Lại một ngày nữa, Mãn Bảo nắm tay Chu tứ lang, tung ta tung tăng đi ở phía sau, còn Chu ngũ lang và Chu lục lang thì mỗi người vác một thứ đi đằng trước.
Đương lúc đến gần chân núi Chúng Sơn, ngay khi mọi người đang định lên trên núi, Khoa Khoa vẫn luôn im lặng đột nhiên nói: "Ký chủ, trong bụi cỏ có người."
Mãn Bảo khựng lại một chú rồi hỏi: "Là ai thế? Bọn họ định hù chúng ta hả?"
Khoa Khoa biết kiểu hù bé đang liên tưởng là kiểu như bé đứng nấp sau cửa, chờ Bạch Thiện Bảo bước vào thì đột nhiên nhảy ra hù cậu giật mình.
Nhưng nó rà quét lại một lần, phán đoán: "Không giống, bởi vì biểu cảm của bọn họ khá hung ác, hơn nữa tay còn đang nắm chặt cuốc, ở trong trạng thái sẵn sàng công kích.
Quan trọng nhất là, ta chưa từng nhìn thấy bọn họ, bọn họ không phải là người của thôn Thất Lí."
Người của thôn Thất Lí nó đều nhìn thấy hết rồi, chỉ cần đã gặp, thì sẽ không thể không biết mặt được.
Mãn Bảo nghe đến đây, lập tức túm chặt Chu tứ lang không đi về phía trước nữa.
Chu tứ lang bèn quay đầu hỏi bé, "Sao thế?"
Chu ngũ lang và Chu lục lang đi phía trước đang chờ hai người họ chọn một hướng để lên núi, giờ thấy vậy thì cũng không khỏi dừng bước quay đầu lại nhìn.
Mãn Bảo liền chỉ sang một ngọn núi khác, nói: "Tứ ca, chúng ta sang bên đó đi."
Chu tứ lang đang định hỏi lại, Mãn Bảo lập tức nháy mắt với hắn, nháy xong lại nháy.
Chu tứ lang cũng nháy mắt với bé, sau đó giơ tay banh mí mắt bé ra, hỏi: "Bụi vào mắt hả?"
Mãn Bảo:.
"Lại đây, tứ ca thổi cho muội."
Nói xong thì cúi xuống thổi mắt cho bé.
Mãn Bảo và Khoa Khoa:.
Chu ngũ lang và Chu lục lang nghe thấy thế, cũng xoay người đi về bên này, xúm quanh bé hỏi, "Chắc không sao đâu, lấy tay dụi ra là được."
Khoa Khoa: "..
Mắt bị dị vật chui vào không được dùng tay dụi."
Nhưng hiển nhiên ba huynh đệ nhà họ Chu không nghe được lời nó nói, Chu lục lang còn định hiến dâng tay áo của mình, "Dùng tay áo lau đi."
Chu tứ lang liếc nhìn tay áo bẩn thỉu của hắn, vỗ tay hắn xuống, "Được rồi, không có việc gì đâu, nào, tứ ca cõng muội đi.
Thật là, đi đường thôi cũng bị bụi bay vào mắt."
Nói xong thì khom người cõng Mãn Bảo lên lưng, xoay người đi sang một hướng khác.
Chu ngũ lang và Chu lục lang sửng sốt, vội vàng đuổi theo, "Tứ ca.."
Chu tứ lang "Ừm" một tiếng, cắt ngang câu nói của bọn họ, thủng thẳng nói: "Tí nữa lên núi, hai đệ bám sát ta vào, cẩn thận cách xa lại bị sói tha đi mất."
Chu ngũ lang và Chu lục lang chẳng hiểu gì theo chân hai người dần dần đi xa.
Hai huynh đệ nhà họ Giả nấp trong bụi cỏ:.
Chờ bóng dáng bọn họ biến mất hẳn, lúc này hai người mới chui ra khỏi bụi cỏ, Giả Lợi nhổ một bãi nước bọt về phía bốn người rời đi, hỏi: "Đại ca, cứ để cho bọn họ đi như vậy ạ?"
"Nếu không thì sao, người ta đi đường lớn, đệ dựa vào đâu mà bắt người?"
"Nhưng mấy cái hố trên núi nhà chúng ta chắc chắn là do bọn họ đào, không biết bọn họ đã đào được bao nhiêu nấm dại từ chỗ nhà chúng ta nữa.
Mấy tên quỷ nghèo của thôn Thất Lí không biết nhìn hàng, nhưng chúng ta biết, bây giờ nấm rơm trên huyện thành ít nhất cũng phải được văn một cân, nếu tươi ngon còn bán được văn lận."
"Bắt gian phải bắt tận giường, bắt trộm phải bắt tận tay, đệ bắt gặp?" Giả Thắng cũng rất không cam lòng, nhưng có cách nào đâu, hắn cũng nhổ một bãi nước bọt về phía bọn họ rời đi, nói: "Hôm nay coi như bọn họ may mắn."
"Đại ca, nếu không thì chúng ta lén theo sau xem thử, xem xem bọn hắn tìm nấm dại kiểu gì," Giả Lợi không phục lắm, bực bội nói: "Sao chúng ta tìm trong núi lâu như vậy cũng không thấy, mà bọn họ có thể tìm lần nào chuẩn lần ấy chứ?"
Giả Thắng khẽ nhíu mày, "Không đúng, mấy ngày nay trời cũng đâu có mưa, sao trên núi lại có nấm dại được?"
Càng nói hắn càng cảm thấy không hợp lý, "Hơn nữa nấm dại chỉ cần hái, bứt nhẹ một cái là được, cần gì phải đào một cái hố to như vậy?"
Hai anh em nhìn nhau, thảo nào bọn họ luôn cảm thấy có chỗ nào không bình thường, hóa ra là vì nguyên do này.
Ánh mắt Giả Thắng hơi lóe, nắm chặt cái cuốc trong tay, nói: "Đi, chúng ta theo sau xem thử xem."
Giả Lợi lập tức theo sát.
Hai người không ẩn giấu nữa, quang minh chính ra ngoài đường lớn tìm người.
Đường lớn phơi mặt dưới trời, ai cũng có thể đi, nếu bọn họ lén lén lút lút, bị người ta thấy mới là có vấn đề.
Nhưng hai anh em nhà họ Giả quang minh chính đại vác cuốc đi lên phía trước nửa ngày cũng không đuổi kịp mấy anh em nhà họ Chu.
Giả Thắng không khỏi nhíu mày, nhìn quanh bốn phía: "Bọn họ đi đâu rồi?"
"Chắc là đằng trước thôi, không phải con nhóc kia đã chỉ ngọn núi phía trước đó sao?"
Nhưng phía trước cũng không có gì che chắn, liếc mắt một cái là có thể nhìn đến tận chân núi, nơi đó cũng không có người, Giả Thắng không cảm thấy bọn họ dẫn theo một đứa trẻ mà có thể đi nhanh như vậy.
Hắn nhíu mày, quay đầu nhìn lại con đường quanh co khúc khuỷu phía sau, lập tức quay về, "Chắc là bọn họ ở phía sau, chúng ta trở về xem thử."
Lúc này, Chu tứ lang đang cõng Mãn Bảo nhanh chân chạy về nhà, Chu ngũ lang và Chu lục lang cũng guồng chân chạy như bay.
Lúc bọn họ chạy được một nửa, chuẩn bị đến chỗ ngoặt, Chu tứ lang liền dẫn cả đám nấp sau một lùm cây, ngồi xổm cả buổi.
Đương khi sắp hết kiên nhẫn thì bỗng thấy huynh đệ nhà họ Giả vác cuốc chạy nhanh về phía này, bọn họ lập tức không dám động đậy.
Lấy kinh nghiệm lưu manh của Chu tứ lang từ hồi mười lăm tuổi, hắn dám khẳng định hai người này đến để mai phục bọn họ.
Hắn thử so sánh lực lượng hai bên, quyết đoán từ bỏ chống cự, đám người chạy qua khúc ngoặt, hắn lập tức cõng Mãn Bảo chạy trốn.
Hừ, hảo hán phải biết tránh đi cái hại trước mắt, bọn họ còn đào phục linh trên núi nhà họ Giả ba ngày rồi kìa.
Hảo hán bất cật nhãn tiền khuy (好汉不吃眼前亏): Đây là một câu tục ngữ Trung Quốc chỉ người thông minh thức thời, tạm thời tránh tình cảnh/tình huống bất lợi trước mắt để miễn phải chịu tổn thất hoặc xấu hổ nhục nhã (Cre: Hoasinh_Anhca)
Bốn huynh đệ im thin thít chạy về nhà, chạy một mạch qua Chúng Sơn đến bên đồng ruộng của thôn Thất Lí mới dần hạ tốc độ.
Chu tứ lang thở hồng hộc, đặt Mãn Bảo xuống, để bé tự đi.
Hắn quay đầu nhìn đường lớn vắng vẻ, nhếch môi cười, vung tay lên nói: "Được rồi, chúng ta cứ thong thả trở về, tí nữa nhìn xem ngọn núi nào có nhiều cây tùng, thì lên đó tìm thử một chút."
Đến đây rồi, hắn còn lâu mới sợ huynh đệ nhà họ Giả đuổi theo nhé.
Đuổi kịp bọn họ thì có thể làm được gì chứ?
Chu tứ lang cười rộ lên, thật ra hắn vẫn rất mong bọn họ đuổi theo, nhắc đến đánh nhau, huynh đệ nhà họ Chu chẳng phải sợ ai.
Chu tứ lang lại nhìn về phía sau, nhưng mãi vẫn không thấy huynh đệ nhà họ Giả, đang lúc thất vọng định thu tầm mắt, lại thấy cuối chỗ ngoặt xuất hiện hai người.
Trên mặt Chu tứ lang không kìm được nụ cười toe toét, hắn chẳng e dè vẫy tay với bọn họ.
Giả Thắng tức giận vô cùng, ném mạnh cái cuốc xuống đất, nhìn bọn họ đi xa.
"Đại ca, chúng ta cứ tha cho bọn họ đi thế sao? Không đuổi theo ạ?"
"Đuổi cái rắm, đuổi theo để làm gì, đệ định đánh với huynh đệ nhà họ Chu một trận, hay là đánh với thôn Thất Lí một trận?" Giả Thắng căm hận nhổ nước bọt, cũng thấy đen đủi vô cùng.
Vốn dĩ hắn đã tính, chờ bọn họ lên Chúng Sơn, thấy rõ bọn họ làm gì xong thì đè lại đánh cho bọn họ một trận..