Bị thứ gì đó nhai ngấu nghiến à?
Tấn đưa tay lên miệng, trong đầu hắn dường như đang suy nghĩ về một điều gì đó rồi hắn nhìn về phía mấy y tá và nói tiếp:
- Mấy cô dẫn tôi đi xem được không...?
Cốc, cốc, cộc...! Cánh cửa khoa dược từ từ mở ra rồi nhìn ra bên ngoài với thái độ dò xét, khi biết chắc người vừa gõ cửa là ai thì lúc này cánh cửa mới được mở ra rộng hơn. Một đám người cả bác sĩ và y tá đang đứng nói chuyện với thái độ cực kì lo lắng, nhưng rồi tất cả đều im bặt và ngạc nhiên khi nhìn thấy sự xuất hiện của một người lạ.
- Cậu Kim Hổ...? Tại sao cậu lại ở đây...?
- Là tôi dẫn theo cậu ấy tới...!
Người vừa lên tiếng đáp lại là Yến, tay bác sĩ mặt đỏ bừng bừng nghiêm mặt quát lớn:
- Cô điên rồi à...? Sao lại để bệnh nhân vào đây...? Nếu vụ việc này đồn ra ngoài có biết sẽ gây ảnh hưởng lớn như thế nào đến cho bệnh viện không...?
- Tôi...!
- Đừng mắng cô ấy...! Là tôi bảo cô ấy dẫn tôi đến đây...!
Tấn tiến tới đứng trước mặt tay bác sĩ, rồi nhìn thẳng vào mặt anh ta với thái độ nghiêm nghị. Tay bác sĩ nuốt nước bọt ực một cái rồi mỉm cười lên tiếng:
- Thực ra cũng không có gì to tát cả...! Chỉ là vài con chuột bị mèo hoang phá thôi...! Những việc như thế này không cần phiền đến cậu đâu...!
- Xác mấy con chuột ở đâu...?
- Bẩn thỉu, hôi thối lắm...! Cậu đang dưỡng bệnh tốt nhất là....!
- Đứng bắt tôi phải nhắc lại đến lần thứ hai...!
Tay bác sĩ mặt tái xanh lại nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười méo xẹo rồi đưa một cái khẩu trang y tế cho Tấn:
- Cậu muốn xem cũng không vấn đề gì...! Nhưng đeo khẩu trang trước...! Cẩn thận vẫn hơn...!
Tấn nhận lấy cái khẩu trang từ tay bác sĩ, đôi mắt hắn chăm chú xoay nghiêng xoay dọc như không hiểu cái thứ mình vừa cầm là cái gì. Yến như hiểu ý lên nhanh tay lấy khẩu trang đeo lên mắt hắn:
- Để tôi đeo cho cậu...!
Rồi tay bác sĩ dẫn Tấn tiến về một căn phòng gần đó, cánh cửa căn phòng từ từ mở ra kèm theo xộc thẳng là một mùi hôi thối tanh tưởi làm ai cũng phải nhăn mặt bịt mũi lại. Ở giữa căn phòng bê bết máu xen lẫn là lông chuột lụn vụn tạo thành một cảnh tượng không được vừa mắt cho lắm.
Tấn lại gần xem xét mọi thứ xung quanh rồi đưa mắt nhìn về phía tay bác sĩ:
- Có biết là do thứ gì gây ra không..?
- Nhân viên khoa dược lúc đấy ngủ quên nên...!
- Nhân viên ngủ quên sao...?
- Tôi...! Tôi xin lỗi...! Lúc nãy chẳng hiểu sao mà tôi lại thiếp đi lúc nào không hay...!
Một cô gái mặc áo dược sĩ cúi mặt lí nhí lên tiếng, thân hình cô ta run lên như có vẻ đang lo lắng lắm. Tấn thở dài rồi mỉm cười lấy tay bám chặt lấy vai cô gái:
- Đừng sợ...! Tôi không trách gì cô đâu...! Kể những gì cô nhớ cho tôi nghe xem nào...?
Cô gái thở hổn hển rồi lấy tay xoa ngực, sau khi lấy lại tinh thần thì cô ta mới lắp bắp lên tiếng kể lại:
- Tôi cũng không nhớ rõ lắm...! Chỉ biết lúc đấy tôi đang ở trong khoa dược thì đột nhiên cảm giác ngửi thấy một mùi gì đó hơi ngai ngái rồi tự nhiên ngủ quên lúc nào không hay...!
- Ngai ngái à...?
- Mà không chỉ tôi...! Ngay cả người trước trông kho cũng gặp tình trạng tương tự...!
- Vụ việc này bắt đầu xảy ra từ lúc nào...?
- Ba ngày trước vào lúc nửa đêm...!
Tấn im lặng rồi quay người nhìn về phía hiện trường một lần nữa, cô y tá tên Yến lúc này mới nhẹ nhàng tiến về phía tay bác sĩ rồi lí nhí nói nhỏ:
- Có nên cho cậu ây xem đoạn phim camera không ạ...?
- Im miệng đi...! Không thể để người của Kim Gia biết bệnh viện này có ma được...!
Lời kết: Sắp đến noel rồi...! Ai FA tặng thêm một chap...!