Mãn Bảo bỏ quyển sách vào rương đựng sách, sau đó cõng rương đựng sách đi sang sân lớn.
Trừ mấy đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà họ Chu, những người khác đều đã dậy rồi.
Từ lúc khỏi bệnh, ngày nào Tiền thị cũng dậy rất sớm, bây giờ trời đã rất lạnh, rau xanh càng ngày càng ít, đậu phụ cũng càng bán chạy hơn.
Bây giờ Chu nhị lang không bán rau nữa, mà ngày nào cũng mang bán giỏ tre mình đan, củ mài và gừng lấy từ chỗ bọn lão tứ cũng bán được không ít, nhưng thứ được hoan nghênh nhất vẫn là đậu phụ.
Bất kể mỗi ngày hắn mang bao nhiêu đậu phụ đi cũng đều có thể bán hết sạch.
Hắn nói, gần đây ngoài cư dân trong huyện thích mua đậu phụ về ăn, ngay cả mấy tiểu nhị ở tiệm cơm tửu lầu cũng tới mua của hắn, mỗi lần mua đều mua cả nửa thùng.
Cũng bởi vậy mà nguồn thu được nhiều nhất của quỹ chung bây giờ chính là đậu phụ.
Đương nhiên, gừng và củ mài của bọn họ Chu tứ lang đáng giá hơn, nhưng đó là sản xuất ở đất hoang, Tiền thị cũng không lấy hết của bọn họ, chỉ cần bọn họ nộp đủ phần vào quỹ chung mà thôi.
Từ lần Chu lão đầu thông báo tất cả đồ trong nhà tự sản xuất ra, cùng với tiền lao động của cả nhà đều nộp hết vào quỹ chung, việc bán đậu phụ này liền không được chia tiền riêng nữa.
Bởi vì bây giờ lượng mua trên huyện thành nhiều hơn, nên Tiền thị đã chia nhà mình thành hai tổ, một tổ do tiểu Tiền thị dẫn đầu, một tổ do bà dẫn đầu.
Tiểu tiền thị sẽ thức dậy lúc rạng sáng, cùng Chu đại lang làm hai thùng đậu phụ, để Chu nhị lang mang lên huyện thành; Sau khi ăn xong bữa sáng, tiểu Tiền thị sẽ đi nghỉ ngơi, còn Tiền thị thì cùng Chu tam lang bắt đầu làm mẻ đậu phụ thứ hai, cũng làm hai thùng, làm xong thì để Chu tam lang mang lên huyện thành bán, lúc đến cũng vừa kịp lúc người dân ra mua thức ăn chiều.
Nghe nói bây giờ tửu lầu và tiệm cơm cũng thích chia ra hai lần để mua đậu phụ của bọn họ, buổi sáng mua làm cơm trưa, buổi chiều có thể mua làm cơm tối - đậu phụ mới làm càng tươi ngon!
Nhìn thấy con gái cõng rương đựng sách sang đây, Tiền thị bèn cầm muôi bước vào phòng bếp, múc một muôi tào phớ sánh mịn trong thùng gỗ ra, lại rắc thêm một ít đường, sau đó cầm cả trứng gà Phùng thị đã chưng sẵn ra cho Mãn Bảo.
Một miếng bánh nướng áp chảo mỏng, một bát trứng gà chưng, một bát tào phớ chính là bữa sáng của Mãn Bảo.
Đây là thực đơn mới mà Tiền thị thay đổi cho bé sau khi bà khỏi bệnh, bởi vì lượng đồ ăn nhiều hơn trước, cũng ngon hơn, nên gần đây mặt của Mãn Bảo trông càng ngày càng tròn, thậm chí chiều cao mãi không thay đổi của bé cũng nhích lên được tí xíu.
Tào phớ là thứ Tiền thị lỡ tay làm ra.
Lần đầu tiên bà học cách làm đậu phụ với tiểu Tiền thị không được thành công lắm, không thành được đậu phụ, mà biến thành loại tào phớ quá mềm như này.
Tên gọi tào phớ là do Khoa Khoa nói, nhưng ở trong mắt nhà họ Chu, tên này chính là do Mãn Bảo đặt.
Lúc ấy Mãn Bảo đã rắc một ít đường vào trong, bọn họ ăn thử, cảm thấy khá ngon, quan trọng là tuy ăn tào phớ nhanh đói, nhưng cũng có thể ăn no.
Chỉ là đường quá đắt, nếu không mọi người chỉ ăn tào phớ thôi thì không biết sẽ tiết kiệm được bao nhiêu lương thực.
Cây đậu không đáng tiền, hơn nữa một cân cây đậu còn có thể làm được khoảng bốn cân tào phớ.
Không sai, một cân cây đậu còn làm được nhiều tào phớ hơn đậu phụ, mà sau khi Tiền thị và tiểu Tiền thị suy nghĩ cải biến, rất nhanh đã làm ra được món tào phớ ngon hơn.
Bây giờ ngày nào nhà họ Chu cũng phải ăn một thùng tào phớ, người nào cũng có phần, ăn no thì thôi.
Mãn Bảo ăn xong bữa sáng thì chạy đi học, lúc bước tới giao lộ thì đúng lúc gặp Bạch Thiện Bảo cũng đang nhăn nhó cõng rương đựng sách đi về phía này.
Mãn Bảo bèn dừng bước chờ cậu tới.
Bạch Thiện Bảo cũng nhìn thấy bé, nhưng cậu vẫn không tăng tốc độ, cứ bước chậm rì như cũ.
Cậu lười biếng giơ tay lên chào đối phương, sau đó không khỏi ngáp một cái, bực bội càu nhàu, "Vì sao mùa hè đã đi học vào giờ này, mà mùa đông cũng phải đi học vào giờ này chứ?"
"Bởi vì mùa hè ngươi đi ngủ giờ chính Tuất, mùa đông ngươi cũng đi ngủ giờ chính Tuất.
"
Giờ chính Tuất: h đến h
Bạch Thiện Bảo nghĩ thấy cũng đúng, đúng là ngủ giờ giống nhau thật, nhưng mà, mùa đông cậu muốn ngủ nhiều hơn thì phải làm sao đây?
Có không ít cũng có cảm giác ngủ không đủ giấc giống như Bạch Thiện Bảo, đặc biệt là mấy học sinh không ở trong thôn Thất Lí, bọn họ còn phải dậy sớm hơn Mãn Bảo, ít nhất cũng phải dậy sớm hơn ba mươi phút mới có thể kịp tới trường học.
Vào phòng học, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào trong, Bạch Thiện Bảo ngáp một cái to trong tia nắng ban mai, làm cho Mãn Bảo cũng thấy buồn ngủ.
Bé nghĩ đến thời gian ngủ hôm qua, nói rất chắc chắn, "Nhất định là tối qua ngươi không đi ngủ đúng giờ chính Tuất.
"
Khóe mắt Bạch Thiện Bảo đã chảy ra nước mắt, cậu lén nhìn ra ngoài, nhỏ giọng nói với Mãn Bảo: "Ta có một quyển sách cực kỳ hay, tối hôm qua đọc muộn quá, cũng không biết ngủ từ lúc nào.
"
Mãn Bảo vui vẻ, cũng nhỏ giọng nói: "Ta cũng có một quyển sách cực hay.
"
Ánh mắt hai người đối diện nhau, ra quyết định trong nháy mắt, "Chờ bao giờ ta đọc xong sẽ cho ngươi mượn.
"
Mãn Bảo gật đầu thật mạnh, "Ta đọc xong cũng sẽ cho ngươi đọc.
"
Hai người giống như mới ăn trộm được một miếng bánh ngọt, cười he he.
Bạch Thiện Bảo lấy sách giáo khoa của mình ra, lại ngó trái ngó phải, lúc này mới mở rương lấy sách, lén lút che quyển sách ở dưới sách giao khoa để đọc lén.
Mãn Bảo cũng cúi đầu tìm sách của mình, bé để quyển sách giáo khoa lên bàn trước, sau đó lấy bản luận văn đã in kia ra.
Chẳng qua bé khác Bạch Thiện Bảo, bé trực tiếp để sách lên trên bàn, đọc rất ngang nhiên thoải mái.
Bé còn hơi khó hiểu liếc Bạch Thiện Bảo một cái, không rõ vì sao cậu phải tốn công đọc sách như vậy.
Mãn Bảo lật đến trang hôm qua đang đọc dở, bắt đầu đọc tiếp.
Tuy đây là luận văn do thạc sĩ sinh vật học viết, nhưng viết rất thông tục dễ hiểu, chủ yếu là muốn thâm ảo cũng không được, vì dù sao đây cũng là nghiên cứu về nông nghiệp thời nguyên thủy.
Mãn Bảo vừa đọc sách vừa nghĩ xem mấy đại ca nhị ca bé nên cải tiến như thế nào, sau đó trồng trọt, từ gieo trồng vào mùa xuân đến thu hoạch vụ thu, sau đó nhà bọn họ được mùa.
.
Bạch Thiện Bảo bên cạnh cũng đang đắm chìm trong mưa máu gió tanh chốn giang hồ và những tình tiết rung động tâm can, đọc đến nỗi hai mắt tỏa sáng, sắc mặt đỏ bừng.
.
Lúc Trang tiên sinh chắp tay đi vào, ánh mắt vừa đảo qua đã phát hiện cậu có điều bất thường, vì thế nhẹ nhàng dạo bước đến sau lưng cậu, cúi đầu nhìn sách cậu giấu dưới sách giáo khoa.
Tuy rằng Mãn Bảo cũng rất hứng thú đối với luận văn, nhưng cũng không đến mức nhập thần, dù sao đó cũng không phải là chuyện kể mà đúng không?
Cho nên lúc tiên sinh đi vào bé cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc sách của bé, thấy tiên sinh cứ đứng mãi phía sau Bạch Thiện Bảo không bước tiếp, bé lại ngẩng đầu nhìn một cái, tiếp tục đọc sách của bé.
.
Đọc một lát, thấy hai người đều đọc rất say sưa, Mãn Bảo không kìm được, cũng tò mò ngó đầu sang xem.
Mãn Bảo lay cánh tay Bạch Thiện Bảo, suýt chút nữa làm cậu nghiêng sang một bên, cậu căng thẳng ổn định lại thân mình, nhỏ giọng nói: "Ngươi cẩn thận một chút.
"
Sau đó nhìn trái ngó phải, đẩy sách giáo khoa ra một chút để Mãn Bảo đọc cùng.
Bạn học ngồi phía sau thấy thế không khỏi ho một cái thật mạnh.
Bạch Thiện Bảo không nghe thấy, hoặc là cũng chẳng để trong lòng, đẩy sách sang phía Mãn Bảo thêm một chút, hỏi: "Ngươi muốn đọc từ đầu, hay muốn đọc tiếp với ta?"
"Đọc sách nào có chuyện đọc từ giữa? Tất nhiên là phải đọc từ đầu.
" Một âm thanh quen thuộc vang lên từ phía sau.
Bạch Thiện Bảo cứng ngắc ngẩng đầu, quay lại phía sau, lúc này mới phát hiện Trang tiên sinh không biết đã đứng phía sau cậu từ lúc nào.