Mãn Bảo rũ đầu nhỏ quỳ gối bên cạnh Chu lục lang, Chu lão đầu tức giận đi qua đi lại trước mặt bốn người, nhà họ Chu có một người tính một người, tất cả đều ùa ra sân xem.
Đây là lần đầu tiên Mãn Bảo bị Chu lão đầu phạt quỳ, trước kia bé phạm sai lầm đều là Tiền thị phạt bé, còn Chu lão đầu phụ trách xin tha.
Nhưng lần này Chu lão đầu tức giận không nhẹ, không chờ Tiền thị ra tay, tự mình phạt Mãn Bảo trước.
Đương nhiên, Tiền thị sẽ không xin tha cho bọn họ, lúc này bà dọn một cái ghế ngồi ngay ở cửa, trầm mặt xem bốn người bọn họ.
Bốn người ủ rũ vô cùng, nhưng bọn họ đuối lý chột dạ, không dám phản bác, cho nên cha già có phun câu gì bọn họ cũng phải quỳ nghe, ngoan ngoan ngoãn ngoãn nghe giáo huấn.
Cuộc sống luôn tràn ngập bất ngờ, Mãn Bảo cảm thấy lời này của Khoa Khoa rất đúng.
Ví dụ như ngày hôm qua bọn họ cho rằng đã giấu trời qua biển tránh được một kiếp rồi, không ngờ rằng hôm nay sự việc liền bại lộ.
Nói tiếp thì chuyện này toàn do lục ca.
Chu lục lang cũng biết là do lỗi của mình, cho nên đầu của hắn càng thấp hơn ba người khác, lưng cũng cong hơn.
Nhưng Chu lão đầu hiển nhiên không nghĩ như vậy, ông chủ yếu chỉ mắng Chu tứ lang, "Các đệ đệ muội muội của ngươi còn nhỏ, ngươi còn nhỏ sao? Đã là người thành thân dến nơi rồi, thế mà có thể để quên muội muội ở trong núi, may mà ông trời phù hộ, muội muội ngươi không có việc gì, nếu mà nàng bị lạc ở trong núi không tìm được đường về, hoặc bị sói tha đi! ! "
Chu lão đầu suy nghĩ một chút đã cảm thấy lồng ng.ực đau nhức, gần như không thở nổi, ông tức giận đạp một chân vào người Chu tứ lang, trực tiếp đá hắn ra, thở phì phò hỏi, "Ngươi làm ta đi gặp người kiểu gì! ! "
"Được rồi," Tiền thị cắt đứt lời ông nói, trầm mặt nói: "Bốn người, tất cả đều bị đánh mười gậy, lão tứ, con lớn nhất, hôm nay buổi tối không cho phép con ăn cơm, cứ quỳ ở chỗ này!"
Chu tứ lang cúi đầu không dám phản bác.
Mãn Bảo sợ không nhẹ, không nghĩ rằng cha mẹ lại tức giận như vậy.
Chu nhị lang cầm một cây gậy trúc ra, Chu đại lang hậm hực, lúc đánh vào mông Mãn Bảo, động tác rất nhẹ, chỉ để bé thấy được cảm giác đau, nhưng lúc đánh ba đứa khác, Chu đại lang lại không tiếc sức như vậy, trực tiếp đánh ra vết gậy.
Hiển nhiên, hắn cũng rất tức giận.
Mãn Bảo sợ tới mức khóc lên, bò lên trên xin Chu lão đầu tha cho, "Cha, con biết sai rồi, cha đừng đánh các ca ca nữa.
"
Chu lão đầu hừ một tiếng với bé, nói: "Mãn Bảo, con cũng không còn nhỏ nữa, sang năm cũng bảy tuổi rồi, cũng nên trưởng thành, trong núi có sói đó, có thể chạy lung tung vậy sao?"
Chu lão đầu nói: "Nếu con bị sói tha đi, thì sẽ không còn được nhìn thấy cha mẹ huynh đệ nữa, nó còn cắn đứt chân tay của con, gặm đi gặm lại, đến lúc đó con không có tay, không có chân, cả đầu cũng không có! ! "
Chu lão đầu nói vô cùng khủng b, Mãn Bảo sợ tới mức sửng sốt, trong phút chốc còn quên cả cầu xin cho ba ca ca.
Chu lão đầu trực tiếp giơ tay kéo bé lại, nói: "Buổi tối hôm nay cả ba bọn nó đều không được ăn cơm.
"
Trong lòng Mãn Bảo có ưu tư, lần đầu tiên ăn cơm không thấy ngon.
Bởi vì là mùa đông, Chu lão đầu nghĩ bọn họ sinh bệnh còn phải tiêu tiền mua thuốc, bởi vậy cũng không để cho bọn họ quỳ lâu, nên trời vừa tối sầm liền đuổi bọn họ đi về ngủ.
Ba huynh đệ đói bụng, chỉ có thể đi đến phòng bếp tìm ít nước uống, buộc chặt lưng quần trở về phòng ngủ.
Mãn Bảo vẫn luôn bị Chu lão đầu nhìn chăm chăm, muốn lén đưa cho bọn họ hai viên kẹo cũng không được, cuối cùng bé nức nở mơ mơ hồ hồ đi ngủ.
Bé ngủ, Chu lão đầu lại không ngủ, ông trầm mặt đi tìm ba đứa con trai.
Chu tứ lang và hai em trai đứng ở trước giường tiếp tục nghe ông dạy dỗ.
"Chú nhỏ của các ngươi cũng chỉ có một giọt máu này," Chu lão đầu hạ thấp giọng nói: "Ngày bé, vì để nàng sống sót mà cả nhà phí bao nhiêu tâm lực? Từ nhỏ ta đã nói với các ngươi, phải che chở nàng, bảo vệ nàng, không được đi đến chỗ nguy hiểm, các ngươi thì ngược lại, trực tiếp ném nàng ở trong núi, có phải các ngươi muốn mạng của ta và mẹ ngươi có đúng không?"
Chu tứ lang lau nước mắt, cúi đầu không nói câu nào, Chu ngũ lang và Chu lục lang cũng không dám nhúc nhích.
Chu lão đầu thấy thế, ngụm khí nghẹn trong ngực cũng tiêu tan không ít.
Nhớ đến ngày hôm qua lão tứ trở về nhà khóc thành như vậy, đoán chừng là cũng sợ vô cùng.
Nghĩ như vậy, một chút tức giận cuối cùng cũng tan, ông rít hơi thuốc, trầm mặt nửa ngày mới nói: "Sau này không được tái phạm nữa, được rồi, tự mình đến phòng bếp đun ít nước sôi đi.
"
Chu tứ lang không ngờ cha già sẽ chốt bằng một câu như vậy, kinh ngạc ngẩng đầu.
Chu lão đầu liền trừng hắn: "Ngày mai ngươi đi ra mộ nhổ cỏ thỉnh tội cho ta.
"
Chu tứ lang cúi đầu đáp dạ.
Chờ cha già đi, ba huynh đệ liền lẻn đến phòng bếp tìm kiếm, Chu lục lang lật nghiêng bếp tìm được ba cái bánh bao đen, liền biết đây là đại tẩu để dành cho bọn họ, ba người hâm lại, sau đó cùng nhau ngồi xổm trong bếp ăn.
Vốn tưởng rằng việc này cứ vậy là qua, kết quả nửa đêm về sáng Mãn Bảo lại bị sốt.
Tiền thị phát hiện đầu tiên, bởi vì Mãn Bảo nằm mơ khóc, bà liền đứng dậy đi an ủi, ai ngờ vừa sờ liền phát hiện trán bé nóng bỏng, bà hoảng sợ, vội vàng lay Chu lão đầu tỉnh lại.
Tiền thị xoa trán bé, bảo Chu lão đầu mau đi đun nước sôi, bà không nhịn được oán giận, "Vốn con nó đã không có việc gì rồi, ông nói lời hù dọa nàng làm chi?"
Chu lão đầu cũng có chút hối hận, "Nàng luôn to gan, ta nào biết được chỉ thế thôi đã bị dọa?"
Sau đó không kìm được trách Chu lục lang, "Đều do thằng lão lục nhãi ranh này, đã giấu được chuyện rồi, kết quả còn làm lộ ra để ta biết được.
"
Chu lục lang:! ! Giấu cũng sai, bây giờ không dối gạt cũng là sai?
Nhà họ Chu nhiều con cháu, phát sốt là chuyện thường ngày, bọn họ không chỉ có các phương pháp hạ nhiệt độ, ví dụ như uống nước ấm, đắp chăn cho đổ mồ hôi, còn có dự phòng thuốc hạ sốt.
Sau khi phát hiện thấm nước không có tác dụng, Mãn Bảo không ra mồ hôi được, trên người vẫn nóng rẫy, Tiền thị liền bảo tiểu Tiền thị đi sắc thuốc.
Kết quả mãi cho đến lúc trời sắp sáng, Mãn Bảo vẫn chưa đổ một giọt mồ hôi nào, tất nhiên nhiệt độ cũng không giảm xuống.
Tiền thị không nhịn được rơi lệ, sốt cao sẽ chết người, đặc biệt là ở tuổi của Mãn Bảo, mới hơn tuổi, còn nguy hiểm lắm.
Nàng nói với Chu đại lang: "Đi mời đại phu đi, nếu đến lúc mặt trời mọc còn không hạ sốt, thì đưa nàng lên huyện thành.
"
Chu đại lang vội vàng đáp vâng, cất bước chạy nhanh đến thôn Đại Lê.
Cũng chỉ mới mấy năm nay Mãn Bảo mới ít uống thuốc hơn, trước kia trên cơ bản bé đều làm bạn với thuốc, đại phu thôn Đại Lê rất quen thuộc với bé, vừa thấy Chu đại lang gấp gáp như vậy, ông cũng không so đo việc trời chưa sáng đã bị đánh thức.
Vội vàng thu thập hòm thuốc đi cùng hắn.
Tới nhà họ Chu, ông vừa nhìn, mặt đứa trẻ đã sốt đến bỏ bừng, Tiền thị đang không ngừng dùng khăn lông ấm lau trán và bàn tay cho bé.
Đại phu thấy thế, hỏi: "Càng ngày càng nóng?"
Tiền thị gật đầu, khóe mắt đỏ lên, nói: "Lúc trước còn không nóng như này, ta nghe lời ngài vẫn luôn cho nàng uống nước ấm, nhưng nhiệt độ vẫn luôn tăng lên, ta cũng không dám đắp khăn lạnh, vẫn dùng nước ấm lau người cho nàng.
"
Đại phu gật đầu, kiểm tra hai mắt và đầu lưỡi cho Mãn Bảo, lại bắt mạch một lúc, không kìm được nhíu mày, "Đây là do tà phong vào người, lại bị thêm kinh sợ mà ra.
".