Lang thôn hổ yết, phong quyển tàn vân!
*Ăn như hổ đói, tiêu diệt sạch sẽ!
Ngày hôm sau, thắt lưng ta hoàn toàn tê liệt vật lộn muốn rời khỏi giường nhưng hai chân thì như muốn nhũn ra.
Nhưng còn Cao Phi Phàm xem ra từ tâm tình cho đến khẩu vị đều tốt lắm, hắn vừa đánh chén no nê xong bữa sáng hiện đang ngồi bên bàn xỉa răng.
Hắn còn dự định từ nay về sau sẽ thực hiện khóa huấn luyện thể năng cho ta, cũng tránh cho ta bị bẽ mặt vì sau mỗi lần làm đều bẹp lép như con tép. Về phần cái kế hoạch này của hắn, ta cũng không vội quan tâm tới, trước hết lợi dụng lúc tâm tình Cao Phi Phàm tốt một chút, nói với hắn chuyện Bành Hoài Nghiệp nhờ vả.
Vốn tưởng hắn dù cho ăn được ta cũng không có năng đáp ứng chuyện này, ai ngờ vừa nói ra hắn liền đồng ý, chẳng những thế còn ra vẻ vô cùng thoải mái thực khiến ta không dám tin.
“Việc này, ngươi cũng nên tới Ôn Nhu uyển cáo biệt mấy cô nương ở đó chứ?”
Rốt cuộc hắn là một gã sở khanh bạc bẽo hay đơn giản chỉ là kẻ lãnh khốc vô tình?
“Không cần đâu! Hôm qua ngươi vẫn chưa uống đủ dấm chua sao? Ta chỉ vì phá án thôi. Cũng may có ngươi che tầm mắt của bọn chúng. Thế nhưng mà…đích thực là có kẻ tin ngươi là đại trí giả ngu, thâm tàng bất lộ đó!” Hắn như nhớ tới cái gì, cười đến ngã nhào “Hơn nữa, tối qua ta nhận được mật thư của Du Tương Quân, chứng thực suy đoán của ta là không sai, đã tới lúc thu lưới rồi.”
Hắn cười một tràng cũng đủ no rồi liền lấy lại dáng vẻ nghiêm chỉnh, nói ra quyết định trọng yếu, chúng ta sẽ trở về kinh thành.
“Mật thư của Du đại ca? Sao ta không biết?”
Tối hôm qua? Mật thư? Thân là một bộ khoái hết mực tận trung vì công việc, sao ta có thể không hay không biết gì như vậy?
“Đúng vậy a! Ngay tối hôm qua, lúc mà ngươi gào khóc bảo nếu ta không dừng lại ngươi sẽ chết đó…Du Tương Quân đương nhiên không tiện chen ngang, đành phải dùng phi tiêu chuyển thư cho ta.”
Hắn bỡn cợt không chút hảo ý, tươi cười trêu ghẹo khiến ta không khỏi nghĩ đến cảnh tượng si ngốc của mình tối hôm qua, một phen cả người nhộn nhạo, mặt đỏ bừng bừng.
Không được rồi, vậy nghĩa là…Du đại ca…đã thấy mối quan hệ bất chính giữa ta và Cao Phi Phàm sao? Không, không, không được rồi…! Từ nay ta sao dám nhìn mặt y đây?
Ta xấu hổ vô cùng liếc mắt mang theo ai oán nhìn Cao Phi Phàm, kết quả ánh mắt hắn lập tức sáng lên, xấu bụng lại gần, hơi thở nóng nóng khiêu khích xúc cảm của ta.
“Đừng có tới nữa! Ngươi không phải vừa ăn sáng sao?”
Tối hôm qua, hắn dùng một câu “Ta còn chưa ăn no” làm cớ hành ta lên hành ta xuống. “Thực sắc tính dã”* lời chí lí của Khổng Tử đã lưu truyền trăm ngàn năm nay, khiến cho tất thảy nam nhân trên đời đều đem việc ăn uống cùng tình dục gộp chung làm một, lẫn lộn hết thảy! Còn Cao Phi Phàm là người thông minh, trước giờ chưa từng lẫn lộn hai việc ấy với nhau, không hiểu sao giờ lại thành ra thế này. Ta tuy trì độn nhưng cũng là người hảo tâm, không muốn thấy hắn miệt mài quá độ kẻo có ngày suy bại, chỉ còn lại băng cơ bọc lấy ngọc cốt*, rồi sẽ phải dùng xe lăn thay cho đi bộ.
*Thực sắc tính dã: Tình dục là bản tính của con người, cũng giống như việc ăn uống vậy! Ôi, Khổng phu tử *cảm thán* ngài đúng là bậc hiền nhân lỗi lạc a!
*Băng cơ ngọc cốt: Da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp của mỹ nhân. Còn ý của bé Thường là anh Phàm chỉ còn lại da bọc xương.
“Chính là, ta không ngại sau khi ăn xong thì dùng thêm chút điểm tâm đâu!”
Nhưng Cao Phi Phàm là ai? Chính là kẻ phi thường cường ngạnh, bá đạo, cậy mình tài trí hơn người nên muốn làm gì thì làm, một câu hai câu liền đè kẻ tàn binh bại tướng như ta xuống.
“Cao Phi Phàm, chúng ta có thể thương lượng được không…ta vừa mới ăn no, ngươi đè nặng như vậy khiến bụng ta rất khó chịu.”
Bão noãn tư dâm dục a!* Ngay đến cổ nhân cũng muốn bắt nạt ta! Nhưng mà, tại sao bọn họ không nghĩ tới việc ăn no bụng xong mà hoạt động mạnh thì bụng dạ sẽ cực kì khó chịu chứ? Vạn nhất bị dồn ép quá mức, thức ăn trong bụng bị bài trừ ra thì làm thế nào? *Tục! >”< Tiểu Thường, sao ngươi dung tục quá vậy hả?*
*Bão noãn tư dâm dục: một câu nói cổ của Trung Quốc, ý chỉ ăn ngon mặc ấm rồi sẽ nghĩ tới chuyện dâm dục.
Mắt thấy hắn đã vượt qua khoảng cách an toàn, ta đột nhiên nhớ ra trù tính của mình từ lâu, vội vàng mở miệng đưa ra yêu cầu thứ hai:
“Cao Phi Phàm…ngươi có thể cho mượn chút tiền được không?”
Túi tiền của ta đã bị đám người Ôn Nhu uyển rút cạn, tổn thương nguyên khí trầm trọng a!
Nhưng nếu Cao Phi Phàm đã đồng ý quay về kinh thì có một chuyện ta nhất định phải làm.
Đó là mua đặc sản địa phương về làm quà “biếu” của tiểu muội muội, bằng không…ta không còn dám nghĩ đến tương lai của mình nữa!
“Được a!” Hắn thật hào phóng giơ lên thỏi bạc mười lượng*, cũng không hỏi ta dùng để làm gì.
*cái thỏi bạc lớn đó…xem phim cổ trang nhiều thì ai chẳng biết.
“Ngày hôm qua ngươi khiến ta vừa lòng, một phần mười thỏi bạc này coi như trả công cho ngươi, phần còn lại ngươi cứ cầm đi, lần sau tiếp tục.”
Bộ dáng đại gia hách dịch của hắn thật đáng ghét khiến ta khó chịu mà ngứa cả răng.
Bất quá, hắn còn nói lần sau tiếp tục…Như vậy một mình thỏi bạc này nhưng hắn có thể mua lại ta chín lần nữa.
Ta nên đau lòng vì mình trở thành đối tượng để hắn mua hoan hay nên vui mừng vì vẫn được cùng hắn thân mật đây?
Thật là một vấn đề nan giải mà!
Khi hắn muốn ta mà ta không muốn hắn, mọi chuyện tuyệt đối đều theo ý hắn.
Khi ta muốn hắn mà hắn không muốn ta, mọi chuyện tuyệt đối không theo ý ta.
Thôi vậy, cứ để mặc cho số phận đi!
—
Trên đường về, Cao Phi Phàm nhìn đống quà biếu ta mua về liền cười nhạt, âm thầm hối hận vì cho ta quá nhiều tiền tiêu xài.
Sự thật là do ta sợ hắn đòi lại tiền nên cắn răng đẩy mạnh chi tiêu, xài sạch ngân lượng luôn.
Nhưng may mắn là còn có một chiếc xe tù nên ta hoàn hảo có thể mang quà về cho phụ mẫu và muội muội a.
Dọc đường tuy rằng Cao Phi Phàm vẫn dùng roi thúc ngựa nhưng bộ dáng cũng quá thung dung tự tại khiến ta không thể không thấy kì quái, mấy ngày qua hắn rốt cuộc đã phát hiện ra manh mối gì mà tựa hồ giống như đã dự tính được hết mọi điều về án tử này.
Bất quá chúng ta còn có một quân cờ lợi hại ẩn phía sau là Du Tương Quân, cho dù là kẻ ngốc như ta cũng biết rõ, chỉ cần y và Cao Phi Phàm liên thủ thì thử hỏi có vụ án nào không tra ra được?
Lúc ra khỏi thành, lão bằng hữu của Cao Phi Phàm là Trấn Tây vương vẫn cố tiễn chúng ta một đoạn, nói: “Cao lão đệ, nhớ kĩ câu này của ta “hải khoát bằng ngư dược, thiên cao nhậm điểu phi”, chỉ cần ngươi có lòng muốn bay cao thì trời xanh chẳng có khó gì. Nam nhi lập thế oanh oanh liệt liệt, cho dù chết trên chiến trường da ngựa bọc thây cũng là vinh quang hiển hách! Bản vương đã trút hết lời tâm can, mong Cao lão đệ đừng làm ta thất vọng!”
*hải khoát bằng ngư dược, thiên cao nhậm điểu phi: biển rộng cho cá tung hoành, trời cao cho chim bay lượn. Ý chỉ thời vận, hoàn cảnh đều có đủ.
“Vương gia, Cao mỗ tạ ơn tri ngộ của ngài. Nhưng thế nhân cũng có câu “lùi một bước trời cao biển rộng”, tiến lên là tốt nhưng làm người cũng phải biết lùi. Nếu không lên càng cao thì ngã càng đau —- đơn giản vì phía trước vốn không hề có đường đi.”
Cao Phi Phàm cười với hắn, hai người không hiểu nói gì ẩn ý gì, chỉ thấy nghe xong sắc mặt của Vương gia đại biến, khiến ta sợ hắn nổi giận sẽ hạ lệnh cho binh sĩ giết Cao Phi Phàm. Tuy rằng Cao Phi Phàm võ công trác tuyệt, nhưng hai đấm khó địch lại bốn tay, hơn nữa ta nhất định sẽ bị liên lụy gây cản trở hắn. May mắn, Vương gia cũng là người có khí độ, cuối cùng cũng chỉ cười không nói gì thêm nữa.
Ta ngồi trên xe ngựa trông ra bóng lưng thẳng tắp của Cao Phi Phàm, mấy ngày nay vẫn suy ngẫm ý tứ lời mà hắn nói với Vương gia bận trước.
Nói thật, ta rất thích Cao Phi Phàm.
Không chỉ bởi hắn là một soái ca mà còn vì hắn là một nam nhân đích thực, còn bởi hắn là con người khiêm tốn hiếm có biết tiến biết lùi.
Hắn ngông cuồng bá đạo, đúng vậy, nhưng cũng không phải kẻ không biết phải trái coi thường đạo trời lẽ người.
Hắn thấu hiểu “lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt”, vạn vật đều tuân theo đạo nhân quả, báo ứng rõ ràng, không thể chống lại.
Vì thế hắn chọn làm một bộ khoái tự do, bảo vệ chính nghĩa, giữ gìn đạo lý. Hoàn toàn không phải một kẻ dã tâm có thể nhẫn tâm dẹp bỏ mọi chướng ngại cản trở con đường thăng tiến của mình.
Một hồi ra khỏi địa phận Thương Châu, Cao Phi Phàm ngoái lại nhìn trùng trùng mây núi mà khẽ thở dài.
Bên trong xe ngựa, Bành Hoài Nghiệp tay chân bị cùm nhưng đôi mắt vẫn hướng về phía chân trời gió nổi mây phun kia rồi cũng lặng lẽ buông một tiếng thở dài nhè nhẹ.
Cao Phi Phàm giống như có mắt sau lưng, nhận ra được vẻ mặt của Bành Hoại Nghiệp, bỗng cất tiếng nói với gã: “Bành thống lĩnh, ngài cũng là một tướng sĩ từng trải sa trường, từng là một thuộc hạ dũng cảm của Trấn Tây vương! Hẳn ngài cũng hiểu chiến tranh đem lại những gì. Hoàng thượng tuổi còn nhỏ, đương nhiên không thể sánh được với chiến công hiển hách của một vị vương gia từng nam chinh bắc phạt. Nhưng ngài thử nghĩ mà xem, nếu chiến tranh nổ ra thì sẽ có bao nhiêu phụ nữ trẻ em lâm vào thảm cảnh? Bành thống lĩnh cũng là một người cha, chẳng lẽ ngài không thương xót hài tử của mình sao?”
“Cao bộ đầu, ngài vốn hiểu lòng người, ta biết rõ ý tứ của ngài, người chính trực hà cớ gì phải nói lời úp mở! Thời gian qua, ngài bầy kế hãm hại ta, ta không nhắc tới. Ngài dẫn mà không dẫn, ta cũng không so đo. Đối với ta, tiểu Bảo là hương hỏa của Bành gia, nếu nó có mệnh hệ gì thì liệt tổ liệt tông Bành gia trên trời có linh thiêng sao có thể nhắm mắt? Ta tận trung với chủ tử, tuy rằng trái đạo lý nhưng ta không thể đánh mất cả hai chữ hiếu đạo này được. Bất trung, bất nghĩa, bất nhân, bất hiếu, tội trạng nặng nề như vậy ta chỉ có thể gánh một nửa mà thôi. Ta không còn lời nào để nói.”
Bành Hoài Nghiệp sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn gằn ra từng tiếng, giãi bày rõ ràng lập trường của mình, đến cuối cùng vẫn là một hán tử tận chức tận trách.
“Bành thống lĩnh nói sai rồi! Ngài trung với một người nhưng lại bất trung với vua! Khắp thiên hạ đều là đất của vua, dù là tướng lĩnh biên cương hay là quân tốt hoàng triều cũng vậy cả thôi, ngài trung với nghịch tặc, chẳng phải là phản lại quân vương hay sao? Vậy còn tư cách gì nói đến chữ “trung” cơ chứ? Huống chi, nhi tử của ngài lại bị chính vị chủ tử kia áp chế, thật sự đáng để ngài bán mạng hay sao? Về phần “nhân”, “nghĩa”, “hiếu”…ta cùng ngài đánh cược một ván, thế nào? Trong vòng ba ngày, ta sẽ đưa nhi tử của ngài lành lặn trở về, đổi lại ngài phải đứng ra làm chứng, nói rõ toàn bộ sự thật. Như vậy ngài cũng không phạm vào tội bất trung bất hiếu, nhân nghĩa cũng không thua thiệt, bảo toàn danh dự của ngài, Bành thống lĩnh thấy sao?”
Cao Phi Phàm quay đầu lại, trên môi vẫn là nụ cười tự tin bất biến, lời lẽ đạo lý đầy đủ khiến Bành Hoài Nghiệp trầm mặc một hồi, nội tâm dường như kịch liệt đầu tranh, không biết phải làm thế nào cho phải.
Nghe Cao Phi Phàm nói vậy, ta bất giác giật mình, hóa ra hắn nhờ ta vẽ lại chân dung tiểu Bảo là có dụng ý.
Hắn nhất định đã để Du Tương Quân ở lại Thương Châu, lợi dụng lúc kẻ địch lơ là cảnh giác thì thần không hay quỷ không biết cứu đứa nhỏ ấy ra, sau đó sẽ cùng chúng ta hội hợp.
Hắn lợi dụng ta làm trò tiểu xảo, khiến kẻ địch nghĩ người bày ra kế sách là ta, khiến ta trở thành mục tiêu nhắm tới của bọn chúng, còn chính mình thì thoải mái đi điều tra án mà không gặp trở ngại gì.
Chúng ta mang Bành Hoài Nghiệp về kinh, mọi sự chú ý cũng đặt cả lên người ta và Cao Phi Phàm, còn Du Tương Quân chớp thời cơ thuận lợi hành sự.
Lần này kế trong kế, bọ ngựa bắt ve nhưng còn có chim sẻ chờ phía sau, ta chỉ vô tình nghĩ ra phương án không ngờ Cao Phi Phàm lại có thể lợi dụng nó để tạo ra toàn bộ kế sách phía sau, ta thật sự không thể không bội phục hắn cho được.
“Này, ngươi đừng có dùng vẻ mặt si mê đó nhìn ta, không cẩn thận là ta ăn ngươi luôn đấy!”
Cơ bản là ánh mắt quấy rối của ta quá rõ ràng, Cao Phi Phàm liền chọn một góc mà Bành Hoài Nghiệp không thể trông thấy cấu thắt lưng ta một cái rồi khẽ khàng bên tai ta phun ra những lời uy hiếp.
Ba ngày sau, chúng ta ở địa điểm hẹn trước chờ Du Tương Quân.
Y quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, đã cứu được Bành Tiểu Bảo.
Tiểu quỷ đó đảo đôi mắt nhìn hai đại danh bộ như núi cao uy nghiêm sừng sững liền ỉ ôi nói rằng mai sau sẽ bái sư học đạo, nhất định phải trở thành một đại bộ đầu.
Nhưng đáng giận chính là…nó vừa nhìn thấy ta liền kêu thét thảm thiết! Ta cũng là bộ đầu cơ mà!
Tiểu Bảo đã được cứu ra, đám người kia sẽ rất nhanh nhận ra sơ xuất của mình, nhất định cho người tới giết người diệt khẩu, không cho chúng ta trở về kinh thành. Cao Phi Phàm cùng Du Tương Quân định kế sách, dù sao Du Tương Quân cũng là người trong tối, chưa bị bại lộ, y sẽ đưa tiểu Bảo và Bành Hoài Nghiệp cải trang đi trước còn ta và Cao Phi Phàm sẽ vẫn theo đúng lộ trình trước đó, dụ địch mắc bẫy.
Không hiểu sao, nhìn bộ dáng Cao Phi Phàm lúc nói ta và hắn sẽ đi một đường ta lại cảm thấy có gì đó rất nguy hiểm.
Vốn ta cũng không tránh mặt khi hai người bọn họ thảo luận, nhưng chính là nghĩ đến việc Du Tương Quân đã biết tình sự giữa ta và Cao Phi Phàm, lại thấy y vừa nói vừa đỏ mặt hồng tai, ta quả thực không thể tự nhiên được.
“Ta bảo…” Hai người bàn bạc xong, Du Tương Quân vèo một cái đã biến Bành gia phụ tử thành một tiểu cô nương và một bác gái, trước khi đi đột nhiên thâm ý gọi Cao Phi Phàm lại, nhìn ta, muốn nói lại thôi.
“Ngươi hẳn cũng biết tình cảm của Tương Tuyền với ngươi? Đệ ấy tùy hứng mà gia nhập Lục Phiến môn, ta lúc đầu muốn Tương Tuyền theo ta phá án. Nhưng đệ ấy kể từ khi thấy ngươi liền một lòng muốn theo ngươi…”
Vị Du đại ca lãnh diện này một lần không tự nhiên liền nhắc đến đệ đệ của mình, lời nói theo gió bay tới bên tai ta.
“Ta biết!” Cao Phi Phàm nhoẻn miệng cười, trong giọng nói không nén nổi chua xót “Nhưng hắn đến cuối cùng vẫn không chịu tin tưởng ta.”
“Vậy hiện tại ngươi đã tìm được người mình hằng mong muốn rồi, cả đời này sẽ không đổi đồng sự nữa chứ?”
Du Tương Quân cười khổ, nỗi đau xót ẩn hiện trên gương mặt, lại nhìn về phía ta, thần sắc cổ quái chờ đợi câu trả lời của Cao Phi Phàm.
Chẳng lẽ đang nói đến ta hay sao?
Ta cảnh giác đứng lên, cố gắng dỏng tai nghe đáp án của Cao Phi Phàm.
“Ta…”
Hô—Một trận gió bắc nổi lên, cướp di câu trả lời của hắn. Du Tương Quân quay đi, dường như đã có được đáp án mình muốn biết liền lập tức đưa phụ tử Bành Hoài Nghiệp rời khỏi.
Thân ảnh đơn bạc giống như bị gió thổi đi, rất nhanh biến mất trong màn tuyết trắng.
“Du đại ca đối với đệ đệ thật tốt.”
Ta đến gần, nghĩ xem Cao Phi Phàm vừa nói cái gì.
“Ngươi tốt nhất không cần để ý đến cái tên luyến đệ phát cuồng đó — vừa thấy hắn liền đỏ mặt tim đập làm cái gì hả?”
Kết quả Cao Phi Phàm không hề để ý đến mặt mũi của ta, hừ lạnh một tiếng sau đó thô bạo kéo ta lên xe ngựa, để ngăn không cho ta đặt thêm câu hỏi, liền phất roi thúc ngựa, phóng như điên về con đường phía trước.
Trên đường không hề bị ai quấy rầy, Cao Phi Phàm đương nhiên chớp lấy thời cơ, đem mười lạng bạc lần trước thu về cả vốn lẫn lời.
Bất quá sự việc xảy ra so với những nguy hiểm hai đại danh bộ kia dự đoán thì khác hẳn, sát thủ thành Thương Châu tuy rằng ùn ùn truy sát chúng ta, nhưng tính khí Cao Phi Phàm vốn không sợ trời không sợ đất, cũng chẳng thèm quan tâm người chết biết được bí mật tình cảm của mình. Đường về kinh khẩn trương kích thích, đôi ta chia đều mỗi người một nửa xúc cảm: hắn thì thấy kích thích vô cùng, còn ta khẩn trương đến nỗi mắc chứng rụng tóc.
Có một lần hắn còn khoa trương đến mức ở khách điếm áp đảo ta khiến cho hai thích khách máu mũi cuồng phun rớt khỏi mái nhà, đương nhiên ngay sau đó bị Cao Phi Phàm diệt khẩu, nhưng việc bị người ta nhìn thấy vẫn ảnh hưởng sâu sắc tới ta, đến nỗi sau này, chỉ cần Cao Phi Phàm nói một câu “Hình như ta nghe thấy tiếng động lạ…” thì phản xạ đầu tiên của ta chính là sà vào lồng ngực của hắn, một chút tức giận cũng không có, gì thì gì, bảo vệ mặt mũi vẫn quan trọng hơn! Lộ mông thì không có vấn đề, cũng chẳng ai chỉ nhìn mông mà nhận ra ta, nhưng mà nhỡ không cẩn thận để bị thấy mặt thì sẽ ảnh hưởng tới thể diện của phụ mẫu, như vậy tuyệt đối không được!
Một đường hữu kinh vô hiểm trở về Kim Lăng, ta đã bị hắn dạy dỗ đến mức chỉ cần hắn đến gần trong phạm vi ba thước ta liền mặt đỏ bừng bừng, hơn nữa cũng không dám…lé mắt nhìn nam nhân khác…đương nhiên nữ nhân cũng nằm trong phạm vi bài xích của hắn.
“Cao…Phi Phàm, không phải ngươi nói phải tới nha môn sao? Ta có thể tự về nhà mà!”
Bởi vì một hồi phong ba luôn khiến người ta ấn tượng sâu sắc, mà đặc biệt đối với ta càng có ảnh hưởng hơn, nên ta thấy hắn tốt nhất vẫn không nên cùng ta xuất hiện trước mặt phụ mẫu thì hơn.
Bằng không với phản ứng thành thật của ta, mẫu thân nhất định phát giác ta và hắn có điều ám muội.
Dù rằng ta thích Cao Phi Phàm nhưng nếu đem chuyện này với người khác thì tình cảm còn có thể duy trì hay không, ta thật không dám nghĩ tới.
“Ngươi vốn mù đường bẩm sinh, có người đưa ngươi về ngươi ước còn không được! Rõ ràng là không muốn ta gặp cha mẹ ngươi, phải không?”
Đôi mắt nguy hiểm của Cao Phi Phàm híp lại, chòng chọc nhìn khiến ta run rẩy, giống như là thỏ thấy chó sói, chuột gặp rắn hổ mang, hệ thiên địch lại tăng thêm một loại.
*Thiên địch: các giống động vật, thực vật bẩm sinh khắc chế nhau…học cái này lâu rồi nhớ mang máng không rõ đúng không…cơ bản bé Thường nói anh Phàm là thiên địch của bé.
Xong, bị phát hiện rồi! Nhưng hình như có chút hiểu lầm gì đó?
“Đi, ta đưa ngươi về nhà!”
Nhưng Cao Phi Phàm chính là loại người thấy đau khổ của kẻ khác làm niềm vui, lập tức túm cổ ta kéo về nhà.
“Cao Phi Phàm…ngươi thật không lo che giấu chút gì sao?”
Bước qua cửa nhà, ta sống chết giãy giụa, dẫu biết giấy không bọc được lửa, nhưng giấu được ngày nào thì hay ngày ấy, nên liều mạng góp lời.
“Ngươi đúng là toàn nói nhảm!”
Nhưng cái gọi là tử gián [sống chết can ngăn] chính là chết càng nhanh, Cao Phi Phàm thiếu kiên nhẫn, trực tiếp áp ta vào đại thụ trước cổng bịt miệng ta.
“Ách! Đừng làm vậy!”
Mắt thấy hắn đã áp gần môi mình, ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm, theo bản năng né tránh, rốt cuộc không cẩn thận cắn nhầm lưỡi, máu tươi bắn tung tóe, cảnh tượng máu tươi tràn qua khóe miệng thật vô cùng khủng bố.
Cao Phi Phàm từ trên nhìn xuống, hừ lạnh một tiếng: “Hảo một tiết phụ liệt nữ! Ngươi thà cắn lưỡi tự sát cũng không chịu thân mật cùng ta trước nhà mình?”
Đại khái cãi cọ một trận kinh động người trong nhà, “Nha—“ một tiếng, cánh cổng gỗ mở ra, mà còn đáng sợ hơn nữa, người ra mở cổng lại chính là muội muội khủng bố của ta!
Ông trời, ngài đúng là không đứng về phía ta mà!
Bị người bắt gian tại trận, hơn nữa nửa cái thân ta còn đang quàng trên người Cao Phi Phàm, chứng cứ vững như núi!
Ta không khỏi cả người phát run, ngay đến da gà cũng khẩn trương nổi dậy tiếp đón nữ chủ nhân đã lâu không gặp.
“Ca!”
Muội muội hiếm khi bỏ qua cho ta mất bò mới lo làm chuồng dâng lên lễ vật mà bổ nhào ôm lấy ta gào khóc, một bên dùng đôi bàn tay như phấn trắng không ngừng thụi vào ngươi ta.
“Sao huynh có thể bất hiếu như vậy, phụ mẫu cao đường vẫn còn, huynh đã chết như vậy, bảo muội phải làm sao bây giờ?”
Ta cảm động, hóa ra muội muội suốt ngày bắt nạt ta cũng là người rất yêu quý huynh trưởng a!
Ta vẫn hiểu lầm nàng đố kỵ vì ta ngốc nên được mẫu thân yêu thương hơn.
Ta đúng là kẻ nông cạn, không xứng làm ca ca của nàng…
Cảm động một hồi ta mới phát hiện ra hai sự thật.
Một là ta không có chết.
Hai là muội ấy đánh đau quá!
“Vụ vụ….Ngẫu…” [Muội muội…Ta…]
Ta thực muốn nói với nàng ta không làm sao nhưng đầu lưỡi bị cắn không chuyển động được linh hoạt nên nói bị đứt quãng.
“Oa, ca ca còn muốn để lại di ngôn! Không thể, muội tuyệt đối không cho huynh buông xuôi như vậy, không để huynh nhắm mắt đâu!”
Một tiếng gào cao vút vang lên, nàng hung hăng thụi thẳng một cú vào huyệt Thiên Trung của ta.
Ta một trận quay cuồng…
Rốt cuộc thì cũng ngất được rồi!
Ta phấn khởi cảm thán.
Bằng không ta dẫu không có việc gì cũng bị nàng đánh chết!
Cảm ơn ông trời!
Cao Phi Phàm từ đầu đến cuối đều kỳ quái nhìn huynh muội chúng ta, nhưng rốt cuộc vẫn còn chút lương tâm mà đỡ lấy thân mình sắp ngã xuống của ta.
Khi tỉnh lại, ta đã ở trong một gian phòng tối mịt, bóng đêm thâm trầm.
Trong đại sảnh tràn ngập mùi thức ăn, cùng hoan thanh tiếu ngữ vang lên khiến tham trùng trong bụng ta ngọ nguậy.
Ta lồm cồm bò dậy, đi về hướng mùi hương phát ra.
“Ngươi coi, ta chẳng phải đã bảo tới bữa tối Phúc nhi sẽ tỉnh sao?”
Tầm mắt lướt qua đống đồ ăn, ta liền thấy Cao Phi Phàm đang đứng cạnh mẫu thân ta đang làm ra bộ dạng tươi cười khéo léo, ân cần đãi khách.
“Sư mẫu liệu sự như thần!”
Cao Phi Phàm theo thói quen mỗi lúc thấy ta ngây dại, liền kéo ghế dựa đặt ta ngồi xuống bên hắn.
“Phúc nhi…con…các ngươi…Ai!”
Bên này, phụ thân ta mắt hổ rưng rưng, thấy cảnh nhi tử của mình sóng vai ngồi cùng một nam nhân sắc mặt vô cùng bi phẫn.
“Ca, huynh còn ngốc nghếch cái gì nữa hả? Huynh về nhà, còn dẫn theo lão công về cùng! Vừa nãy hắn đã nói qua chuyện của hai người, mẫu thân thật là cao hứng, còn phụ thân vô cùng thương tâm, bất quá mẫu thân đã thuyết phục phụ thân bán tháo huynh đi rồi, nửa đời còn lại cơm áo không lo, đi phá án mà hỏng chuyện cũng không sợ người ta tìm đến Dư gia đòi tiền bồi thường, có thể xem đây là việc tốt trước nay chưa từng thấy. Vì vậy, phụ thân không bắt huynh chịu phạt quỳ ở từ đường đâu, lát nữa huynh cùng Cao đại ca đến dâng hương trước bài vị tổ tiên nha!”
Vẫn là muội muội có kinh nghiệm, một bên nhanh mồm nhanh miệng giải thích, một bên tiện thể vung tay tính gõ đầu ta một cái.
Ai ngờ, cánh tay ác ma đó đi được nửa đường lại bị Cao Phi Phàm chặn lại.
“Thật xin lỗi, nhưng người của ta thì chỉ mình ta có thể bắt nạt mà thôi.”
Nói xong, hắn thật bỉ ổi vươn tay mình ra, theo đúng quỹ đạo mà ác trảo của muội muội mới rồi, hung ác đập xuống đầu ta một cái, gõ đến mức ta kinh hãi nhảy dựng lên, hồn phách lũ lượt trở về cơ thể.
“Cao Phi Phàm, ta đã nói rồi, đừng có đánh vào đầu, ta sẽ bị ngu đi đấy!”
Ta ai oán trừng mắt mà không biết thỏa thuận giữa bọn họ từ lúc nào đã được lập thành, nhưng mà cùng lắm cũng chỉ đổi người bắt nạt ta thôi, về tính chất thì trên cơ bản chẳng có gì thay đổi.
Gương mặt anh tuấn của Cao Phi Phàm trước sau như một từ trên nhìn xuống ta, khóe miệng run rẩy một chút biểu lộ: “Ngươi còn chẳng có tư cách nhắc đến từ “ngu”.”
“Được rồi, được rồi! Mấy đứa nhỏ này, đừng náo loạn nữa! Phúc nhi à, mẫu thân quả không ngờ có ngày được nhìn thấy con lấy chồng đâu, về sau phải ngoan ngoãn nghe lời Phi Phàm đó, biết không? Phi Phàm à, đứa con khờ khạo này của ta, quả thực cực kì ngốc nghếch, nhưng mà cũng rất đáng yêu, tính tình lại tốt, ngươi về sau phải hảo hảo yêu thương, chăm sóc nó nha!”
Trên đời chỉ có mẫu thân là tốt nhất, ta ngậm miếng mứt hạt sen mẫu thân đút cho, nghe lời gật gật đầu.
“Phúc nhi, con cũng nên lo nghĩ thêm một chút chứ, ách…Ta cũng không bảo Cao Phi Phàm có gì không tốt…nhưng mà dẫu sao hắn cũng là nam nhân!”
Phụ thân ta rưng rưng nói ra lời khuyên ngăn cuối cùng, ánh mắt sáng trong như tuyết, lục đạo chuy tâm, nhưng rốt cuộc cũng không tạo thành được thái độ cương quyết phản đối.
Cho nên như ta đã nói đấy thôi! Chuyện trong nhà luôn do mẫu thân làm chủ.
“Cao đại ca, ta phải có tiền lì xì, tiền lì xì!”
Muội muội tiểu Tuệ là quỷ hám tiền, không hề e ngại thiên hạ bất loạn, rõ ràng lúc về ta đã mua cho nàng nhiều lễ vật như vậy, còn chưa đủ sao? Hơn nữa, dẫu có mua lễ vật thì cũng chưa đến phiên Cao Phi Phàm nha!
“Lần sau tặng muội sản vật Dự Châu “Kim Ngọc Mãn Đường”.” [vàng ngọc ngập sảnh]
Cao Phi Phàm nhàn nhạt kéo cao khóe miệng, hoàn toàn thành công, đem nước miếng của tiểu muội muội thiếu chút nữa rớt xuống.
Ha ha, hắn là đang trêu chọc tiểu Tuệ chưa từng đến Dự Châu! Cái gọi là “Kim Ngọc Mãn Đường” đó đích thị là một sản vật nổi tiếng không tồi chút nào, chính là…món ăn của nông gia – Khoai lang nướng!
Muội muội vậy mà cũng mắc mưu, kinh ngạc mất một ngày!
Mà phải nói, thủ đoạn chòng ghẹo người khác của Cao Phi Phàm so với tiểu Tuệ cao minh hơn một bậc.
Có lẽ ta phải lo lắng cho kết cục của mình mới phải, đúng là hổ chính nghĩa lọt hang sói.
“Khụ, lạc đề như vậy đủ rồi! Phi Phàm, lần này ngươi đến Thương Châu tra án đã tìm ra tình tiết mới, bước tiếp sẽ làm thế nào?”
Hiển nhiên phát giác việc của nhi tử mình đã hoàn toàn bó tay, phụ thân ta yêu nước thương dân liền chuyển qua quan tâm tới quốc gia đại sự.
“Ta đã điều tra qua, việc lần này chín phần mười là do Trấn Tây vương chủ mưu. Mà cơ hội để hắn động thủ chỉ có ngày cử hành đại hôn của thánh thượng—thái tổ đã lập huấn, phàm hoàng tộc được phong vương ở bên ngoài, nếu không có lệnh thì không được vào kinh. Nhưng việc thánh thượng thành hôn lại là việc cả hoàng thất mong chờ bởi sau khi thành thân hoàng đế sẽ tự mình chấp chính, về công về tư, Trấn Tây vương đều có lý do và cơ hội để động thủ.
Cao Phi Phàm cùng phụ thân ta thương đàm kế sách, làm thế nào để chấm dứt án kiện này.
“Như vậy, chúng ta cứ tạm thời án binh bất động, giương cung mà không bắn, đợi đến đại hôn, nhân lúc hắn hành động thì quăng lưới bắt một mẻ, nhân chứng vật chứng đầy đủ, hắn dù là người trong hoàng tộc thì cũng hết đường chối tội.”
“Ngươi nói thì dễ, nhưng năm tên sát thủ, mỗi kẻ có một sở trường riêng, còn có thể nói là cao thủ đứng đầu các phái, ta chỉ e lúc đó náo loạn, số cảnh vệ không đủ để điều động…”
Không nghĩ tới ta đi tiểu mà cũng tìm ra được án tử lớn như vậy, phụ thân ta ưu tư vô cùng, chỉ lo việc chẳng may không thành.
“Việc này không nên cho nhiều người biết, tránh để lộ tin tức. Phương diện trị an dân chúng thì đã có cấm vệ quân lo, nhưng phải lựa chọn vài cao thủ ở Lục Phiến môn để bảo vệ an nguy của thánh thượng.”
Cao Phi Phàm phá án mải mê đến thần thái phi dương, nếu hắn bớt phóng túng, bá đạo đi một chút, thì thành tựu so với phụ thân ta có lẽ còn nhiều hơn gấp bội!
Nhưng chẳng phải tục ngữ có câu “Chó không bỏ được tật ăn phân” sao? Cũng may tính tình hắn không thay đổi, tự mình biết mình, không nghe theo lời khiếu khích của Trấn Tây vương mà phản bội phụ thân ta, tranh cướp…
“Ôi, đau!”
Bọn họ ở một bên hảo hảo bàn đại sự, ta ở bên này cũng ngoan ngoãn ngồi im không dám quấy rầy, vì sao lại cốc đầu ta?
“Nhìn bộ dạng của ngươi là biết đang nghĩ bậy bạ, miệng cẩu không thể khạc ra ngà voi!”
Cao Phi Phàm quẳng cho ta một lời giải thích, thật không ngờ ta và hắn lại đồng thời liên tưởng đến cùng một loại động vật, đúng là thần giao cách cảm!
Tóm lại sự việc chốt hạ như sau, ngày đại hôn của hoàng đế, chúng ta sẽ giăng thiên la địa võng ngăn cản kế hoạch của địch nhân, cha ta, Cao Phi Phàm, Du Tương Quân cùng vài cao thủ khác của Lục Phiến môn sẽ trà trộn đội ngũ hầu cận, tùy thời xử trí, đề phòng bất trắc.
*Ăn như hổ đói, tiêu diệt sạch sẽ!
Ngày hôm sau, thắt lưng ta hoàn toàn tê liệt vật lộn muốn rời khỏi giường nhưng hai chân thì như muốn nhũn ra.
Nhưng còn Cao Phi Phàm xem ra từ tâm tình cho đến khẩu vị đều tốt lắm, hắn vừa đánh chén no nê xong bữa sáng hiện đang ngồi bên bàn xỉa răng.
Hắn còn dự định từ nay về sau sẽ thực hiện khóa huấn luyện thể năng cho ta, cũng tránh cho ta bị bẽ mặt vì sau mỗi lần làm đều bẹp lép như con tép. Về phần cái kế hoạch này của hắn, ta cũng không vội quan tâm tới, trước hết lợi dụng lúc tâm tình Cao Phi Phàm tốt một chút, nói với hắn chuyện Bành Hoài Nghiệp nhờ vả.
Vốn tưởng hắn dù cho ăn được ta cũng không có năng đáp ứng chuyện này, ai ngờ vừa nói ra hắn liền đồng ý, chẳng những thế còn ra vẻ vô cùng thoải mái thực khiến ta không dám tin.
“Việc này, ngươi cũng nên tới Ôn Nhu uyển cáo biệt mấy cô nương ở đó chứ?”
Rốt cuộc hắn là một gã sở khanh bạc bẽo hay đơn giản chỉ là kẻ lãnh khốc vô tình?
“Không cần đâu! Hôm qua ngươi vẫn chưa uống đủ dấm chua sao? Ta chỉ vì phá án thôi. Cũng may có ngươi che tầm mắt của bọn chúng. Thế nhưng mà…đích thực là có kẻ tin ngươi là đại trí giả ngu, thâm tàng bất lộ đó!” Hắn như nhớ tới cái gì, cười đến ngã nhào “Hơn nữa, tối qua ta nhận được mật thư của Du Tương Quân, chứng thực suy đoán của ta là không sai, đã tới lúc thu lưới rồi.”
Hắn cười một tràng cũng đủ no rồi liền lấy lại dáng vẻ nghiêm chỉnh, nói ra quyết định trọng yếu, chúng ta sẽ trở về kinh thành.
“Mật thư của Du đại ca? Sao ta không biết?”
Tối hôm qua? Mật thư? Thân là một bộ khoái hết mực tận trung vì công việc, sao ta có thể không hay không biết gì như vậy?
“Đúng vậy a! Ngay tối hôm qua, lúc mà ngươi gào khóc bảo nếu ta không dừng lại ngươi sẽ chết đó…Du Tương Quân đương nhiên không tiện chen ngang, đành phải dùng phi tiêu chuyển thư cho ta.”
Hắn bỡn cợt không chút hảo ý, tươi cười trêu ghẹo khiến ta không khỏi nghĩ đến cảnh tượng si ngốc của mình tối hôm qua, một phen cả người nhộn nhạo, mặt đỏ bừng bừng.
Không được rồi, vậy nghĩa là…Du đại ca…đã thấy mối quan hệ bất chính giữa ta và Cao Phi Phàm sao? Không, không, không được rồi…! Từ nay ta sao dám nhìn mặt y đây?
Ta xấu hổ vô cùng liếc mắt mang theo ai oán nhìn Cao Phi Phàm, kết quả ánh mắt hắn lập tức sáng lên, xấu bụng lại gần, hơi thở nóng nóng khiêu khích xúc cảm của ta.
“Đừng có tới nữa! Ngươi không phải vừa ăn sáng sao?”
Tối hôm qua, hắn dùng một câu “Ta còn chưa ăn no” làm cớ hành ta lên hành ta xuống. “Thực sắc tính dã”* lời chí lí của Khổng Tử đã lưu truyền trăm ngàn năm nay, khiến cho tất thảy nam nhân trên đời đều đem việc ăn uống cùng tình dục gộp chung làm một, lẫn lộn hết thảy! Còn Cao Phi Phàm là người thông minh, trước giờ chưa từng lẫn lộn hai việc ấy với nhau, không hiểu sao giờ lại thành ra thế này. Ta tuy trì độn nhưng cũng là người hảo tâm, không muốn thấy hắn miệt mài quá độ kẻo có ngày suy bại, chỉ còn lại băng cơ bọc lấy ngọc cốt*, rồi sẽ phải dùng xe lăn thay cho đi bộ.
*Thực sắc tính dã: Tình dục là bản tính của con người, cũng giống như việc ăn uống vậy! Ôi, Khổng phu tử *cảm thán* ngài đúng là bậc hiền nhân lỗi lạc a!
*Băng cơ ngọc cốt: Da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp của mỹ nhân. Còn ý của bé Thường là anh Phàm chỉ còn lại da bọc xương.
“Chính là, ta không ngại sau khi ăn xong thì dùng thêm chút điểm tâm đâu!”
Nhưng Cao Phi Phàm là ai? Chính là kẻ phi thường cường ngạnh, bá đạo, cậy mình tài trí hơn người nên muốn làm gì thì làm, một câu hai câu liền đè kẻ tàn binh bại tướng như ta xuống.
“Cao Phi Phàm, chúng ta có thể thương lượng được không…ta vừa mới ăn no, ngươi đè nặng như vậy khiến bụng ta rất khó chịu.”
Bão noãn tư dâm dục a!* Ngay đến cổ nhân cũng muốn bắt nạt ta! Nhưng mà, tại sao bọn họ không nghĩ tới việc ăn no bụng xong mà hoạt động mạnh thì bụng dạ sẽ cực kì khó chịu chứ? Vạn nhất bị dồn ép quá mức, thức ăn trong bụng bị bài trừ ra thì làm thế nào? *Tục! >”< Tiểu Thường, sao ngươi dung tục quá vậy hả?*
*Bão noãn tư dâm dục: một câu nói cổ của Trung Quốc, ý chỉ ăn ngon mặc ấm rồi sẽ nghĩ tới chuyện dâm dục.
Mắt thấy hắn đã vượt qua khoảng cách an toàn, ta đột nhiên nhớ ra trù tính của mình từ lâu, vội vàng mở miệng đưa ra yêu cầu thứ hai:
“Cao Phi Phàm…ngươi có thể cho mượn chút tiền được không?”
Túi tiền của ta đã bị đám người Ôn Nhu uyển rút cạn, tổn thương nguyên khí trầm trọng a!
Nhưng nếu Cao Phi Phàm đã đồng ý quay về kinh thì có một chuyện ta nhất định phải làm.
Đó là mua đặc sản địa phương về làm quà “biếu” của tiểu muội muội, bằng không…ta không còn dám nghĩ đến tương lai của mình nữa!
“Được a!” Hắn thật hào phóng giơ lên thỏi bạc mười lượng*, cũng không hỏi ta dùng để làm gì.
*cái thỏi bạc lớn đó…xem phim cổ trang nhiều thì ai chẳng biết.
“Ngày hôm qua ngươi khiến ta vừa lòng, một phần mười thỏi bạc này coi như trả công cho ngươi, phần còn lại ngươi cứ cầm đi, lần sau tiếp tục.”
Bộ dáng đại gia hách dịch của hắn thật đáng ghét khiến ta khó chịu mà ngứa cả răng.
Bất quá, hắn còn nói lần sau tiếp tục…Như vậy một mình thỏi bạc này nhưng hắn có thể mua lại ta chín lần nữa.
Ta nên đau lòng vì mình trở thành đối tượng để hắn mua hoan hay nên vui mừng vì vẫn được cùng hắn thân mật đây?
Thật là một vấn đề nan giải mà!
Khi hắn muốn ta mà ta không muốn hắn, mọi chuyện tuyệt đối đều theo ý hắn.
Khi ta muốn hắn mà hắn không muốn ta, mọi chuyện tuyệt đối không theo ý ta.
Thôi vậy, cứ để mặc cho số phận đi!
—
Trên đường về, Cao Phi Phàm nhìn đống quà biếu ta mua về liền cười nhạt, âm thầm hối hận vì cho ta quá nhiều tiền tiêu xài.
Sự thật là do ta sợ hắn đòi lại tiền nên cắn răng đẩy mạnh chi tiêu, xài sạch ngân lượng luôn.
Nhưng may mắn là còn có một chiếc xe tù nên ta hoàn hảo có thể mang quà về cho phụ mẫu và muội muội a.
Dọc đường tuy rằng Cao Phi Phàm vẫn dùng roi thúc ngựa nhưng bộ dáng cũng quá thung dung tự tại khiến ta không thể không thấy kì quái, mấy ngày qua hắn rốt cuộc đã phát hiện ra manh mối gì mà tựa hồ giống như đã dự tính được hết mọi điều về án tử này.
Bất quá chúng ta còn có một quân cờ lợi hại ẩn phía sau là Du Tương Quân, cho dù là kẻ ngốc như ta cũng biết rõ, chỉ cần y và Cao Phi Phàm liên thủ thì thử hỏi có vụ án nào không tra ra được?
Lúc ra khỏi thành, lão bằng hữu của Cao Phi Phàm là Trấn Tây vương vẫn cố tiễn chúng ta một đoạn, nói: “Cao lão đệ, nhớ kĩ câu này của ta “hải khoát bằng ngư dược, thiên cao nhậm điểu phi”, chỉ cần ngươi có lòng muốn bay cao thì trời xanh chẳng có khó gì. Nam nhi lập thế oanh oanh liệt liệt, cho dù chết trên chiến trường da ngựa bọc thây cũng là vinh quang hiển hách! Bản vương đã trút hết lời tâm can, mong Cao lão đệ đừng làm ta thất vọng!”
*hải khoát bằng ngư dược, thiên cao nhậm điểu phi: biển rộng cho cá tung hoành, trời cao cho chim bay lượn. Ý chỉ thời vận, hoàn cảnh đều có đủ.
“Vương gia, Cao mỗ tạ ơn tri ngộ của ngài. Nhưng thế nhân cũng có câu “lùi một bước trời cao biển rộng”, tiến lên là tốt nhưng làm người cũng phải biết lùi. Nếu không lên càng cao thì ngã càng đau —- đơn giản vì phía trước vốn không hề có đường đi.”
Cao Phi Phàm cười với hắn, hai người không hiểu nói gì ẩn ý gì, chỉ thấy nghe xong sắc mặt của Vương gia đại biến, khiến ta sợ hắn nổi giận sẽ hạ lệnh cho binh sĩ giết Cao Phi Phàm. Tuy rằng Cao Phi Phàm võ công trác tuyệt, nhưng hai đấm khó địch lại bốn tay, hơn nữa ta nhất định sẽ bị liên lụy gây cản trở hắn. May mắn, Vương gia cũng là người có khí độ, cuối cùng cũng chỉ cười không nói gì thêm nữa.
Ta ngồi trên xe ngựa trông ra bóng lưng thẳng tắp của Cao Phi Phàm, mấy ngày nay vẫn suy ngẫm ý tứ lời mà hắn nói với Vương gia bận trước.
Nói thật, ta rất thích Cao Phi Phàm.
Không chỉ bởi hắn là một soái ca mà còn vì hắn là một nam nhân đích thực, còn bởi hắn là con người khiêm tốn hiếm có biết tiến biết lùi.
Hắn ngông cuồng bá đạo, đúng vậy, nhưng cũng không phải kẻ không biết phải trái coi thường đạo trời lẽ người.
Hắn thấu hiểu “lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt”, vạn vật đều tuân theo đạo nhân quả, báo ứng rõ ràng, không thể chống lại.
Vì thế hắn chọn làm một bộ khoái tự do, bảo vệ chính nghĩa, giữ gìn đạo lý. Hoàn toàn không phải một kẻ dã tâm có thể nhẫn tâm dẹp bỏ mọi chướng ngại cản trở con đường thăng tiến của mình.
Một hồi ra khỏi địa phận Thương Châu, Cao Phi Phàm ngoái lại nhìn trùng trùng mây núi mà khẽ thở dài.
Bên trong xe ngựa, Bành Hoài Nghiệp tay chân bị cùm nhưng đôi mắt vẫn hướng về phía chân trời gió nổi mây phun kia rồi cũng lặng lẽ buông một tiếng thở dài nhè nhẹ.
Cao Phi Phàm giống như có mắt sau lưng, nhận ra được vẻ mặt của Bành Hoại Nghiệp, bỗng cất tiếng nói với gã: “Bành thống lĩnh, ngài cũng là một tướng sĩ từng trải sa trường, từng là một thuộc hạ dũng cảm của Trấn Tây vương! Hẳn ngài cũng hiểu chiến tranh đem lại những gì. Hoàng thượng tuổi còn nhỏ, đương nhiên không thể sánh được với chiến công hiển hách của một vị vương gia từng nam chinh bắc phạt. Nhưng ngài thử nghĩ mà xem, nếu chiến tranh nổ ra thì sẽ có bao nhiêu phụ nữ trẻ em lâm vào thảm cảnh? Bành thống lĩnh cũng là một người cha, chẳng lẽ ngài không thương xót hài tử của mình sao?”
“Cao bộ đầu, ngài vốn hiểu lòng người, ta biết rõ ý tứ của ngài, người chính trực hà cớ gì phải nói lời úp mở! Thời gian qua, ngài bầy kế hãm hại ta, ta không nhắc tới. Ngài dẫn mà không dẫn, ta cũng không so đo. Đối với ta, tiểu Bảo là hương hỏa của Bành gia, nếu nó có mệnh hệ gì thì liệt tổ liệt tông Bành gia trên trời có linh thiêng sao có thể nhắm mắt? Ta tận trung với chủ tử, tuy rằng trái đạo lý nhưng ta không thể đánh mất cả hai chữ hiếu đạo này được. Bất trung, bất nghĩa, bất nhân, bất hiếu, tội trạng nặng nề như vậy ta chỉ có thể gánh một nửa mà thôi. Ta không còn lời nào để nói.”
Bành Hoài Nghiệp sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn gằn ra từng tiếng, giãi bày rõ ràng lập trường của mình, đến cuối cùng vẫn là một hán tử tận chức tận trách.
“Bành thống lĩnh nói sai rồi! Ngài trung với một người nhưng lại bất trung với vua! Khắp thiên hạ đều là đất của vua, dù là tướng lĩnh biên cương hay là quân tốt hoàng triều cũng vậy cả thôi, ngài trung với nghịch tặc, chẳng phải là phản lại quân vương hay sao? Vậy còn tư cách gì nói đến chữ “trung” cơ chứ? Huống chi, nhi tử của ngài lại bị chính vị chủ tử kia áp chế, thật sự đáng để ngài bán mạng hay sao? Về phần “nhân”, “nghĩa”, “hiếu”…ta cùng ngài đánh cược một ván, thế nào? Trong vòng ba ngày, ta sẽ đưa nhi tử của ngài lành lặn trở về, đổi lại ngài phải đứng ra làm chứng, nói rõ toàn bộ sự thật. Như vậy ngài cũng không phạm vào tội bất trung bất hiếu, nhân nghĩa cũng không thua thiệt, bảo toàn danh dự của ngài, Bành thống lĩnh thấy sao?”
Cao Phi Phàm quay đầu lại, trên môi vẫn là nụ cười tự tin bất biến, lời lẽ đạo lý đầy đủ khiến Bành Hoài Nghiệp trầm mặc một hồi, nội tâm dường như kịch liệt đầu tranh, không biết phải làm thế nào cho phải.
Nghe Cao Phi Phàm nói vậy, ta bất giác giật mình, hóa ra hắn nhờ ta vẽ lại chân dung tiểu Bảo là có dụng ý.
Hắn nhất định đã để Du Tương Quân ở lại Thương Châu, lợi dụng lúc kẻ địch lơ là cảnh giác thì thần không hay quỷ không biết cứu đứa nhỏ ấy ra, sau đó sẽ cùng chúng ta hội hợp.
Hắn lợi dụng ta làm trò tiểu xảo, khiến kẻ địch nghĩ người bày ra kế sách là ta, khiến ta trở thành mục tiêu nhắm tới của bọn chúng, còn chính mình thì thoải mái đi điều tra án mà không gặp trở ngại gì.
Chúng ta mang Bành Hoài Nghiệp về kinh, mọi sự chú ý cũng đặt cả lên người ta và Cao Phi Phàm, còn Du Tương Quân chớp thời cơ thuận lợi hành sự.
Lần này kế trong kế, bọ ngựa bắt ve nhưng còn có chim sẻ chờ phía sau, ta chỉ vô tình nghĩ ra phương án không ngờ Cao Phi Phàm lại có thể lợi dụng nó để tạo ra toàn bộ kế sách phía sau, ta thật sự không thể không bội phục hắn cho được.
“Này, ngươi đừng có dùng vẻ mặt si mê đó nhìn ta, không cẩn thận là ta ăn ngươi luôn đấy!”
Cơ bản là ánh mắt quấy rối của ta quá rõ ràng, Cao Phi Phàm liền chọn một góc mà Bành Hoài Nghiệp không thể trông thấy cấu thắt lưng ta một cái rồi khẽ khàng bên tai ta phun ra những lời uy hiếp.
Ba ngày sau, chúng ta ở địa điểm hẹn trước chờ Du Tương Quân.
Y quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, đã cứu được Bành Tiểu Bảo.
Tiểu quỷ đó đảo đôi mắt nhìn hai đại danh bộ như núi cao uy nghiêm sừng sững liền ỉ ôi nói rằng mai sau sẽ bái sư học đạo, nhất định phải trở thành một đại bộ đầu.
Nhưng đáng giận chính là…nó vừa nhìn thấy ta liền kêu thét thảm thiết! Ta cũng là bộ đầu cơ mà!
Tiểu Bảo đã được cứu ra, đám người kia sẽ rất nhanh nhận ra sơ xuất của mình, nhất định cho người tới giết người diệt khẩu, không cho chúng ta trở về kinh thành. Cao Phi Phàm cùng Du Tương Quân định kế sách, dù sao Du Tương Quân cũng là người trong tối, chưa bị bại lộ, y sẽ đưa tiểu Bảo và Bành Hoài Nghiệp cải trang đi trước còn ta và Cao Phi Phàm sẽ vẫn theo đúng lộ trình trước đó, dụ địch mắc bẫy.
Không hiểu sao, nhìn bộ dáng Cao Phi Phàm lúc nói ta và hắn sẽ đi một đường ta lại cảm thấy có gì đó rất nguy hiểm.
Vốn ta cũng không tránh mặt khi hai người bọn họ thảo luận, nhưng chính là nghĩ đến việc Du Tương Quân đã biết tình sự giữa ta và Cao Phi Phàm, lại thấy y vừa nói vừa đỏ mặt hồng tai, ta quả thực không thể tự nhiên được.
“Ta bảo…” Hai người bàn bạc xong, Du Tương Quân vèo một cái đã biến Bành gia phụ tử thành một tiểu cô nương và một bác gái, trước khi đi đột nhiên thâm ý gọi Cao Phi Phàm lại, nhìn ta, muốn nói lại thôi.
“Ngươi hẳn cũng biết tình cảm của Tương Tuyền với ngươi? Đệ ấy tùy hứng mà gia nhập Lục Phiến môn, ta lúc đầu muốn Tương Tuyền theo ta phá án. Nhưng đệ ấy kể từ khi thấy ngươi liền một lòng muốn theo ngươi…”
Vị Du đại ca lãnh diện này một lần không tự nhiên liền nhắc đến đệ đệ của mình, lời nói theo gió bay tới bên tai ta.
“Ta biết!” Cao Phi Phàm nhoẻn miệng cười, trong giọng nói không nén nổi chua xót “Nhưng hắn đến cuối cùng vẫn không chịu tin tưởng ta.”
“Vậy hiện tại ngươi đã tìm được người mình hằng mong muốn rồi, cả đời này sẽ không đổi đồng sự nữa chứ?”
Du Tương Quân cười khổ, nỗi đau xót ẩn hiện trên gương mặt, lại nhìn về phía ta, thần sắc cổ quái chờ đợi câu trả lời của Cao Phi Phàm.
Chẳng lẽ đang nói đến ta hay sao?
Ta cảnh giác đứng lên, cố gắng dỏng tai nghe đáp án của Cao Phi Phàm.
“Ta…”
Hô—Một trận gió bắc nổi lên, cướp di câu trả lời của hắn. Du Tương Quân quay đi, dường như đã có được đáp án mình muốn biết liền lập tức đưa phụ tử Bành Hoài Nghiệp rời khỏi.
Thân ảnh đơn bạc giống như bị gió thổi đi, rất nhanh biến mất trong màn tuyết trắng.
“Du đại ca đối với đệ đệ thật tốt.”
Ta đến gần, nghĩ xem Cao Phi Phàm vừa nói cái gì.
“Ngươi tốt nhất không cần để ý đến cái tên luyến đệ phát cuồng đó — vừa thấy hắn liền đỏ mặt tim đập làm cái gì hả?”
Kết quả Cao Phi Phàm không hề để ý đến mặt mũi của ta, hừ lạnh một tiếng sau đó thô bạo kéo ta lên xe ngựa, để ngăn không cho ta đặt thêm câu hỏi, liền phất roi thúc ngựa, phóng như điên về con đường phía trước.
Trên đường không hề bị ai quấy rầy, Cao Phi Phàm đương nhiên chớp lấy thời cơ, đem mười lạng bạc lần trước thu về cả vốn lẫn lời.
Bất quá sự việc xảy ra so với những nguy hiểm hai đại danh bộ kia dự đoán thì khác hẳn, sát thủ thành Thương Châu tuy rằng ùn ùn truy sát chúng ta, nhưng tính khí Cao Phi Phàm vốn không sợ trời không sợ đất, cũng chẳng thèm quan tâm người chết biết được bí mật tình cảm của mình. Đường về kinh khẩn trương kích thích, đôi ta chia đều mỗi người một nửa xúc cảm: hắn thì thấy kích thích vô cùng, còn ta khẩn trương đến nỗi mắc chứng rụng tóc.
Có một lần hắn còn khoa trương đến mức ở khách điếm áp đảo ta khiến cho hai thích khách máu mũi cuồng phun rớt khỏi mái nhà, đương nhiên ngay sau đó bị Cao Phi Phàm diệt khẩu, nhưng việc bị người ta nhìn thấy vẫn ảnh hưởng sâu sắc tới ta, đến nỗi sau này, chỉ cần Cao Phi Phàm nói một câu “Hình như ta nghe thấy tiếng động lạ…” thì phản xạ đầu tiên của ta chính là sà vào lồng ngực của hắn, một chút tức giận cũng không có, gì thì gì, bảo vệ mặt mũi vẫn quan trọng hơn! Lộ mông thì không có vấn đề, cũng chẳng ai chỉ nhìn mông mà nhận ra ta, nhưng mà nhỡ không cẩn thận để bị thấy mặt thì sẽ ảnh hưởng tới thể diện của phụ mẫu, như vậy tuyệt đối không được!
Một đường hữu kinh vô hiểm trở về Kim Lăng, ta đã bị hắn dạy dỗ đến mức chỉ cần hắn đến gần trong phạm vi ba thước ta liền mặt đỏ bừng bừng, hơn nữa cũng không dám…lé mắt nhìn nam nhân khác…đương nhiên nữ nhân cũng nằm trong phạm vi bài xích của hắn.
“Cao…Phi Phàm, không phải ngươi nói phải tới nha môn sao? Ta có thể tự về nhà mà!”
Bởi vì một hồi phong ba luôn khiến người ta ấn tượng sâu sắc, mà đặc biệt đối với ta càng có ảnh hưởng hơn, nên ta thấy hắn tốt nhất vẫn không nên cùng ta xuất hiện trước mặt phụ mẫu thì hơn.
Bằng không với phản ứng thành thật của ta, mẫu thân nhất định phát giác ta và hắn có điều ám muội.
Dù rằng ta thích Cao Phi Phàm nhưng nếu đem chuyện này với người khác thì tình cảm còn có thể duy trì hay không, ta thật không dám nghĩ tới.
“Ngươi vốn mù đường bẩm sinh, có người đưa ngươi về ngươi ước còn không được! Rõ ràng là không muốn ta gặp cha mẹ ngươi, phải không?”
Đôi mắt nguy hiểm của Cao Phi Phàm híp lại, chòng chọc nhìn khiến ta run rẩy, giống như là thỏ thấy chó sói, chuột gặp rắn hổ mang, hệ thiên địch lại tăng thêm một loại.
*Thiên địch: các giống động vật, thực vật bẩm sinh khắc chế nhau…học cái này lâu rồi nhớ mang máng không rõ đúng không…cơ bản bé Thường nói anh Phàm là thiên địch của bé.
Xong, bị phát hiện rồi! Nhưng hình như có chút hiểu lầm gì đó?
“Đi, ta đưa ngươi về nhà!”
Nhưng Cao Phi Phàm chính là loại người thấy đau khổ của kẻ khác làm niềm vui, lập tức túm cổ ta kéo về nhà.
“Cao Phi Phàm…ngươi thật không lo che giấu chút gì sao?”
Bước qua cửa nhà, ta sống chết giãy giụa, dẫu biết giấy không bọc được lửa, nhưng giấu được ngày nào thì hay ngày ấy, nên liều mạng góp lời.
“Ngươi đúng là toàn nói nhảm!”
Nhưng cái gọi là tử gián [sống chết can ngăn] chính là chết càng nhanh, Cao Phi Phàm thiếu kiên nhẫn, trực tiếp áp ta vào đại thụ trước cổng bịt miệng ta.
“Ách! Đừng làm vậy!”
Mắt thấy hắn đã áp gần môi mình, ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm, theo bản năng né tránh, rốt cuộc không cẩn thận cắn nhầm lưỡi, máu tươi bắn tung tóe, cảnh tượng máu tươi tràn qua khóe miệng thật vô cùng khủng bố.
Cao Phi Phàm từ trên nhìn xuống, hừ lạnh một tiếng: “Hảo một tiết phụ liệt nữ! Ngươi thà cắn lưỡi tự sát cũng không chịu thân mật cùng ta trước nhà mình?”
Đại khái cãi cọ một trận kinh động người trong nhà, “Nha—“ một tiếng, cánh cổng gỗ mở ra, mà còn đáng sợ hơn nữa, người ra mở cổng lại chính là muội muội khủng bố của ta!
Ông trời, ngài đúng là không đứng về phía ta mà!
Bị người bắt gian tại trận, hơn nữa nửa cái thân ta còn đang quàng trên người Cao Phi Phàm, chứng cứ vững như núi!
Ta không khỏi cả người phát run, ngay đến da gà cũng khẩn trương nổi dậy tiếp đón nữ chủ nhân đã lâu không gặp.
“Ca!”
Muội muội hiếm khi bỏ qua cho ta mất bò mới lo làm chuồng dâng lên lễ vật mà bổ nhào ôm lấy ta gào khóc, một bên dùng đôi bàn tay như phấn trắng không ngừng thụi vào ngươi ta.
“Sao huynh có thể bất hiếu như vậy, phụ mẫu cao đường vẫn còn, huynh đã chết như vậy, bảo muội phải làm sao bây giờ?”
Ta cảm động, hóa ra muội muội suốt ngày bắt nạt ta cũng là người rất yêu quý huynh trưởng a!
Ta vẫn hiểu lầm nàng đố kỵ vì ta ngốc nên được mẫu thân yêu thương hơn.
Ta đúng là kẻ nông cạn, không xứng làm ca ca của nàng…
Cảm động một hồi ta mới phát hiện ra hai sự thật.
Một là ta không có chết.
Hai là muội ấy đánh đau quá!
“Vụ vụ….Ngẫu…” [Muội muội…Ta…]
Ta thực muốn nói với nàng ta không làm sao nhưng đầu lưỡi bị cắn không chuyển động được linh hoạt nên nói bị đứt quãng.
“Oa, ca ca còn muốn để lại di ngôn! Không thể, muội tuyệt đối không cho huynh buông xuôi như vậy, không để huynh nhắm mắt đâu!”
Một tiếng gào cao vút vang lên, nàng hung hăng thụi thẳng một cú vào huyệt Thiên Trung của ta.
Ta một trận quay cuồng…
Rốt cuộc thì cũng ngất được rồi!
Ta phấn khởi cảm thán.
Bằng không ta dẫu không có việc gì cũng bị nàng đánh chết!
Cảm ơn ông trời!
Cao Phi Phàm từ đầu đến cuối đều kỳ quái nhìn huynh muội chúng ta, nhưng rốt cuộc vẫn còn chút lương tâm mà đỡ lấy thân mình sắp ngã xuống của ta.
Khi tỉnh lại, ta đã ở trong một gian phòng tối mịt, bóng đêm thâm trầm.
Trong đại sảnh tràn ngập mùi thức ăn, cùng hoan thanh tiếu ngữ vang lên khiến tham trùng trong bụng ta ngọ nguậy.
Ta lồm cồm bò dậy, đi về hướng mùi hương phát ra.
“Ngươi coi, ta chẳng phải đã bảo tới bữa tối Phúc nhi sẽ tỉnh sao?”
Tầm mắt lướt qua đống đồ ăn, ta liền thấy Cao Phi Phàm đang đứng cạnh mẫu thân ta đang làm ra bộ dạng tươi cười khéo léo, ân cần đãi khách.
“Sư mẫu liệu sự như thần!”
Cao Phi Phàm theo thói quen mỗi lúc thấy ta ngây dại, liền kéo ghế dựa đặt ta ngồi xuống bên hắn.
“Phúc nhi…con…các ngươi…Ai!”
Bên này, phụ thân ta mắt hổ rưng rưng, thấy cảnh nhi tử của mình sóng vai ngồi cùng một nam nhân sắc mặt vô cùng bi phẫn.
“Ca, huynh còn ngốc nghếch cái gì nữa hả? Huynh về nhà, còn dẫn theo lão công về cùng! Vừa nãy hắn đã nói qua chuyện của hai người, mẫu thân thật là cao hứng, còn phụ thân vô cùng thương tâm, bất quá mẫu thân đã thuyết phục phụ thân bán tháo huynh đi rồi, nửa đời còn lại cơm áo không lo, đi phá án mà hỏng chuyện cũng không sợ người ta tìm đến Dư gia đòi tiền bồi thường, có thể xem đây là việc tốt trước nay chưa từng thấy. Vì vậy, phụ thân không bắt huynh chịu phạt quỳ ở từ đường đâu, lát nữa huynh cùng Cao đại ca đến dâng hương trước bài vị tổ tiên nha!”
Vẫn là muội muội có kinh nghiệm, một bên nhanh mồm nhanh miệng giải thích, một bên tiện thể vung tay tính gõ đầu ta một cái.
Ai ngờ, cánh tay ác ma đó đi được nửa đường lại bị Cao Phi Phàm chặn lại.
“Thật xin lỗi, nhưng người của ta thì chỉ mình ta có thể bắt nạt mà thôi.”
Nói xong, hắn thật bỉ ổi vươn tay mình ra, theo đúng quỹ đạo mà ác trảo của muội muội mới rồi, hung ác đập xuống đầu ta một cái, gõ đến mức ta kinh hãi nhảy dựng lên, hồn phách lũ lượt trở về cơ thể.
“Cao Phi Phàm, ta đã nói rồi, đừng có đánh vào đầu, ta sẽ bị ngu đi đấy!”
Ta ai oán trừng mắt mà không biết thỏa thuận giữa bọn họ từ lúc nào đã được lập thành, nhưng mà cùng lắm cũng chỉ đổi người bắt nạt ta thôi, về tính chất thì trên cơ bản chẳng có gì thay đổi.
Gương mặt anh tuấn của Cao Phi Phàm trước sau như một từ trên nhìn xuống ta, khóe miệng run rẩy một chút biểu lộ: “Ngươi còn chẳng có tư cách nhắc đến từ “ngu”.”
“Được rồi, được rồi! Mấy đứa nhỏ này, đừng náo loạn nữa! Phúc nhi à, mẫu thân quả không ngờ có ngày được nhìn thấy con lấy chồng đâu, về sau phải ngoan ngoãn nghe lời Phi Phàm đó, biết không? Phi Phàm à, đứa con khờ khạo này của ta, quả thực cực kì ngốc nghếch, nhưng mà cũng rất đáng yêu, tính tình lại tốt, ngươi về sau phải hảo hảo yêu thương, chăm sóc nó nha!”
Trên đời chỉ có mẫu thân là tốt nhất, ta ngậm miếng mứt hạt sen mẫu thân đút cho, nghe lời gật gật đầu.
“Phúc nhi, con cũng nên lo nghĩ thêm một chút chứ, ách…Ta cũng không bảo Cao Phi Phàm có gì không tốt…nhưng mà dẫu sao hắn cũng là nam nhân!”
Phụ thân ta rưng rưng nói ra lời khuyên ngăn cuối cùng, ánh mắt sáng trong như tuyết, lục đạo chuy tâm, nhưng rốt cuộc cũng không tạo thành được thái độ cương quyết phản đối.
Cho nên như ta đã nói đấy thôi! Chuyện trong nhà luôn do mẫu thân làm chủ.
“Cao đại ca, ta phải có tiền lì xì, tiền lì xì!”
Muội muội tiểu Tuệ là quỷ hám tiền, không hề e ngại thiên hạ bất loạn, rõ ràng lúc về ta đã mua cho nàng nhiều lễ vật như vậy, còn chưa đủ sao? Hơn nữa, dẫu có mua lễ vật thì cũng chưa đến phiên Cao Phi Phàm nha!
“Lần sau tặng muội sản vật Dự Châu “Kim Ngọc Mãn Đường”.” [vàng ngọc ngập sảnh]
Cao Phi Phàm nhàn nhạt kéo cao khóe miệng, hoàn toàn thành công, đem nước miếng của tiểu muội muội thiếu chút nữa rớt xuống.
Ha ha, hắn là đang trêu chọc tiểu Tuệ chưa từng đến Dự Châu! Cái gọi là “Kim Ngọc Mãn Đường” đó đích thị là một sản vật nổi tiếng không tồi chút nào, chính là…món ăn của nông gia – Khoai lang nướng!
Muội muội vậy mà cũng mắc mưu, kinh ngạc mất một ngày!
Mà phải nói, thủ đoạn chòng ghẹo người khác của Cao Phi Phàm so với tiểu Tuệ cao minh hơn một bậc.
Có lẽ ta phải lo lắng cho kết cục của mình mới phải, đúng là hổ chính nghĩa lọt hang sói.
“Khụ, lạc đề như vậy đủ rồi! Phi Phàm, lần này ngươi đến Thương Châu tra án đã tìm ra tình tiết mới, bước tiếp sẽ làm thế nào?”
Hiển nhiên phát giác việc của nhi tử mình đã hoàn toàn bó tay, phụ thân ta yêu nước thương dân liền chuyển qua quan tâm tới quốc gia đại sự.
“Ta đã điều tra qua, việc lần này chín phần mười là do Trấn Tây vương chủ mưu. Mà cơ hội để hắn động thủ chỉ có ngày cử hành đại hôn của thánh thượng—thái tổ đã lập huấn, phàm hoàng tộc được phong vương ở bên ngoài, nếu không có lệnh thì không được vào kinh. Nhưng việc thánh thượng thành hôn lại là việc cả hoàng thất mong chờ bởi sau khi thành thân hoàng đế sẽ tự mình chấp chính, về công về tư, Trấn Tây vương đều có lý do và cơ hội để động thủ.
Cao Phi Phàm cùng phụ thân ta thương đàm kế sách, làm thế nào để chấm dứt án kiện này.
“Như vậy, chúng ta cứ tạm thời án binh bất động, giương cung mà không bắn, đợi đến đại hôn, nhân lúc hắn hành động thì quăng lưới bắt một mẻ, nhân chứng vật chứng đầy đủ, hắn dù là người trong hoàng tộc thì cũng hết đường chối tội.”
“Ngươi nói thì dễ, nhưng năm tên sát thủ, mỗi kẻ có một sở trường riêng, còn có thể nói là cao thủ đứng đầu các phái, ta chỉ e lúc đó náo loạn, số cảnh vệ không đủ để điều động…”
Không nghĩ tới ta đi tiểu mà cũng tìm ra được án tử lớn như vậy, phụ thân ta ưu tư vô cùng, chỉ lo việc chẳng may không thành.
“Việc này không nên cho nhiều người biết, tránh để lộ tin tức. Phương diện trị an dân chúng thì đã có cấm vệ quân lo, nhưng phải lựa chọn vài cao thủ ở Lục Phiến môn để bảo vệ an nguy của thánh thượng.”
Cao Phi Phàm phá án mải mê đến thần thái phi dương, nếu hắn bớt phóng túng, bá đạo đi một chút, thì thành tựu so với phụ thân ta có lẽ còn nhiều hơn gấp bội!
Nhưng chẳng phải tục ngữ có câu “Chó không bỏ được tật ăn phân” sao? Cũng may tính tình hắn không thay đổi, tự mình biết mình, không nghe theo lời khiếu khích của Trấn Tây vương mà phản bội phụ thân ta, tranh cướp…
“Ôi, đau!”
Bọn họ ở một bên hảo hảo bàn đại sự, ta ở bên này cũng ngoan ngoãn ngồi im không dám quấy rầy, vì sao lại cốc đầu ta?
“Nhìn bộ dạng của ngươi là biết đang nghĩ bậy bạ, miệng cẩu không thể khạc ra ngà voi!”
Cao Phi Phàm quẳng cho ta một lời giải thích, thật không ngờ ta và hắn lại đồng thời liên tưởng đến cùng một loại động vật, đúng là thần giao cách cảm!
Tóm lại sự việc chốt hạ như sau, ngày đại hôn của hoàng đế, chúng ta sẽ giăng thiên la địa võng ngăn cản kế hoạch của địch nhân, cha ta, Cao Phi Phàm, Du Tương Quân cùng vài cao thủ khác của Lục Phiến môn sẽ trà trộn đội ngũ hầu cận, tùy thời xử trí, đề phòng bất trắc.