Chương :
Đại Cát đi theo Bạch Thiện Bảo đến nhà họ Chu.
Nhìn thấy hai người, Hà thị liền cười cầm thêm hai cái bát ra, lại lấy mấy quả trứng gà nấu thêm một món.
Đương nhiên, món cuối cùng này là do tiểu Tiền thị làm, tuy đều là trứng gà, nhưng người làm khác nhau, hương vị cũng khác nhau.
Chia hai bàn ăn, người lớn một bàn, đám trẻ một bàn.
Mãn Bảo quay đầu nhìn Bạch Thiện Bảo, Bạch Thiện Bảo cũng nhìn bé, sau đó hai người chớp mắt như thi đấu, cuối cùng đồng thời cười rộ lên.
Đại Cát kiên trì ngồi giữa một đám trẻ yên lặng cúi đầu ăn cơm, không quá bận tâm.
Quản bọn họ làm gì, dù sao hắn cứ đi bên người thiếu gia là được.
Ăn cơm xong, Mãn Bảo lập tức chạy ra chỗ cha mẹ, ngoan ngoãn nói: "Cha, mẹ, con đến nhà Thiện Bảo làm bài tập ạ.
"
Chu lão đầu thoáng nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, hỏi: "Con không ngủ trưa à?"
Mãn Bảo lắc đầu, "Mới vừa ăn cơm no mà, con làm bài tập trước rồi mới ngủ trưa, sau đó con sẽ ngủ ở nhà Thiện Bảo, chờ đến lúc chạng vạng ăn cơm tối con lại về.
"
Chu lão đầu bèn gật đầu, "Được rồi, đi đi.
"
Tiền thị dặn dò bé, "Ánh nắng giữa trưa và chiều đều rất độc, các con không được đội nắng ra ngoài chơi đâu đấy.
"
Mãn Bảo đồng ý.
Tiền thị nhìn về phía Đại Cát đứng sau Bạch Thiện Bảo, cười nói: "Đại Cát, nhờ cháu để ý Mãn Bảo nhà ta với nhé, nếu con bé này không nghe lời, cháu cứ xách nó về đây, không phải khách khí.
"
Đại Cát cười đồng ý.
Dù sao hai đứa trẻ đều chơi cùng nhau, trông một hay hai đứa cũng như thế.
Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo làm mặt quỷ với nhau, sau khi hành lễ tạm biệt với Chu lão đầu và Tiền thị thì đi sang sân nhỏ bên cạnh lấy đồ.
Mãn Bảo cất sách vở và bút mực vào trong túi, sau đó mới cùng Bạch Thiện Bảo đến nhà họ Bạch.
Lúc này đang là buổi trưa, mặt trời càng lúc càng to, ánh mặt trời cũng rất chói mắt, chỉ đi đường thôi mà hơi nước đã liên tục thoát ra khỏi cơ thể, mà chắc chắn sẽ ngày càng nóng hơn.
Phải đến giờ Thân ánh nắng mới có khả năng không chói mắt như vậy nữa.
Mãn Bảo trực tiếp đi theo Bạch Thiện Bảo vào thư phòng, trong phòng mát mẻ hơn bên ngoài nhiều, vì hơi lạnh thình lình này nên Mãn Bảo ngáp một cái.
Chẳng qua bé cũng biết thời gian quý giá, không thể lãng phí để đi ngủ, cho nên vừa lấy bài tập ra vừa hỏi, "Nhà ngươi có lưới đánh cá không?"
"Đương nhiên là có, còn là cái mới nữa.
" Bạch Thiện Bảo nói: "Không phải năm ngoái có nước từ trên thượng du xuống, mang theo rất nhiều cá sao? Ta cảm thấy rất thú vị, nên đã bảo người mua một cái lưới mới về.
"
Bạch Thiện Bảo nói: "To hơn của nhà ngươi, rất chắc chắn.
"
Mãn Bảo yên tâm, bắt đầu mở vở ra làm bài tập.
Bạch Thiện Bảo cũng lấy bài tập của mình ra, hỏi: "Ngươi cảm thấy chúng ta ra ngoài lúc nào thì được?"
Mãn Bảo quay đầu nhìn mặt trời bên ngoài, nói: "Ta cảm thấy động vật cũng giống chúng ta, chắc chắn chúng nó cũng không thích nắng gắt, cho nên chúng ta cứ chờ bao giờ chúng nó ra ngoài thì lại ra.
"
Bạch Thiện Bảo cũng nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài, gật đầu nói: "Được.
"
Thật ra cậu cũng không thích ra ngoài phơi nắng, cảm giác rất khó chịu.
Hai người bắt đầu yên lặng làm bài tập.
Đại Cát ngồi ở một góc trong thư phòng, ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Lại nói, từ sau khi tiểu thiếu gia đến thôn Thất Lí, tuy rằng càng nghịch ngợm hơn, nhưng lại rất ít khi gặp rắc rối.
Vì thế, nhiệm vụ trông chừng của hắn cũng giảm đi không ít.
Bọn họ có ba ngày để làm bài tập, ngày hôm qua bọn họ đã lên kế hoạch rồi, một ngày làm bao nhiêu bài cũng đã bàn bạc xong hết.
Cho nên sau khi Mãn Bảo làm xong bài tập hôm nay, lập tức vứt bút rồi lên giường nằm, trong nháy mắt đã ngủ rồi.
Tốc độ của Bạch Thiện Bảo cũng không khác bé lắm, bé vừa mới nằm xuống, cậu cũng viết xong.
Lúc này đã sớm qua thời gian bọn họ ngủ trưa bình thường, cho nên cậu cũng cực kỳ buồn ngủ.
Hai người mỗi đứa chiếm một đầu nằm ngủ khò khò.
Đại Cát mở mắt ra nhìn bọn họ một cái, nở nụ cười, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Cũng không mất bao lâu, chỉ nửa canh giờ sau hai đứa trẻ đã tỉnh, tinh thần tốt hơn rất nhiều.
Đại nha hoàn bên cạnh Trịnh thị mang bánh ngọt và trà đến cho bọn họ ăn, hai người ăn xong bữa trà chiều liền hưng phấn lấy giấy ra để bàn bạc chuyện lát nữa bắt chim sẻ.
"Ta cảm thấy cách làm lúc trưa không được.
" Mãn Bảo nói: "Có người ở đó, rất nhiều chim sẻ đều không dám lại gần.
"
"Còn có, tốc độ của lưới rơi xuống quá chậm," Bạch Thiện Bảo cũng tìm ra một vấn đề, nói: "Lúc nào lưới rơi xuống cũng sẽ phát ra tiếng động, mấy con chim đó chẳng phải đồ ngốc, đương nhiên sẽ bay ra.
"
Mãn Bảo gật đầu, "Cho nên chúng ta phải bố trí lại lần nữa.
"
"Không cần người, chúng ta có thể đào lỗ để chống gậy," Mãn Bảo còn đọc mấy sách linh tinh nhiều hơn Bạch Thiện Bảo, đã sớm nghĩ tới một cách, "Sau đó buộc thêm dây thừng trên gậy, chúng ta có thể kéo từ xa, gậy đổ xuống thì lưới cũng rơi xuống.
"
Bạch Thiện Bảo gật đầu, nói: "Tốc độ phải nhanh, nên lưới không thể buộc quá cao, lúc kéo dây thừng phải kéo mạnh, nếu không lưới rơi chậm, chim sẻ sẽ bay mất.
"
Hai người bèn vẽ lên trên giấy, đương nhiên đây chỉ là lý luận suông, có làm được không thì phải thử mới biết được.
Mãn Bảo nhìn bản vẽ, vừa lòng gật đầu, nói với Thiện Bảo: "Đi thôi, chúng ta đi chuẩn bị công cụ.
"
Bạch Thiện Bảo nói: "Nhà ta có lưới đánh cá, cũng có gậy thẳng.
"
Không có, thì bảo người hầu đi kiếm là được.
"Nhà ta có hạt lúa, đến lúc đó sẽ làm mồi để dụ chim sẻ đến.
"
Hai đứa trẻ vỗ tay, vui vẻ xác lập kế hoạch.
Đại Cát yên lặng đi theo hai người làm cu li, đi tìm lưới đánh cá trước, sau đó lấy ba cái gậy gỗ.
Đội nắng tới trước cửa nhà họ Chu, Mãn Bảo không để Đại Cát đi vào theo, mà dẫn Bạch Thiện Bảo lén lút vào nhà.
Lúc này nhà họ Chu rất yên tĩnh, đang là lúc ánh nắng độc nhất, mà hôm nay trời còn chưa sáng bọn họ đã rời giường, đương nhiên là phải ngủ trưa để bù, cho nên mọi người, bao gồm cả đám trẻ nghịch ngợm đều ngủ rất say.
Chỗ lúa mạch nhà họ Chu gánh về đều đang phơi ở trong sân, Mãn Bảo trộm lấy vài nắm nhét vào lòng Bạch Thiện Bảo, sau đó xoay người chạy ra ngoài.
Bạch Thiện Bảo vẻ mặt ngốc nghếch ôm lúa mạch bị Mãn Bảo nhét vào chạy ra theo.
Hai người chạy một đoạn xa mới mệt mỏi dừng lại, quay đầu nhìn lại, thấy Đại Cát đang thong thả vác đồ đi phía sau cách bọn họ không xa.
Lúc này Bạch Thiện Bảo mới nhớ ra, "Sao ngươi phải trộm?"
"Đương nhiên là phải trộm, nếu để cha ta biết ta lấy lúa mạch để dụ chim sẻ, chắc chắn ông ấy sẽ giận xì khói.
Đến lúc ấy cha ta mà tức điên thì làm sao bây giờ?"
"Sao cha người phải tức giận hại mình chứ, đánh ngươi là được mà?"
Giống như bác họ của hắn ấy, nếu Bạch nhị chọc hắn tức giận, hắn không chỉ tức đến bốc khói, còn sẽ đánh cho Bạch nhị một trận, cuối cùng thường là Bạch nhị bị đánh đau, còn hắn cũng hết tức.
"Cha ta không đánh ta.
"
Mãn Bảo lau mồ hôi trên trán, nhìn lúa mạch trong lòng bọn họ, cười nói: "Chỗ này chắc là đủ rồi, chúng ta đi thôi.
".
Chương :
Chỗ có nhiều chim sẻ nhiều nhất bây giờ tất nhiên là gần ruộng lúa mạch, cho nên hai người đi đến bên bờ ruộng, ngồi xuống dưới một gốc cây, sau đó buộc lưới đánh cá lên trên gậy.
Đại Cát thì đi đào lỗ giúp bọn họ.
Không thể đào lỗ quá sâu, để tránh kéo không đổ, cũng không thể đào quá nông, nếu không sẽ không giữ nổi gậy và lưới đánh cá.
Đại Cát đào đào, không kìm được một tiếng thở dài ưu thương, cảm thấy việc này còn phiền phức hơn cả đánh nhau.
Sau khi đào ba cái lỗ ở ba nơi theo lời dặn của thiếu gia và Mãn Bảo tiểu thư, Đại Cát lập tức khoanh tay, đứng im quan sát.
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo ra sức buộc chắc lưới đánh cá lên gậy, sau đó kéo gậy để căng lưới lên, nhưng lúc này mới phát hiện hình như lưới hơi nặng.
Vì thế hai đứa trẻ ngẩng đầu trông mong nhìn Đại Cát.
Đại Cát bất đắc dĩ, chỉ đành nhấc chân đi hỗ trợ.
Nhưng sau khi cắm xong cây gậy thứ nhất, rất nhanh bọn họ đã phát hiện hai cây còn lại không cắm được đến hai cái lỗ.
Mãn Bảo kinh ngạc đến ngớ người, "Sao lại không đúng nhỉ, không phải chúng ta đã lấy gậy đo rồi sao?"
Bạch Thiện Bảo: "Đo không đúng?"
Hai đứa trẻ đồng thời ngẩng đầu nhìn lưới đánh cá, trầm mặc một chút rồi nói: "Chúng ta đào lỗ lại đi."
Đại Cát đã sớm đoán được, yên lặng đào thêm lỗ cho bọn họ.
Khó khăn lắm mới cắm được ba cây gậy vào lỗ, Mãn Bảo liền mang dây thừng ra.
Đại Cát ngẩng đầu nhìn lưới đánh cá chỉ cao hơn hắn một chút, cam chịu cột dây thừng lên giúp bọn họ.
Sau đó hai đứa trẻ cầm hai sợi dây thừng kéo đến phía dưới tán cây, trực tiếp nằm xuống cỏ quan sát.
Ngóng cả buổi, chim sẻ trên trời vẫn không sà xuống, Mãn Bảo cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, bò dậy xem, lúc này mới phát hiện còn chưa rắc lúa mạch xuống.
Đại Cát ngồi dưới tán cây, che miệng ngáp một cái, mắt nhắm hờ, lỗ tai lại dựng lên, cho dù mệt mỏi cũng có thể nghe được động tĩnh của hai đứa trẻ.
Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo rải bông lúa xuống bên dưới cái lưới, sau đó rúc vào bụi cỏ dưới gốc cây nằm yên bất động.
Qua một hồi lâu, bắt đầu có chim sà xuống mặt đất, chim sẻ cảnh giác nhìn khắp nơi sau đó cúi đầu mổ một lúc, lại lập tức ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Mãn Bảo vốn đang hơi ngóc đầu dậy nhìn thấy thế, lại nằm rạp xuống đất, nhỏ giọng nói với Bạch Thiện Bảo: "Chúng ta chờ thêm chút nữa, chờ chúng nó không còn cảnh giác thì hẵng kéo dây thừng."
"Nhìn kìa, lại có chim sà xuống," Bạch Thiện Bảo cũng thấy rất tự tin, nói: "Chờ chúng nó đều mất cảnh giác thì hẵng kéo."
Dù sao bọn họ cũng vứt nhiều lúa mạch mà, chắc chắn đủ cho chúng nó ăn một lúc lâu.
Hai người lại ngoan ngoãn nằm sấp bất động.
Cỏ dưới tán cây vừa nhiều vừa nhỏ, bởi vì thường xuyên có người ngồi nghỉ ở chỗ này, nên cỏ cũng khá mềm.
Hai đứa trẻ gác cằm lên cánh tay, gió nhẹ thổi man mác, cứ nhìn mãi liền thấy mí mắt hơi nặng.
Đại Cát thấy hai đứa trẻ dần không có tiếng động gì, mà lại có hai tiếng thở ngày càng sâu, không khỏi mở mắt ra xem.
Đã thấy hai đứa trẻ nằm sấp trên cỏ, đầu gối lên cánh tay nằm ngủ ngon lành.
Đại Cát:.
Hắn quay đầu nhìn chim sẻ sà xuống ngày càng nhiều, thấy chúng nó vẫn cảnh giác ngẩng đầu nhìn bốn phía, trầm mặc không nói gì.
Chim sẻ sà xuống mỗi lúc một đông, qua một hồi lâu, chúng nó không thấy có công kích, bèn từ từ thả lỏng cảnh giác, bắt đầu ra sức tranh cướp đồ ăn.
Mỗi năm từ lúc thu hoạch vụ hè đến lúc kết thúc thu hoạch vụ thu, số lượng chim sẻ dưới ruộng là nhiều nhất, như thể là chim sẻ từ các nơi trong nước đều tụ tập về đây vậy.
Thôn dân thôn Thất Lí ghét gần chết.
Nhưng chim biết bay, bọn họ hoàn toàn không có cách nào với bọn nó, chỉ có thể xua gậy không ngừng để đuổi chúng nó đi thôi.
Chúng nó cũng quen rồi, cho nên da dày, lá gan cũng lớn, chỗ có người xua gậy còn dám sà xuống để mổ chút lương thực, càng đừng nói bây giờ quanh đây cũng không có người cầm gậy.
Đại Cát cảm thấy, nếu cứ để thiếu gia tiếp tục ngủ như thế, thì hôm nay sẽ làm không công mất, hắn thì không cảm thấy gì, chỉ sợ hai đứa trẻ sẽ buồn thôi.
Vì thế Đại Cát cân nhắc một lúc, vẫn giơ tay lay thiếu gia dậy.
Bạch Thiện Bảo nhanh chóng mở mắt, cậu mơ màng nhìn về phía trước, nhìn thấy phía trước có mấy con chim nhích tới nhích lui, hai mắt sáng ngời, miễn cưỡng tỉnh táo lại một chút.
Khoa Khoa cũng đang gọi Mãn Bảo.
Khó lắm mới có cơ hội đó, để vụt mất rồi tìm lại càng khó hơn.
Lúc Bạch Thiện Bảo đang định giơ tay lay Mãn Bảo dậy, Mãn Bảo đã đánh ngáp một cái tỉnh lại, hai mắt nhập nhèm mãi mới mở ra được.
Sau đó nhìn thấy chim sẻ sà xuống gần đó, cũng hơi lên tinh thần.
Hai đồng bọn nhỏ nhìn nhau, bắt đầu nhỏ giọng đếm, "Một, hai, ba ----"
Hai người đồng thời kéo mạnh, hai cây gậy lập tức đổ xuống trong nháy mắt, cái lưới cũng rơi ập xuống, mà cây gậy thứ ba bị cắm nông nhất, hai cây gậy kia vừa đổ, nó cũng lung lay một chút rồi đổ xuống..
Chim sẻ trên mặt đất bị giật mình, vỗ cánh muốn bay đi.
Một nửa vỗ cánh bay ra được, một số con bị lưới đập trúng, không bay lên được, còn có một số con kinh hoảng bay ra thì đâm vào lưới, sau đó ngã xuống đất theo cái lưới.
Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo làm đổ gậy xong, lập tức bò dậy xông lên đè lại mấy lỗ thủng trên lưới đánh cá, bao vây chặt chẽ mấy con chim ở bên trong.
Mãn Bảo vui vẻ cười ha ha, chống eo nhỏ nói: "Đây là lưới trời tuy thưa mà khó thoát, ha ha ha ha.."
Bạch Thiện Bảo "Ơ" một tiếng, hỏi: "Câu này từ đâu ra vậy, nghe rất chuẩn xác, nhưng sao ta cứ cảm thấy ngữ cảnh không đúng lắm."
Gần đây bọn họ đang nỗ lực học tập ngắt đoạn văn, rất mẫn cảm với mấy câu chưa từng nghe.
Mãn Bảo không để ý phất tay nói: "Ta nhìn thấy trong một quyển sách cổ, là do một cổ nhân từ thời viễn cổ nói."
Khoa Khoa: ".. Ký chủ, quyển sách kia đối với sinh vật trí tuệ thời đại của ta là sách cổ, nhưng đối với ngươi thì không; người nói câu kia đối với bọn họ là người viễn cổ, nhưng đối với ngươi càng không."
Mãn Bảo không khỏi cười ha ha, vui vẻ nói: "Không phải cổ nhân nói, là hậu thế của chúng ta nói."
Bạch Thiện Bảo:. Mãn Bảo thật biết tưởng tượng.
Đại Cát:. Trẻ con đúng là khó hiểu, đặc biệt là trẻ con chơi với thiếu gia.
Trong lưới đánh cá có không ít chim, Bạch Thiện Bảo đang định đếm, Mãn Bảo liền nói: "Ngươi mau đi gọi bọn Đại Đầu tới đi, để cho bọn họ mang sọt tới, nhớ lấy cả nắp, chúng ta đổi một chỗ khác để bẫy, nhưng ta không biết chim sẻ làm món gì thì ngon."
Bạch Thiện Bảo lập tức nói: "Ngươi chờ ta, ta lập tức đi lấy đồ, chuyện nấu ăn cứ giao cho đầu bếp nữ là được, chắc chắn nàng sẽ biết nấu kiểu gì thì ngon."
Bạch Thiện Bảo cất bước chạy về phía nhà họ Chu, Đại Cát do dự một chút, vội vàng đuổi theo Bạch Thiện Bảo, còn quay đầu dặn dò Mãn Bảo, "Mãn Bảo tiểu thư, người nhớ ngồi yên ở đây nhé."
Mãn Bảo gật đầu, "Muội biết, muội sẽ trông kĩ mấy con chim này."
Đại Cát 囧, bước nhanh đuổi theo Bạch Thiện Bảo.
Chờ bọn họ đi cả rồi, Mãn Bảo mới vui vẻ cho tay vào bắt chim sẻ, bắt một con đưa vào hệ thống cho Khoa Khoa, để nó ghi lại.