Chu lão đầu thoáng nhìn sắc trời, nói với Phùng thị: "Con đến nhà Chu Hổ xem thử, hỏi xem mẹ con có về nhà ăn cơm không."
Phùng thị đáp vâng.
Tiền thị sinh rất nhiều con, tuy rằng bà không phải bà đỡ, nhưng nhà nào trong thôn sinh con cũng thích mời bà đến nhà ngồi, cho dù chẳng cần làm gì, chỉ cần ngồi trò chuyện với sản phụ không thôi cũng được.
Phùng thị trở lại rất nhanh, nói: "Không nhanh như vậy ạ, mới vừa bắt đầu, nên có khi đến đêm mới có thể sinh ạ."
Vì thế mọi người không đợi bà nữa, bắt đầu cầm bát đũa ăn cơm, ăn cơm xong rồi, mấy người Phùng thị giúp đỡ bê bát đũa vào trong phòng bép, hôm nay đến lượt Chu Hỉ rửa bát.
Sau đó mấy người lớn cùng nhau bê ghế dựa vào trong sân để ngồi tổng kết công việc hôm nay, bọn trẻ chạy tới chạy lui nô đùa, lớn hơn một chút thì cầm que than củi viết viết vẽ vẽ dưới sân, ôn lại chữ Mãn Bảo dạy bọn họ.
Mãn Bảo lại dạy bọn họ một bài , cũng không dài, chỉ có ba câu, bé lấy que viết từng chữ rõ ràng lên đất, dạy bọn họ đọc hai lần rồi ném gậy sấn lên nghe nhị ca nói chuyện.
Chu nhị lang lấy hết số tiền kiếm được trong lần lên huyện thành này ra, ánh mắt mọi người đều ngưng lại một chỗ, bởi vì trong đó có bốn xâu tiền, còn có một đống tiền chưa xâu, nhìn qua cũng phải đến văn.
Chu nhị lang vui sướng nói: "Cha, tuy đậu phụ và rau xanh khá rẻ, nhưng góp ít thành nhiều, nấm dại chúng ta mang đi bán cũng khá ổn, năm nay ít người bán nấm dại, mấy nhà có điều kiện rất sẵn lòng bỏ tiền."
Chu lão đầu không kiên nhẫn, mấy thứ này nhà bọn họ đều bán rồi, đã biết giá, đây không phải là điều ông muốn biết nhất, vì thế nói thẳng: "Con cứ nói luôn là phục linh bán được bao nhiêu tiền đi."
Vẻ tươi cười trên mặt Chu nhị lang không có cách nào nén xuống được, "Chắc chắn mọi người không thể ngờ được, phục linh kia, vẫn còn dính bùn đấy, mà Trịnh chưởng quầy vẫn mua hết, cân tất cả vỏ luôn, văn một cân, chỗ con mang đi là ba cân rưỡi, cho nên bán được văn."
Chỉ hai gốc phục linh như này mà tiền bán ra còn cao hơn cả một sọt nấm dại, hai sọt rau xanh và hai thùng đậu phụ hắn mang đi.
Nếu không có một sọt nấm dại kia, thì e rằng còn phải thêm một sọt rau xanh và một thùng đậu hủ mới so được với hai gốc phục linh này.
Chu lão đầu cũng rất kinh ngạc, hỏi: "Thứ này đắt như vậy? Thế mà còn đắt hơn cả nữ trinh tử?"
"Còn không phải sao ạ, nghe Trịnh chưởng quầy nói, mấy lão phu nhân, phu nhân và tiểu thư đều thích dùng phục linh để chế biến bánh ngọt và đồ tráng miệng, nói đó là thánh phẩm dưỡng nhan, chẳng kém tổ yến, cho nên một hộp phục linh có thể bán được từ hai lượng đến mười lượng."
Chu nhị lang còn đang thấy hơi tiếc kìa, "Phục linh của chúng ta to, ruột còn trắng tinh, nghe nói là loại tốt nhất, sau khi bào chế xong, một hộp có thể bán được ít nhất năm lượng.
Con xem thử hộp bọn họ đựng phục linh rồi, chắc chắn không quá một cân, có lẽ chỉ được tầm bảy tám lạng thôi."
Đầu Chu lão đầu nhảy số vèo vèo, "Có phải là cần phơi nắng không? Hay là nhà chúng ta tự mình phơi.."
"Cha, ngài đừng nghĩ nữa, việc này không đơn giản như vậy đâu," Chu nhị lang nói: "Phải bào chế, phục linh này cũng không phải là nữ trinh tử, chỉ cần xông qua nước nóng hay mang ra phơi nắng là được, nghe nói còn có vài phương pháp đấy, mà mỗi phương pháp sẽ cho ra thành phẩm phục linh khác nhau, trị những bệnh khác nhau, có một cách gọi chế chu sa, nhưng khó lắm, dù sao con cũng không nhớ được."
Chu lão đầu liền nhìn về phía Mãn Bảo.
Ánh mắt mọi người cũng chuyển về phía bé.
Mãn Bảo đang nghe rất say sưa, thấy mọi người đều quay sang nhìn bé, bèn chớp chớp mắt, hỏi: "Sao vậy ạ?"
Chu lão đầu mong đợi hỏi, "Mãn Bảo à, con có nhìn thấy sách bào chế dược liệu ở chỗ Trang tiên sinh và nhà Thiện Bảo không?"
Mãn Bảo ngẫm nghĩ, nói: "Hình như chỗ Trang tiên sinh có một quyển sách mỏng."
Hai mắt Chu lão đầu sáng lấp lánh, hỏi: "Con có thể đọc hiểu nó không?"
Mãn Bảo lập tức biết cha già đang nghĩ gì, nói: "Cha, ngươi đừng nghĩ nữa, bào chế dược liệu rất dễ thất bại, nhà ta chưa quen tay, còn phải mua chu sa, chẳng may không khống chế được độ lửa, chỉ sai một tí là thành bào chế không tốt rồi.
Đến lúc đó không chỉ phí chu sa, mà còn phí cả phục linh, phí phạm biết bao nha."
Thứ này khó tìm như vậy, sao có thể tùy tiện lãng phí chứ?
Mãn Bảo vừa nói như vậy, Chu nhị lang cũng lập tức tỉnh táo lại, nói: "Cha, một cân phục linh này cũng tận văn rồi đó, còn là để nguyên vỏ dính bùn."
Mãn Bảo không nhịn được nói: "Nhị ca, vỏ phục linh cũng là dược liệu, đương nhiên phải cân cả vỏ."
"À à, hóa ra vỏ cũng là dược liệu à."
Vậy Chu nhị lang càng không nỡ, nói: "Cha, đến vỏ cũng phải bào chế, thế này thì cho dù Mãn Bảo có thể dạy, phỏng chừng chúng ta cũng không học được đâu ạ."
Chu tứ lang hung hăng gật đầu, "Cha, thứ này không dễ tìm đâu."
Chu lão đầu thất vọng thở dài một hơi, "Được rồi, vậy chúng ta cứ tìm phục linh bán thôi vậy."
Nhưng không duyên không cớ mất đi nhiều tiền như vậy, Chu lão đầu vẫn có chút đau lòng, vì thế trừng mắt nhìn đám con trai với vẻ hận sắt không thành thép, nói: "Nhìn cả đám chúng mày này, lớn lên chẳng được tích sự gì, có cái việc bào chế dược liệu thôi cũng không biết."
Đám huynh đệ:.
Ngài biết, thì mời ngài lên.
Thật ra đám Chu đại lang cảm thấy bọn họ đã rất giỏi rồi, không nói lúc bọn họ còn nhỏ, hiện tại mấy việc họ đang làm này, cha bọn họ đã làm được việc nào?
Trước kia, cha bọn họ chỉ biết làm việc ở dưới ruộng, làm quần quật quanh năm suốt tháng chỉ cần không đói bụng là được, quần áo mấy huynh đệ họ mặc đều là xin lại của nhà chú bác, sau đó truyền dần xuống dưới.
Mãn Bảo cũng dễ thỏa mãn như các ca ca bé, tiên sinh đã dạy bé và Bạch Thiện Bảo không chỉ một lần, là phải bước chậm lại, không thể mới học đi đã tập chạy, càng không thể mới biết chạy đã nghĩ đến việc bay lên trời.
Người trước sẽ bị ngã rất đau, mà người sau có khả năng sẽ bị rớt từ trên trời xuống dưới đất.
Người trước có thể chỉ là rất đau, sau đó sẽ khỏi, nhưng người sau có thể sẽ chết, đương nhiên, hậu quả này là kết quả mà Mãn Bảo và Khoa Khoa tìm ra được sau một cuộc thảo luận chuyên sâu.
Cho nên tuy rằng bé luôn tràn đầy tự tin, nhưng trên một mức độ nào đó, bé cảm thấy mình vẫn rất khiêm tốn, rất biết tự hiểu lấy mình.
Khoa Khoa: Mới là lạ đó!
Chu lão đầu bảo Mãn Bảo đi lấy sổ sách ra, ghi hết số tiền hôm nay Chu nhị lang kiếm được vào, sau đó thu lại tất cả chỗ tiền kia.
Ngẫm nghĩ, ông lại lấy mười văn tiền từ mấy đồng rải rác ở ngoài ra đưa cho Chu nhị lang, nói: "Nếu rau xanh và đậu phụ đều bán được giá, vậy ngày mai con cứ tiếp tục lên huyện thành, không phải nói rau ở vịnh nhỏ bên kia có thể ăn được rồi sao?"
"Đúng là có thể ăn được, nhưng vẫn còn non, mặc dù ăn ngon, nhưng chúng ta bán từ giờ thì hơi thiệt đấy ạ."
"Vậy ngày mai cứ tiếp tục bán rau ở vườn, hai ba ngày nữa thì rau ở bên vịnh nhỏ cũng đủ tầm, vợ lão đại, bây giờ con đi ngâm cây đậu luôn đi, sáng sớm mai dậy làm đậu phụ."
Tiểu Tiền thị đáp vâng.
Chu nhị lang nhận lấy mười văn tiền kia, ưu thương thở dài một hơi.
Nếu mẹ ở nhà thì tốt, phải biết rằng, bây giờ tiền hắn kiếm được lúc vào thành đều nộp hết vào quỹ chung, bản thân không được chia đồng nào, cho nên mỗi lần vào thành mẹ đều sẽ đưa cho hắn mười lăm văn tiền.
Ngoài phí vào thành, phí bảo hộ, hắn còn có thể dư lại khoảng năm văn, có thể mua một bát canh nóng ở huyện thành ăn với lương khô, hoặc thỉnh thoảng có thể ăn một cái bánh bao xa xỉ.
Nhưng hôm nay cha hắn chỉ cho hắn mỗi mười văn tiền.
Mãn Bảo cũng cảm thấy cha già đúng kẹt, đồng tình nhìn nhị ca một cái rồi vỗ mông đi xem đám cháu trai cháu gái tập viết, bé đã tắm rửa thay quần áo rồi, hôm nay không thể ra ngoài chơi nữa..