Thấy Mãn Bảo ra vẻ khiếp sợ, Khoa Khoa an ủi bé, "Không sao, ký chủ vẫn còn nhỏ mà.
"
Mãn Bảo tính thử chênh lệch giữa mình và ký chủ số , cảm thấy chịu đả kích, bé do dự một chút mới hỏi, "Khoa Khoa, ngươi có đệ đệ muội muội không?"
Lúc Khoa Khoa nhận ra ý của bé là gì dở khóc dở cười, nói: "Có, bây giờ dưới hệ thống chủ có tổng cộng hệ thống con.
"
"Tích phân của chúng ta là ít nhất hả?"
Khoa Khoa dừng lại một chút mới nói: "Không phải.
"
Mãn Bảo thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ trở lại, "Khoa Khoa, ngươi yên tâm đi, chờ bao giờ ta lớn đến mức muốn đi chỗ nào là có thể đi chỗ đó, ta nhất định sẽ đào thật nhiều thực vật chưa từng thấy cho ngươi, còn bắt thật nhiều động vật ngươi chưa từng gặp nữa.
"
Khoa Khoa cười đồng ý.
Có một điều Khoa Khoa chưa nói, là mặc dù đúng là đội của bọn họ không phải ít nhất, nhưng cũng lót đế rồi.
Hệ thống chúng nó xếp hạng căn cứ theo số tích phân đang có của hệ thống, nhưng ngay từ lúc bắt đầu Khoa Khoa đã rơi vào hoàn cảnh xấu.
Bởi vì trời xui đất khiến khiến nó đi vào không gian này, lúc trước vì để có thể liên hệ với chủ hệ thống, mở ra kênh kết nối, nó đã phải trả một cái giá rất lớn.
Lúc mới đầu, nó vẫn luôn tăng trưởng âm, cũng chỉ mấy năm gần đây mới bắt đầu có chút tích phân thu vào.
Trông thì có vẻ thảm, nhưng đổi theo một góc nhìn khác, ký chủ của nó cũng đang rất cố gắng kiếm tích phân, không có mục tiêu đối nghịch với nó.
Theo nó biết, hệ thống đệ đệ đang xếp cuối bảng xếp hạng hiện tại mới gọi là thảm, tích phân là phụ, cái chính là ký chủ của nó mua sắm rất nhiều đồ từ trung tâm mua sắm, khiến cho thế giới hiện thực chấn động, bây giờ không chỉ khiến tình cảnh của ký chủ nó rất nan nguy, mà ngay cả hệ thống cũng bị hệ thống chủ phán hình phạt vì tội ác ý nhiễu loạn hiện thực, bây giờ tích phân đang là số âm.
Nếu nó không thể làm tích phân trở về số dương trước khi kết thúc nhiệm kỳ, thì hệ thống chủ không chỉ không thu nó về, mà còn sẽ khởi động thiết bị tiêu hủy để tiêu hủy nó.
Đây cũng là một trong những lý do vì sao lúc trước Khoa Khoa phát hiện con đường không gian có dị thường thì lập tức quyết đoán lựa chọn nhận ký chủ.
Bởi vì chỉ có nhận chủ, để bảo vệ dữ liệu gốc có cài độ thiện chí và giới hạn đối với nhân loại trong con chip của bọn họ, vì bảo vệ loài người đã được hệ thống nhận chủ, thì trước khi con người chết tự nhiên, bọn họ sẽ không thể tiêu hủy nó.
Khoa Khoa nhìn ký chủ nấm lùn của mình, cổ vũ bé: "Rất tốt, bây giờ ngươi còn nhỏ, cho nên nhiệm vụ quan trọng nhất là học tập thật nhiều kiến thức, chờ khi nào có thể muốn đi đâu thì đi, ngươi sẽ có thể kiếm được rất nhiều tích phân.
"
Khoa Khoa nói: "Chúng ta còn rất nhiều thời gian.
"
Mãn Bảo hung hăng gật đầu, không thảo luận chuyện này nữa, mà điều khiển chức năng phòng dạy học hiện ra, chọn vào dòng chữ
Vị thầy giáo lần trước lại đứng trên bục giảng lần nữa, hắn nhìn Mãn Bảo, mỉm cười tiếp tục giảng bài.
Nhưng Mãn Bảo biết, hắn không thấy bé, bởi vì đây là ghi hình, chứ không phải là đưa ý thức vào giống như bé.
Bé không thể thông qua hệ thống để liên hệ với người thứ hai, đương nhiên, trừ khi cái diễn đoàn Khoa Khoa nói kia có thể thành công lập ra, thì mới có thể.
Chẳng qua, tuy là ghi hình, nhưng bé vẫn nghe cực kỳ nghiêm túc, sau đó ghi lại những vấn đề chưa hiểu trong lúc nghe giảng, đợi lát nữa lớp học kết thúc, bé có thể thoát ra khỏi lớp để viết câu hỏi gửi đi.
Theo Khoa Khoa nói, mấy câu hỏi này sẽ được gửi tới Bách Khoa Quán, sau đó thông qua Bách Khoa Quán gửi tới hòm thư của thầy giáo giảng bài, đến lúc đó thầy giáo sẽ trả lời mấy câu hỏi này.
Đương nhiên, hình thức này không chỉ dành cho những ký chủ mua phòng dạy học như Mãn Bảo, mà bao gồm toàn bộ công dân trong liên minh, chỉ cần vào nghe giảng trong Bách Khoa Quán, bọn họ đều có quyền hỏi những vấn đề liên quan đến bài học.
Mãn Bảo lấy vở của mình ra, nghiêm túc ngồi trên ghế ngẩng đầu nhỏ nghe thầy giáo giảng bài.
Chờ hắn nói xong, Mãn Bảo liền mô tả lại vết thương của Chu tứ lang ngày hôm nay, sau đó viết cả những thắc mắc liên quan trong lúc nghe giảng vào vở ghi chép.
Thuận tiện mở câu hỏi hôm qua bé hỏi ra xem, quả nhiên, ở trên đã có trả lời.
Khác với câu hỏi bằng chữ của Mãn Bảo, đối phương gửi trả lời bằng video.
So với chữ viết, đương nhiên Mãn Bảo càng thích xem video hơn, vì thế nhấp mở xem đến say sưa, còn ghi lại mấy điều quan trọng trong lời giảng của hắn.
Mãn Bảo bận rộn hồi lâu mới nhớ ra mình còn chưa học thuộc, bèn mang sách giáo khoa vào trong không không gian, mở sách giáo khoa ra đọc một lượt hai lần, sau đó gấp sách lại, đưa ý thức rời khỏi hệ thống, trực tiếp nhắm mắt nhẩm lại.
Nhẩm đi nhẩm lại hai lần, Mãn Bảo tự cảm thấy đã thuộc, hơn nữa bé cũng đang buồn ngủ, bèn dứt khoát nhắm mắt đi ngủ theo mong muốn của bản thân.
Một giấc này ngủ hơi sâu, ngày hôm sau tiểu Tiền thị phải qua đây dựng bé dậy, "Nếu sau này muội vẫn còn lên núi nữa, thì cũng đừng có về muộn như vậy, nhìn xem, có phải hôm nay không dậy nổi rồi không?"
Mãn Bảo nhắm mắt gật đầu, quyết định hôm nay sẽ trở về sớm một chút.
Chẳng qua quyết định này tới buổi chiều lại trở thành phế thải, vì sau khi chạy lung tung trên Chúng Sơn đào mấy mảnh phục linh, Mãn Bảo lại mò mẫm về nhà trong bóng tối với Chu tứ lang, Chu ngũ lang.
Không sai, lần này có thêm cả Chu ngũ lang, là trợ thủ do Chu lão đầu cố ý phái đến.
Nhưng với kết quả hôm nay thì xem ra, trợ thủ này vẫn có tác dụng rất lớn, bởi vì hôm nay còn tìm được nhiều phục linh hơn cả hôm qua.
Chu lão đầu âm thầm đổi hết phục linh dưới đất thành tiền, vui vẻ nói, "Lão tứ à, không thì để ngày mai cho cả lão lục lên núi cùng mấy đứa?"
"Được ạ," Chu tứ lang đồng ý không chút do dự, có thêm một đệ đệ lên núi giúp đỡ đương nhiên hắn sẽ vui, "Vậy cha, ngày mai con có thể không đi hái rau không?"
"Không được, hái rau là buổi sáng, lên núi là buổi chiều, hái rau ảnh hưởng đến việc con lên núi à?"
"Ảnh hưởng chứ, sao lại không ảnh hưởng, buổi sáng hái rau quá mệt, buổi chiều sẽ không còn nhiều sức lực.
"
"Con có thể ngủ trưa, lúc ấy ta cũng chẳng ngăn con.
" Thấy hắn còn định dùng thủ đoạn gian dối, Chu lão đầu bèn chỉ vào hắn nói: "Nhìn Mãn Bảo đi, ngày nào nàng cũng phải dậy sớm đi học, tan học về còn vẫn phải lên núi kia kìa.
"
Chu tứ lang quay đầu nhìn Mãn Bảo, liền thấy Mãn Bảo đang đắc ý nhìn hắn, còn khoe với Chu lão đầu: "Cha, hôm nay con còn mang cả bài tập lên núi làm đó, không hề phí phạm thời gian.
"
Chu lão đầu khen bé, "Mãn Bảo của chúng ta đúng là giỏi mà.
"
Chu tứ lang "Ài" một tiếng, cúi đầu, lúc bọn họ đào phục linh thì bé dựa vào ghế làm bài tập, đúng là không phí phạm một chút thời gian nào, sao có thể không giỏi chứ?
Vì bé, hắn còn phải vác theo một cái ghế đi cho bé, thôi, ngày mai bảo lão lục vác đi, còn lão ngũ vẫn tiếp tục cõng sọt.
Nghĩ thế, Chu tứ lang đỡ lưng, chấp nhận số phận, "Được rồi, ngày mai con đi hái rau.
"
Chu lão đầu vừa lòng, quay đầu nói với Chu Hỉ: "Ngày mai con đi với lão tứ nhé, nhìn kỹ hắn, đừng để hắn lười biếng.
"
Chu Hỉ cười đáp vâng.
Lúc này Chu lão đầu mới nói với những người khác: "Lão đại, lão tam, ngày mai các con ra xem ụ phân, nên tưới nước thì tưới nước, nên xới cho thông khí thì xới lên.
"
Chu đại lang và Chu tam lang đáp vâng.
"Vợ lão đại, ngày mai con bảo mấy em dâu tìm hết liềm trong nhà ra, mài cho sắc, hai ngày nữa chúng ta sẽ thu hoạch.
" Lại nói: "Mấy thứ khác trong nhà cũng phải sửa soạn lại.
"
Mọi người đồng thời vâng dạ.
.