Chu nhị lang mượn một cái phủ lớn từ nhà họ Tiền về, còn suy một ra ba đến chỗ bác hai mượn một cái phủ nhỏ.
Tiền thị nhìn hắn một cái, không nói gì.
Chu nhị lang cảm thấy vui sướng hài lòng, sau đó cầm tiền từ chỗ Tiền thị lên huyện thành mua xe ba gác.
Tiền thị đã tìm hiểu giá một chiếc xe ba gác từ chỗ trưởng thôn, nhưng lúc này vẫn đếm thêm một trăm văn đưa cho hắn, nói: "Để dự phòng, nếu có thể mua trong khoảng văn là tốt nhất, nếu không thể thì dùng nhiều hơn chút cũng được."
Lần mua này đã lấy mất hơn phân nửa tiền tiết kiệm trong nhà, Tiền thị thở dài một tiếng, phất tay để bọn họ rời đi.
Mãn Bảo nghĩ đến nhà mình sẽ có xe ba gác liền thấy vui vẻ, bé cảm thấy kiếm được tiền thì phải tiêu ra ngoài, vậy mới là tiền, nếu chỉ cất trong nhà không dùng, vậy chỉ là một đống miếng đồng mà thôi.
Cho nên bé còn an ủi Tiền thị, "Mẹ, người yên tâm, chúng ta nhất định có thể kiếm lại được rất nhiều rất nhiều tiền."
Tuy rằng Tiền thị không ôm kỳ vọng quá lớn như bé, nhưng vẫn nở nụ cười với con gái nhỏ.
Xe ba gác ở nông thôn có thể xem như là một sự kiện lớn, giá trị của nó cũng sắp bằng nửa cái giường, một cái giường thật sự có thể sử dụng cả đời, còn có thể ông truyền cha, cha truyền con, khụ khụ.
Cho nên lúc Chu nhị lang đẩy xe ba gác trở về, vẻ mặt tươi vui sáng lạn, trên xe còn buộc hai mảnh vải đỏ tinh xảo.
Trẻ con trong thôn chạy theo xem trò vui, đi đằng sau xe nói lung tung ầm ĩ, chờ buổi chiều Mãn Bảo trở về từ ruộng, chuyện thứ nhất chính là chạy đi xem xe nhà bọn họ.
Bé còn trèo lên xe, bảo Chu ngũ lang đẩy bé đi dạo trong sân.
Thấy cô nhỏ trèo lên, đám Đại Đầu vẫn luôn bị cưỡng chế không cho phép trèo loạn cũng rối rít trèo lên trên.
Trên dưới nhà họ Chu đều tràn đầy vui tươi.
Tuy rằng Chu nhị lang bừng bừng dã tâm, nhưng hắn xưa nay vẫn quen thói cẩn thận, cũng không dám mua quá nhiều thứ, ngày hôm sau đi lên chợ lớn với Chu ngũ lang mua thịt, liền mua ít hơn Chu ngũ lang một chút.
Dẫu sao bên kia cũng là chỗ mới, còn không biết giá thị trường thế nào.
Hôm nay Mãn Bảo không được đi, nhưng bé vẫn có chủ ý của mình, lặng lẽ dặn dò Chu ngũ lang, bảo hắn mua trứng gà đi bán, "Giữa trưa không bán, chờ đến bữa tối có thể luộc bán nha, một văn tiền một cái, như vậy bọn họ cũng có thứ gì ăn."
Bởi vì mấy biện pháp Mãn Bảo ra đều thành công, vì thế Chu ngũ lang quyết định nghe bé, lúc lên chợ lớn liền âm thầm mua một rổ trứng gà, cũng không nhiều lắm, chỉ cái mà thôi.
Chiều hôm đó, Chu ngũ lang mang vẻ mặt tươi cười trở về, hắn và Chu ngũ lang vừa trở về đã đưa túi tiền cho mẫu thân đếm, sau đó lặng lẽ tìm Mãn Bảo, móc văn tiền ra cười nói: "Thật sự có người mua này."
Mãn Bảo rất kinh ngạc nhìn tiền trong tay hắn, "Ngũ ca, sao huynh lại không đưa tiền cho mẹ đếm?"
Chu ngũ lang nói: "Mấy đồng lẻ này là ta tự mình tích góp, dù sao mẹ cũng không biết chúng ta còn bán trứng gà."
Mãn Bảo dùng ánh mắt thương tiếc nhìn hắn, "Ngũ ca, nhưng tam ca biết mà, bây giờ mẹ không biết, chờ đến khi tam ca trở về thì chắc chắn sẽ biết nha."
Thân mình Chu ngũ lang cứng đờ, trong lòng suy nghĩ một lúc, không biết có thể bảo tam ca giữ bí mật cho mình được không.
Nghĩ đến khuôn mặt thật thà của tam ca, Chu ngũ lang cúi đầu ủ rũ quay lại tìm mẹ hắn, tỏ vẻ trong túi của hắn còn rớt văn tiền, vừa rồi thay quần áo mới phát hiện ra.
Tiền thị đã đếm tiền xong, bà hơi nhăn mày, ngược lại cảm thấy văn này bị dôi ra, liền hỏi, " văn này kiếm kiểu gì?"
"Bán trứng gà, một văn tiền một quả, lúc ăn cơm tối bán ạ."
Tiền thị liền nhìn con trai thứ năm một cái, thu tiền đi.
Phu thê Chu nhị lang trở về muộn hơn một lúc, dẫu sao thì đường chỗ hắn khá xa, canh hắn bán được, nhưng thức ăn thì còn thừa hơn nửa mang về, xem như thêm đồ ăn cho nhà.
Hắn nói: "Chỉ cần canh có thể bán được, thì thức ăn cũng sẽ có ngày bán được. Mẹ, cọc làm ăn này có thể làm, hơn nữa chủ yếu vẫn là ở canh."
Tiền thị gật đầu, nhìn về phía Hà thị nói: "Ngày mai con đi cùng với bọn lão ngũ đi, lão tam đi chỗ đó cũng sắp được mười ngày rồi, con đi có thể giúp lão ngũ, cũng có thể đi thăm lão tam."
Hà thị vui sướng đồng ý.
Chu ngũ lang cúi đầu càng thấp.
Chu lục lang nhìn ngũ ca một cái, cảm thấy đều do ngũ ca, biến khéo thành vụng.
Tam tẩu đi theo, tiền bọn họ được chia càng ít, ai ~~
Mãn Bảo đang ngồi gặm xương, Chu nhị lang không nỡ chia mấy miếng xương có thịt cho đám lao đinh đó, cho nên đã mang về, mang về đun lại chia cho mấy đứa trẻ trong nhà mỗi người một miếng.
Bây giờ bé đang gặm đến nỗi mỡ đầy mặt, nghe vậy đưa ra mấy loại biện pháp cho bọn họ, "Tam tẩu đi thì đừng mang lương khô đi nha, trực tiếp đến chỗ đó nướng bánh cho tam ca ăn là được, đồ mới ra lò ăn càng ngon."
Tiểu Tiền thị liền như có suy nghĩ, "Hình như còn có hai ngày nữa là đủ mười ngày đúng không? Đến lúc ấy đám lao đinh cũng phải về nhà lấy lương khô, em hai, em ba, không bằng các muội nói với đám lao đinh một tiếng, các muội cũng bán bánh nướng, không thu tiền cũng được, thu lương."
Tiểu Tiền thị hay nấu ăn, cân nhắc mấy cái này rất chuẩn, nàng theo trực giác đi tìm một cái bát khá lớn, đổ một bát gạo và một bát lúa mạch nói: "Một bát gạo đổi một bát cơm, một bán lúa mạch đổi một cái bánh nướng."
Phùng thị do dự, "Có thể bị lỗ hay không?"
"Sẽ không, tuy rằng kiếm được ít, nhưng nếu bọn họ đều đổi ở chỗ muội, một trăm người lận đó, một ngày các muội ít nhất có thể kiếm được bát, này liền đủ cho nhà ta ăn được mấy ngày rồi."
Phùng thị thấy động lòng, vội vàng nhìn về phía Chu nhị lang.
Chu nhị lang trầm ngâm nói: "Được thì cũng được, chỉ là sẽ mệt hơn chút."
Mãn Bảo chen vào nói: "Này có gì đâu, nhà Thiện Bảo cũng sắp xây xong rồi, đến lúc đó bảo tứ ca đi hỗ trợ, dù sao hắn cũng không thích đi cuốc đất, giờ để hắn đi nhào bột đi."
Chu nhị lang liền cười ha ha, xoa đầu nhỏ của bé nói: "Đúng vậy, để hắn đi nhào bột, người trẻ tuổi, dư sức."
Chuyện cứ định ra như vậy.
Mãn Bảo vui vẻ, ăn đến nỗi mắt sắp híp lại, chờ Chu tứ lang từ nhà họ Bạch trở về, Mãn Bảo còn khoe công với hắn, "Tứ ca, huynh đừng cứ nói ta không ra cách hay cho huynh nhá, ta đã thay huynh tìm xong việc làm tiếp theo."
Chu tứ lang liền hỏi bé, "Việc gì?"
"Đi làm ăn với nhị ca ngũ ca."
Chu tứ lang thấy vui vẻ, "Còn cần ta hả? Vậy có phải hơi nhiều người hay không?"
"Không nhiều lắm, không nhiều lắm, đại tẩu đề nghị, lại có thêm một cọc làm ăn nhỏ rồi."
Chu tứ lang liền cười thích chí, cứ như vậy, thì mỗi ngày hắn hẳn cũng có thể được chia một ít tiền, tuy rằng cuối cùng tiền cũng không đến được tay hắn, nhưng tốt xấu gì món nợ trên danh nghĩa cũng sẽ ít đi một chút không phải sao.
Sau đó chờ đến khi hắn biết việc Mãn Bảo phân công cho hắn chính là nhào bột, tươi cười trên mặt liền rớt xuống.
Nhào bột là mệt nhất, đặc biệt còn có thể là nhào cho hơn trăm người ăn.
Chu tứ lang bi phẫn ra nhìn Mãn Bảo, đây là muội ruột sao?
Là muội ruột sao?
Mãn Bảo hoàn toàn không biết gì cả, đang vui vẻ cầm gậy dạy mọi người biết chữ kìa. Bé cảm thấy chữ của mình hơi có tiến bộ, ít nhất đầu và thân không bị tách ra, nhìn cũng khá đẹp.