Trên giao diện phần lớn là tin tìm mua, Mãn Bảo vẫn là người đầu tiên trực tiếp đăng tin bán, vì thế nhanh chóng có người click vào.
Những nghiên cứu viên thấy không phải hướng nghiên cứu của mình thì chỉ nhìn thoáng qua rồi không bận tâm nữa, nhưng cũng có không ít người nghiên cứu sinh vật, hoặc là nghiên cứu viên muốn kiếm lời vào hỏi giá.
Mãn Bảo bèn đi tra xét số tích phân khen thưởng của hoa tử đằng và hoa đỗ quyên hồi trước, sau đó bàn bạc với Khoa Khoa một lúc rồi trả lời: "Cả hai đều là tích phân, tôi sẽ đào thêm cho các bạn thêm một ít đất để nghiên cứu."
tích phân đối với Mãn Bảo đang tiết kiệm từng chút một thì không thể gọi là ít, vì dù sao lúc trước Bách Khoa Quán cũng chỉ trả cho bé tích phân thôi.
Nhưng đối với những nghiên cứu viên có thể gia nhập diễn đàn, tích phân còn chả đủ cho bọn họ ăn một bữa cơm ở nhà hàng sang trọng, cho dù cộng thêm cả phí trích cho kênh của liên minh cũng không đáng bao nhiêu.
Bởi vậy mấy người cảm thấy hứng thú lập tức chốt đơn không chút do dự.
Hơn nữa còn có không ít người đặt, rất nhanh ở chỗ Khoa Khoa đã vang lên mấy tiếng ting ting, có bảy tám đơn đặt hàng xuất hiện bên trong Khoa Khoa.
Mãn Bảo vào xem một chút, phát hiện người nào cũng mua cả hai loại, hơn nữa còn đặt mua ba phần, cứ như vậy, bé đã thu được gần . tích phân.
Cái này quả thực kiếm được nhiều hơn bé mệt lên mệt xuống đi tìm giống loài mới nhiều.
Chẳng qua số tiền này vẫn tạm thời đặt ở chỗ hệ thống chủ, chỉ khi nào bé giao hàng cho đối phương kiểm chứng đúng mặt hàng xong, bé mới có thể nhận được tích phân.
Nhiều hoa đỗ quyên và hoa tử đằng như vậy, một mình Mãn Bảo không thể hái được, vì thế bé quyết định đi tìm đám cháu trai cháu gái hỗ trợ.
Gần đây đám Đại Đầu cũng đang đi bắt chim sẻ, đương nhiên bọn họ không thể lấy lúa mạch từ trong nhà, cho nên bọn họ bèn xuống dưới ruộng nhặt.
Bọn họ có nhiều thời gian, buổi sáng làm việc giúp nhà mình, đi nhặt lúa mạch, buổi chiều thì đi bẫy chim sẻ, nếu bẫy được nhiều, thì bọn họ sẽ mang một ít về nhà, nếu không nhiều lắm, thì sẽ tự nướng ăn ngay tại chỗ.
Tuy rằng có lẽ hương vị sẽ không ngon bằng nhà làm, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy rất ngon.
Trong thôn có không ít trẻ con, thậm chí thanh niên đều làm như vậy.
Từ sau khi đám Mãn Bảo có thể dùng lưới để bắt chim sẻ, thì càng có nhiều người trong thôn có thể bắt được chim sẻ hơn, chỉ cần nỡ bỏ mồi, lại có kiên nhẫn, thì trên cơ bản đều có thể bắt được một hai con.
Bởi vậy, gần đây chim sẻ trong thôn Thất Lí gặp họa lớn, Mãn Bảo quan sát, chim sẻ ở gần chỗ đồng ruộng đầu thôn đã giảm đi rất nhiều.
Cũng vì thế nên đám Đại Đầu hoặc là phải đi rất xa để bắt chim sẻ, hoặc là không bắt được.
Trẻ con nhà họ Chu to gan, nhưng nhà họ quản nghiêm, bọn họ không thể ra chỗ xa, cho nên chỉ có thể nhìn mấy bạn nhỏ trong thôn đi xa, còn mình thì tiếp tục chiếm mấy chỗ gần đầu thôn để lập bẫy dụ chim sẻ.
Cho nên cô nhỏ vừa tới hỏi, đám Đại Đầu chẳng cần suy nghĩ đã đồng ý.
Dù sao bây giờ bọn họ cũng rất khó bắt được chim sẻ, lên núi giúp cô nhỏ đào hoa cỏ cũng được.
Mãn Bảo đi lên núi với bọn họ.
Hoa đỗ quyên là cây to, Mãn Bảo không thể đào cả cây, cũng may dây mây cũng có thể trồng, cho nên bé trực tiếp cắt nhánh của nó, vì để bảo đảm tỉ lệ sống sót, bé còn rất hào phóng cho mỗi phần hai nhánh, lại đào thêm một ít đất ở chỗ rễ cây, dùng lá to bọc nhánh và đất vào, sau đó còn tiện tay ngắt một nhánh cỏ buộc lại.
Tử đằng thì dễ hơn nhiều, trồng thứ này cũng càng dễ sống hơn, chỉ là thứ này cần bẻ cành cứng, Mãn Bảo cũng rất hào phóng cho mỗi phần hai cành, cũng đưa thêm một phần đất.
Có đôi khi vẫn phải tìm, nhưng trên núi có rất nhiều hoa tử đằng, lúc này còn đang là lúc nó nở hoa, vì vậy Mãn Bảo dứt khoát bẻ thêm một ít cành đang nở hoa, định cho mỗi đơn đặt hàng thêm một phần.
Bởi vì chỉ cần cành, nhánh, hai loài thực vật này chỉ cần lên ngọn núi kia thì không khó tìm, dù sao bất kể là tử đằng hay đỗ quyên, chúng nó đều thích mọc thành từng bụi.
Mà trong lúc bọn họ đang bẻ cành, bên trong lại có thêm hai đơn đặt hàng, Khoa Khoa dứt khoát kiến nghị bé bẻ nhiều một chút, sau đó cứ để tạm trong hệ thống, bình thường thứ này sẽ để được hai ba ngày, chỉ cần chú ý giữ đủ độ ẩm là không thành vấn đề.
Vì thế đám trẻ bẻ một phát phần, tận đến khi bẻ hết hai bụi tử đằng và đỗ quyên trên núi, mới bỏ đồ vào trong sọt cõng về nhà.
Sọt đương nhiên là do Đại Đầu và Đại Nha cõng, Mãn Bảo thì nắm tay Nhị Nha và đám trẻ đi phía sau.
Bọn trẻ tò mò hỏi Mãn Bảo, "Cô nhỏ, mấy thứ này có thể bán ạ?"
Mãn Bảo gật đầu khẳng định, "Có thể."
Đại Đầu nói: "Chắc người mua là một tên ngốc, trên núi có rất nhiều hoa dại này."
"Nhiều chỗ nào, mấy ngọn núi của nhà chúng ta làm gì có đâu, còn phải chạy đến tận đây."
Đi đến đây bằng nửa chặng đường bọn họ lên huyện thành đó, đúng là mệt chết.
"Dù thế thì nó vẫn là hoa dại mà," Nhị Đầu nói: "Ta nghe cha nói, mấy tòa núi bên Chúng Sơn kia, có rất nhiều hoa dại kiểu này, nếu cô nhỏ thích, chờ bao giờ đến nông nhàn ta sẽ bảo cha đi hái cho cô."
"Chờ đến khi nông nhàn thì hoa cũng tàn rồi chứ?"
"Hẳn là nên đào một ít về nhà trồng."
Đại Đầu tức mấy đứa đệ đệ muội muội cứ luôn kéo đề tài ngày càng xa, vì thế đi đến bên cạnh cô nhỏ tiếp tục hỏi vấn đề của mình, "Ai mà ngu ngốc đi mua mấy thứ này ạ?"
Mãn Bảo ngẫm nghĩ, nói: "Mấy người rất giỏi."
Khoa Khoa nói, người có thể gia nhập diễn đàn giao dịch với bọn họ, hoặc là những viện nghiên cứu, nghiên cứu viên có rất nhiều tiền và quyền lực, hoặc là những nghiên cứu viên rất bác học, rất tài giỏi, có thể chuyên về một hoặc nhiều lĩnh vực.
Cho nên Mãn Bảo cảm thấy bọn họ đều là những người rất giỏi.
Thứ gì tới tay bọn họ, nhanh thì một hai ngày, lâu thì một hai tháng, là bọn họ có thể nghiên cứu ra tác dụng, phương pháp nuôi trồng, thậm chí nghiên cứu ra cả một ít giá trị y học.
Khoa Khoa nói, bình thường những cái đề mục đó chỉ viết chưa đến một phần nghìn thông tin, những thông tin thật sự quan trọng sẽ được lưu trữ trong viện nghiên cứu hoặc trong tay nghiên cứu viên, bọn họ sẽ lấy cái này để kiếm lời, hoặc tạo phúc cho toàn bộ hành tinh.
Bé cảm thấy những người có thể nghiên cứu giá trị y học của phục linh dưới tình huống hoàn toàn không biết gì về phục linh đã rất giỏi rồi, mà bây giờ bọn họ còn đang nghiên cứu cả cách trồng phục linh.
Phải biết rằng, Mãn Bảo và Chu tứ lang đã lén giữ lại mấy gốc phục linh, định gây giống, nhưng cuối cùng nếu không phải bị bọn họ phơi khô, thì chính là làm nó bị thối đến mức chỉ cần ngửi một chút là muốn ngất.
Ài, cho nên loại chuyện như này vẫn phải dựa vào bọn họ thôi.
Đại Đầu lại không hiểu nổi, "Vì sao mấy người giỏi lại muốn mua hoa dại chứ, trên núi có đầy mà.."
"Giá trị của một thứ không thể đánh giá như vậy được," Mãn Bảo nói: "Lúc trời mưa, trên núi sẽ mọc ra những cây nấm tươi ngon, ai cũng biết có thể lên núi để tìm nấm, nhưng người trong thành vẫn sẽ tiêu , văn tiền để mua của nhị ca.
Nhưng nếu bán trong thôn, thì cháu có mua không?"
Đại Đầu lắc đầu, có thể tự mình lên núi tìm mà, nếu không thể tìm thấy thì không ăn là được.
"Người có thể mua nấm để ăn, chưa chắc đã rất có tài, nhưng chắc chắn sẽ có tiền, mà có thể kiếm được tiền, ít nhất cũng chứng tỏ hắn khá giỏi, có phải thế không?"
Đại Đầu gật đầu.
"Cho nên chúng ta không cần phải biết người mua hoa dại từ chúng ta là ai, cũng không cần phải quan tâm hắn giỏi hay là ngu dốt, càng không cần phải biết bọn họ lấy thứ này làm gì, bọn họ muốn mua, chúng ta bán là được."
"Vậy tính tiền kiểu gì ạ?" Đại Đầu hỏi, "Cô nhỏ, người còn phải đi học, chẳng may nếu còn có người mua thì phải làm sao ạ, nếu không thì để chúng ta giúp người?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Có Người Yêu Thầm Tôi Năm
.
Cuộc Hôn Nhân Không Trọn Vẹn
.
Chiều Hư
.
Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiên Sư
=====================================
Mãn Bảo cười ha ha, vui vẻ nói: "Được nha, về sau cứ mỗi một phần ta sẽ cho các cháu một viên kẹo, các cháu cứ cất kẹo đi rồi khi nào mang lên huyện thành bán."
"Vì sao lại là kẹo mà không phải là tiền ạ?"
"Bởi vì ta không có tiền, người ta cũng không đưa tiền cho ta."
Tích phân không thể đổi trực tiếp thành tiền, nhưng có thể đổi thành kẹo, đương nhiên là đưa kẹo thì tốt hơn..