Sáng sớm tỉnh dậy, không như mọi ngày thần thanh khí sảng mà có điểm đầu óc choáng váng.
Nghĩ muốn xuống giường thì mông lập tức truyền đến một trận đau nhức, hại ta lập tức lăn trở lại giường.
Trải qua nửa canh giờ cực khổ vận động, một tay đỡ thắt lưng hệt nhưng ông lão tám mươi tuổi, ven theo vách tường đi ra ngoài, liền ngay lập tức gặp phải ánh mắt khinh thường của Cao Phi Phàm, hắn một đường đem ta ném lại giường, nói ta tốt nhất nên ăn mặc lại cho chỉnh tề còn hắn đi thuê xe ngựa lát nữa sẽ rời khỏi đây.
“Việc này…”
Ta rất muốn cãi lại rằng ta trở nên thảm hại thế này thì một nửa nguyên do phải tính trên người hắn, nhưng vừa định nói thì cảnh tượng đêm qua lại ập về khiến ta không biết vì lẽ gì mà cả người nóng bừng như bị thiêu.
Khuôn mặt Cao Phi Phàm đột nhiên áp sát lại gần mặt ta, dùng ánh mắt dò xét kiểm tra nghiêm nghị như đã muốn đọc hết trơn suy nghĩ của ta vậy, hắn oán giận nói: “Ngươi thật vô dụng! Đột nhiên ngất đi báo hại ta không làm được đến cùng.”
Trước tình trạng thảm hại của ta, kẻ kia vẫn có thể trơ tráo làm ra điệu bộ oán giận như chính mình mới là người chịu thiệt.
Ta…
Ta phát bực a!
Giống hệt như tên thổ phỉ vào tiệm phở ăn không mất tiền vậy mà vẫn còn chê phở của người ta không ngon.
Mà nói đến đây tự dưng thấy đói bụng thật nha!
Chính là Cao Phi Phàm đâu có rảnh rỗi thời gian như vậy, hắn anh tuấn tiêu sái thể hiện rõ khí chất của kẻ đã bôn ba giang hồ, hắn xuống nhà bếp gói đồ ăn tiện thể gói luôn cả ta sau đó ném thẳng lên xe ngựa.
Dịch quan thấy kẻ vừa sau cơn bạo bệnh là Cao Phi Phàm đáng nhẽ phải ngồi trong xe ngựa nghỉ ngơi an tĩnh giờ lại thay bằng ta cũng có điểm thấy kì lạ nhưng rất thông minh mà không hỏi gì cả.
Tiểu Lam thì trái lại, hắn nhìn ánh mắt như muốn giết người của Cao Phi Phàm thì thật áy náy, vội kề sát tai ta nói nhỏ.
“Thực xin lỗi tiểu Thường, ta chỉ muốn đùa đùa ngươi chút cho vui, chính là không nghĩ tới tên này lại tiên hạ thủ vi cường [ra tay trước ắt chiếm được lợi thế]! Chờ ngươi suy nghĩ thông suốt sẽ biết mình chẳng thích hắn đâu! Đến lúc đó thì nhớ tới tìm ta, tuy rằng võ công của ta không bằng hắn, nhưng nghĩa phụ của ta là người đứng đầu chỉ đạo Lục Phiến môn, nhất định có khả năng đối phó với hắn!”
“A?”
Tai họa rớt xuống cái mông của ta cũng chỉ có thể trách Cao Phi Phàm lòng dạ hẹp hòi đâu có liên quan tới tiểu Lam chứ!
Ta suy nghĩ miên man, không sao hiểu nổi.
Cao Phi Phàm cũng không cho tiểu Lam cơ hội tiếp tục buông lời rèm pha, vung lên cây roi, nghênh ngang phóng xe ngựa đi thẳng.
“Cao Phi Phàm, ngươi quyết định tiên hạ thủ vi cường để làm gì vậy?”
Xe ngựa đã đi thật xa, ta vẫn không thể nắm bắt được ý tứ của tiểu Lam, đành không ngại khó hỏi kẻ duy nhất biết rõ mọi chuyện đang ngồi bên ngoài.
“Không nói cũng không ai bảo ngươi bị câm! Ngồi yên, ta phải tăng tốc! Đã trì hoãn công việc nhiều ngày rồi!”
Hắn vẻ mặt khó chịu răn dạy ta, sau đó quả thức vung thêm hai roi thúc ngựa tăng tốc, mà đáng giận nhất chính là chuyên môn chọn những chỗ đá gồ ghề mà đi khiến ta ngồi trong xe ngựa cứ long sòng sọc cả lên, chỉ còn biết chọn tư thế nằm úp sấp cho tai qua nạn khỏi suốt cả chặng đường.
May mắn lần này cũng không xuất hiện việc gì ngăn trở, qua nhiều con đường quanh co, mười ngày sau, chúng ta rốt cuộc cũng tới Thương Châu.
Vốn Cao Phi Phàm muốn vừa đến nơi liền lập tức đi tra án, nhưng mà ta sau mười ngày nằm úp sấp trong xe ngựa, mặt đã sưng phù lên như bánh nướng cỡ lớn, quả thực không thể cho người ngoài nhìn thấy. Vậy nên hắn vô cùng bực bội tìm một dịch quán, đợi mặt ta trở lại bình thường rồi tính sau.
Ban đêm, ta đột nhiên thấy Cao Phi Phàm thay y phục dạ hành, nghiễm nhiên thay đổi như vậy khiến ta thấy thật mới mẻ.
Nhìn hắn đeo khăn bịt mặt vào, ta thấy tuyệt nhiên không phải đi làm việc tốt gì cả, chắc đến mười phần là vào vai một tên đạo tặc võ công cao cường.
“Cao Phi Phàm, ngươi muốn đi đâu? Chẳng lẽ muốn cướp ngục?”
Ta nghĩ lại nghĩ, không biết có phải hắn đột nhiên nổi hứng muốn cướp miếng cơm của mấy vị quan quản ngục hay không.
“Nói ngươi thông minh thì không phải, ngươi cũng có hiểu việc gì đang xảy ra đâu; nói ngươi ngu ngốc mới đúng, nhưng mà trực giác quả thực đáng sợ.”
“Ách…”
Trả lời vậy giống như là…khẳng định?
Ta biết hắn rất có năng lực làm việc nhưng cũng không cần tự mình khảo nghiệm việc cướp ngục đi!
Nhỡ bị bắt thì làm sao, nơi đó…nếu bị bắt thì lập tức bị tốn giam a, bốn chữ “chui đầu vào lưới” chính là viết như vậy đấy, cướp ngục là việc như thế nào, sao ngươi dám làm cơ chứ?
“Ngu ngốc! Ngươi lại nghĩ sai lệch đi đâu vậy? Ta chỉ muốn kiểm chứng lại lối đi mà Toản thiên diêu nói lần trước, để xem nó có thực sự giúp người ngoài tùy tiện vào nhà ngục hay không, tiện thể tìm dấu vết của bọn cướp ngục để lại.” Cao Phi Phàm vừa nhìn vào mắt ta liền biết ta đang nghĩ gì, ngay lập tức tát phăng cái suy nghĩ vớ vẩn ấy đi xa tít tắp, sau đó cởi lệnh bài treo ở thắt lưng xuống đeo cho ta: “Miệng quạ đen! Nếu như sáng mai ta không trở về thì ngươi đem lệnh bài này tìm bọn ngục quan Thương Châu yêu cầu phóng thích ta!”
“Nhưng mà…”
Ta thực lo lắng ngày mai sẽ bị lạc đường, không thể tới sớm a!
“Vô ích, ngươi còn nói thêm lời nào nữa thì ta lập tức mang ngươi đi cùng, nếu bị phát hiện sẽ bỏ ngươi lại đó, một mình đào tẩu!”
Ta lập tức câm như hến.
Bất quá sự thật chứng minh, miệng quạ đen của ta quả nhiên rất có công dụng, sáng hôm sau ta hỏi bảy người qua đường mới có thể tới được nhà tù Thương Châu, liền thấy Cao Phi Phàm đã bị bọn họ bắt, nghiêm hình tra tấn đến toàn thân thương tích.
“Cản trở mệnh quan triều đình phá án, xâm phạm tù nhân, sử dụng khổ hình —- các người cứ chờ bị bắt ngồi tù đi!”
Nay là Cao Phi Phàm thật vất vả một hồi mới được thả, lập tức lưu loát gán cho lũ ngục tốt ác nhân khuyển khi bình dương hổ* kia ba đại tội.
*Lấy từ “Hổ lạc bình dương vi khuyển khi” hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt.
Bọn họ thấy tình cảnh nhanh chóng thay đổi như vậy, bản thân từ ở trên cao thẩm vấn phạm nhân lại trở thanh tội nhân, trong lòng không khỏi cảm thán đúng là phong thủy luân lưu chuyển. [thời thế thay đổi không ngừng]
Mà quan chủ quản nhà lao nghe đến việc này quả thực là hoảng hốt, không nghĩ tới đánh nhạn lại bị nhạn mổ mắt, bắt nhầm một bộ khoái đang thi hành công vụ. Nhưng mà cũng phải nói nếu muốn tra án sao không đường đường chính chính đến vào ban ngày, lại đi chọn ban đêm lén lén lút lút, việc này cũng không thể hoàn toàn trách bọn họ được.
Nhưng mà quan phủ nơi này cũng hiểu rõ một câu rất có hiệu suất đó là “Quan trên một bậc đè chết người”, Cao Phi Phàm tuy chỉ là bộ đầu nhưng tốt xấu gì cũng là quan trên kinh thành, còn hơn bọn họ…ở cái nơi đại mạc hoang vu lạnh khủng khiếp này làm sai dịch, ít nhất cũng lớn hơn hai, ba cấp, huống chi lúc hắn người ít không địch lại số đông mà bị bắt, bọn họ còn đố kị vẻ ngoài anh tuấn kia mà đánh lên mặt hắn vài cái…
Một hồi lâu sau, ngục quan Bành Hoài Nghiệp trông coi nơi này nghe được tin tức vội vàng chạy đến, thấy thuộc hạ mình thay đổi thái độ hoàn toàn liền không thể không với bọn họ nhận thức một chút.
“Ngươi chính là Bàng thống lí phụ trách nơi này?”
Cao Phi Phàm thản nhiên phủi phủi tay, hồng ngân trên mặt làm giảm đi phong thái của hắn, nhưng nụ cười ma mị khiến người ta tim đập chân run kia thực khiến cho kẻ khác không thể coi nhẹ hắn.
“Phải…đúng vậy, không biết Cao bộ đầu đại giá quang lâm, không biết có gì chỉ giáo?”
Bàng thống lý là ngục quan nơi đây, ít nhiều cũng có trình độ, ngẩng đầu lên nhìn kẻ gây sự không ai khác chính là Cao Phi Phàm.
“Tốt lắm, ta muốn hỏi ngươi, Phi thiên hồ ly Lý Đoạn, Lạt thủ độc phu Đỗ Tử Tử, Tử mẫu liên hoàn phiêu Đường Thừa Khí, Khai bi thủ Tần Như Lai, và quân sư Lăng Bách Kế, năm kẻ này hiện ở đâu?”
Nói thẳng vào vấn đề vốn là phương thức tra án của Cao Phi Phàm, hắn tuyệt đối không làm mình bị mất thời gian, cũng không cho đối thủ thời gian chuẩn bị.
“Năm tên phạm nhân này đã định sẵn sau mùa thu năm nay sẽ xử trảm, tháng trước đã hành hình, Cao bộ đâu giờ tới đây tìm người, chẳng phải đùa giỡn hạ quan sao?”
Bành Hoài Nghiệp sắc mặt không biến đổi, trôi chảy nói ra tình hình của năm tên tù phạm, ta nhìn bộ dáng hắn đường đường chính chính, so với Cao Phi Phàm còn đứng đắn hơn nhiều.
“Tháng trước đã hành hình? Vậy sao ở Kim Lăng lại xuất hiện án mạng liên quan tới Phi thiên hồ ly? Nếu phạm nhân đã xử trạm đúng theo lời ngươi nói vậy người chết sao có thể gây án?”
Cao Phi Phàm đứng dậy thong thả bước quanh Bành Hoài Nghiệp, suy nghĩ xem lời hắn nói có phần nào đáng tin.
“Cao bộ đầu, nói chuyện cần có chứng cớ, ta có thể cho ngài xem bản ghi chép một tháng trước, năm người này đã bị hành hình rồi.”
Bành Hoài Nghiệp không hổ là xuất thân từ quân nhân [ngày trước ở trong quân đội], trả lời rất có nề nếp mà hữu lực, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Ta không cần xem bản ghi chép, ngươi trực tiếp đưa ta đến nơi chôn cất bọn chúng để khám nghiệm tử thi, Lý Đoạn là do ta bắt về, trên người hắn có ấn ký gì ta đều biết, đương nhiên có thể nhận ra.”
Đáng tiếc Cao Phi Phàm tuyệt đối không phải kẻ sách vở, chẳng khi nào hành sự theo quy củ, muốn gì làm nấy.
“Này…”
Từ khi giao chiến tới giờ, Bành Hoại Nghiệp mới xuất hiện vẻ mặt do dự, khó xử.
“Này cái gì? Hay ngươi muốn nói xác bọn họ đã mang đi hỏa táng cả rồi?”
Cao Phi Phàm lạnh lùng cắt ngang lời của gã.
Đuổi giặc đến cùng đường là pháp bảo thứ hai trong ngành thẩm vấn của Cao gia.
“Là bởi năm nay Thương Châu xảy ra ôn dịch, nên Trấn Tây vương hạ lệnh thiêu tất cả các thi thể. Mà theo luật thì với tử tù không cho phép thân nhân nhận thi thê, hạ quan chiếu theo lệnh bề trên mà làm thôi.”
Một phen thiêu rụi sạch sẽ, không gì đối chứng.
Ta ngồi bên cạnh bàng hoàng, không biết Cao Phi Phàm còn biện pháp gì để bức cung.
“Kia, cũng không có gì trở ngại, đưa ta đến nơi năm tên phạm nhân này bị giam giữ ngày trước nhờ mấy phạm nhân ngục bên miêu tả lại hình dáng của bọn chúng, rồi nhờ vị này họa lại là xong.”
Cái gì? Chiến hỏa sao tự dưng lại rơi xuống người ta?
Ta ta ta…ta chỉ có thể họa người mình từng nhìn thấy thôi, nghe người khác kể lại, bằng trí tưởng tượng cằn cỗi của ta thì tuyệt đối không thể nào. Bằng không phụ thân ta sao có thể nhịn cơn bi thống, thôi không cho ta nhậm cái chức họa sĩ chuyên vẽ lại phạm nhân vô cùng nhàn nhã kia a!
Nhưng mà sở trường của Cao Phi Phàm chính là ép buộc người khác, ánh mắt ý bảo ta cũng phô trương một chút, nhưng ta ngốc lăng không hiểu được ý tứ của hắn, rốt cuộc bị nhéo cho một cái xanh tím cả người, đau đến mức nước mắt lưng tròng.
“Mau họa lại bộ dạng của mấy tên sai dịch đi.”
Hắn đối với cái đầu không chút linh mẫn của ta quả thực phẫn nộ vô cùng.
Ta khuơ khuơ tuyệt bút của mình, quả nhiên vẽ lại bọn họ y trang nguyên trạng. Mấy viên quan quản ngục nhìn vào đồng thời biến sắc, hiển nhiên là không vì ta mang tuyệt kĩ mà có chút hổ thẹn.
“Bàng thống lĩnh, mời dẫn đường.”
Thấy ánh mắt bọn họ mập mờ, nhất định là có trá, phương pháp thẩm vấn ma quỷ thứ ba của Cao gia lập tức bước ra sân khấu—- Bỏ đá xuống giếng [thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại].
Mà hắn còn sợ đá không đủ nặng, nên vội vàng kêu gã dẫn đến lao phòng.
“Cao…”
Bành Hoài Nghiệp còn chưa kêu tên hắn thì ngoài cửa đã có người sải bước xông thẳng vào, ôm cổ Cao Phi Phàm đấm vào ngực hắn hai phát, cười lớn nói: “Cao lão đệ, biệt lai vô dạng a! Ta vừa nghe thấy thuộc hạ bẩm báo ngươi đã tới Thương Châu, liền lập tức tới đây, quả nhiên là ngươi!”
Nhân vật bất thình lình xuất hiện này hẳn có lai lịch không nhỏ, chỉ cần nghĩ đến việc y có thể xông vào nhà ngục mà không ai ngăn cản là đủ thấy rồi.
Luôn luôn mang khí phách tự cao tự đại như Cao Phi Phàm cũng phải lùi lại hai bước, kính cẩn đáp lễ: “Vương gia nâng đỡ, Cao mỗ thật không dám.”
Vương gia, ở nơi này mà cũng có một nhân vật lớn như vậy.
Ta không khỏi mở to mắt tò mò, đánh giá đại nhân vật này.
“Ngươi không cần khách khí như vậy, thật khó mới có dịp ngươi tới thành nhỏ này, thế nào cũng phải đi uống hai ba chén rượu, đi!”
“Vương gia.”
Vương gia này so với Cao Phi Phàm mà nói càng khinh thường thiên hạ, quả nhiên không hổ xuất thân hoàng tộc, một bước hai bước liền tha hắn ra ngoài, thậm chí ngay cả cơ hội biện bạch cũng không cho.
“Vương gia, ta đang phá an mà!”
Cao Phi Phàm thật sự bất đắc dĩ, trước tình thế đối mặt với kẻ mạnh cũng không quên gói ta theo cùng, một lát sau đã ngồi trong phóng khách hoa lệ của vương phủ, nhìn vò rượu lớn mà ngẩn người.
“So với trận chiến của chúng ta sáu năm về trước, Cao lão đệ ngày càng tiêu sái a!”
“Vương gia so với trước càng phong thần tuấn lãng.”
Ta ngồi một bên, chán nản nhìn hai vị soái ca tâng bốc nhau đến hết một nén nhang.
Trong lòng không khỏi nghĩ ngợi, một vị vương gia sao không ở đất vua phong tặng mà hưởng phúc, chạy tới thị trấn nhỏ lạnh khủng khiếp này đóng quân để làm gì?
Chính là chìm đắm trong suy nghĩ đến phát ngốc, vương gia kia rốt cuộc chú ý đến ta đang lầm bà lầm bầm, không khỏi hướng Cao Phi Phàm trêu đùa nói: “Lần này ngươi đi phá án lại mang theo thân quyến sao? Bản vương tiếp đón không chu toàn rồi.”
“Vương gia đừng đùa.” Cao Phi Phàm cười khổ, chắp tay nói: “Đây là công tử của Dư tổng bộ đầu, lần này cùng ta hợp tác phá án.”
“Nga? Chức tổng bộ đầu ở Kim Lăng vẫn do Dư Đại Vi đảm nhiệm sao? Hắn ta tuy khiến cho mọi chuyện tứ bình bát ổn [bốn bề yên tĩnh, ý nói chăm lo chu toàn mọi việc]. Bất quá, phương pháp hành sự thật không có gì đặc sắc, chẳng có hiệu suất! Cao lão đệ, chẳng phải ta đã đề bạt người rồi sao? Bằng năng lực của ngươi vì cớ gì chịu làm cấp dưới?”
Có thể thấy vị vương gia này với phụ thân ta rất không vừa ý, tuy ta thừa nhận năng lực của Cao Phi Phàm nhưng phụ thân ta cũng chưa từng thất trách a…
Ta vẫn là ngồi yên không dám nhiều lời [vậy mới hay bị nhầm là nữ tử nhu mì a] khe khẽ ngẩng đầu liếc vương gia một cái, cũng không dám lườm.
“Vương gia nói đùa, Dư tổng bộ đầu với Cao mỗ là thầy tốt bạn hiền, ông ấy giữ chức tổng bộ đầu của Lục Phiến môn, Cao mỗ tâm phục khẩu phục.”
Hoàn hảo, Cao Phi Phàm không nhân cơ hội mà nói xấu phụ thân ta. Bất quá ngẫm lại, hắn bá đạo tùy hứng như vậy, nếu lên làm tổng bộ đầu thì chỉ sợ sẽ khiến cho cả Lục Phiến môn tạo phản a.
“Cao lão đệ nói vậy không phải. Năng lực của ngươi có ích cho nước nhà, cổ nhân có câu: “Côn bằng triển sí cửu vạn lý”* ngươi có năng lực mà không được quốc gia trọng dụng, là tổn thất của ngươi mà cũng là tổn thất của nước nhà.”
*Côn bằng sải cảnh chín ngàn dặm, côn bằng là tên một loài chim trong truyền thuyết trung quốc, ý chỉ người tài cao thì trách nhiệm cũng lớn. *chém*
Ta thầm nghĩ vương gia này chắc cũng là người khôn ngoan tài cán, nếu không sao có thể làm bạn được với Cao Phi Phàm? Sau lại biết y là một kì tài quân sự hiếm thấy, mười lăm tuổi đã cùng Cao Tổ xuất binh Tây Hạ, lập công vô số, là thân thúc [chú] của đương kim thánh thượng. Sau khi được phong Trấn Tây vương thì cũng không ở lại kinh thành hưởng phúc, so với chốn hoa lệ kia thì ham thích cuộc sống hành quân trên lưng ngựa hơn nhiều.
“Còn hơn bị trọng trách đè nặng, Cao mỗ vốn thích tự do tự tại, vô quan nhất thân khinh.*”
*Không quan tước càng nhẹ nhàng.
Cao Phi Phàm ánh mắt lấp lánh, kiên quyết nói.
“Cao lão đệ, ta hôm nay nói lời này, ngươi phải nhớ kỹ: Người giống như ta và người, không lập công lớn là trọng tội, không thể giống như thường nhân, mắt nhìn thiển cận vậy được.”
Lại thấy Cao Phi Phàm dường như không màng đến lời mình, Trân Tây vương cười cười vỗ vỗ lưng hắn, đứng lên tiễn khách: “Xem ra Cao lão đệ vướng bận tra án, không có tâm tình cùng ta ôn chuyện đối tửu. Như vậy ta chỉ có thể chúc ngươi tra án thuận lới, sớm thu được thành quả.”
“Cảm tạ Vương gia!”
Cao Phi Phàm rượu không đụng tới mà đứng lên, vụ án này hắn so với ta cấp bách hơn nhiều, quả thực không có tâm tình cùng người khác vui vẻ uống rượu.
Đáng tiếc cát ngôn [lời chúc] của vương gia với chúng ta không có hiệu lực, khi chúng ta quay lại nhà tù Thương Châu thì đã là giờ Thìn, trong ngục cũng có sự thay đổi.
Một là hiện tại lao phòng phía nam nổi lửa nấu cơm, tất cả tội phạm đều chuyển về bắc quán. Cao Phi Phàm thấy rõ tình thế hỗn loạn không thể tra ra mấy tên tội phạm hàng xóm của năm tên đào phạm.
Hai là Bàng thống lĩnh lấy lý do mẫu thân lâm bệnh mà xin nghỉ, không trừ bỏ nguyên nhân hắn sợ tội bỏ trốn.
Hiện tại quản ngục chỉ có một lão nhân nghễnh ngàng lãng tai, phải dùng sức của chín trâu hai hổ mới khiến lão hiểu ra được điều chúng ta cần hỏi. Kỳ tài như Cao Phi Phàm rốt cuộc bại trên tay một lão nhân.
Vụ án trì trệ tại đây, Cao Phi Phàm lòng nóng như lửa đốt, ban ngày đi thăm dò xung quanh tung tích của Bành Hoài Nghiệp, ban đêm lại đến thư phòng của nhà tù kiểm tra, sau vài ngày, bộ dạng của đại soái ca tiều tụy hết mức, bất quá lần này hắn cũng không bắt ta chịu khổ cùng.
Vốn ta thực cao hứng vì được hắn miễn cho khổ hình, nhưng trong thời gian rảnh rỗi ấy lại xuất hiện một sự việc khiến ta phải suy ngẫm không thôi.
Có lẽ là do ta không biết lượng sức, một kẻ ngốc vô danh mà dám trèo cao, rốt cuộc ngã đau không dậy nổi.
Kỳ thực những chuyện xảy ra đều rất đơn giản, có lẽ ta từ lâu đã ngưỡng mộ đại soái ca đó rồi, từ chút tình cảm mỏng manh giấu kín trong lòng bất chợt được phóng thích mà trở nên mạnh mẽ; cũng có thể là ta trong lúc lơ đãng mà động tâm, đến lúc nhận ra thì đã là vạn kiếp bất phục. [vạn kiếp không quay đầu lại được]
Đó cũng chỉ là một buổi chiều bình thường như bao ngày khác.
Là ngày thứ ba giằng co với vụ án, ta từ trấn nhỏ phía trên trở về, đột nhiên nổi hứng muốn xem Cao Phi Phàm vất vả trong thư phòng nhà ngục thế nào.
Khi ta bước vào thì hắn đang ngồi trước bàn tra cứu hồ sơ.
Hắn thập phần chuyên chú, không hề phát giác sự xuất hiện của ta.
Giữa không gian tranh tối tranh sáng, ánh lửa lập lòe chiếu lên gương mặt hắn, hàng lông mi đen nhánh theo ánh mắt mà nhè nhẹ rung, thập phần xinh đẹp.
Ta tiến vào hai bước, hắn ước chừng như đã phát hiện ra, liền ngẩng đầu lên hơi hơi mỉm cười, nhưng có lẽ vì biết là ta nên sắc mặt rất nhanh trầm xuống.
Nụ cười kia…khiến ta như bị sung huyết, tim đập loạn nhịp, trong lòng tràn đầy một cảm giác chưa thấy bao giờ, mà cũng có thể là một cảm xúc quen thuộc do hắn rót thêm vào tâm tình của ta.
Mẫu thân ta nói, nam nhân cương nghị thực sự rất mê người, chính vì dáng vẻ ấy mà nàng mới được gả cho phụ thân ta.
Ta giờ đã nhận thức rõ ràng những lời này.
Ta thực sự cảm thấy hắn rất mê người, đến mức nước miếng đã muốn chảy xuống.
Mà thực sự nước miếng của ta đã rớt rồi, đọng lại ở trên xâu mứt quả đang cầm trên tay. Hắn thấy vậy liền nhíu mày: “Đúng là đồ ngốc mà! Mứt quả ngươi muốn ăn thì đã mua được rồi, còn chảy nước miếng làm gì nữa?”
Nói xong liền kéo kéo vạt áo của ta lên lau nước miếng đọng ở bên mép.
Chính lúc này, ta biết được mình đã yêu hắn.
Cũng có lẽ do dòng máu “yêu nam nhân cương nghị” thừa hưởng từ mẫu thân quấy phá.
Thật may, ta và nàng không cùng yêu một người, thật may người ta yêu là Cao Phi Phàm, không phải phụ thân.
Đây quả là may mắn trong bất hạnh!
Nhưng, ta phải thổ lộ với hắn thế nào…không, hơn phân nửa là vô ích!
Phải làm thế nào để hắn không phải vì uy hiếp hay bất cứ nguyên nhân nào khác, tự nguyên cho ta theo cùng?
Lại làm một đêm nam nam gian tình, sau đó bắt hắn chịu trách nhiệm?
Thôi đi, ta từ đầu đến chân đã bị hắn ăn sạch sẽ đến xương cũng chẳng còn, sau đó hắn vẫn vô tư rũ bỏ trách nhiệm như hồi ở Dự Châu đó thôi.
Kia, ta đâu còn thứ gì khiến hắn muốn có mà không được, nhưng có thể làm lòng hắn lưu lại sao, làm hắn động tâm sao?
Ta buồn rầu ôm đầu, lý do để ta yêu hắn thì có cả trăm cả ngàn…nhưng lý do để hắn có thể đổi tính mà coi trọng ta thì thực sự rất nhỏ nhoi.
Nhưng ta cũng không thể không biểu hiện chút gì…
Vì giờ ta đã hiểu rõ lòng mình, nên ta hạ quyết định, ta cũng phải làm được một việc gì đó, đem án tử này tra ra rõ ràng, không thể như trước kia được chăng hay chớ, hoàn toàn ỷ lại vào hắn.
Sau khi hạ quyết tâm, ta mỗi ngày đều giúp hắn tìm người nhưng số lần lạc đường còn nhiều hơn, nhưng mà ít nhất thì cũng không khiến Cao Phi Phàm chỉ vào mũi mình mà nói: “Đúng là loại người chuyên gây trở ngại.”
Ta thực buồn bực.
Ta đã rất cố gắng, nhưng hắn cao như vậy, một bước của hắn ta phải mất mấy bước mới đuổi kịp, thật vất vả như vậy sao có thể chú ý tới khung cảnh xung quanh, nhớ được đường đi?
Hôm nay, truy đuổi một hồi, rốt cuộc ta vẫn mất dấu Cao Phi Phàm, nhưng mà nhìn chung quanh thì chỉ có cây, cây rồi cây, dưới một gốc cây có đứa trẻ đang chơi trò nhảy ô, còn tuyệt nhiên không một bóng người.
Hình như…ta lại lạc đường.
Ta ngượng ngùng phát hiện ra sự thật này.
Dù sao cũng không thể làm gì khác, chỉ đành ngồi đây đợi hắn đến tìm ta.
Xoa hai chân đau nhức, ta đên bên gốc đại thụ ngồi nghỉ tạm, tiện thể đếm xem đây là lần thứ mấy mình lạc đường.
Nghĩ a nghĩ, đã hơn nửa canh giờ trôi qua, chắc Cao Phi Phàm cũng phát hiện ra ta bị lạc rồi nhỉ? Bên tai truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
Cao Phi Phàm!
Ta vốn định vội vàng đứng dậy, nhưng vì ngồi quá lâu mà chân tê dại hẳn đi, thực sự không đứng dậy nổi. Tình thế hiện tại đúng là giống một gã béo phệ đến mức không đi được, thảm hại vô cùng, đứa ngốc cũng có tự tôn vậy nên ta ngấm ngầm chịu đựng, bây giờ không nên cho hắn thấy thì tốt hơn.
Cao Phi Phàm bước đến, nhìn chung quanh, đương nhiên thấy đứa trẻ từ nãy đến giờ vẫn chơi dưới tàng cây, liền ngồi xổm xuống hỏi: “Tiểu đệ đệ, ngươi có thấy một ca ca thoạt nhìn rất ngốc mà trên thực tế còn ngốc hơn so với tưởng tượng đi qua đây không?”
Nghe một chút, ta giật mình một cái.
Tượng đất cũng có thổ tính a!
Ta nghe được lời nói xấu bất lương như vậy, nhịn không được hờn dỗi không thèm đi ra nhìn hắn luôn.
“Không có! Lúc nãy ta thấy một tiểu ca ca xinh đẹp đi về hướng kia rồi.”
Đứa nhỏ chỉ về hướng đông, ta nửa canh giờ trước đúng là đứng ở đó a!
“Cảm tạ.”
Cao Phi Phàm lễ độ nói, lập tức chạy về hướng đông.
Oa, đúng là một đứa nhỏ nhu thuận nha!
Nó khen ta xinh đẹp.
Ta sờ sờ túi tìm thứ gì đó thưởng cho thằng nhóc.
Vẫn còn hai thanh kẹo mạch nha từ hôm qua, ta cuối cùng cũng từ sau đại thụ hiện thân, cười híp mắt, vẫy vẫy đứa nhỏ:
“A? Ca ca xinh đẹp, hóa ra huynh vẫn ở đây, vừa mới rồi có một vị thúc thúc tìm huynh đấy!”
Ân, tốt lắm, gọi ta là ca ca, kêu tên kia là thúc thúc.
Ta vui vẻ đến mặt mày hớn hở, hai thanh kẹo vốn định giữ lại cho mình một thanh giờ đưa cả cho thằng nhóc.
“Cha nói, không được ăn đồ của người lạ.”
Đứa nhỏ này thật là hiểu chuyện, tuy rằng vẻ mặt rất thích nhưng vẫn từ chối.
“Ách! Chúng ta không phải người xa lạ, chẳng phải có câu “một hồi không quen hai hồi thành biết” sao? Chúng ta đã gặp mặt hai lần, không phải người lạ a!”
Ta là người thiện lương, đương nhiên phải hết lòng mang lễ vật báo đáp người ta rồi.
Bất quá, câu thành ngữ kia ý nghĩa đúng là như vậy sao?
Thôi thì chắc cũng tương tự đi.
“Đệ hiểu rồi!”
Đứa nhỏ chắc chắn gật đầu thật mạnh, nói: “Vậy huynh đúng là kẻ ngốc mà thúc thúc kia vừa tìm rồi.”
Ta ngã lăn.
Đứa trẻ này bị làm sao vậy?
Bộ ta đắc tội với nó sao?
Thực là khó ưa mà!
Quyết định, ta về sau dẫu có thành thân cũng nhất quyết không sinh loại tiểu hài tử đáng ghét khiến người ta tức chết thế này!
“Ca ca, huynh ngồi đợi ở đây lâu như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Sự xuất hiện không chút hảo ý cùng mấy lời xiên xọ của Cao Phi Phàm làm sự tín nhiệm của hài đồng với ta hoàn toàn bay biến, hỏi ta nguyên do bản thân ngồi mãi ở đây khiến cho ta có chút ngẩn ngơ:
“Ta? Ta bị lạc đường…nhưng không ai chịu đưa ta về.”
Vừa nói vừa đứng dậy, tủi thân một hồi.
Hiện tại đã là buổi chiều mà ta ngay đến cơm trưa cũng chưa được ăn.
“Kia…không phải thúc thúc vừa nãy đến tìm huynh sao? Tại sao ca ca không để thúc ấy dẫn về?”
Nghe được lý do, đứa nhỏ ít hơn nhiều tuổi như vậy cũng dùng ánh mắt xem thường mà liếc ta một cái.
“Đúng rồi…”
Ta giật mình, bản thân lại quên mất mình bị lạc đường mà không chịu theo hắn về.
Phải làm sao bây giờ?
Ta thực không có mặt mũi nào đối diện với vẻ mặt coi thường của thằng nhóc a.
“…”
“Ca ca, đệ phải về nhà rồi! Huynh có muốn theo đệ về nhà ăn cơm không?”
Rốt cuộc vẫn là tiểu đệ đệ được ta tặng hai thanh kẹo mạch nha có nghĩa khí.
Chắc là do áy náy vì chỉ nhầm đường cho thúc thúc kia, lại lo ta phải chịu đói ngồi cả đêm rét lạnh ở nơi ngoại thành hoang vu nên tiểu đệ đệ mới thiện lương đưa ra đề nghị này.
“Ân!”
Ta đói đến hoa mắt chóng mặt, hai mắt đẫm lệ, ra sức gật đầu.
“Để đệ đỡ huynh.”
Tiểu quỷ nhanh nhẹn phát hiện ra ta đói đến đi không nổi liền giúp đỡ ta, dùng thân mình nho nhỏ của nó đỡ ta bước đi, ta cảm thấy tư thế này thực rất mất mặt, định buông ra nhưng thằng bé lại nhất quyết không chịu buông tay.
Vì thế, ta đành duy trì tư thế như vậy trở về nhà nó.
“Choang!”
Người trong nhà phát hiện ra hai người chúng ta cùng bước vào liền kinh hãi mà đánh rơi chiếc bát.
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu, hóa ra lại là một gương mặt quen thuộc.
Bành Hoài Nghiệp!
Hắn rốt cuộc lại chốn ở trong núi này! Thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu!*
*Đi mòn giày sắt mà không được gì vậy mà chẳng tốn chút công phu lại có được >>> tưởng phải rất tốn công mới làm được việc gì đó nhưng rốt cuộc chẳng tốn chút công sức nào mà hoàn thành.
Nhưng…Cao Phi Phàm không có ở đây, ta chỉ sợ không phải đối thủ của người này.
Ta mạnh mẽ đứng thẳng dậy, không để ý hất cánh tay nhỏ bé của thằng nhóc đang đỡ lấy ta, khiến nó đau đến nước mắt lưng tròng.
“Ngươi…ngươi làm gì vậy? Thả tiểu Bảo ra! Cùng lắm là ta theo ngươi về đầu thú, đừng làm hại con trai ta!”
Nắm tay của hán tử kiên cường nhanh chóng buông thõng, chung quy là sợ ném chuột vỡ bình*, thở dài một tiếng, giơ tay chịu trói trước mặt ta, cam nguyện dùng tính mạng của bản thân để bảo vệ nhi tử.
*Sợ ném chuột vỡ bình: muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại.
Bắt giữ một được một tên tội phạm thông thạo đường xá, ta một đường về thẳng phủ nha vốn trăm tìm không ra. Ta đi cả ngày không thấy về khiến Cao Phi Phàm lo lắng không yên, nhưng nhìn thấy người được ta dẫn về thì cơ hồ cũng không dùng đôi mắt đáng sợ mà lườm ta a!
Sau còn khen ta lần này lạc đường như vậy mà tìm được đường về, còn lập được thành tích.
Nếu lần này phá án thuận lợi, hắn là đại nhân cũng không truy cứu sai phạm của tiểu nhân.
Nghĩ muốn xuống giường thì mông lập tức truyền đến một trận đau nhức, hại ta lập tức lăn trở lại giường.
Trải qua nửa canh giờ cực khổ vận động, một tay đỡ thắt lưng hệt nhưng ông lão tám mươi tuổi, ven theo vách tường đi ra ngoài, liền ngay lập tức gặp phải ánh mắt khinh thường của Cao Phi Phàm, hắn một đường đem ta ném lại giường, nói ta tốt nhất nên ăn mặc lại cho chỉnh tề còn hắn đi thuê xe ngựa lát nữa sẽ rời khỏi đây.
“Việc này…”
Ta rất muốn cãi lại rằng ta trở nên thảm hại thế này thì một nửa nguyên do phải tính trên người hắn, nhưng vừa định nói thì cảnh tượng đêm qua lại ập về khiến ta không biết vì lẽ gì mà cả người nóng bừng như bị thiêu.
Khuôn mặt Cao Phi Phàm đột nhiên áp sát lại gần mặt ta, dùng ánh mắt dò xét kiểm tra nghiêm nghị như đã muốn đọc hết trơn suy nghĩ của ta vậy, hắn oán giận nói: “Ngươi thật vô dụng! Đột nhiên ngất đi báo hại ta không làm được đến cùng.”
Trước tình trạng thảm hại của ta, kẻ kia vẫn có thể trơ tráo làm ra điệu bộ oán giận như chính mình mới là người chịu thiệt.
Ta…
Ta phát bực a!
Giống hệt như tên thổ phỉ vào tiệm phở ăn không mất tiền vậy mà vẫn còn chê phở của người ta không ngon.
Mà nói đến đây tự dưng thấy đói bụng thật nha!
Chính là Cao Phi Phàm đâu có rảnh rỗi thời gian như vậy, hắn anh tuấn tiêu sái thể hiện rõ khí chất của kẻ đã bôn ba giang hồ, hắn xuống nhà bếp gói đồ ăn tiện thể gói luôn cả ta sau đó ném thẳng lên xe ngựa.
Dịch quan thấy kẻ vừa sau cơn bạo bệnh là Cao Phi Phàm đáng nhẽ phải ngồi trong xe ngựa nghỉ ngơi an tĩnh giờ lại thay bằng ta cũng có điểm thấy kì lạ nhưng rất thông minh mà không hỏi gì cả.
Tiểu Lam thì trái lại, hắn nhìn ánh mắt như muốn giết người của Cao Phi Phàm thì thật áy náy, vội kề sát tai ta nói nhỏ.
“Thực xin lỗi tiểu Thường, ta chỉ muốn đùa đùa ngươi chút cho vui, chính là không nghĩ tới tên này lại tiên hạ thủ vi cường [ra tay trước ắt chiếm được lợi thế]! Chờ ngươi suy nghĩ thông suốt sẽ biết mình chẳng thích hắn đâu! Đến lúc đó thì nhớ tới tìm ta, tuy rằng võ công của ta không bằng hắn, nhưng nghĩa phụ của ta là người đứng đầu chỉ đạo Lục Phiến môn, nhất định có khả năng đối phó với hắn!”
“A?”
Tai họa rớt xuống cái mông của ta cũng chỉ có thể trách Cao Phi Phàm lòng dạ hẹp hòi đâu có liên quan tới tiểu Lam chứ!
Ta suy nghĩ miên man, không sao hiểu nổi.
Cao Phi Phàm cũng không cho tiểu Lam cơ hội tiếp tục buông lời rèm pha, vung lên cây roi, nghênh ngang phóng xe ngựa đi thẳng.
“Cao Phi Phàm, ngươi quyết định tiên hạ thủ vi cường để làm gì vậy?”
Xe ngựa đã đi thật xa, ta vẫn không thể nắm bắt được ý tứ của tiểu Lam, đành không ngại khó hỏi kẻ duy nhất biết rõ mọi chuyện đang ngồi bên ngoài.
“Không nói cũng không ai bảo ngươi bị câm! Ngồi yên, ta phải tăng tốc! Đã trì hoãn công việc nhiều ngày rồi!”
Hắn vẻ mặt khó chịu răn dạy ta, sau đó quả thức vung thêm hai roi thúc ngựa tăng tốc, mà đáng giận nhất chính là chuyên môn chọn những chỗ đá gồ ghề mà đi khiến ta ngồi trong xe ngựa cứ long sòng sọc cả lên, chỉ còn biết chọn tư thế nằm úp sấp cho tai qua nạn khỏi suốt cả chặng đường.
May mắn lần này cũng không xuất hiện việc gì ngăn trở, qua nhiều con đường quanh co, mười ngày sau, chúng ta rốt cuộc cũng tới Thương Châu.
Vốn Cao Phi Phàm muốn vừa đến nơi liền lập tức đi tra án, nhưng mà ta sau mười ngày nằm úp sấp trong xe ngựa, mặt đã sưng phù lên như bánh nướng cỡ lớn, quả thực không thể cho người ngoài nhìn thấy. Vậy nên hắn vô cùng bực bội tìm một dịch quán, đợi mặt ta trở lại bình thường rồi tính sau.
Ban đêm, ta đột nhiên thấy Cao Phi Phàm thay y phục dạ hành, nghiễm nhiên thay đổi như vậy khiến ta thấy thật mới mẻ.
Nhìn hắn đeo khăn bịt mặt vào, ta thấy tuyệt nhiên không phải đi làm việc tốt gì cả, chắc đến mười phần là vào vai một tên đạo tặc võ công cao cường.
“Cao Phi Phàm, ngươi muốn đi đâu? Chẳng lẽ muốn cướp ngục?”
Ta nghĩ lại nghĩ, không biết có phải hắn đột nhiên nổi hứng muốn cướp miếng cơm của mấy vị quan quản ngục hay không.
“Nói ngươi thông minh thì không phải, ngươi cũng có hiểu việc gì đang xảy ra đâu; nói ngươi ngu ngốc mới đúng, nhưng mà trực giác quả thực đáng sợ.”
“Ách…”
Trả lời vậy giống như là…khẳng định?
Ta biết hắn rất có năng lực làm việc nhưng cũng không cần tự mình khảo nghiệm việc cướp ngục đi!
Nhỡ bị bắt thì làm sao, nơi đó…nếu bị bắt thì lập tức bị tốn giam a, bốn chữ “chui đầu vào lưới” chính là viết như vậy đấy, cướp ngục là việc như thế nào, sao ngươi dám làm cơ chứ?
“Ngu ngốc! Ngươi lại nghĩ sai lệch đi đâu vậy? Ta chỉ muốn kiểm chứng lại lối đi mà Toản thiên diêu nói lần trước, để xem nó có thực sự giúp người ngoài tùy tiện vào nhà ngục hay không, tiện thể tìm dấu vết của bọn cướp ngục để lại.” Cao Phi Phàm vừa nhìn vào mắt ta liền biết ta đang nghĩ gì, ngay lập tức tát phăng cái suy nghĩ vớ vẩn ấy đi xa tít tắp, sau đó cởi lệnh bài treo ở thắt lưng xuống đeo cho ta: “Miệng quạ đen! Nếu như sáng mai ta không trở về thì ngươi đem lệnh bài này tìm bọn ngục quan Thương Châu yêu cầu phóng thích ta!”
“Nhưng mà…”
Ta thực lo lắng ngày mai sẽ bị lạc đường, không thể tới sớm a!
“Vô ích, ngươi còn nói thêm lời nào nữa thì ta lập tức mang ngươi đi cùng, nếu bị phát hiện sẽ bỏ ngươi lại đó, một mình đào tẩu!”
Ta lập tức câm như hến.
Bất quá sự thật chứng minh, miệng quạ đen của ta quả nhiên rất có công dụng, sáng hôm sau ta hỏi bảy người qua đường mới có thể tới được nhà tù Thương Châu, liền thấy Cao Phi Phàm đã bị bọn họ bắt, nghiêm hình tra tấn đến toàn thân thương tích.
“Cản trở mệnh quan triều đình phá án, xâm phạm tù nhân, sử dụng khổ hình —- các người cứ chờ bị bắt ngồi tù đi!”
Nay là Cao Phi Phàm thật vất vả một hồi mới được thả, lập tức lưu loát gán cho lũ ngục tốt ác nhân khuyển khi bình dương hổ* kia ba đại tội.
*Lấy từ “Hổ lạc bình dương vi khuyển khi” hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt.
Bọn họ thấy tình cảnh nhanh chóng thay đổi như vậy, bản thân từ ở trên cao thẩm vấn phạm nhân lại trở thanh tội nhân, trong lòng không khỏi cảm thán đúng là phong thủy luân lưu chuyển. [thời thế thay đổi không ngừng]
Mà quan chủ quản nhà lao nghe đến việc này quả thực là hoảng hốt, không nghĩ tới đánh nhạn lại bị nhạn mổ mắt, bắt nhầm một bộ khoái đang thi hành công vụ. Nhưng mà cũng phải nói nếu muốn tra án sao không đường đường chính chính đến vào ban ngày, lại đi chọn ban đêm lén lén lút lút, việc này cũng không thể hoàn toàn trách bọn họ được.
Nhưng mà quan phủ nơi này cũng hiểu rõ một câu rất có hiệu suất đó là “Quan trên một bậc đè chết người”, Cao Phi Phàm tuy chỉ là bộ đầu nhưng tốt xấu gì cũng là quan trên kinh thành, còn hơn bọn họ…ở cái nơi đại mạc hoang vu lạnh khủng khiếp này làm sai dịch, ít nhất cũng lớn hơn hai, ba cấp, huống chi lúc hắn người ít không địch lại số đông mà bị bắt, bọn họ còn đố kị vẻ ngoài anh tuấn kia mà đánh lên mặt hắn vài cái…
Một hồi lâu sau, ngục quan Bành Hoài Nghiệp trông coi nơi này nghe được tin tức vội vàng chạy đến, thấy thuộc hạ mình thay đổi thái độ hoàn toàn liền không thể không với bọn họ nhận thức một chút.
“Ngươi chính là Bàng thống lí phụ trách nơi này?”
Cao Phi Phàm thản nhiên phủi phủi tay, hồng ngân trên mặt làm giảm đi phong thái của hắn, nhưng nụ cười ma mị khiến người ta tim đập chân run kia thực khiến cho kẻ khác không thể coi nhẹ hắn.
“Phải…đúng vậy, không biết Cao bộ đầu đại giá quang lâm, không biết có gì chỉ giáo?”
Bàng thống lý là ngục quan nơi đây, ít nhiều cũng có trình độ, ngẩng đầu lên nhìn kẻ gây sự không ai khác chính là Cao Phi Phàm.
“Tốt lắm, ta muốn hỏi ngươi, Phi thiên hồ ly Lý Đoạn, Lạt thủ độc phu Đỗ Tử Tử, Tử mẫu liên hoàn phiêu Đường Thừa Khí, Khai bi thủ Tần Như Lai, và quân sư Lăng Bách Kế, năm kẻ này hiện ở đâu?”
Nói thẳng vào vấn đề vốn là phương thức tra án của Cao Phi Phàm, hắn tuyệt đối không làm mình bị mất thời gian, cũng không cho đối thủ thời gian chuẩn bị.
“Năm tên phạm nhân này đã định sẵn sau mùa thu năm nay sẽ xử trảm, tháng trước đã hành hình, Cao bộ đâu giờ tới đây tìm người, chẳng phải đùa giỡn hạ quan sao?”
Bành Hoài Nghiệp sắc mặt không biến đổi, trôi chảy nói ra tình hình của năm tên tù phạm, ta nhìn bộ dáng hắn đường đường chính chính, so với Cao Phi Phàm còn đứng đắn hơn nhiều.
“Tháng trước đã hành hình? Vậy sao ở Kim Lăng lại xuất hiện án mạng liên quan tới Phi thiên hồ ly? Nếu phạm nhân đã xử trạm đúng theo lời ngươi nói vậy người chết sao có thể gây án?”
Cao Phi Phàm đứng dậy thong thả bước quanh Bành Hoài Nghiệp, suy nghĩ xem lời hắn nói có phần nào đáng tin.
“Cao bộ đầu, nói chuyện cần có chứng cớ, ta có thể cho ngài xem bản ghi chép một tháng trước, năm người này đã bị hành hình rồi.”
Bành Hoài Nghiệp không hổ là xuất thân từ quân nhân [ngày trước ở trong quân đội], trả lời rất có nề nếp mà hữu lực, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Ta không cần xem bản ghi chép, ngươi trực tiếp đưa ta đến nơi chôn cất bọn chúng để khám nghiệm tử thi, Lý Đoạn là do ta bắt về, trên người hắn có ấn ký gì ta đều biết, đương nhiên có thể nhận ra.”
Đáng tiếc Cao Phi Phàm tuyệt đối không phải kẻ sách vở, chẳng khi nào hành sự theo quy củ, muốn gì làm nấy.
“Này…”
Từ khi giao chiến tới giờ, Bành Hoại Nghiệp mới xuất hiện vẻ mặt do dự, khó xử.
“Này cái gì? Hay ngươi muốn nói xác bọn họ đã mang đi hỏa táng cả rồi?”
Cao Phi Phàm lạnh lùng cắt ngang lời của gã.
Đuổi giặc đến cùng đường là pháp bảo thứ hai trong ngành thẩm vấn của Cao gia.
“Là bởi năm nay Thương Châu xảy ra ôn dịch, nên Trấn Tây vương hạ lệnh thiêu tất cả các thi thể. Mà theo luật thì với tử tù không cho phép thân nhân nhận thi thê, hạ quan chiếu theo lệnh bề trên mà làm thôi.”
Một phen thiêu rụi sạch sẽ, không gì đối chứng.
Ta ngồi bên cạnh bàng hoàng, không biết Cao Phi Phàm còn biện pháp gì để bức cung.
“Kia, cũng không có gì trở ngại, đưa ta đến nơi năm tên phạm nhân này bị giam giữ ngày trước nhờ mấy phạm nhân ngục bên miêu tả lại hình dáng của bọn chúng, rồi nhờ vị này họa lại là xong.”
Cái gì? Chiến hỏa sao tự dưng lại rơi xuống người ta?
Ta ta ta…ta chỉ có thể họa người mình từng nhìn thấy thôi, nghe người khác kể lại, bằng trí tưởng tượng cằn cỗi của ta thì tuyệt đối không thể nào. Bằng không phụ thân ta sao có thể nhịn cơn bi thống, thôi không cho ta nhậm cái chức họa sĩ chuyên vẽ lại phạm nhân vô cùng nhàn nhã kia a!
Nhưng mà sở trường của Cao Phi Phàm chính là ép buộc người khác, ánh mắt ý bảo ta cũng phô trương một chút, nhưng ta ngốc lăng không hiểu được ý tứ của hắn, rốt cuộc bị nhéo cho một cái xanh tím cả người, đau đến mức nước mắt lưng tròng.
“Mau họa lại bộ dạng của mấy tên sai dịch đi.”
Hắn đối với cái đầu không chút linh mẫn của ta quả thực phẫn nộ vô cùng.
Ta khuơ khuơ tuyệt bút của mình, quả nhiên vẽ lại bọn họ y trang nguyên trạng. Mấy viên quan quản ngục nhìn vào đồng thời biến sắc, hiển nhiên là không vì ta mang tuyệt kĩ mà có chút hổ thẹn.
“Bàng thống lĩnh, mời dẫn đường.”
Thấy ánh mắt bọn họ mập mờ, nhất định là có trá, phương pháp thẩm vấn ma quỷ thứ ba của Cao gia lập tức bước ra sân khấu—- Bỏ đá xuống giếng [thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại].
Mà hắn còn sợ đá không đủ nặng, nên vội vàng kêu gã dẫn đến lao phòng.
“Cao…”
Bành Hoài Nghiệp còn chưa kêu tên hắn thì ngoài cửa đã có người sải bước xông thẳng vào, ôm cổ Cao Phi Phàm đấm vào ngực hắn hai phát, cười lớn nói: “Cao lão đệ, biệt lai vô dạng a! Ta vừa nghe thấy thuộc hạ bẩm báo ngươi đã tới Thương Châu, liền lập tức tới đây, quả nhiên là ngươi!”
Nhân vật bất thình lình xuất hiện này hẳn có lai lịch không nhỏ, chỉ cần nghĩ đến việc y có thể xông vào nhà ngục mà không ai ngăn cản là đủ thấy rồi.
Luôn luôn mang khí phách tự cao tự đại như Cao Phi Phàm cũng phải lùi lại hai bước, kính cẩn đáp lễ: “Vương gia nâng đỡ, Cao mỗ thật không dám.”
Vương gia, ở nơi này mà cũng có một nhân vật lớn như vậy.
Ta không khỏi mở to mắt tò mò, đánh giá đại nhân vật này.
“Ngươi không cần khách khí như vậy, thật khó mới có dịp ngươi tới thành nhỏ này, thế nào cũng phải đi uống hai ba chén rượu, đi!”
“Vương gia.”
Vương gia này so với Cao Phi Phàm mà nói càng khinh thường thiên hạ, quả nhiên không hổ xuất thân hoàng tộc, một bước hai bước liền tha hắn ra ngoài, thậm chí ngay cả cơ hội biện bạch cũng không cho.
“Vương gia, ta đang phá an mà!”
Cao Phi Phàm thật sự bất đắc dĩ, trước tình thế đối mặt với kẻ mạnh cũng không quên gói ta theo cùng, một lát sau đã ngồi trong phóng khách hoa lệ của vương phủ, nhìn vò rượu lớn mà ngẩn người.
“So với trận chiến của chúng ta sáu năm về trước, Cao lão đệ ngày càng tiêu sái a!”
“Vương gia so với trước càng phong thần tuấn lãng.”
Ta ngồi một bên, chán nản nhìn hai vị soái ca tâng bốc nhau đến hết một nén nhang.
Trong lòng không khỏi nghĩ ngợi, một vị vương gia sao không ở đất vua phong tặng mà hưởng phúc, chạy tới thị trấn nhỏ lạnh khủng khiếp này đóng quân để làm gì?
Chính là chìm đắm trong suy nghĩ đến phát ngốc, vương gia kia rốt cuộc chú ý đến ta đang lầm bà lầm bầm, không khỏi hướng Cao Phi Phàm trêu đùa nói: “Lần này ngươi đi phá án lại mang theo thân quyến sao? Bản vương tiếp đón không chu toàn rồi.”
“Vương gia đừng đùa.” Cao Phi Phàm cười khổ, chắp tay nói: “Đây là công tử của Dư tổng bộ đầu, lần này cùng ta hợp tác phá án.”
“Nga? Chức tổng bộ đầu ở Kim Lăng vẫn do Dư Đại Vi đảm nhiệm sao? Hắn ta tuy khiến cho mọi chuyện tứ bình bát ổn [bốn bề yên tĩnh, ý nói chăm lo chu toàn mọi việc]. Bất quá, phương pháp hành sự thật không có gì đặc sắc, chẳng có hiệu suất! Cao lão đệ, chẳng phải ta đã đề bạt người rồi sao? Bằng năng lực của ngươi vì cớ gì chịu làm cấp dưới?”
Có thể thấy vị vương gia này với phụ thân ta rất không vừa ý, tuy ta thừa nhận năng lực của Cao Phi Phàm nhưng phụ thân ta cũng chưa từng thất trách a…
Ta vẫn là ngồi yên không dám nhiều lời [vậy mới hay bị nhầm là nữ tử nhu mì a] khe khẽ ngẩng đầu liếc vương gia một cái, cũng không dám lườm.
“Vương gia nói đùa, Dư tổng bộ đầu với Cao mỗ là thầy tốt bạn hiền, ông ấy giữ chức tổng bộ đầu của Lục Phiến môn, Cao mỗ tâm phục khẩu phục.”
Hoàn hảo, Cao Phi Phàm không nhân cơ hội mà nói xấu phụ thân ta. Bất quá ngẫm lại, hắn bá đạo tùy hứng như vậy, nếu lên làm tổng bộ đầu thì chỉ sợ sẽ khiến cho cả Lục Phiến môn tạo phản a.
“Cao lão đệ nói vậy không phải. Năng lực của ngươi có ích cho nước nhà, cổ nhân có câu: “Côn bằng triển sí cửu vạn lý”* ngươi có năng lực mà không được quốc gia trọng dụng, là tổn thất của ngươi mà cũng là tổn thất của nước nhà.”
*Côn bằng sải cảnh chín ngàn dặm, côn bằng là tên một loài chim trong truyền thuyết trung quốc, ý chỉ người tài cao thì trách nhiệm cũng lớn. *chém*
Ta thầm nghĩ vương gia này chắc cũng là người khôn ngoan tài cán, nếu không sao có thể làm bạn được với Cao Phi Phàm? Sau lại biết y là một kì tài quân sự hiếm thấy, mười lăm tuổi đã cùng Cao Tổ xuất binh Tây Hạ, lập công vô số, là thân thúc [chú] của đương kim thánh thượng. Sau khi được phong Trấn Tây vương thì cũng không ở lại kinh thành hưởng phúc, so với chốn hoa lệ kia thì ham thích cuộc sống hành quân trên lưng ngựa hơn nhiều.
“Còn hơn bị trọng trách đè nặng, Cao mỗ vốn thích tự do tự tại, vô quan nhất thân khinh.*”
*Không quan tước càng nhẹ nhàng.
Cao Phi Phàm ánh mắt lấp lánh, kiên quyết nói.
“Cao lão đệ, ta hôm nay nói lời này, ngươi phải nhớ kỹ: Người giống như ta và người, không lập công lớn là trọng tội, không thể giống như thường nhân, mắt nhìn thiển cận vậy được.”
Lại thấy Cao Phi Phàm dường như không màng đến lời mình, Trân Tây vương cười cười vỗ vỗ lưng hắn, đứng lên tiễn khách: “Xem ra Cao lão đệ vướng bận tra án, không có tâm tình cùng ta ôn chuyện đối tửu. Như vậy ta chỉ có thể chúc ngươi tra án thuận lới, sớm thu được thành quả.”
“Cảm tạ Vương gia!”
Cao Phi Phàm rượu không đụng tới mà đứng lên, vụ án này hắn so với ta cấp bách hơn nhiều, quả thực không có tâm tình cùng người khác vui vẻ uống rượu.
Đáng tiếc cát ngôn [lời chúc] của vương gia với chúng ta không có hiệu lực, khi chúng ta quay lại nhà tù Thương Châu thì đã là giờ Thìn, trong ngục cũng có sự thay đổi.
Một là hiện tại lao phòng phía nam nổi lửa nấu cơm, tất cả tội phạm đều chuyển về bắc quán. Cao Phi Phàm thấy rõ tình thế hỗn loạn không thể tra ra mấy tên tội phạm hàng xóm của năm tên đào phạm.
Hai là Bàng thống lĩnh lấy lý do mẫu thân lâm bệnh mà xin nghỉ, không trừ bỏ nguyên nhân hắn sợ tội bỏ trốn.
Hiện tại quản ngục chỉ có một lão nhân nghễnh ngàng lãng tai, phải dùng sức của chín trâu hai hổ mới khiến lão hiểu ra được điều chúng ta cần hỏi. Kỳ tài như Cao Phi Phàm rốt cuộc bại trên tay một lão nhân.
Vụ án trì trệ tại đây, Cao Phi Phàm lòng nóng như lửa đốt, ban ngày đi thăm dò xung quanh tung tích của Bành Hoài Nghiệp, ban đêm lại đến thư phòng của nhà tù kiểm tra, sau vài ngày, bộ dạng của đại soái ca tiều tụy hết mức, bất quá lần này hắn cũng không bắt ta chịu khổ cùng.
Vốn ta thực cao hứng vì được hắn miễn cho khổ hình, nhưng trong thời gian rảnh rỗi ấy lại xuất hiện một sự việc khiến ta phải suy ngẫm không thôi.
Có lẽ là do ta không biết lượng sức, một kẻ ngốc vô danh mà dám trèo cao, rốt cuộc ngã đau không dậy nổi.
Kỳ thực những chuyện xảy ra đều rất đơn giản, có lẽ ta từ lâu đã ngưỡng mộ đại soái ca đó rồi, từ chút tình cảm mỏng manh giấu kín trong lòng bất chợt được phóng thích mà trở nên mạnh mẽ; cũng có thể là ta trong lúc lơ đãng mà động tâm, đến lúc nhận ra thì đã là vạn kiếp bất phục. [vạn kiếp không quay đầu lại được]
Đó cũng chỉ là một buổi chiều bình thường như bao ngày khác.
Là ngày thứ ba giằng co với vụ án, ta từ trấn nhỏ phía trên trở về, đột nhiên nổi hứng muốn xem Cao Phi Phàm vất vả trong thư phòng nhà ngục thế nào.
Khi ta bước vào thì hắn đang ngồi trước bàn tra cứu hồ sơ.
Hắn thập phần chuyên chú, không hề phát giác sự xuất hiện của ta.
Giữa không gian tranh tối tranh sáng, ánh lửa lập lòe chiếu lên gương mặt hắn, hàng lông mi đen nhánh theo ánh mắt mà nhè nhẹ rung, thập phần xinh đẹp.
Ta tiến vào hai bước, hắn ước chừng như đã phát hiện ra, liền ngẩng đầu lên hơi hơi mỉm cười, nhưng có lẽ vì biết là ta nên sắc mặt rất nhanh trầm xuống.
Nụ cười kia…khiến ta như bị sung huyết, tim đập loạn nhịp, trong lòng tràn đầy một cảm giác chưa thấy bao giờ, mà cũng có thể là một cảm xúc quen thuộc do hắn rót thêm vào tâm tình của ta.
Mẫu thân ta nói, nam nhân cương nghị thực sự rất mê người, chính vì dáng vẻ ấy mà nàng mới được gả cho phụ thân ta.
Ta giờ đã nhận thức rõ ràng những lời này.
Ta thực sự cảm thấy hắn rất mê người, đến mức nước miếng đã muốn chảy xuống.
Mà thực sự nước miếng của ta đã rớt rồi, đọng lại ở trên xâu mứt quả đang cầm trên tay. Hắn thấy vậy liền nhíu mày: “Đúng là đồ ngốc mà! Mứt quả ngươi muốn ăn thì đã mua được rồi, còn chảy nước miếng làm gì nữa?”
Nói xong liền kéo kéo vạt áo của ta lên lau nước miếng đọng ở bên mép.
Chính lúc này, ta biết được mình đã yêu hắn.
Cũng có lẽ do dòng máu “yêu nam nhân cương nghị” thừa hưởng từ mẫu thân quấy phá.
Thật may, ta và nàng không cùng yêu một người, thật may người ta yêu là Cao Phi Phàm, không phải phụ thân.
Đây quả là may mắn trong bất hạnh!
Nhưng, ta phải thổ lộ với hắn thế nào…không, hơn phân nửa là vô ích!
Phải làm thế nào để hắn không phải vì uy hiếp hay bất cứ nguyên nhân nào khác, tự nguyên cho ta theo cùng?
Lại làm một đêm nam nam gian tình, sau đó bắt hắn chịu trách nhiệm?
Thôi đi, ta từ đầu đến chân đã bị hắn ăn sạch sẽ đến xương cũng chẳng còn, sau đó hắn vẫn vô tư rũ bỏ trách nhiệm như hồi ở Dự Châu đó thôi.
Kia, ta đâu còn thứ gì khiến hắn muốn có mà không được, nhưng có thể làm lòng hắn lưu lại sao, làm hắn động tâm sao?
Ta buồn rầu ôm đầu, lý do để ta yêu hắn thì có cả trăm cả ngàn…nhưng lý do để hắn có thể đổi tính mà coi trọng ta thì thực sự rất nhỏ nhoi.
Nhưng ta cũng không thể không biểu hiện chút gì…
Vì giờ ta đã hiểu rõ lòng mình, nên ta hạ quyết định, ta cũng phải làm được một việc gì đó, đem án tử này tra ra rõ ràng, không thể như trước kia được chăng hay chớ, hoàn toàn ỷ lại vào hắn.
Sau khi hạ quyết tâm, ta mỗi ngày đều giúp hắn tìm người nhưng số lần lạc đường còn nhiều hơn, nhưng mà ít nhất thì cũng không khiến Cao Phi Phàm chỉ vào mũi mình mà nói: “Đúng là loại người chuyên gây trở ngại.”
Ta thực buồn bực.
Ta đã rất cố gắng, nhưng hắn cao như vậy, một bước của hắn ta phải mất mấy bước mới đuổi kịp, thật vất vả như vậy sao có thể chú ý tới khung cảnh xung quanh, nhớ được đường đi?
Hôm nay, truy đuổi một hồi, rốt cuộc ta vẫn mất dấu Cao Phi Phàm, nhưng mà nhìn chung quanh thì chỉ có cây, cây rồi cây, dưới một gốc cây có đứa trẻ đang chơi trò nhảy ô, còn tuyệt nhiên không một bóng người.
Hình như…ta lại lạc đường.
Ta ngượng ngùng phát hiện ra sự thật này.
Dù sao cũng không thể làm gì khác, chỉ đành ngồi đây đợi hắn đến tìm ta.
Xoa hai chân đau nhức, ta đên bên gốc đại thụ ngồi nghỉ tạm, tiện thể đếm xem đây là lần thứ mấy mình lạc đường.
Nghĩ a nghĩ, đã hơn nửa canh giờ trôi qua, chắc Cao Phi Phàm cũng phát hiện ra ta bị lạc rồi nhỉ? Bên tai truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
Cao Phi Phàm!
Ta vốn định vội vàng đứng dậy, nhưng vì ngồi quá lâu mà chân tê dại hẳn đi, thực sự không đứng dậy nổi. Tình thế hiện tại đúng là giống một gã béo phệ đến mức không đi được, thảm hại vô cùng, đứa ngốc cũng có tự tôn vậy nên ta ngấm ngầm chịu đựng, bây giờ không nên cho hắn thấy thì tốt hơn.
Cao Phi Phàm bước đến, nhìn chung quanh, đương nhiên thấy đứa trẻ từ nãy đến giờ vẫn chơi dưới tàng cây, liền ngồi xổm xuống hỏi: “Tiểu đệ đệ, ngươi có thấy một ca ca thoạt nhìn rất ngốc mà trên thực tế còn ngốc hơn so với tưởng tượng đi qua đây không?”
Nghe một chút, ta giật mình một cái.
Tượng đất cũng có thổ tính a!
Ta nghe được lời nói xấu bất lương như vậy, nhịn không được hờn dỗi không thèm đi ra nhìn hắn luôn.
“Không có! Lúc nãy ta thấy một tiểu ca ca xinh đẹp đi về hướng kia rồi.”
Đứa nhỏ chỉ về hướng đông, ta nửa canh giờ trước đúng là đứng ở đó a!
“Cảm tạ.”
Cao Phi Phàm lễ độ nói, lập tức chạy về hướng đông.
Oa, đúng là một đứa nhỏ nhu thuận nha!
Nó khen ta xinh đẹp.
Ta sờ sờ túi tìm thứ gì đó thưởng cho thằng nhóc.
Vẫn còn hai thanh kẹo mạch nha từ hôm qua, ta cuối cùng cũng từ sau đại thụ hiện thân, cười híp mắt, vẫy vẫy đứa nhỏ:
“A? Ca ca xinh đẹp, hóa ra huynh vẫn ở đây, vừa mới rồi có một vị thúc thúc tìm huynh đấy!”
Ân, tốt lắm, gọi ta là ca ca, kêu tên kia là thúc thúc.
Ta vui vẻ đến mặt mày hớn hở, hai thanh kẹo vốn định giữ lại cho mình một thanh giờ đưa cả cho thằng nhóc.
“Cha nói, không được ăn đồ của người lạ.”
Đứa nhỏ này thật là hiểu chuyện, tuy rằng vẻ mặt rất thích nhưng vẫn từ chối.
“Ách! Chúng ta không phải người xa lạ, chẳng phải có câu “một hồi không quen hai hồi thành biết” sao? Chúng ta đã gặp mặt hai lần, không phải người lạ a!”
Ta là người thiện lương, đương nhiên phải hết lòng mang lễ vật báo đáp người ta rồi.
Bất quá, câu thành ngữ kia ý nghĩa đúng là như vậy sao?
Thôi thì chắc cũng tương tự đi.
“Đệ hiểu rồi!”
Đứa nhỏ chắc chắn gật đầu thật mạnh, nói: “Vậy huynh đúng là kẻ ngốc mà thúc thúc kia vừa tìm rồi.”
Ta ngã lăn.
Đứa trẻ này bị làm sao vậy?
Bộ ta đắc tội với nó sao?
Thực là khó ưa mà!
Quyết định, ta về sau dẫu có thành thân cũng nhất quyết không sinh loại tiểu hài tử đáng ghét khiến người ta tức chết thế này!
“Ca ca, huynh ngồi đợi ở đây lâu như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Sự xuất hiện không chút hảo ý cùng mấy lời xiên xọ của Cao Phi Phàm làm sự tín nhiệm của hài đồng với ta hoàn toàn bay biến, hỏi ta nguyên do bản thân ngồi mãi ở đây khiến cho ta có chút ngẩn ngơ:
“Ta? Ta bị lạc đường…nhưng không ai chịu đưa ta về.”
Vừa nói vừa đứng dậy, tủi thân một hồi.
Hiện tại đã là buổi chiều mà ta ngay đến cơm trưa cũng chưa được ăn.
“Kia…không phải thúc thúc vừa nãy đến tìm huynh sao? Tại sao ca ca không để thúc ấy dẫn về?”
Nghe được lý do, đứa nhỏ ít hơn nhiều tuổi như vậy cũng dùng ánh mắt xem thường mà liếc ta một cái.
“Đúng rồi…”
Ta giật mình, bản thân lại quên mất mình bị lạc đường mà không chịu theo hắn về.
Phải làm sao bây giờ?
Ta thực không có mặt mũi nào đối diện với vẻ mặt coi thường của thằng nhóc a.
“…”
“Ca ca, đệ phải về nhà rồi! Huynh có muốn theo đệ về nhà ăn cơm không?”
Rốt cuộc vẫn là tiểu đệ đệ được ta tặng hai thanh kẹo mạch nha có nghĩa khí.
Chắc là do áy náy vì chỉ nhầm đường cho thúc thúc kia, lại lo ta phải chịu đói ngồi cả đêm rét lạnh ở nơi ngoại thành hoang vu nên tiểu đệ đệ mới thiện lương đưa ra đề nghị này.
“Ân!”
Ta đói đến hoa mắt chóng mặt, hai mắt đẫm lệ, ra sức gật đầu.
“Để đệ đỡ huynh.”
Tiểu quỷ nhanh nhẹn phát hiện ra ta đói đến đi không nổi liền giúp đỡ ta, dùng thân mình nho nhỏ của nó đỡ ta bước đi, ta cảm thấy tư thế này thực rất mất mặt, định buông ra nhưng thằng bé lại nhất quyết không chịu buông tay.
Vì thế, ta đành duy trì tư thế như vậy trở về nhà nó.
“Choang!”
Người trong nhà phát hiện ra hai người chúng ta cùng bước vào liền kinh hãi mà đánh rơi chiếc bát.
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu, hóa ra lại là một gương mặt quen thuộc.
Bành Hoài Nghiệp!
Hắn rốt cuộc lại chốn ở trong núi này! Thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu!*
*Đi mòn giày sắt mà không được gì vậy mà chẳng tốn chút công phu lại có được >>> tưởng phải rất tốn công mới làm được việc gì đó nhưng rốt cuộc chẳng tốn chút công sức nào mà hoàn thành.
Nhưng…Cao Phi Phàm không có ở đây, ta chỉ sợ không phải đối thủ của người này.
Ta mạnh mẽ đứng thẳng dậy, không để ý hất cánh tay nhỏ bé của thằng nhóc đang đỡ lấy ta, khiến nó đau đến nước mắt lưng tròng.
“Ngươi…ngươi làm gì vậy? Thả tiểu Bảo ra! Cùng lắm là ta theo ngươi về đầu thú, đừng làm hại con trai ta!”
Nắm tay của hán tử kiên cường nhanh chóng buông thõng, chung quy là sợ ném chuột vỡ bình*, thở dài một tiếng, giơ tay chịu trói trước mặt ta, cam nguyện dùng tính mạng của bản thân để bảo vệ nhi tử.
*Sợ ném chuột vỡ bình: muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại.
Bắt giữ một được một tên tội phạm thông thạo đường xá, ta một đường về thẳng phủ nha vốn trăm tìm không ra. Ta đi cả ngày không thấy về khiến Cao Phi Phàm lo lắng không yên, nhưng nhìn thấy người được ta dẫn về thì cơ hồ cũng không dùng đôi mắt đáng sợ mà lườm ta a!
Sau còn khen ta lần này lạc đường như vậy mà tìm được đường về, còn lập được thành tích.
Nếu lần này phá án thuận lợi, hắn là đại nhân cũng không truy cứu sai phạm của tiểu nhân.