Mãn Bảo có chút tò mò với việc nộp thuế lương, chờ Chu tam lang ăn bánh bao xong, bé liền đi lên xem cùng.
Người xếp hàng ở đây đều là nam giới, đừng nói là đứa bé giống như Mãn Bảo, mấy thằng nhóc choai choai như Chu lục lang cũng không có, vì thế người xung quanh đều tò mò nhìn họ một cái.
Mãn Bảo nhanh chóng chen vào, lập tức nhìn thấy sai lại đang cầm một cái đong đong thóc, hắn nhìn giấy hộ tịch và tờ ghi chú, hô lên: "Chu Hổ, nhà hai nam đinh, cần nộp bốn thạch lương thực, bốn trượng lụa, bốn lạng bông."
Gốc là 成丁: Ý chỉ người con trai đã trường thảnh
Chu Hổ lập tức gánh đồ lên trước, kỳ lạ là, sai lại không cân lên, mà lấy đấu để đong, mười đấu là một thạch, bốn thạch chính là đấu, Mãn Bảo cảm thấy như vậy quá rườm rà, đang định nói chuyện, lại thấy sai lại đổ lương thực trong túi Chu Hổ tràn ra cả đấu, còn dừng lại, trực tiếp giơ cao đấu rải vào bên trong xe, xác nhận trong lương thực không trộn đồ linh tinh thì nói to: "Một đấu!"
Lại đong một đấu, vẫn rắc lên xe, "Hai đấu......"
Mãn Bảo ngây ra, bé như có điều suy nghĩ mà nhìn sai lại đong đo, mà người xung quanh sớm đã chẳng lạ với việc này.
Xong nhà Chu Hổ thì đến nhà trưởng thôn, nhà bọn họ có khá nhiều nam đinh, bốn người lận, cho nên phải nộp tám thạch lương.
Mãn Bảo ngồi xổm một chỗ nhìn không chớp mắt, sai lại cũng nhìn bé vài cái, thấy đứa bé này không quấy rối, nên không đuổi bé đi.
Xong nhà trưởng thôn liền đến lượt nhà họ Chu, Chu đại lang vội vàng lấy hộ tịch và tờ ghi chú trình lên. Luật pháp của triều đại quy định, nam đủ tuổi mới được coi là nam đinh, Chu tứ lang tốt số, hắn còn hai tháng nữa mới đủ tuổi, cho nên hiện tại chưa tính là nam đinh.
Vì vậy nhà họ Chu có bốn nam đinh, cũng cần nộp tám thạch lương.
Sai lại cũng chẳng nương tay với lương thực nhà họ Chu, đổ đầy một đấu xong, sẽ cao giọng hô lên, quan ghi chép bên cạnh sẽ viết xuống một nét, viết đủ mười sáu nét, là coi như nộp thuế xong.
Mãn Bảo đứng nhìn bên cạnh, nhìn lương thực dần dần ít đi, rốt cuộc bé đã hiểu ra vì sao lúc đong lương thực, cha bé lại cho nhiều hơn vào.
Đong đến cuối, túi lương thực của nhà họ Chu chỉ còn lại một tầng mỏng, Chu đại lang cầm cái thẻ đi đổi biên lai, Chu nhị lang thì lấy lương thực còn thừa để lên xe, rồi lui sang một bên chờ.
Cầm biên lai xong, Chu đại lang liền dắt lấy tay Mãn Bảo.
Chỗ này toàn là nam giới, Chu Hỉ không tiện vào xem, nên nàng ở lại đằng sau, chờ bọn họ vừa ra là nàng lập tức lên đón, cười hỏi: "Thế nào, nộp xong hết chưa?"
"Xong rồi, rất suôn sẻ."
Chu Hỉ nhìn thoáng qua túi lương thực thừa, hạ thấp giọng hỏi: "Sao năm nay lại hết nhiều như vậy?"
Chu đại lang cũng thở dài, lắc đầu nói: "Cũng may không đong thêm đấy, nghe nói huyện bên cạnh năm ngoài còn thêm một tấc ván gỗ vào đấu."
Chu Hỉ không nhịn được nói: "Đúng là thiếu đạo đức mà."
Mãn Bảo đứng ở bên cạnh, không nhịn được hỏi, "Đại ca, bọn họ đang tham ô sao?"
Chu đại lang sợ tới mức che miệng bé lại, căng thẳng nhìn xung quanh một lúc mới nói: "Tổ tông nhỏ ơi, lời như này thì để về nhà hẵng nói, đừng nói ở trên đường cái như vậy chứ."
Mãn Bảo không nhịn được hừ hừ hai tiếng, quay người chạy đi tìm tứ ca và ngũ ca, thương lượng với bọn họ: "Ngũ ca, chúng ta lại bán cho Phó nhị tỷ tỷ thêm một ít kẹo, tứ ca, về sau lên huyện thành bán gừng nhớ đến cửa sau nhà họ Phó mà bán, nâng giá cả cao lên một chút, đừng khách khí."
Lại nói: "Còn có nhà của mấy chủ bộ, nhà huyện úy nữa, đi đến cửa sau nhà bọn họ nhiều vào."
Chu tứ lang thấy bé thở hồng hộc, xoa cái trán của bé, hỏi: "Bọn họ làm gì chọc tức muội?"
"Hừ, bọn họ không phải quan tốt đâu, chúng ta phải kiếm lại tiền của bọn họ."
Bây giờ Chu tứ lang rất có hứng thú với việc kiếm tiền, nghe vậy thì vui vẻ, gật đầu nói: "Không thành vấn đề, muội không nói thì tứ ca cũng đi, huyện thành này, có thể uống nổi trà cũng chỉ có mấy nhà này."
Tuy rằng số lần Chu tứ lang lên huyện thành không nhiều bằng Chu ngũ lang, nhưng đám bạn xấu của hắn rất nhiều, không thì lúc trước cũng sẽ không hồ đồ đến sòng bạc chơi.
Gừng nhà bọn họ trồng cũng không ít, ngoại trừ bán cho Tế Thế Đường và tiệm tạp hóa khá rẻ, thì bán ra ngoài đều phải cao một chút, hắn càng thích bán lẻ hơn.
Một cân văn là rẻ nhất, văn, văn, hắn cứ căn cứ tùy theo giá thị trường mà định giá, hơn nữa bây giờ gừng đang non, có mùi vị độc đáo riêng, tuy rằng Chu tứ lang thật sự không hiểu, cái loại canh gừng cay đắng này rốt cuộc có gì hấp dẫn, hắn cảm thấy có lẽ đầu óc của người đọc sách không giống như bọn họ.
Vì thế Chu tứ lang chẳng chút ngại ngần cõng gừng ra phố rao hàng, lá gan hắn lớn, da mặt dày, Chu ngũ lang muốn để giá văn, mà hắn vừa mở miệng đã lên văn, còn ba hoa chích chòe thổi phồng gừng của hắn, toàn căn cứ vào mấy công dụng Mãn Bảo nói cho hắn để thổi.
Cái gì mà gừng ở chân núi, ngày nào cũng tưới nước sơn tuyền ngọt lành, bón bằng phân nhà nông tốt nhất, vùng núi kia toàn người tài đất thiêng, là vùng đất phong thủy tốt nhất, gừng trồng ra có hiệu quả vô cùng tốt, ăn cũng ngon vô cùng.
Sau đó, nhìn tỷ tỷ (thẩm thẩm) dễ thân như vậy, ta bớt mấy văn một cân cho ngài, cái gì, bớt tận năm văn?
Thế thì nhiều quá, ba văn thôi, dược nông bọn ta trồng được ít gừng cũng đâu dễ gì......
Không sai, Chu tứ lang đã tự phong dược nông cho mình.
Lấy văn một cân để bán gừng, Chu tứ lang còn thuận đường đẩy mạnh tiêu thụ củ mài sắp thu hoạch được, thổi phồng hiệu quả trị liệu và vị của nó, sau đó giao hẹn với mọi người chờ thu hoạch được sẽ mang tới đây cho bọn họ nếm thử chút mới mẻ.
Toàn bộ hành trình Chu ngũ lang đều mở to mắt để nhìn, hắn cảm thấy mình đã lợi hại lắm rồi, dù sao hắn cũng đi buôn bán một năm rồi không phải sao, ai mà ngờ tứ ca còn lợi hại hơn cả hắn, nhanh như vậy đã vào tay rồi.
Chu tứ lang không chỉ buôn bán lợi hại, giấu tiền cũng rất lưu loát.
Hắn nhìn trái nhìn phải, thừa dịp không ai chú ý liền móc ra hai văn tiền để vào một cái túi nhỏ khác, sau đó cười tủm tỉm dẫn lão ngũ đến nhà tiếp theo rao hàng.
Chu ngũ lang chớp chớp mắt, coi như không nhìn thấy, ngoan ngoãn đuổi theo.
Chu tứ lang rất gian manh, toàn chọn khu giàu có hoặc chỗ nhóm quan lại sinh sống, người ở mấy nơi này càng dễ bỏ tiền ra mua hơn, thứ hắn bán lại là thứ thường ngày cần, mà gừng cũng thực sự tươi non, có rất nhiều người bằng lòng mua.
Hắn cũng chẳng ra chợ, chỉ đi trong hai khu vực này đã bán hết được gừng, sau đó phất tay muốn đi dạo phố.
Chu ngũ lang liền nói: "Tứ ca, chúng ta về nhà đi."
"Về nhà làm gì, vẫn còn sớm mà, dạo chốc lát rồi về."
"Mẹ nói rồi, nếu ta nói dối thì lúc về sẽ đánh gãy chân ta, cho nên tứ ca à, ta sẽ không nói dối giúp huynh."
Thân mình Chu tứ lang cứng đờ, hạ bả vai nói: "Được rồi, về thôi, mẹ cũng thật là, chúng ta đã lớn như vậy rồi mà còn quản nghiêm như thế."
Chu ngũ lang cảm thấy "Chúng ta" không nên gồm cả hắn, "Trước kia ta đến huyện thành, mẹ chưa bao giờ phải dặn dò mấy lời này, mẹ chỉ không yên tâm huynh thôi."
Chu tứ lang lẩm bẩm, "Ta đã sửa rồi."
Chu ngũ lang âm thầm nói: "Mới là lạ."