Huyện lệnh xuống nông thôn, nói theo cách của lí trưởng, thì nhất định phải biểu hiện mặt tốt nhất của mình, hỏi có gì khó khăn không, thì phải chắc chắn là không có khó khăn gì.
Cho nên trước đó một ngày, ông đã truyền lời đến thôn Thất Lí, nếu huyện lệnh không tới đó thì không sao, nếu tới, nhất định phải quét dọn sạch sẽ đường đi trong thôn, các nhà đều phải dọn dẹp nhà sạch sẽ, bày thứ tốt nhất của mình ra.
Ăn cơm tẻ thì giả quá, lí trưởng cũng không dám yêu cầu như vậy, cho nên chỉ yêu cầu các nhà nấu ăn như lúc ăn Tết.
Có không ít chuyện phải chú ý, mọi người mở họp dưới cây đa đầu thôn, lúc bọn Mãn Bảo đi về từ huyện thành, hội nghị vừa mới bắt đầu, cho nên Mãn Bảo nghe được toàn bộ quá trình.
Bé thấy hơi tức giận, cảm thấy lí trường đã không cho than nghèo thì thôi, thế mà còn muốn khoe giàu.
Cho nên bé liền đi sau mông Chu lão đầu đi tìm trưởng thôn, muốn thuyết phục ông ấy đừng nghe theo lời dặn của lí trưởng, đổi khoe giàu thành than nghèo.
Chẳng qua chưa đợi bé nói xong, Chu lão đầu đã xách bé đi về, còn quay đầu nói với trưởng thôn: "Con nhóc này nghĩ cái gì là nói cái đó, ông đừng nghe nó.
"
Trưởng thôn phất tay, "Chú Kim cứ dẫn nàng về trước đi, lòng ta đã có tính toán.
"
Than nghèo là chuyện không có khả năng, chuyện rõ ràng như vậy, nếu xong việc lí trưởng tính sổ, ông còn muốn làm trưởng thôn nữa không?
Chẳng qua khoe giàu cũng là điều không thể, bởi vì bọn họ có muốn khoe giàu cũng không có gì để khoe.
Cả thôn xuất động, hơn nữa còn có đám trẻ tràn đầy tinh lực, chỉ gần nửa ngày đã quét tước toàn thôn sạch sẽ.
Thật ra cũng không có gì để quét, cũng chỉ là nhặt đá rơi lung tung trên đường thôi, lại lấp mấy cái ổ gà, ở nông thôn, thì có rác rưởi gì được chứ?
Trong nhà thì cần quét dọn nhiều hơn, nhà họ Chu quét dọn phòng trong phòng ngoài hết một lượt, còn tận tâm hơn cả lúc chuẩn bị ăn Tết.
Mãn Bảo thì chạy đi tìm Bạch Thiện Bảo, hai người ghé đầu thì thầm với nhau một lúc, sau đó dẫn theo Đại Đầu đến chơi với con của ba nhà bị sập, có mỗi Chu Đại Lượng vừa mới thành thân được nửa năm, vợ hắn vẫn chưa mang thai, nên nhà không có con nhỏ.
Chẳng qua tuổi của Chu Đại Lượng cũng không lớn lắm, Mãn Bảo trực tiếp kéo Chu tứ lang đi tìm hắn.
Mọi người châu đầu thì thầm với nhau.
Ngày hôm sau, sau khi Phó huyện lệnh rời thôn Đại Lê đến thăm thôn Thất Lí, thì chỗ đầu tiên muốn đi xem, chính là ba nhà bị sập kia.
Vừa vào trong sân nhà thấp bé của Chu Đại Lượng, đã thấy không ít cái ky bày trên đất, bên trên phơi lúa mạch và thóc xấu.
Lí trưởng sửng sốt, theo bản năng trừng mắt nhìn trưởng thôn, ai dè thấy trưởng thôn cũng đang trừng mắt nhìn cha mẹ Chu Đại Lượng.
Lí trưởng cũng nhìn về phía cha mẹ Chu Đại Lượng, hiển nhiên hai vợ chồng cũng không nghĩ lại xảy ra chuyện này, sắc mặt có chút trắng bệch, vội vàng đưa mắt đi tìm con trai trong đám người.
Phó huyện lệnh không phát hiện ra sự khác thường của bọn họ, ngồi xổm xuống nhìn mấy hạt thóc ngả màu đen kia, sờ thử, hỏi: "Mấy cái này là bị úng nước à?"
Chu Đại Lượng ôm một túi lúa mạch từ trong phòng ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn đám đông đang đứng trong sân, dường như không ngờ rằng trong nhà lại có nhiều người như thế.
Mãn Bảo từ sau đám người chen lên phía trước, trốn phía sau Chu đại lang lén giơ ngón tay cái với hắn, tỏ vẻ khen ngợi.
harry potter fanfic
Chu Đại Lượng không dám đưa mắt ra hiệu cho bé, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Phó huyện lệnh thấy cha mẹ Đại Lượng ấp úng nói không nên lời, hơi nhăn mày, nhìn về phía Chu Đại Lượng, hỏi lại lần nữa: "Chỗ lương thực này đều bị úng nước à?"
Chu Đại Lượng rối rít gật đầu, nói: "Lương thực của các nhà các hộ chỉ để một ít bỏ ra ăn thôi, còn thừa đều phải đặt lên trên giá gỗ, để tránh bị ẩm.
Nhưng phòng ở nhà tôi bị sập, lúc ấy xà nhà rơi xuống dưới, lương thực chất trên giá gỗ cũng đều bị văng xuống đất.
Mà bên ngoài trời lại mưa to, không còn mái nhà che, nước chảy ào hết xuống, cho nên tất cả lương thực đều bị úng nước.
"
Mà vận khí của bọn họ còn không tốt, mấy ngày sau đó trời vẫn mưa liên miên, đến người trong nhà còn phải sang nhà người thân ở nhờ hết, càng đừng nói chỗ lương thực này.
Mà chờ đến khi mưa nhỏ hơn chút, cuối cùng bọn họ cũng tìm được chỗ để phơi lương thực, thì lại thấy rất nhiều lúa mạch đều đã nảy mầm, còn có không ít hạt thóc mọc mầm.
Số còn lại, cho dù bọn họ đã phơi ra luôn, nhưng bởi vì trời vẫn không có nắng, nên vẫn có không ít lương thực lại tiếp tục mọc mầm.
Cuối cùng cha Đại Lượng phải nhẫn tâm đổi ba cân lúa mạch và hạt thóc đã mọc mầm lấy một cân lương thực bình thường với người trong thôn.
Không còn cách nào, chỗ lúa mạch và thóc này không chỉ mạo mầm, mà còn bị ướt nữa, nhưng dù vậy, cũng không đổi được bao nhiêu.
Vì thứ này ăn một hai bữa thì còn được, chứ mua nhiều lấy về, lúc mầm mọc dài, có muốn ăn cũng ăn không hết, vậy mới là lãng phí.
Chu lão đầu lại đổi không ít, có thể nói là nhà họ Chu là nhà đổi nhiều nhất, tận cân (kg).
Nhiều lúa mạch, ít thóc.
Nhà họ Chu đông người, nhà lại rộng, Chu lão đầu dứt khoát bảo người trong nhà đốt than trong phòng bếp, để lão nhị làm một cái giường tre dài để bên trên, rồi đốt than lửa hong ở phía dưới.
Sau đó rải hạt thóc lên giường tre, dùng than lửa cẩn thận hong cả đêm, phải chú ý đảo, chỗ thóc đó sẽ từ từ khô vào.
Tuy rằng chúng nó có cả mầm, nhưng Chu lão đầu không chê chút nào, hong khô xong thì xát vỏ đi, khoảng thời gian này trong nhà nấu cơm toàn dùng chỗ gạo này.
Tuy rằng Mãn Bảo cảm thấy không ngon, chẳng có hương vị mấy, nhưng già trẻ nhà họ Chu vẫn ăn rất ngon lành.
Mà lúa mạch cũng đặt lên đó hong, nếu không kịp hong, thì nghiền thành bột.
Bởi vì lúa mạch bị ướt, nghiền vỏ ra thành bột trông không đẹp lắm, nhưng người trong nhà cũng không bận tâm, trực tiếp mang bột nghiền này để lên giường tre hong khô, sau khi khô rồi thì cất đi, để sau này làm bánh canh, hoặc là trực tiếp làm bánh nướng áp chảo hay màn thầu đều được.
Tuy rằng hương vị không tốt lắm, nhưng ít ra cũng có thể để được lâu, không phải sao?
Đại Lượng còn tò mò đến quan sát giường tre nhà bọn họ, sau đó trả tiền đặt Chu nhị lang làm cho một cái.
Nhưng dù như thế cũng chẳng thể bù đắp được bao nhiêu tổn thất cho nhà họ, bởi vì nhà bọn họ ít người, hong bằng than lửa, phải cần có người trông liên tục.
Ngoài ruộng có việc phải làm, còn phải trông lửa hong khô, có khi buổi tối còn phải thức đêm, nhà Đại Lượng chỉ có bốn người thôi, căn bản không có ai rảnh.
Cuối cùng phần lớn lương thực vẫn không thể kịp thời hong khô, mà phơi nắng thì lương thực bị đen và tỏa ra mùi mốc như vậy.
Phó huyện lệnh giơ tay chà xát vài cái, rồi ngửa lòng bàn tay xem thử, thấy đen thùi lùi.
Đưa lại gần thì ngửi thấy một cỗ mùi mốc ập vào mặt.
Phó huyện lệnh trầm ngâm không nói câu nào.
Chủ bộ đi theo hắn đến đây vội vàng nói: "Đại nhân, chúng ta đi xem nhà tiếp theo thôi.
"
Phó huyện lệnh nhìn hắn một cái, hỏi Chu Đại Lượng, "Năm nay nhà ngươi trồng bao nhiêu mẫu lúa mạch, bao nhiêu mẫu lúa nước, bị ngập bao nhiêu, có trồng cây đậu không?"
Chu Đại Lượng trả lời từng câu một.
Phó huyện lệnh gật đầu, bảo sư gia ghi nhớ tình hình nhà hắn, sau đó lại dẫn người đi xem hai nhà kia một lát, hai nhà kia cũng đang phơi lương thực trong sân, có thể nói, bây giờ người trong thôn đều đang phơi lương thực mốc meo sắp biến thành đen kia.
Lí do của mọi người rất đầy đủ, "Cũng chỉ có hai hôm nay mới bắt đầu có nắng, nếu không nhanh mang ra phơi, trời lại mưa tiếp thì khổ.
".