vận hỷ y được cung nhân dắt vào, vạt váy hồng lăng dài tám khổ, thướt tha như ngọn lửa đỏ bùng chảy rực rỡ.
*lăng: tên một loại vải
Khăn voan đỏ thẫm dấu đi diện mạo của nàng, khiến người ta có cảm giác nam nhân thành hôn cũng không khác gì một ván bài chưa được lật, ngươi chẳng bao giờ biết ẩn dưới đó là quân gì.
Phụ thân cùng Cao Phi Phàm đều là người có kinh nghiệm, chăm chú nhìn theo nàng, lại thấy gót sen uyển chuyển, nhẹ nhàng khoan thai, không giống một người có võ công nên đều yên tâm.
Tiểu hoàng đế mặt như đưa đám nghênh đón tân nương cao hơn y phân nửa cái đầu.
Từng bước, từng bước, lại gần…
“Chờ một chút!”
Lúc tân nương đi ngang qua ta, trong lòng ta vô thức mà xuất hiện một tia báo động.
Có điểm gì không ổn?
Trên người nàng ẩn dấu mùi hương bách hợp, thơm ngào ngạt vượt quá mức tưởng tượng, nhưng mà mấu chốt chính là giữa hương khí nồng nàn ấy lại thoang thoảng mùi mực tàu không chút liên can.
Loại hương khí này không thể chỉ trong tức khắc liền có thể lưu lại. Chỉ có văn nhân nhiều năm tiếp xúc với bút nghiên mới có thể lưu lại —- giống như ta khi xưa tại Nam Sơn học viện cực khổ học hành cùng Đông Quách tiên sinh và các sư huynh đệ.
Hơn nữa, thời đại vốn trọng nữ nhân đức hạnh vô tài [chỉ cần đức hạnh không cần tài năng], vị nương nương này là chủ nhân tương lai của Đông cung dù có thực sự yêu thích thi thư thì cũng không thể như những học giả uyên bác lưu lại mùi mực tàu dày đặc thế này!
Nhưng có lẽ cũng là do ta vừa gặp hoàng đế đã sinh lòng quý mến, nên muốn cật lực giúp y tìm ra điểm xấu của tân nương tử.
“Ngươi…”
Cao Phi Phàm không nghĩ ta lại lớn mật như vậy, muốn ngăn ta lại cũng không kịp nữa rồi.
Bất quá, nói thì chậm xảy ra thì nhanh, ngay thời điểm toán thị vệ nhào tới muốn bắt ta thì tân nương tử vừa đi đến bên cạnh hoàng đế liền lật cổ tay, xuất ra một mũi đao nhọn, nhắm thẳng vào y.
“A!”
Ta nhảy bổ người vút đi, vừa đến kịp lúc, một cước đáp phăng mũi đao kia đi, cùng tiểu hoàng đế ôm thành một đoàn lăn xuống dưới đất.
“Đau quá!”
Vì ta nhảy ập tới nên khi ngã xuống cái gáy đáng thương của tiểu hoàng đế liền vui vẻ gởi lời chào nồng thắm đến bậc thềm, nước mắt lưng tròng nhìn ta.
“Đau, đau quá! Đau, đau…”
Ta vội vàng trấn an tiểu khả ái, mà không ngờ tới mũi đao kia lại lần nữa phóng tới.
Ách…phụ thân và Cao Phi Phàm không phải nói tân nương tử này…à nhầm là người giả mạo tân nương tử không biết võ công sao?
Sao nàng ta có thể biến đổi chiêu thức một cách nhanh nhẹn sắc bén như vậy?
Xem nàng cúi xuống, nhảy lên, chiêu thức tinh diệu tuyệt luân, tấm khăn voan hồng bị thổi tung, để lộ ra gương mặt…một rổ tàn nhang! Đã thế từ gò má xuống cằm còn có năm túm lông dài.
Ta nôn, giả trang tân nương thì cũng phải có đạo đức nghề nghiệp! Loại giả trang này quả thực tạo ra một tên nhân yêu [GAY] không hơn không kém!
Ta và tiểu hoàng đế bị dọa ngốc tại chỗ!
“Bá —-”
Lưỡi đao sáng như tuyết lao về phía chúng ta.
Mấy vị cao thủ đại nội đã quá khinh địch rồi, chính là gã nhân yêu phản công hoàn toàn thành công, hoàng đế, tuy rằng rơi vào vòng hung hiểm nhưng vẫn được ta kẹp chặt trong lòng.
“Không được tới đây! Nếu không ta giết bọn chúng!”
Thân thủ của Lăng Bách Kế so với đồng bọn không hề thua kém, một tay nắm bắt toàn cục, tất cả người ở đây đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ lưỡi đao kia sẽ làm thương tổn thánh thượng.
Cả trăm người trong nội điện đứng sừng sững như cột, ánh mắt chăm chăm nhìn vào lưỡi đao trên tay Lăng Bách Kế, thậm chí không dám lên tiếng kháng nghị về màn hóa trang buồn ói của hắn.
“Hoàng nhi!” Thái hậu là người đầu tên thét lên chói tai, lập tức trút giận lên đầu đám người ăn cơm công môn chút ta: “Vô dụng! Một lũ vô dụng! Các ngươi không biết làm cái gì đi hả? Bản cung nhất định phải cách chức tất cả đám người Lục Phiến môn các ngươi!”
“Câm miệng! Triều đình các ngươi chỉ chăm chăm đến lợi ích của bản thân, đưa một đứa trẻ miệng còn hôi sữa lên làm hoàng đế, các ngươi có tư cách gì ngồi vào ngai vàng, bắt hào kiệt anh tài thiên hạ đến dập đầu quy phục?”
Lăng Bách Kế sang sảng nói, tuy rằng rất khó nghe nhưng cũng là một phen đạo nghĩa.
Giống như những lời mà vương gia vẫn khuyến khích giật dây Cao Phi Phàm trước đây, chẳng qua việc họ làm so với việc vương gia xui khiến Cao Phi Phàm thì còn có mục tiêu cao hơn.
Ta theo bản năng nhìn về phía Cao Phi Phàm, lại thấy hắn đăm chiêu nhìn Phá lỗ vương gia không biết đang tính toán cái gì.
Hắn sẽ không…liệu hắn có quy phục vương gia hay không?
Ta khắp người đổ mồ hôi lạnh.
“Phản, phản thật rồi! Bắt hắn cho ta!”
Hoàng thái hậu thét chói tai, phẫn nộ đến cực điểm, bà ta đã quen sống an nhàn sung sướng bao năm, làm gì có ai dám chống đối lại.
“Còn làm ầm ĩ nữa, ta sẽ chém y một nhát!”
Lăng Bách Kế nghe xong không đủ kiên nhẫn, cổ tay run lên, nghiêng đao một đường, vốn là muốn chém hoàng đế nhưng rốt cuộc vẫn không dám xuống tay, ngược lại lưỡi đao cắt xuống người ta, máu tươi tuôn chảy.
“Mẹ nó! Ngươi dám làm y bị thương!”
Ta còn chưa kịp khóc thì bên tai đã truyền đến tiếng gầm giận dữ, Cao Phi Phàm từ trong đám người phóng ra, tựa như chớp giật chém xuống một đao.
Đao khí, quét ngang nửa đại điện, dư uy không giảm, nặng nề chém xuống cánh tay một người, huyết hoa văng tung tóe khắp nơi, một cánh tay thon dài tinh tế, những ngón tay của người nọ vốn thanh sạch không tì vết phút chốc nhuốm đầy máu tươi uốn lượn nhỏ xuống.
Trấn Tây vương Hiên Viên Thuần!
Hắn muốn cứu ta, sao không chém kẻ cầm đao là Lăng Bách Kế lại kéo dài qua nửa đại điện đả thương Trấn Tây vương làm gì?
Hiển nhiên nhát đao thứ hai của Lăng Bách Kế đã muốn hạ xuống, chính mình lâm vào nguy hiểm nhưng lại không nghĩ tới bản thân, ta ôm lấy tiểu hoàng đế lăn tròn, giữa lúc nguy cấp liền sử dụng tuyệt kỹ phụ thân truyền dạy “Lại lư đả cổn thức” chỉ mong có thể gạt đi lưỡi đao trên tay Lăng Bách Kế nhưng ngờ đâu rốt cuộc…rốt cuộc…rốt cuộc lại trực tiếp đá phăng hắn đi luôn.
Ách?
Võ công của ta từ khi nào trở nên lợi hại đến vậy?
Ta không dám tin đỡ hoàng đế đứng dậy, thoát khỏi vòng hiểm nguy nhưng vẫn chưa hết kinh hồn.
“Tí tách, tí tách…”
Bị sự việc làm cho chấn động, quần thần hai mặt nhìn nhau, không thể tin kì tích đột nhiên xuất hiện.
Cả đại điện rộng lớn như vậy chỉ nghe thấy tiếng máu nhỏ xuống mặt đất tí tách tí tách.
“Ngươi phát hiện ra từ lúc nào?”
Tay trái bị thương nặng, chảy máu không ngừng, mềm oặt buông thõng bên người. Phá lỗ vương gia thẳng lưng kiên định hỏi Cao Phi Phàm.
Dính trên năm đầu ngón tay hắn là một đoạn dây mảnh như sợi tơ, nếu như không bị máu nhuộm thẫm thì trong không gian chẳng khác gì những sợi tơ vô hình, dõi mắt nhìn theo có thể thấy rõ hồng tơ ấy nối liền Phá lỗ vương gia với Lăng Bách Kế.
“Nhện huyết hồn! Ta quả nhiên đoán không sai, ngươi sau khi vào đại điện mới thả nhện huyết hồn bám lên người Lăng Bách Kế, biến hắn thành con rối của ngươi! Khó trách một nho sĩ không biết võ công đột nhiên trở nên lợi hại như vậy!”
Cao Phi Phàm nhướng nhướng hàng mày, vạch trần sự thật trước mặt mọi người: “Lần trước tới Thương Châu ta đã để ý kĩ, thói quen của ngươi khác với thường nhân, thuận tay trái.”
Vậy nên hắn không do dự mà chém một đao?
Giải quyết kí chủ [sinh vật mà vật kí sinh sống trên đó], Lăng Bách Kế lại trở thành một nho sinh trói gà không chặt, tuyệt nhiên không phải là đối thủ của ta.
“Cao Phi Phàm quả nhiên không hổ là Cao Phi Phàm! Tường tận hết mọi chiêu pháp kì môn trên đời!”
Phá lỗ vương gia giương giọng cười lớn, hiển nhiên thừa nhận mọi kế hoạch tạo phản lần này đều do hắn chủ mưu.
“Nhưng ta vẫn không rõ, người như ngươi vì cái gì mà cam tâm làm hạ nhân? Ta vì cái gì lại thất bại?”
“Ta cam chịu là hạ nhân, ấy là do ta tự lựa chọn. Còn ngươi thật bại, là do số ngươi không may mắn đi.”
Cao Phi Phàm thản nhiên đem chuyện liên quan đến mình vứt sang một bên, dù sao hắn cũng biết rõ đấy là không phải điều trọng yếu Trấn Tây vương muốn nghe.
“Ngươi nói, là vì ta thiếu may mắn?”
Hiên Viên Thuần không dám tin trợn trừng mắt, không chút cam lòng.
“Thiên hành hữu vận, ơn trạch vạn dân. Nếu lê dân bách tính sống lang thang trôi dạt, khổ sở cùng đường khẩn cầu trời cao cứu rỗi thì thánh giả sẽ xuất hiện, mang thiên mệnh cứu giúp chúng sinh qua cơn nước sôi lửa bỏng. Nếu không thì chính là kẻ đi ngược ý trời, không có khả năng gánh vác. Hiện tại dân chúng sống yên vui, không hề có mầm họa chiến tranh, nếu muốn trách cũng chỉ có thể trách ngươi sinh không đúng thời mà thôi.”
“Vốn kế hoạch của ngươi không chê vào đâu được, năm tên tử tù được cứu ra nhưng không ai hay biết. Đáng tiếc, Phi thiên hồ ly Lý Đoạn rốt cuộc vẫn không dứt nối tư thù năm xưa, quyết truy tìm nốt kẻ cuối cùng trong vụ thảm sát diệt môn năm đó. Đây cũng coi như là xui xẻo của ngươi đi.”
“Mà hơn nữa, sau khi gây án, Phi thiên hồ ly đã chôn cất thi thể nhưng rốt cuộc lại bị một bộ khoái tìm ra, án tử không thể không lập. Đây là do ngươi không được trời cao ủng hộ.”
“Phụ trách án tử này, không chỉ có ta là người trực tiếp tróc nã Phi thiên hồ ly, còn có một người tuy bản lĩnh không cao nhưng lại là một phúc nhân may mắn hơn người nhúng tay vào. Ngươi liên tiếp không gặp thời vận, cả trời cả mệnh đều không có, ngươi thất bại là điều đương nhiên.”
Cao Phi Phàm một phen bí hiểm, lời lẽ có vẻ rất thuyết phục, Phá lỗ vương gia cũng không chống đối nữa, hắn thở dài một tiếng liền bị bọn thị vệ áp chế bắt trói.
Nhìn thấy vị vương gia vì kém may mắn mà thất bại thảm hại, ta cũng cảm thông với hắn.
Từ xưa kẻ có bản lĩnh luôn ưu tú hơn người khác.
Trấn Tây vương là người ưu tú, lại sinh trưởng trong chốn thâm cung, năng lực bị tù túng kiềm hãm, khó trách sinh lòng uất ức.
Ta suy nghĩ miên man một hồi lâu, không để ý tiểu hoàng đế ở một bên đã túm tay ta lâu lắm rồi.
“Này, ngươi tên là gì?”
“Tiểu nhân…tiểu nhân là Dư Phúc Thường.”
Ta bắt trước phụ thân ho khan thật mạnh, vội vàng thối lui quỳ xuống đáp lời.
“Dư Phúc Thường? Ân! Ngươi chính là Đại a Phúc của Trẫm…Khụ, là phúc tướng! Trẫm phong ngươi làm “Phúc khí thần bộ”, chức quan tứ phẩm, thống lĩnh Lục Phiến môn. Cũng ban cho ngươi “Hoàng tập lệnh” cho dù là ngươi tra án ở trong cung hay bên ngoài thì nhìn thấy lệnh bài cũng như nhìn thấy trẫm, không ai được phép cản trở! Đại a Phúc, về sau ngươi phải hay vào cung thăm trẫm đó nha!”
Tiểu hoàng đế không biết có phải vừa vượt qua hiểm cảnh lại không phải thành thân mà tâm tình cực tốt hay không, vung tay một phát liền thăng ta lên tới chức quan tứ phẩm. Dù sao thì hoàng tộc vốn là như vậy mà, vui vẻ một cái liền ban thưởng cho người ta đủ loại vinh hoa.
Suy nghĩ một chút, rồi lại bổ sung: “Còn những người khác, tùy sử bộ luận công ban thưởng!”
“Tạ ơn ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!”
Ở dưới vang lên tiếng hô khấu tạ, kẻ ngốc không hiểu rõ đầu đuôi chung quy chỉ có ta.
“Hoàng…hoàng thượng!”
Ta lúc này mới tỉnh ra.
Có thể nào chứ, người xuất sắc nhất phải nói tới Cao Phi Phàm, vậy sao chỉ có ta…?
Ách! Kế hoạch lần này là do công lao của mọi người, tốn bao nhiêu tâm cơ như vậy, tại sao cuối cùng ngốc tử ta lại nhận công lao lớn nhất chứ?
Này này này…
Ta cảm giác sau lưng đầy những ánh mắt sắc lạnh như dao, mà ánh mắt của Cao Phi Phàm là sắc bén nhất, cơ hồ muốn hạ một đao lưu lại huyết tinh trên người ta.
Xong rồi, hoàng đế bảo ta quản lý Lục Phiến môn chẳng phải muốn ta sau này không được sống yên ổn sao?
Không được, việc này không nghĩ thì thôi chứ nghĩ ra rồi thì thật nghiêm trọng a!
Ta không phải người bắt được Phá lỗ vương gia, vậy đây sao có thể là lý do để phong hàm được? Hiện tại tiểu hoàng đế thực sự hào phóng nha…y thoắt cái liền cho ta chức quan trên cả Cao Phi Phàm…Trời ạ!
Người khác không biết ta là đứa ngốc thì thôi, ta cũng không muốn để lộ ra, chuyện lớn như thế này phải nhờ phụ thân giải quyết, ta dẫu sao cũng là nhi tử của hắn, phụ thân không thể không lo đi.
Vấn đề chính ở đây là Cao Phi Phàm.
Hắn tài giỏi hơn ta, khôn khéo hơn ta, án tử này từ đầu đến cuối cơ hồ đều là công sức của hắn, kết quả là bị ta hẫng tay trên, hắn nhận được một bao tiền thưởng năm trăm lượng, so với ta một bước lên mây…thật là bất công quá đi!
Quan trọng là, hắn biết ta là một đứa ngốc, một đứa ngốc may mắn, hơn nữa còn trắng trợn cướp hết may mắn của hắn. Ta có tư cách gì mà dám chèn ép người bản lĩnh cao cường như Cao Phi Phàm đây?
Phong thưởng xong, ta hồn siêu phách lạc ròi khỏi cung, thậm chỉ còn chẳng có lòng dạ nào tận hưởng yến tiệc ban thưởng của tiểu hoàng đế.
Ngoài cửa cung, một loạt ánh mắt xem thường cùng vẻ mặt cổ quái của huynh đệ Lục Phiến môn chĩa thẳng vào ta, thoạt nhìn đã muốn “bẹp” ta từ lâu rồi.
Mà Cao Phi Phàm khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào một gốc cây, tư thế quả thực khiến người ta muốn nhìn nhưng đáng tiếc thay…hàm răng trắng phớ của hắn cứ lúc ẩn lúc hiện khiến ta không khỏi kinh sợ muốn nhảy dựng người lên.
Đã vậy…tuyệt nhiên không thể trốn thoát!
Ta khụt khịt mũi, dũng cảm đối mặt.
“Tiểu Thường chết tiệt, ngươi trốn trong đó không chịu chiêu đãi mọi người, bây giờ mới chịu chui ra!”
Dẫn đầu đám người gây khó dễ cho ta chính là tiểu Lam, là hảo bằng hữu của ta, hắn không chút lưu tình mà chỉ trích khiến đám bộ khoái vây quanh hắn cũng gật đầu đồng tình, như thế nào đối với ta lại không có vẻ thập phần phẫn nộ.
“A?Chiêu đãi? Các người không phải muốn đánh ta sao?”
“Đánh ngươi để làm gì? Ai làm người đứng đầu chúng ta cũng vậy cả thôi! Huống chi ngươi cũng có thể coi là văn võ song toàn, nói ra cũng không mất mặt đi!”
Tiểu Lam buồn cười búng trán ta một cái, ánh mắt ý bảo mọi chuyện đã có hắn xử lý rồi.
Nguyên lai là muốn ta đãi cơm…Xin các ngươi chớ có dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn ta chứ! Hại ta vừa lĩnh thưởng vừa sợ kinh khủng! Ách! Hình như từ đầu đến cuối cũng chỉ có mình ta lo lắng quá nhiều thôi!
Ta trợn mắt há mồm, thành thật giao túi tiền của mình cho các huynh đệ, bọn họ thấy chất lượng bên trong liền không khỏi hứng trí hoan hô, cũng không tính toán chuyện thăng chức của ta nữa, ta trộm thở ra một hơi.
Bất quá, sắc mặt Cao Phi Phàm từ đầu tới cuối vẫn không thay đổi, lòng ta lại trĩu nặng.
Đúng vậy, người khác không biết thì thấy ta được thăng chức là điều đương nhiên nhưng còn Cao Phi Phàm…hắn sao có thể bỏ qua cho ta? Nếu hắn đã oán hận ta như vậy, ta cũng không thể vô liêm sỉ thêm được nữa.
“Cao Phi Phàm, chúng ta cắt đứt đi!”
Ta nghe được chính mình nói vậy.
Hắn muốn công khai chỉ trích ta cướp đi vận khí của hắn, ta dẫu có ngốc cũng phải biết thân biết phận.
Hắn cựa mình một chút, tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn ta, nhả lá cây vẫn ngập trong miệng ra, cười lạnh nói: “Ô, ngươi mới bay lên trời một cái liền muốn vứt ta đi nhanh như vậy?”
Các huynh đệ đang cao hứng một bên rốt cuộc không hiểu chúng ta cãi cọ cái gì, một mảnh yên tĩnh, giương đôi mắt kì quái nhìn ta và hắn.
“Ta đã nghĩ rồi, đối với ngươi như vậy là tốt nhất. Chúng ta cắt đứt, ta sẽ không thể đoạt đi vận khí của ngươi, công lao của ngươi nữa.”
Với bản lĩnh của hắn, thăng quan tiến chức là việc quá dễ dàng, có lẽ không có ta ở bên hắn sẽ càng làm việc lưu loát hơn.
Ta có thể cảm nhận rõ ràng…nỗi bi thương nặng trĩu cõi lòng, hòa vào khắp cảnh vật nơi đây…ta chịu không được vội vàng đẩy các huynh đệ đang thân thiết nhìn mình để tìm đường chạy trốn, đến một góc khuất yên tĩnh nào ấy mà khóc một mình.
“Đồ ngốc!”
Sau lưng, một tiếng chỉ trích không lưu tình vang vọng.
Ta quay đầu nhìn lại, người nói ra từ mà ta kiêng kị nhất này là Cao Phi Phàm.
Hắn thật độc ác, ta đã quyết cam nguyện rời bỏ hắn, không bao giờ muốn liên lụy tới hắn nữa, vì sao hắn vẫn muốn vạch trần chân tướng của ta trước mặt mọi người?
“Ngươi ngươi ngươi…”
Ta đi rồi lại quay về, lắp bắp kinh hãi, tại sao hắn không thể chừa cho ta một đường lùi, sao phải đuổi cùng giết tận như vậy?
Sau này ai cũng biết ta là đồ ngốc, vậy còn ai bằng lòng kết bạn với ta đây?
“Đồ ngốc!”
Trên mặt hắn hiện lên, sắc thái ta rất quen thuộc, tươi cười trêu cợt khiến người ta kinh hãi, một phen nhéo mũi ta, đem cái từ kiêng kị kia gọi càng lớn hơn.
“Ngươi…ngươi sao có thể gọi ta như vậy, ta mười lăm tuổi đã trở thành đồng sinh…Là, là người có bằng cấp!”
Ta, ta, ta không chỉ đơn thuần là một thằng ngốc!
Cũng là người có công danh! [cứ việc mà thấy kì lạ đi, dẫu sao ở Lục Phiến môn ta cũng được coi là văn võ song toàn]
Đúng vậy! Bộ khoái ở bên đều gật đầu phụ trợ.
“Đồ ngốc!”
Hắn không cần ta, đáng ghét…vẫn cứ tiếp tục gọi.
“Ta ta…phụ thân ta là Kim Lăng đệ nhất bộ khoái Dư Đại Vi, mẫu thân ta là người cực kì thông minh, biệt hiệu Gia Cát thân toán diệu nương tử.”
Có song thân như vậy, ta sao có thể hoàn toàn là một thằng ngốc? [tuy rằng những ưu điểm của phụ mẫu cùng không truyền lại cho ta, riêng điểm này ta cũng biết thân biết phận]
Đúng vậy! Lần này lấy đại danh của phụ thân ra hỗ trợ, nhóm đồng bạn của mẫu thân cũng có chút phẫn nộ rồi.
“Đồ ngốc!”
Lần này hắn ngửa đầu lên trời thở dài, giống như khẳng định danh xưng “đồ ngốc” kia hiển nhiên tương xứng với ta.
“Ta ta ta…ta mới rồi còn được hoàng đế phong “Phúc khí thần bộ” a!”
Thậm chí chức quan còn cao hơn hắn, hắn sao có thể khinh thường ta như vậy?
Ta sắp khóc.
Thật sự là quá đúng! Có người đã vén tay áo lên, đúng là không thể trơ mắt nhìn người này danh chính ngôn thuận khi dễ ta.
“Ngươi là đồ ngốc!”
Hắn lại nhéo cái mũi trên khuôn mặt đã nhăn nhúm như bánh bao của ta, đột nhiên ôm lấy ta, khẽ thì thầm bên tai ta, không cho người thứ ba nghe thấy: “Ta yêu đứa ngốc!”
A?
A!
A!?
Hóa ra là như vậy?
Hắn nhanh chóng buông ta ra, nhìn đám bồng nghiệp tinh thần quần chúng dâng cao vô cùng phẫn nộ kia, rồi lại thật nghiêm trang nhưng rất đỗi dịu dàng hỏi ta: “Ngươi có thừa nhận hay không, ngươi là đồ ngốc!”
Lần này, ta ở trước mặt mọi người, gật đầu thật mạnh.
Có được tình yêu của hắn, làm một thằng ngốc hạnh phúc thì có làm sao?
Huống chi, ta đích thị là một thằng ngốc! Hắn đã rơi vào bể tình của ta thì cả đời không dứt ra nổi.
Ha ha ha!
Ta sao không biết đại hôn của hoàng đế là yến tiệc long trọng?
Món ăn như nước chảy được bưng lên, bàn tiệc tưởng như dài mười dặm!
“Ngồi xuống, nuốt nước miếng của ngươi về!”
Cao Phi Phàm đứng bên cạnh dùng ánh mắt lạnh lẽo muốn giết người mà nhìn ta, khiến ta lập tức ngồi nghiêm chỉnh, không dám mơ tưởng đến đống đồ ăn ngon kia nữa.
Đúng vậy, ta chính là đang mặc long bào, đội mũ rồng, ngồi trên long ỷ lạnh lẽo chạm đầy hình long phượng gồ ghề [đương nhiên là vẫn có kẻ đằng sau lưng ôm bụng cười, nói ta mặc long bào vào người cũng không ra dáng thái tử], vẻ mặt cứng ngắt, giả dạng chân long thiên tử, xuất hiện trước yến tiệc.
Vốn trong kế hoạch của bọn họ ta chẳng thể chen chân vào vị trí nào. Nhưng mấu chốt chính là, trước ngày cử hành đại hôn thái hậu lại phát giác ra chuyện này. Vì bảo đảm an toàn của hoàng đế, vô luận thế nào cũng phải tìm được người có vóc dáng tương đương làm thế thân cho thánh thượng, thăm tông miếu, tế thiên đàn, để tránh giữa lúc loạn lạc mắc sai sót [đương nhiên việc bái thiên địa với động phòng hoa chúc thì không cần người đó làm].
Tìm tới tìm lui, rốt cuộc lại nhắm trúng ta, khiến ta thực buồn bực, hoàng đế lão nhi này chẳng lẽ lại lùn thế sao? Đã cưới vợ thì chắc cũng phải là người trưởng thành đi, sao lại chỉ cao bằng ta cơ chứ? [Sau này ta mới biết hoàng đế lão nhi năm nay mới mười bốn tuổi, nhỏ hơn ta hai tuổi, nhỏ vậy đã kết hôn, đúng là phá hoại mầm non nước nhà a!]
Cao Phi Phàm cùng mẫu thân nhất mực không muốn để ta tham dự vào chuyện này, nhưng lại có thái hậu đích thân khâm điểm, thứ hai là phụ thân ta trung quân ái quốc, coi việc hi sinh vì đế vương chính là kinh thiên địa nghĩa, dẫu chết cũng lưu danh thơm muôn đời, nên thật hiếm khi thấy ông nhất nhất như một, chấn hưng phụ quyền quyết định việc trong nhà. Vậy nên, ta cứ như thế bị đưa vào cung, còn chưa thấy hoàng đế thực sự đã bị cả một đám cung nữ vồ lấy, trải tóc, thay y phục, không cho ta chút thời gian để thăm thú hoàng cung. Giờ lành đã tới, ta liền bị kéo lên một chiếc bộ liễn [xe kéo dành cho vua] dát đầy vàng ngọc, chiêng trống ầm vang vút tận mây xanh, cả đoàn người tiến thẳng về tông miếu. Từng bước, từng bước, hơn tám trăm con người quỳ xuống trên bậc cầu thang hành lễ, ta bị ngăn cách với người ngoài bằng tấm rèm lụa, đồng thời cũng ngăn cách ta với một bàn tiệc tràn đầy mỹ thực.
Cảm xúc dâng trào khó gì bì kịp, mà lại có chút thấy như mình lần này gắng sức không công!
Tiểu hoàng đế kia cũng thật thông minh trốn ở trong cung không chịu ló mặt ra ngoài.
Ai…
Ta nhìn đám người quỳ lạy dưới kia đúng là nhàm chán cực điểm, bọn họ sùng bái thần linh đến mù quáng luôn rồi, thậm chí còn không thèm chứng thực xem thần thánh thật giả thế nào.
Ta theo bản năng nhìn xuống quảng trường, một tượng đá lớn tạc hình người được dựng tại đó.
Nghe nói đó là một pho tượng thần, hai tay cầm chiếc khay lớn đua lên đỉnh đầu, nghe nói là để thay đế vương hứng ơn mưa móc của trời cao, với ân trạch vạn dân.
“Ngươi ngoan ngoãn ngồi im đi. Đừng có làm hành động kì quái gì, được không? Vạn nhất dân chúng khắp thiên hạ nhìn vào mà thất vọng về hoàng đế thì biết làm sao?”
Cao Phi Phàm cuối cùng cũng đồng ý để một tiểu thái giám bưng tới cho ta một khay điểm tâm, còn cẩn thận thử độc từng món.
Hừ, mới sáng sớm ta chưa kịp ăn sáng đã bị vội vàng kéo đến đây, ta đâu có gấp gáp tranh đoạt với ai.
Tiếng chiêng rung lên, ca vũ bắt đầu khiến người người nô nức.
Cầu trời khấn đất, âm nhịp từ xưa đã làm mê hoặc lòng người, nhóm vũ giả mang theo gương mặt như thần như quỷ, tới rồi lui như bước chân của thần tiên, cầu cho quốc gia thái bình, mang tới ngàn lời chúc phúc.
“Ca múa xong thì ta có thể về phải không?”
Ta vẫn giữ nguyên điệu bộ cứng ngắc, việc này so với cùng phụ thân học mã bộ còn mệt hơn!
“Kế tiếp còn kiểm duyệt quân đội. Xuỵt, Trấn Tây vương tới!”
Đại tướng ba quân, Phá lỗ vương gia Hiên Viên Thuần cùng tướng lĩnh dưới trướng của hắn đều tụ tập thành một hàng dài trên lối của một hành lang khác chờ đợi.
Ánh mắt như điện xẹt nhìn về phía bên này, ta theo bạn năng rụt lùi về phía Cao Phi Phàm.
Cách một khoảng cách khá xa, mà thùy châu [cái đống ngọc tua rua ấy] trên mũ rồng cũng cật lực làm giảm tầm nhìn của Trấn Tây vương, nên chắc hắn sẽ không chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra sơ hở của ta đâu nhỉ?
“Đi xuống, nhận nước thánh chúc phúc của chủ tế.”
Giữ sân, ca vũ đã đến màn cao trào, bọn họ hợp lại tạo hành một đội hình như bức tường người, người đứng cao nhất đeo mặt nạ màu bạc, bộ dạng thần thành trang nghiêm, mặc y phục trắng như tuyết, tay cầm chén thánh giơ lên quá đỉnh đầu.
Nước ở trong chén lấy từ nước mưa hứng trong khay của tượng đá ở quảng trường…Cao như vậy sao lấy được nhỉ? Chắc là bọn họ lén lút bắc thang lên múc nước xuống cũng nên?
Nếu đúng như mấy người bọn họ đoán thì kế hoạch của Phá lỗ vương gia sẽ được thực hiện khi tiết mục duyệt binh bắt đầu. Còn đây chỉ là người trong đoàn ca vũ hẳn không có nguy hiểm gì đi.
Ta đứng lên, giữa bao nhiêu ánh mắt đang chĩa vào mình, đơn độc bước xuống khỏi đài cao, mà năm tầng của bức tường người cũng biến đổi liên tục, ngửa đầu chuẩn bị tiếp nhận nước thành từ trên trời đổ xuống — nghe nói chỉ có hoàng đế lão nhi mới được quyền nhận ân điển này nên các cung nữ, thái giám đều một mực tránh xa ta, kẻo không cẩn thận liền mang tội tự tiện nhận thiên ân.
“Ầm!”
Bầu trời bất chợt ngập tràn những bọt nước màu sắc kì lạ, ào ào đổ xuống, ta còn đang cảm thấy nước mưa này đúng là rất kì dị thì từ xa nghe thấy tiếng người la thất thanh: “Nước thánh có độc!” cùng lúc ấy có tiếng nổ vang lên bên tai.
Đương nhiên, âm thanh này không phát ra từ chỗ nước màu từ trên trời rơi xuống mà là do cốc nước thánh gã chủ tế vừa cầm, mà từ bên trái, bức tượng thần bị ai đó đập vỡ, một người thân hình to lớn xông tới áp chế ta. Đôi bàn tay sắt chặt chẽ trói buộc, ta vùng vẫy mạnh mẽ, cố gắng thoát thân, nhưng vẫn vô pháp thoát khỏi ma trảo của tử thần.
Đã thế, từ cánh phải, đạo hào quang hình chữ thập chói mắt hiện lên, nhanh vô cùng, triệt hoàn toàn đường lui phía phải của ta. Đương nhiên người áo đỏ đó một kích không chém trúng ta.
Rồi đột nhiên phía sau…hàng loạt âm thanh vù vù vang lên, tựa hồ như cả đội quân muỗi đang kéo đến, nhìn kĩ lại, hóa ra là một đống ám khí, tựa như một màn mưa bụi màu đen biến hậu phương an toàn trở thành chiến trường nguy hiểm, ám khí phủ đầu.
Lạt thủ độc phu Sĩ Tử Tử, Khai bi thủ Tần Như Lai, Phi thiên hồ ly Lý Đoạn, Tử mẫu liên hoàn phiêu Đường Thừa Khí đồng thời giáp công, sự việc xảy ra quá cam go, đằng trước không có lối đi, càng không thể độn thổ, trái, phải đều có địch nhân.
“Tiểu Thường!”
“Phúc nhi!”
“Dư Phúc Thường!”
Mấy giọng nói quen thuộc đồng thời vang lên từ xa, gào thét một trận khiến ta vừa mừng vừa sợ…
Mừng là vì Trấn Tây vương không phát hiện ra hoàng đế là giả mà phát lệnh thực thi kế hoạch ám sát quân vương, vậy là kế dụ địch của chúng ta đã thành công.
Sợ vì sự việc xảy ra quá sớm so với những gì mọi người dự kiến, khiến ta lâm vào hiểm cảnh, không biết nhóm thân bằng hảo hữu có kịp đến ứng cứu hay không.
“Vèo —–”
“Rầm —-”
“Phịch —-”
Các loại thanh âm kì quái vang lên từ bốn phương tám hướng, mà ta, chỉ kịp trợn trừng con mắt to như cái chiêng đồng [nói quá rồi em] không thể động đậy, bóng ma chết chóc càng thêm đè nặng trí óc.
“Dư Phúc Thường!”
Không biết vì sao lúc này lại nghe thấy thanh âm của Cao Phi Phàm, có lẽ do chân hắn dài nên chạy tới đây trước mọi người đi.
“Vù —-” dường như lão thiên gia cũng muốn góp vui, đột nhiên thổi lên một trận gió lớn khiến cát bụi bay mù mịt chắn hết tầm nhìn.
“Phúc nhi!”
Giữ một trận thiên hôn địa ám, giọng của phụ thân ta vang lên nghe có điểm tê tâm liệt phế. Có lẽ bởi gió đột ngột nổi lên khiến phụ thân không thể nhìn rõ tình hình trong sân, càng không thể ra tay cứu ta kịp thời. Tuy rằng phụ thân ta cho rằng mạo hiểm vì hoàng thất là một việc vinh quang tối thượng, nhưng cũng không hề để mặc mạng nhỏ của ta cho kẻ khác tùy ý chơi đùa.
“Tiểu Thường! Ta sẽ báo thù cho ngươi!”
Ô hay! Tiểu Lam, ta cũng cảm tạ tâm ý của ngươi quá đi…
“Dư Phúc Thường, ta không cho phép ngươi chết!”
Phần đông thì có vẻ vô cùng phấn kích, ùn ùn kéo đến nói lời ly biệt với ta, nhưng chỉ có Cao Phi Phàm là ngữ khí vẫn bá đạo như vậy mà còn có phần bại hoại hơn. Mà giọng nói của hắn tựa hồ như…ngay sát bên tai ta.
“Oa a a a!”
Một mảnh hỗn loạn, ta là người đứng ở trung tâm nên có thể cảm nhận được, hình như trận gió lớn đột ngột vừa rồi đã thổi bay độc thủy vốn đang ập xuống đầu ta đã thế còn thổi ngay về phía đám người ca vũ đang xếp thành đội hình đó nữa chứ, khiến cho bọn họ thảm thiết la hét.
Độc dược quả thực rất mạnh, có thể nghe thấy tiếng sèo sèo của da thịt bị bỏng. Rầm mấy tiếng, bức tường người cao năm tầng đổ xuống đất. Ta liền nhanh trí dựng đống xác người lên đỡ đống ám khí cùng nhát chém từ thập tự hạo khiến cả đám địch nhân luống cuống tay chân.
Cùng lúc đó Tần Như Lai bỗng nâng lên khay đá của bức tượng thần, khiến nước trong đấy trào ra ngoài đổ xuống người ta, khiến ta toàn thân ướt sũng. Tên ác nhân lập tức ném cả khay đá về phía ta. *chém*
Giữa thời khắc nguy hiểm khiến chúng nhân tan tác hoang mang ấy thì một thân ảnh xuất hiện, không phải ai khác ngoài hạc trong bầy gà – Cao Phi Phàm.
Hắn chỉ một đôi tay nhưng phá tan khay đá đó, máu tươi chảy dài. Hơn hết, vừa mới rồi cục diện hiểm nguy đột ngột diễn biến chậm lại, nhóm cứu viện cũng coi như miễn cưỡng qua được trận này rồi.
Gió to quá, thế cục đại biến.
Phụ thân ta xông tới đón đầu Tần Như Lai, Du Tương Quân cùng Lạt thủ độc phu cùng nhau so kĩ thuật, tiểu Lam dùng tuyệt kĩ tranh đồ ăn đã thành danh của mình ứng phó với Đường Thừa Khí. Mà cả Phi mao thối Phùng bá bá của Lục Phiến môn ở trọ tại hậu viện nhà ta cũng tham gia, sử dụng món khinh công thượng thừa cùng Phi thiên hồ ly chơi trò trốn tìm.
Khu vực an toàn xung quanh ta ngày càng được mở rộng, câu thành ngữ “Ngươi tính không bằng trời tính” quả nhiên không sai.
Cao Phi Phàm xác nhận ta không làm sao, liền xông vào đám người hỗn loạn kia — coi bộ hắn đã đầy bụng oán khí muốn tìm nơi phát tiết.
Mà đương nhiên đội ngũ Ngự Lâm quân hùng mạnh cũng tham gia diễn xuất.
Một hồi kịch liệt qua đi, cả đám người vô cùng “trung tâm hộ giá”, bảo vệ ta không tróc một miếng da khiến ta thấy có chút ngượng ngùng.
Mới vừa rồi tình thế hung hiểm, chỉ mành treo chuông vậy mà chớp mắt một cái đã xảy ra kì tích, bên ngoài, nhóm quần chúng lông tóc vô thương đều đồng loạt quỳ sụp xuống hướng ta hô to: “Hoàng thượng hồng phúc tề thiên!”
“Hô! Đã bắt được bốn tên tử tù vượt ngục, còn thiếu gã quân sư quạt mo là Lăng Bách Kế, bất quá kẻ này tâm kế tuy thâm độc nhưng cùng lắm vẫn chỉ là nho sĩ. Màn đánh úp của gã đã bị chúng ta phá giải, cũng không còn thuộc hạ cho gã phân phó, phỏng chừng không thể gây ra chuyện gì nữa.”
Thu dọn chiến trường, kiểm kê xong, thu hoạch cũng đáng hài lòng.
Nhưng điều không được hoàn mỹ chính là không bóc trần được phản tặc Trấn Tây vương [về phần này chúng ta cũng phải khâm phục Lăng Bách Kế, không ngờ hắn lại có thể liệu sự chu toàn như vậy], cho nên hiện tại Phá lỗ vương gia vẫn hoàn hảo không can dự vào vụ án, dù sắc mặt khó coi nhưng vẫn hư tình giả nghĩa tỏ ra là mình rất lo lắng, đồng thời trước mặt mọi người vạch trần thân phận thật của ta.
Nhưng sau khi giải quyết xong đám tử tù kia thì mọi chuyện cũng không quá trọng yếu.
Nghe được vạn sự đều ổn thỏa cả rồi, thái hậu tâm hoa nộ phóng, ngoại lệ khai ân cho chúng ta tham dự hôn khánh đại điển của hoàng đế được tổ chức bên trong.
Vì thế ta liền thay một bộ y phục khác tốt hơn, cuối cùng cũng được diện kiến long nhan.
“Ô, Trẫm không muốn thành thân!”
Ta nghển cổ lên nhìn, cả ngày chờ đợi cả chỉ mong được gặp người mà mình giả mạo, cuối cùng ước vọng cũng thành sự thật, trước mặt ta là một thân minh hoàng chói mắt, gương mặt phấn trắng tựa như búp bê, bị một đám thái giám lóc nhóc đuổi theo vào, vừa vặn đụng trúng ta.
Hảo…hảo đáng yêu nha!
Dù rằng long bào mang lại cho y khí thế hoa quý, nhưng vẫn không thể dấu đi bản chất bên trong. Gương mặt búp bê tròn tròn, đôi mắt to tròn đen lay láy y hệt mắt của chú nai nhỏ mới sinh, làn da phấn nộn như được tẩy trần bằng nước sôi khiến người ta hận không thể cắn một ngụm.
Ta thật muốn chạy đến ôm y, bảo hộ y khỏi lũ thái giám vừa nhìn đã thấy thật bại hoại kia.
“Hoàng…hoàng thượng! Thái hậu đã phân phó, hôm nay Người vô luận thế nào cũng phải bái đường!”
Kẻ bước lên quả nhiên rất ra dáng bức lương dân thành ca kỹ, đặc biệt là đối với một mỹ thiếu niên nhỏ nhắn đáng yêu như búp bê.
Y vừa nghe thái giám nói, đôi mắt nai liền ngập nước, liền chạy đến túm chặt ta không buông.
Ta cũng nghe nói đôi chút về hôn sự này, tiểu hoàng đế vốn không phải do thái hậu thân sinh, thử hỏi thái hậu không lo lắng sao được? Vậy là bà chỉ còn cách chọn một cô nương bên họ ngoại của mình lấy hoàng đế làm chủ đông cung. Khó trách, thái hậu lại gấp rút với hôn sự này như vậy, dẫu biết nguy hiểm cận kề nhưng tuyệt đối không muốn trì hoãn.
Ai, biết nói sao đây, hoàng tộc tranh đấu khiến bao nhiêu con người lâm vào thảm cảnh.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!” Vừa thấy y, tất cả mọi người trong hành lang đều quỳ sạp xuống, phụ thân nhanh chóng kéo mạnh ta một cái, nhưng không may tiểu hoàng đế lại vẫn nắm chặt lấy ống tay áo của ta, khiến ta ở giữa tư thế khó khăn vô cùng mà đối với y ba quỳ chín lạy hành lễ.
“Trẫm không muốn…không muốn a!”
Bởi vì y nắm rất chặt, nên cuối cùng trưởng quản thái giám phải cắt đứt ống tay áo của ta mới có thể lôi hoàng đế ra, thanh âm y khóc nháo vẫn không ngừng lượn lờ bên tai.
Ta hoàn toàn có thể hiểu cho y!
Dù sao tiểu hoàng đế cũng mới có mười bốn tuổi, đang ở trong giai đoạn mơ hồ không rõ về quan hệ nam nữ, bất kể nam nhân nào lúc này đều có thái độ bài xích nữ giới [ta còn nhớ ta hồi bằng tầm tuổi này cũng sợ hãi muội muội vô cùng], vậy mà lại bắt y đồng sàng cộng chẩm [chung gối cùng giường] với nữ nhân mà nghe nói phi tử này còn hơn đứt y ba tuổi…đúng là khổ hình vô nhân đạo mà.
Ta thương cảm vô hạn nhìn về phía nội điện, cân nhắc phải làm thế nào để giúp đỡ y, kết quả bị Cao Phi Phàm đoán hết được, thuận tay xé nốt ống tay áo còn lại của ta, hai bên cân xứng tạo ra một bộ trang phục thoáng mát mới mẻ, một bên không vừa lòng ở trước mặt mọi người ngầm uy hiếp ta: “Ngươi muốn sinh sự với ta đúng không? Hừ! Mới lần đầu tiên gặp hoàng đế đã đoạn tụ vấn tình? Ngươi cũng không nghĩ tới đức hạnh của mình đi!”
Ta đổ mồ hôi hột, có phải hắn đã đọc “Sử ký – Nịnh Hạnh liệt truyện” quá mức nghiền ngẫm không?
*Sử Ký – Nịnh Hạnh liệt truyện là bộ sử ký của Tư Mã Thiên [thì phải] nói về các nịnh thần và mối tình cắt tay áo của Hán Ai Đế cùng Đổng Hiền cũng nằm trong đây.
Vứt hết mọi phong ba vừa trải qua phía sau lưng, bước vào nội điện, tiểu hoàng đế mới rồi còn la khóc giờ đối mặt thái hậu uy nghiêm cũng không dám phản kháng, chỉ đành ủy khuất đứng dưới bậc, vẫn cầm nửa ống tay áo của ta để lau nước mắt.
Văn võ bá quan nhập điện, ngay đến trọng phạm bị tình nghi là Trấn Tây vương cũng nằm trong số đó, còn chúng ta thì…đứng ở vị trí chót lọt, ngay sát cửa.
Nghe lễ quan “Tuyên —-” một tiếng, sau lưng liền vang lên tiếng đàn nhạc, một nữ tử ăn vận hỷ y được cung nhân dắt vào, vạt váy hồng lăng dài tám khổ, thướt tha như ngọn lửa đỏ bùng chảy rực rỡ.
*lăng: tên một loại vải
Khăn voan đỏ thẫm dấu đi diện mạo của nàng, khiến người ta có cảm giác nam nhân thành hôn cũng không khác gì một ván bài chưa được lật, ngươi chẳng bao giờ biết ẩn dưới đó là quân gì.
Phụ thân cùng Cao Phi Phàm đều là người có kinh nghiệm, chăm chú nhìn theo nàng, lại thấy gót sen uyển chuyển, nhẹ nhàng khoan thai, không giống một người có võ công nên đều yên tâm.
Tiểu hoàng đế mặt như đưa đám nghênh đón tân nương cao hơn y phân nửa cái đầu.
Từng bước, từng bước, lại gần…
“Chờ một chút!”
Lúc tân nương đi ngang qua ta, trong lòng ta vô thức mà xuất hiện một tia báo động.
Có điểm gì không ổn?
Trên người nàng ẩn dấu mùi hương bách hợp, thơm ngào ngạt vượt quá mức tưởng tượng, nhưng mà mấu chốt chính là giữa hương khí nồng nàn ấy lại thoang thoảng mùi mực tàu không chút liên can.
Loại hương khí này không thể chỉ trong tức khắc liền có thể lưu lại. Chỉ có văn nhân nhiều năm tiếp xúc với bút nghiên mới có thể lưu lại —- giống như ta khi xưa tại Nam Sơn học viện cực khổ học hành cùng Đông Quách tiên sinh và các sư huynh đệ.
Hơn nữa, thời đại vốn trọng nữ nhân đức hạnh vô tài [chỉ cần đức hạnh không cần tài năng], vị nương nương này là chủ nhân tương lai của Đông cung dù có thực sự yêu thích thi thư thì cũng không thể như những học giả uyên bác lưu lại mùi mực tàu dày đặc thế này!
Nhưng có lẽ cũng là do ta vừa gặp hoàng đế đã sinh lòng quý mến, nên muốn cật lực giúp y tìm ra điểm xấu của tân nương tử.
“Ngươi…”
Cao Phi Phàm không nghĩ ta lại lớn mật như vậy, muốn ngăn ta lại cũng không kịp nữa rồi.
Bất quá, nói thì chậm xảy ra thì nhanh, ngay thời điểm toán thị vệ nhào tới muốn bắt ta thì tân nương tử vừa đi đến bên cạnh hoàng đế liền lật cổ tay, xuất ra một mũi đao nhọn, nhắm thẳng vào y.
“A!”
Ta nhảy bổ người vút đi, vừa đến kịp lúc, một cước đáp phăng mũi đao kia đi, cùng tiểu hoàng đế ôm thành một đoàn lăn xuống dưới đất.
“Đau quá!”
Vì ta nhảy ập tới nên khi ngã xuống cái gáy đáng thương của tiểu hoàng đế liền vui vẻ gởi lời chào nồng thắm đến bậc thềm, nước mắt lưng tròng nhìn ta.
“Đau, đau quá! Đau, đau…”
Ta vội vàng trấn an tiểu khả ái, mà không ngờ tới mũi đao kia lại lần nữa phóng tới.
Ách…phụ thân và Cao Phi Phàm không phải nói tân nương tử này…à nhầm là người giả mạo tân nương tử không biết võ công sao?
Sao nàng ta có thể biến đổi chiêu thức một cách nhanh nhẹn sắc bén như vậy?
Xem nàng cúi xuống, nhảy lên, chiêu thức tinh diệu tuyệt luân, tấm khăn voan hồng bị thổi tung, để lộ ra gương mặt…một rổ tàn nhang! Đã thế từ gò má xuống cằm còn có năm túm lông dài.
Ta nôn, giả trang tân nương thì cũng phải có đạo đức nghề nghiệp! Loại giả trang này quả thực tạo ra một tên nhân yêu [GAY] không hơn không kém!
Ta và tiểu hoàng đế bị dọa ngốc tại chỗ!
“Bá —-”
Lưỡi đao sáng như tuyết lao về phía chúng ta.
Mấy vị cao thủ đại nội đã quá khinh địch rồi, chính là gã nhân yêu phản công hoàn toàn thành công, hoàng đế, tuy rằng rơi vào vòng hung hiểm nhưng vẫn được ta kẹp chặt trong lòng.
“Không được tới đây! Nếu không ta giết bọn chúng!”
Thân thủ của Lăng Bách Kế so với đồng bọn không hề thua kém, một tay nắm bắt toàn cục, tất cả người ở đây đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ lưỡi đao kia sẽ làm thương tổn thánh thượng.
Cả trăm người trong nội điện đứng sừng sững như cột, ánh mắt chăm chăm nhìn vào lưỡi đao trên tay Lăng Bách Kế, thậm chí không dám lên tiếng kháng nghị về màn hóa trang buồn ói của hắn.
“Hoàng nhi!” Thái hậu là người đầu tên thét lên chói tai, lập tức trút giận lên đầu đám người ăn cơm công môn chút ta: “Vô dụng! Một lũ vô dụng! Các ngươi không biết làm cái gì đi hả? Bản cung nhất định phải cách chức tất cả đám người Lục Phiến môn các ngươi!”
“Câm miệng! Triều đình các ngươi chỉ chăm chăm đến lợi ích của bản thân, đưa một đứa trẻ miệng còn hôi sữa lên làm hoàng đế, các ngươi có tư cách gì ngồi vào ngai vàng, bắt hào kiệt anh tài thiên hạ đến dập đầu quy phục?”
Lăng Bách Kế sang sảng nói, tuy rằng rất khó nghe nhưng cũng là một phen đạo nghĩa.
Giống như những lời mà vương gia vẫn khuyến khích giật dây Cao Phi Phàm trước đây, chẳng qua việc họ làm so với việc vương gia xui khiến Cao Phi Phàm thì còn có mục tiêu cao hơn.
Ta theo bản năng nhìn về phía Cao Phi Phàm, lại thấy hắn đăm chiêu nhìn Phá lỗ vương gia không biết đang tính toán cái gì.
Hắn sẽ không…liệu hắn có quy phục vương gia hay không?
Ta khắp người đổ mồ hôi lạnh.
“Phản, phản thật rồi! Bắt hắn cho ta!”
Hoàng thái hậu thét chói tai, phẫn nộ đến cực điểm, bà ta đã quen sống an nhàn sung sướng bao năm, làm gì có ai dám chống đối lại.
“Còn làm ầm ĩ nữa, ta sẽ chém y một nhát!”
Lăng Bách Kế nghe xong không đủ kiên nhẫn, cổ tay run lên, nghiêng đao một đường, vốn là muốn chém hoàng đế nhưng rốt cuộc vẫn không dám xuống tay, ngược lại lưỡi đao cắt xuống người ta, máu tươi tuôn chảy.
“Mẹ nó! Ngươi dám làm y bị thương!”
Ta còn chưa kịp khóc thì bên tai đã truyền đến tiếng gầm giận dữ, Cao Phi Phàm từ trong đám người phóng ra, tựa như chớp giật chém xuống một đao.
Đao khí, quét ngang nửa đại điện, dư uy không giảm, nặng nề chém xuống cánh tay một người, huyết hoa văng tung tóe khắp nơi, một cánh tay thon dài tinh tế, những ngón tay của người nọ vốn thanh sạch không tì vết phút chốc nhuốm đầy máu tươi uốn lượn nhỏ xuống.
Trấn Tây vương Hiên Viên Thuần!
Hắn muốn cứu ta, sao không chém kẻ cầm đao là Lăng Bách Kế lại kéo dài qua nửa đại điện đả thương Trấn Tây vương làm gì?
Hiển nhiên nhát đao thứ hai của Lăng Bách Kế đã muốn hạ xuống, chính mình lâm vào nguy hiểm nhưng lại không nghĩ tới bản thân, ta ôm lấy tiểu hoàng đế lăn tròn, giữa lúc nguy cấp liền sử dụng tuyệt kỹ phụ thân truyền dạy “Lại lư đả cổn thức” chỉ mong có thể gạt đi lưỡi đao trên tay Lăng Bách Kế nhưng ngờ đâu rốt cuộc…rốt cuộc…rốt cuộc lại trực tiếp đá phăng hắn đi luôn.
Ách?
Võ công của ta từ khi nào trở nên lợi hại đến vậy?
Ta không dám tin đỡ hoàng đế đứng dậy, thoát khỏi vòng hiểm nguy nhưng vẫn chưa hết kinh hồn.
“Tí tách, tí tách…”
Bị sự việc làm cho chấn động, quần thần hai mặt nhìn nhau, không thể tin kì tích đột nhiên xuất hiện.
Cả đại điện rộng lớn như vậy chỉ nghe thấy tiếng máu nhỏ xuống mặt đất tí tách tí tách.
“Ngươi phát hiện ra từ lúc nào?”
Tay trái bị thương nặng, chảy máu không ngừng, mềm oặt buông thõng bên người. Phá lỗ vương gia thẳng lưng kiên định hỏi Cao Phi Phàm.
Dính trên năm đầu ngón tay hắn là một đoạn dây mảnh như sợi tơ, nếu như không bị máu nhuộm thẫm thì trong không gian chẳng khác gì những sợi tơ vô hình, dõi mắt nhìn theo có thể thấy rõ hồng tơ ấy nối liền Phá lỗ vương gia với Lăng Bách Kế.
“Nhện huyết hồn! Ta quả nhiên đoán không sai, ngươi sau khi vào đại điện mới thả nhện huyết hồn bám lên người Lăng Bách Kế, biến hắn thành con rối của ngươi! Khó trách một nho sĩ không biết võ công đột nhiên trở nên lợi hại như vậy!”
Cao Phi Phàm nhướng nhướng hàng mày, vạch trần sự thật trước mặt mọi người: “Lần trước tới Thương Châu ta đã để ý kĩ, thói quen của ngươi khác với thường nhân, thuận tay trái.”
Vậy nên hắn không do dự mà chém một đao?
Giải quyết kí chủ [sinh vật mà vật kí sinh sống trên đó], Lăng Bách Kế lại trở thành một nho sinh trói gà không chặt, tuyệt nhiên không phải là đối thủ của ta.
“Cao Phi Phàm quả nhiên không hổ là Cao Phi Phàm! Tường tận hết mọi chiêu pháp kì môn trên đời!”
Phá lỗ vương gia giương giọng cười lớn, hiển nhiên thừa nhận mọi kế hoạch tạo phản lần này đều do hắn chủ mưu.
“Nhưng ta vẫn không rõ, người như ngươi vì cái gì mà cam tâm làm hạ nhân? Ta vì cái gì lại thất bại?”
“Ta cam chịu là hạ nhân, ấy là do ta tự lựa chọn. Còn ngươi thật bại, là do số ngươi không may mắn đi.”
Cao Phi Phàm thản nhiên đem chuyện liên quan đến mình vứt sang một bên, dù sao hắn cũng biết rõ đấy là không phải điều trọng yếu Trấn Tây vương muốn nghe.
“Ngươi nói, là vì ta thiếu may mắn?”
Hiên Viên Thuần không dám tin trợn trừng mắt, không chút cam lòng.
“Thiên hành hữu vận, ơn trạch vạn dân. Nếu lê dân bách tính sống lang thang trôi dạt, khổ sở cùng đường khẩn cầu trời cao cứu rỗi thì thánh giả sẽ xuất hiện, mang thiên mệnh cứu giúp chúng sinh qua cơn nước sôi lửa bỏng. Nếu không thì chính là kẻ đi ngược ý trời, không có khả năng gánh vác. Hiện tại dân chúng sống yên vui, không hề có mầm họa chiến tranh, nếu muốn trách cũng chỉ có thể trách ngươi sinh không đúng thời mà thôi.”
“Vốn kế hoạch của ngươi không chê vào đâu được, năm tên tử tù được cứu ra nhưng không ai hay biết. Đáng tiếc, Phi thiên hồ ly Lý Đoạn rốt cuộc vẫn không dứt nối tư thù năm xưa, quyết truy tìm nốt kẻ cuối cùng trong vụ thảm sát diệt môn năm đó. Đây cũng coi như là xui xẻo của ngươi đi.”
“Mà hơn nữa, sau khi gây án, Phi thiên hồ ly đã chôn cất thi thể nhưng rốt cuộc lại bị một bộ khoái tìm ra, án tử không thể không lập. Đây là do ngươi không được trời cao ủng hộ.”
“Phụ trách án tử này, không chỉ có ta là người trực tiếp tróc nã Phi thiên hồ ly, còn có một người tuy bản lĩnh không cao nhưng lại là một phúc nhân may mắn hơn người nhúng tay vào. Ngươi liên tiếp không gặp thời vận, cả trời cả mệnh đều không có, ngươi thất bại là điều đương nhiên.”
Cao Phi Phàm một phen bí hiểm, lời lẽ có vẻ rất thuyết phục, Phá lỗ vương gia cũng không chống đối nữa, hắn thở dài một tiếng liền bị bọn thị vệ áp chế bắt trói.
Nhìn thấy vị vương gia vì kém may mắn mà thất bại thảm hại, ta cũng cảm thông với hắn.
Từ xưa kẻ có bản lĩnh luôn ưu tú hơn người khác.
Trấn Tây vương là người ưu tú, lại sinh trưởng trong chốn thâm cung, năng lực bị tù túng kiềm hãm, khó trách sinh lòng uất ức.
Ta suy nghĩ miên man một hồi lâu, không để ý tiểu hoàng đế ở một bên đã túm tay ta lâu lắm rồi.
“Này, ngươi tên là gì?”
“Tiểu nhân…tiểu nhân là Dư Phúc Thường.”
Ta bắt trước phụ thân ho khan thật mạnh, vội vàng thối lui quỳ xuống đáp lời.
“Dư Phúc Thường? Ân! Ngươi chính là Đại a Phúc của Trẫm…Khụ, là phúc tướng! Trẫm phong ngươi làm “Phúc khí thần bộ”, chức quan tứ phẩm, thống lĩnh Lục Phiến môn. Cũng ban cho ngươi “Hoàng tập lệnh” cho dù là ngươi tra án ở trong cung hay bên ngoài thì nhìn thấy lệnh bài cũng như nhìn thấy trẫm, không ai được phép cản trở! Đại a Phúc, về sau ngươi phải hay vào cung thăm trẫm đó nha!”
Tiểu hoàng đế không biết có phải vừa vượt qua hiểm cảnh lại không phải thành thân mà tâm tình cực tốt hay không, vung tay một phát liền thăng ta lên tới chức quan tứ phẩm. Dù sao thì hoàng tộc vốn là như vậy mà, vui vẻ một cái liền ban thưởng cho người ta đủ loại vinh hoa.
Suy nghĩ một chút, rồi lại bổ sung: “Còn những người khác, tùy sử bộ luận công ban thưởng!”
“Tạ ơn ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!”
Ở dưới vang lên tiếng hô khấu tạ, kẻ ngốc không hiểu rõ đầu đuôi chung quy chỉ có ta.
“Hoàng…hoàng thượng!”
Ta lúc này mới tỉnh ra.
Có thể nào chứ, người xuất sắc nhất phải nói tới Cao Phi Phàm, vậy sao chỉ có ta…?
Ách! Kế hoạch lần này là do công lao của mọi người, tốn bao nhiêu tâm cơ như vậy, tại sao cuối cùng ngốc tử ta lại nhận công lao lớn nhất chứ?
Này này này…
Ta cảm giác sau lưng đầy những ánh mắt sắc lạnh như dao, mà ánh mắt của Cao Phi Phàm là sắc bén nhất, cơ hồ muốn hạ một đao lưu lại huyết tinh trên người ta.
Xong rồi, hoàng đế bảo ta quản lý Lục Phiến môn chẳng phải muốn ta sau này không được sống yên ổn sao?
Không được, việc này không nghĩ thì thôi chứ nghĩ ra rồi thì thật nghiêm trọng a!
Ta không phải người bắt được Phá lỗ vương gia, vậy đây sao có thể là lý do để phong hàm được? Hiện tại tiểu hoàng đế thực sự hào phóng nha…y thoắt cái liền cho ta chức quan trên cả Cao Phi Phàm…Trời ạ!
Người khác không biết ta là đứa ngốc thì thôi, ta cũng không muốn để lộ ra, chuyện lớn như thế này phải nhờ phụ thân giải quyết, ta dẫu sao cũng là nhi tử của hắn, phụ thân không thể không lo đi.
Vấn đề chính ở đây là Cao Phi Phàm.
Hắn tài giỏi hơn ta, khôn khéo hơn ta, án tử này từ đầu đến cuối cơ hồ đều là công sức của hắn, kết quả là bị ta hẫng tay trên, hắn nhận được một bao tiền thưởng năm trăm lượng, so với ta một bước lên mây…thật là bất công quá đi!
Quan trọng là, hắn biết ta là một đứa ngốc, một đứa ngốc may mắn, hơn nữa còn trắng trợn cướp hết may mắn của hắn. Ta có tư cách gì mà dám chèn ép người bản lĩnh cao cường như Cao Phi Phàm đây?
Phong thưởng xong, ta hồn siêu phách lạc ròi khỏi cung, thậm chỉ còn chẳng có lòng dạ nào tận hưởng yến tiệc ban thưởng của tiểu hoàng đế.
Ngoài cửa cung, một loạt ánh mắt xem thường cùng vẻ mặt cổ quái của huynh đệ Lục Phiến môn chĩa thẳng vào ta, thoạt nhìn đã muốn “bẹp” ta từ lâu rồi.
Mà Cao Phi Phàm khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào một gốc cây, tư thế quả thực khiến người ta muốn nhìn nhưng đáng tiếc thay…hàm răng trắng phớ của hắn cứ lúc ẩn lúc hiện khiến ta không khỏi kinh sợ muốn nhảy dựng người lên.
Đã vậy…tuyệt nhiên không thể trốn thoát!
Ta khụt khịt mũi, dũng cảm đối mặt.
“Tiểu Thường chết tiệt, ngươi trốn trong đó không chịu chiêu đãi mọi người, bây giờ mới chịu chui ra!”
Dẫn đầu đám người gây khó dễ cho ta chính là tiểu Lam, là hảo bằng hữu của ta, hắn không chút lưu tình mà chỉ trích khiến đám bộ khoái vây quanh hắn cũng gật đầu đồng tình, như thế nào đối với ta lại không có vẻ thập phần phẫn nộ.
“A?Chiêu đãi? Các người không phải muốn đánh ta sao?”
“Đánh ngươi để làm gì? Ai làm người đứng đầu chúng ta cũng vậy cả thôi! Huống chi ngươi cũng có thể coi là văn võ song toàn, nói ra cũng không mất mặt đi!”
Tiểu Lam buồn cười búng trán ta một cái, ánh mắt ý bảo mọi chuyện đã có hắn xử lý rồi.
Nguyên lai là muốn ta đãi cơm…Xin các ngươi chớ có dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn ta chứ! Hại ta vừa lĩnh thưởng vừa sợ kinh khủng! Ách! Hình như từ đầu đến cuối cũng chỉ có mình ta lo lắng quá nhiều thôi!
Ta trợn mắt há mồm, thành thật giao túi tiền của mình cho các huynh đệ, bọn họ thấy chất lượng bên trong liền không khỏi hứng trí hoan hô, cũng không tính toán chuyện thăng chức của ta nữa, ta trộm thở ra một hơi.
Bất quá, sắc mặt Cao Phi Phàm từ đầu tới cuối vẫn không thay đổi, lòng ta lại trĩu nặng.
Đúng vậy, người khác không biết thì thấy ta được thăng chức là điều đương nhiên nhưng còn Cao Phi Phàm…hắn sao có thể bỏ qua cho ta? Nếu hắn đã oán hận ta như vậy, ta cũng không thể vô liêm sỉ thêm được nữa.
“Cao Phi Phàm, chúng ta cắt đứt đi!”
Ta nghe được chính mình nói vậy.
Hắn muốn công khai chỉ trích ta cướp đi vận khí của hắn, ta dẫu có ngốc cũng phải biết thân biết phận.
Hắn cựa mình một chút, tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn ta, nhả lá cây vẫn ngập trong miệng ra, cười lạnh nói: “Ô, ngươi mới bay lên trời một cái liền muốn vứt ta đi nhanh như vậy?”
Các huynh đệ đang cao hứng một bên rốt cuộc không hiểu chúng ta cãi cọ cái gì, một mảnh yên tĩnh, giương đôi mắt kì quái nhìn ta và hắn.
“Ta đã nghĩ rồi, đối với ngươi như vậy là tốt nhất. Chúng ta cắt đứt, ta sẽ không thể đoạt đi vận khí của ngươi, công lao của ngươi nữa.”
Với bản lĩnh của hắn, thăng quan tiến chức là việc quá dễ dàng, có lẽ không có ta ở bên hắn sẽ càng làm việc lưu loát hơn.
Ta có thể cảm nhận rõ ràng…nỗi bi thương nặng trĩu cõi lòng, hòa vào khắp cảnh vật nơi đây…ta chịu không được vội vàng đẩy các huynh đệ đang thân thiết nhìn mình để tìm đường chạy trốn, đến một góc khuất yên tĩnh nào ấy mà khóc một mình.
“Đồ ngốc!”
Sau lưng, một tiếng chỉ trích không lưu tình vang vọng.
Ta quay đầu nhìn lại, người nói ra từ mà ta kiêng kị nhất này là Cao Phi Phàm.
Hắn thật độc ác, ta đã quyết cam nguyện rời bỏ hắn, không bao giờ muốn liên lụy tới hắn nữa, vì sao hắn vẫn muốn vạch trần chân tướng của ta trước mặt mọi người?
“Ngươi ngươi ngươi…”
Ta đi rồi lại quay về, lắp bắp kinh hãi, tại sao hắn không thể chừa cho ta một đường lùi, sao phải đuổi cùng giết tận như vậy?
Sau này ai cũng biết ta là đồ ngốc, vậy còn ai bằng lòng kết bạn với ta đây?
“Đồ ngốc!”
Trên mặt hắn hiện lên, sắc thái ta rất quen thuộc, tươi cười trêu cợt khiến người ta kinh hãi, một phen nhéo mũi ta, đem cái từ kiêng kị kia gọi càng lớn hơn.
“Ngươi…ngươi sao có thể gọi ta như vậy, ta mười lăm tuổi đã trở thành đồng sinh…Là, là người có bằng cấp!”
Ta, ta, ta không chỉ đơn thuần là một thằng ngốc!
Cũng là người có công danh! [cứ việc mà thấy kì lạ đi, dẫu sao ở Lục Phiến môn ta cũng được coi là văn võ song toàn]
Đúng vậy! Bộ khoái ở bên đều gật đầu phụ trợ.
“Đồ ngốc!”
Hắn không cần ta, đáng ghét…vẫn cứ tiếp tục gọi.
“Ta ta…phụ thân ta là Kim Lăng đệ nhất bộ khoái Dư Đại Vi, mẫu thân ta là người cực kì thông minh, biệt hiệu Gia Cát thân toán diệu nương tử.”
Có song thân như vậy, ta sao có thể hoàn toàn là một thằng ngốc? [tuy rằng những ưu điểm của phụ mẫu cùng không truyền lại cho ta, riêng điểm này ta cũng biết thân biết phận]
Đúng vậy! Lần này lấy đại danh của phụ thân ra hỗ trợ, nhóm đồng bạn của mẫu thân cũng có chút phẫn nộ rồi.
“Đồ ngốc!”
Lần này hắn ngửa đầu lên trời thở dài, giống như khẳng định danh xưng “đồ ngốc” kia hiển nhiên tương xứng với ta.
“Ta ta ta…ta mới rồi còn được hoàng đế phong “Phúc khí thần bộ” a!”
Thậm chí chức quan còn cao hơn hắn, hắn sao có thể khinh thường ta như vậy?
Ta sắp khóc.
Thật sự là quá đúng! Có người đã vén tay áo lên, đúng là không thể trơ mắt nhìn người này danh chính ngôn thuận khi dễ ta.
“Ngươi là đồ ngốc!”
Hắn lại nhéo cái mũi trên khuôn mặt đã nhăn nhúm như bánh bao của ta, đột nhiên ôm lấy ta, khẽ thì thầm bên tai ta, không cho người thứ ba nghe thấy: “Ta yêu đứa ngốc!”
A?
A!
A!?
Hóa ra là như vậy?
Hắn nhanh chóng buông ta ra, nhìn đám bồng nghiệp tinh thần quần chúng dâng cao vô cùng phẫn nộ kia, rồi lại thật nghiêm trang nhưng rất đỗi dịu dàng hỏi ta: “Ngươi có thừa nhận hay không, ngươi là đồ ngốc!”
Lần này, ta ở trước mặt mọi người, gật đầu thật mạnh.
Có được tình yêu của hắn, làm một thằng ngốc hạnh phúc thì có làm sao?
Huống chi, ta đích thị là một thằng ngốc! Hắn đã rơi vào bể tình của ta thì cả đời không dứt ra nổi.
Ha ha ha!