Không cần phải đi học, Mãn Bảo giang tay giang chân thoải mái ngủ nướng, mãi đến khi có ánh mặt trời chiếu vào phòng, lúc này bé mới bò dậy từ trên giường.
Bé vén màn lên nhìn mặt trời bên ngoài, nói với Khoa Khoa: "Đây chắc là mặt trời sắp chiếu đến mông như trong sách nói nhỉ?"
Khoa Khoa nói: "Nếu ngươi còn không rời giường, thì đúng thật là mặt trời chiếu đến mông thật.
"
Mãn Bảo thè lưỡi, bò xuống giường đi giày, sau đó mặc quần áo.
Nhà họ Chu rất yên tĩnh, tựa như chẳng có người nào.
Mãn Bảo đi ra ngoài, liền thấy Nhị Nha đang dẫn Tam Nha và Tứ Đầu phơi quần áo, bé vội vàng dụi mắt tiến lên hỏi, "Nhị Nha, mẹ ta đâu?"
"Bà nội xuống ruộng trông lúa mạch, để cho chim không ăn lúa, cô nhỏ, người đói bụng chưa, bác gái cả để đồ ăn sáng của người ở trong bếp.
"
Mãn Bảo bèn xắn tay áo nói: "Ta rửa mặt súc miệng trước đã, các cháu ăn chưa?"
"Ăn rồi ạ, ông nội nói bây giờ đã vào thu hoạch vụ hè, trong nhà phải ăn ba bữa cơm mới được.
"
Mãn Bảo gật đầu, rửa mặt xong thì đến trong phòng bếp ăn bữa sáng, sau khi rửa xong bát đũa thì ra ngoài giúp Nhị Nha phơi quần áo.
Quần áo của mỗi phòng đều là phòng mình tự giặt, trước kia quần áo của Mãn Bảo, Chu lão đầu và Tiền thị đều do đại phòng giặt, quần áo của Chu tứ lang và ngũ lang lục lang là do nhị phòng, tam phòng phụ trách.
Nhưng từ sau khi Chu Hỉ về nhà ở với bố mẹ, quần áo của Mãn Bảo vẫn là do đại phòng giặt, nhưng quần áo của hai vợ chồng Chu lão đầu và ba đệ đệ đã chuyển sang cho Chu Hỉ.
Chờ đến khi Chu tứ lang thành thân, quần áo của hắn tất nhiên là do Phương thị phụ trách.
Bây giờ Nhị Nha đang phơi quần áo của nhị phòng, nhiệm vụ sáng nay của bé chính là trông hai đứa em và cô nhỏ, cho nên chỉ có thể dậy từ sớm để ra bờ sông giặt quần áo.
Sau khi phơi xong thì Nhị Nha cười hỏi, "Cô nhỏ, hôm nay cô muốn đi đâu chơi?"
Mãn Bảo ngẫm nghĩ, nói: "Ta và Bạch Thiện Bảo đã hẹn trưa nay sẽ cùng nhau làm bài tập, còn bây giờ ta sẽ ra ruộng giúp cha mẹ làm việc.
"
Nhị Nha gật đầu, đưa bọn họ ra ngoài rồi khóa cửa lại, sau đó dẫn bọn họ ra ruộng.
Tiền thị đang đội mũ rơm ngồi dưới một gốc cây, trong tay cầm một cây gậy rất dài, phía trước thì có những bó lúa mạch đã bó xong, xếp thành một đống.
Trên không trung có rất nhiều chim sẻ lượn vòng không muốn rời đi, khi chúng nó định sà xuống, Tiền thị sẽ vung gậy lên, chim sẻ lại vỗ cánh bay lên trời, căn bản không kịp ăn miếng nào.
Có mấy con chim sẻ sau khi thử qua vài lần phát hiện không thể phá vòng vây, liền vỗ cánh rời đi, nhưng cũng có càng nhiều chim sẻ không có chỉ số thông minh đó, trong mắt chúng nó chỉ thấy lương thực chất đống bên dưới, chậm chạp không chịu rời đi, chỉ có thể vòng đi vòng lại đấu tranh với Tiền thị.
Mãn Bảo thấy mẫu thân bèn chạy như bay đến đó, có con chim sẻ đậu trong bụi có như bị giật mình mà vỗ cánh bay lên, Mãn Bảo cảm thấy rất thú vị, dứt khoát không đi tìm mẫu thân nữa, chuyển thành chạy vòng quanh trong bụi cỏ, đám chim sẻ đó vội vàng vỗ cánh phành phạch bay lung tung, bé vui vẻ cười ha ha.
Tiền thị thấy thế, trên mặt không nén được nụ cười.
Khoa Khoa lại rất kích động, "Ký chủ, ngươi có thể bắt được không?"
"Hả, chim cũng có thể ghi lại à?"
"Đương nhiên.
"
"Vậy sao trước kia ngươi không bảo ta ghi lại?"
Mấy con chim này cũng không hiếm lạ gì, một năm bốn mùa thì có bốn mùa thấy chúng nó.
Khoa Khoa: ".
.
Bởi vì ngươi không bắt được.
"
Có bao giờ nó yêu cầu bé ghi lại thứ gì ngoài tầm với của bé đâu?
Mãn Bảo bèn nhìn những con chim đang đứng trong bụi cỏ, không khỏi rón ra rón rén tiến lên, sau đó nhào xuống bắt, kết quả là bé nhào vào bụi cỏ, còn chúng nó vẫy cánh vui sướng bay đi.
Mãn Bảo bò dậy ngồi ở trên cỏ, thổi lòng bàn tay hơi đau, tủi thân nói: "Bây giờ ta cũng không bắt được.
"
"Nhưng bây giờ có rất nhiều.
" Khoa Khoa nói: "Theo ta rà quét, trong phạm vi trăm mét này đã có con chim sẻ, đây là một con số rất khổng lồ, có nghĩa là ngươi cứ nhảy lên phía trước một bước là có thể đụng vào một con.
"
"Con này nhiều như vậy, sao trong tương lai cũng bị tuyệt chủng chứ?"
"Ký chủ, mấy loại cỏ ngươi từng ghi lại ấy càng phổ biến, cũng càng nhiều, nhưng chúng nó cũng bị tuyệt chủng rồi.
Chim sẻ đối với các ngươi bây giờ là một loại thiên tai, nhưng ở thế kỷ của kỷ nguyên trái đất đã được xếp vào danh sách động vật được quốc gia bảo vệ, cũng trong thế kỷ đó, bị thế giới liệt vào giống loài có nguy cơ tuyệt chủng, ở thế kỷ kỷ nguyên trái đất thì tuyệt chủng hoàn toàn.
"
Khoa Khoa nói: "Chẳng qua, trước mắt đã phát hiện có vài loại chim sẻ có họ hàng gần, ít nhất là gen rất gần.
"
Mãn Bảo hỏi: "Ngươi đoán xem có được nhiều tích phân nhiều không?"
"Nhiều, theo suy đoán của ta thì tích phân ghi lại hẳn là sẽ không ít hơn củ mài.
"
Ánh mắt Mãn Bảo sáng lên, bò dậy chạy về phía mẹ bé, "Mẹ, con muốn mấy con chim sẻ này.
"
Tiền thị im lìm bất động, cười nói: "Nhưng mẹ không có sức bắt giúp con, đi tìm ngũ ca lục ca con đi, có lẽ bọn họ có thể giúp con bắt được.
"
Mãn Bảo vui vẻ đáp vâng, xoay người định chạy về phía ruộng.
Nhưng Tiền thị đã túm bé lại, lấy từ phía sau ra một cái mũ bện từ cành cây đội lên cho bé, nói: "Trong nhà không có mũ rơm của các con, các con đội tạm cái này để tránh nắng, nếu nắng quá thì nhớ về nhà.
"
Mãn Bảo đáp cho có lệ, nhấc cao chân chạy ra phía ruộng, Nhị Nha cũng vội vàng đuổi theo.
Tam Nha và Tứ Đầu mới vừa biết nói chuyện lưu loát cũng lập tức theo sát, Tiền thị cười nhìn đám trẻ chạy đi, không ngăn cản bọn họ xuống ruộng.
Lúc Mãn Bảo mò xuống ruộng, mọi người vẫn còn đang làm việc khí thế ngất trời.
Nhà họ Chu nhiều người, nên chia thành hai tổ, một tổ gặt ở bên này, còn một tổ thì gặt ở mảnh khác.
Ba đứa Đại Đầu và Đại Nha Nhị Đầu đã có thể cầm được liềm rồi, mà Tam Đầu cùng tuổi với Mãn Bảo thì đang chạy lăng quăng nhặt mấy bông lúa mạch bị rơi vãi dưới ruộng để mang ra chỗ đống lúa mạch.
Nhìn thấy có nhiều đồng bọn nhỏ đến như vậy, Tam Đầu là người thấy vui nhất, bởi vì rất hiển nhiên, bất kể là cô nhỏ, hay là Tam Nha và Tứ Đầu, đều không thể cầm được liềm, chỉ có thể nhặt bông lúa với cậu thôi.
Vì thế Tam Đầu nhiệt tình mời bọn họ, "Chúng ta thi đấu đi, xem ai nhặt được nhiều bông lúa hơn.
"
Mãn Bảo đã không còn là đứa trẻ bốn năm tuổi, bé sắp bảy tuổi rồi, vì thế không nhanh quên mục đích của mình như vậy, bé phất tay với Tam Đầu, nói: "Cháu đợi một chút, tí nữa ta sẽ đua với cháu.
"
Mãn Bảo không chạy đi tìm Chu ngũ lang và Chu lục lang, mà là chạy sang tìm Chu tứ lang, "Tứ ca, huynh có thể bắt được chim sẻ không?"
Chu tứ lang đầu đầy mồ hôi, nghe vậy thì ngẩng đầu thoáng nhìn ra phía sau, phát hiện tiến độ của mình cũng không bị tụt lại phía sau, còn gánh được non nửa phần của vợ hắn, nên quyết định tạm thời nghỉ ngơi một chút.
Vì thế hắn thả chậm tốc độ, hỏi: "Ta có thể bắt được trứng của nó, sao thế?"
Mãn Bảo: ".
.
Muội không cần trứng, muội muốn chim.
"
"Vậy thì không bắt được," Chu tứ lang nói: "Nếu ta mà bắt được mấy con chim sẻ này, thì ta có thể vào núi bắt gà rừng được rồi.
"
Mãn Bảo đảo con ngươi, hỏi: "Vậy trứng có thể nở ra chim không ạ?"
Chu tứ lang không chắc chắn lắm, nói: "Chắc là được nhỉ, dù gì lần nào bắt được trứng chim ta cũng ăn hết.
Nếu không thì đợi lần sau ta bắt trứng chim, sẽ để lại cho muội một quả?"
Không biết vì sao, mà Mãn Bảo cảm thấy rất không đáng tin.
Khoa Khoa cũng cảm thấy rất không đáng tin.
.