Chu Đại Lượng đưa ánh mắt u oán nhìn hắn một cái, không biết khiêm tốn một chút sao? Chẳng ra bài theo lẽ thường gì cả.
Chu tứ lang xoa nắm tay, ánh mắt vừa căng thẳng vừa cẩn thận đảo trên hai thẻ rút thăm bằng trúc, không ngừng cầu nguyện ở trong lòng: đạo tôn lão gia, nhất định phải phù hộ ta rút được số !
Chu tứ lang chọn xong, nhắm hai mắt lại, sau đó mở mắt, dứt khoát rút ra một thẻ, nhìn thấy phần dưới thẻ có màu đỏ, Chu tứ lang sững sờ, sau đó cười ha hả, "Ta trúng rồi, ta trúng rồi!"
Lý trưởng nhìn hắn một cái, đưa ống trúc cho Chu Đại Lượng.
Chu Đại Lượng đau xót rút một cái thẻ khác ra, dưới cùng không có màu đỏ.
Chẳng qua cái này cũng là do may rủi, không thể trách ai.
Chu lão đầu thở phào, lấy tẩu thuốc ngang hông ra hút một hơi, lúc này mới nói: "Đi, lão tứ, lát nữa ngươi đi cùng lý trưởng ra ký văn thư.
"
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo tới đúng lúc bọn họ đang chọn, rất là biết góp náo nhiệt, lúc này đang kêu oa oa với mấy đứa trẻ vây xem.
Lý trưởng liền vẫy tay xuống, người lớn các nhà vội vàng kéo con của mình lại, để bọn trẻ yên tĩnh lại.
Bấy giờ lý trưởng mới nói: "Năm nay thôn các vị có hai thanh niên, chia ruộng theo nhân khẩu thì không cần phải để ý, nhưng ruộng vĩnh nghiệp thì phải góp sức, tất cả các nhà đều phải cử ra một người, ba ngày sau bắt đầu tập hợp xuống ruộng cày cấy khai hoang, Chu trưởng thôn, chuyện này giao cho ông nhé.
"
Trưởng thôn vội vàng đồng ý, biểu thị không có vấn đề gì.
Cái này cũng là quy củ đã được ước định thành tục lệ, ngoại trừ nhà mẹ góa con côi, nhà nào cũng phải cử ra một người lao động.
Cho nên trong thôn, vẫn cứ là nhà ai nhiều nam đinh, nhà đó sẽ có lời lớn.
Ví dụ như nhà Chu Đại Viên, nhà ông chỉ có một đứa con trai, chỉ được chia ruộng vĩnh nghiệp một lần, Chu lão đầu chỉ cần phái một đứa con trai ra sức là được.
Nhưng Chu lão đầu có tận sáu đứa con trai, có thể được chia ruộng sáu lần, nhà bọn họ liền được sáu lần gọi người góp sức, ngươi nói xem ông lỗ hay không lỗ?
Nhưng dù bị thiệt cũng không có cách nào, đây không phải là quy củ trong một dặm, mà là quy củ trong cả huyện, thậm chí ở nơi khác cũng làm theo như vậy, bây giờ chỉ là trong thôn với nhau, đã khá là thả lỏng rồi, trong thôn cơ bản chỉ phụ trách chia ruộng vĩnh nghiệp thôn mình, nghe nói trước kia, vì phòng ngừa người góp sức lười biếng, còn điều chuyển thôn dân thôn này đến cày đất khai hoang cho một thôn khác, phải ăn uống ở ngoài chưa tính, còn bị chèn ép làm không ít việc.
Cho nên đối với chuyện này, không ai dám phàn nàn ở ngoài.
Nhưng ở trong nhà lại khác, con dâu Chu Đại Viên rất tứ giận, vừa về tới nhà đã bắt đầu gõ gõ đập đập trong sân, chỉ vào gà mái mà chỉ chó mắng mèo, nói nó chỉ biết đẻ trứng, không có bản lĩnh gì khác, còn phải để nàng nuôi gà con cho nó.
Bạch Thiện Bảo đang cùng Mãn Bảo đi đến phòng chưa xây của bé phụ giúp nhặt đá, nghe thấy thế, liền tò mò hỏi Mãn Bảo, "Ta cảm thấy hàng xóm nhà ngươi nói chuyện lạ thật, gà mái ngoài việc đẻ trứng, thì nó còn phải làm việc gì?"
Mãn Bảo đương nhiên cũng không nghe hiểu trào phúng ám chỉ của Trương thị, nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy nàng nói vô lý, liền thấy tiếc thay cho đám gà mái nhà bọn họ: "Mặc kệ nàng đi, nàng đâu Đại Viên có chút lạ lùng, nàng nói rất nhiều điều ta đều nghe không hiểu, mẹ ta nói nếu nghe không hiểu, vậy thì không nghe, nàng cũng chẳng nói đạo lý lớn gì.
"
Bạch Thiện Bảo gật đầu, nhưng vẫn nói thêm: "Gà nhà bọn họ thật đáng thương, không bằng lát nữa chúng ta nhổ một ít cỏ cho nó ăn đi.
"
"Bây giờ chưa có cỏ non, bọn nó không ăn đâu," Mãn Bảo nói: "Bây giờ bọn nó chỉ thích ăn côn trùng và rau thôi, nếu không thì chúng ta đi hái rau cho chúng nó.
"
"Được.
"
Mãn Bảo liền dẫn cậu đến vườn rau nhà Chu Đại Viên, rất tự nhiên mà chỉ vào mấy cây cải trắng còn chưa nhổ, nói: "Nè, đâu chính là cải trắng nhà bọn họ.
"
Bạch Thiện Bảo chẳng chút khách khí mà tiến lên nhổ một cây, một màn này đúng lúc bị nàng dâu nhỏ bên cạnh nhìn thấy, nàng há to miệng, đang định nói chuyện, chỉ thấy Mãn Bảo đã tiến lên nhổ giúp cậu, sau đó hai người ôm cải trắng đi đến ngoài tường nhà Chu Đại Viên, hợp sức bê một tảng đá, trực tiếp dẫm lên trên.
Tường nhà nông cũng không quá cao, phần lớn là tường đất hoặc hàng rào.
Trường nhà Chu Đại Viên chính là tường đất, hai đứa bé con ngươi đẩy ta, ta kéo ngươi, trong chốc lát đã trèo lên tường, sau đó liền xé lá rau ném cho gà mái phía dưới, còn lẩm bẩm nói lời dụ dỗ trong miệng: "Mau ăn đi, ăn no rồi bị chửi cũng sẽ không đau lòng nữa.
"
Nàng dâu nhỏ nhìn thấy một màn này liền không kìm được tò mò mà tiến lên phía trước, Mãn Bảo trông thấy nàng còn chào hỏi, "Chào chị dâu, chị dâu đi vườn rau đã về rồi ạ.
"
"Ừ," sắc mặt đối phương có chút quái lạ, không nhịn được hỏi: "Mãn Bảo, mấy đứa đang làm gì thế?"
"Cho gà ăn đấy ạ?"
Nàng dâu nhỏ: "Đây không phải là gà nhà Đại Lư sao? Sao muội lại giúp nhà hắn cho gà ăn?"
"Nàng dâu Đại Viên vừa mắng gà đấy ạ, còn nói sẽ không cho nó ăn nữa, ta cảm thấy nó quá đáng thương, cho nên liền cho nó ăn?"
Nàng dâu nhỏ không nhịn được cười, cố nín hỏi, "Thức ăn này là ở đâu ra?"
"Dạ, chỗ kia.
"
"Đấy không phải là vườn rau nhà Đại Lư sao?"
"Đúng ạ, cho gà nhà hắn ăn, đương nhiên phải lấy rau nhà hắn chứ.
"
Nàng dâu nhỏ vậy mà lại cảm thấy bé nói không sai.
Nàng cũng không đi, cứ dựa vào tường xem bọn họ cho gà ăn rau, Trương thị trong phòng nghe thấy trong sân có tiếng động, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy hai đứa trẻ ngồi trên đầu tường, tức giận đến suýt ngã ngữa, trừng mắt hỏi: "Các ngươi làm gì vậy?"
Nàng dâu nhỏ lập tức nói: "Chị dâu, Mãn Bảo và Bạch tiểu công tử đang cho gà nhà tẩu ăn rau đấy, nói là nghe thấy tẩu mắng gà, không cho nó ăn gì, hai đứa trẻ thấy thương bọn nó, cố ý ra hái rau cho bọn nó ăn.
"
Lúc này nàng dâu Đại Viên mới nhìn thấy trong tay hai đứa trẻ đúng là đang cầm cải trắng, đang xé lá rau rồi ném xuống từ đầu tường, sắc mặt của nàng dễ nhìn hơn chút, còn nói: "Muốn cho gà ăn thì đi vào mà cho, sao lại ngồi trên tường?"
Mãn Bảo xé hết rau trong tay, vỗ vỗ tay nhỏ nói: "Chúng ta sợ tẩu đánh chúng ta đó.
"
Bạch Thiện Bảo tự nhiên gật đầu, cũng cảm thấy người phụ nữ này rất hung dữ.
Mãn Bảo quay người định trèo xuống tường, nàng dâu nhỏ đứng ở bên dưới lập tức giơ tay ôm bé xuống, cũng ôm Bạch Thiện Bảo xuống luôn, chờ bọn họ nắm tay nhau đi được một đoạn rồi, lúc này mới cười nói với Trương thị ngồi bên trong: "Chị dâu, rau cho gà ăn là hai đứa trẻ nhổ từ vườn rau nhà tẩu ra đó, ta còn tưởng rằng tẩu định trách bọn họ cho gà nhà tẩu ăn, cho nên mới đứng đây thêm chốc lát, thấy tẩu không trách, ta yên tâm rồi, quả nhiên chị dâu rất thông tình đạt lý.
"
Mặt Trương thị lập tức như bị nhuộm mực đen, quá mức tức giận.
Nàng dâu nhỏ che miệng cười, nhà nàng cũng là nhà hàng xóm của Chu Đại Viên, trùng hợp là, vườn rau hai nhà nối liền một chỗ, cho nên bình thường có không ít lần cãi nhau.
Nhà ngươi làm cỏ vứt vào đất nhà ta, nhà ngươi lúc cuốc đất đã cuốc chèn vào lối đi nhỏ, mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này đã xảy ra rất nhiều lần, nàng ở lại chính là muốn nhìn dáng vẻ Trương thị bị chọc tức, lúc này thấy nàng tức giận rồi, mới vui vẻ xoay người đi, định mang chuyện này về chia sẻ với người nhà.
Trương thị giận quá, vội vàng chạy ra vườn rau nhìn, lúc này mới phát hiện đúng là chỗ cải trắng bị nhổ mất một khóm thật, hơn nữa còn không nhổ sạch, vẫn còn mấy chiếc lá nằm trơ trọi ở đây.
Trương thị há mồm định chửi, đột nhiên nghĩ đến Mãn Bảo không thể dây vào, nếu không Tiền thị có thể xé xác nàng, lại muốn mắng sang Bạch tiểu công tử, phát hiện đây càng là người nàng không thể dây, trong lúc nhất thời tức giận nghẹn trong lồng ng.ực, không thoát ra được.
.