Chu tứ lang không khỏi trừng mắt nhìn hắn, "Đệ còn có mặt mũi mà nói hả, đệ tay không chạy tuốt đằng trước, để một mình ta ở phía sau."
"Tay không chỗ nào, đệ vác cuốc mà." Chu ngũ lang nói: "Đệ đã bảo huynh chạy trước, ai bảo huynh còn quay lại cãi nhau với người ta? Không thấy bọn họ có nhiều người sao?"
Mãn Bảo ngồi bên cạnh nghe, quay đầu hết nhìn người này lại quay sang nhìn người kia, nghe rất thích thú.
Chu lão đầu lại không cảm thấy thú vị, giơ tay vỗ đùi, để hai đứa con trai yên lặng, lúc này mới nói: "Vì sao bọn họ lại đuổi các con? Chẳng lẽ bọn họ biết chuyện các con vào núi đào phục linh?"
"Không biết ạ," Chu tứ lang nói rất chắc chắn: "Con đã hỏi bọn họ, bọn họ đố kỵ chúng ta tìm được nấm dại trên núi."
Nếu không hắn mới chẳng ngốc quay đầu cãi nhau với người ta nhé.
Hắn liếc lão ngũ một cái khinh bỉ, cảm thấy thằng nhóc này chính là kiểu người bị người ta đánh cũng không biết vì sao mình bị đánh.
"Nhị ca bán thức ăn trên huyện thành, không biết bị người nào ở thôn Đại Lê nhìn thấy, huynh ấy bán một cân nấm dại được hai mươi văn, còn đắt hơn cả thịt, người kia về lan truyền, không biết là ai nói cho hai nhà họ, nói chúng con tìm nấm dại trên núi của bọn họ, nên bọn họ mới lên núi đuổi bọn con."
Thật ra mấy hôm nay không phải ngày nào bọn họ cũng có thể tìm được nấm dại, chủ yếu là do thứ này lớn nhanh, chết cũng nhanh.
Nếu hôm qua trời mưa, thì hôm nay có thể mọc ra rồi, nhưng qua hai ngày mà không ai tìm được nó, nó sẽ tự rụng xuống.
Cho dù là tìm được, thì nó cũng bị già cũng không thể ăn được.
Chu nhị lang bán đắt, nhưng cũng có yêu cầu rất cao với chất lượng, nấm dại không tươi sẽ không mang lên huyện thành bán.
Mấy nhà có tiền rất chú trọng điều này.
Bọn họ không để ý việc nấm dại đắt hơn thịt, nhưng nhất định sẽ để ý nấm dại có tươi ngon không.
Nhưng nhà họ Chu nhiều người, hơn nữa còn có kinh nghiệm phong phú với phương diện này, đặc biệt là Chu tứ lang.
Nói đến chuyện tìm thực vật trong núi, mấy huynh đệ nhà họ Chu không ai lợi hại bằng hắn.
Chỉ có Mãn Bảo luôn gặp kỳ ngộ mới có khả năng sánh bằng.
Nhưng tính chất hai việc này khác nhau, bởi vì thứ Mãn Bảo tìm được đều là mấy thứ bọn họ không biết, chính là cậy vào học thức phong phú.
Thôn Thất Lí có rất ít người vào thành, nên tuy rằng biết nhà họ Chu trồng rau bán rau, nhưng cũng không biết bọn họ có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Càng đừng nói đến tiền bán mấy thứ khác.
Cho nên cũng chẳng có ghen tị gì, mà kể cả có ghen tị, thì cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Nhưng bên thôn Đại Lê lại khác, cách một cái thôn, còn từng đánh nhau, ai thèm quan tâm đến mặt mũi của ngươi?
Cho nên nói đuổi là đuổi.
Chu lão đầu tức giận đến nỗi rít vài hơi thuốc, nhưng kìm nén nửa ngày, ông vẫn cắn răng nói: "Sau này đừng đi Chúng Sơn nữa, không phải không tìm thấy phục linh sao?"
"Đúng là không tìm thấy phục linh, nhưng tìm được nấm dại mà cha," Chu tứ lang sốt ruột nói: "Cha, con không dám đảm bảo ngày nào cũng có thể tìm được tám cân mười cân trên đó, nhưng chỉ cần đi sâu vào trong, tìm được bốn năm cân không là vấn đề, năm cân nấm dại là một trăm văn lận đó."
Bây giờ số học của Chu tứ lang rất tốt, liến thoắng tính toán cho ông nghe, "Một ngày kiếm được tối thiểu một trăm văn, vậy một tháng chính là ba điếu tiền, từng này cần trồng bao nhiêu lương thực mới đủ?"
Chu lão đầu liếc xéo hắn: "Bớt bớt đi, mày coi thường cha mày không biết chữ phải không? Thời tiết như này, mày có thể xin ông trời cho mưa mỗi ngày để mọc nấm?"
Chu tứ lang cúi đầu.
Tuy rằng Chu lão đầu cũng đau lòng phần tổn thất này, nhưng ông vẫn còn lý trí, hừ một tiếng nói: "Sắp thu hoạch rồi, cho dù trong núi có nấm, cũng không có thời gian tìm đâu, bây giờ mà còn muốn đánh nhau với ta, ngại chuyện trong nhà chưa đủ nhiều hả?"
Chu tứ lang không phục, "Vậy chuyện này cứ bỏ qua như vậy ạ?"
Chu lão đầu cúi đầu không nói gì, nhưng thái độ rất rõ ràng.
Chu tứ lang tức giận vô cùng, Chu ngũ lang cũng rất tức giận, hai người bọn họ, lúc chơi trong thôn gần như là cầm đầu đám trẻ, còn đang lúc tuổi trẻ khí thịnh, đương nhiên không nuốt trôi cục tức này.
Sau đó vì sợ cha già, nên tuy rằng nuốt không trôi, nhưng vẫn không dám nói gì, càng không dám lén đến thôn Đại Lê tìm người đánh nhau.
Bởi vì loại chuyện như đánh nhau chắc chắn sẽ phải kêu huynh gọi đệ, nhưng chỉ cần gọi mấy người từ tam ca trở lên, chắc chắn sẽ không thể qua mắt cha già.
Hai người thở ngắn than dài đi sang sát vách.
Chu lão đầu nói với Phương thị: "Đến chỗ mẹ con lấy rượu thuốc, cho lão tứ xoa một chút, hôm nay trời không mưa, ngày mai cũng không có nấm gì đâu, bảo hắn lên núi xúc bùn với đám đại ca hắn."
Mãn Bảo đã đi theo sau tứ ca vào phòng, tò mò hỏi, "Tứ ca, các huynh thật sự không tìm được phục linh ạ?"
"Không tìm được," Chu tứ lang rất không vui nói: "Chúng ta đã lật tìm hết mấy gốc cây tùng bị chặt rồi, một gốc phục linh cũng không tìm được."
Mãn Bảo như suy tư gì, "Chẳng lẽ điều kiện sinh trưởng của nó không phải gốc cây tùng?"
Chu tứ lang lé mắt nhìn bé, "Không phải muội nói, nó là tùng linh tùng thần hay tinh hoa của tùng gì đó sao?
" Đúng ạ, "Mãn Bảo chớp mắt, nói:" Nhưng nó không phải của gốc cây tùng nha.
"
Chu tứ lang:"...!"
Hai huynh muội hai mặt nhìn nhau, hồi lâu sau, Chu tứ lang định giơ tay bẹo má bé, bị Mãn Bảo chạy ra cửa nhanh như chớp để né.
Chu tứ lang hận không thể đấm giường thở dài, tiếc nuối nói:" Muội có biết vì mấy hôm nay mãi không tìm được mà để lỡ bao nhiêu tiền không? Hôm kia nhị ca bán hết số phục linh còn lại cho Trịnh chưởng quầy rồi, tổng cộng là mười một cân bảy lạng, bán được văn tiền, nếu mấy ngày hôm nay chúng ta đều có thể tìm được phục linh..
"
Nước miếng của Chu tứ lang sắp tràn ra rồi.
Mãn Bảo bám cửa nói:" Đây là chuyện không thể, huynh tưởng dược liệu là cải trắng à, chúng ta còn vẫn đang tìm nữ trinh kìa, nhưng hai năm rồi, không phải mấy người đại ca cũng chỉ tìm được năm cây thôi đó sao? "
Mãn Bảo nói:" Đây không phải là do nhà mình tự trồng, muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu.
"
Chu tứ lang vốn đang nuối tiếc vô cùng, nghe đến đó thì khẽ khựng lại, nghiêng đầu nói:" Đúng vậy, vì sao chúng ta không thể tự trồng nhỉ, giống như trồng gừng ấy.
"
Mãn Bảo hỏi:" Huynh có ruộng sao?"
Chu tứ lang lập tức im lặng.
Mấy thứ như ruộng vĩnh nghiệp mà triều đình chia xuống có quy định rất cứng nhắc, trồng lúa nước là tốt nhất, không thể trồng lúa thì có thể trồng mấy loại cây đậu, mè gì đó, nếu ngươi lấy ra một phần để trồng dưa hay rau thì lí trưởng cũng mở một mắt nhắm một mắt mặc kệ, nhưng nếu dám trồng mấy thứ linh tinh xâm lấn ruộng tốt, vậy chắc chắn là một chuyện rất nghiêm trọng.
Gừng gì đó, có thể trồng được, củ mài cũng có thể ăn, miễn cưỡng được tính là đủ tư cách đi.
Nhưng mấy thứ như phục linh, hiển nhiên không thể trực tiếp cho vào nồi hầm như củ mài.
Hai huynh muội bắt đầu trầm tư, Khoa Khoa thấy thế, rất muốn nói cho hai con người này biết, phục linh không phải là thứ ngươi muốn trồng là có thể trồng được, ngươi nắm giữ kỹ thuật trồng trọt sao?
Đến tận bây giờ, nhân viên nghiên cứu của Bách Khoa Quán còn chưa thể đào tạo ra phục linh đâu, nên hai huynh đệ ngươi rốt cuộc lấy đâu ra tự tin mình có thể trồng ra phục linh thế?
Các ngươi biết trồng phục linh kiểu gì sao?
Dù sao Khoa Khoa cũng không biết..