Nơi đó có một cái sân để không, vốn là định để làm chỗ cho khách ở, bây giờ lại đang sáng đèn bên trong.
Đại Cát mở cửa cho Lưu thị, thấp giọng nói: "Hai người kia đã tỉnh, theo ngài phân phó, tôi đã tách bọn họ ra để giam.
"
Lưu thị gật đầu, đứng ngoài cửa sổ nhìn một lúc, cũng không đi vào, mà xoay người đi vào phòng người vẫn luôn thanh tỉnh từ đầu đến cuối kia.
Tay chân hắn đều bị trói chặt, còn là dùng kĩ xảo trói đặc thù, căn bản là không thể thoát ra được.
Đại Cát chuyển ghế ra cho Lưu thị, chờ bà ra hiệu xong mới lấy giẻ lau đang bịt miệng hắn ra, sau đó đá hắn một cái, giọng uy hiếp: "Thành thật chút, nếu không ngươi không được sống tốt đâu.
"
Lưu thị ngồi trên ghế trên, hỏi: "Là ai phái các ngươi tới?"
Hắn ta không trả lời.
Lưu thị cũng không chờ lâu, nhìn hắn tiếp tục hỏi, "Các ngươi tới đây vì nhà họ Bạch, hay là tới vì người khác?"
Hắn vẫn không trả lời.
Lưu thị nhìn hắn, không hỏi lại, nhưng cũng không rời đi, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, không biết đang suy nghĩ gì.
Hồi lâu sau, Lưu thị thở dài một cái, nói: "Các ngươi tới chỗ này, có người thứ tư biết không? Nếu có người tới hỏi, mà tất cả chúng ta đều khăng khăng nói các ngươi đã rời đi, ngươi nói xem, bọn họ có thể làm gì được chúng ta?"
Trong mắt hắn ánh lên sự sợ hãi.
Lưu thị ung dung nói: "Có rất nhiều cách giết người, cũng có rất nhiều cách hủy thi diệt tích, ngươi nói xem, ta có thể tìm được cách tốt nhất không?"
Hắn run rẩy không nói gì.
Lưu thị đứng dậy rời đi.
Đại Cát lại bịt kín miệng hắn một lần nữa, sau đó mới theo ra ngoài.
Vẻ mặt ma ma khó hiểu, không rõ vì sao lão phu nhân muốn bước vào vũng nước đục này.
Lưu thị đứng trong sân, nhìn bóng đêm âm trầm ở bên ngoài, bóng đêm kia như một con quái thú đang ẩn nấp, lúc nào cũng có thể bất chợt há miệng nuốt người đi đường ngang qua.
Đại Cát bước lên, khom người nói: "Lão phu nhân, tôi đã dặn gia đinh thay nhau trông kỹ cả canh giờ ở đây rồi, sẽ không để bọn họ chạy thoát đâu ạ.
"
Lưu thị gật đầu, hỏi: "Đông Thụ đi rồi hả?"
"Vâng, lúc đánh nhau buổi chiều hắn đã đi rồi, hẳn là đi báo tin cho đường lão gia.
"
Tuy rằng Bạch lão gia nói trong nhà xảy ra chuyện gì hẵng đi tìm hắn, nhưng chưa nói đến việc nhà họ Bạch ở ngay trong thôn Thất Lí, chỉ riêng việc ba người kia đã từng tới nhà họ Bạch đầu tiên, bọn họ cũng không dám thiếu cảnh giác.
Cho nên Đông Thụ lập tức đi luôn.
Lưu thị nói: "Vậy ngủ một giấc, chờ đến hừng đông thì chắc Lập Chi cũng về tới nơi rồi.
"
Mãn Bảo cũng chạy về phòng mình ngủ, Tiền thị thoáng nhìn lỗ thủng kia, muốn bé ngủ cùng mình, nhưng Mãn Bảo kiên quyết lắc đầu, "Trời có mưa đâu ạ, con muốn ngủ một mình.
"
"Được rồi, được rồi, để nó ngủ đi," Mặt Chu lão đầu đau, lòng cũng đau, còn đang bực bội, phất tay nói: "Có việc gì thì gọi lão tứ, Mãn Bảo, buổi tối không được thức khuya quá đấy, biết chưa?"
Mãn Bảo lên tiếng, "Vâng ạ.
"
Bé vui vẻ chạy về giường mình, đuổi hết muỗi ra rồi buông màn xuống, nằm trên giường, giờ bé có thể nhìn được bầu trời sao kìa.
Nếu trời có thể mãi không đổ mưa, thì thật ra không sửa lại nóc nhà cũng khá tốt, ngày nào cũng có thể nằm trên giường ngắm sao và trăng.
Mãn Bảo ngắm sao một lúc, sau đó đưa ý thức vào trong hệ thống, trong đó có một ô vuông để hai quyển sách, một quyển là , một quyển là.
Khoa Khoa giải thích: " là do người tương lai biên soạn, viết những thứ cơ bản nhất.
Nhưng vì trong tương lai, có rất nhiều loại thảo dược đều bị tuyệt chủng hoặc bên bờ tuyệt chủng, cho nên ta mới mua cho ký chủ.
Trong đó có phiên dịch, thông tục dễ hiểu, rất thích hợp cho người mới học.
"
Nó nói: "So với Đông y hiện đại, đương nhiên, đối với ngươi là Đông y trong tương lai, thì ta càng kiến nghị ngươi học Đông y cổ đại trước, đặc biệt là những đơn thuốc còn lưu lại từ thế kỷ .
"
"Giữa thế kỷ , Đông y cực thịnh, có rất nhiều đơn thuốc đều được nghiệm chứng nguyên vẹn và cải thiện, ký chủ học tập mấy tri thức này, không những có thể đứng ở trên vai tiền nhân, còn có thể đứng ở trên vai hậu nhân.
"
Xịn như vậy.
Đối với kiến nghị của Khoa Khoa, Mãn Bảo vẫn luôn rất tiếp thu, bé gật đầu, mở quyển cơ sở lý luận ra đọc trước.
Mấy thứ như lý luận này, ai đọc sẽ hiểu, chỉ chốc lát sau là Mãn Bảo đã thấy mệt rã rời rồi.
Xưa nay bé vẫn là một đứa bé luôn nghe theo tiếng gọi nội tâm, vì thế vừa buồn ngủ là lập tức đưa ý thức ra, nằm trên gối ngủ khò khò.
Khoa Khoa:.
Hình như tính hơi sai rồi, hẳn là nên mua cho bé mỗi quyển thôi, cơ sở lý luận thì để lớn hơn chút nữa hẵng xem?
Ban ngày hưng phấn và kch thích quá mức, hơn nữa còn mở cửa sổ hở nóc nhà, nên thời tiết se se lạnh, tuy rằng vẫn còn tiếng muỗi vo ve, nhưng có màn che, chúng nó cũng không vào được.
Mà sau khi Mãn Bảo ngủ say, thì hiển nhiên mấy âm thanh này không quấy rầy được bé, cho nên bé ngủ rất ngon, trời sáng từ bao giờ cũng không biết.
Bạch Thiện Bảo cũng ngủ rất ngon, tương phản với hai bọn họ là đại đa số các thôn dân, tất cả người lớn trong nhà Chu lão đầu và Lưu thị nhà họ Bạch.
Một đêm này bà gần như không ngủ, cứ lẳng lặng tựa lưng nằm như vậy, cho nên ngoài sân vừa có tiếng động bà đã mở mắt, hắng giọng hỏi, "Sao thế?"
Nha đầu trực đêm lập tức đi ra ngoài hỏi, một lát sau trở về bẩm báo, "Thưa lão phu nhân, là người gác cổng tới báo, nói đường lão gia đã trở về ạ.
"
Lưu thị liền đứng dậy, nói: "Bảo quản gia sang mời hắn đi.
"
"Vâng ạ.
"
Bạch Lập đi về không ngừng nghỉ, vốn là hôm nay bọn họ cũng đang định từ huyện bên cạnh trở về huyện La Giang, nhưng từ lúc tối qua nhận được tin tức hắn đã đứng ngồi không yên rồi.
Nhưng chỗ của bọn hắn ở trong thành, cửa thành đã đóng, cho nên mãi đến rạng sáng cửa thành mở hắn mới phi ngựa gấp về, cũng may huyện bên cạnh cách huyện bọn họ không xa lắm, phi ngựa nhanh tầm hơn một canh giờ là đến.
Hắn vừa lau mặt vừa nghe quản gia đứng bên cạnh báo lại tình huống mới nhất.
Nghe đến chỗ ba người bị bắt kia được Lưu thị mang về nhà mình, Bạch lão gia kinh ngạc quay đầu nhìn quản gia, "Là chính miệng thím nói muốn thay mọi người giam giữ bọn họ hả?"
"Vâng, chính miệng Lưu lão phu nhân nói.
"
Tốc độ của Bạch lão gia nhanh hơn, hắn rất hiểu thím, từ sau khi em họ qua đời, nếu bà có thể tránh rắc rối gì thì sẽ tránh, ngoại trừ chuyện liên quan đến Thiện Bảo, thì thái độ của bà đối với mọi chuyện khác đều rất thản nhiên lạnh nhạt.
Ngày hôm qua nghe nói Lưu thị tự mình dẫn mấy kẻ lừa đảo không rõ nguồn gốc kia đi tìm trưởng thôn hắn đã thấy không đúng rồi, thế mà bây giờ bà còn tự mình nhận giam giữ mấy người rắc rối như vậy, vậy càng không giống bình thường.
Bạch lão gia ném khăn lông xuống, đúng lúc người hầu nhà bên cạnh tới mời hắn cũng sang đến đây, hắn không kịp ăn sáng, tùy tiện cầm hai miếng bánh ngọt rồi lập tức đi theo sang nhà bên.
"Lão phu nhân có bị hoảng sợ không?"
Bạch lão gia hỏi lại một lần, sau khi xác nhận không chỉ có người nhà họ Bạch đều rất tốt, ngay cả ba "Kẻ lừa đảo" kia dường như cũng rất ổn thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
.