Càng lên phương bắc, trời càng rét lạnh!
Cao Phi Phàm quyết định đi đường vòng đến Thương Châu, trước tiên tới Dự Châu để hỏi thăm một vị cố hữu, hôm nay từng bước từng bước đi qua đường núi, tuyết liên tục bám đầy mặt.
“Mới tháng mười mà đã có tuyết à!”
Bao lâu nay ta ở Kim Lăng, chưa từng thấy nhiều tuyết như vậy, thực sự hứng khởi vô cùng, đưa tay hứng lấy những bông tuyết mỏng manh trôi dạt giữa không trung.
Cao Phi Phàm đi đằng sau ta, nhìn chằm chằm bằng đôi mắt đen tối như nguyệt lạc trầm tinh*, một lúc lâu cũng không hề chớp mắt.
*Nguyệt lạc trầm tinh: Trăng rơi sao mờ
Hắn đã giữ trạng thái này suốt mười ngày rồi, nếu không phải ta tự biết bộ dáng, tư chất của bản thân tồi tệ thế nào thì hẳn là đã sinh ra không biết bao nhiêu mộng tưởng với ánh nhìn như làn thu thủy của đại soái ca kia rồi.
“Ta hỏi này, lần trước ngươi giấu bồ câu của tứ phu nhân trong phòng, rốt cuộc là bày mưu từ trước hay chỉ là vô tình thôi? Là ngươi vận khí tốt hay là đại trí giả ngu?”
Quan sát chặt ta suốt mười ngày, Cao đại thần bộ cuối cùng vẫn không thể đưa ra được kết luận, đành không ngại học hỏi kẻ dưới mà hỏi thẳng ta.
“Chuyện này…”
Ta đổ mồ hôi hột, đại trí giả ngu gì chứ? E rằng đại ngu nhược trí mới là so sánh thích hợp với ta nhất!
Ta do dự, không biết có nên nói thật cho hắn biết mình là một tên ngốc hay không, tránh sau này hắn cứ phải khổ não vì việc vớ vẩn như vậy.
Nhưng chính là ta mười lăm tuổi đã nhận được danh hiệu đồng sinh, sau lại đạt đủ tiêu chuẩn trong kì thi bộ khoái hàng đầu, nếu lúc này nói mọi chuyện đều là nhờ có người đứng đằng sau chống lưng hộ thì chỉ sợ dân chúng trong thiên hạ không kẻ nào tin.
“Ta đã theo dõi ngươi khoảng mười ngày nay. Trong thời gian đó, ngươi đụng đầu vào cây hai mươi sáu lần, đi vệ sinh rồi lạc đường mất bảy lần. Nhưng hai sáu lần đụng đầu vào cây thì có đến mười tám lần ăn được trái cây ngon, lạc đường bảy lần thì đến bốn lần nhặt được tiền. Ta vẫn băn khoăn không hiểu việc ngươi làm là có chủ ý, chịu tổn thương nhỏ để đạt được thành quả lớn hay chung quy chỉ là thằng ngốc nhưng may mắn? Nếu là vế trước thì ngươi đúng là một kẻ thông minh đến đáng sợ! Còn nếu là vế sau thì ta cũng chẳng lấy làm lạ nếu ngươi là một kẻ đần, thế nhưng đúng là may mắn quá mức rồi!”
“Chuyện này…”
Ta cười gượng.
Cao Phi Phàm quả nhiên không hổ là đệ nhất thần bộ, mấy chuyện này cũng tính toán tỉ mỉ được vậy, mà ngay bản thân ta cũng có ý thức được việc mình làm một cách chi li đến thế đâu.
“Đừng có lằng nhằng nữa! Nói mau!”
Vẻ mặt Cao Phi Phàm không hề kiên nhẫn, hắn nắm tay lại, từng đốt ngón tay vang lên những tiếng “lắc rắc lắc rắc”, chính là một bộ dáng nghiêm hình bức cung dọa người.
“Thực ra là nửa nọ nửa kia!”
Ta không hề nói dối đâu nhé, mỗi việc xảy ra ta đều dựa vào năng lực của mình đoán được một phần, phần còn lại thì cũng không biết phải nói làm sao!
“Ngươi muốn đùa giỡn người khác sao? Thông minh tuyệt thế và siêu cấp ngu đần sao có thể cùng hội tụ trên một người được?”
Ta lập tức đánh lên đầu mình một cái, nhưng trong mắt hắn lại giống như ta đang ôm đầu cầu xin tha thứ, liền hô lớn: “Đừng có gõ vào đầu, mẫu thân ta nói, gõ vào đầu sẽ biến thành đồ ngốc!”.
Vậy là cả hai cứ như vậy là cãi nhau om sòm suốt dọc đường, chẳng biết từ khi nào đã đến Dự Châu, vốn đang định vào thành thì Cao Phi Phàm bất chợt dừng lại, mắt chăm chăm nhìn vào một kẻ bỗng dưng xuất hiện chắn đường hắn.
Nếu nói Cao Phi Phàm anh tuấn soái khí tựa như tuyết tùng, bạch dương, tao nhã thanh thoát, bí ẩn tựa đóa thược dược trốn giữa màn sương thì người này quả là diễm lệ như đào hoa nở rộ.
Y dường như phát hiện ra chúng ta đang nhìn mình, liền nhìn thẳng vào Cao Phi Phàm, mắt đối mắt, tưởng chừng như bắn ra tia lửa.
Sau một hồi, nam tử ấy rốt cuộc lại mỉm cười, nói với chúng ta: “Cao bộ đầu, từ lúc cáo biệt đã là ba năm, trông ngài vẫn khỏe mạnh như trước.”
Ta rốt cuộc cũng rời khỏi được gương mặt mỹ miều của y, nhìn xuống dưới ba tấc liền phát giác ra y phục nam tử đang mặc là chế phục [đồng phục] của bộ khoái.
Một mỹ nam tử như vậy mà cũng là người của Lục Phiến môn? Mà dường như còn là người quen cũ của Cao Phi Phàm, chẳng lẽ Cao Phi Phàm muốn đi đường vòng đến Dự Châu là để gặp y?
Tuy rằng… đây là nam nhân nhưng mị lực ấy quả thực có thể câu hết hồn phách nhân tâm kẻ khác.
“Ngươi… sao lại ở đây?”
Bộ dạng của Cao Phi Phàm vô cùng hoang mang, có vẻ cũng không mấy vui mừng trước cảnh tha hương gặp lại bạn cố tri. Mỹ nam tử kia lại nói:
“Làm bộ khoái ở nơi này thì sao? Ít nhất cũng không phải lo có một ngày người đồng sự tự tay lấy mạng mình.”
Nam tử này quả nhiên không phải hạng đầu đường xó chợ nhưng lại phải vùi thân nơi biên dã thành hoang thế này quả là thiệt cho y. Thế nhưng, tuy gương mặt xinh đẹp nhưng dáng vẻ lại rất ngang ngược, từng lời y nói ra đều như kim châm đâm vào người ta vậy.
Sắc mặt Cao Phi Phàm trầm xuống, quát khẽ: “Du Tương Quân, ta đã nói đó là chuyện ngoài ý muốn, nếu hắn tin tưởng ta thì đã không xảy ra bi kịch như vậy!”
Nam tử kia không hề khoan nhượng mà nói: “Ta chỉ biết đệ đệ ta chết ngay trên tay ngươi! Hắn lấy cái chết của mình đề Cao bộ đầu ngươi vang danh thiên hạ!”
Này này, sao giống như muốn đánh lộn vậy?
Chậc! Ta có thể chắc chắn Cao Phi Phàm đến nơi này không phải để tìm gặp y.
“Chuyện này…” Tuy rằng ta cũng không nghĩ ra cách gì giải quyết thế nhưng hai đại soái ca đứng giữa đường sống mái cãi nhau, quả thực thu hút không ít người tới xem mà đặc biệt là nữ nhân, nếu hai kẻ này mà muốn đánh nhau thật thì hậu quả chính là thương vong vô số kể! Dù xuất phát từ trách nhiệm đối với chức vụ của bản thân hay tinh thần trọng nghĩa khí, ta cũng phải ra mặt ngăn cản: “Các ngươi nên đến nơi khác rồi hãy ôn chuyện đi!”
Có vẻ như lúc này Cao Phi Phàm mới nhớ ra ta vẫn còn đi theo sau, mà ánh mắt của Du Tương Quân kia nhìn ta cũng thật kì lạ, nhưng dẫu sao thì không khí như nghênh đón địch nhân của hai bên cũng đã lắng xuống không ít, sát khí hung hiểm ban nãy đã được thu lại.
Du Tương Quân bĩu môi nhìn ta, lại liếc mắt về phía Cao Phi Phàm, thong thả mở miệng hỏi: “Đây là đồng sự mới của ngươi sao?”
Cao Phi Phàm mím môi không nói, nhưng ánh mắt lại bất chợt trở nên ác liệt.
“Đã là vì công việc, sao có thể không mời nhị vị tới nha môn?”
Đối mặt với ánh mắt Cao Phi Phàm, Du Tương Quân rất nhanh lấy lại một tư thái giúp đỡ vì công việc, dường như hỏa liệt giữa lúc hai người giằng co lúc mới rồi không hề tồn tại.
“Chúng ta lần này đến Dự Châu cũng không phải vì công việc, chỉ là để tìm một người, sẽ nhanh chóng ròi khỏi đây.”
Cao Phi Phàm lạnh lùng từ chối, sau đó liền kéo ta đi, thật hiếm khi thấy hắn có bộ dạng muốn trốn tránh người khác như vậy.
Ta thực không đoán ra có bí mật gì giữa Cao Phi Phàm và đại ca đồng sự trước của hắn, nhưng người có thể khiến Cao Phi Phàm mất tự tin đến thế này thì hẳn cũng không phải kẻ đơn giản.
“Nếu ta đoán không sai thì người ngươi muốn dò hỏi chính là phu nhân của Phi hiên hồ ly? Phi thiên hồ ly tái xuất giang hồ, nghe nói là có người cướp ngục, ngươi nghi ngờ phu nhân của hắn đứng sau lưng giở trò quỷ.”
Du Tương Quân không hờn giận nhìn Cao Phi Phàm rời đi, đứng sau lưng hắn từ tốn nói nhưng cũng đủ khiến Cao Phi Phàm dừng bước.
“Ngươi biết tung tích của ả ta?”
Cao Phi Phàm có vẻ không tin nhưng cuối cùng vẫn lấy việc phá án làm trọng.
“Ta đương nhiên biết! Nếu không phải vì ả, thì ta sao phải đến đây làm bộ khoái? Ta nhất định phải tìm ra chân tướng cái chết của đệ đệ!”
Du Tương Quân lạnh lùng cười, quả xứng với mười chữ “Diễm lệ tựa đào hoa, hàn lãnh tựa băng sương”, vế trước là do ta cảm nhận còn vế sau thì chính là Cao Phi Phàm lĩnh hội hết. Hắn vừa nghe mỹ nam tử nói thì khắp người tỏa ra khí hàn, làm cho ta liền nảy ra mấy chữ “Mĩ lệ khiến lòng người lạnh lẽo”.
“Đã vậy, chúng ta đành phải phiền ngươi rồi!”
Trái lại với nụ cười thản nhiên của Du Tương Quân, thần sắc của Cao Phi Phàm so với mấy ngày trước còn lạnh hơn gấp bội.
Có vẻ như ở phủ nha này, Du Tương Quân rất có quyền thế, ngay cả huyện thái gia cũng phải nghe lời y, y hành sự rất gọn gàng, năng lực không hề thua kém Cao Phi Phàm, nghe nói cũng là một nhất lưu [hạng nhất] bộ khoái.
Vậy là y an bài cho chúng ta hai gian phòng, đợi sáng hôm sau cả nhóm lên núi tìm phu nhân của Phi thiên hồ ly La Nữ.
Lại một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, chúng ta dùng qua loa chút điểm tâm tại huyện nha rồi cùng Du Tương Quân đến núi La Phù ở ngoại thành.
“Dư Phúc Thường… Nếu chốc nữa xảy ra chuyện gì, ngươi nhớ kĩ phải tin tưởng ta!”
Trước khi đi, tâm trạng của Cao Phi Phàm hình như rất nặng nề, tìm một góc không để Du Tương Quân thấy mà dặn dò ta như vậy.
“Được!”
Ta đồng ý, nghĩ thầm có hai người các ngươi thì lo gì cơ chứ!
Một mình Cao Phi Phàm đã lợi hại lắm rồi, hơn nữa còn có Du Tương Quân ngang sức ngang tài với hắn, đừng nói La Nữ kia chỉ là đàn bà con gái, dù cho đấy có là một tên lưu manh đồ tể thì cũng đừng hòng làm hại đến ta.
“La Nữ từ sau khi phu quân bị bắt thì thay đổi hoàn toàn, tháng ba năm nay lên Độ Duyến tự ở núi La Phù tu hành, bình thường rất ít khi thấy ả ta ra ngoài. Linh Huệ đại sư của Độ Duyến tự nhận sự ủy thác của chúng ta, chú ý nhất cử nhất động của La Nữ, cũng chiếu cố cho ả ta chỗ ăn chỗ ở.”
Như không hề màng đến sắc mặt quái dị của hai người chúng ta, Du Tương Quân thản nhiên nói ra những việc y nắm được về đối tượng tình nghi.
“Từ từ, Linh Huệ đại sư mà ngươi nhắc đến có vấn đề gì không? Nếu La Nữ thực sự muốn sám hối chuộc tội thì tại sao không đến am ni cô mà lại tới Độ Duyến tự? Dẫu sao nam nữ thụ thụ bất thân, chẳng lẽ ả ta không sợ bị người đời chỉ trích sao? Mà hơn hết lại còn vào… tháng ba năm nay?”
Cao Phi Phàm quả nhiên là Cao Phi Phàm, ta còn chưa kịp tiêu hóa xong đống tin tức của Du Tương Quân thì hắn đã tìm ra mấy điểm nghi vấn rồi.
Được hắn khai sáng, ta cũng đã hiểu được vấn đề.
Như thế nào lại vừa khéo vào tháng ba? Trùng hợp với thời gian Toản Thiên Diêu cướp nhà tù Thương Châu?
“Đại sư vốn là cao nhân, trong mắt vô sắc vô tường [không dục niệm, vướng bận], sớm đã không còn khái niệm phân biệt nam nữ. Hơn nữa còn là một đại tăng đắc đạo nổi danh, theo lý mà nói sẽ không bị người ta mua chuộc làm chuyện hại người.”
“Theo lý mà nói? Xin hỏi Du bộ đầu, không biết sau khi La Nữ vào chùa ngươi có dò la thêm được chút tin tức nào không?”
Thái độ của Cao Phi Phàm đối với Du Tương Quân luôn gay gắt khiến kẻ đứng giữa như ta thật cảm thấy khó xử.
“Ả sau khi vào chùa rất hiếm khi xuất hiện. Hơn nữa… Ta có chuyện muốn hỏi nhị vị, có ai tinh thông phật pháp Thiền Tông hay không? Linh Huệ đại sư thích nhất là đàm luận cùng người khác, nếu đàm luận cao hơn ông, thì có thể vào chùa mà không bị ngăn cản, còn không thì không cho phép người ngoài bước vào.”
*Thiền tông: Một tông phái của Phật giáo đại thừa. Thiền tông quan tâm đến kinh nghiệm chứng ngộ, đả phá mạnh nhất mọi nghi thức tôn giáo và mọi lí luận về giáo pháp. Tông phái này chỉ khuyên hành giả tọa thiền để tự nhận ra được bản thân mình, được coi là con đường ngắn nhất, đồng thời cũng là con đường khó nhất.
Nói ra nguyên do mình không thể trực tiếp dò la tin tức của La Nữ một cách khá uyển chuyển, Du Tương Quân tỏ vẻ “Nếu ngươi có bản lĩnh thì tới đó đàm luận cho ta xem đi!”
Đối phương là cao tăng đắc đạo nổi tiếng một châu, mà thời nay vốn tôn trọng Phật giáo, xuất phát từ lòng thành kính với Phật môn, quan phủ cũng không dám tự tiện xông vào tự tra xét.
Khi đang nói chuyện, đã thấy một làn hương khói nhạt nhòa bốc lên từ một ngôi chùa cổ kính, trước cổng chùa có hai cây tuyết tùng, vây quanh là một đám hòa thượng, mỗi người đều chiến khí sục sôi, xắn hết tay áo lên khiến ta không thể không nghĩ rằng người thanh tu cũng có lúc muốn ẩu đả.
“Cái gì gọi là phiền não?”, “Mang nước đục tưới lên lá sen.”
“Cái gì không gọi là phiền não?”, “Cướp lấy đao sắt cắt tơ ngó sen.”
“Cái gì gọi là phiền não hay không?”, “Xuân tằm trốn trong kén chịu toàn thân bó buộc.”
“Cái gì gọi là tìm phiền não?”, “Để dòng nước siết giằng co cùng phiến đá gồ ghề”
“Cái gì gọi là bản chất phiền não?”, “Đục thân du để lửa đốt cây.” [Du là tên một lại cây]
Hai gã tăng nhân trong đám người mãi miết tranh luận đến nước miếng loạn bay giành được trận trận ủng hộ của đồng môn.
Thế nhưng ta đứng ở ngoài cứ nghe tới nghe lui “phiền não”, “phiền não” thật không nhịn được mà bật cười.
Mẫu thân nói rằng, đây chính là tật xấu của ta, chẳng bao giờ biết che dấu cảm xúc của bản thân. Cái tật này sẽ có ngày hại ta cho xem.
Ta vừa dứt tiếng cười thì một lão tăng nhân râu bạc trắng đang ngồi giữa sân liền phóng ánh mắt như chớp xẹt về phía ta, khiến ta trong lòng run sợ một trận đến lợi hại.
“Hai vị tiểu đồ này bàn luận Phật pháp, không biết thí chủ đây có cao kiến gì?”
Tuy vẫn còn một khoảng cách khá xa nhưng giọng nói vang đến vẫn vô cùng rõ ràng, khiến cả ba người chúng ta đều vô cùng rành mạch rằng Linh Huệ đại sư này không chỉ là một cao tăng đắc đạo mà còn là cao thủ võ công.
Khó trách sau khi La Nữ vào chùa thì Du Tương Quân không thể dò la được tin tức của nàng.
“Chuyện này…”
Ta theo bản năng trốn sau lưng Cao Phi Phàm, ánh mắt của Linh Huệ đại sư dường như cũng trông theo.
“Nếu thí chủ đã thấy hai vị đồ đệ này như làm trò cười thì ắt là cao nhân, sao không cùng lão tăng đàm đạo vô ngôn thiện pháp một lần? [đàm đạo bằng cử chỉ không dùng lời]
“Này…”
“Cao nhân tất có cao kiến, mà nhìn các vị thì xem chừng là muốn vào chùa phải không? Vậy đàm đạo với lão nạp một hồi xem các vị thí chủ đây có đủ tư cách hay không.”
“Cao Cao Cao….”
Ta lắp bắp muốn nói ra mình không phải cao nhân, nhưng chính là Cao Phi Phàm đột nhiên quay đầu trừng ta một cái, tỏ vẻ tự mình rước họa thì tự đi mà giải quyết lấy.
Ánh mắt hắn…hảo lãnh!
“Ắt xì!”
Ta hắt hơi một tiếng, Linh Huệ đại sư còn tưởng ta bằng lòng ứng thí liền giơ lên một ngón tay.
“Ắt xì!”
Không biết sao trời đột nhiên nổi gió mà cơn gió quái ác này lại cứ thích chui vào cổ ta mới chết chứ!
Ta xoa xoa cái mũi đồng thời giơ hai ngón tay với Linh Huệ đại sư.
Lão thấy thế liền giơ tiếp ba ngón tay.
Ta liền nắm tay lại quơ loạn trong không khí.
“A di đà phật! Thí chủ thắng rồi.”
Linh Huệ đại sư gục đầu xuống, suy tư một lát, đột nhiên nhận thua.
Các đệ tử vây quanh cũng ngay lập tức rẽ sang hai bên mở đường cho chúng ta.
Lúc đi ngang qua đám đệ tử, ta mang máng nghe được mấy tên hòa thượng hỏi Linh Huệ đại sư những động tác vừa rồi có ý tứ gì, Linh Huệ đại sư thở ra một hơi, nói: “Ta giơ một ngón tay ý nói, Phật Tổ Như Lai, nhân thiên vô nhị; vị tiểu thí chủ kia giơ hai ngón tay ý nói, người đời chia làm hai loại phất giáo, nhất thể hai mặt, hợp hai làm một; ta lại duỗi ba ngón tay đáp rằng, phật – pháp – tăng là tam bảo, không thể thiếu mặt nào; y lại nắm tay lại muốn nói rằng cả tam bảo ấy một khi giác ngộ thì sẽ có trọn vẹn…Đến đây, ta không thể đáp lại được, không nhận thua thì còn biết đối đáp thể nào?”
*Nhờ papa ta giác ngộ, ta đã có thể ngộ ra được phần nào đoạn này. Con yêu pa lắm pa ơi ♥
Đoạn “nhân thiên vô nhị” nghĩa là trời và người đều chỉ có một không có hai
Đến đoạn sau có “Phật hiệu vi nhị”, trong phật giáo chia làm đại thừa và tiểu thừa, tiểu thừa là giáo lý nguyên thủy có từ trước. Trước đây những người theo Đại Thừa thường cho rằng giáo lý Nguyên thủy là giáo lý tiểu thừa không đưa đến quả vị tối hậu thành Phật, chỉ có giáo lý đại thừa mới là giáo lý chân chính của Phật. Ngược lại, các nhà sư tiểu thừa thì cho rằng giáo lý tiểu thừa mới chính là giáo lý nguyên thủy của Phật, còn giáo lý đại thừa là ngoại đạo. Sự bất đồng quan điểm ấy đã làm băng giá mối quan hệ của hai truyền thống cả ngàn năm. Ngày nay với những phương tiện tiến bộ, mọi mặt trong xã hội đều thay đổi, những quan điểm tiểu thừa và đại thừa không còn thích hợp.
Tam bảo trong phật giáo gồm phật – pháp – tăng, tức là bậc giác ngộ, giáo pháp của bậc giác ngộ và những người bạn đồng học. Và trong phật pháp thì có nhắc đến sự nhất thể tam bảo. Papa ta còn nói Phật, pháp, tăng là gì gì đó bất quá ta không nhớ được. Thôi thì bạn nào ham học hỏi thì lên mạng tra nha ♥
Du Tương Quân nhìn ta giống như nhìn quái vật, thật lâu sau mới bội phục nói: “Nhìn không ra ngươi tuổi còn nhỏ mà đã nghiên cứu sâu sắc về phật pháp, thật đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo!”
Ta chỉ cố cười gượng.
Đã quá quen thuộc với tính khí của ta, Cao Phi Phàm đâu có dễ dàng bị đánh lừa, hắn đợi sau khi bỏ xa đám tăng nhân phật tử kia một đoạn mới thấp giọng hỏi ta: “Ngươi rốt cuộc lúc nãy chơi trò gì bí hiểm? Nói!”
Thật…thật đáng sợ nha!
Bởi thế, ta đành xoa xoa chóp mũi, thành thành thật thật hồi đáp.
“Lão tăng đó vươn một ngón tay ý nói ta hắt xì một cái, ta liền hắt hơi thêm một lần rồi giơ hai ngón tay ý bảo, lão tăng tính sai rồi, ta hắt hơi hai lần cơ! Thế là lão tăng đó liền giơ luôn ba ngón tay, chẳng phải tính rủa ta hắt hơi thêm cái nữa sao? Nhưng mà hắt hơi ba cái thì nhất định là bị cảm mạo rồi còn gì! Cho dù là đại sư thì lão cũng đâu có thể yểm bùa người ta chứ, vậy là ta nắm tay lại tỏ vẻ, nếu lão dám yểm bùa ta, thì sẽ bụp lão!”
“…….”
“…….”
Cao Phi Phàm và Du Tương Quân đảo mắt nhìn nhau, đột nhiên nhất tề bước thật nhanh bỏ đi, không dám quay đầu liếc ta lấy một cái.
Bên trong thiện phòng lịch sự tao nhã, một nữ tử áo trắng nhắm mắt cúi đầu, mùi đàn hương u u lan tỏa khắp gian phòng.
Thấy chúng ta tiến vào cũng không ngẩng đầu, tựa như nàng mãi mãi yên vị tại nơi này, cũng không có ý định muốn rời đi, cứ ở đây cho đến tận kiếp.
“La nữ Cái Kiều Kiều?” [nhận ra La nữ là biệt hiệu. Hic >”<]
Cao Phi Phàm không chấp nhận việc nàng ta khinh mạn như vậy, liền bước tới trước mặt nàng, trầm giọng quát lớn: “Ngàn lần phiền não chỉ cần dứt bỏ nguồn căn, rời xa mười trượng hồng trần. Cô cần gì phải đau khổ cùng cực như vậy?”
Đôi mắt sáng của nàng khẽ mở, nhìn về phía chúng ta.
Dung nhan của một vị phu nhân trẻ tuổi xinh đẹp hiện lên, bên má trái còn điểm một nốt ruồi mỹ nhân khiến nàng càng thêm phần quyến rũ, dẫu cho một thân y phục trắng thuần nhưng lại chẳng thể làm nổi bật lên được sự thánh khiết trong sáng mà chỉ có mị lực là không hề thuyên giảm, nàng chỉ mới ngẩng đầu cũng đủ khiến khói đàn hương khiến lòng người tĩnh tâm bị lấn át vài phần.
Cao Phi Pháp ánh mắt như tia lửa, nhìn về phía sau tấm màn che trước mặt, ở đó lập một tấm bài vị, bên trên viết “Bài vị tiên phu Lý Đoạn”, phái dưới có đề bút “Thê tử Cái Kiều Kiều khóc lập”.
Hắn không khỏi cười lạnh nói: “Ngươi giả thần giả quỷ cho ai xem? Lý Đoạn rõ ràng chưa chết, mà ngươi lại gia nhập phật gia, tu nhân tích đức, chỉ e tất cả đều là giả dối.”
“Cao bộ đầu, ba năm trước ngài tại núi Tuyết Sơn bắt trói phu quân ta đi. Ba năm sau hạn vận cũng đến, ta cùng huynh ấy vĩnh cách âm dương. Vậy mà hôm nay ngài lại tới đây làm ta khó xử, nói Đoạn ca chưa chết, chẳng phải là quá đáng lắm hay sao?”
Cái Kiều Kiều thần sắc bi phẫn, giọng nói không kiêu ngạo, không siểm nịnh mà tràn đầy ý tứ châm biếm lạnh lùng.
“Cái Kiều Kiều, ba năm trước ta cùng phu thê các người giao chiến, thấy rõ thế nào gọi là phu thê tình thâm, huống hồ kẻ phạm tội chỉ có mình Phi thiên hồ ly, nên mới buông ta cho cô. Vậy mà hôm nay, ngay đúng lúc kì hạn xử trảm đã tới, Lý Đoạn lại bị người ta cướp khỏi nhà ngục, cô dám nói mình không biết gì hay sao?”
Cao Phi Phàm chăm chú nhìn Cái Kiều Kiều, nắm bắt từng chuyển biến trên gương mặt nàng.
“Chuyện này là thật ư? Phu quân hoàn toàn không cho ta biết tin tức gì, nhưng Kiều Kiều cũng xin thay phu quân cảm tạ thần linh đã phù hộ.”
Sắc mặt nàng tĩnh lặng như nước, không chút gợn sóng, thản nhiên bác bỏ lời buộc tội của Cao Phi Phàm, hoàn toàn không hiểu rõ tình thế của mình.
“Cái Kiều Kiều, cô nghe cho rõ đây! Mặc kệ là cô giả bộ ngây ngô hay muốn giấu giếm hộ người khác cũng được. Dù sao án tử này đã vào tay ta thì ta nhất quyết tra ra đến cùng! Ta có thể bắt được Phi thiên hồ ly một lần thì cũng có thể bắt hắn lần thứ hai, đừng nói ta không cảnh cáo cô trước!”
Thấy rõ không thể tra hỏi được điều gì, Cao Phi Phàm buông một câu cuối sau đó lập tức rời đi.
Du Tương Quân cùng chúng ta ra khỏi cổng chùa rồi lại bất chợt lại nhớ ra điều gì đó cần phải bàn bạc với phương trượng đại sư nên bảo chúng ta cứ về trước.
Trên đường trở về, ta vẫn không hiểu tại sao Cao Phi Phàm có thể cho qua chuyện này dễ dàng như vậy, liền mở miệng hỏi:
“Cao Phi Phàm, ngươi nói xem…Lý phu nhân thực sự không biết tin tức cẩu phu quân mình sao?”
“Ngu ngốc! Cô ta đương nhiên biết!”
Cao Phi Phàm tâm tình hay lời nói đều thật tồi tệ, bất quá lại tựa như đang chờ đợi một ai đó nên cũng không rảnh trả lời câu hỏi của ta.
“Nhưng mà ta thấy biểu tình của nàng không chút thay đổi a!”
Phụ thân ta bảo nếu muốn biết phạm nhân có nói dối hay không thì quan trọng nhất là chú ý tới biểu tình.
Kẻ nói dối nhất định sẽ lúng túng trong lòng, rốt cuộc sẽ lộ ra sơ hở như vẻ mặt mờ ám, lời nói quanh co, nhưng mà Cái Kiều Kiều vừa rồi thì tuyệt nhiên không có chút gì như vậy, hoàn toàn kiên định a!
“Nói ngươi ngốc đúng là không sai! Một người khi biết được phu quân mình đáng nhẽ phải chết nhưng vẫn còn sống thì dù là ai đi nữa thì cũng phải lộ ra thần sắc sung sướng hoặc kinh ngạc. Vậy mà cô ta lại chẳng có biểu hiện gì cả, thật không bình thường. Để giải thích việc này chỉ có một lý do, đó là Cái Kiều Kiều đã biết trước việc phu quân mình vượt ngục thành công rồi.”
Cao Phi Phàm tức giận gõ đầu ta một cái [mà hắn cứ như là càng gõ càng thuận tay] đồng thời nói ra phân tích sáng suốt của mình.
“Đúng vậy…ngươi đi rồi ta mới ý thức được điều này, ngươi bỏ qua ta nhưng ngược lại càng khẳng định ta biết rõ chuyện phu quân đã vượt ngục, vậy nên ta đành phải đuổi theo diệt ngươi!”
Giọng nói từ xa vang tới đáp lại Cao Phi Phàm, một trận gió lạnh mang theo tuyết trắng thổi tới, mà Cái Kiều Kiều vốn đang ngồi thiền trong thiện phòng nay lại được gió thổi tới trước mặt chúng ta.
“Những phạm nhân vượt ngục khác hẳn sẽ không đến tìm phu nhân của mình, nhưng lần trước chính mắt ta trông thấy các người phu thê khăng khít thế nào, nay thái độ của cô lại như vậy, khiến ta càng có thể nắm chắc việc cướp ngục Thương Châu là sự thật, mà Lý Đoạn sau khi vượt ngục lại gây thêm tội nghiệp cũng không phải là giả!”
Cao Phi Phàm dường như đã chuẩn bị từ trước, vẫn thong dong vuốt lại tay áo của mình, ngưng thần tĩnh khí, chờ tiếp chiêu của La nữ.
“Cao bộ đầu, làm người thì phải biết khoan dung độ lượng! Huynh ấy đã qua cửa tử một lần, cũng giúp ngươi có danh tiếng trên giang hồ, sao ngươi không chịu buông tha cho một trượng phu yêu thê tử tha thiết như vậy? Mặc kệ là huynh ấy lại gây ra lỗi lầm gì, ta nhất quyết không để ngươi làm hại Đoạn ca!”
Cái Kiều Kiều ca thán, dường như nàng đã chất cả một thân oán giận, đứng giữa gió tuyết lại tựa như đóa hồng được băng tuyết vuốt ve, tỏa ra mùi hương lạnh lẽo.
“Không ổn, trên người cô ta có độc, mau nín thở!”
Cao Phi Phàm chậm hơn ta nửa khắc liền nhận ra mùi hương rất nhẹ trong không khí, vội vàng hét lớn, đồng thời thuận thế chộp lấy lư hương giấu trong tay áo Cái Kiều Kiều, mong rằng có thể tìm được giải dược.
“Ách!”
Toàn thân ta xụi lơ ngã xuống đất, làm thế nào được chứ, ai bảo mũi ta nhạy như thế chứ! Ngay đến hít độc dược cũng nhanh hơn người khác.
“Giao giải dược ra đây!”
Cao Phi Phàm lúc này vô cùng nguy hiểm, chiêu thức xuất ra cũng vô cùng ác liệt, không chút khoan dung, La nữ đỡ trái đỡ phải chật vật khó khăn nhưng vẫn cắn chặt răng quyết không chịu nhận thua.
“Giao giải dược ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Nếu không ta chỉ còn cách giết ngươi trước sau đó cướp giải dược về!”
Cao Phi Phàm cả mặt đỏ lừ, một bên cố gắng đề khí không cho dược tính phát tác, một bên vô cùng cương quyết áp bức Cái Kiều Kiều phải giao ra thuốc giải.
Nhưng thứ Cái Kiều Kiều sử dụng cũng không phải độc dược [Cao Phi Phàm từng nói, hắn có khả năng áp chế độc tính, muốn hạ độc hắn không phải chuyện dễ dàng] mà là thư cân nhuyễn cốt, dù là người có võ công cao cường đến đâu, một khi đã hít phải nó thì cũng toàn thân vô lực.
“A!”
Võ công của La nữ tuy tinh diệu, nhưng so với Cao bộ đầu nổi danh thiên hạ mà nói thì vẫn còn kém xa, nàng đánh trượt một chiêu, liền bị Cao Phi Phàm thừa cơ đánh tới, kinh hãi đến hoa dung thất sắc, khốn đốn lùi về phía sau lại chẳng may vấp phải tảng đá lớn bị tuyết che phủ, rốt cuộc ngã ngửa ra sau. Chính cái lúc nàng ngã xuống, áo khoác ngoài bị gió thổi lên lộ ra vùng bụng dưới hơi nhô lên, rõ ràng là đang mang bầu.
Cao Phi Phàm cả kinh nhưng lúc cấp bách vẫn lấy mạng người làm trọng nên vội vàng chạy tới đỡ lấy giúp nàng đứng vững, nhưng chính hắn lại quên không đề khí khiến dược tính phát tác, cả người vô lực ngã xuống đất.
“Ta nên chê ngươi ngu ngốc hay phải cảm tạ ân tình của ngươi đây?”
Hoảng hốt nhận ra mình rốt cuộc lại là người thắng thế, Cái Kiều Kiều nở một nụ cười quyến rũ động lòng người.
“Việc đã đến nước này thì cũng không cần nhiều lời! Thứ ngươi dùng cũng không phải độc dược, nếu bây giờ ngươi không giết ta, thì sau khi dược tính tan hết ta vẫn tiếp tục theo đuổi vụ án này đến cùng!”
Cao Phi Phàm không bao giờ để người khác uy hiếp mình, kể cả khi con tin nằm trong tay kẻ địch cũng không thể thấy hắn yếu thế.
Dược tính phát tác khiến toàn thân nhũn ra, khí lực cũng dần dần mất hết, giờ phút này ngay đến một đứa trẻ không biết võ công cũng có thể lấy mạng chúng ta.
“Cao bộ đầu, ta không muốn con ta chưa sinh ra đã tạo sát nghiệp, chỉ cần ngươi buông tha cho gia đình chúng ta, Cái Kiều Kiều xin toàn tâm toàn ý dâng giải dược, tuyệt đối không làm khó ai cả!”
La nữ lúc lâm nguy được hắn giúp đỡ cũng không phải không cảm kích, ngươi bình thường bị ngã thì không nói làm gì nhưng phụ nữ mang thai mà bị ngã thì hậu quả thật khó lường.
“Đã như thế, nếu cô muốn nhi tử của mình sau này có thể thẳng lưng sống trên đời thì đứa trẻ ấy nhất định phải nghiêm trị những kẻ ác nhân làm hại người khác, nhưng nếu kẻ ác nhân ấy là phụ thân của nó thì sao?”
Cao Phi Phàm vẫn không chịu nhượng bộ, nhưng thanh âm cũng yếu ớt dần đi, dược lực phát tác rất nhanh, đã vậy khi hít phải hắn vẫn mạnh mẽ vận công kháng định khiến giờ phút này trúng độc càng nghiêm trọng.
“Ta biết Đoạn ca phạm vào sát nghiệp, tội không thể tha. Ở trên giang hồ, ta được xưng tụng là “La nữ” [la nghĩa là lưới] chính là vì bản thân căm ghét lũ ác nhân hại người đến tận xương tận tủy, xuống tay không chút lưu tình. Nhưng mà huynh ấy…Rất tốt với ta, cho ta một gia đình, lại đúng như ước định cùng ta sinh một hài tử, ta hoàn toàn không mong ngươi sẽ lại tìm bắt huynh ấy.”
Lời trần tình thật êm tai, thần sắc la nữ chuyển biến liên tục, từ hung ác đến khoan dung, rồi sát khí bất chợt xuất hiện, cứ lặp đi lặp lại như vậy, rõ ràng nội tâm nàng đang tranh đấu kịch liệt.
Mỹ nữ quả nhiên là mỹ nữ, thực khiến ta cảm thấy xót thương.
“Cũng thế thôi!” nàng cười mà như không cười, thật sâu xa khó hiểu. Bàn tay ngọc ngà thon dài nâng lên một viên thuốc tỏa ra mùi hương ngọt ngào mơ hồ đặt bên miệng Cao Phi Phàm. Nàng thê lương thở dài: “Ngươi tuy rằng có hận thù to lớn với ta, nhưng lại là ân nhân cứu mạng hài tử của ta. Ta cho ngươi viên khí hóa hoàn này, chúng ta coi như không ai nợ ai!”
Quả là một nữ nhân trọng tình trọng nghĩa!
Nàng đưa giải dược cho Cao Phi Phàm mà hoàn toàn không chút để ý tới ta đang nằm cạnh hắn, cảm giác lưng và mông đều bị tuyết lạnh đông cho thành đá, chì đành ôm hy vọng mong Cao Phi Phàm mau mau ăn giải dược sau đó cứu ta khỏi cảnh khốn cùng này.
“Cảm tạ, nhưng việc của ta, ta tự giải quyết, xin miễn thứ cho kẻ bất tài không thể nhận đan dược này.” Cao Phi Phàm cự tuyệt nói
Ân của mỹ nhân, hắn dám không nhận!
Ta tức giận nhìn tỷ tỷ xinh đẹp ưu thương thu hồi dược hoàn, ngay thời điểm bàn tay mỹ nhân đi qua trước mặt, ta phát giác trong bụng một trận âm ỷ — đói đến phát hoảng, lập tức không chút nghĩ ngợi đớp lấy giải dược, nuốt xuống.
“Ngọt quá!”
Ăn xong còn chép chép lưỡi, kỳ thực một viên kẻo nhỏ như vậy không thể khiến người ta bớt đói bụng được.
Nhìn vẻ mặt tham ăn đến cùng cực của ta, La nữ mới qua một hồi sinh tử đại nạn cũng không nhịn nổi mà bật cười ra tiếng, xoa xoa đầu ta, nói: “Ngoan lắm, ngoan lắm!”
Cao Phi Phàm trợn trừng con mắt đến lồi cả ra, khuôn mặt tuấn tú hết đỏ lại trắng, rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng mắng người: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi hả? Ngay đến đứa trẻ con cũng biết không nên ăn đồ của người lạ! Huống chi cô ta còn là La nữ nổi danh thiên hạ! Cô ta đưa cho ngươi thứ gì ngươi cũng liền ăn bậy hả? Đan dược kia là thật thì không nói làm gì, chỉ sợ đó là tuyệt mệnh đan cô ta dùng để áp chế ta!”
“Ách!”
Không biết có sao không?
Hóa ra đó là độc dược cũng ngọt a!
Ta kinh hãi nhìn về phía La nữ tỷ tỷ, mà nàng lại nhìn ta mỉm cười ôn nhu tới cực điểm.
Quên đi, đây là vùng ngoại thành vắng vẻ, Cao Phi Phàm lại không thể cử động, không chết cóng thì cũng chết đói, bị trúng độc mà chết so với hai loại kia thì còn nhân đạo hơn nhiều.
Đáng tiếc…viên đan dược đó nhỏ quá đi…
Ta hoàn toàn không có ý định nhả viên dược đó ra.
“Tiểu đệ đệ, ngươi quả là một người vừa có phúc khí, vừa có trí tuệ nên mới can đảm như vậy, tín nhân bất nghi [tin tưởng người khác không nghi ngờ] còn hơn một miệng giảng đạo lý nhưng trên thực tế lại là kẻ nhỏ nhen, ngươi là một người rất thành thực.” La nữ nhẹ nhàng xoa đầu ta, ta đoán rằng nàng nhất định rất thích cảm giác được chạm vào tóc ta, không phải ta khoe khoang đâu nga! Mái tóc được thừa hưởng từ mẫu thân chính là nhè nhẹ mềm mại, được bao ngươi công nhận đó!
“Cao bộ đầu, ân oán giữa ta và ngươi đến đây chấm dứt, xin cáo từ!”
Nói xong, La nữ đứng dậy, thân thể nàng tựa như bông tuyết bị gió cuốn bay, trong giây lát đã không còn thấy bóng dáng.
“Cao Phi Phàm, ngươi có thấy lạnh không?”
Không biết hắn sau khi bị trúng độc có vận công được không, nhưng ta lạnh sắp chết rồi, thật vô tư mà áp sát người hắn.
Vừa di chuyển ta mới nhận ra mình đã có thể cử động cũng có thể nói được rồi, giải dược của La nữ quả nhiên không phải là giả!
Cao Phi Phàm đương nhiên cũng thấy rõ ta đã thoát khỏi sự áp chế của dược lực, ta cam chắc trong lòng hắn đang tiếc hận vì lúc nãy không ăn luôn giải dược nha!
Nhưng mà một người cao ngạo như Cao Phi Phàm đương nhiên chọn cách nhắm mắt lại cự tuyệt nhìn ta, tránh cho bản thân tức chết.
“Ngươi võ công cao như vậy…mặc thiếu một lớp áo chắc cũng không sao đâu…ta lạnh muốn chết rồi…ngươi chắc cũng không ngại vì tinh thần nhân nghĩa cho ta mượn áo khoác chứ?”
Ta mặt dày, run run vươn tay cởi dây áo của hắn.
Hắn đối với việc này phản ứng đương nhiên là mở to mắt ra nhìn, nhưng cũng không lên tiếng phản đối. [anh ngấm thuốc rồi, nói bằng niềm tin à =)))]
Đại hiệp quả nhiên là đại hiệp, danh hiệu thiên hạ đệ nhất thần bộ tuyệt không ngoa!
Trước tình cảnh này mà có thể không nói hai lời cứu giúp người bị nạn lấy đó làm niềm vui…Khoác tấm ngoại y màu đen của hắn, ta cảm kích nghĩ như vậy [sau mới biết, hắn công lực cao thâm cố gắng áp chế dược tính nên lúc sau dược lực phát tác cực mạnh khiến hắn không thể nói được].
Nhưng mà…vẫn rất lạnh!
Phụ thân, đợi đến khi ta về nhất định sẽ nghe lời cha, gắng sức tập luyện để từ nay về sau đi làm nhiệm vụ cũng không sợ bị chết cóng.
“Cao Phi Phàm, ta biết ngươi rất mạnh. Có thể nói là thiên hạ đệ nhất thần bộ, ngươi không ngại cho ta mượn thêm chút hơi ấm chứ?”
Ta lại tự quyết định, cởi xuống trung y của hắn…chỉ còn lại áo trong. Sách, ta phải nói, những người công lực cao thâm thật có điểm bất hảo, trước thời tiết giá lạnh như vậy cũng bày ra phong tư ngọc thụ lâm phong [cây ngọc đón gió…ối móe, tự dưng nghĩ đến thầy chủ nhiệm *cười lăn], ăn mặc đơn bạc như vậy, muốn phong độ thì không cần ấm áp!
Nhưng mà…vẫn lạnh chết đi được!
Ta thật không chút lòng tốt, ao ước lấy lớp áo cuối cùng trên người Cao Phi Phàm xuống để khoác lên mình.
Hắn phát hiện ánh nhìn nhỏ nước miếng của ta thì tức thời hai mặt đỏ gắt lên, kẻ trời lạnh cũng không dùng mình như hắn bất giác cũng nổi hết da gà, ta đoán chừng đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể, không “thuộc quyền” áp chế của thư cân nhuyễn cốt.
Đương nhiên ta cũng đâu vô nhân đạo đến vậy, thời tiết rét lạnh sao có thể hắn thân trần nằm trên tuyết chứ.
Vì vậy ta quyết định lựa chọn tinh thần cùng chung hoạn nạn “dữ tử đồng bào”. [cùng chết cùng chung áo, chắc là chế từ đồng sinh cộng tử]
Mang áo của hắn cởi xuống, ta liền làm ổ trong lòng hắn, mang áo của Cao Phi Phàm để cả hai cùng khoác.
“Giải…dược…”
Áp sát hắn như vậy ta mới nghe ra được thanh âm yếu ớt gian nan của hắn. Hơi thở nóng bỏng phả vào tai hại ta mạnh mẽ giật mình một cái.
“Giải dược?”
Thành thực không có a! Ta đã nuốt xuống rồi chẳng lẽ muốn bắt ta mổ bụng để lấy ra?
“Chuyện này…nếu ngươi không ngại thì khoảng nửa canh giờ nữa liền có thôi…”
Mẫu thân ta nói, ta là ngươi thẳng tính, ruột thông. [ý chỉ người không để gì trong lòng]
Nên ta nghĩ khả năng tiêu hóa của ta hắn cũng không tồi.
Cao Phi Phàm nghe xong thì đỏ đến tận cổ, ta nghĩ thời điểm này hắn tức giận cũng không có gì không tốt — sản sinh ra được rất nhiều nhiệt a.
“Trong máu của ngươi…có giải dược…”
Thật vất vả mới có thể thuận khí lại được, Cao Phi Phàm run rẩy nhưng kiên trì gằn ra từng chữ.
Đúng rồi! Ta từng nghe mẫu thân – một nhân vật tinh thông y thuật nói, khi uống thuốc dược tính sẽ phát tán, sau một thời gian sẽ ngấm vào máu, vào mồ hôi, nước bọt rồi cả nước tiểu nữa!
Như vậy, hiện tại ta đích thực có giải dược.
Như vậy…máu, cắt cổ tay thì đau lắm!
Mồ hôi, trời lạnh như vậy làm sao có nổi?
Nước tiểu…cái này không cần nói, khẳng định hắn chết cũng không chịu.
Vậy chỉ có…
“Cao Phi Phàm, ngươi mở miệng ra!”
Ta ngại ngùng nhìn bờ môi mỏng kia hồi lâu, cúi đầu, cùng hắn tương nhu dữ mạt. [cơ bản là trao đổi nước miếng =)))]
Ân! Quả nhiên không hổ là soái ca, đôi môi đúng là hạng nhất, răng lợi cũng tốt lắm.
Ta và hắn, ở giữa trời tuyết ôm hôn đến thiên hôn địa ám, không biết hắn ăn được bao nhiêu nước miếng của ta, chỉ biết rằng chờ đến khi ta hôn đến mức quai hàm đau nhức hắn mới nhấc được một ngón tay.
Má ơi! Giải dược này hấp thụ lại tác dụng suy giảm quá mức độ a!
Ta thở dốc từng hơi, đột nhiên thấy đôi mắt hắn trở nên suy tư thâm trầm.
Không được, ta phải dùng ánh mắt nói rõ ràng với hắn. Nội lực ta kém như vậy sao có thể nhịn thở lâu được? Nếu còn tiếp tục ta sẽ trở thành bộ khoái đầu tiên trong lịch sử bỏ mình vì hôn môi!
Sau khi ngừng lại hít thở, ta rụt rè nhìn đôi môi đỏ bừng của hắn, nhưng Cao Phi Phàm hóa ra phản ứng không hề chậm chạp, mà ngược lại còn chủ động quấn lấy môi ta, còn đem đầu lưỡi đưa vào khoang miệng.
Ngô! Cao Phi Phàm ta biết ngươi cần giải dược nhưng có cần quá mức nóng vội như vậy không?
Ta kinh ngạc cảm nhận áp lực từ nụ hôn của hắn.
Đang lúc ta bị hôn đến mức hoa cả hai mắt, hồn vía bay đi tứ tung thì chợt nghe thấy tiếng bước chân vang tới từ xa.
“Đại ca, trên quần áo kẻ kia có lệnh bài của thần bộ, theo như tin tức mà La nữ cung cấp thì hắn nhất định là Cao Phi Phàm!”
Hét lớn một tiếng tựa hồ như kinh động đến Cao Phi Phàm.
Nam nhân đang hưng trí thì bị quấy rầy, không kiên nhẫn mà ngẩng đầu lên, vô tư không biết gương mặt đỏ bừng của mình có bao nhiêu…quyến rũ.
Đúng rồi! La nữ mới rồi nói “Ta và ngươi không ai nợ ai”, nàng lần này không giết Cao Phi Phàm, coi như đã trả nợ ân tình với hắn, sau này đương nhiên có oán báo oán, có thù báo thù.
Đương nhiên hoàn toàn có thể cung cấp tin tức thần bộ đệ nhất không nhúc nhích nổi cho mấy tên hắc đạo rồi.
“Oa! Hắn vừa hôn một nam nhân! Thiên hạ đệ nhất thần bộ hóa ra là một kẻ đoạn tụ long dương!”
Mấy tên tiểu tặc không biết sống chết hét lên chói tai.
Ta tựa hồ như đã làm vấy bẩn một thân nghiêm trang trong sạch của Cao thần bộ rồi!
Trong mắt lóe lên tia lửa, Cao Phi Phàm phất tay một cái hạ gục liền bốn tên trong đám hắc đạo.
Thần thái bất hảo phá hỏng hoàn toàn vẻ ngoài anh tuấn của hắn, khiến cho ba tên tiểu tặc còn lai kinh hãi vô cùng túm tụm lại một chỗ.
“Ngươi…ngươi muốn gì?”
“Cũng không có gì đặc biệt. Nếu các ngươi muốn giữ lại cái mạng thì tốt nhất đừng có mang chuyện nhìn thấy hôm nay nói ra ngoài. Tiếp theo ăn viên âm thiên tuyết hoàn này vào, trung thu hàng năm đến Kim Lăng tìm ta lấy giải dược. Nếu như trên giang hồ xuất hiện bất kì tin tức nàng làm bại hoại thanh danh của ta, hừ!”
Nguyên lai thần bộ danh chấn một phương so với mấy tên đồ tể còn gian ngoa hơn!
Hắn phi ra mấy viên đan dược trắng vào cổ họng bảy tên tiểu tặc, nhưng mà vừa nãy ta nhìn rõ ràng tay hắn ở sau lưng vo tuyết thành viên nha!
Thấy thứ lạnh lẽo trôi vào cổ họng, mấy tên tiểu tặc đương nhiên tưởng đã trúng phải độc dược, sợ tới mức rên rỉ xin tha mạng.
Ta rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ, hiểu rõ nguyên nhân hắn không chịu nhận giải dược của La nữ.
Bởi trước khi kêu người khác dùng giải dược giả, thì hắn mới là kẻ hay cho người khác ăn độc dược giả nhất!
—
Thật vất vả mới có thể khiến Cao Phi Phàm cử động bình thường trở lại, hai người chúng ta đỡ nhau xuống núi, dọc đường đi cũng không xuất hiện một tên đạo tặc nào lợi dụng lúc nhà cháy mà hôi của, tâm trạng cũng thả lỏng được đôi chút, bất chợt trên con đường nhỏ quanh co trước mặt xuất hiện một bóng người màu xám, xem ra đã chờ chúng ta từ lâu.
“Du đại ca, ngươi đến tiếp ứng cho chúng ta hả? Thật tốt quá, vừa mới rồi nguy hiểm…”
Ta nhận ra người đó, vui mừng quá đỗi vội tiến đến kéo áo hắn vừa khóc vừa kể lại một hồi hung hiểm vừa trôi qua, lại thấy trên môi y bừng nở một nụ cười tuyệt diễm nhân gian, di chân một chút, ngay lập tức song cước liên hoàn tấn công Cao Phi Phàm.
“Du Tương Quân, ngươi muốn làm gì?”
Với thế cục đại biến, Cao Phi Phàm phản ứng mau lẹ vô cùng! — Cao Phi Phàm từ khi gặp lại Du Tương Quân đã biết sẽ có một ngày y tấn công mình nhưng không biết ngày ấy khi nào sẽ đến, mà nay dược lực mới rồi còn chưa tan hết, với một chiêu này của Du Tương Quân hoàn toàn không chuẩn bị, lại thêm võ công của kẻ kia so với Cao Phi Phàm không hề thua kém nên tránh được một chiêu chứ sao tránh được hai chiêu, bị Du Tương Quân một cước đá về phía sườn dốc bên trái.
“Cao Phi Phàm!”
Ta kinh hãi bổ nhào về phía vách đá, thật may mắn, sườn dốc đó cũng không cao, tuy rằng dưới con dốc có rất nhiều khối băng bén nhọn nhô lên, nhưng Cao Phi Phàm võ công cao cường, vẫn là hữu kinh vô hiểm [kinh hoảng nhưng không nguy hiểm gì] rơi xuống bên cạnh một cột băng.
“Du Tương Quân, ngươi điên rồi?”
Cao Phi Phàm vừa sợ vừa giận, ngẩng đầu lên nhìn tình hình, nhìn ta rồi lại nhìn Du Tương Quân thần sắc lạnh lùng không hề giống đang đùa cợt, bất chợt y có dao động, không hề yếu thế át lại Cao Phi Phàm:
“Ta không điên. Ngươi hắn còn nhớ dốc núi này? Đệ đệ của ta chính tại nơi này vì tiếp ứng cho ngươi mà bỏ mạng. Vậy mà ngươi lại nói là do hắn không chịu nghe mệnh lệnh của ngươi, khiến kế hoạch giải vây thất bại. Ta hiện tại làm một thí nghiệm, để xem rốt cuộc là phán đoán của ngươi sai lầm, hay vẫn là đệ đệ ta phạm lỗi vong thân!”
“Mà tình hình bây giờ cũng giống khi ấy lắm, các ngươi truy đuổi phu thê Cái Kiều Kiều, ngươi vì muốn tranh công nên không cần màng đến thế nào là hợp tác an toàn, một mình truy đuổi rồi nhảy xuống vách núi để bắt Lý Đoạn, đệ đệ ta võ công không cao cường làm đối thủ của Cái Kiều Kiều. Để xem ngươi xử lý tình hình như thế nào? Để xem đệ đệ ta ngã xuống dốc chết như thế nào? Chân tướng việc này ta đã biết rõ từ lâu.
“Bây giờ chúng ta diễn lại chuyện năm đó đi! Người hợp tác cùng ngươi đang nằm trong tay ta, nếu ngươi không nghĩ ra cách cứu y thì nhất định y cũng sẽ rơi xuống dốc mà chết, ngươi phải làm thế nào để cứu người đây hả Cao bộ đầu?”
Du Tương Quân mặt vô biểu tình nói ra kế hoạch đáng sợ ấy, trong mắt tràn ngập điên cuồng.
“Ta ta ta…Du đại ca, ta là Dư Phúc Thường, không phải kẻ xấu cũng là đồng nghiệp của ngươi a! Ta là bộ khoái mà!”
Ta chẳng biết mình đang nói cái gì nữa, bị y dồn ép co rúm lùi lại phía sau, nhưng mà…phía sau lưng ta là vách đá, nửa địa hình là một lòng trảo bất quá có thể nghe tiếng gió lạnh gào thét, đích thị là một vực sâu trắng xóa không thấy tận cùng, còn một bên là vách đá thấp hơn cũng chính là nơi Cao Phi Phàm rơi xuống tuy lặng gió hơn đôi chút nhưng nhan nhản toàn là cột băng bén nhọn chỉ cần rơi xuống là người bị lủng luôn mấy cái lỗ lớn a! Nơi khúc quanh giữa cao nhai [vách cao] và ải nhai [vách thấp] có một khối đá vươn ra tạo ra một không gian nho nhỏ chỉ đủ chỗ cho một người.
Mà với công phu của ta thì không thể giống Cao Phi Phàm đáp xuống ải nhai kia một cách an toàn được.
Gương mặt tràn đầy sát khí của Du Tương Quân dần dần tới gần, còn có thể cảm nhận hô hấp của y, tay ta lui về phía sau thoáng chốc đã chạm vào khoảng không, lâm vào tình thế hung hiểm nơi ven núi cheo leo!
Cao Phi Phàm chăm chú nhìn vào ánh mắt Du Tương Quân, hít sâu một hơi, giọng nói tràn đầy sự bình tĩnh ra lệnh cho ta.
“Dư Phúc Thường, nếu ngươi tin tưởng ta thì hãy nhảy xuống ải nhai bên này, ta cam đoan có thể cứu sống ngươita cam đoan có thể cứu sống ngươi!”
“A?”
Nhưng mà thoạt nhìn cao nhai bên kia an toàn hơn nha!
Tuy rằng không biết nó nông sâu thế nào nhưng ít nhất ta cũng không bị khối băng đâm cho lủng mấy chỗ, hơn nữa còn có một tảng đá lớn nhô ra thế kia.
Nếu vận khí tốt, rơi xuống đúng chỗ đó thì không thành vấn đề…
Ta do dự không biết có nên nghe theo mệnh lệnh của Cao Phi Phàm hay không.
“Mau nhảy đi!”
Cao Phi Phàm ở bên dưới thúc giục ta.
“Ngươi nhảy hay không nhảy?”
Du Tương Quân đã đến gần, nhìn ta với đôi mắt đỏ rực.
Người này điên rồi!
Cho dù ta không nhảy thì y cũng nhất định một cước đá ta xuống vách núi a!
“Cao Phi Phàm, cứu ta!”
Sinh tử trước mắt, ta không còn lựa chọn nào khác.
Vẫn là một câu: “Ngươi nhất định phải nghe lời Cao bộ đầu!” của phụ thân ta có uy lực quyết định.
Ta nhắm chặt hai mắt lại, nhảy xuống ải nhai đầy khối băng bén nhọn đáng sợ kia.
“Vù vù — bốp — phịch—-”
Vài tiếng động kì lạ qua đi, ta an an ổn ổn rơi xuống lồng ngực ấm áp mà không chút sây sát.
Hồng hộc —-
Phù —-
Nghe rõ mồn một tiếng tim đập trầm ổn của hắn, lòng ta không hiểu vì sao lập tức bình tĩnh lại, tựa như chỉ cần được bao bọc bởi đôi tay ấm áp này thì ta sẽ an toàn, trên đời này không có bất cứ thứ gì có thể thương tổn ta.
Trộm mở to mắt, quả nhiên là gương mặt tuấn tú phóng đại của Cao Phi Phàm, bên người là một loạt khối băng bén nhọn đổ rạp.
Hóa ra vào thời khắc hung hiểm, hắn dã vận dụng võ công của mình phá vỡ những cột băng, liên tiếp phá hơn mười khối tạo ra một khoảng trống an toàn liền chặt chẽ tới ôm ta vào lòng.
“Hóa ra đây chính là trù tính của ngươi?”
Du Tương Quân đứng trên nhai thượng nhìn về phía chúng ta, ngữ khí ẩn chứa sự bi ai khó hiểu.
“Phải, là do Tương Tuyền vào thời khắc quyết định không chịu tin tưởng ta, hắn…không chọn nhảy về phía ải nhai mà lựa chọn thử vận khí của mình mà nhảy về phía tảng đá lớn kia.”
Người thông minh bình thường cũng khó mà lựa chọn a!
Ta tuy rằng lúc này đã an toàn nhưng hồi tưởng lại nguy hiểm vừa rồi vẫn không kìm nổi sợ hãi.
Suýt chút nữa là bị đống băng kia đâm lủng rồi!
“Nơi này gió thổi rất lớn. Mà lúc Tương Tuyền rơi xuống gió thổi rất mạnh, hắn không đáp được trúng tảng đá mà bị thổi rơi xuống vực sâu.”
Cao Phi Phàm trầm tĩnh kể lại sự tình, cũng không biết kẻ kia có nghe nổi hay không.
“Hắn thực sự vì không tin tưởng ngươi, không tin tưởng đồng sự của mình nên mới đi vào tuyệt lộ…”
Du Tương Quân thì thào lặp lại, suy sụp quỳ xuống bên vách núi, ngữ khí không còn nỗi oán hận trùng trùng mà tràn đầy bi thương.
“Du Tương Quân, ta yêu thương Tương Tuyền cũng giống như ngươi yêu thương hắn vậy. Khi ngươi giao Tương Tuyền cho ta, ta thật cảm tạ ngươi đã tín nhiệm. Ta lần đầu tiên đưa hắn đi làm nhiệm vụ, rốt cuộc lại để xảy ra một chuyện không thể cứu vãn, cho nên không dám nhìn mặt ngươi, càng không thể nói cho rõ ràng mọi chuyện.”
Cao Phi Phàm giải thích đến đây cũng không nói thêm gì nữa, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía vực sau không đáy kia, cũng không phải không chất chứa u sầu.
“Thì ra là thế, sao có thể trách ngươi được đây?”
Du Tương Quân lắc lắc đầu đứng dậy, bất quá danh bộ thì chính là danh bộ, dù cho thần siêu phách lạc vẫn có thể ứng xử bình tĩnh.
“Ta sẽ trình lại việc này lên trên chờ xét xử. Dư đầu mục, ta lợi dụng ngươi, còn suýt nữa thì hại chết ngươi, ta thật có lỗi.”
Y quay lưng về phía chúng ta, trong thoáng chốc đã già đi mười tuổi, ta thật không đành lòng nhìn y.
Y còn trẻ như vậy mà bản lĩnh cao cường.
Chính vì quá yêu thương đệ đệ nên mới gây ra lỗi lầm như vậy mà ta đến cuối cùng cũng không bị thương tổn gì a.
Nếu hắn đến nha môn tự thú thì chẳng phải sự nghiệp cả đời đều bị hủy sao?
Cao Phi Phàm dường như cũng biết ý, liếc nhìn ta một cái, sau đó lớn tiếng nói: “Du Tương Quân, nếu ngươi muốn một thân lãng phí trong ngục tù thì chẳng bằng giúp ta hành sự, trở về Kim Lăng giúp ta điều tra xem bốn tên tội phạm vượt ngục còn lại hiện tại đang ở nơi nào? Án tử sau khi chúng vượt ngục được xử lý thế nào? Ta đến Thương Châu trước để điều tra nhà tù Thương Châu. Ta có dự cảm đây là một âm mưu lớn, chỉ sợ một mình ta không đủ sức lực để chống đỡ.”
“Đúng vậy, ngươi lấy công chuộc tội thì càng khiến người khác cảm phục hơn!”
Ta vội vã mạnh mẽ gật đầu, đồng ý với cách của Cao Phi Phàm, một đời người dẫu thế nào cũng không thể lãng phí a!
“Cao Phi Phàm, ta chưa bao giờ tín phục ngươi. Bởi vì ngươi tuy bản lĩnh cao cường nhưng tự đại cuồng vọng. Bất quá ta vẫn nợ Dư đầu mục một món ân tình, ân tình này đợi sau khi tra ra vụ án ta sẽ ra đầu thú. Như vậy một đời ta cũng không phải vô nghĩa. Hẹn gặp lại!”
Giữa màn sương tuyết mịt mù truyền đến giọng nói của Du Tương Quân, đã không còn thấy dáng người màu tro ấy nữa.
“Phù—-”
Ta và Cao Phi Phàm không hẹn cùng thở dài một hơi, lúc này mới có khí lực lo lắng cho tình cảnh của mình.
“Ngươi còn muốn cưỡi trên người ta tới bao giờ? Còn không mau ra chỗ khác?”
Cường địch vừa đi, Cao Phi Phàm lập tức lấy lại vẻ mặt như hung thần ác sát, ngang ngược hết chỗ nói. Ta ở trên người hắn thật sự rất thoải mái, hoàn toàn quên mất việc lui ra.
“A? Chết thật!”
Thật ngượng chết đi được!
Ta xấu hổ, vụng về nhảy khỏi người hắn, nhưng dưới chân toàn là băng trơn nhẵn, không cẩn thận lại lần nữa ngã lên người Cao Phi Phàm.
Nhưng kỳ quái chính là hắn không có tránh né ta.
“Đau a!” Người lần thứ hai bị cục thịt đè lên không khỏi rên rỉ thành tiếng. Đột nhiên lại như nhớ ra điều gì đó liền đùng đùng nổi giận: “Mẹ nó! Du Tương Quân, ngươi là tên hỗn đản, trước khi đi cũng phải kéo chúng ta lên chứ! Chẳng nhẽ ngươi không thấy ta bị gãy mất một cái xương sườn rồi hay sao? Thằng ngốc này không nhận ra thì thôi chứ ngươi làm sao không nhận ra hả? Bây giờ ai kéo chúng ta lên trên kia?”
“A?”
Ta bò bò ở trên người hắn, đột nhiên nghe thấy hắn mắng chửi thô tục như vậy thực sự hoảng sợ, không sao đứng dậy nổi, hoàn toàn không cố ý đạp trúng chỗ bị thương của hắn.
“Uy, ngươi cố ý hả!”
Xuất sư vị tiệp thân hữu tổn, thường sử anh hùng lệ mãn khâm!*
*Hai câu cuối trong bài thơ Thục Tướng của Đỗ Phủ về Khổng Minh. Nghĩa: Sự nghiệp chưa thành mà người đã táng mạng khiến bao bậc anh hùng lệ đẫm áo khăn.
Sau này ta dùng bao nhiêu năm tháng khó khăn chua xót để chứng minh, máu cùng lệ anh hùng là tư nguyên hiếm có mà trời xanh ban tặng, cho nên mới cho ta tận mắc chứng kiến một anh hùng gặp nạn trở thành kẻ vô dụng nhưng vẫn oai nghiêm.
Tục nhân nói, nợ máu phải trả bằng máu, nợ thịt phải trả bằng thịt…
Cao Phi Phàm quyết định đi đường vòng đến Thương Châu, trước tiên tới Dự Châu để hỏi thăm một vị cố hữu, hôm nay từng bước từng bước đi qua đường núi, tuyết liên tục bám đầy mặt.
“Mới tháng mười mà đã có tuyết à!”
Bao lâu nay ta ở Kim Lăng, chưa từng thấy nhiều tuyết như vậy, thực sự hứng khởi vô cùng, đưa tay hứng lấy những bông tuyết mỏng manh trôi dạt giữa không trung.
Cao Phi Phàm đi đằng sau ta, nhìn chằm chằm bằng đôi mắt đen tối như nguyệt lạc trầm tinh*, một lúc lâu cũng không hề chớp mắt.
*Nguyệt lạc trầm tinh: Trăng rơi sao mờ
Hắn đã giữ trạng thái này suốt mười ngày rồi, nếu không phải ta tự biết bộ dáng, tư chất của bản thân tồi tệ thế nào thì hẳn là đã sinh ra không biết bao nhiêu mộng tưởng với ánh nhìn như làn thu thủy của đại soái ca kia rồi.
“Ta hỏi này, lần trước ngươi giấu bồ câu của tứ phu nhân trong phòng, rốt cuộc là bày mưu từ trước hay chỉ là vô tình thôi? Là ngươi vận khí tốt hay là đại trí giả ngu?”
Quan sát chặt ta suốt mười ngày, Cao đại thần bộ cuối cùng vẫn không thể đưa ra được kết luận, đành không ngại học hỏi kẻ dưới mà hỏi thẳng ta.
“Chuyện này…”
Ta đổ mồ hôi hột, đại trí giả ngu gì chứ? E rằng đại ngu nhược trí mới là so sánh thích hợp với ta nhất!
Ta do dự, không biết có nên nói thật cho hắn biết mình là một tên ngốc hay không, tránh sau này hắn cứ phải khổ não vì việc vớ vẩn như vậy.
Nhưng chính là ta mười lăm tuổi đã nhận được danh hiệu đồng sinh, sau lại đạt đủ tiêu chuẩn trong kì thi bộ khoái hàng đầu, nếu lúc này nói mọi chuyện đều là nhờ có người đứng đằng sau chống lưng hộ thì chỉ sợ dân chúng trong thiên hạ không kẻ nào tin.
“Ta đã theo dõi ngươi khoảng mười ngày nay. Trong thời gian đó, ngươi đụng đầu vào cây hai mươi sáu lần, đi vệ sinh rồi lạc đường mất bảy lần. Nhưng hai sáu lần đụng đầu vào cây thì có đến mười tám lần ăn được trái cây ngon, lạc đường bảy lần thì đến bốn lần nhặt được tiền. Ta vẫn băn khoăn không hiểu việc ngươi làm là có chủ ý, chịu tổn thương nhỏ để đạt được thành quả lớn hay chung quy chỉ là thằng ngốc nhưng may mắn? Nếu là vế trước thì ngươi đúng là một kẻ thông minh đến đáng sợ! Còn nếu là vế sau thì ta cũng chẳng lấy làm lạ nếu ngươi là một kẻ đần, thế nhưng đúng là may mắn quá mức rồi!”
“Chuyện này…”
Ta cười gượng.
Cao Phi Phàm quả nhiên không hổ là đệ nhất thần bộ, mấy chuyện này cũng tính toán tỉ mỉ được vậy, mà ngay bản thân ta cũng có ý thức được việc mình làm một cách chi li đến thế đâu.
“Đừng có lằng nhằng nữa! Nói mau!”
Vẻ mặt Cao Phi Phàm không hề kiên nhẫn, hắn nắm tay lại, từng đốt ngón tay vang lên những tiếng “lắc rắc lắc rắc”, chính là một bộ dáng nghiêm hình bức cung dọa người.
“Thực ra là nửa nọ nửa kia!”
Ta không hề nói dối đâu nhé, mỗi việc xảy ra ta đều dựa vào năng lực của mình đoán được một phần, phần còn lại thì cũng không biết phải nói làm sao!
“Ngươi muốn đùa giỡn người khác sao? Thông minh tuyệt thế và siêu cấp ngu đần sao có thể cùng hội tụ trên một người được?”
Ta lập tức đánh lên đầu mình một cái, nhưng trong mắt hắn lại giống như ta đang ôm đầu cầu xin tha thứ, liền hô lớn: “Đừng có gõ vào đầu, mẫu thân ta nói, gõ vào đầu sẽ biến thành đồ ngốc!”.
Vậy là cả hai cứ như vậy là cãi nhau om sòm suốt dọc đường, chẳng biết từ khi nào đã đến Dự Châu, vốn đang định vào thành thì Cao Phi Phàm bất chợt dừng lại, mắt chăm chăm nhìn vào một kẻ bỗng dưng xuất hiện chắn đường hắn.
Nếu nói Cao Phi Phàm anh tuấn soái khí tựa như tuyết tùng, bạch dương, tao nhã thanh thoát, bí ẩn tựa đóa thược dược trốn giữa màn sương thì người này quả là diễm lệ như đào hoa nở rộ.
Y dường như phát hiện ra chúng ta đang nhìn mình, liền nhìn thẳng vào Cao Phi Phàm, mắt đối mắt, tưởng chừng như bắn ra tia lửa.
Sau một hồi, nam tử ấy rốt cuộc lại mỉm cười, nói với chúng ta: “Cao bộ đầu, từ lúc cáo biệt đã là ba năm, trông ngài vẫn khỏe mạnh như trước.”
Ta rốt cuộc cũng rời khỏi được gương mặt mỹ miều của y, nhìn xuống dưới ba tấc liền phát giác ra y phục nam tử đang mặc là chế phục [đồng phục] của bộ khoái.
Một mỹ nam tử như vậy mà cũng là người của Lục Phiến môn? Mà dường như còn là người quen cũ của Cao Phi Phàm, chẳng lẽ Cao Phi Phàm muốn đi đường vòng đến Dự Châu là để gặp y?
Tuy rằng… đây là nam nhân nhưng mị lực ấy quả thực có thể câu hết hồn phách nhân tâm kẻ khác.
“Ngươi… sao lại ở đây?”
Bộ dạng của Cao Phi Phàm vô cùng hoang mang, có vẻ cũng không mấy vui mừng trước cảnh tha hương gặp lại bạn cố tri. Mỹ nam tử kia lại nói:
“Làm bộ khoái ở nơi này thì sao? Ít nhất cũng không phải lo có một ngày người đồng sự tự tay lấy mạng mình.”
Nam tử này quả nhiên không phải hạng đầu đường xó chợ nhưng lại phải vùi thân nơi biên dã thành hoang thế này quả là thiệt cho y. Thế nhưng, tuy gương mặt xinh đẹp nhưng dáng vẻ lại rất ngang ngược, từng lời y nói ra đều như kim châm đâm vào người ta vậy.
Sắc mặt Cao Phi Phàm trầm xuống, quát khẽ: “Du Tương Quân, ta đã nói đó là chuyện ngoài ý muốn, nếu hắn tin tưởng ta thì đã không xảy ra bi kịch như vậy!”
Nam tử kia không hề khoan nhượng mà nói: “Ta chỉ biết đệ đệ ta chết ngay trên tay ngươi! Hắn lấy cái chết của mình đề Cao bộ đầu ngươi vang danh thiên hạ!”
Này này, sao giống như muốn đánh lộn vậy?
Chậc! Ta có thể chắc chắn Cao Phi Phàm đến nơi này không phải để tìm gặp y.
“Chuyện này…” Tuy rằng ta cũng không nghĩ ra cách gì giải quyết thế nhưng hai đại soái ca đứng giữa đường sống mái cãi nhau, quả thực thu hút không ít người tới xem mà đặc biệt là nữ nhân, nếu hai kẻ này mà muốn đánh nhau thật thì hậu quả chính là thương vong vô số kể! Dù xuất phát từ trách nhiệm đối với chức vụ của bản thân hay tinh thần trọng nghĩa khí, ta cũng phải ra mặt ngăn cản: “Các ngươi nên đến nơi khác rồi hãy ôn chuyện đi!”
Có vẻ như lúc này Cao Phi Phàm mới nhớ ra ta vẫn còn đi theo sau, mà ánh mắt của Du Tương Quân kia nhìn ta cũng thật kì lạ, nhưng dẫu sao thì không khí như nghênh đón địch nhân của hai bên cũng đã lắng xuống không ít, sát khí hung hiểm ban nãy đã được thu lại.
Du Tương Quân bĩu môi nhìn ta, lại liếc mắt về phía Cao Phi Phàm, thong thả mở miệng hỏi: “Đây là đồng sự mới của ngươi sao?”
Cao Phi Phàm mím môi không nói, nhưng ánh mắt lại bất chợt trở nên ác liệt.
“Đã là vì công việc, sao có thể không mời nhị vị tới nha môn?”
Đối mặt với ánh mắt Cao Phi Phàm, Du Tương Quân rất nhanh lấy lại một tư thái giúp đỡ vì công việc, dường như hỏa liệt giữa lúc hai người giằng co lúc mới rồi không hề tồn tại.
“Chúng ta lần này đến Dự Châu cũng không phải vì công việc, chỉ là để tìm một người, sẽ nhanh chóng ròi khỏi đây.”
Cao Phi Phàm lạnh lùng từ chối, sau đó liền kéo ta đi, thật hiếm khi thấy hắn có bộ dạng muốn trốn tránh người khác như vậy.
Ta thực không đoán ra có bí mật gì giữa Cao Phi Phàm và đại ca đồng sự trước của hắn, nhưng người có thể khiến Cao Phi Phàm mất tự tin đến thế này thì hẳn cũng không phải kẻ đơn giản.
“Nếu ta đoán không sai thì người ngươi muốn dò hỏi chính là phu nhân của Phi hiên hồ ly? Phi thiên hồ ly tái xuất giang hồ, nghe nói là có người cướp ngục, ngươi nghi ngờ phu nhân của hắn đứng sau lưng giở trò quỷ.”
Du Tương Quân không hờn giận nhìn Cao Phi Phàm rời đi, đứng sau lưng hắn từ tốn nói nhưng cũng đủ khiến Cao Phi Phàm dừng bước.
“Ngươi biết tung tích của ả ta?”
Cao Phi Phàm có vẻ không tin nhưng cuối cùng vẫn lấy việc phá án làm trọng.
“Ta đương nhiên biết! Nếu không phải vì ả, thì ta sao phải đến đây làm bộ khoái? Ta nhất định phải tìm ra chân tướng cái chết của đệ đệ!”
Du Tương Quân lạnh lùng cười, quả xứng với mười chữ “Diễm lệ tựa đào hoa, hàn lãnh tựa băng sương”, vế trước là do ta cảm nhận còn vế sau thì chính là Cao Phi Phàm lĩnh hội hết. Hắn vừa nghe mỹ nam tử nói thì khắp người tỏa ra khí hàn, làm cho ta liền nảy ra mấy chữ “Mĩ lệ khiến lòng người lạnh lẽo”.
“Đã vậy, chúng ta đành phải phiền ngươi rồi!”
Trái lại với nụ cười thản nhiên của Du Tương Quân, thần sắc của Cao Phi Phàm so với mấy ngày trước còn lạnh hơn gấp bội.
Có vẻ như ở phủ nha này, Du Tương Quân rất có quyền thế, ngay cả huyện thái gia cũng phải nghe lời y, y hành sự rất gọn gàng, năng lực không hề thua kém Cao Phi Phàm, nghe nói cũng là một nhất lưu [hạng nhất] bộ khoái.
Vậy là y an bài cho chúng ta hai gian phòng, đợi sáng hôm sau cả nhóm lên núi tìm phu nhân của Phi thiên hồ ly La Nữ.
Lại một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, chúng ta dùng qua loa chút điểm tâm tại huyện nha rồi cùng Du Tương Quân đến núi La Phù ở ngoại thành.
“Dư Phúc Thường… Nếu chốc nữa xảy ra chuyện gì, ngươi nhớ kĩ phải tin tưởng ta!”
Trước khi đi, tâm trạng của Cao Phi Phàm hình như rất nặng nề, tìm một góc không để Du Tương Quân thấy mà dặn dò ta như vậy.
“Được!”
Ta đồng ý, nghĩ thầm có hai người các ngươi thì lo gì cơ chứ!
Một mình Cao Phi Phàm đã lợi hại lắm rồi, hơn nữa còn có Du Tương Quân ngang sức ngang tài với hắn, đừng nói La Nữ kia chỉ là đàn bà con gái, dù cho đấy có là một tên lưu manh đồ tể thì cũng đừng hòng làm hại đến ta.
“La Nữ từ sau khi phu quân bị bắt thì thay đổi hoàn toàn, tháng ba năm nay lên Độ Duyến tự ở núi La Phù tu hành, bình thường rất ít khi thấy ả ta ra ngoài. Linh Huệ đại sư của Độ Duyến tự nhận sự ủy thác của chúng ta, chú ý nhất cử nhất động của La Nữ, cũng chiếu cố cho ả ta chỗ ăn chỗ ở.”
Như không hề màng đến sắc mặt quái dị của hai người chúng ta, Du Tương Quân thản nhiên nói ra những việc y nắm được về đối tượng tình nghi.
“Từ từ, Linh Huệ đại sư mà ngươi nhắc đến có vấn đề gì không? Nếu La Nữ thực sự muốn sám hối chuộc tội thì tại sao không đến am ni cô mà lại tới Độ Duyến tự? Dẫu sao nam nữ thụ thụ bất thân, chẳng lẽ ả ta không sợ bị người đời chỉ trích sao? Mà hơn hết lại còn vào… tháng ba năm nay?”
Cao Phi Phàm quả nhiên là Cao Phi Phàm, ta còn chưa kịp tiêu hóa xong đống tin tức của Du Tương Quân thì hắn đã tìm ra mấy điểm nghi vấn rồi.
Được hắn khai sáng, ta cũng đã hiểu được vấn đề.
Như thế nào lại vừa khéo vào tháng ba? Trùng hợp với thời gian Toản Thiên Diêu cướp nhà tù Thương Châu?
“Đại sư vốn là cao nhân, trong mắt vô sắc vô tường [không dục niệm, vướng bận], sớm đã không còn khái niệm phân biệt nam nữ. Hơn nữa còn là một đại tăng đắc đạo nổi danh, theo lý mà nói sẽ không bị người ta mua chuộc làm chuyện hại người.”
“Theo lý mà nói? Xin hỏi Du bộ đầu, không biết sau khi La Nữ vào chùa ngươi có dò la thêm được chút tin tức nào không?”
Thái độ của Cao Phi Phàm đối với Du Tương Quân luôn gay gắt khiến kẻ đứng giữa như ta thật cảm thấy khó xử.
“Ả sau khi vào chùa rất hiếm khi xuất hiện. Hơn nữa… Ta có chuyện muốn hỏi nhị vị, có ai tinh thông phật pháp Thiền Tông hay không? Linh Huệ đại sư thích nhất là đàm luận cùng người khác, nếu đàm luận cao hơn ông, thì có thể vào chùa mà không bị ngăn cản, còn không thì không cho phép người ngoài bước vào.”
*Thiền tông: Một tông phái của Phật giáo đại thừa. Thiền tông quan tâm đến kinh nghiệm chứng ngộ, đả phá mạnh nhất mọi nghi thức tôn giáo và mọi lí luận về giáo pháp. Tông phái này chỉ khuyên hành giả tọa thiền để tự nhận ra được bản thân mình, được coi là con đường ngắn nhất, đồng thời cũng là con đường khó nhất.
Nói ra nguyên do mình không thể trực tiếp dò la tin tức của La Nữ một cách khá uyển chuyển, Du Tương Quân tỏ vẻ “Nếu ngươi có bản lĩnh thì tới đó đàm luận cho ta xem đi!”
Đối phương là cao tăng đắc đạo nổi tiếng một châu, mà thời nay vốn tôn trọng Phật giáo, xuất phát từ lòng thành kính với Phật môn, quan phủ cũng không dám tự tiện xông vào tự tra xét.
Khi đang nói chuyện, đã thấy một làn hương khói nhạt nhòa bốc lên từ một ngôi chùa cổ kính, trước cổng chùa có hai cây tuyết tùng, vây quanh là một đám hòa thượng, mỗi người đều chiến khí sục sôi, xắn hết tay áo lên khiến ta không thể không nghĩ rằng người thanh tu cũng có lúc muốn ẩu đả.
“Cái gì gọi là phiền não?”, “Mang nước đục tưới lên lá sen.”
“Cái gì không gọi là phiền não?”, “Cướp lấy đao sắt cắt tơ ngó sen.”
“Cái gì gọi là phiền não hay không?”, “Xuân tằm trốn trong kén chịu toàn thân bó buộc.”
“Cái gì gọi là tìm phiền não?”, “Để dòng nước siết giằng co cùng phiến đá gồ ghề”
“Cái gì gọi là bản chất phiền não?”, “Đục thân du để lửa đốt cây.” [Du là tên một lại cây]
Hai gã tăng nhân trong đám người mãi miết tranh luận đến nước miếng loạn bay giành được trận trận ủng hộ của đồng môn.
Thế nhưng ta đứng ở ngoài cứ nghe tới nghe lui “phiền não”, “phiền não” thật không nhịn được mà bật cười.
Mẫu thân nói rằng, đây chính là tật xấu của ta, chẳng bao giờ biết che dấu cảm xúc của bản thân. Cái tật này sẽ có ngày hại ta cho xem.
Ta vừa dứt tiếng cười thì một lão tăng nhân râu bạc trắng đang ngồi giữa sân liền phóng ánh mắt như chớp xẹt về phía ta, khiến ta trong lòng run sợ một trận đến lợi hại.
“Hai vị tiểu đồ này bàn luận Phật pháp, không biết thí chủ đây có cao kiến gì?”
Tuy vẫn còn một khoảng cách khá xa nhưng giọng nói vang đến vẫn vô cùng rõ ràng, khiến cả ba người chúng ta đều vô cùng rành mạch rằng Linh Huệ đại sư này không chỉ là một cao tăng đắc đạo mà còn là cao thủ võ công.
Khó trách sau khi La Nữ vào chùa thì Du Tương Quân không thể dò la được tin tức của nàng.
“Chuyện này…”
Ta theo bản năng trốn sau lưng Cao Phi Phàm, ánh mắt của Linh Huệ đại sư dường như cũng trông theo.
“Nếu thí chủ đã thấy hai vị đồ đệ này như làm trò cười thì ắt là cao nhân, sao không cùng lão tăng đàm đạo vô ngôn thiện pháp một lần? [đàm đạo bằng cử chỉ không dùng lời]
“Này…”
“Cao nhân tất có cao kiến, mà nhìn các vị thì xem chừng là muốn vào chùa phải không? Vậy đàm đạo với lão nạp một hồi xem các vị thí chủ đây có đủ tư cách hay không.”
“Cao Cao Cao….”
Ta lắp bắp muốn nói ra mình không phải cao nhân, nhưng chính là Cao Phi Phàm đột nhiên quay đầu trừng ta một cái, tỏ vẻ tự mình rước họa thì tự đi mà giải quyết lấy.
Ánh mắt hắn…hảo lãnh!
“Ắt xì!”
Ta hắt hơi một tiếng, Linh Huệ đại sư còn tưởng ta bằng lòng ứng thí liền giơ lên một ngón tay.
“Ắt xì!”
Không biết sao trời đột nhiên nổi gió mà cơn gió quái ác này lại cứ thích chui vào cổ ta mới chết chứ!
Ta xoa xoa cái mũi đồng thời giơ hai ngón tay với Linh Huệ đại sư.
Lão thấy thế liền giơ tiếp ba ngón tay.
Ta liền nắm tay lại quơ loạn trong không khí.
“A di đà phật! Thí chủ thắng rồi.”
Linh Huệ đại sư gục đầu xuống, suy tư một lát, đột nhiên nhận thua.
Các đệ tử vây quanh cũng ngay lập tức rẽ sang hai bên mở đường cho chúng ta.
Lúc đi ngang qua đám đệ tử, ta mang máng nghe được mấy tên hòa thượng hỏi Linh Huệ đại sư những động tác vừa rồi có ý tứ gì, Linh Huệ đại sư thở ra một hơi, nói: “Ta giơ một ngón tay ý nói, Phật Tổ Như Lai, nhân thiên vô nhị; vị tiểu thí chủ kia giơ hai ngón tay ý nói, người đời chia làm hai loại phất giáo, nhất thể hai mặt, hợp hai làm một; ta lại duỗi ba ngón tay đáp rằng, phật – pháp – tăng là tam bảo, không thể thiếu mặt nào; y lại nắm tay lại muốn nói rằng cả tam bảo ấy một khi giác ngộ thì sẽ có trọn vẹn…Đến đây, ta không thể đáp lại được, không nhận thua thì còn biết đối đáp thể nào?”
*Nhờ papa ta giác ngộ, ta đã có thể ngộ ra được phần nào đoạn này. Con yêu pa lắm pa ơi ♥
Đoạn “nhân thiên vô nhị” nghĩa là trời và người đều chỉ có một không có hai
Đến đoạn sau có “Phật hiệu vi nhị”, trong phật giáo chia làm đại thừa và tiểu thừa, tiểu thừa là giáo lý nguyên thủy có từ trước. Trước đây những người theo Đại Thừa thường cho rằng giáo lý Nguyên thủy là giáo lý tiểu thừa không đưa đến quả vị tối hậu thành Phật, chỉ có giáo lý đại thừa mới là giáo lý chân chính của Phật. Ngược lại, các nhà sư tiểu thừa thì cho rằng giáo lý tiểu thừa mới chính là giáo lý nguyên thủy của Phật, còn giáo lý đại thừa là ngoại đạo. Sự bất đồng quan điểm ấy đã làm băng giá mối quan hệ của hai truyền thống cả ngàn năm. Ngày nay với những phương tiện tiến bộ, mọi mặt trong xã hội đều thay đổi, những quan điểm tiểu thừa và đại thừa không còn thích hợp.
Tam bảo trong phật giáo gồm phật – pháp – tăng, tức là bậc giác ngộ, giáo pháp của bậc giác ngộ và những người bạn đồng học. Và trong phật pháp thì có nhắc đến sự nhất thể tam bảo. Papa ta còn nói Phật, pháp, tăng là gì gì đó bất quá ta không nhớ được. Thôi thì bạn nào ham học hỏi thì lên mạng tra nha ♥
Du Tương Quân nhìn ta giống như nhìn quái vật, thật lâu sau mới bội phục nói: “Nhìn không ra ngươi tuổi còn nhỏ mà đã nghiên cứu sâu sắc về phật pháp, thật đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo!”
Ta chỉ cố cười gượng.
Đã quá quen thuộc với tính khí của ta, Cao Phi Phàm đâu có dễ dàng bị đánh lừa, hắn đợi sau khi bỏ xa đám tăng nhân phật tử kia một đoạn mới thấp giọng hỏi ta: “Ngươi rốt cuộc lúc nãy chơi trò gì bí hiểm? Nói!”
Thật…thật đáng sợ nha!
Bởi thế, ta đành xoa xoa chóp mũi, thành thành thật thật hồi đáp.
“Lão tăng đó vươn một ngón tay ý nói ta hắt xì một cái, ta liền hắt hơi thêm một lần rồi giơ hai ngón tay ý bảo, lão tăng tính sai rồi, ta hắt hơi hai lần cơ! Thế là lão tăng đó liền giơ luôn ba ngón tay, chẳng phải tính rủa ta hắt hơi thêm cái nữa sao? Nhưng mà hắt hơi ba cái thì nhất định là bị cảm mạo rồi còn gì! Cho dù là đại sư thì lão cũng đâu có thể yểm bùa người ta chứ, vậy là ta nắm tay lại tỏ vẻ, nếu lão dám yểm bùa ta, thì sẽ bụp lão!”
“…….”
“…….”
Cao Phi Phàm và Du Tương Quân đảo mắt nhìn nhau, đột nhiên nhất tề bước thật nhanh bỏ đi, không dám quay đầu liếc ta lấy một cái.
Bên trong thiện phòng lịch sự tao nhã, một nữ tử áo trắng nhắm mắt cúi đầu, mùi đàn hương u u lan tỏa khắp gian phòng.
Thấy chúng ta tiến vào cũng không ngẩng đầu, tựa như nàng mãi mãi yên vị tại nơi này, cũng không có ý định muốn rời đi, cứ ở đây cho đến tận kiếp.
“La nữ Cái Kiều Kiều?” [nhận ra La nữ là biệt hiệu. Hic >”<]
Cao Phi Phàm không chấp nhận việc nàng ta khinh mạn như vậy, liền bước tới trước mặt nàng, trầm giọng quát lớn: “Ngàn lần phiền não chỉ cần dứt bỏ nguồn căn, rời xa mười trượng hồng trần. Cô cần gì phải đau khổ cùng cực như vậy?”
Đôi mắt sáng của nàng khẽ mở, nhìn về phía chúng ta.
Dung nhan của một vị phu nhân trẻ tuổi xinh đẹp hiện lên, bên má trái còn điểm một nốt ruồi mỹ nhân khiến nàng càng thêm phần quyến rũ, dẫu cho một thân y phục trắng thuần nhưng lại chẳng thể làm nổi bật lên được sự thánh khiết trong sáng mà chỉ có mị lực là không hề thuyên giảm, nàng chỉ mới ngẩng đầu cũng đủ khiến khói đàn hương khiến lòng người tĩnh tâm bị lấn át vài phần.
Cao Phi Pháp ánh mắt như tia lửa, nhìn về phía sau tấm màn che trước mặt, ở đó lập một tấm bài vị, bên trên viết “Bài vị tiên phu Lý Đoạn”, phái dưới có đề bút “Thê tử Cái Kiều Kiều khóc lập”.
Hắn không khỏi cười lạnh nói: “Ngươi giả thần giả quỷ cho ai xem? Lý Đoạn rõ ràng chưa chết, mà ngươi lại gia nhập phật gia, tu nhân tích đức, chỉ e tất cả đều là giả dối.”
“Cao bộ đầu, ba năm trước ngài tại núi Tuyết Sơn bắt trói phu quân ta đi. Ba năm sau hạn vận cũng đến, ta cùng huynh ấy vĩnh cách âm dương. Vậy mà hôm nay ngài lại tới đây làm ta khó xử, nói Đoạn ca chưa chết, chẳng phải là quá đáng lắm hay sao?”
Cái Kiều Kiều thần sắc bi phẫn, giọng nói không kiêu ngạo, không siểm nịnh mà tràn đầy ý tứ châm biếm lạnh lùng.
“Cái Kiều Kiều, ba năm trước ta cùng phu thê các người giao chiến, thấy rõ thế nào gọi là phu thê tình thâm, huống hồ kẻ phạm tội chỉ có mình Phi thiên hồ ly, nên mới buông ta cho cô. Vậy mà hôm nay, ngay đúng lúc kì hạn xử trảm đã tới, Lý Đoạn lại bị người ta cướp khỏi nhà ngục, cô dám nói mình không biết gì hay sao?”
Cao Phi Phàm chăm chú nhìn Cái Kiều Kiều, nắm bắt từng chuyển biến trên gương mặt nàng.
“Chuyện này là thật ư? Phu quân hoàn toàn không cho ta biết tin tức gì, nhưng Kiều Kiều cũng xin thay phu quân cảm tạ thần linh đã phù hộ.”
Sắc mặt nàng tĩnh lặng như nước, không chút gợn sóng, thản nhiên bác bỏ lời buộc tội của Cao Phi Phàm, hoàn toàn không hiểu rõ tình thế của mình.
“Cái Kiều Kiều, cô nghe cho rõ đây! Mặc kệ là cô giả bộ ngây ngô hay muốn giấu giếm hộ người khác cũng được. Dù sao án tử này đã vào tay ta thì ta nhất quyết tra ra đến cùng! Ta có thể bắt được Phi thiên hồ ly một lần thì cũng có thể bắt hắn lần thứ hai, đừng nói ta không cảnh cáo cô trước!”
Thấy rõ không thể tra hỏi được điều gì, Cao Phi Phàm buông một câu cuối sau đó lập tức rời đi.
Du Tương Quân cùng chúng ta ra khỏi cổng chùa rồi lại bất chợt lại nhớ ra điều gì đó cần phải bàn bạc với phương trượng đại sư nên bảo chúng ta cứ về trước.
Trên đường trở về, ta vẫn không hiểu tại sao Cao Phi Phàm có thể cho qua chuyện này dễ dàng như vậy, liền mở miệng hỏi:
“Cao Phi Phàm, ngươi nói xem…Lý phu nhân thực sự không biết tin tức cẩu phu quân mình sao?”
“Ngu ngốc! Cô ta đương nhiên biết!”
Cao Phi Phàm tâm tình hay lời nói đều thật tồi tệ, bất quá lại tựa như đang chờ đợi một ai đó nên cũng không rảnh trả lời câu hỏi của ta.
“Nhưng mà ta thấy biểu tình của nàng không chút thay đổi a!”
Phụ thân ta bảo nếu muốn biết phạm nhân có nói dối hay không thì quan trọng nhất là chú ý tới biểu tình.
Kẻ nói dối nhất định sẽ lúng túng trong lòng, rốt cuộc sẽ lộ ra sơ hở như vẻ mặt mờ ám, lời nói quanh co, nhưng mà Cái Kiều Kiều vừa rồi thì tuyệt nhiên không có chút gì như vậy, hoàn toàn kiên định a!
“Nói ngươi ngốc đúng là không sai! Một người khi biết được phu quân mình đáng nhẽ phải chết nhưng vẫn còn sống thì dù là ai đi nữa thì cũng phải lộ ra thần sắc sung sướng hoặc kinh ngạc. Vậy mà cô ta lại chẳng có biểu hiện gì cả, thật không bình thường. Để giải thích việc này chỉ có một lý do, đó là Cái Kiều Kiều đã biết trước việc phu quân mình vượt ngục thành công rồi.”
Cao Phi Phàm tức giận gõ đầu ta một cái [mà hắn cứ như là càng gõ càng thuận tay] đồng thời nói ra phân tích sáng suốt của mình.
“Đúng vậy…ngươi đi rồi ta mới ý thức được điều này, ngươi bỏ qua ta nhưng ngược lại càng khẳng định ta biết rõ chuyện phu quân đã vượt ngục, vậy nên ta đành phải đuổi theo diệt ngươi!”
Giọng nói từ xa vang tới đáp lại Cao Phi Phàm, một trận gió lạnh mang theo tuyết trắng thổi tới, mà Cái Kiều Kiều vốn đang ngồi thiền trong thiện phòng nay lại được gió thổi tới trước mặt chúng ta.
“Những phạm nhân vượt ngục khác hẳn sẽ không đến tìm phu nhân của mình, nhưng lần trước chính mắt ta trông thấy các người phu thê khăng khít thế nào, nay thái độ của cô lại như vậy, khiến ta càng có thể nắm chắc việc cướp ngục Thương Châu là sự thật, mà Lý Đoạn sau khi vượt ngục lại gây thêm tội nghiệp cũng không phải là giả!”
Cao Phi Phàm dường như đã chuẩn bị từ trước, vẫn thong dong vuốt lại tay áo của mình, ngưng thần tĩnh khí, chờ tiếp chiêu của La nữ.
“Cao bộ đầu, làm người thì phải biết khoan dung độ lượng! Huynh ấy đã qua cửa tử một lần, cũng giúp ngươi có danh tiếng trên giang hồ, sao ngươi không chịu buông tha cho một trượng phu yêu thê tử tha thiết như vậy? Mặc kệ là huynh ấy lại gây ra lỗi lầm gì, ta nhất quyết không để ngươi làm hại Đoạn ca!”
Cái Kiều Kiều ca thán, dường như nàng đã chất cả một thân oán giận, đứng giữa gió tuyết lại tựa như đóa hồng được băng tuyết vuốt ve, tỏa ra mùi hương lạnh lẽo.
“Không ổn, trên người cô ta có độc, mau nín thở!”
Cao Phi Phàm chậm hơn ta nửa khắc liền nhận ra mùi hương rất nhẹ trong không khí, vội vàng hét lớn, đồng thời thuận thế chộp lấy lư hương giấu trong tay áo Cái Kiều Kiều, mong rằng có thể tìm được giải dược.
“Ách!”
Toàn thân ta xụi lơ ngã xuống đất, làm thế nào được chứ, ai bảo mũi ta nhạy như thế chứ! Ngay đến hít độc dược cũng nhanh hơn người khác.
“Giao giải dược ra đây!”
Cao Phi Phàm lúc này vô cùng nguy hiểm, chiêu thức xuất ra cũng vô cùng ác liệt, không chút khoan dung, La nữ đỡ trái đỡ phải chật vật khó khăn nhưng vẫn cắn chặt răng quyết không chịu nhận thua.
“Giao giải dược ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Nếu không ta chỉ còn cách giết ngươi trước sau đó cướp giải dược về!”
Cao Phi Phàm cả mặt đỏ lừ, một bên cố gắng đề khí không cho dược tính phát tác, một bên vô cùng cương quyết áp bức Cái Kiều Kiều phải giao ra thuốc giải.
Nhưng thứ Cái Kiều Kiều sử dụng cũng không phải độc dược [Cao Phi Phàm từng nói, hắn có khả năng áp chế độc tính, muốn hạ độc hắn không phải chuyện dễ dàng] mà là thư cân nhuyễn cốt, dù là người có võ công cao cường đến đâu, một khi đã hít phải nó thì cũng toàn thân vô lực.
“A!”
Võ công của La nữ tuy tinh diệu, nhưng so với Cao bộ đầu nổi danh thiên hạ mà nói thì vẫn còn kém xa, nàng đánh trượt một chiêu, liền bị Cao Phi Phàm thừa cơ đánh tới, kinh hãi đến hoa dung thất sắc, khốn đốn lùi về phía sau lại chẳng may vấp phải tảng đá lớn bị tuyết che phủ, rốt cuộc ngã ngửa ra sau. Chính cái lúc nàng ngã xuống, áo khoác ngoài bị gió thổi lên lộ ra vùng bụng dưới hơi nhô lên, rõ ràng là đang mang bầu.
Cao Phi Phàm cả kinh nhưng lúc cấp bách vẫn lấy mạng người làm trọng nên vội vàng chạy tới đỡ lấy giúp nàng đứng vững, nhưng chính hắn lại quên không đề khí khiến dược tính phát tác, cả người vô lực ngã xuống đất.
“Ta nên chê ngươi ngu ngốc hay phải cảm tạ ân tình của ngươi đây?”
Hoảng hốt nhận ra mình rốt cuộc lại là người thắng thế, Cái Kiều Kiều nở một nụ cười quyến rũ động lòng người.
“Việc đã đến nước này thì cũng không cần nhiều lời! Thứ ngươi dùng cũng không phải độc dược, nếu bây giờ ngươi không giết ta, thì sau khi dược tính tan hết ta vẫn tiếp tục theo đuổi vụ án này đến cùng!”
Cao Phi Phàm không bao giờ để người khác uy hiếp mình, kể cả khi con tin nằm trong tay kẻ địch cũng không thể thấy hắn yếu thế.
Dược tính phát tác khiến toàn thân nhũn ra, khí lực cũng dần dần mất hết, giờ phút này ngay đến một đứa trẻ không biết võ công cũng có thể lấy mạng chúng ta.
“Cao bộ đầu, ta không muốn con ta chưa sinh ra đã tạo sát nghiệp, chỉ cần ngươi buông tha cho gia đình chúng ta, Cái Kiều Kiều xin toàn tâm toàn ý dâng giải dược, tuyệt đối không làm khó ai cả!”
La nữ lúc lâm nguy được hắn giúp đỡ cũng không phải không cảm kích, ngươi bình thường bị ngã thì không nói làm gì nhưng phụ nữ mang thai mà bị ngã thì hậu quả thật khó lường.
“Đã như thế, nếu cô muốn nhi tử của mình sau này có thể thẳng lưng sống trên đời thì đứa trẻ ấy nhất định phải nghiêm trị những kẻ ác nhân làm hại người khác, nhưng nếu kẻ ác nhân ấy là phụ thân của nó thì sao?”
Cao Phi Phàm vẫn không chịu nhượng bộ, nhưng thanh âm cũng yếu ớt dần đi, dược lực phát tác rất nhanh, đã vậy khi hít phải hắn vẫn mạnh mẽ vận công kháng định khiến giờ phút này trúng độc càng nghiêm trọng.
“Ta biết Đoạn ca phạm vào sát nghiệp, tội không thể tha. Ở trên giang hồ, ta được xưng tụng là “La nữ” [la nghĩa là lưới] chính là vì bản thân căm ghét lũ ác nhân hại người đến tận xương tận tủy, xuống tay không chút lưu tình. Nhưng mà huynh ấy…Rất tốt với ta, cho ta một gia đình, lại đúng như ước định cùng ta sinh một hài tử, ta hoàn toàn không mong ngươi sẽ lại tìm bắt huynh ấy.”
Lời trần tình thật êm tai, thần sắc la nữ chuyển biến liên tục, từ hung ác đến khoan dung, rồi sát khí bất chợt xuất hiện, cứ lặp đi lặp lại như vậy, rõ ràng nội tâm nàng đang tranh đấu kịch liệt.
Mỹ nữ quả nhiên là mỹ nữ, thực khiến ta cảm thấy xót thương.
“Cũng thế thôi!” nàng cười mà như không cười, thật sâu xa khó hiểu. Bàn tay ngọc ngà thon dài nâng lên một viên thuốc tỏa ra mùi hương ngọt ngào mơ hồ đặt bên miệng Cao Phi Phàm. Nàng thê lương thở dài: “Ngươi tuy rằng có hận thù to lớn với ta, nhưng lại là ân nhân cứu mạng hài tử của ta. Ta cho ngươi viên khí hóa hoàn này, chúng ta coi như không ai nợ ai!”
Quả là một nữ nhân trọng tình trọng nghĩa!
Nàng đưa giải dược cho Cao Phi Phàm mà hoàn toàn không chút để ý tới ta đang nằm cạnh hắn, cảm giác lưng và mông đều bị tuyết lạnh đông cho thành đá, chì đành ôm hy vọng mong Cao Phi Phàm mau mau ăn giải dược sau đó cứu ta khỏi cảnh khốn cùng này.
“Cảm tạ, nhưng việc của ta, ta tự giải quyết, xin miễn thứ cho kẻ bất tài không thể nhận đan dược này.” Cao Phi Phàm cự tuyệt nói
Ân của mỹ nhân, hắn dám không nhận!
Ta tức giận nhìn tỷ tỷ xinh đẹp ưu thương thu hồi dược hoàn, ngay thời điểm bàn tay mỹ nhân đi qua trước mặt, ta phát giác trong bụng một trận âm ỷ — đói đến phát hoảng, lập tức không chút nghĩ ngợi đớp lấy giải dược, nuốt xuống.
“Ngọt quá!”
Ăn xong còn chép chép lưỡi, kỳ thực một viên kẻo nhỏ như vậy không thể khiến người ta bớt đói bụng được.
Nhìn vẻ mặt tham ăn đến cùng cực của ta, La nữ mới qua một hồi sinh tử đại nạn cũng không nhịn nổi mà bật cười ra tiếng, xoa xoa đầu ta, nói: “Ngoan lắm, ngoan lắm!”
Cao Phi Phàm trợn trừng con mắt đến lồi cả ra, khuôn mặt tuấn tú hết đỏ lại trắng, rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng mắng người: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi hả? Ngay đến đứa trẻ con cũng biết không nên ăn đồ của người lạ! Huống chi cô ta còn là La nữ nổi danh thiên hạ! Cô ta đưa cho ngươi thứ gì ngươi cũng liền ăn bậy hả? Đan dược kia là thật thì không nói làm gì, chỉ sợ đó là tuyệt mệnh đan cô ta dùng để áp chế ta!”
“Ách!”
Không biết có sao không?
Hóa ra đó là độc dược cũng ngọt a!
Ta kinh hãi nhìn về phía La nữ tỷ tỷ, mà nàng lại nhìn ta mỉm cười ôn nhu tới cực điểm.
Quên đi, đây là vùng ngoại thành vắng vẻ, Cao Phi Phàm lại không thể cử động, không chết cóng thì cũng chết đói, bị trúng độc mà chết so với hai loại kia thì còn nhân đạo hơn nhiều.
Đáng tiếc…viên đan dược đó nhỏ quá đi…
Ta hoàn toàn không có ý định nhả viên dược đó ra.
“Tiểu đệ đệ, ngươi quả là một người vừa có phúc khí, vừa có trí tuệ nên mới can đảm như vậy, tín nhân bất nghi [tin tưởng người khác không nghi ngờ] còn hơn một miệng giảng đạo lý nhưng trên thực tế lại là kẻ nhỏ nhen, ngươi là một người rất thành thực.” La nữ nhẹ nhàng xoa đầu ta, ta đoán rằng nàng nhất định rất thích cảm giác được chạm vào tóc ta, không phải ta khoe khoang đâu nga! Mái tóc được thừa hưởng từ mẫu thân chính là nhè nhẹ mềm mại, được bao ngươi công nhận đó!
“Cao bộ đầu, ân oán giữa ta và ngươi đến đây chấm dứt, xin cáo từ!”
Nói xong, La nữ đứng dậy, thân thể nàng tựa như bông tuyết bị gió cuốn bay, trong giây lát đã không còn thấy bóng dáng.
“Cao Phi Phàm, ngươi có thấy lạnh không?”
Không biết hắn sau khi bị trúng độc có vận công được không, nhưng ta lạnh sắp chết rồi, thật vô tư mà áp sát người hắn.
Vừa di chuyển ta mới nhận ra mình đã có thể cử động cũng có thể nói được rồi, giải dược của La nữ quả nhiên không phải là giả!
Cao Phi Phàm đương nhiên cũng thấy rõ ta đã thoát khỏi sự áp chế của dược lực, ta cam chắc trong lòng hắn đang tiếc hận vì lúc nãy không ăn luôn giải dược nha!
Nhưng mà một người cao ngạo như Cao Phi Phàm đương nhiên chọn cách nhắm mắt lại cự tuyệt nhìn ta, tránh cho bản thân tức chết.
“Ngươi võ công cao như vậy…mặc thiếu một lớp áo chắc cũng không sao đâu…ta lạnh muốn chết rồi…ngươi chắc cũng không ngại vì tinh thần nhân nghĩa cho ta mượn áo khoác chứ?”
Ta mặt dày, run run vươn tay cởi dây áo của hắn.
Hắn đối với việc này phản ứng đương nhiên là mở to mắt ra nhìn, nhưng cũng không lên tiếng phản đối. [anh ngấm thuốc rồi, nói bằng niềm tin à =)))]
Đại hiệp quả nhiên là đại hiệp, danh hiệu thiên hạ đệ nhất thần bộ tuyệt không ngoa!
Trước tình cảnh này mà có thể không nói hai lời cứu giúp người bị nạn lấy đó làm niềm vui…Khoác tấm ngoại y màu đen của hắn, ta cảm kích nghĩ như vậy [sau mới biết, hắn công lực cao thâm cố gắng áp chế dược tính nên lúc sau dược lực phát tác cực mạnh khiến hắn không thể nói được].
Nhưng mà…vẫn rất lạnh!
Phụ thân, đợi đến khi ta về nhất định sẽ nghe lời cha, gắng sức tập luyện để từ nay về sau đi làm nhiệm vụ cũng không sợ bị chết cóng.
“Cao Phi Phàm, ta biết ngươi rất mạnh. Có thể nói là thiên hạ đệ nhất thần bộ, ngươi không ngại cho ta mượn thêm chút hơi ấm chứ?”
Ta lại tự quyết định, cởi xuống trung y của hắn…chỉ còn lại áo trong. Sách, ta phải nói, những người công lực cao thâm thật có điểm bất hảo, trước thời tiết giá lạnh như vậy cũng bày ra phong tư ngọc thụ lâm phong [cây ngọc đón gió…ối móe, tự dưng nghĩ đến thầy chủ nhiệm *cười lăn], ăn mặc đơn bạc như vậy, muốn phong độ thì không cần ấm áp!
Nhưng mà…vẫn lạnh chết đi được!
Ta thật không chút lòng tốt, ao ước lấy lớp áo cuối cùng trên người Cao Phi Phàm xuống để khoác lên mình.
Hắn phát hiện ánh nhìn nhỏ nước miếng của ta thì tức thời hai mặt đỏ gắt lên, kẻ trời lạnh cũng không dùng mình như hắn bất giác cũng nổi hết da gà, ta đoán chừng đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể, không “thuộc quyền” áp chế của thư cân nhuyễn cốt.
Đương nhiên ta cũng đâu vô nhân đạo đến vậy, thời tiết rét lạnh sao có thể hắn thân trần nằm trên tuyết chứ.
Vì vậy ta quyết định lựa chọn tinh thần cùng chung hoạn nạn “dữ tử đồng bào”. [cùng chết cùng chung áo, chắc là chế từ đồng sinh cộng tử]
Mang áo của hắn cởi xuống, ta liền làm ổ trong lòng hắn, mang áo của Cao Phi Phàm để cả hai cùng khoác.
“Giải…dược…”
Áp sát hắn như vậy ta mới nghe ra được thanh âm yếu ớt gian nan của hắn. Hơi thở nóng bỏng phả vào tai hại ta mạnh mẽ giật mình một cái.
“Giải dược?”
Thành thực không có a! Ta đã nuốt xuống rồi chẳng lẽ muốn bắt ta mổ bụng để lấy ra?
“Chuyện này…nếu ngươi không ngại thì khoảng nửa canh giờ nữa liền có thôi…”
Mẫu thân ta nói, ta là ngươi thẳng tính, ruột thông. [ý chỉ người không để gì trong lòng]
Nên ta nghĩ khả năng tiêu hóa của ta hắn cũng không tồi.
Cao Phi Phàm nghe xong thì đỏ đến tận cổ, ta nghĩ thời điểm này hắn tức giận cũng không có gì không tốt — sản sinh ra được rất nhiều nhiệt a.
“Trong máu của ngươi…có giải dược…”
Thật vất vả mới có thể thuận khí lại được, Cao Phi Phàm run rẩy nhưng kiên trì gằn ra từng chữ.
Đúng rồi! Ta từng nghe mẫu thân – một nhân vật tinh thông y thuật nói, khi uống thuốc dược tính sẽ phát tán, sau một thời gian sẽ ngấm vào máu, vào mồ hôi, nước bọt rồi cả nước tiểu nữa!
Như vậy, hiện tại ta đích thực có giải dược.
Như vậy…máu, cắt cổ tay thì đau lắm!
Mồ hôi, trời lạnh như vậy làm sao có nổi?
Nước tiểu…cái này không cần nói, khẳng định hắn chết cũng không chịu.
Vậy chỉ có…
“Cao Phi Phàm, ngươi mở miệng ra!”
Ta ngại ngùng nhìn bờ môi mỏng kia hồi lâu, cúi đầu, cùng hắn tương nhu dữ mạt. [cơ bản là trao đổi nước miếng =)))]
Ân! Quả nhiên không hổ là soái ca, đôi môi đúng là hạng nhất, răng lợi cũng tốt lắm.
Ta và hắn, ở giữa trời tuyết ôm hôn đến thiên hôn địa ám, không biết hắn ăn được bao nhiêu nước miếng của ta, chỉ biết rằng chờ đến khi ta hôn đến mức quai hàm đau nhức hắn mới nhấc được một ngón tay.
Má ơi! Giải dược này hấp thụ lại tác dụng suy giảm quá mức độ a!
Ta thở dốc từng hơi, đột nhiên thấy đôi mắt hắn trở nên suy tư thâm trầm.
Không được, ta phải dùng ánh mắt nói rõ ràng với hắn. Nội lực ta kém như vậy sao có thể nhịn thở lâu được? Nếu còn tiếp tục ta sẽ trở thành bộ khoái đầu tiên trong lịch sử bỏ mình vì hôn môi!
Sau khi ngừng lại hít thở, ta rụt rè nhìn đôi môi đỏ bừng của hắn, nhưng Cao Phi Phàm hóa ra phản ứng không hề chậm chạp, mà ngược lại còn chủ động quấn lấy môi ta, còn đem đầu lưỡi đưa vào khoang miệng.
Ngô! Cao Phi Phàm ta biết ngươi cần giải dược nhưng có cần quá mức nóng vội như vậy không?
Ta kinh ngạc cảm nhận áp lực từ nụ hôn của hắn.
Đang lúc ta bị hôn đến mức hoa cả hai mắt, hồn vía bay đi tứ tung thì chợt nghe thấy tiếng bước chân vang tới từ xa.
“Đại ca, trên quần áo kẻ kia có lệnh bài của thần bộ, theo như tin tức mà La nữ cung cấp thì hắn nhất định là Cao Phi Phàm!”
Hét lớn một tiếng tựa hồ như kinh động đến Cao Phi Phàm.
Nam nhân đang hưng trí thì bị quấy rầy, không kiên nhẫn mà ngẩng đầu lên, vô tư không biết gương mặt đỏ bừng của mình có bao nhiêu…quyến rũ.
Đúng rồi! La nữ mới rồi nói “Ta và ngươi không ai nợ ai”, nàng lần này không giết Cao Phi Phàm, coi như đã trả nợ ân tình với hắn, sau này đương nhiên có oán báo oán, có thù báo thù.
Đương nhiên hoàn toàn có thể cung cấp tin tức thần bộ đệ nhất không nhúc nhích nổi cho mấy tên hắc đạo rồi.
“Oa! Hắn vừa hôn một nam nhân! Thiên hạ đệ nhất thần bộ hóa ra là một kẻ đoạn tụ long dương!”
Mấy tên tiểu tặc không biết sống chết hét lên chói tai.
Ta tựa hồ như đã làm vấy bẩn một thân nghiêm trang trong sạch của Cao thần bộ rồi!
Trong mắt lóe lên tia lửa, Cao Phi Phàm phất tay một cái hạ gục liền bốn tên trong đám hắc đạo.
Thần thái bất hảo phá hỏng hoàn toàn vẻ ngoài anh tuấn của hắn, khiến cho ba tên tiểu tặc còn lai kinh hãi vô cùng túm tụm lại một chỗ.
“Ngươi…ngươi muốn gì?”
“Cũng không có gì đặc biệt. Nếu các ngươi muốn giữ lại cái mạng thì tốt nhất đừng có mang chuyện nhìn thấy hôm nay nói ra ngoài. Tiếp theo ăn viên âm thiên tuyết hoàn này vào, trung thu hàng năm đến Kim Lăng tìm ta lấy giải dược. Nếu như trên giang hồ xuất hiện bất kì tin tức nàng làm bại hoại thanh danh của ta, hừ!”
Nguyên lai thần bộ danh chấn một phương so với mấy tên đồ tể còn gian ngoa hơn!
Hắn phi ra mấy viên đan dược trắng vào cổ họng bảy tên tiểu tặc, nhưng mà vừa nãy ta nhìn rõ ràng tay hắn ở sau lưng vo tuyết thành viên nha!
Thấy thứ lạnh lẽo trôi vào cổ họng, mấy tên tiểu tặc đương nhiên tưởng đã trúng phải độc dược, sợ tới mức rên rỉ xin tha mạng.
Ta rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ, hiểu rõ nguyên nhân hắn không chịu nhận giải dược của La nữ.
Bởi trước khi kêu người khác dùng giải dược giả, thì hắn mới là kẻ hay cho người khác ăn độc dược giả nhất!
—
Thật vất vả mới có thể khiến Cao Phi Phàm cử động bình thường trở lại, hai người chúng ta đỡ nhau xuống núi, dọc đường đi cũng không xuất hiện một tên đạo tặc nào lợi dụng lúc nhà cháy mà hôi của, tâm trạng cũng thả lỏng được đôi chút, bất chợt trên con đường nhỏ quanh co trước mặt xuất hiện một bóng người màu xám, xem ra đã chờ chúng ta từ lâu.
“Du đại ca, ngươi đến tiếp ứng cho chúng ta hả? Thật tốt quá, vừa mới rồi nguy hiểm…”
Ta nhận ra người đó, vui mừng quá đỗi vội tiến đến kéo áo hắn vừa khóc vừa kể lại một hồi hung hiểm vừa trôi qua, lại thấy trên môi y bừng nở một nụ cười tuyệt diễm nhân gian, di chân một chút, ngay lập tức song cước liên hoàn tấn công Cao Phi Phàm.
“Du Tương Quân, ngươi muốn làm gì?”
Với thế cục đại biến, Cao Phi Phàm phản ứng mau lẹ vô cùng! — Cao Phi Phàm từ khi gặp lại Du Tương Quân đã biết sẽ có một ngày y tấn công mình nhưng không biết ngày ấy khi nào sẽ đến, mà nay dược lực mới rồi còn chưa tan hết, với một chiêu này của Du Tương Quân hoàn toàn không chuẩn bị, lại thêm võ công của kẻ kia so với Cao Phi Phàm không hề thua kém nên tránh được một chiêu chứ sao tránh được hai chiêu, bị Du Tương Quân một cước đá về phía sườn dốc bên trái.
“Cao Phi Phàm!”
Ta kinh hãi bổ nhào về phía vách đá, thật may mắn, sườn dốc đó cũng không cao, tuy rằng dưới con dốc có rất nhiều khối băng bén nhọn nhô lên, nhưng Cao Phi Phàm võ công cao cường, vẫn là hữu kinh vô hiểm [kinh hoảng nhưng không nguy hiểm gì] rơi xuống bên cạnh một cột băng.
“Du Tương Quân, ngươi điên rồi?”
Cao Phi Phàm vừa sợ vừa giận, ngẩng đầu lên nhìn tình hình, nhìn ta rồi lại nhìn Du Tương Quân thần sắc lạnh lùng không hề giống đang đùa cợt, bất chợt y có dao động, không hề yếu thế át lại Cao Phi Phàm:
“Ta không điên. Ngươi hắn còn nhớ dốc núi này? Đệ đệ của ta chính tại nơi này vì tiếp ứng cho ngươi mà bỏ mạng. Vậy mà ngươi lại nói là do hắn không chịu nghe mệnh lệnh của ngươi, khiến kế hoạch giải vây thất bại. Ta hiện tại làm một thí nghiệm, để xem rốt cuộc là phán đoán của ngươi sai lầm, hay vẫn là đệ đệ ta phạm lỗi vong thân!”
“Mà tình hình bây giờ cũng giống khi ấy lắm, các ngươi truy đuổi phu thê Cái Kiều Kiều, ngươi vì muốn tranh công nên không cần màng đến thế nào là hợp tác an toàn, một mình truy đuổi rồi nhảy xuống vách núi để bắt Lý Đoạn, đệ đệ ta võ công không cao cường làm đối thủ của Cái Kiều Kiều. Để xem ngươi xử lý tình hình như thế nào? Để xem đệ đệ ta ngã xuống dốc chết như thế nào? Chân tướng việc này ta đã biết rõ từ lâu.
“Bây giờ chúng ta diễn lại chuyện năm đó đi! Người hợp tác cùng ngươi đang nằm trong tay ta, nếu ngươi không nghĩ ra cách cứu y thì nhất định y cũng sẽ rơi xuống dốc mà chết, ngươi phải làm thế nào để cứu người đây hả Cao bộ đầu?”
Du Tương Quân mặt vô biểu tình nói ra kế hoạch đáng sợ ấy, trong mắt tràn ngập điên cuồng.
“Ta ta ta…Du đại ca, ta là Dư Phúc Thường, không phải kẻ xấu cũng là đồng nghiệp của ngươi a! Ta là bộ khoái mà!”
Ta chẳng biết mình đang nói cái gì nữa, bị y dồn ép co rúm lùi lại phía sau, nhưng mà…phía sau lưng ta là vách đá, nửa địa hình là một lòng trảo bất quá có thể nghe tiếng gió lạnh gào thét, đích thị là một vực sâu trắng xóa không thấy tận cùng, còn một bên là vách đá thấp hơn cũng chính là nơi Cao Phi Phàm rơi xuống tuy lặng gió hơn đôi chút nhưng nhan nhản toàn là cột băng bén nhọn chỉ cần rơi xuống là người bị lủng luôn mấy cái lỗ lớn a! Nơi khúc quanh giữa cao nhai [vách cao] và ải nhai [vách thấp] có một khối đá vươn ra tạo ra một không gian nho nhỏ chỉ đủ chỗ cho một người.
Mà với công phu của ta thì không thể giống Cao Phi Phàm đáp xuống ải nhai kia một cách an toàn được.
Gương mặt tràn đầy sát khí của Du Tương Quân dần dần tới gần, còn có thể cảm nhận hô hấp của y, tay ta lui về phía sau thoáng chốc đã chạm vào khoảng không, lâm vào tình thế hung hiểm nơi ven núi cheo leo!
Cao Phi Phàm chăm chú nhìn vào ánh mắt Du Tương Quân, hít sâu một hơi, giọng nói tràn đầy sự bình tĩnh ra lệnh cho ta.
“Dư Phúc Thường, nếu ngươi tin tưởng ta thì hãy nhảy xuống ải nhai bên này, ta cam đoan có thể cứu sống ngươita cam đoan có thể cứu sống ngươi!”
“A?”
Nhưng mà thoạt nhìn cao nhai bên kia an toàn hơn nha!
Tuy rằng không biết nó nông sâu thế nào nhưng ít nhất ta cũng không bị khối băng đâm cho lủng mấy chỗ, hơn nữa còn có một tảng đá lớn nhô ra thế kia.
Nếu vận khí tốt, rơi xuống đúng chỗ đó thì không thành vấn đề…
Ta do dự không biết có nên nghe theo mệnh lệnh của Cao Phi Phàm hay không.
“Mau nhảy đi!”
Cao Phi Phàm ở bên dưới thúc giục ta.
“Ngươi nhảy hay không nhảy?”
Du Tương Quân đã đến gần, nhìn ta với đôi mắt đỏ rực.
Người này điên rồi!
Cho dù ta không nhảy thì y cũng nhất định một cước đá ta xuống vách núi a!
“Cao Phi Phàm, cứu ta!”
Sinh tử trước mắt, ta không còn lựa chọn nào khác.
Vẫn là một câu: “Ngươi nhất định phải nghe lời Cao bộ đầu!” của phụ thân ta có uy lực quyết định.
Ta nhắm chặt hai mắt lại, nhảy xuống ải nhai đầy khối băng bén nhọn đáng sợ kia.
“Vù vù — bốp — phịch—-”
Vài tiếng động kì lạ qua đi, ta an an ổn ổn rơi xuống lồng ngực ấm áp mà không chút sây sát.
Hồng hộc —-
Phù —-
Nghe rõ mồn một tiếng tim đập trầm ổn của hắn, lòng ta không hiểu vì sao lập tức bình tĩnh lại, tựa như chỉ cần được bao bọc bởi đôi tay ấm áp này thì ta sẽ an toàn, trên đời này không có bất cứ thứ gì có thể thương tổn ta.
Trộm mở to mắt, quả nhiên là gương mặt tuấn tú phóng đại của Cao Phi Phàm, bên người là một loạt khối băng bén nhọn đổ rạp.
Hóa ra vào thời khắc hung hiểm, hắn dã vận dụng võ công của mình phá vỡ những cột băng, liên tiếp phá hơn mười khối tạo ra một khoảng trống an toàn liền chặt chẽ tới ôm ta vào lòng.
“Hóa ra đây chính là trù tính của ngươi?”
Du Tương Quân đứng trên nhai thượng nhìn về phía chúng ta, ngữ khí ẩn chứa sự bi ai khó hiểu.
“Phải, là do Tương Tuyền vào thời khắc quyết định không chịu tin tưởng ta, hắn…không chọn nhảy về phía ải nhai mà lựa chọn thử vận khí của mình mà nhảy về phía tảng đá lớn kia.”
Người thông minh bình thường cũng khó mà lựa chọn a!
Ta tuy rằng lúc này đã an toàn nhưng hồi tưởng lại nguy hiểm vừa rồi vẫn không kìm nổi sợ hãi.
Suýt chút nữa là bị đống băng kia đâm lủng rồi!
“Nơi này gió thổi rất lớn. Mà lúc Tương Tuyền rơi xuống gió thổi rất mạnh, hắn không đáp được trúng tảng đá mà bị thổi rơi xuống vực sâu.”
Cao Phi Phàm trầm tĩnh kể lại sự tình, cũng không biết kẻ kia có nghe nổi hay không.
“Hắn thực sự vì không tin tưởng ngươi, không tin tưởng đồng sự của mình nên mới đi vào tuyệt lộ…”
Du Tương Quân thì thào lặp lại, suy sụp quỳ xuống bên vách núi, ngữ khí không còn nỗi oán hận trùng trùng mà tràn đầy bi thương.
“Du Tương Quân, ta yêu thương Tương Tuyền cũng giống như ngươi yêu thương hắn vậy. Khi ngươi giao Tương Tuyền cho ta, ta thật cảm tạ ngươi đã tín nhiệm. Ta lần đầu tiên đưa hắn đi làm nhiệm vụ, rốt cuộc lại để xảy ra một chuyện không thể cứu vãn, cho nên không dám nhìn mặt ngươi, càng không thể nói cho rõ ràng mọi chuyện.”
Cao Phi Phàm giải thích đến đây cũng không nói thêm gì nữa, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía vực sau không đáy kia, cũng không phải không chất chứa u sầu.
“Thì ra là thế, sao có thể trách ngươi được đây?”
Du Tương Quân lắc lắc đầu đứng dậy, bất quá danh bộ thì chính là danh bộ, dù cho thần siêu phách lạc vẫn có thể ứng xử bình tĩnh.
“Ta sẽ trình lại việc này lên trên chờ xét xử. Dư đầu mục, ta lợi dụng ngươi, còn suýt nữa thì hại chết ngươi, ta thật có lỗi.”
Y quay lưng về phía chúng ta, trong thoáng chốc đã già đi mười tuổi, ta thật không đành lòng nhìn y.
Y còn trẻ như vậy mà bản lĩnh cao cường.
Chính vì quá yêu thương đệ đệ nên mới gây ra lỗi lầm như vậy mà ta đến cuối cùng cũng không bị thương tổn gì a.
Nếu hắn đến nha môn tự thú thì chẳng phải sự nghiệp cả đời đều bị hủy sao?
Cao Phi Phàm dường như cũng biết ý, liếc nhìn ta một cái, sau đó lớn tiếng nói: “Du Tương Quân, nếu ngươi muốn một thân lãng phí trong ngục tù thì chẳng bằng giúp ta hành sự, trở về Kim Lăng giúp ta điều tra xem bốn tên tội phạm vượt ngục còn lại hiện tại đang ở nơi nào? Án tử sau khi chúng vượt ngục được xử lý thế nào? Ta đến Thương Châu trước để điều tra nhà tù Thương Châu. Ta có dự cảm đây là một âm mưu lớn, chỉ sợ một mình ta không đủ sức lực để chống đỡ.”
“Đúng vậy, ngươi lấy công chuộc tội thì càng khiến người khác cảm phục hơn!”
Ta vội vã mạnh mẽ gật đầu, đồng ý với cách của Cao Phi Phàm, một đời người dẫu thế nào cũng không thể lãng phí a!
“Cao Phi Phàm, ta chưa bao giờ tín phục ngươi. Bởi vì ngươi tuy bản lĩnh cao cường nhưng tự đại cuồng vọng. Bất quá ta vẫn nợ Dư đầu mục một món ân tình, ân tình này đợi sau khi tra ra vụ án ta sẽ ra đầu thú. Như vậy một đời ta cũng không phải vô nghĩa. Hẹn gặp lại!”
Giữa màn sương tuyết mịt mù truyền đến giọng nói của Du Tương Quân, đã không còn thấy dáng người màu tro ấy nữa.
“Phù—-”
Ta và Cao Phi Phàm không hẹn cùng thở dài một hơi, lúc này mới có khí lực lo lắng cho tình cảnh của mình.
“Ngươi còn muốn cưỡi trên người ta tới bao giờ? Còn không mau ra chỗ khác?”
Cường địch vừa đi, Cao Phi Phàm lập tức lấy lại vẻ mặt như hung thần ác sát, ngang ngược hết chỗ nói. Ta ở trên người hắn thật sự rất thoải mái, hoàn toàn quên mất việc lui ra.
“A? Chết thật!”
Thật ngượng chết đi được!
Ta xấu hổ, vụng về nhảy khỏi người hắn, nhưng dưới chân toàn là băng trơn nhẵn, không cẩn thận lại lần nữa ngã lên người Cao Phi Phàm.
Nhưng kỳ quái chính là hắn không có tránh né ta.
“Đau a!” Người lần thứ hai bị cục thịt đè lên không khỏi rên rỉ thành tiếng. Đột nhiên lại như nhớ ra điều gì đó liền đùng đùng nổi giận: “Mẹ nó! Du Tương Quân, ngươi là tên hỗn đản, trước khi đi cũng phải kéo chúng ta lên chứ! Chẳng nhẽ ngươi không thấy ta bị gãy mất một cái xương sườn rồi hay sao? Thằng ngốc này không nhận ra thì thôi chứ ngươi làm sao không nhận ra hả? Bây giờ ai kéo chúng ta lên trên kia?”
“A?”
Ta bò bò ở trên người hắn, đột nhiên nghe thấy hắn mắng chửi thô tục như vậy thực sự hoảng sợ, không sao đứng dậy nổi, hoàn toàn không cố ý đạp trúng chỗ bị thương của hắn.
“Uy, ngươi cố ý hả!”
Xuất sư vị tiệp thân hữu tổn, thường sử anh hùng lệ mãn khâm!*
*Hai câu cuối trong bài thơ Thục Tướng của Đỗ Phủ về Khổng Minh. Nghĩa: Sự nghiệp chưa thành mà người đã táng mạng khiến bao bậc anh hùng lệ đẫm áo khăn.
Sau này ta dùng bao nhiêu năm tháng khó khăn chua xót để chứng minh, máu cùng lệ anh hùng là tư nguyên hiếm có mà trời xanh ban tặng, cho nên mới cho ta tận mắc chứng kiến một anh hùng gặp nạn trở thành kẻ vô dụng nhưng vẫn oai nghiêm.
Tục nhân nói, nợ máu phải trả bằng máu, nợ thịt phải trả bằng thịt…