Đi xa nhà, chắc chắn bà nội sẽ viết thư cho Bạch bá bá, đến lúc đó cậu cứ lấy cớ viết thư cho Bạch nhị, sau đó kẹp thư của Mãn Bảo vào trong là được.
Đương nhiên Mãn Bảo cũng biết điểm này, hai đứa trẻ nhìn nhau, cười hi hi.
Lưu thị và Trịnh thị đang định đi xem việc chuẩn bị xe ngựa thấy hai đứa trẻ nắm tay nhìn nhau cười, Lưu thị không khỏi dừng bước chân.
Trịnh thị cũng nhìn thấy hai bé, thở dài nói: "Khó lắm Thiện Bảo mới có một người bạn, lần này đi chắc là buồn lắm."
Lưu thị liếc nàng một cái, nói: "Cũng chỉ đi hơn một tháng thôi, có phải không trở lại nữa đâu."
"Vậy cũng lâu ạ, con còn thấy không nỡ này, càng đừng nói hai đứa nó vẫn còn là trẻ con."
Lưu thị không biết nên nói gì với con dâu nữa, bà híp mắt nhìn hai đứa trẻ nắm tay bịn rịn chia xa, đứng một hồi lâu mới tiếp tục đi về phía trước.
"Đi thôi, lộ trình không ngắn, lần trước dọn về đây vội quá, chưa chuẩn bị đồ đạc đầy đủ, lần này phải chuẩn bị thật cẩn thận."
Trịnh thị đáp vâng.
Nhà họ Bạch chỉ nuôi hai con ngựa, nhà Bạch lão gia cũng nuôi hai con, hắn bằng lòng cho Lưu thị mượn một con.
Lưu thị ngẫm nghĩ, không từ chối.
Ngoài ba cỗ xe ngựa, mấy xe khác đều dùng lừa để kéo.
Lần này Lưu thị ôm suy nghĩ đi để đe dọa và khoe khang, cho nên mang không ít thứ theo.
Phần lớn là thứ để nhà mình ăn trên đường, Lưu thị sẽ không bạc đãi bản thân ở mặt này, càng sẽ không bạc đãi cháu trai.
Còn lại mới là lễ vật để tặng người thân bạn bè, có những thứ quý giá chỉ đẹp chứ không xài được, cũng có những món đặc sản mộc mạc.
Chất đầy khoảng chừng ba cỗ xe lừa, sau đó lên huyện thành mời tiêu cục cho người đến hộ tống.
Quy mô lớn hơn lần trước bọn họ nhếch nhác trốn chạy tới thôn Thất Lý nhiều, cũng thong dong hơn nhiều.
Cả tòa nhà họ Bạch, ngoài một đứa ở ở lại chăm sóc hoa có, hai người hầu già, hai nha hoàn rất nhỏ ở lại trông nhà, thì những người khác đều trở về Lũng Châu với Lưu thị.
Mãn Bảo cố ý bảo Khoa Khoa để ý thời gian, để ngày mai nó kêu bé dậy.
Lúc bé xoa đôi mắt nhập nhèm đi đến cửa thôn, liền nhìn thấy dưới ánh nắng tờ mờ, ba cỗ xe ngựa, ba cỗ xe lừa xếp thành hàng chậm rãi đi qua cầu từ bờ sông bên kia sang đây.
Mãn Bảo nhìn đến trợn mắt há mồm.
Bạch Thiện Bảo ngồi trong chiếc xe ngựa thứ nhất nhìn thấy Mãn Bảo qua cửa sổ, lập tức phấn khích vẫy tay, chờ đến khi xe ngựa đi đến trước mặt bé, không đợi xe dừng hẳn, cậu đã nhảy xuống.
Bạch Thiện Bảo nói: "Ta ở nhà chờ mãi mà không thấy ngươi đến, còn tưởng rằng ngươi không đến tiễn ta."
"Sao có thể chứ, ta đã đồng ý với ngươi rồi mà, nếu ta thật sự không đến, vậy nhất định là do ta ngủ quên, chưa tỉnh dậy, không phải cố ý."
"Ta biết, nhưng nếu chuyện lớn như đến tiễn ta mà ngươi còn ngủ quên, vậy chứng tỏ rằng ngươi không hề quan tâm đến ta."
"Không thể nói như vậy được, nếu thế thì cũng chỉ chứng tỏ là ngủ quan trọng hơn ngươi mà thôi."
Hai đứa nhỏ đứng ở ven đường nói đôi ba câu vô nghĩa, sáu chiếc xe đồng loạt dừng lại chờ đợi.
Mãn Bảo nhìn cả đoàn xe, thở dài như người lớn: "Thôi, ta không quấy rầy các ngươi nữa, còn không khởi hành, buổi trưa các ngươi sẽ không kịp đến chỗ nghỉ đâu."
Mãn Bảo lấy ba bọc giấy dầu từ trong rương đựng sách ra đưa cho Bạch Thiện Bảo, nói: "Đây là bánh nướng đại tẩu ta mới làm lúc sáng sớm, bên trong có cho trứng gà và rau, ăn ngon lắm, ngươi chia với bà nội và mẹ ngươi nhé."
Bạch Thiện Bảo nhận lấy, phát hiện bọc giấy còn rất nóng, hiển nhiên mới làm chưa được bao lâu.
Cậu có chút cảm động, trịnh trọng nói: "Chờ bao giờ ta về, ta sẽ lên núi đào phục linh với ngươi."
Bạch Thiện Bảo dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Phục linh đào được đều là của ngươi, ta không chia phần với ngươi."
Mãn Bảo nghe thế, vui vẻ vung móng vuốt nói: "Đúng là bạn tốt, vậy ta chờ ngươi trở về!"
Bạch Thiện Bảo tỏ vẻ không thành vấn đề.
Bạch Thiện Bảo bò lên trên xe ngựa, đưa bọc giấy dầu cho tổ mẫu, sau đó ghé vào cửa sổ vẫy tay tạm biệt với Mãn Bảo.
Mãn Bảo cũng vẫy tay chào cậu, nhìn xe ngựa chầm chậm đi lên phía trước, xe lừa đằng sau theo sát.
Đoàn xe càng lúc càng xa, Mãn Bảo đứng trên giao lộ nhìn bọn họ quanh co vòng vèo, chỉ chốc lát sau đã biến mất khỏi tầm mắt.
Mãn Bảo buồn bã ủ rũ cúi đầu, cõng rương đựng sách đến trường học.
Bây giờ còn sớm, trường học không có một ai, Mãn Bảo nhìn sang chỗ của Bạch Thiện Bảo, vô cùng dứt khoát để rương đựng sách lên chỗ của cậu.
Sau đó ngồi xuống cảm nhận thử, phát hiện không có Thiện Bảo ở đây cũng khá tốt, chỗ ngồi rộng hơn rất nhiều, không cần đặt rương đựng sách ở dưới chân, sau này thích duỗi chân kiểu gì thì duỗi chân kiểu đó.
Mãn Bảo cười khà khà, lấy cái bánh còn dư lại trong rương đựng sách ra, sau đó lại bỏ ống trúc đựng nước ấm lên bàn, trực tiếp ăn bánh nướng với nước ấm, ăn cũng khá ngon.
Chỉ là ăn xong rồi khó tránh khỏi cảm thấy trống vắng, nếu là Bạch Thiện Bảo đang ở đây, bé có thể trò chuyện về hương vị bánh nướng với cậu, bây giờ cậu không ở, vậy bé chỉ có thể nghẹn lời nói ở trong lòng.
Mãn Bảo cô đơn lấy sách ra bắt đầu đọc sách.
Theo lý thuyết, nếu Bạch Thiện Bảo đi rồi, Mãn Bảo hẳn là có thể dành ra thời gian để lên núi tìm phục linh với đám Chu tứ lang, kết quả hai ngày liên tiếp, bè đều ngồi trong phòng mình làm bài tập hoặc ôn tập chuẩn bị bài khóa, không nhắc tới việc lên núi.
Nhưng bé vẫn luôn nhờ bọn họ tìm không ít thứ ở trên núi, như là nấm dại, đất mọc nấm dại, hoặc là các loại hoa hoa cỏ cỏ.
Cũng không biết bé muốn mấy thứ này làm gì.
Tới ngày thứ ba, Chu tứ lang không nhịn được nữa, cố ý chọn lúc bé tan học về nhà liền nhìn vào phòng bé qua cửa sổ, cách cánh cửa sổ hỏi bé, "Mãn Bảo, gần đây tiên sinh bọn muội giao nhiều bài tập lắm hả?"
"Cũng bình thường," Mãn Bảo vừa vùi đầu viết chữ vừa nói: "Chủ yếu là phải ghi chép nhiều, còn phải ôn tập nhiều hơn."
Bé không chỉ phải ghi chép bài trên lớp học, còn phải ghi chép bài trong phòng dạy học.
Cũng không chỉ phải ôn tập sách giáo khoa trên lớp, mà còn phải ôn tập cả sách y trong phòng dạy học.
Đặc biệt là mấy quyển sách y này, cần phải học thuộc rất nhiều thứ, bé cảm thấy còn khó gấp mười lần bài khóa của Trang tiên sinh.
Gần đây bé đang học tập cấu tạo của cơ thể, thầy Mạc tìm cho bé một bức tranh minh họa, bên trên không chỉ có kinh lạc, huyệt đạo của con người mà còn có các cơ quan nội tạng, quan trọng nhất là đây còn là một bức tranh chuyển động.
Kinh lạc: Kinh lạc là đường vận hành của khí huyết toàn thân bao gồm kinh mạch và lạc mạch.
Kinh mạch là đường chính và thẳng, tuần hành ở sâu.
Còn lạc mạch là đường ngang như hệ thống võng lưới tuần hành ở nông.
(Cre: Vinmec)
Huyệt đạo: Huyệt đạo được hiểu là các vị trí quy tụ thần khí của tạng phủ, kinh lạc, gân cơ, xương khớp.
Những huyệt này nằm cố định tại một vị trí và được phân bố rải rác trên khắp cơ thể người.
Theo Y học cổ truyền, huyệt có mối quan hệ mật thiết với kinh lạc và tạng phủ, do nó nằm trên hoặc được nối trực tiếp với kinh lạc qua các dây thần kinh.
(Cre: Nhathuoclongchau)
Bé chỉ cần nhấn vào một chỗ, vị trí kinh lạc mạch máu chỗ đó sẽ bắt đầu chuyển động, để cho bé dễ thấy cách vận hành của nó.
Mãn Bảo cảm thấy rất mới lạ.
Nhưng mấy cái kinh lạc huyệt đạo đó thật sự quá khó nhớ, một ngày bé cũng chỉ học thuộc được mười cái, sau này còn phải hiểu rõ nguyên lý hoạt động của từng cái, cái này không biết phải mất bao lâu mới xong.
Hiển nhiên Chu tứ lang không quá hài lòng với câu trả lời này, "Vậy muội có thể viết hết sao?"
"Đương nhiên là có thể, tuy rằng hơi mệt, nhưng vẫn có thể viết hết được."
"Vậy viết xong thì còn thừa thời gian không?"
Giờ thì Mãn Bảo nghe hiểu rồi, bé ngẩng đầu tò mò hỏi: "Tứ ca có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi."
Chu tứ lang bèn dí sát đầu vào cửa sổ, cười khà khà nói: "Muội út, muội quên phục linh trên núi rồi hả, nói không chừng bọn nó đang mong muội lắm đấy."
"Mong muội đào chúng nó sao?"
"Không sai," Chu tứ lang nghiêm túc gật đầu, "Chắc chắn chúng nó rất muốn được thấy ánh mặt trời lần nữa, muốn phát huy tác dụng của mình ở trên thế gian này, ai mà bằng lòng vùi trong đất chứ, ta nghĩ phục linh cũng như thế đó.".